Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 2 - Chương 101: Con gái đúng là con gái!

Hồ Điệp Lam

30/07/2017

Hiển nhiên Cố Phi đối với các trường hợp xảy ra trong game online không hiểu nhiều lắm, nhưng dưới tình huống vây quanh nhiều người tạo nên một đợt sóng này, nếu không nhận ra tâm tư đám bọn họ, sợ rằng chỉ có thể Tiểu Vũ làm được.

Những người này đơn giản là muốn lợi dụng Cố Phi vô tri, nhân cơ hội chiếm một ít tiện nghi. Thẳng thắn mà nói, là lừa cũng không quá đáng.

Tịch Tiểu Thiên một lời vạch trần, trên mặt mọi người đương nhiên rất khó coi.

Lập tức ai cũng phản ứng lại, Cố Phi ngồi xổm không hé răng tại đây, có lẽ không phải vô tri, mà chỉ là giả ngu giả ngơ ra đó thôi. Mọi người bị biến thành chuyện cười lâu như vậy, trong lòng đều rất không thoải mái.

Có vài người đã rời đi, nhưng còn một bộ phận, ở lại trợn mắt nhìn, hung hăng mà nhìn chằm chặp Cố Phi.

Tại loại hoàn cảnh thể hiện suy nghĩ thật này trong game online, tình người của rất nhiều người đều thẳng tắp giảm xuống. Dẫu sao trong thế giới này, cảm giác xấu hổ, sỉ nhục lại đồng dạng trong hiện thực đều mãnh liệt, nhưng không có tồn tại rất nhiều nguyên nhân khách quan trong hiện thực tạo thành trói buộc.

Ta không thích ngươi, liền có thể đánh ngươi; ta thấy ngươi khó chịu, liền có thể giết ngươi...

Võng du có lúc chính là một thế giới không nói lý như vậy.

Suy nghĩ dựa trên chuyên môn phân tích thì cái thế giới không nói lý này, trở nên tươi mới sống động. Thế nhưng, quy tắc thế giới này một chút cũng không cải biến.

Chiến đấu làm chủ, thực lực hàng đầu. Đây từ đầu đến cuối là chủ đề chính của game online.

Mà khái niệm thực lực rất rộng, thực lực cá nhân, thực lực nghiệp đoàn... Hoặc là vào một thời điểm nào đó, vào địa điểm nào, xuất hiện một lực lượng khác hợp thành.

Ngày 21 tháng 11, 13:45. Đường lớn trong Thành Vân Đoan, con phố giao dịch trong miệng người chơi, xuất hiện một quần thể có thực lực.

Hoặc là nói một quần thể tự nhận có thực lực. Bởi vì so sánh thực lực với nhau chỉ cho kết quả tương đối. Mà đám người lúc này, hiển nhiên cho rằng bọn họ lấy nhân số nhiều cấu thành, đối mặt với đối thủ chỉ có một, bọn chúng là một cái quần thể có thực lực.

Đối thủ trong mắt bọn chúng, Cố Phi một mực ngồi xổm đã đứng dậy.

Đại bộ phận người chơi thấy mục đích lừa Tiểu Bạch của bọn họ không cánh nào đạt thành thì lúc này đã xấu hổ rời đi. Nhưng lại có một bộ phần nhỏ người chơi khác, không đạt được mục đích của bản thân, liền cảm thấy mình bị lừa gạt, bấy giờ chiếu theo ý nghĩ ở lại muốn cùng Cố Phi lý luận một phen.

Cố Phi bất đắc dĩ, tựa như địa chủ của tất cả mọi người hiên ngang lẫm liệt nói: “Các ngươi muốn làm gì?”

Căm tức nhìn. Không có người trả lời. Chỉ vì tâm tính không hẹn mà hợp mới trùng hợp kết thành đoàn thể, lúc này vẻn vẹn chỉ qua giao tiếp bằng ánh mắt một chút, còn chưa kịp tuyển ra người phát ngôn cho bọn chúng.

“Không có việc gì thì tôi phải đi.” Cố Phi nói.

“Đợi chút!” Cuối cùng có người nói chuyện. Mọi người tản ra khắp nơi, ngăn cản tất cả hướng có thể làm lối ra của Cố Phi.

Đồng dạng tâm tính, đồng dạng mưu đồ, cũng có thể trong nháy mắt chế tạo ra ăn ý phối hợp.

