Quyển 3 - Chương 142: Khuyết thiếu nhân tài
Hồ Điệp Lam
15/12/2017
“Khen thưởng nhiều không?” Được truyền tống ra từ bản đồ thi đấu ra, Hàn Gia Công Tử hỏi Cố Phi.
“Tạm được.” Cố Phi nhìn lướt qua. Kinh nghiệm và đồng vàng cũng có chút tăng thêm. Đây chẳng qua là trận đầu, phần thưởng là mỏng nhất, càng về sau càng nhiều. Hơn nữa, cơ hội đạt được phần thưởng ngẫu nhiên cũng càng nhiều, người có chí khí đều là hướng về phía phần thưởng ngẫu nhiên mà tới.
Bởi vì Cố Phi nằm trong đội ngũ chót nhất của dòng người, chờ hắn tiến vào bản đồ bắt đầu cuộc thi PK đã là rất trễ rồi, ngoài ra lại ở trong bản đồ kì kèo nửa ngày, bây giờ lúc hai người đi ra, cuộc thi PK vòng thứ nhất hầu hết đã kết thúc. Trên quảng trường trừ những người kết thúc thi đấu bị truyền tống không ngừng ra ngoài, đã không thấy cảnh người đi tấp nập như trước.
Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương cười đùa cợt nhã mà đứng ở dưới chân tường cạnh truyền tống trận, thấy hai người xong lập tức bắt đầu vỗ tay: “Biểu hiện không tệ, kỳ khai đắc thắng [1].”
[1] Kỳ khai đắc thắng – 旗开得胜: Thắng ngay từ trận đầu; mở cờ là đánh thắng; thắng ngay trong trận đầu; vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã.
Hàn Gia Công Tử xạm mặt lại: “Kiếm Quỷ và Hữu Ca đâu?”
“Kiếm Quỷ đi luyện cấp rồi, còn Hữu Ca logout đi diễn đàn.” Ngự Thiên Thần Minh trả lời.
Kế tiếp là công hội chiến, Kiếm Quỷ và Hữu Ca cũng không có tham gia.
“Các anh được khen thưởng bao nhiêu kinh nghiệm hả?” Ngự Thiên Thần Minh lại gần hỏi Cố Phi.
Cố Phi báo ra một con số. Ngự Thiên Thần Minh vừa so sánh: “Chậc chậc, quả nhiên không có bữa cơm trưa nào được ăn chùa mà! So với hai người, bọn này không đến thi đấu thì ít hơn chút.”
Phần thưởng cuộc thi PK là lấy đơn vị công hội hoặc dong binh đoàn mà phát thường, chỉ cần là thành viên online, cho dù không tham chiến cũng có thể lấy không phần thưởng. Một vài người chơi trong dong binh đoàn bình thường không có hứng thú, mấy ngày nay đều bận bịu đi tìm cái dong binh đoàn lớn để lăn lộn trong đó, là vì muốn lấy không phần thưởng. Chỉ tiếc, dong binh đoàn có thực lực, nhân số đều đạt đến mức độ cao nhất, nào có dư thừa ra vị trí cho kẻ ăn không ngồi rồi?
Bốn người vừa bàn luận, vừa di chuyển về hướng cao ốc công hội. Truyền tống trận của cuộc thi PK công hội hiển nhiên được thiết kế ở bên ngoài quảng trường cao ốc công hội, người tham gia công hội chiến so với dong binh đoàn chiến nhiều hơn rất nhiều. Tương tự tình huống nên có thể thấy được, thời gian hạn định vào sân của công hội chiến bây giờ cũng bị huỷ bỏ rồi. Bên ngoài cao ốc công hội còn chật chội hơn bên hành hội dong binh kia nhiều, bốn người lại trong nháy mắt bị dồn ép mất dạng nhau.
Muốn chen chúc cũng không chen được, Cố Phi lại bị bầy người đẩy tới cái đuôi chót của dòng người. Trong lòng rất bực đấy, thật muốn dùng một cái Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm trực tiếp giết ra một đường để đi. Mà những pháp sư khác bên cạnh hắn làm sao lại không có loại suy nghĩ đó cho được! Oán khí khổng lồ tích tụ trên đỉnh đầu nhóm pháp sư, bầu trời một mảnh u tối.
Vốn dĩ cuộc thi PK công hội khai chiến được định vào lúc chín giờ, bất quá thấy rằng tình huống bây giờ đặc biệt, phía công ty game lại điều chỉnh. Truyền tống trận luôn luôn mở cho vào, đi vào chuẩn bị xong rồi liền đánh, đánh xong rồi thôi.
Dòng người không ngừng lưu động, chờ Cố Phi vào sân, tốn chừng khoảng một giờ.
