Chương 1481: Thần bí khu vực
truonghongsinh1207@
15/08/2019
Xuân Đức vừa nói xong thì một lần nữa kinh biến xuất hiện, chỉ thấy ma
nguyên tinh thuần khắp nơi nhanh chóng tụ tập đến trước mặt hắn, dần dần ngưng tụ thành một cái răng màu đen, cái răng kia không dài lắm chỉ tầm gang tay mà thôi.
Sau khi nhìn thấy cái răng kinh hình thành thì Xuân Đức theo bản năng chộp lấy chiếc răng kia, ngay khi hắn vừa chạm vào chiếc răng kia thì cả chiếc răng liền sáng lên, tiếp đó bên trên chiếc răng hiện lên một chữ “Sát” đỏ như máu.
Cùng lúc này, ngay khi Xuân Đức nắm trong tay cái răng nanh kia thì không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện từng cổ pháp tắc chi lực, làm biến đổi toàn bộ diện mạo thiên địa nơi đây.
Cái nơi Xuân Đức đã đứng lúc trước là vực sâu không đáy vậy mà lúc này lại biến thành thảo nguyên mênh mông, cùng lúc này ở bên trên thảo nguyên kia bắt đầu hiện lên từng tòa đại môn cao lớn.
Từ bên trong những tòa đại môn kia liên tục phát ra ánh sáng màu tím lập lòe bất định.
Có điều những đại môn kia cũng không phải lộn xộn sắp xếp mà là có quy luật cả, bọn nó xếp theo “Thiên Canh Trận Pháp.”
Bảy cánh cửa ở bảy phương hướng khác nhau, chính giữa của một cột sáng màu tím than yêu dị bùng lên, từ cột sáng yêu dị kia Xuân Đức có thể cảm nhận được lực lượng truyền tống vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn thấy một phen biến hóa thần kỳ như vậy thì Nguyên Ma liền ngoác miệng ra đến mang tai nói:
“ Cái này… Cái này… Đây là có chuyện gì? Vì sao chúng ta đang ở phía bên dưới đáy vực làm sao lại biến thành dạng này rồi.”
Xuân Đức lúc này đã biến về dạng người, nhìn cảnh tượng trước mắt, xác định nơi đây cũng không phải là ảo giác thì hắn nói:
“ Kỳ quái, vì ca vẫn cảm thấy điềm lành nhỉ. Hơn nữa cảm giác mách bảo cho ca biết nếu tiến vào bên trong ngọn lửa màu tím kia thì ca nhất định sẽ lấy được vô số chỗ tốt.”
Nguyên Ma nghe vậy thì thúc giục: “ Vậy thì đại ca nhanh tiến vào, biết đâu bên trong thực sự lại là một hồi cơ duyên thật thì sao.”
Xuân Đức lắc đầu nói:
“ Bên trong ngọn lửa tím kia ẩn chưa năng lực truyền tống rất mạnh, ca cũng không muốn một mình bị truyền tống đi để lại mọi người ở nơi đây. Trước hết chúng ta quay về.”
Nguyên Ma nghe vậy thì sửng sốt, hỏi:
“ Quay về? Làm sao lại quay về, bảo tàng trước mắt làm sao lại muốn rút lui. Trước hết mang bảo tàng này đoạt tới tay rồi lại quay về.”
Xuân Đức tiện tay cho hắn một phát vào đầu rồi nói:
“ Đệ ý kiến cái gì, chúng ta quay trở về, mang theo mọi người rồi lại tới, cũng đâu có muộn mà lo.”
Nói xong thì hắn liền hóa thành một đạo ánh sáng rời đi, Nguyên Ma thấy vậy thì cũng bất đắc dĩ bay theo phía sau, về phần Kỳ Nha thì tên kia lúc này không biết đã mất tích ở đâu rồi.
……
Cũng không biết có phải Xuân Đức sốt ruột hay không mà chỉ mất chưa tới nữa thời gian thì hắn liền đã quay trở về đến nhà.
Lúc lão Hắc nhìn thấy hắn thì có phần kinh ngạc hỏi:
“ Làm sao đã quay trở lại rồi, mà sắc mặt của mi làm sao lại có về gấp gáp vậy, có chuyện gì sao?”
Xuân Đức nghe lão Hắc hỏi vậy thì lập tức kể lại những truyện mà bản thân trải qua, lão Hắc nghe xong thì không khỏi lấy làm kinh ngạc.