Cố Phi dù bận vẫn ung dung nhìn về những người này. Thoạt nhìn bọn họ là muốn động thủ. Đáng tiếc lấy bạo chế bạo, đây chính là ham thích của Cố Phi. Từ nhỏ cha hắn liền ỷ vào lý do bọn họ là dòng họ tập võ, thích như vậy thu thập hắn, rồi lại cấm chỉ hắn ở bên ngoài tùy tiện cùng người khác động thủ. Cố Phi một mực cho rằng tại trước khi mình tự nuôi dưỡng con trai thì sẽ không đạt được cơ hội này. Cảm ơn game online, cám ơn "Thế Giới Song Song", cám ơn tác giả Hồ Điệp Lam vĩ đại, để mộng tưởng của Cố Phi từng cái trở thành hiện thực. (Akiko: hết nói =)))

Hai bên đối mặt. Cố Phi hướng Tịch Tiểu Thiên ngoắc ngón tay.

“Làm chi?” Tịch Tiểu Thiên hỏi.

“Quy tắc PK thế nào, thuyết minh cho tôi một chút.” Cố Phi nói.

Quần chúng đều ồ lên.

Quá tiểu bạch rồi, quá kiêu ngạo. Mọi người nghĩ.

Tịch Tiểu Thiên cũng là ngẩn ra, nhất thời không biết nói từ đâu, mãi một lát mới từ từ nhổ ra một câu: “Giết một người tăng 1 giá trị PK.”

“Nói nhảm!” Cố Phi trợn trắng mắt liếc cô một cái, “Điều đấy sao tôi còn không biết. Tôi là hỏi, thế nào mới có thể không gia tăng giá trị PK?” Từ ngày đó nói chuyên với Hồng Trần Nhất Tiếu nhìn ra chút manh mối, hiển nhiên giết người có lúc cũng sẽ không tích lũy giá trị PK. Lúc ấy Cố Phi nhớ phải đi thăm dò tra xem, kết quả sau nhiều chuyện liền quên, cũng chưa đi trang web tìm hiểu rõ một chút.

“Sau khi bị công kích, phản kích giết người không tăng giá trị PK, giết người có giá trị PK không tăng giá trị PK." Tịch Tiểu Thiên nói.

“Giết người có giá trị PK không tăng giá trị PK?” Cố Phi mờ mịt, hắn không tin lúc đó hắn tại thành Nguyệt Dạ hai cái Thiên Hàng Hỏa Luân đập chết người sẽ không có một người không có giá trị PK đấy.

“Quy tắc trên chỉ áp dụng cho người không có giá trị PK người mà nói, người có giá trị PK thì ngoại lệ.” Tịch Tiểu Thiên nói.

Cố Phi thoải mái. Tay tùy tiện nắm chuôi kiếm, quay đầu nhìn phía những người bao vây: “Đến đây đi!”

Tất cả mọi người ngẩn ra. Trong chốc lát không có ai động thủ. Muốn giết bọn họ, còn không muốn tăng giá trị PK, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy? Tuyệt không thể động thủ trước. Mọi người nghĩ.

Trong chớp mắt, quần chúng xem quan hệ phương chủ động và phương bị động đều lầm, tưởng Cố Phi vây quanh bọn chúng, chuẩn bị tóm bọn chúng trút giận.

Đợi nửa ngày đối phương không có phản ứng, trong lòng Cố Phi cực kỳ tiếc nuối, nói thật, hắn rất nhiệt tình thích đánh nhau. Nhiệt tình yêu thích PK. Nhưng lại không thể làm loại người không nói lý, cho nên chỉ có thể hy vọng có người nhìn hắn không thuận mắt. Vừa nghĩ đến điểm ấy, Cố Phi không khỏi tưởng nhớ bầu không khí PK bên thành Nguyệt Dạ, tưởng nhớ Độc Thủ dong binh đoàn đến nay còn không biết lý do muốn chặn cướp hắn. Không biết bọn chúng hiện tại như thế nào?

Cố Phi phiền muộn, lúc hắn vừa vặn rời khỏi thành Nguyệt Dạ hơn ba tiếng đồng hồ mà bắt đầu phiền muộn.

“Không đánh liền tản đi!” Cố Phi thành thực phát ra một tiếng thở dài.