Trời xanh, mây trắng, đất rộng. Là cảnh tượng đặc thù thiết kế cho khu chờ chuẩn bị cuộc thi này.
À, nếu dựa theo bóng đá, hay bóng rổ mà xem thì đây đã trở thành một hệ thống thi đấu thể thao chuyên nghiệp, loại không gian để chuẩn bị trước giờ thi đấu thế này, hình như được gọi là phòng chờ. Cố Phi nhìn xung quanh vòng người là một đống con gái, không cẩn thận suy nghĩ cũng dung tục một lần.
“47!” Thất Nguyệt thấy Cố Phi sau liền đọc ra, “Còn thiếu 3 người nữa là đủ rồi.” Mặc dù là hoạt động chính thức được vô số người săn đón, nhưng vẫn có không ít người chơi bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau không thể vào sân, Trọng Sinh Tử Tinh 54 người, có 4 người tối nay sẽ không đến rồi.
“Tình huống đối thủ thế nào?” Cố Phi hỏi.
“Thiên Hạ Vô Song, công hội cấp 1. Thành viên đủ 50 người.” Thất Nguyệt nói.
Trọng Sinh Tử Tinh 54 người là vì công hội bậc 2, cho nên Thất Nguyệt đem công hội bậc 1, 2 có số người khoảng chừng 50 người là đối thủ chính, công hội này lúc họp ban đầu cũng có giới thiệu qua một chút, chẳng qua là Cố Phi như đi vào cõi thần tiên trong vũ trụ, không để ý nghe.
“Chút nữa đánh sao, mọi người có ý kiến gì không?” Thất Nguyệt hỏi.
Hội trưởng Thất Nguyệt này, khi ấy là công khai không thiên vị chút nào. Ngay cả ở thời điểm này cũng cho dân chủ. Ở trong mắt Cố Phi, cô ấy giống như một thành viên đứng ra làm người đại diện phát ngôn của Trọng Sinh Tử Tinh, mà không phải là một hội trưởng. Mặc dù đây chỉ là một trò chơi thôi, khi làm hội trưởng cũng không cần quá coi mình cao hơn người ta quá, nhưng có đôi lúc, vẫn cần khí chất của người lãnh đạo.
Ví dụ như hội chiến như bây giờ, ít nhất phải có một người phụ trách thống nhất chỉ huy, dù tài chỉ huy dở ẹt chăng nữa, cũng mạnh hơn cả nhóm chia rẽ [2] ra tự mình chiến đấu. Trước tiên lại đi thu thập ý kiến của mọi người, như vậy thực có chút quá khiêm tốn rồi.
[2] Nguyên văn: Nhất bàn tán sa 一盘散沙: năm bè bảy mảng; chia rẽ; không đoàn kết.
Hội trưởng như vậy đối với một công hội chỉ e là rất khó được mọi người phục. Nhưng hội trưởng như thế này ở Trọng Sinh Tử Tinh lại hoà hợp được thành một thể, không bi6ét có phải bởi nguy6en do tính cách trời sinh của mấy cô gái là dễ hoà thuận với nhau không nữa.
Lúc này Lạc Lạc mở miệng nói chuyện: “Tôi nghĩ, bằng không chúng ta chia thành các tiểu đội, giống như đội ngũ lúc luyện cấp ngày thường vậy, dễ dàng phối hợp với nhau hơn.”
Đề nghị này cũng không phải là phương pháp đặc sắc gì cho cam. Giống như đoàn đội luyện cấp của cô ấy nhắc tới, hơn một nửa là pháp sư, đoàn này đi PK thì không phải tìm chết sao? Mặc dù Cố Phi thấy Lạc Lạc có tiềm chất làm hội trưởng hơn, chẳng qua là nhìn từ tính hcách cũng như cách xử sự của cổ. Xem ra về phương diện chiến thuật thì cô cũng thường thường mà thôi.
Tiếp đó, ánh mắt của mọi người chuyển về hướng Tế Yêu Vũ. Tế Yêu Vũ đang chuyên tâm lau chùi đánh bóng chuỷ thuỷ của mình. Cô được coi là nhân vật máu mặt một trong năm kẻ mạnh đấy, liệu có cao kiến gì hay hơn chăng?
“Tiểu Vũ, em có ý kiến gì không?” Thất Nguyệt hỏi trực tiếp.
“Ý kiến? À, trực tiếp xông lên giết đi, giết sạch là xong.” Tế Yêu Vũ đáp.
Ha ha ha… trong lòng Cố Phi cười thầm, xem ra năm kẻ mạnh chỉ đẳng cấp cao mà thôi. Cô gái này dù thực lực cá nhân xuất chúng, nhưng về phương diện này cũng là chẳng có miếng chất xám nào! Hữu dũng vô mưu [3], Cố Phi khinh bỉ chút.
