Quyển 3 - Chương 126: Lạc Y Hồng Liên
Hồ Điệp Lam
15/12/2017
Phiêu Lưu hăng hái bắt đầu ôm đồm nhiều việc, quan sát qua cảnh vật chung quanh cùng với vị trí đám tiểu quái nảy sinh cái mới xong, vừa chỉ huy Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái đi dẫn quái, vừa bắt đầu sắp đặt chỗ đứng cho các cô gái.
Các cô cũng đều tự mình hiểu lấy, điểm này tốt lắm. Dưới tình huống khi biết thực lực bản thân không đủ, đối với sắp đặt chỉ đạo từ cao thủ là nói gì nghe nấy. Không giả bộ, không hỏi tùm lum, càng không phản đối.
Mỗi người đều lộ vẻ khôn khéo, trừ Lạc Lạc vẫn luôn xuất thủ rất khéo, thường xuyên dùng Hồi phục Thuật sờ lên trên thân Cố Phi một hồi.
Cố Phi mặt không chút thay đổi mà nhìn về Lạc Lạc.
Lạc Lạc ý vị thâm sâu nhìn lại Cố Phi.
Bầu trời xanh thẳm, nhóm động vật di cư bay về phía nam...
"Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng!" Phiêu Lưu kêu.
Cố Phi nhất thời nóng nảy, tên Phiêu Lưu này thế nào thấy sắc quên bạn rồi! Chỉ sắp đặt bọn con gái, không ngờ không thèm sắp đặt chuyện cho hắn làm. Vội vàng phi thân qua đây, gọi trước mặt hắn: "Phiêu Lưu này, tôi thì sao? Tôi phải đứng chỗ nào?"
Cố Phi mặc dù thích cầm kiếm trực tiếp đi tới đâm, chẳng qua ở trong đội luyện cấp pháp sư hiển nhiên là không thể khai triển loại thế tấn công như vậy. Nếu thế thì, mình cũng chỉ có thể tựa như các cô ấy cùng đứng tại chỗ rảnh rang mà ném Thiên Hàng Hoả Luân sao.
Phiêu Lưu liếc nhìn Cố Phi một cái: "Thiên Lý cậu chạy nhanh như vậy, còn cần vị trí đứng cái gì chứ? Quái chẳng đuổi không kịp cậu."
"Này..."
"Cậu cũng đi dẫn quái chứ? Thêm người dẫn quái, cà sẽ nhanh hơn!" Mặt Phiêu Lưu đầy vẻ tươi cười.
"Được rồi." Cố Phi gật đầu. Chọn nhẹ sợ nặng không phải là tính cách của Cố Phi, vả lại huống chi với hắn mà nói, dẫn quái thú vị hơn đứng một nơi ném pháp thuật một ít. Mặc dù Cố Phi đã rất nỗ lực coi phóng pháp thuật như luyện ám khí, chẳng qua trong cuộc sống hiển nhiên không tồn tại ám khí lớn như Thiên Hàng Hoả Luân vậy, cho nên hứng thú của Cố Phi với mấy cái pháp thuật phạm vi lớn cũng đều không quá cao, điểm ấy quả thực trái ngược với tư duy của pháp sư bình thường.
Như thế hết thảy sắp đặt thỏa đáng. Cố Phi cùng Liễu Hạ phụ trách dẫn quái ở hướng đông, Tả Thủ Tả Ái cùng Hữu Thủ Tả Soái phụ trách dẫn quái hướng nam, những cô gái Trọng Sinh Tử Tinh khác được an bài đứng ở hai góc hướng tây bắc, mà Phiêu Lưu thì đứng ở giữa hai góc này.
"Bắt đầu đi!" Phiêu Lưu lên tiếng.
Bốn người dẫn quái bắt đầu xuất phát. Mỗi người hướng về phía mục tiêu của mình đánh tới, nhưng cách dẫn thì lại là mỗi người khác biệt.
Kỹ thuật dẫn quái của Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái vô cùng thành thạo. Hai người phối hợp lại càng thân mật khăng khít. Nhìn một cái liền có thể thấy đó là do kết quả của việc sinh hoạt chung quen thuộc, không cần bao nhiêu thời gian, đã chỉnh lý toàn bộ tiểu quái phía nam hoàn tất, lái xe lửa kéo trở về.
Mà Cố Phi và Liễu Hạ bên này thì so ra đối lập quá rõ ràng. Hai người không thể nhìn thấy được sự phối hợp ở đâu. Hơn nữa có vẻ cô gái Liễu Hạ này chưa từng lăn lộn ở đội pháp sư, cho nên kỹ thuật dẫn quái thô cực kỳ. Lại cộng thêm lần đầu đối mặt tiểu quái cao hơn bản thân mười cấp. Tâm trạng khó tránh khỏi khẩn trương. Dắt bốn con về sau chạy quá nhanh, kết quả đã đánh mất ba con, suy nghĩ muốn quay lại dẫn lần nữa, kết quả bị bao vây bởi NPC tiểu quái mình dẫn.
Người dẫn quái ngược lại bị quái dẫn, Cố Phi thật là không biết nhận xét gì cho phải. Vội vàng mang theo xe lửa của hắn mà xoay người lại. Soạt soạt đã đánh ra mấy cái hỏa cầu, dắt cả mấy con tiểu quái của Liễu Hạ qua đây, để cởi vòng vây giúp cô.
Cuối cùng lúc hai người mang theo quái chạy trở về, Cố Phi bên này coi như là xếp một xe lửa. Liễu Hạ bên kia, sau lưng chỉ một con quái, nhiều lắm tính là vịn tay trên bánh lái.
Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi rào rào, mặt Liễu Hạ cũng ửng đỏ, thật ngại ngùng thè lưỡi hướng Cố Phi.
"Nhóm mỹ nữ chuẩn bị. Đoàn tàu sắp vào bến rồi." Phiêu Lưu chiêu hô. Bọn con gái gật đầu, dồn dập giơ lên pháp trượng triệu hoán "Thiên Hàng Hoả Luân". Phiêu Lưu theo tiếng kêu ngẩng đầu nhìn thấy, trong lòng quát to một tiếng "Oh my God".
Cố Phi hoàn thành nhiệm vụ dẫn quái, lúc này đang đứng nhìn thế cục. Khuôn mặt Phiêu Lưu mang dáng vẻ sầu khổ kia vừa đúng lúc rơi vào đáy mắt. Trong lòng Cố Phi cười vui vẻ, thầm nghĩ, nhóc con, lần này biết lợi hại chưa!
Trên bầu trời, ngũ hoàn huyền bí tươi đẹp tái hiện giang hồ, rực rỡ bốc lửa, đón gió phấp phới.