“ Củ Cải ngươi là muốn đi tới nơi kia nhìn xem một chút có phải không?”
Xuân Đức không do dự chút nào liền gật đầu nói:
“ Ừm, ta tính quay lại thám hiểm nơi kia, cũng nhìn xem nơi kia rốt cuộc là có chuyện gì, ta cảm nhận một hồi cơ duyên của ta nằm bên trong nơi kia, có điều để lão cùng mọi người ở ngoài này ta không an tâm nên trước quay lại đón mọi người.”
Lão Hắc nghe vậy thì cười nói:
“ Xem ra ngươi vẫn là đặt gia đình lên trước nhất, cơ duyên như vậy mà vẫn có thể nói rời đi liền rời đi liền. Có điều nhóm người Bóng Ảnh, Long Sát muốn quay trở lại phải còn cần ít nhất từ 1-2 ngày nữa.”
Xuân Đức nghe xong thì nói:
“ Dù là cả tháng vẫn chờ, gia đình chúng ta được có mấy người, cơ duyên có thể không có nhưng gia đình nhất định phải có. Với ta cũng đã nhìn qua rồi, nơi kia không phải trong thời gian ngắn là mở ra. Nó giống như là một cái quy tắc truyền thừa hay đại loại như nơi thí luyện nào đó nào đó thì phải. Cũng gần giống Thần Võ Nguyên Tháp bên Tiên Giới ấy.”
Lão Hắc nghe đến truyền thừa thì trầm tư một lúc, sau đó mới nói:“ Lần này phải cẩn thận, ma đạo truyền thừa khác xa tiên đạo truyền thừa, tiên đạo truyền thừa thất bại còn có thể không chết nhưng ma đạo thì khác. Ngàn người chọn một còn lại chết hết.”
Nghe lão Hắc nói thì Xuân Đức chỉ khẽ gật đầu, hắn đối với việc này cũng là hiểu rỏ, dù là ở bên tiên giới, bên trong Thần Võ Nguyên Tháp, nơi kia cũng là tiên đạo nơi khảo nghiệm mà 99 người cũng chỉ có thể ba người sống sót như vậy ma đạo có thể nghỉ, vạn người chọn một cũng không phải cái gì quá ngạc nhiên.
“ Biết rồi, ta sẽ cẩn thận.”
Tiếp sau đó Xuân Đức bắt đầu thu dọn nơi ở, hắn thu về đàn “ Thái Cổ Phệ Ma Trùng” của mình, đám sủng vật cùng đàn Ma Lang cũng đều bị hắn thu lại.
…..
Gần 2 ngày sau.
Sau gần hai ngày chờ đợi thì Xuân Đức cuối cùng cũng nhìn thấy đám người Bóng Ảnh quay trở lại, Bóng Ảnh vừa quay về thì Long Sát cùng Vũ Y sau đó không lâu cũng quay trở lại.
Nhìn thấy mọi người đã quay về thì Xuân Đức trước tiên là mỉm cười, đón chào cả nhà, tiếp đó mới là cùng nhau bàn chuyện.
……
Lúc này đây, tại bên trong không gian vong linh tầng 2. Tất cả mọi người đang cùng nhau bàn công việc với nhau.
Lần lượt từng người bắt đầu báo cáo công việc của bản thân, Bóng Ảnh là người đầu tiên báo cáo. Nói Bóng Ảnh báo cáo còn không bằng nói là tên này kể lại đầu đuôi sự việc, từ lúc mới đến Huyễn Mộng Các cho tới lúc trở về.
Có điều Xuân Đức cũng không có nóng vội, hắn vẫn bình tĩnh nghe Bóng Ảnh kể từ đầu cho tới cuối.
Sau khi Bóng Ảnh báo cáo xong thì tới Vũ Y, Vũ Y so với Bóng Ảnh thì thông minh hơn nhiều, biết cái gì cần nói biết cái gì không cần nói, không giống Bóng Ảnh nói từ đầu tới đuôi.
Sau khi nghe xong hai người báo cáo thì Xuân Đức mới gật đầu, tiếp đó hắn ôn hòa nói:
“ Ảnh cùng Tiểu Y lần này làm rất tốt, mọi người cũng vậy, anh có lời khen tới tất cả mọi người. Về bên phía Tiểu Y thì không có việc gì, còn về Ảnh thì lại có một chút cần nói.”