Thái độ có phần đáng tiếc cùng bình tĩnh, không thể nghi ngờ càng làm đối phương thêm hoài nghi. Tạm thời thành lập tiểu đoàn đương nhiên cũng có không đủ, rõ ràng nhất là tin tưởng lẫn nhau và hiểu rõ không đủ. Cố Phi là người tay cầm vũ khí cực phẩm, đơn đấu ai cũng không nắm chắc, đều muốn dựa vào lực lượng của những người khác. Lúc này khó tránh khỏi cũng đều sẽ nghĩ “Ta không thành vấn đề, không biết những người khác thực lực như thế nào?”

Ánh mắt mỗi người do dự trông lại, nhìn lẫn nhau, trong lòng lại cũng đều đang suy nghĩ: “Tên ngốc này sợ rằng không được.”

Kể từ đó, mỗi người đều cảm thấy mình có năng lực, nhưng những người khác không được. Như thế cho ra kết luận chỉ có thể buông tha, đồng thời âm thầm may mắn chính mình không có xúc động.

Bất tri bất giác, người chơi vây quanh người Cố Phi bắt đầu càng ngày càng ít. Mọi người lúc tới kiêu ngạo, lúc đi lặng lẽ, chẳng bao lâu liền để một mình Cố Phi phơi khô tại chỗ.

“Chán nha!” Cố Phi phiền muộn nói. Mấy câu kêu gào, một tiếng thở dài, liền khiến địch nhân bị hù dọa lui, chẳng lẽ là mình biểu hiện ra quá mức chủ động, quá mức vui vẻ?

“Đừng nóng vội.” Tịch Tiểu Thiên nói. “Muốn đánh có cơ hội.”

“Ý cô là mấy kẻ bên kia?” Cố Phi quét mắt hướng một góc con phố giao dịch.

“Anh chú ý tới?” Tịch Tiểu Thiên kinh ngạc.

“Sớm đã thấy được.” Cố Phi nói.

“Vậy anh còn lo sầu cái gì?” Tịch Tiểu Thiên nói.

“Bọn chúng mấy cái chỉ có thể tính là hẹn trước. Vốn dĩ có thể đánh hai lần. Hiện tại thiếu đi một lần, quá đáng tiếc nha!” Cố Phi sung mãn không cam lòng nói.



“Bạo lực Phi!” Tịch Tiểu Thiên thán phục.

Cố Phi lần nữa ngồi xổm xuống, tiếp tục đầy cõi lòng chờ mong nói: “Mấy kẻ đó thế nào mà còn chưa chịu qua đây?”

“Bọn chúng sẽ không đơn giản qua đây như vậy.” Tịch Tiểu Thiên nói.

“Hả? Thấy cô dường như quen biết bọn chúng.” Cố Phi nói.

“Thành Vân Đoan hiện tại có một đám người như vậy. Sau khi nhìn chòng chọc đến người nào có cực phẩm trang bị, liền sẽ tìm cơ hội giết để bạo trang bị. Tôi thấy bọn hắn là để mắt đến anh đó.” Tịch Tiểu Thiên nói.

“Thật không?” Cố Phi lại hướng bên kia nhìn lướt qua. Vừa rồi cùng một chỗ mấy người đoàn kia lúc này đã tản, chỉ còn lại một người như không có chuyện gì xảy ra bày hàng vỉa hè. Cái khác vài tên đã chẳng biết tung tích.

“Bọn chúng không dễ dàng động thủ, càng sẽ không dễ dàng bỏ qua, không đem kiếm này trong tay anh tuôn ra sẽ không đình chỉ hành động.” Tịch Tiểu Thiên nói.

Cố Phi biết tầm quan trọng của việc không lộ tiền tại ra ngoài với khiêm nhường.

Chẳng qua đồng thời cũng phát hiện trang bị cực phẩm chỗ tốt - có thể mê hoặc lòng người có tà niệm qua đây hướng hắn khiêu khích. Hắn thừa cơ trừ ác làm việc thiện, bảo vệ thế giới hòa bình... Nói chung chính là: có lý do có thể đánh!

“Hiện tại bọn chúng trước tiên tản ra. Để lại một người đại khái là nhìn chằm chặp anh. Một hồi tìm cơ hội đêm khuya ít người, anh lại đơn độc một người thì mới xuống tay.” Tịch Tiểu Thiên nói, “Hôm nay giết giết, ngày mai giết giết, ngày kia giết giết, nói chung nhớ kỹ anh người này. Một mực giết tới khi đạt được kiếm trong tay anh mới thôi.”