Nếu như mọi người ý thức tương đồng, pháp thuật này cũng đều định vị được đúng chỗ chính xác trăm phần trăm, rất hiển nhiên mấy cái "Thiên Hàng Hoả Luân" này hẳn phải là trùng điệp chồng lên nhau. Phiêu Lưu đương nhiên không có hy vọng xa vời toàn bộ “Thiên Hàng Hoả Luân” của mọi người thật có thể chính xác như thế. Nhưng không ngờ có thể hợp lại ra đồ án thế này, thật cứ như thấy kỳ quan.
Từng cùng luyện với gà mờ, nhưng thật không cùng luyện với nhiều gà mờ như vầy. Phiêu Lưu thấy cảnh đau lòng, thanh âm “Hàng” phát hiệu lệnh cuối cùng thái kia giọng có vẻ hơi nghẹn ngào.
"Hàng!" Bọn con gái sát khí đằng đằng mà nũng nịu hô.
Vòng lửa hạ xuống, đúng như Cố Phi dự tính, công kích lung tung lộn xộn như thế tuyệt đối không thể nào thanh trừ mất quái. Hơn nữa, bởi vì xuất hiện kỳ cảnh ngũ hoàn, hiệu quả một sóng công kích này, tuyệt đối là chưa với tới suy đoán của Phiêu Lưu.
Cố Phi nắm giữ thương tổn pháp thuật vượt cấp, mà còn có hai mươi năm luyện võ công dùng ám khí nên nhãn lực cùng thủ pháp chính xác, mới có thể dưới loại tình huống này xoay người lại một cái "Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm" ngăn cơn sóng dữ. Mà đồng dạng không có đồng loạt ra tay cùng bọn cong gái, Phiêu Lưu sẽ lại làm loại cử động nào đây?
Cố Phi chú ý tới, lần này cục diện so với ngày hôm qua còn tương đối phức tạp. Bốn người dẫn quái, quái so với hôm qua một mình một người dẫn tới thật nhiều không nói, hơn nữa sau một sóng tiến công, bọn tiểu quái thấp thoáng có xu thế muốn tản ra khắp nơi.
Cố Phi vừa nhìn thấy thế liền biết nếu không ra tay sẽ không còn kịp nữa rồi, vội vàng tiến lên chuẩn bị xuất kiếm phóng pháp thuật, không nghĩ Phiêu Lưu suy nghĩ nhanh hơn hắn, mà lại gần quái vật, hai bước mà thôi đã bước vào trong bầy quái vật rồi.
Cố Phi ngẩn ra, ngâm xướng đã chứa trong miệng lại nuốt trở về, Phiêu Lưu này đâm đầu vào trong đám, Cố Phi nếu phóng pháp thuật, không phải là sẽ đốt rụi cả cậu ta luôn sao, tên này giở trò quỷ gì?
Cố Phi lo lắng, bọn con gái cũng phát hiện đám tiểu quái thoạt nhìn đúng là muốn bổ về phía các cô, cũng hoảng loạn một trận. Lúc này, Phiêu Lưu thân ở trong đám quái vật, giơ lên cây pháp trượng trong tay hắn, toàn bộ mọi người nghe được hắn tiếng hô: "Lạc Y Hồng Liên! Mở!"
Ầm một tiếng nổ vang thật lớn, đây là âm hiệu khi lửa cháy bừng bừng trong trò chơi mới có thể phát ra.
Chỉ thấy từng mảnh ngọn lửa mô phỏng như cánh hoa đang nở rộ lấy Phiêu Lưu làm trung tâm, tầng tầng lớp lớp rồi một sóng lại một sóng cuồn cuộn cuốn ra ngoài, tiểu quái xung quanh bị một vòng thêm một vòng cắn nuốt, trong phút chốc đều bị cháy sạch ngay cả tro bụi cũng không còn.
Đối phạm vi pháp thuật luôn luôn không thích Cố Phi bấy giờ cũng đều sợ ngây người, pháp thuật này thực sự có khí thế quá rồi. Nhưng càng vênh váo chính là Phiêu Lưu, công kích trong Thế Giới Song Song không chỉ không có bảo hộ thương tổn với đồng đội, mà đối với chính minh cũng đồng dạng không có. Cũng có nghĩa là, nếu như bạn gọi Thiên Hàng Hỏa Luân ra lên trên đỉnh đầu bản thân, lúc rơi xuống thì bạn cũng gặp nạn như bình thường.
Lúc này Phiêu Lưu vẫn đang ở trong trung tâm bông hoa sen đỏ khói lửa đan xen, còn có thể có sống sót sao? Tên này vì giải vây mà hi sinh bản thân hả? Cố Phi đang hoảng hốt ở đây, thì một mảnh tiểu quái đã toàn bộ bị mang đi tất cả hầu như không còn, ngọn lửa cũng theo thế vù vù một chút đã biến mất không thấy. Phiêu Lưu êm đẹp mà đứng tại chỗ cũ. Trường bào pháp sư bị lửa khói hất cao bám vào đang chậm rãi hạ xuống, ánh sáng đỏ rực rỡ chói mắt từ pháp trượng trong tay dần dần biến mất.
Mọi người sửng sốt cả chừng nửa phút. Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái liếc nhau, trên mặt hiện lên vẻ mặt đắc ý.
Các cô nương đến tận đây rốt cục có phản ứng, đồng thanh kinh hô: "Oa, thật xinh đẹp đó!!!"
Phiêu Lưu ngẩn ra, mặt hiện lên vẻ mặt trống vắng.
Cố Phi không khỏi thở dài đồng tình. Thân làm một cao thủ, lúc nào cũng liền sẽ thể nghiệm đến loại cảm giác hiu quạnh khi nhận được sự tán thưởng không hiểu được gì thế này, đặc biệt là ở trước mặt các cô gái kia lại càng như thế. Phiêu Lưu ơi Phiêu Lưu, cậu phải cam chịu số phận đi thôi!
"Đó là cái pháp thuật gì thế?" Bọn con gái vây quanh bốn phía bên Phiêu Lưu, hỏi lung tung này kia.
"Kỹ năng bổ sung trên pháp trượng." Phiêu Lưu thờ ơ mà trả lời. Bị mọi người vây quanh bốn phía tiếp nhận chiêm ngưỡng, đây vốn là tình huống tên đó lúc ban đầu dự đoán, sau lại không có xảy ra một lần để cho tên đó có chút mất mát. Bây giờ cuối cùng bị bù đắp lên, Phiêu Lưu nhưng lại tư tưởng có chút không tập trung. Người bị bọn con gái vây vào giữa, ánh mắt từ trong xuyên ra, nhìn về phía Cố Phi ngoài vòng tròn.