“ Bên phía Ảnh bắt được một người tên Phương Hạo, người kia địa vị cả nhà cũng biết rồi, tên này có thể làm một con cờ rất tốt. Chúng ta có thể đầu tư vào con cờ này, sau đây anh có một vài quyết định tiếp theo, mọi người nghe, có gì thì bổ sung sau.”
Sau khi nhìn thấy cái răng kinh hình thành thì Xuân Đức theo bản năng chộp lấy chiếc răng kia, ngay khi hắn vừa chạm vào chiếc răng kia thì cả chiếc răng liền sáng lên, tiếp đó bên trên chiếc răng hiện lên một chữ “Sát” đỏ như máu.
Cùng lúc này, ngay khi Xuân Đức nắm trong tay cái răng nanh kia thì không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện từng cổ pháp tắc chi lực, làm biến đổi toàn bộ diện mạo thiên địa nơi đây.
Cái nơi Xuân Đức đã đứng lúc trước là vực sâu không đáy vậy mà lúc này lại biến thành thảo nguyên mênh mông, cùng lúc này ở bên trên thảo nguyên kia bắt đầu hiện lên từng tòa đại môn cao lớn.
Từ bên trong những tòa đại môn kia liên tục phát ra ánh sáng màu tím lập lòe bất định.
Có điều những đại môn kia cũng không phải lộn xộn sắp xếp mà là có quy luật cả, bọn nó xếp theo “Thiên Canh Trận Pháp.”
Bảy cánh cửa ở bảy phương hướng khác nhau, chính giữa của một cột sáng màu tím than yêu dị bùng lên, từ cột sáng yêu dị kia Xuân Đức có thể cảm nhận được lực lượng truyền tống vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn thấy một phen biến hóa thần kỳ như vậy thì Nguyên Ma liền ngoác miệng ra đến mang tai nói:
“ Cái này… Cái này… Đây là có chuyện gì? Vì sao chúng ta đang ở phía bên dưới đáy vực làm sao lại biến thành dạng này rồi.”
Xuân Đức lúc này đã biến về dạng người, nhìn cảnh tượng trước mắt, xác định nơi đây cũng không phải là ảo giác thì hắn nói:
“ Kỳ quái, vì ca vẫn cảm thấy điềm lành nhỉ. Hơn nữa cảm giác mách bảo cho ca biết nếu tiến vào bên trong ngọn lửa màu tím kia thì ca nhất định sẽ lấy được vô số chỗ tốt.”
Nguyên Ma nghe vậy thì thúc giục: “ Vậy thì đại ca nhanh tiến vào, biết đâu bên trong thực sự lại là một hồi cơ duyên thật thì sao.”
Xuân Đức lắc đầu nói:
“ Bên trong ngọn lửa tím kia ẩn chưa năng lực truyền tống rất mạnh, ca cũng không muốn một mình bị truyền tống đi để lại mọi người ở nơi đây. Trước hết chúng ta quay về.”
Nguyên Ma nghe vậy thì sửng sốt, hỏi:
“ Quay về? Làm sao lại quay về, bảo tàng trước mắt làm sao lại muốn rút lui. Trước hết mang bảo tàng này đoạt tới tay rồi lại quay về.”
Xuân Đức tiện tay cho hắn một phát vào đầu rồi nói:
“ Đệ ý kiến cái gì, chúng ta quay trở về, mang theo mọi người rồi lại tới, cũng đâu có muộn mà lo.”
Nói xong thì hắn liền hóa thành một đạo ánh sáng rời đi, Nguyên Ma thấy vậy thì cũng bất đắc dĩ bay theo phía sau, về phần Kỳ Nha thì tên kia lúc này không biết đã mất tích ở đâu rồi.
……
Cũng không biết có phải Xuân Đức sốt ruột hay không mà chỉ mất chưa tới nữa thời gian thì hắn liền đã quay trở về đến nhà.
Lúc lão Hắc nhìn thấy hắn thì có phần kinh ngạc hỏi:
“ Làm sao đã quay trở lại rồi, mà sắc mặt của mi làm sao lại có về gấp gáp vậy, có chuyện gì sao?”
Xuân Đức nghe lão Hắc hỏi vậy thì lập tức kể lại những truyện mà bản thân trải qua, lão Hắc nghe xong thì không khỏi lấy làm kinh ngạc.
“ Củ Cải ngươi là muốn đi tới nơi kia nhìn xem một chút có phải không?”