Cố Phi gật đầu, lập tức hỏi: “Cô cùng bọn chúng là một đám?”

“Con mẹ nó nhà anh!!” Tịch Tiểu Thiên nóng nảy.

Cố Phi giương mắt ngẩn ra.

“Anh có thể ngừng được không! Tôi cũng không có xấu như anh nghĩ.” Tịch Tiểu Thiên cả giận nói.

Vẻ mặt Cố Phi có chút mất tự nhiên. Sau một lúc lâu nói: “Vậy ngươi che mặt tại này làm gì?”

“Bán gì đó!” Tịch Tiểu Thiên chỉ chỉ.

“Bán gì đó nhất định phải che mặt?” Cố Phi hỏi.

“Muốn biết vì sao che mặt?” Tịch Tiểu Thiên nói, lúc này một tay kéo khăn che trên mặt xuống, dắt cuống họng kêu: “Bán trang bị, tiện nghi, có muốn đến xem!”

Giọng nữ thanh thúy để cho mọi người kìm lòng không được hướng bên này trông lại. Con mắt mấy người lúc này sáng ngời, một người đã bước một bước xa bay tới, cúi người xuống. Cầm từng cái rách nát trên quán Tịch Tiểu Thiên quán thưởng thức, lập tức nói: “Không sai, toàn bộ tôi muốn, mỹ nữ nói cái giá đi!”

“10 kim tệ.” Tịch Tiểu Thiên mặt không chút thay đổi nói.

“Không thành vấn đề!” Người nọ trực tiếp đem tấm vải trên mặt đất bọc lại, đem tất cả hàng của Tịch Tiểu Thiên cuốn vào, cầm vài kim tệ, phóng khoáng đưa tới. Trong mắt người chơi xung quanh dồn dập lóe ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

“Mỹ nữ, mọi thứ tôi đều mua rồi, cô cũng không có việc gì làm, hay là cùng nhau đi uống hai chén đi?” Người mua mấy thứ cầm gói bọc lớn không đi, tiếp tục tại đây mời mọc.

“Mẹ nó, ngươi cút!” Tịch Tiểu Thiên chỉ kém không có đem nước miếng phun đến trên mặt đối phương.

Quần chúng đều ồ lên.

Quán của Tịch Tiểu Thiên chỉ bầy một ít hàng bình thường rách nát, cộng lại đích thực cũng giá trị 10 kim tệ. Nhưng mấy thứ gì đó cũng bao gồm nhiều chức nghiệp, trên lý thuyết không có người đồng thời toàn bộ thu mua. Lúc này phát sinh loại tình huống này, hiển nhiên là ý không ở trong lời.

Mười kim tệ đối người chơi bình dân mà nói tuyệt không tính là chút tiền. Chỉ vì đến gần một người tựu như hoa thì tiền này coi như là hạ vốn gốc. Quần chúng chính mình đang hâm mộ diễm phúc của người kia, không nghĩ lại có kịch hay lên đài. Trước mắt cô gái này cư xử quả thực kỳ cục, bán gì đó không muốn cùng người ước hẹn thì thôi không tính, cư nhiên trực tiếp chửi ầm lên.

Chỉ có Cố Phi âm thầm thở dài, Tịch Tiểu Thiên hiển nhiên là đem cơn giận với hắn giận chó đánh mèo đến trên người này. Lẽ nào khi nãy thật trách oan cô? Cô ngồi đây thành thành thật thật bày quán bán chút đồ rác rưởi? Cố Phi mờ mịt.

Nhưng bất kể thế nào, trước mắt người mua kia dáng vẻ tức giận hiện đang không ngừng thăng lên. Rất hiển nhiên, bất kể cô gái nhà ngươi lớn lên xinh đẹp, vô duyên vô cớ vô cớ như vậy chửi người, dù là ai cũng sẽ không chịu được.

“Móa!” Trước mắt vị đại ca này mất trắng mười cái kim tệ, còn kém chút thì bị phun nước bọt, càng thêm bị một đám người vây xem chế giễu, dĩ nhiên sẽ không khắc chế tâm tình xuống. Vung tay ném, một bọc trang bị vừa mới mua trực tiếp bị ném tới trên thân Tịch Tiểu Thiên. Lấy từ miệng túi ra một cây cự phủ so với của Tiểu Vũ còn muốn lớn hơn nhiều cầm trong tay. Hai chân hơi khom, vận khí đan điền, tay phải xách cự phủ buông xuống bên cạnh người tạo thành góc 45 độ so với mặt đất.