Cố Phi một tay trụ kiếm chống đất, một tay kia giơ giơ ngón tay cái với Phiêu Lưu.
Phiêu Lưu mỉm cười gật đầu tỏ ý đáp lại. Tiếp tục luyện cấp.
Mà Phiêu Lưu suy nghĩ ra phương pháp giải quyết "Ngũ hoàn Thiên Hàng Hoả Luân" của bọn con gái, không ngờ giống y như đúc Ngự Thiên Thần Minh: vẽ vòng.
Hướng một địa điểm cố định đánh pháp thuật, hiển nhiên ai cũng sẽ không đánh lệch, đối với các cô gái mà nói thì vấn đề đã giải quyết. Nhưng đối với người phụ trách dẫn quái mà nói độ khó cũng là đề cao không ít. Hơn nữa bởi vì dẫn quái chính là hai luồng nhân mã, mọi người làm như thế nào thống nhất đến được trong vòng, thật sự là một vấn đề đau đầu.
Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái lúc này thể hiện ra khí chất cao thủ, dùng giọng điệu chiếu cố hết sức nói với Cố Phi cùng Liễu Hạ: "Hai người chỉ để ý dẫn của mình thôi. Chúng tôi sẽ phối hợp tốt tiết tấu của hai người."
"Cảm ơn." Cố Phi nói. Môn học vấn dẫn quái này, áp dụng tri thức về trò chơi quan trọng hơn võ công. Về phương diện này Cố Phi cũng không khác người bình thường là bao, không có ưu thế đáng nhắc tới.
Luyện cấp lần nữa bắt đầu, Cố Phi và Liễu Hạ từ từ mà dẫn quái. Trái lại một chỗ khác, Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái vừa quan sát tình huống bọn người Cố Phi bên này, vừa thành thạo mà dắt tiểu quái. Cuối cùng quả nhiên đồng thời đến nơi với bên Cố Phi.
Phiêu Lưu ra lệnh một tiếng, mấy cô pháp sư ra Thiên Hàng Hoả Luân nhất tề nện trong vòng trên thân tiểu quái. Mà Phiêu Lưu thì giống Cố Phi, tuyển chọn sử dụng "Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm".
Phiêu Lưu tại quán rượu có thể dùng phạm vi pháp thuật giây người, một cây Trượng Tử Sam mạnh mẽ thế kia bản thân không cần mà chuẩn bị giao dịch cùng người ta, từ những phương diện này cũng có thể thấy được thương tổn pháp thuật của tên này tuyệt đối là cấp độ biến thái.
Bọn con gái chỉnh tề dùng Thiên Hàng Hoả Luân cùng Hoả Thụ Thiên Trọng Diễm của Phiêu Lưu qua đi, tiểu quái bị miểu sát sạch sẽ không chừa một mống.
Mọi người hoan hô, kể từ đó, luyện cấp bậc cuối cùng có thể vững vàng hoàn toàn mà tiến hành rồi.
"Thiên Lý anh hôm nay không có trái cây ăn đâu!" Có cô gái chọc ghẹo Cố Phi.
"Ăn nhiều cũng sẽ ghét." Cố Phi nói.
"Không sao cả, tôi cho anh ăn Hồi Phục
Thuật." Lạc Lạc gửi cái Hồi Phục Thuật qua đây.
Cố Phi mặt không chút thay đổi mà nhìn về Lạc Lạc.
Lạc Lạc ý vị thâm sâu nhìn lại Cố Phi.
Bầu trời xanh thẳm, nhóm động vật di cư bay về phía nam...
Sau đó luyện cấp thuận buồm xuôi gió, nhiều lắm là dưới sự kỳ vọng nhiệt liệt của bọn con gái mà Phiêu Lưu lại biểu diễn mấy lần "Lạc Y Hồng Liên" của tên ấy.
Có liên quan đến thông tin kỹ năng cụ thể này, Phiêu Lưu cũng không nói gì quá nhiều. Bọn con gái mặc dù có một tinh thần nhiều chuyện nóng rực, nhưng thân làm người chơi game online có tố chất nào thì các cô vẫn có, nhìn Phiêu Lưu tựa hồ muốn giữ bí mật, thế liền không hỏi nhiều.
Chẳng qua nhìn qua mấy lần Phiêu Lưu thi triển, ít nhiều gì cũng sẽ phát hiện một vài điều. Chí ít cái kỹ năng này không phải là xác định địa điểm phóng thích, mà là giống "Kháng Cự Hỏa Hoàn" vậy, lấy nhân vật làm trung tâm mà phát động tản ra ngoài, khó trách thân Phiêu Lưu đứng vị trí trung tâm kỹ năng, một chút tổn thương cũng không xuất hiện.
Trừ nó ra, từ tình huống lúc lần đầu tiên sử dụng, có thể thấy được kỹ năng này thương tổn là bá đạo cực kỳ. Có lẽ cũng đồng dạng với kiếm Ám Dạ Lưu Quang là trang bị vượt cấp, trong đầu Cố Phi suy đoán. Chẳng qua bởi vì Phiêu Lưu đẳng cấp là level 41, cũng có nghĩa là trong toàn bộ Thế giới Song Song muốn dùng Giám Định Thuật thấy được trang bị tên đó, chỉ bốn người có khả năng. Cho nên trên người Phiêu Lưu có phải còn có cái trang bị khác tăng mạnh thương tổn pháp thuật hay không, mọi người cũng không biết được rồi.
Luyện cấp một mực duy trì liên tục đến khi bọn con gái chuẩn bị giải tán, thế mà lại không phát sinh bất ngờ gì cả. Việc này khiến ngay cả bản thân Cố Phi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Chí ít, hắn cảm thấy mình chắc phải nghe được Ngự Thiên Thần Minh kêu to "HELP" nha! Lẽ nào thằng nhóc này hôm nay gặp may mắn thế kia. Làm nhiệm vụ lại không gặp phải trang thái vướng tay nữa sao?
Chỉ nghĩ lung tung thôi, nhưng quả thực như thế. Từ lúc ở quán rượu giải quyết tên nón đen kia về sau, Ngự Thiên Thần Minh làm nhiệm vụ thật là một mảnh bình yên êm xuôi.
"Bao nhiêu lần rồi?" Cố Phi hỏi.
"15 lần." Ngự Thiên Thần Minh cười toét miệng trả lời. Hiệu suất này tuyệt đối là kinh người. Huy chương Truy Phong mỗi phút đối mới tọa độ cùng chức năng truyền tống, Cố Phi thầm suy đoán tiết kiệm những hai phần ba thời gian.