Xuân Đức không do dự chút nào liền gật đầu nói:
“ Ừm, ta tính quay lại thám hiểm nơi kia, cũng nhìn xem nơi kia rốt cuộc là có chuyện gì, ta cảm nhận một hồi cơ duyên của ta nằm bên trong nơi kia, có điều để lão cùng mọi người ở ngoài này ta không an tâm nên trước quay lại đón mọi người.”
Lão Hắc nghe vậy thì cười nói:
“ Xem ra ngươi vẫn là đặt gia đình lên trước nhất, cơ duyên như vậy mà vẫn có thể nói rời đi liền rời đi liền. Có điều nhóm người Bóng Ảnh, Long Sát muốn quay trở lại phải còn cần ít nhất từ 1-2 ngày nữa.”
Xuân Đức nghe xong thì nói:
“ Dù là cả tháng vẫn chờ, gia đình chúng ta được có mấy người, cơ duyên có thể không có nhưng gia đình nhất định phải có. Với ta cũng đã nhìn qua rồi, nơi kia không phải trong thời gian ngắn là mở ra. Nó giống như là một cái quy tắc truyền thừa hay đại loại như nơi thí luyện nào đó nào đó thì phải. Cũng gần giống Thần Võ Nguyên Tháp bên Tiên Giới ấy.”
Lão Hắc nghe đến truyền thừa thì trầm tư một lúc, sau đó mới nói:“ Lần này phải cẩn thận, ma đạo truyền thừa khác xa tiên đạo truyền thừa, tiên đạo truyền thừa thất bại còn có thể không chết nhưng ma đạo thì khác. Ngàn người chọn một còn lại chết hết.”
Nghe lão Hắc nói thì Xuân Đức chỉ khẽ gật đầu, hắn đối với việc này cũng là hiểu rỏ, dù là ở bên tiên giới, bên trong Thần Võ Nguyên Tháp, nơi kia cũng là tiên đạo nơi khảo nghiệm mà 99 người cũng chỉ có thể ba người sống sót như vậy ma đạo có thể nghỉ, vạn người chọn một cũng không phải cái gì quá ngạc nhiên.
“ Biết rồi, ta sẽ cẩn thận.”
Tiếp sau đó Xuân Đức bắt đầu thu dọn nơi ở, hắn thu về đàn “ Thái Cổ Phệ Ma Trùng” của mình, đám sủng vật cùng đàn Ma Lang cũng đều bị hắn thu lại.
…..
Gần 2 ngày sau.
Sau gần hai ngày chờ đợi thì Xuân Đức cuối cùng cũng nhìn thấy đám người Bóng Ảnh quay trở lại, Bóng Ảnh vừa quay về thì Long Sát cùng Vũ Y sau đó không lâu cũng quay trở lại.
Nhìn thấy mọi người đã quay về thì Xuân Đức trước tiên là mỉm cười, đón chào cả nhà, tiếp đó mới là cùng nhau bàn chuyện.
……
Lúc này đây, tại bên trong không gian vong linh tầng 2. Tất cả mọi người đang cùng nhau bàn công việc với nhau.
Lần lượt từng người bắt đầu báo cáo công việc của bản thân, Bóng Ảnh là người đầu tiên báo cáo. Nói Bóng Ảnh báo cáo còn không bằng nói là tên này kể lại đầu đuôi sự việc, từ lúc mới đến Huyễn Mộng Các cho tới lúc trở về.
Có điều Xuân Đức cũng không có nóng vội, hắn vẫn bình tĩnh nghe Bóng Ảnh kể từ đầu cho tới cuối.
Sau khi Bóng Ảnh báo cáo xong thì tới Vũ Y, Vũ Y so với Bóng Ảnh thì thông minh hơn nhiều, biết cái gì cần nói biết cái gì không cần nói, không giống Bóng Ảnh nói từ đầu tới đuôi.
Sau khi nghe xong hai người báo cáo thì Xuân Đức mới gật đầu, tiếp đó hắn ôn hòa nói:
“ Ảnh cùng Tiểu Y lần này làm rất tốt, mọi người cũng vậy, anh có lời khen tới tất cả mọi người. Về bên phía Tiểu Y thì không có việc gì, còn về Ảnh thì lại có một chút cần nói.”
“ Bên phía Ảnh bắt được một người tên Phương Hạo, người kia địa vị cả nhà cũng biết rồi, tên này có thể làm một con cờ rất tốt. Chúng ta có thể đầu tư vào con cờ này, sau đây anh có một vài quyết định tiếp theo, mọi người nghe, có gì thì bổ sung sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.