Có kinh nghiệm PK vô cùng phong phú, Cố Phi nhìn một cái tư thế này đã biết là đang muốn làm gì, liền một tay cầm kiếm chém, một tay kia thì túm Tịch Tiểu Thiên.

Đây chính là Toàn Phong Trảm. Bởi vậy cũng có thể biết được chiến sĩ này kinh nghiệm PK cũng không thấp. Chiến sĩ có kinh nghiệm tại bất cứ thời khắc nào cũng sẽ bảo đảm trên thân mình còn có điểm nộ khí nhất định để phát động kỹ năng. Toàn Phong Trảm cũng chẳng phải là kỹ năng công kích cao nhất hiện tại của chiến sĩ, nhưng lại là tuyệt kỹ bảo mệnh của họ. So với kỹ năng phòng ngự cấp 6 có sẵn của chiến sĩ tác dụng tốt hơn nhiều.

Chống cự Toàn Phong Trảm vốn dĩ đã là một chiêu Cố Phi vô cùng thuần thục. Dù bây giờ bị đánh bay ra ngoài dáng người cũng có thể bày được vẻ tiêu sái phiêu dật. Nhưng lần này cũng có một chút bất ngờ, chặn được Toàn Phong Trảm, người cũng bay ra, nhưng lại bay ra một cách rất chật vật.

Nguyên nhân chắc hẳn vì Cố Phi cố sống cố chết túm Tịch Tiểu Thiên, thế nhưng lực lượng quá thấp. Hoàn toàn không cách nào vừa lôi kéo một người còn bay ra được, ngược lại bị Tịch Tiểu Thiên liên lụy bản thân cũng không thể bay.

Kết quả mượn lực là, người tránh thoát công kích, nhưng không có bay lên được, hai người giống con chuột kiên quyết ngoi lên, ngã uỵch xuống mặt đất. Khiến cho bụi bặm bay loạn.

Cố Phi coi như tốt hơn, còn có thể đứng. Thế đi tuy nhanh, nhưng Cố Phi nhanh nhẹn cũng không thấp, bước chân cuối cùng cũng đổi hướng được.

Tịch Tiểu Thiên liền thảm, dưới sự bất ngờ không kịp phòng bị, trong chớp mắt đã bị kéo ra ngoài ngã xuống đất. Một đường này căn bản là lướt đi. Càng tội nghiệp hơn là trang bị vừa rồi chiến sĩ kia ném vẫn tồn tại, lúc này cô ngã xuống, áo choàng đạo tặc của cô phủ lên, vang lên tiếng đinh đương. Náo nhiệt vô cùng.

Bởi vì kéo một người, cũng ảnh hưởng Cố Phi phát huy, lực và phương hướng không có hoàn toàn nắm chắc. Bị chấn ra ngoài một đoạn, lập tức đụng vào trên tường. Sau lưng Cố Phi phát đau, cảm giác xương cốt kêu răng rắc. Cúi đầu chợt nhìn, Tịch Tiểu Thiên tựa như đạn pháo bay tới, đảo mắt liền sắp đập trên tường cao.

Cố Phi vội vàng vươn chân giẫm trụ vững thân thể mình, lực đạo sửa lại phương hướng, nhanh như chớp mắt, Tịch Tiểu Thiên lăn một vòng rồi dừng lại.

“Thật ngại quá!” Cố Phi nói.

“Đại ca, nhanh đi xuống đi!” Dưới thân đột nhiên có người trả lời.

Cố Phi cúi đầu nhìn chút, vội vàng tránh sang bên cạnh. Dưới chân hắn còn giẫm một người! Nghĩ đến hai bên sát tường con phố tất cả đều là người chơi bày quán, Cố Phi lăng lăng hướng bên này xông lên, người nọ thấy tình thế không ổn nghĩ muốn tránh ra, kết quả một vị ngồi khoanh chân xếp bằng một ngày đi đứng có chút tê chân, té ngã, vừa lúc hạ thấp người xuống, cuối cùng bị Cố Phi dẫm nát dưới chân.

“Xin lỗi, thật ngại quá!” Cố Phi vội vàng lại hướng bên này xin lỗi.

Người này trên mặt đất lăn một vòng, ngửa mặt lên trời, thở hắt ra: “Không sao.”