[3] chỉ có sức mạnh, cốt cậy vào sức mạnh, không có mưu trí gì.
“Thiên Lý, còn anh thì sao?” Thất Nguyệt đột nhiên lại chuyển hướng hỏi Cố Phi.
“Ơ!” Cố Phi ngẩn ra, đắn đo suy nghĩ chốc lát, cuối cùng đỏ cả mặt, cười cười xấu hổ đáp lại: “Trực tiếp giết đi!”
Huhu! Hoá ra mình và Tế Yêu Vũ là cá mè một lứa, cũng chỉ là một đám hữu dũng vô mưu rồi.
Bất quá điều này không thể trách được Cố Phi, muốn có thể làm chỉ huy không phải chỉ cần trí thông minh là đủ, còn phải đối với những lý luận kiến thức cơ sở về các đặc điểm, lối đánh của các chức nghiệp trong trò chơi, cùng với các loại phương thức chiến đấu phối hợp giữa mọi người có thể vận dụng như thế nào là tuyệt đối không thể thiếu đấy.Cho ví dụ để hiểu rõ hơn, tài nghệ của Cố Phi, chính là một game thủ RPG [4] mạo hiểm hàng đầu; mà muốn thực hiện việc chỉ huỷ, đó lại cần game thủ chơi trò chơi chiến lược mới được, hai thứ này cơ bản không cùng một loại.
[4] RPG – Role-Playing games: Trò chơi nhập vai. Là một thể loại game mà người chơi sẽ hoá thân vào một nhân vật trong thế giới ảo, có khả năng nâng cấp bản thân và chịu trách nhiệm cho hành động cũng như hướng phát triển của chính nhân vật đó.
– Riêng Akiko thấy thì ở đây nên để MMORPG thì sẽ thích hợp hơn khi nói về Thế giới Song Song. Nhưng thôi, cứ để theo tác giả vậy.-
Phần lớn thì các cô gái đều do không hứng thú mấy với loại trò chơi chiến lược, cho nên ở phương diện này đều là điểm kém cả. Cố Phi hồi tưởng lại những cô gái mình có quen biết trong trò chơi, vậy thì hình như Mang Mang Mãng Mãng trái lại có chút tài nghệ ỡ phương diện này, nhớ trận chiến ở đầu đường giúp Liễu Hạ báo thù kia, cô ấy chỉ huy cũng coi như không tệ.
Trong năm người của Trọng Sinh Tử Tinh, đều y hệt như nhau là khuyết thiếu nhân tài về phương diện này. Cuối cùng kế hoạch chiến đấu được chế định ra chính là: Sức mạnh nhiều người lớn, mọi người cùng xông lên, gặp địch liền giết…
Chiến thuật lỗ mãng đơn sơ biết bao mà! Nói như chưa từng nói vậy. Thế mà các cô gái còn thề son sắt gật đầu theo nữa chứ! Thật giống như đã lấy được chỉ thị quan trọng gì ấy.
Trọng Sinh Tử Tinh thật muốn tiến xa, chỉ có thể dựa vào chủ nghĩa anh hùng cá nhân dũng mãnh rồi.
Anh hùng số 1 – Tế Yêu Vũ đã lau chùi chuỷ thủ của cô xong, vuốt ve hai cái, sau đó cắm vào bên hông, nghiêng đầu nhìn về Cố Phi: “Xem ai giết nhiều hơn đi!”
Anh hùng số 2 – Cố Phi cười cười, rút ra kiếm Ám Dạ Lưu Quang.
“Chuẩn bị xong!” Thất Nguyệt lúc này bấm chọn xác nhận. Còn đối phương đã sớm chờ lâu lắm, hình ảnh chuyển đổi, mọi người từ phòng chờ truyền tống vào bản đồ thi đấu.
Thiên Hạ Vô Song có tổng số thành viên là 50 người, trận này lại có 5 người chưa vào sân. Tổng số người của cả hai công hội là 95 người. Bản đồ này so với cái Cố Phi lên trận chiến của dong binh đoàn đương nhiên lớn hơn nhiều. Ít nhất không thể dễ dàng tìm được đối thủ ở nơi nào.
“Xông lên.” Thất Nguyệt nói.
Các cô gái lắc eo chạy về tứ phía núi rừng rồi, hơn nữa thái độ không hề nghiêm túc, tiếng cười nói, đùa giỡn đuổi nhau, tình huống quá kỳ dị luôn.
“Cậu nhanh lên một chút!”
“Cậu chậm một chút!”