"Thoạt nhìn rất thuận lợi ha, cậu nhớ cầu khẩn không lĩnh phải mục tiêu chỉ còn một phút liền tẩy hết giá trị PK đi!" Cố Phi nói.
"Đần hay sao, tìm tên PK là 2 trở lên lãnh là được! Khen thưởng lại nhiều, càng không sợ thời gian gấp gáp." Cố Phi khó có thời điểm hồ đồ, bị Ngự Thiên Thần Minh bắt được nhược điểm, vội vàng cười nhạo.
"Còn muốn tôi hỗ trợ không?" Chỉ tiếc, Ngự Thiên Thần Minh cũng có nhược điểm trong tay Cố Phi.
"Đại ca em sai rồi..." Rất hiển nhiên, Ngự Thiên Thần Minh nắm nhược điểm uy lực không đủ.
"Được rồi, tôi chuẩn bị logout. Cậu cũng chuẩn bị kết thúc công việc đi!" Cố Phi nói.
"Logout cái gì, suốt đêm đi!" Ngự Thiên Thần Minh nói.
Cố Phi không có để ý đến cậu ta nữa.
Mẹ nó, làm nhiệm vụ còn phải nhìn sắc mặt người ta, thật là sầu não mà! Thân làm một đời cao thủ - Ngự Thiên Thần Minh, trong lòng có chút ủy khuất không được phát tiết. Đây không phải là oán giận Cố Phi, chỉ là vì bản thân căm giận bất bình, lúc trước cũng là một đời nhân vật hào kiệt, không ngờ hiện tại sẽ gặp phải tình huống một mình một người không làm nổi nhiệm vụ. Ngự Thiên thần vừa thở dài cảm khái mình xưa đâu bằng nay, vừa dùng một tiễn bắn chết mục tiêu thứ mười sáu hôm nay.
"Ngày mai sớm một chút đó!" Cuối cùng gửi cho Cố Phi đi một tin nhắn.
"Sẽ cố!" Cố Phi trả lời hắn, bên này cũng đang nói lời tạm biệt cùng đám người Phiêu Lưu.
Cố Phi và các cô gái Trọng Sinh Tử Tinh muốn logout, mà nhìn Phiêu Lưu có thể chen chúc lên bảng thành năm nhân vật hào kiệt, hiển nhiên phải giống bọn Ngự Thiên Thần Minh thế này thức thâu đêm. Tuyệt đối không thể dùng thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường đi ước chừng bọn họ.
Khi nghe được mọi người chuẩn bị không tiếp tục luyện nữa, ba người rất bất ngờ, lập tức bày tỏ mọi người cứ việc đi trước, bọn họ ba người còn muốn tiếp tục đi luyện.
"Ngày mai lại đến chứ?" Cố Phi hỏi Phiêu Lưu. Có Phiêu Lưu, Cố Phi không cần làm phép công kích. Điều này khiến cho hắn thả lỏng ít nhiều. Cố Phi thật sợ sau quả táo thì mình ăn chuối tiêu, quả đào, lê hết thảy đều muốn nôn hết. Bạn thử nghĩ xem trong game chỉ có tổng cộng mấy loại trái cây như thế. Vì chơi cái một game trên mạng mà cùng chúng nó thủy hỏa bất dung, việc này thật đúng điên cuồng.
"Ngày mai hẹn sau đi!" Phiêu Lưu nói.
"Lại liên hệ." Cộng thêm bạn tốt xong, Cố Phi vẫy tay từ biệt với họ. Phiêu Lưu nhìn chăm chú đưa tiễn.
"Đi thôi!" Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái qua đây gọi Phiêu Lưu.
"Tên Thiên Lý Nhất Túy kia, thật không đơn giản." Phiêu Lưu nói.
"Thế nào?" Hai người không hiểu.
"Mặc dù không thấy hắn chính thức ra tay, nhưng hắn pháp thuật thương tổn rất cao." Phiêu Lưu nói.
"Sao cậu biết?" Tả Thủ Tả Ái hỏi.
"Nhớ được lần đầu tiên dẫn quái sao? Thiên Hàng Hỏa Luân của đám con gái kia phóng ra loạn vô cùng, đại đa số quái chỉ bị đập dưới hai lần." Phiêu Lưu nói.
"Đương nhiên nhớ, may là câu dùng Lạc Y Hồng Liên giải quyết, bằng không các cô ấy có thể toi đời." Tả Thủ Tả Ái nói.
"Không sai, bởi vì các cô ấy công kích, quái cũng đều chạy về phía mấy cổ. Nhưng chính vào lúc đó tôi chú ý tới, những quái tên Thiên Lý Nhất Túy kia dẫn tới, đại bộ phận không ngờ không có sửa phương hướng, vẫn cứ đuổi qua bên chỗ hắn." Phiêu Lưu nói.
"Điều này mang nghĩa gì?" Tả Thủ Tả Ái hỏi.
"Ngốc, đây thuyết minh rằng phần lớn đại thù hận của quái còn trên thân hắn đó! Dẫn quái hắn chắc cũng sẽ dùng Hỏa Cầu Thuật, dẫn xong lại mang qua đây cần một chút thời gian, lúc này bị Thiên Hàng Hoả Luân đập đến, không ngờ còn chưa kéo thù hận của quái đi, cậu tưởng tượng xem một cái Hỏa Cầu Thuật của hắn thương tổn cao cỡ nào?" Phiêu Lưu nói.
Tả Thủ Tả Ái cũng lập tức phản ứng được, nhất thời cảm thấy thán phục: "Lẽ nào cũng cao giống cậu sao?"
"Điều này tôi không rõ. Đáng tiếc thương tổn pháp thuật đám con gái kia thực sự quá thấp, không có tôi ra tay thì các cổ không giết chết quái được. Bằng không tôi hẳn là có thể tính ra thương tổn tương đối Hỏa Cầu Thuật của hắn rồi." Phiêu Lưu tiếc hận nói.
"Làm sao cao giống cậu được? Vậy trang bị hắn biến thái nhiều lắm hả? Tốc độ kia của hắn chắc chắn là thêm điểm toàn bộ nhanh nhẹn." Hữu Thủ Tả Soái là cung tiễn thủ, đối với thuộc tính nhanh nhẹn và tốc độ di động có phán đoán càng tâm đắc.
Phiêu Lưu nói: "Vấn đề không phải là cây kiếm của hắn, chắc chắn là y phục, tôi giám định hắn rất nhiều lần, chỉ có trang bị ấy là từ đầu đến cuối biểu hiện không biết gì."
Hai người sau lưng gật đầu.