Lại nhìn sang Tịch Tiểu Thiên bên kia, lắp bắp từ trên mặt đất bò lên, một lát mới nói ra một câu: “Thà bị chém chết còn tốt hơn!”

Mọi người lại lần nữa ồ lên.

Bởi vì ai cũng đều không nghĩ tới, hai vị này không ngờ không chết.

Mọi người có thể thấy được Cố Phi vươn kiếm đi chặn, nhưng không ai có thể thấy được một kiếm kia tận dụng thời cơ. Ở trong mắt bọn họ, hai người này là bị Toàn Phong Trảm chém bay ra, dù cho sinh mạng dày không chết cũng cách chết không xa. Tuyệt đối không phải dáng vẻ hiện tại của hai người, mặc dù có chút chật vật, nhưng rõ ràng sinh mạng không lo.

Chiến sĩ kia lúc này đã thu Toàn Phong Trảm, hoàn toàn không có ý cứ như vậy bỏ qua, bước lớn hướng Tịch Tiểu Thiên đuổi tới.



Cố Phi nhìn về cô, hỏi câu: “Ta hiện tại chém hắn, không gia tăng giá trị PK đi?”

Tịch Tiểu Thiên sững sờ, chỉ là gật đầu. Nàng đồng dạng cũng không biết vừa rồi toàn phong trảm kia phát sinh chuyện gì, chỉ nhìn điểm sinh mạng của mình, biết được Cố Phi ngăn cản nó.

Người khác giám định không ra chức nghiệp của Cố Phi, nhưng cô cũng sớm biết Cố Phi là pháp sư. Pháp sư trước mắt so ra là chức nghiệp khắc chế chiến sĩ, đơn đấu giải quyết một chiến sĩ hẳn phải không quá khó. Nhưng bất kể nói như thế nào, pháp sư rõ ràng đều không dùng từ “Chém” này.

Điều ấy khiến cho Tịch Tiểu Thiên có chút không hiểu.

Cố Phi cất bước đang chuẩn bị tiến lên, đột nhiên có ba người chạy ra, đã giành trước một bước đứng giữa Tịch Tiểu Thiên và chiến sĩ kia. Cố Phi nhìn qua, một người trước đấy cầm gì đó hướng Tịch Tiểu Thiên hỏi giá cũng ở trong.

“Bạn này, đây có khả năng là hiểu lầm, đừng nóng vội động thủ.” Một người nói.

“Con mẹ nó, ngươi cút!” Chiến sĩ kia lập lại lời nói vừa nãy của Tịch Tiểu Thiên mới nói qua, vung chiến phủ, phát động kỹ năng Xung Phong, ập xuống người nọ vừa nói chuyện lập tức bị đánh lui lại mấy bước, ổn định xong còn trong trạng thái choáng choáng không cách nào nhúc nhích.

Hai người một bên trái một bên phải nhìn thấy nói lý không tác dụng nên cũng bội vàng động thủ. Chiến sĩ bên trái tay cầm kiếm, cũng phát động kỹ năng Xung Phong. Đạo tặc bên phải vung chủy thủ, ý đồ muốn quấn đến sau lưng đối phương thi triển Bối Thứ.

Xung Phong đánh trúng chiến sĩ kia. Thế nhưng, kỹ năng Xung Phong kèm theo hiệu quả “Mê muội” cũng không phải xác suất 100%. Nó liên quan đến độ thuần thục kỹ năng, và đẳng cấp lẫn trạng bị của đối phương. Chiêu Xung Phong này mặc dù trúng mục tiêu, nhưng lại không tạo thành mê muội.

Chiến sĩ cầm Cự Phủ cũng dũng mãnh dị thường, đối với Xung Phong của chiến sĩ không thèm để ý tới. Quay đầu hướng đạo tặc kia ý đồ quấn đến sau lưng bổ tới một búa, vừa di động chân, phòng bị đối phương đi vị. Đôi bên cứ như vậy giao thủ, mà hai người này thực lực rõ ràng không mạnh, lấy một địch hai, đảo mắt đã bị chiến sĩ cầm Cự Phủ khống chế cuộc chiến.

Giết đến hai người liên tiếp bại lui. Binh khí đôi bên đụng độ, dây dưa, Cố Phi nhìn thấy chỉ lắc đầu.