Dọc đường đi đầy rẫy tiếng hô to gọi nhau, đứa chạy nhanh không hề chiếu cố đứa chạy chậm chút nào, tuyệt đối là tự do phân tán. Tốc độ tên lửa như Tế Yêu Vũ ấy, lúc này đã Tật Hành cả một đường, đã sắp biến mất cmn ở đường chân trời rồi. Còn Cố Phi vẫn như đẩn ra muốn phối hợp tốc độ của nhóm mấy cô gái mục sư xinh đẹp. Kết quả để cho Lạc Lạc được như ý, dùng Hồi Phục Thuật sờ mó một cái.
“Thi đấu đấy! Nghiêm túc chút đi, đừng lãng phí lam thế!” Cố Phi nói.
“Ha ha, chơi đại cho vui thôi mà. Khẩn trương thế kia làm gì chứ?” Lạc Lạc ăn trái chuối tiêu bổ sung lam.
Mẹ nó, đây chính là trọng tinh thần có tham gia là được đến tận cùng đây này! Nhìn thấy mấy cô không câu chấp gì, hoàn toàn không đem thắng lợi để ở trong lòng, chỉ hưởng thụ vui vẻ, nhất định coi đây là đi du lịch rồi.
Cố Phi lại khác, hắn còn đang trông cậy vào Trọng Sinh Tử Tinh có thể đánh mấy vòng để mình chém nhiều thêm mấy trận đấy! Cái loại loạn tùm lum như vầy không phải sẽ bị người ta giết chết ngay vòng một à? Phải dựa vào mình rồi.
Cố Phi suy nghĩ, cũng không ở phía sau chiếu cố mấy mục sư chậm rãi này nữa, bỏ đội chạy lấy người, trong nháy mắt cũng quăng xa đám con gái luôn.
Chạy được một lúc, Cố Phi thấy phía trước có vùng đất cao nhỏ, Tế Yêu Vũ đang nằm ở trên sườn đồi ngó dáo dác dòm cái gì đó. Cố Phi bước nhanh chạy tới, cũng bò rạp dưới đất nhoài người tới bên cạnh Tế Yêu Phủ, dò xét hỏi thăm dò: “Nhìn gì đấy?”
“Thật chậm quá! Giờ mới đến.” Tế Yêu Vũ cười nhạo Cố Phi.
“Nói nhảm, cô là một đạo tặc.” Cố Phi nói.
“Anh là một ông thầy! Nhỉ? Ha ha, anh là cục shit!” Tế Yêu Vũ tự trầm trồ khen ngợi bản thân vì phát hiện trong lúc vô tình của mình.
Cố Phi không để ý tới nữa, hắn đã thấy rõ tình cảnh phía sau vùng đất này. Công hội Thiên Hạ Vô Song đang chậm rãi tiến quân lên, đội ngũ bảo trì trận hình cố định. Chiến sĩ đi trước mở đường, pháp sư và cung tiễn thủ ở giữa, đạo tặc và mục sư cản phía sau, kỵ sĩ đi riêng hai cánh, không ngừng gia tăng trạng thái cho thành viên mất đi trạng thái phụ trợ. Mà võ gia được xem như là loại rất hiếm thấy cũng chọn đại một kẽ hở xen lẫn trong đó.
Nhìn người ta chuyên nghiệp bao nhiêu kìa! Cố Phi nghĩ, họ mà đụng độ với “trận phân tán” của Trọng Sinh Tử Tinh kia, còn có kết quả gì khác để bàn nữa.
“Muốn nhìn đến khi nào đây, giết đi!” Cố Phi vừa nói vừa nhảy khỏi vùng trũng, kiếm Ám Dạ Lưu Quang chỉ xéo, hô to: “Hoả Thụ…”
“Anh điên à!” Tế Yêu Vũ cũng nhảy lên theo, bịch một cái bổ nhào lên Cố Phi cùng ngã xuống đất.
Mấy tiếng vang “vù vù”, vài mũi tên lướt qua trên bầu trời vùng đất trũng này.
“Bọn họ sớm có chuẩn bị, đang chờ có người nhảy ra đánh lén đấy!” Tế Yêu Vũ nói.
“Thế sao? Vậy cô còn không mau từ trên người tôi lăn xuống.” Cố Phi nói với Tế Yêu Vũ đang nằm ở trên người hắn.
Tế Yêu Vũ giận dữ: “Bà đây để anh lợi dụng còn chưa nói gì đâu nhé!”
“Cô ngẩng đầu nhìn xem.” Cố Phi dở khóc dở cười, tại sao tư tưởng của người đời lại dung tục như vậy?
Tế Yêu Vũ ngước cổ lên, bầu trời trên hai người, không khí cuồn cuộn sôi trào như bị đun lên. Đột nhiên không gian bị xé toạc ra, mấy bóng rồng lửa lượn vòng xuất hiện, đảo mắt đã tạo thành mấy vòng.