"Đi thôi, xem xét khu luyện cấp bên này. Tìm có nơi không có tính chống hỏa pháp hay không, như vậy tôi chắc có thể nhìn ra thương tổn của hắn đại khái là bao nhiêu." Phiêu Lưu nói, đã cất bước đi đến một chỗ khác trong khu luyện cấp.
Các cô cũng đều tự mình hiểu lấy, điểm này tốt lắm. Dưới tình huống khi biết thực lực bản thân không đủ, đối với sắp đặt chỉ đạo từ cao thủ là nói gì nghe nấy. Không giả bộ, không hỏi tùm lum, càng không phản đối.
Mỗi người đều lộ vẻ khôn khéo, trừ Lạc Lạc vẫn luôn xuất thủ rất khéo, thường xuyên dùng Hồi phục Thuật sờ lên trên thân Cố Phi một hồi.
Cố Phi mặt không chút thay đổi mà nhìn về Lạc Lạc.
Lạc Lạc ý vị thâm sâu nhìn lại Cố Phi.
Bầu trời xanh thẳm, nhóm động vật di cư bay về phía nam...
"Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng!" Phiêu Lưu kêu.
Cố Phi nhất thời nóng nảy, tên Phiêu Lưu này thế nào thấy sắc quên bạn rồi! Chỉ sắp đặt bọn con gái, không ngờ không thèm sắp đặt chuyện cho hắn làm. Vội vàng phi thân qua đây, gọi trước mặt hắn: "Phiêu Lưu này, tôi thì sao? Tôi phải đứng chỗ nào?"
Cố Phi mặc dù thích cầm kiếm trực tiếp đi tới đâm, chẳng qua ở trong đội luyện cấp pháp sư hiển nhiên là không thể khai triển loại thế tấn công như vậy. Nếu thế thì, mình cũng chỉ có thể tựa như các cô ấy cùng đứng tại chỗ rảnh rang mà ném Thiên Hàng Hoả Luân sao.
Phiêu Lưu liếc nhìn Cố Phi một cái: "Thiên Lý cậu chạy nhanh như vậy, còn cần vị trí đứng cái gì chứ? Quái chẳng đuổi không kịp cậu."
"Này..."
"Cậu cũng đi dẫn quái chứ? Thêm người dẫn quái, cà sẽ nhanh hơn!" Mặt Phiêu Lưu đầy vẻ tươi cười.
"Được rồi." Cố Phi gật đầu. Chọn nhẹ sợ nặng không phải là tính cách của Cố Phi, vả lại huống chi với hắn mà nói, dẫn quái thú vị hơn đứng một nơi ném pháp thuật một ít. Mặc dù Cố Phi đã rất nỗ lực coi phóng pháp thuật như luyện ám khí, chẳng qua trong cuộc sống hiển nhiên không tồn tại ám khí lớn như Thiên Hàng Hoả Luân vậy, cho nên hứng thú của Cố Phi với mấy cái pháp thuật phạm vi lớn cũng đều không quá cao, điểm ấy quả thực trái ngược với tư duy của pháp sư bình thường.
Như thế hết thảy sắp đặt thỏa đáng. Cố Phi cùng Liễu Hạ phụ trách dẫn quái ở hướng đông, Tả Thủ Tả Ái cùng Hữu Thủ Tả Soái phụ trách dẫn quái hướng nam, những cô gái Trọng Sinh Tử Tinh khác được an bài đứng ở hai góc hướng tây bắc, mà Phiêu Lưu thì đứng ở giữa hai góc này.
"Bắt đầu đi!" Phiêu Lưu lên tiếng.
Bốn người dẫn quái bắt đầu xuất phát. Mỗi người hướng về phía mục tiêu của mình đánh tới, nhưng cách dẫn thì lại là mỗi người khác biệt.
Kỹ thuật dẫn quái của Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái vô cùng thành thạo. Hai người phối hợp lại càng thân mật khăng khít. Nhìn một cái liền có thể thấy đó là do kết quả của việc sinh hoạt chung quen thuộc, không cần bao nhiêu thời gian, đã chỉnh lý toàn bộ tiểu quái phía nam hoàn tất, lái xe lửa kéo trở về.
Mà Cố Phi và Liễu Hạ bên này thì so ra đối lập quá rõ ràng. Hai người không thể nhìn thấy được sự phối hợp ở đâu. Hơn nữa có vẻ cô gái Liễu Hạ này chưa từng lăn lộn ở đội pháp sư, cho nên kỹ thuật dẫn quái thô cực kỳ. Lại cộng thêm lần đầu đối mặt tiểu quái cao hơn bản thân mười cấp. Tâm trạng khó tránh khỏi khẩn trương. Dắt bốn con về sau chạy quá nhanh, kết quả đã đánh mất ba con, suy nghĩ muốn quay lại dẫn lần nữa, kết quả bị bao vây bởi NPC tiểu quái mình dẫn.
Người dẫn quái ngược lại bị quái dẫn, Cố Phi thật là không biết nhận xét gì cho phải. Vội vàng mang theo xe lửa của hắn mà xoay người lại. Soạt soạt đã đánh ra mấy cái hỏa cầu, dắt cả mấy con tiểu quái của Liễu Hạ qua đây, để cởi vòng vây giúp cô.
Cuối cùng lúc hai người mang theo quái chạy trở về, Cố Phi bên này coi như là xếp một xe lửa. Liễu Hạ bên kia, sau lưng chỉ một con quái, nhiều lắm tính là vịn tay trên bánh lái.
Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi rào rào, mặt Liễu Hạ cũng ửng đỏ, thật ngại ngùng thè lưỡi hướng Cố Phi.
"Nhóm mỹ nữ chuẩn bị. Đoàn tàu sắp vào bến rồi." Phiêu Lưu chiêu hô. Bọn con gái gật đầu, dồn dập giơ lên pháp trượng triệu hoán "Thiên Hàng Hoả Luân". Phiêu Lưu theo tiếng kêu ngẩng đầu nhìn thấy, trong lòng quát to một tiếng "Oh my God".
Cố Phi hoàn thành nhiệm vụ dẫn quái, lúc này đang đứng nhìn thế cục. Khuôn mặt Phiêu Lưu mang dáng vẻ sầu khổ kia vừa đúng lúc rơi vào đáy mắt. Trong lòng Cố Phi cười vui vẻ, thầm nghĩ, nhóc con, lần này biết lợi hại chưa!
Trên bầu trời, ngũ hoàn huyền bí tươi đẹp tái hiện giang hồ, rực rỡ bốc lửa, đón gió phấp phới.