Đây mà là chiến đấu? Căn bản là trẻ con đánh nhau đi! Cầm cành trúc lại coi như là thần binh lợi khí, múa gậy gộc đánh tới. Không đánh lên trên người đối phương. Mà cuối cùng gậy gộc của ai gãy trước, thì người đó liền thất bại. Cố Phi nhớ đám trẻ con nhà hàng xóm xem xong phim truyền hình "Thần Điêu Hiệp Lữ", diễn luyện Toàn Chân Kiếm Pháp với Ngọc Nữ Kiếm Pháp chính là chơi như thế đi, cảnh đó và tình cảnh trước mắt sao mà tương tự.

Cố Phi nhìn thấy sốt ruột, hai người ở đây không địch lại đối thủ càng sốt ruột, quay đầu hướng Tịch Tiểu Thiên kêu: “Chị Tiểu Thiên đi mau.”

Tịch Tiểu Thiên hô to một tiếng “Tôi đến!”, tay lấy trường cung trong túi không ngờ muốn tiến lên trợ giúp. Cố Phi đã bước trước một bước đem tay cô đè lại: “Vẫn để tôi đến đi!”

Tịch Tiểu Thiên nhìn về hắn, Cố Phi hướng cô cười cười: “Nhân duyên của cô cũng không tệ lắm.” Cố Phi nói, quay đầu lại hướng hai vị kia kêu: “Hai người mau tránh ra, tôi với hắn đơn đấu!”

Hai người hy vọng giờ khắc này rất lâu, cũng chẳng quản người sau lưng kêu là ai. Nói chung nhanh chóng tìm một cơ hội thối lui đến bên cạnh. Cố Phi ho khan một tiếng, tiến về phía trước vài bước, đứng trước mặt chiến sĩ.

Chiến sĩ cũng ổn định thân hình. Lúc này hắn đánh đến vui vẻ. Đem hai người kia đánh đến hoa rơi nước chảy, chính là đang có lòng tự tin bành trướng vô cùng. Nhưng nhìn đến trong tay Cố Phi là Ám Dạ Lưu Quang Kiếm tản phát ra quầng sáng đen sẫm, trong lòng cũng không tránh nghe tiếng lộp bộp một chút. Vừa rồi hai tên kia xét về cấp bậc đều thua xa hắn, trang bị cũng không bằng, mới bị hắn một người tùy tiện ăn hiếp. Kết quả hiện tại trong tay tên này lại không ngờ là một vũ khí cực phẩm, vừa rồi thật không có chút ý tới.

Chiến sĩ tỉnh táo lại, vội vàng thi triển giám định thuật đối với Cố Phi, kết quả hoàn toàn không biết gì cả.

Dùng mắt thường đến phán đoán, rồi lại lọt vào hoàn cảnh mê man không rõ.

Trường bào màu đen, từ trước cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, nhìn hình thức bên ngoài tựa hồ là trường bào pháp sư. Nhưng vũ khí trong tay lại là kiếm, nếu lựa chọn kiếm làm vũ khí, đại đa số là chiến sĩ, sau đó là kỵ sĩ.

Vũ khí hiển nhiên là đặc điểm thể hiện chức nghiệp phân biệt nhất, chiến sĩ kia đã nhận định Cố Phi là đồng tộc. Lúc đang chuẩn bị càng tiến thêm một bước, đột nhiên thấy được Cố Phi đem kiếm nhét trở về miệng túi của mình. Tiếp theo tay không liền đánh ra.

Tay không?

Cách Đấu Gia?

Chiến sĩ lần nữa mê man. Dù cho là cách đấu gia, cũng phải có đeo bao tay gia tăng lực công kích của mình, nhưng Cố Phi rất rõ ràng không có đeo bao tay.

Trước tiên thử một chiêu lại nói! Chiến sĩ nghĩ, đột nhiên tiến lên, nện xuống một kích mạnh mẽ.

Cố Phi hơi chút lắc mình đã bay tới bên cạnh người chiến sĩ, tay phải vung lên: “Song Viêm Thiểm, thiểm!!”

Một đạo hỏa quang xuất hiện, chiến sĩ nháy mắt trở nên hồng toàn bộ, trong lòng kinh hãi: “Moá nó, lại thật sự là tên pháp sư!”

Pháp sư so ra khắc chiến sĩ, đây là nhận định hiện tại của mọi người. Chiến sĩ này kỳ thực là sớm đã giám định ra ba người chặn đường trước đó không có pháp sư, đẳng cấp lại rất thấp, mới tràn đầy dũng khí lấy một địch ba.