Thiên Hàng Hỏa Luân!!!
“Tạm được.” Cố Phi nhìn lướt qua. Kinh nghiệm và đồng vàng cũng có chút tăng thêm. Đây chẳng qua là trận đầu, phần thưởng là mỏng nhất, càng về sau càng nhiều. Hơn nữa, cơ hội đạt được phần thưởng ngẫu nhiên cũng càng nhiều, người có chí khí đều là hướng về phía phần thưởng ngẫu nhiên mà tới.
Bởi vì Cố Phi nằm trong đội ngũ chót nhất của dòng người, chờ hắn tiến vào bản đồ bắt đầu cuộc thi PK đã là rất trễ rồi, ngoài ra lại ở trong bản đồ kì kèo nửa ngày, bây giờ lúc hai người đi ra, cuộc thi PK vòng thứ nhất hầu hết đã kết thúc. Trên quảng trường trừ những người kết thúc thi đấu bị truyền tống không ngừng ra ngoài, đã không thấy cảnh người đi tấp nập như trước.
Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương cười đùa cợt nhã mà đứng ở dưới chân tường cạnh truyền tống trận, thấy hai người xong lập tức bắt đầu vỗ tay: “Biểu hiện không tệ, kỳ khai đắc thắng [1].”
[1] Kỳ khai đắc thắng – 旗开得胜: Thắng ngay từ trận đầu; mở cờ là đánh thắng; thắng ngay trong trận đầu; vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã.
Hàn Gia Công Tử xạm mặt lại: “Kiếm Quỷ và Hữu Ca đâu?”
“Kiếm Quỷ đi luyện cấp rồi, còn Hữu Ca logout đi diễn đàn.” Ngự Thiên Thần Minh trả lời.
Kế tiếp là công hội chiến, Kiếm Quỷ và Hữu Ca cũng không có tham gia.
“Các anh được khen thưởng bao nhiêu kinh nghiệm hả?” Ngự Thiên Thần Minh lại gần hỏi Cố Phi.
Cố Phi báo ra một con số. Ngự Thiên Thần Minh vừa so sánh: “Chậc chậc, quả nhiên không có bữa cơm trưa nào được ăn chùa mà! So với hai người, bọn này không đến thi đấu thì ít hơn chút.”
Phần thưởng cuộc thi PK là lấy đơn vị công hội hoặc dong binh đoàn mà phát thường, chỉ cần là thành viên online, cho dù không tham chiến cũng có thể lấy không phần thưởng. Một vài người chơi trong dong binh đoàn bình thường không có hứng thú, mấy ngày nay đều bận bịu đi tìm cái dong binh đoàn lớn để lăn lộn trong đó, là vì muốn lấy không phần thưởng. Chỉ tiếc, dong binh đoàn có thực lực, nhân số đều đạt đến mức độ cao nhất, nào có dư thừa ra vị trí cho kẻ ăn không ngồi rồi?
Bốn người vừa bàn luận, vừa di chuyển về hướng cao ốc công hội. Truyền tống trận của cuộc thi PK công hội hiển nhiên được thiết kế ở bên ngoài quảng trường cao ốc công hội, người tham gia công hội chiến so với dong binh đoàn chiến nhiều hơn rất nhiều. Tương tự tình huống nên có thể thấy được, thời gian hạn định vào sân của công hội chiến bây giờ cũng bị huỷ bỏ rồi. Bên ngoài cao ốc công hội còn chật chội hơn bên hành hội dong binh kia nhiều, bốn người lại trong nháy mắt bị dồn ép mất dạng nhau.
Muốn chen chúc cũng không chen được, Cố Phi lại bị bầy người đẩy tới cái đuôi chót của dòng người. Trong lòng rất bực đấy, thật muốn dùng một cái Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm trực tiếp giết ra một đường để đi. Mà những pháp sư khác bên cạnh hắn làm sao lại không có loại suy nghĩ đó cho được! Oán khí khổng lồ tích tụ trên đỉnh đầu nhóm pháp sư, bầu trời một mảnh u tối.
Vốn dĩ cuộc thi PK công hội khai chiến được định vào lúc chín giờ, bất quá thấy rằng tình huống bây giờ đặc biệt, phía công ty game lại điều chỉnh. Truyền tống trận luôn luôn mở cho vào, đi vào chuẩn bị xong rồi liền đánh, đánh xong rồi thôi.
Dòng người không ngừng lưu động, chờ Cố Phi vào sân, tốn chừng khoảng một giờ.
Trời xanh, mây trắng, đất rộng. Là cảnh tượng đặc thù thiết kế cho khu chờ chuẩn bị cuộc thi này.
À, nếu dựa theo bóng đá, hay bóng rổ mà xem thì đây đã trở thành một hệ thống thi đấu thể thao chuyên nghiệp, loại không gian để chuẩn bị trước giờ thi đấu thế này, hình như được gọi là phòng chờ. Cố Phi nhìn xung quanh vòng người là một đống con gái, không cẩn thận suy nghĩ cũng dung tục một lần.
“47!” Thất Nguyệt thấy Cố Phi sau liền đọc ra, “Còn thiếu 3 người nữa là đủ rồi.” Mặc dù là hoạt động chính thức được vô số người săn đón, nhưng vẫn có không ít người chơi bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau không thể vào sân, Trọng Sinh Tử Tinh 54 người, có 4 người tối nay sẽ không đến rồi.
“Tình huống đối thủ thế nào?” Cố Phi hỏi.
“Thiên Hạ Vô Song, công hội cấp 1. Thành viên đủ 50 người.” Thất Nguyệt nói.
Trọng Sinh Tử Tinh 54 người là vì công hội bậc 2, cho nên Thất Nguyệt đem công hội bậc 1, 2 có số người khoảng chừng 50 người là đối thủ chính, công hội này lúc họp ban đầu cũng có giới thiệu qua một chút, chẳng qua là Cố Phi như đi vào cõi thần tiên trong vũ trụ, không để ý nghe.
“Chút nữa đánh sao, mọi người có ý kiến gì không?” Thất Nguyệt hỏi.
Hội trưởng Thất Nguyệt này, khi ấy là công khai không thiên vị chút nào. Ngay cả ở thời điểm này cũng cho dân chủ. Ở trong mắt Cố Phi, cô ấy giống như một thành viên đứng ra làm người đại diện phát ngôn của Trọng Sinh Tử Tinh, mà không phải là một hội trưởng. Mặc dù đây chỉ là một trò chơi thôi, khi làm hội trưởng cũng không cần quá coi mình cao hơn người ta quá, nhưng có đôi lúc, vẫn cần khí chất của người lãnh đạo.
Ví dụ như hội chiến như bây giờ, ít nhất phải có một người phụ trách thống nhất chỉ huy, dù tài chỉ huy dở ẹt chăng nữa, cũng mạnh hơn cả nhóm chia rẽ [2] ra tự mình chiến đấu. Trước tiên lại đi thu thập ý kiến của mọi người, như vậy thực có chút quá khiêm tốn rồi.
[2] Nguyên văn: Nhất bàn tán sa 一盘散沙: năm bè bảy mảng; chia rẽ; không đoàn kết.
Hội trưởng như vậy đối với một công hội chỉ e là rất khó được mọi người phục. Nhưng hội trưởng như thế này ở Trọng Sinh Tử Tinh lại hoà hợp được thành một thể, không bi6ét có phải bởi nguy6en do tính cách trời sinh của mấy cô gái là dễ hoà thuận với nhau không nữa.
Lúc này Lạc Lạc mở miệng nói chuyện: “Tôi nghĩ, bằng không chúng ta chia thành các tiểu đội, giống như đội ngũ lúc luyện cấp ngày thường vậy, dễ dàng phối hợp với nhau hơn.”
Đề nghị này cũng không phải là phương pháp đặc sắc gì cho cam. Giống như đoàn đội luyện cấp của cô ấy nhắc tới, hơn một nửa là pháp sư, đoàn này đi PK thì không phải tìm chết sao? Mặc dù Cố Phi thấy Lạc Lạc có tiềm chất làm hội trưởng hơn, chẳng qua là nhìn từ tính hcách cũng như cách xử sự của cổ. Xem ra về phương diện chiến thuật thì cô cũng thường thường mà thôi.
Tiếp đó, ánh mắt của mọi người chuyển về hướng Tế Yêu Vũ. Tế Yêu Vũ đang chuyên tâm lau chùi đánh bóng chuỷ thuỷ của mình. Cô được coi là nhân vật máu mặt một trong năm kẻ mạnh đấy, liệu có cao kiến gì hay hơn chăng?
“Tiểu Vũ, em có ý kiến gì không?” Thất Nguyệt hỏi trực tiếp.
“Ý kiến? À, trực tiếp xông lên giết đi, giết sạch là xong.” Tế Yêu Vũ đáp.
Ha ha ha… trong lòng Cố Phi cười thầm, xem ra năm kẻ mạnh chỉ đẳng cấp cao mà thôi. Cô gái này dù thực lực cá nhân xuất chúng, nhưng về phương diện này cũng là chẳng có miếng chất xám nào! Hữu dũng vô mưu [3], Cố Phi khinh bỉ chút.
[3] chỉ có sức mạnh, cốt cậy vào sức mạnh, không có mưu trí gì.
“Thiên Lý, còn anh thì sao?” Thất Nguyệt đột nhiên lại chuyển hướng hỏi Cố Phi.
“Ơ!” Cố Phi ngẩn ra, đắn đo suy nghĩ chốc lát, cuối cùng đỏ cả mặt, cười cười xấu hổ đáp lại: “Trực tiếp giết đi!”
Huhu! Hoá ra mình và Tế Yêu Vũ là cá mè một lứa, cũng chỉ là một đám hữu dũng vô mưu rồi.
Bất quá điều này không thể trách được Cố Phi, muốn có thể làm chỉ huy không phải chỉ cần trí thông minh là đủ, còn phải đối với những lý luận kiến thức cơ sở về các đặc điểm, lối đánh của các chức nghiệp trong trò chơi, cùng với các loại phương thức chiến đấu phối hợp giữa mọi người có thể vận dụng như thế nào là tuyệt đối không thể thiếu đấy.Cho ví dụ để hiểu rõ hơn, tài nghệ của Cố Phi, chính là một game thủ RPG [4] mạo hiểm hàng đầu; mà muốn thực hiện việc chỉ huỷ, đó lại cần game thủ chơi trò chơi chiến lược mới được, hai thứ này cơ bản không cùng một loại.
[4] RPG – Role-Playing games: Trò chơi nhập vai. Là một thể loại game mà người chơi sẽ hoá thân vào một nhân vật trong thế giới ảo, có khả năng nâng cấp bản thân và chịu trách nhiệm cho hành động cũng như hướng phát triển của chính nhân vật đó.
– Riêng Akiko thấy thì ở đây nên để MMORPG thì sẽ thích hợp hơn khi nói về Thế giới Song Song. Nhưng thôi, cứ để theo tác giả vậy.-
Phần lớn thì các cô gái đều do không hứng thú mấy với loại trò chơi chiến lược, cho nên ở phương diện này đều là điểm kém cả. Cố Phi hồi tưởng lại những cô gái mình có quen biết trong trò chơi, vậy thì hình như Mang Mang Mãng Mãng trái lại có chút tài nghệ ỡ phương diện này, nhớ trận chiến ở đầu đường giúp Liễu Hạ báo thù kia, cô ấy chỉ huy cũng coi như không tệ.
Trong năm người của Trọng Sinh Tử Tinh, đều y hệt như nhau là khuyết thiếu nhân tài về phương diện này. Cuối cùng kế hoạch chiến đấu được chế định ra chính là: Sức mạnh nhiều người lớn, mọi người cùng xông lên, gặp địch liền giết…
Chiến thuật lỗ mãng đơn sơ biết bao mà! Nói như chưa từng nói vậy. Thế mà các cô gái còn thề son sắt gật đầu theo nữa chứ! Thật giống như đã lấy được chỉ thị quan trọng gì ấy.
Trọng Sinh Tử Tinh thật muốn tiến xa, chỉ có thể dựa vào chủ nghĩa anh hùng cá nhân dũng mãnh rồi.
Anh hùng số 1 – Tế Yêu Vũ đã lau chùi chuỷ thủ của cô xong, vuốt ve hai cái, sau đó cắm vào bên hông, nghiêng đầu nhìn về Cố Phi: “Xem ai giết nhiều hơn đi!”
Anh hùng số 2 – Cố Phi cười cười, rút ra kiếm Ám Dạ Lưu Quang.
“Chuẩn bị xong!” Thất Nguyệt lúc này bấm chọn xác nhận. Còn đối phương đã sớm chờ lâu lắm, hình ảnh chuyển đổi, mọi người từ phòng chờ truyền tống vào bản đồ thi đấu.
Thiên Hạ Vô Song có tổng số thành viên là 50 người, trận này lại có 5 người chưa vào sân. Tổng số người của cả hai công hội là 95 người. Bản đồ này so với cái Cố Phi lên trận chiến của dong binh đoàn đương nhiên lớn hơn nhiều. Ít nhất không thể dễ dàng tìm được đối thủ ở nơi nào.
“Xông lên.” Thất Nguyệt nói.
Các cô gái lắc eo chạy về tứ phía núi rừng rồi, hơn nữa thái độ không hề nghiêm túc, tiếng cười nói, đùa giỡn đuổi nhau, tình huống quá kỳ dị luôn.
“Cậu nhanh lên một chút!”
“Cậu chậm một chút!”
Dọc đường đi đầy rẫy tiếng hô to gọi nhau, đứa chạy nhanh không hề chiếu cố đứa chạy chậm chút nào, tuyệt đối là tự do phân tán. Tốc độ tên lửa như Tế Yêu Vũ ấy, lúc này đã Tật Hành cả một đường, đã sắp biến mất cmn ở đường chân trời rồi. Còn Cố Phi vẫn như đẩn ra muốn phối hợp tốc độ của nhóm mấy cô gái mục sư xinh đẹp. Kết quả để cho Lạc Lạc được như ý, dùng Hồi Phục Thuật sờ mó một cái.
“Thi đấu đấy! Nghiêm túc chút đi, đừng lãng phí lam thế!” Cố Phi nói.
“Ha ha, chơi đại cho vui thôi mà. Khẩn trương thế kia làm gì chứ?” Lạc Lạc ăn trái chuối tiêu bổ sung lam.
Mẹ nó, đây chính là trọng tinh thần có tham gia là được đến tận cùng đây này! Nhìn thấy mấy cô không câu chấp gì, hoàn toàn không đem thắng lợi để ở trong lòng, chỉ hưởng thụ vui vẻ, nhất định coi đây là đi du lịch rồi.
Cố Phi lại khác, hắn còn đang trông cậy vào Trọng Sinh Tử Tinh có thể đánh mấy vòng để mình chém nhiều thêm mấy trận đấy! Cái loại loạn tùm lum như vầy không phải sẽ bị người ta giết chết ngay vòng một à? Phải dựa vào mình rồi.
Cố Phi suy nghĩ, cũng không ở phía sau chiếu cố mấy mục sư chậm rãi này nữa, bỏ đội chạy lấy người, trong nháy mắt cũng quăng xa đám con gái luôn.
Chạy được một lúc, Cố Phi thấy phía trước có vùng đất cao nhỏ, Tế Yêu Vũ đang nằm ở trên sườn đồi ngó dáo dác dòm cái gì đó. Cố Phi bước nhanh chạy tới, cũng bò rạp dưới đất nhoài người tới bên cạnh Tế Yêu Phủ, dò xét hỏi thăm dò: “Nhìn gì đấy?”
“Thật chậm quá! Giờ mới đến.” Tế Yêu Vũ cười nhạo Cố Phi.
“Nói nhảm, cô là một đạo tặc.” Cố Phi nói.
“Anh là một ông thầy! Nhỉ? Ha ha, anh là cục shit!” Tế Yêu Vũ tự trầm trồ khen ngợi bản thân vì phát hiện trong lúc vô tình của mình.
Cố Phi không để ý tới nữa, hắn đã thấy rõ tình cảnh phía sau vùng đất này. Công hội Thiên Hạ Vô Song đang chậm rãi tiến quân lên, đội ngũ bảo trì trận hình cố định. Chiến sĩ đi trước mở đường, pháp sư và cung tiễn thủ ở giữa, đạo tặc và mục sư cản phía sau, kỵ sĩ đi riêng hai cánh, không ngừng gia tăng trạng thái cho thành viên mất đi trạng thái phụ trợ. Mà võ gia được xem như là loại rất hiếm thấy cũng chọn đại một kẽ hở xen lẫn trong đó.
Nhìn người ta chuyên nghiệp bao nhiêu kìa! Cố Phi nghĩ, họ mà đụng độ với “trận phân tán” của Trọng Sinh Tử Tinh kia, còn có kết quả gì khác để bàn nữa.
“Muốn nhìn đến khi nào đây, giết đi!” Cố Phi vừa nói vừa nhảy khỏi vùng trũng, kiếm Ám Dạ Lưu Quang chỉ xéo, hô to: “Hoả Thụ…”
“Anh điên à!” Tế Yêu Vũ cũng nhảy lên theo, bịch một cái bổ nhào lên Cố Phi cùng ngã xuống đất.
Mấy tiếng vang “vù vù”, vài mũi tên lướt qua trên bầu trời vùng đất trũng này.
“Bọn họ sớm có chuẩn bị, đang chờ có người nhảy ra đánh lén đấy!” Tế Yêu Vũ nói.
“Thế sao? Vậy cô còn không mau từ trên người tôi lăn xuống.” Cố Phi nói với Tế Yêu Vũ đang nằm ở trên người hắn.
Tế Yêu Vũ giận dữ: “Bà đây để anh lợi dụng còn chưa nói gì đâu nhé!”
“Cô ngẩng đầu nhìn xem.” Cố Phi dở khóc dở cười, tại sao tư tưởng của người đời lại dung tục như vậy?
Tế Yêu Vũ ngước cổ lên, bầu trời trên hai người, không khí cuồn cuộn sôi trào như bị đun lên. Đột nhiên không gian bị xé toạc ra, mấy bóng rồng lửa lượn vòng xuất hiện, đảo mắt đã tạo thành mấy vòng.
Thiên Hàng Hỏa Luân!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.