Nếu như mọi người ý thức tương đồng, pháp thuật này cũng đều định vị được đúng chỗ chính xác trăm phần trăm, rất hiển nhiên mấy cái "Thiên Hàng Hoả Luân" này hẳn phải là trùng điệp chồng lên nhau. Phiêu Lưu đương nhiên không có hy vọng xa vời toàn bộ “Thiên Hàng Hoả Luân” của mọi người thật có thể chính xác như thế. Nhưng không ngờ có thể hợp lại ra đồ án thế này, thật cứ như thấy kỳ quan.
Từng cùng luyện với gà mờ, nhưng thật không cùng luyện với nhiều gà mờ như vầy. Phiêu Lưu thấy cảnh đau lòng, thanh âm “Hàng” phát hiệu lệnh cuối cùng thái kia giọng có vẻ hơi nghẹn ngào.
"Hàng!" Bọn con gái sát khí đằng đằng mà nũng nịu hô.
Vòng lửa hạ xuống, đúng như Cố Phi dự tính, công kích lung tung lộn xộn như thế tuyệt đối không thể nào thanh trừ mất quái. Hơn nữa, bởi vì xuất hiện kỳ cảnh ngũ hoàn, hiệu quả một sóng công kích này, tuyệt đối là chưa với tới suy đoán của Phiêu Lưu.
Cố Phi nắm giữ thương tổn pháp thuật vượt cấp, mà còn có hai mươi năm luyện võ công dùng ám khí nên nhãn lực cùng thủ pháp chính xác, mới có thể dưới loại tình huống này xoay người lại một cái "Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm" ngăn cơn sóng dữ. Mà đồng dạng không có đồng loạt ra tay cùng bọn cong gái, Phiêu Lưu sẽ lại làm loại cử động nào đây?
Cố Phi chú ý tới, lần này cục diện so với ngày hôm qua còn tương đối phức tạp. Bốn người dẫn quái, quái so với hôm qua một mình một người dẫn tới thật nhiều không nói, hơn nữa sau một sóng tiến công, bọn tiểu quái thấp thoáng có xu thế muốn tản ra khắp nơi.
Cố Phi vừa nhìn thấy thế liền biết nếu không ra tay sẽ không còn kịp nữa rồi, vội vàng tiến lên chuẩn bị xuất kiếm phóng pháp thuật, không nghĩ Phiêu Lưu suy nghĩ nhanh hơn hắn, mà lại gần quái vật, hai bước mà thôi đã bước vào trong bầy quái vật rồi.
Cố Phi ngẩn ra, ngâm xướng đã chứa trong miệng lại nuốt trở về, Phiêu Lưu này đâm đầu vào trong đám, Cố Phi nếu phóng pháp thuật, không phải là sẽ đốt rụi cả cậu ta luôn sao, tên này giở trò quỷ gì?
Cố Phi lo lắng, bọn con gái cũng phát hiện đám tiểu quái thoạt nhìn đúng là muốn bổ về phía các cô, cũng hoảng loạn một trận. Lúc này, Phiêu Lưu thân ở trong đám quái vật, giơ lên cây pháp trượng trong tay hắn, toàn bộ mọi người nghe được hắn tiếng hô: "Lạc Y Hồng Liên! Mở!"
Ầm một tiếng nổ vang thật lớn, đây là âm hiệu khi lửa cháy bừng bừng trong trò chơi mới có thể phát ra.
Chỉ thấy từng mảnh ngọn lửa mô phỏng như cánh hoa đang nở rộ lấy Phiêu Lưu làm trung tâm, tầng tầng lớp lớp rồi một sóng lại một sóng cuồn cuộn cuốn ra ngoài, tiểu quái xung quanh bị một vòng thêm một vòng cắn nuốt, trong phút chốc đều bị cháy sạch ngay cả tro bụi cũng không còn.
Đối phạm vi pháp thuật luôn luôn không thích Cố Phi bấy giờ cũng đều sợ ngây người, pháp thuật này thực sự có khí thế quá rồi. Nhưng càng vênh váo chính là Phiêu Lưu, công kích trong Thế Giới Song Song không chỉ không có bảo hộ thương tổn với đồng đội, mà đối với chính minh cũng đồng dạng không có. Cũng có nghĩa là, nếu như bạn gọi Thiên Hàng Hỏa Luân ra lên trên đỉnh đầu bản thân, lúc rơi xuống thì bạn cũng gặp nạn như bình thường.
Lúc này Phiêu Lưu vẫn đang ở trong trung tâm bông hoa sen đỏ khói lửa đan xen, còn có thể có sống sót sao? Tên này vì giải vây mà hi sinh bản thân hả? Cố Phi đang hoảng hốt ở đây, thì một mảnh tiểu quái đã toàn bộ bị mang đi tất cả hầu như không còn, ngọn lửa cũng theo thế vù vù một chút đã biến mất không thấy. Phiêu Lưu êm đẹp mà đứng tại chỗ cũ. Trường bào pháp sư bị lửa khói hất cao bám vào đang chậm rãi hạ xuống, ánh sáng đỏ rực rỡ chói mắt từ pháp trượng trong tay dần dần biến mất.
Mọi người sửng sốt cả chừng nửa phút. Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái liếc nhau, trên mặt hiện lên vẻ mặt đắc ý.
Các cô nương đến tận đây rốt cục có phản ứng, đồng thanh kinh hô: "Oa, thật xinh đẹp đó!!!"
Phiêu Lưu ngẩn ra, mặt hiện lên vẻ mặt trống vắng.
Cố Phi không khỏi thở dài đồng tình. Thân làm một cao thủ, lúc nào cũng liền sẽ thể nghiệm đến loại cảm giác hiu quạnh khi nhận được sự tán thưởng không hiểu được gì thế này, đặc biệt là ở trước mặt các cô gái kia lại càng như thế. Phiêu Lưu ơi Phiêu Lưu, cậu phải cam chịu số phận đi thôi!
"Đó là cái pháp thuật gì thế?" Bọn con gái vây quanh bốn phía bên Phiêu Lưu, hỏi lung tung này kia.
"Kỹ năng bổ sung trên pháp trượng." Phiêu Lưu thờ ơ mà trả lời. Bị mọi người vây quanh bốn phía tiếp nhận chiêm ngưỡng, đây vốn là tình huống tên đó lúc ban đầu dự đoán, sau lại không có xảy ra một lần để cho tên đó có chút mất mát. Bây giờ cuối cùng bị bù đắp lên, Phiêu Lưu nhưng lại tư tưởng có chút không tập trung. Người bị bọn con gái vây vào giữa, ánh mắt từ trong xuyên ra, nhìn về phía Cố Phi ngoài vòng tròn.
Cố Phi một tay trụ kiếm chống đất, một tay kia giơ giơ ngón tay cái với Phiêu Lưu.
Phiêu Lưu mỉm cười gật đầu tỏ ý đáp lại. Tiếp tục luyện cấp.
Mà Phiêu Lưu suy nghĩ ra phương pháp giải quyết "Ngũ hoàn Thiên Hàng Hoả Luân" của bọn con gái, không ngờ giống y như đúc Ngự Thiên Thần Minh: vẽ vòng.
Hướng một địa điểm cố định đánh pháp thuật, hiển nhiên ai cũng sẽ không đánh lệch, đối với các cô gái mà nói thì vấn đề đã giải quyết. Nhưng đối với người phụ trách dẫn quái mà nói độ khó cũng là đề cao không ít. Hơn nữa bởi vì dẫn quái chính là hai luồng nhân mã, mọi người làm như thế nào thống nhất đến được trong vòng, thật sự là một vấn đề đau đầu.
Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái lúc này thể hiện ra khí chất cao thủ, dùng giọng điệu chiếu cố hết sức nói với Cố Phi cùng Liễu Hạ: "Hai người chỉ để ý dẫn của mình thôi. Chúng tôi sẽ phối hợp tốt tiết tấu của hai người."
"Cảm ơn." Cố Phi nói. Môn học vấn dẫn quái này, áp dụng tri thức về trò chơi quan trọng hơn võ công. Về phương diện này Cố Phi cũng không khác người bình thường là bao, không có ưu thế đáng nhắc tới.
Luyện cấp lần nữa bắt đầu, Cố Phi và Liễu Hạ từ từ mà dẫn quái. Trái lại một chỗ khác, Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái vừa quan sát tình huống bọn người Cố Phi bên này, vừa thành thạo mà dắt tiểu quái. Cuối cùng quả nhiên đồng thời đến nơi với bên Cố Phi.
Phiêu Lưu ra lệnh một tiếng, mấy cô pháp sư ra Thiên Hàng Hoả Luân nhất tề nện trong vòng trên thân tiểu quái. Mà Phiêu Lưu thì giống Cố Phi, tuyển chọn sử dụng "Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm".
Phiêu Lưu tại quán rượu có thể dùng phạm vi pháp thuật giây người, một cây Trượng Tử Sam mạnh mẽ thế kia bản thân không cần mà chuẩn bị giao dịch cùng người ta, từ những phương diện này cũng có thể thấy được thương tổn pháp thuật của tên này tuyệt đối là cấp độ biến thái.
Bọn con gái chỉnh tề dùng Thiên Hàng Hoả Luân cùng Hoả Thụ Thiên Trọng Diễm của Phiêu Lưu qua đi, tiểu quái bị miểu sát sạch sẽ không chừa một mống.
Mọi người hoan hô, kể từ đó, luyện cấp bậc cuối cùng có thể vững vàng hoàn toàn mà tiến hành rồi.
"Thiên Lý anh hôm nay không có trái cây ăn đâu!" Có cô gái chọc ghẹo Cố Phi.
"Ăn nhiều cũng sẽ ghét." Cố Phi nói.
"Không sao cả, tôi cho anh ăn Hồi Phục
Thuật." Lạc Lạc gửi cái Hồi Phục Thuật qua đây.
Cố Phi mặt không chút thay đổi mà nhìn về Lạc Lạc.
Lạc Lạc ý vị thâm sâu nhìn lại Cố Phi.
Bầu trời xanh thẳm, nhóm động vật di cư bay về phía nam...
Sau đó luyện cấp thuận buồm xuôi gió, nhiều lắm là dưới sự kỳ vọng nhiệt liệt của bọn con gái mà Phiêu Lưu lại biểu diễn mấy lần "Lạc Y Hồng Liên" của tên ấy.
Có liên quan đến thông tin kỹ năng cụ thể này, Phiêu Lưu cũng không nói gì quá nhiều. Bọn con gái mặc dù có một tinh thần nhiều chuyện nóng rực, nhưng thân làm người chơi game online có tố chất nào thì các cô vẫn có, nhìn Phiêu Lưu tựa hồ muốn giữ bí mật, thế liền không hỏi nhiều.
Chẳng qua nhìn qua mấy lần Phiêu Lưu thi triển, ít nhiều gì cũng sẽ phát hiện một vài điều. Chí ít cái kỹ năng này không phải là xác định địa điểm phóng thích, mà là giống "Kháng Cự Hỏa Hoàn" vậy, lấy nhân vật làm trung tâm mà phát động tản ra ngoài, khó trách thân Phiêu Lưu đứng vị trí trung tâm kỹ năng, một chút tổn thương cũng không xuất hiện.
Trừ nó ra, từ tình huống lúc lần đầu tiên sử dụng, có thể thấy được kỹ năng này thương tổn là bá đạo cực kỳ. Có lẽ cũng đồng dạng với kiếm Ám Dạ Lưu Quang là trang bị vượt cấp, trong đầu Cố Phi suy đoán. Chẳng qua bởi vì Phiêu Lưu đẳng cấp là level 41, cũng có nghĩa là trong toàn bộ Thế giới Song Song muốn dùng Giám Định Thuật thấy được trang bị tên đó, chỉ bốn người có khả năng. Cho nên trên người Phiêu Lưu có phải còn có cái trang bị khác tăng mạnh thương tổn pháp thuật hay không, mọi người cũng không biết được rồi.
Luyện cấp một mực duy trì liên tục đến khi bọn con gái chuẩn bị giải tán, thế mà lại không phát sinh bất ngờ gì cả. Việc này khiến ngay cả bản thân Cố Phi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Chí ít, hắn cảm thấy mình chắc phải nghe được Ngự Thiên Thần Minh kêu to "HELP" nha! Lẽ nào thằng nhóc này hôm nay gặp may mắn thế kia. Làm nhiệm vụ lại không gặp phải trang thái vướng tay nữa sao?
Chỉ nghĩ lung tung thôi, nhưng quả thực như thế. Từ lúc ở quán rượu giải quyết tên nón đen kia về sau, Ngự Thiên Thần Minh làm nhiệm vụ thật là một mảnh bình yên êm xuôi.
"Bao nhiêu lần rồi?" Cố Phi hỏi.
"15 lần." Ngự Thiên Thần Minh cười toét miệng trả lời. Hiệu suất này tuyệt đối là kinh người. Huy chương Truy Phong mỗi phút đối mới tọa độ cùng chức năng truyền tống, Cố Phi thầm suy đoán tiết kiệm những hai phần ba thời gian.
"Thoạt nhìn rất thuận lợi ha, cậu nhớ cầu khẩn không lĩnh phải mục tiêu chỉ còn một phút liền tẩy hết giá trị PK đi!" Cố Phi nói.
"Đần hay sao, tìm tên PK là 2 trở lên lãnh là được! Khen thưởng lại nhiều, càng không sợ thời gian gấp gáp." Cố Phi khó có thời điểm hồ đồ, bị Ngự Thiên Thần Minh bắt được nhược điểm, vội vàng cười nhạo.
"Còn muốn tôi hỗ trợ không?" Chỉ tiếc, Ngự Thiên Thần Minh cũng có nhược điểm trong tay Cố Phi.
"Đại ca em sai rồi..." Rất hiển nhiên, Ngự Thiên Thần Minh nắm nhược điểm uy lực không đủ.
"Được rồi, tôi chuẩn bị logout. Cậu cũng chuẩn bị kết thúc công việc đi!" Cố Phi nói.
"Logout cái gì, suốt đêm đi!" Ngự Thiên Thần Minh nói.
Cố Phi không có để ý đến cậu ta nữa.
Mẹ nó, làm nhiệm vụ còn phải nhìn sắc mặt người ta, thật là sầu não mà! Thân làm một đời cao thủ - Ngự Thiên Thần Minh, trong lòng có chút ủy khuất không được phát tiết. Đây không phải là oán giận Cố Phi, chỉ là vì bản thân căm giận bất bình, lúc trước cũng là một đời nhân vật hào kiệt, không ngờ hiện tại sẽ gặp phải tình huống một mình một người không làm nổi nhiệm vụ. Ngự Thiên thần vừa thở dài cảm khái mình xưa đâu bằng nay, vừa dùng một tiễn bắn chết mục tiêu thứ mười sáu hôm nay.
"Ngày mai sớm một chút đó!" Cuối cùng gửi cho Cố Phi đi một tin nhắn.
"Sẽ cố!" Cố Phi trả lời hắn, bên này cũng đang nói lời tạm biệt cùng đám người Phiêu Lưu.
Cố Phi và các cô gái Trọng Sinh Tử Tinh muốn logout, mà nhìn Phiêu Lưu có thể chen chúc lên bảng thành năm nhân vật hào kiệt, hiển nhiên phải giống bọn Ngự Thiên Thần Minh thế này thức thâu đêm. Tuyệt đối không thể dùng thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường đi ước chừng bọn họ.
Khi nghe được mọi người chuẩn bị không tiếp tục luyện nữa, ba người rất bất ngờ, lập tức bày tỏ mọi người cứ việc đi trước, bọn họ ba người còn muốn tiếp tục đi luyện.
"Ngày mai lại đến chứ?" Cố Phi hỏi Phiêu Lưu. Có Phiêu Lưu, Cố Phi không cần làm phép công kích. Điều này khiến cho hắn thả lỏng ít nhiều. Cố Phi thật sợ sau quả táo thì mình ăn chuối tiêu, quả đào, lê hết thảy đều muốn nôn hết. Bạn thử nghĩ xem trong game chỉ có tổng cộng mấy loại trái cây như thế. Vì chơi cái một game trên mạng mà cùng chúng nó thủy hỏa bất dung, việc này thật đúng điên cuồng.
"Ngày mai hẹn sau đi!" Phiêu Lưu nói.
"Lại liên hệ." Cộng thêm bạn tốt xong, Cố Phi vẫy tay từ biệt với họ. Phiêu Lưu nhìn chăm chú đưa tiễn.
"Đi thôi!" Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái qua đây gọi Phiêu Lưu.
"Tên Thiên Lý Nhất Túy kia, thật không đơn giản." Phiêu Lưu nói.
"Thế nào?" Hai người không hiểu.
"Mặc dù không thấy hắn chính thức ra tay, nhưng hắn pháp thuật thương tổn rất cao." Phiêu Lưu nói.
"Sao cậu biết?" Tả Thủ Tả Ái hỏi.
"Nhớ được lần đầu tiên dẫn quái sao? Thiên Hàng Hỏa Luân của đám con gái kia phóng ra loạn vô cùng, đại đa số quái chỉ bị đập dưới hai lần." Phiêu Lưu nói.
"Đương nhiên nhớ, may là câu dùng Lạc Y Hồng Liên giải quyết, bằng không các cô ấy có thể toi đời." Tả Thủ Tả Ái nói.
"Không sai, bởi vì các cô ấy công kích, quái cũng đều chạy về phía mấy cổ. Nhưng chính vào lúc đó tôi chú ý tới, những quái tên Thiên Lý Nhất Túy kia dẫn tới, đại bộ phận không ngờ không có sửa phương hướng, vẫn cứ đuổi qua bên chỗ hắn." Phiêu Lưu nói.
"Điều này mang nghĩa gì?" Tả Thủ Tả Ái hỏi.
"Ngốc, đây thuyết minh rằng phần lớn đại thù hận của quái còn trên thân hắn đó! Dẫn quái hắn chắc cũng sẽ dùng Hỏa Cầu Thuật, dẫn xong lại mang qua đây cần một chút thời gian, lúc này bị Thiên Hàng Hoả Luân đập đến, không ngờ còn chưa kéo thù hận của quái đi, cậu tưởng tượng xem một cái Hỏa Cầu Thuật của hắn thương tổn cao cỡ nào?" Phiêu Lưu nói.
Tả Thủ Tả Ái cũng lập tức phản ứng được, nhất thời cảm thấy thán phục: "Lẽ nào cũng cao giống cậu sao?"
"Điều này tôi không rõ. Đáng tiếc thương tổn pháp thuật đám con gái kia thực sự quá thấp, không có tôi ra tay thì các cổ không giết chết quái được. Bằng không tôi hẳn là có thể tính ra thương tổn tương đối Hỏa Cầu Thuật của hắn rồi." Phiêu Lưu tiếc hận nói.
"Làm sao cao giống cậu được? Vậy trang bị hắn biến thái nhiều lắm hả? Tốc độ kia của hắn chắc chắn là thêm điểm toàn bộ nhanh nhẹn." Hữu Thủ Tả Soái là cung tiễn thủ, đối với thuộc tính nhanh nhẹn và tốc độ di động có phán đoán càng tâm đắc.
Phiêu Lưu nói: "Vấn đề không phải là cây kiếm của hắn, chắc chắn là y phục, tôi giám định hắn rất nhiều lần, chỉ có trang bị ấy là từ đầu đến cuối biểu hiện không biết gì."
Hai người sau lưng gật đầu.
"Đi thôi, xem xét khu luyện cấp bên này. Tìm có nơi không có tính chống hỏa pháp hay không, như vậy tôi chắc có thể nhìn ra thương tổn của hắn đại khái là bao nhiêu." Phiêu Lưu nói, đã cất bước đi đến một chỗ khác trong khu luyện cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.