Bấy giờ gặp phải một kẻ mình giám định không ra, mà lại khắc chế chức nghiệp, dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ lập tức đã rơi nửa đoạn.

Cố Phi lúc này không cầm vũ khí kỳ thực cũng là thay người ta suy nghĩ, vừa rồi người này lấy một địch ba, bọn họ lại sử dụng phương thức chiến đấu thô sơ, sinh mạng khẳng định đã bị mài mất không ít. Cố Phi rất sợ mình làm người ta nghẻo mất, không nói Ám Dạ Lưu Quang Kiếm hay là Viêm Chi Tẩy Lễ, người này trúng một kiếm liền xong. Chuyện này xảy ra là có nguyên nhân, Cố Phi cũng chẳng hề nghĩ PK mất người chiến sĩ trước mắt này.

Hắn tin rằng tay không tạo ra chút thương tổn pháp thuật yếu ớt đó, hẳn uy lực không tới đâu.

Dưới hiệu quả Song Viêm Thiểm, sinh mạng của chiến sĩ duy trì liên tục trượt, nhưng sau đó phát hiện thương tổn không cao, tinh thần lại trở nên hăng hái. Cự Phủ trong tay xoay vòng như máy xay gió tiến lên.

Người ta nói pháp sư khắc chiến sĩ, chính bởi vì pháp sư có tốc độ ưu thế hơn chiến sĩ, có thể kéo ra cự ly, đồng thời công kích bằng pháp thuật không thèm ngó ngàng tới điểm mạnh của chiến sĩ là sở hữu phòng ngự vật lý cao, bởi vậy chiếm cứ thượng phong.

Pháp sư bình thường còn như thế, huống chi Cố Phi đây thuộc tính toàn bộ cộng nhanh nhẹn?

Dễ dàng cùng đối phương kéo ra cự ly, Cố Phi gọi ra một Hoả Cầu như phóng một loại ám khí. Thương tổn tuy không cao, nhưng cũng đem sinh mạng của chiến sĩ mài mất một chút.

Nếu tiếp tục tiêu hao như thế, chỉ cần thời gian dài, chiến sĩ một cơ hội thắng cũng không có.

Cố Phi thấy được trong mắt đối phương nản lòng thoái chí. Lúc này thối lui vài bước nói giải thích: “Huynh đệ, vừa rồi kỳ thực có chút hiểu lầm.”

Chiến sĩ lần này không có gào lên vội gào mắng người, rất lạnh lùng bình tĩnh đứng nghe Cố Phi nói chuyện.

Có thực lực thì có quyền lên tiếng, lời này trong game online tuyệt đối không giả.

Tịch Tiểu Thiên lúc này cũng đi đến: “Ừm, là tôi không tốt, tôi mấy ngày nay tâm tình không vui, không khống chế cơn tức được, không có việc gì liền mắng loạn người, đắc tội rồi.”

“Mấy thứ này vẫn là đưa cho anh, tiền cũng trả lại anh, coi như tôi hướng anh bồi tội.” Tịch Tiểu Thiên thu thập những trang bị trên người, lần nữa bỏ vào cái bao, lại cầm mười kim tệ, đưa cho chiến sĩ kia.

Chiến sĩ ngẩn người, đưa tay tiếp nhận tiền: “Tiền đưa ta được rồi, còn mấy thứ gì đó ta không cần.”

“Cầm đi, cầm đi!” Tịch Tiểu Thiên vẫn cố gắng muốn nhét vào tay đối phương. Chiến sĩ không biết làm sao, vừa rồi còn “Mẹ nó, ngươi cút”, bây giờ lại cứng rắn túm tay hắn, biến hóa quá lớn.

“Coi như hết! Chút rách nát này của cô ai cần đâu!” Cố Phi ở phía sau nói.

“Mẹ nó, anh cút! Còn không phải đều tại anh.” Tịch Tiểu Thiên xoay người lại đem một bao trang bị toàn bộ hướng người Cố Phi đập tới.

Cố Phi xấu hổ, hướng người chiến sĩ kia nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Anh thấy đấy, con gái mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy...”

Quần chúng bừng tỉnh, cùng nhau vây xem Tịch Tiểu Thiên ở bên cạnh Cố Phi, khuôn mặt lộ ra vẻ ngốc đặc.

Phương xa, một người trong góc phòng, hiện đang lặng lẽ gửi đi tin tức: “Người nọ là pháp sư!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cận Chiến Pháp Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook