Quyển 4 - Chương 175: Quyển 4 - Chương 175: Thương nhân Cố Phi
Hồ Điệp Lam
15/08/2018
Trữ một số lượng hàng hoá lớn, điều này với đám thương nhân mà nói là chuyện chỉ có thể làm vào vài thời điểm đặc biệt.
Ví dụ như khi trò chơi từ bản beta đến chính thức đưa vào hoạt động, số lượng người chơi vào game tăng vọt dẫn tới nhu cầu hàng hoá tăng, giá cả chắc chắn sẽ xuất hiện hiện tượng nâng lên. Không ít người đã nắm cơ hội này trữ hàng trang bị lúc giá còn thấp khi còn beta, rồi đến lúc chính thức đưa vào hoạt động bán ra với giá cao, nên đây vẫn có thể xem là án lệ [1] thành công.
[1] Án lệ: (tiếng Pháp-Jurisprudence) được hiểu là: Đường lối giải thích và áp dụng kiến thức được công nhận trước đó, đường lối này đã được coi như một tiền lệ, những người khác sau đó có thể noi theo trong các trường hợp tương tự.
Nhưng trên thực tế việc ấy còn lâu mới làm được đơn giản dễ dàng như thế. Số lượng lớn người chơi tràn vào thị trường, tạo thành hiện tượng giá cả tăng chỉ có trong ngắn hạn. Dù sao ở trong game, mỗi người chơi là một người tiêu dùng, nhưng chính họ cũng là một phần trong lực lượng sản xuất [2]. Chỉ có điều người chơi có level cao thì thuộc lực lượng sản xuất tiên tiến, mà người chơi level thấp tương đối lạc hậu một chút. Nhưng lực lượng sản xuất tiên tiến đánh ra trang bị mới nhất có giá cả không thấp, cũng không phải tuỳ tiện người nào đều có năng lực dốc túi trữ hàng nhằm đầu cơ trục lợi. Thông thường thương nhân trữ hàng, chỉ là vài trang bị tầng lớp trung lưu.
[2] Lực lượng sản xuất trong Mác-Lenin được định nghĩa là: toàn bộ các lực lượng được con người sử dụng trong quá trình sản xuất ra của cải vật chất. Nó bao gồm người lao động với một thể lực, tri thức, kỹ năng lao động nhất định và tư liệu sản xuất.
Phần trang bị ấy, theo đẳng cấp người chơi mới thăng lên, bọn họ cũng mau chóng đạt được năng lực đánh ra chúng. Cho nên phần trang bị này nếu giá cả tăng, trên thực tế chỉ có trong một chu kỳ ngắn ngủi. Chờ tới khi lực lượng sản xuất mới mạnh mẽ đưa vào thị trường, hàng hoá tăng vọt, dù giá cả không hạ xuống, nhưng khẳng định trở nên khó có thể trao tay.
Mua thấp bán cao, bốn chữ này nghe có vẻ rất đơn giản, kỳ thực lại bao hàm rất nhiều học vấn.
Người chân chính có thể làm theo bốn chữ ấy mà kiếm được tiền, vĩnh viễn chỉ là số ít, nếu không thì sẽ không có hiện tượng người nghèo nhiều hơn kẻ giàu.
Nếu nói đến mượn thời gian game từ beta đến chính thức vận hành để nhân cơ hội làm ăn, rất nhiều người thấy được thời cơ này, nhưng có tương đối một bộ phận người chỉ hiểu sơ sơ, không rõ bản chất. Không làm nổi, cuối cùng trữ quá nhiều trang bị mốc meo trong tay mình.
Quy luật của game online: Theo thời gian đưa đẩy, trang bị càng là thứ thu được ở thời điểm ban sơ thì về sau càng không đáng một đồng. Hiện nay giá cả nhóm trang bị ấy, dùng thuật ngữ cổ phiếu mà nói chính là đã giảm xuống dưới mức giá phát hành, hơn nữa còn là loại rất khó ném hàng đi. Bởi vì dù đã không có người trữ hàng, bình thường trên thị trường giao dịch vẫn tồn tại, còn cạnh tranh tương đối khốc liệt.
Lúc này Cố Phi lại ném ra bày một đống trang bị như thế. Người sáng suốt vừa nhìn qua, lập tức phát hiện đại đa số trang bị đều thuộc về thời kỳ đầu. Nhất thời họ liên tưởng Cố Phi thành một trong những thương nhân đợt đầu cơ trục lợi thảm bại kia. Hơn nữa người này cư nhiên cố giữ đám hàng rách tới tận bây giờ, thật là thảm bại trong thảm bại mà!
Cả đám vui tươi hớn hở mà dòm Cố Phi, không có chút xíu đồng tình nào.
Đối với mấy thương nhân đầu cơ trục lợi thế này, nhóm người mới hận bọn hắn mượn cơ hội kiếm tiền từ túi họ nhất đấy; mà các người chơi lão làng thì đố kỵ bọn hắn nắm lấy được cơ hội kiếm tiền, nên khi nhìn thấy có người nào đầu cơ trục lợi thất bại, hai nhóm người này đều thấy trong lòng mình khoan khoái phần nào.
Mà hai nhóm này gần như chiếm trọn toàn bộ lượng người chơi, cho nên bây giờ khi thấy Cố Phi xuất hiện nhìn qua giống kẻ thất bại ấy, thì trên mặt tất cả mọi người đều tỏ ra hả hê.
Cố Phi lại hoàn toàn không biết điều này, cứ tưởng sạp hàng của mình được chú ý, trong lòng liền vui vẻ, cảm thấy con đường làm ăn của mình nhất định có tương lai tươi sáng. Sau đó ngồi xổm xuống, cúi người tỉ mỉ sắp xếp lại trang bị lung tung trên mặt đất một lượt. Trang bị ở Thế giới Song Song tuy không có giới hạn đẳng cấp, nhưng lại dựa vào số liệu thuộc tính trang bị, vẫn có thể dễ dàng phân chia tầng lớp. Hơn nữa căn cứ các thuộc tính phụ, có thể quyết định giá trị một trang bị.
Trang bị trong tay Cố Phi đều là đồ lam. Đồ trắng trừ khi là trang bị thuộc tầng lớp siêu cao, bằng không hoàn toàn không có thị trường. Trang bị lam được sử dụng nhiều nhất hiện tại, thông thường người chơi đều kiếm cho mình một thân đồ lam đặt cơ sở, sau đó mới cố gắng nghĩ biện pháp kiếm đồ tím, đồ vàng thay thế dần theo vị trí mà mình chú trọng nhất sau. Về phần trang bị tím, đó hoàn toàn không phải là thứ dễ có được, người bình thường căn bản không với tới cảnh giới ấy, chỉ ảo tưởng trong mộng chút mà thôi.
Cố Phi nhanh chóng phân loại trang bị xong. Đồ đeo trên đầu, đồ mặc trên người, đồ phối trên tay và cổ, trước ngực, hay giày dép dưới chân, hết thảy các loại đều có. Đất trống trước người Cố Phi đã bày đầy trang bị, Cố Phi hài lòng gật gật đầu, đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên.
Sớm có người chú ý từng cử động của Cố Phi, Cố Phi lập tức nở nụ cười thân thiện: “Trang bị, muốn mua sao?”
Mọi người vui vẻ lắc đầu.
Nụ cười của Cố Phi dần cứng ngắc, vì thế mọi người lại cười càng sướng thêm.
Đồ của Cố Phi đã lỗi thời, những người trước mắt này đều không cần. Cho dù cần, dưới đáy lòng mọi người cũng không muốn mua trang bị của Cố Phi. Con phố giao dịch dài như vậy, đồ trong tay Cố Phi đều là loại mặt hàng thông thường nhất, không cần lo tới chỗ khác mua không được. Cho nên, “Để hắn ôm chết hàng trong tay!” Mọi người không hẹn mà đều có chung một suy nghĩ như vậy. Vừa xì xào khinh thường, vừa tản ra bỏ đi. Không có ít người cố nán bước chân lại, nhiều lần quay đầu thưởng thức nét mặt Cố Phi.
Cố Phi mờ mịt khó hiểu.
Là do trang bị của mình lỗi thời sao? Cố Phi cũng suy nghĩ tới vấn đề ấy, đống đồ này đại đa số đều là tại giai đoạn hắn level 20 đến level 30 đánh ra được, so ra với thời điểm hiện nay đã thuộc dạng trang bị rẻ bèo. Nhưng Cố Phi một đường tới đây, để ý có nhiều sạp hàng nhỏ của người chơi khác, bán các trang bị đồng dạng vẫn có thể thấy đến. Nên hắn nghĩ mấy thứ này cũng không phải là hoàn toàn không có thị trường, bất quá người muốn chọn những trang bị ấy sẽ rất ít.
Mình vẫn nên kiên nhẫn đợi chút đi! Nghĩ thế, Cố Phi không lo âu nữa, tìm một tư thế thoải mái ngồi dưới đất, bắt đầu kiên nhẫn chờ.
Con phố giao dịch, thường nghe được nhiều nhất là âm thanh trả giá rồi. Cố Phi vừa yên lặng chờ khách hàng tới cửa, vừa thông qua việc bàng thính [3] học tập một chút kiến thức trên thị trường.
[3] Bàng thính: tham gia nghe thảo luận nhưng không phát biểu và biểu quyết.
Đối với giá cả trang bị, Cố Phi từ trước tới nay chưa từng nghiên cứu. Vốn cứ nghĩ trang bị đều thống nhất định giá, mỗi cái 10 đồng vàng, kiếm đủ 200 đồng vàng là được. Nhưng khi lưu ý các sạp hàng chung quanh khác có tình huống cò kè mặc cả, Cố Phi phát hiện mình đánh giá cao giá trị của những món hàng trong tay kia.
Đống đồ trong tay hắn đều là hàng hoá quá hạn, e rằng đại đa số căn bản không giá trị đến 10 đồng vàng. Cái sạp nhỏ đối diện hơi xéo kia, một đôi giày có thuộc tính tốt hơn nhiều trong mớ của Cố Phi, cuối cùng bán ra ấy vậy chỉ có giá 8 đồng vàng.
Tiếp đó lại đảo mắt quan sát mấy sạp hàng khác bắt đầu giao dịch thành công bán hàng đi, rồi so sánh thuộc tính với đồ của mình, Cố Phi rốt cục nhận ra rằng mình thực sự là lạc quan đến mù quáng. Trước không nói đống trong tay này có thể bán đi hay không, cho dù bán được hết toàn bộ, e rằng ngay cả 50 đồng vàng đều góp không đủ. Giờ muốn góp đủ 200 đồng vàng, mình có lẽ phải bôn ba vài chuyến thế này.
Cố Phi bán đồ, giống với thêm điểm thuộc tính nhân vật vậy, muốn là phải nhanh. Hắn chỉ hy vọng sớm có đủ 200 đồng vàng, cho dù là bán lỗ, hắn cũng không thèm để ý chút nào. Nghĩ thế, liền dứt khoát lớn tiếng rao: “Nguyên cả tiệm, mỗi món trang bị chỉ cần một đồng vàng, mại zô!!!” (mại là mua, zô là tiếng miền Nam đọc lái từ ‘vô’).
Giá rẻ vĩnh viễn là cám dỗ mỹ lệ làm rung động lòng người nhất với người mua. Cố Phi vừa dứt lời, lập tức có vô số người chơi liền chạy như bay xúm lại. Thậm chí mấy tên đang bán hàng cũng không nhịn được chạy qua đây xem thử.
Cố Phi vui mừng nở hoa trong lòng, thầm tính toán: “Mỗi trang bị 1 đồng vàng, 200 món là góp đủ 200 đồng vàng, tất cả đồ trong kho của mình, cũng chừng tầm ấy. Chỉ cần chạy đi chạy lại mấy chuyến, 200 đồng vàng là không thành vấn đề!”
Nhưng không ngờ đây cũng là thêm một lần lạc quan mù quáng. Người chơi bị tiếng hô “nguyên cả tiệm” kéo tới đây xem, sau khi tỉ mỉ nhìn kỹ toàn bộ đồ Cố Phi bán, rất mau lắc đầu bỏ đi một đống lớn.
Đồ rẻ xác thực ai cũng thích, nhưng nếu là đồ mình không dùng tới, thì rẻ mấy cũng vô dụng. Hơn nữa đám đồ của Cố Phi cũng không có cái gì đáng giá mua thấp bán cao cả. Vài tên người chơi bày sạp ôm loại suy nghĩ ấy qua đây xem thử, sau khi xem qua đều cụt hứng rời đi.
Cuối cùng người chơi lưu lại vẫn có đấy, đa số đều là đám người mới một thân trang bị tân thủ, đi chân đất. Bởi vì trang bị không có yêu cầu đẳng cấp, mặc trang bị level 20 đối với họ mà nói cũng rất hấp dẫn. Khổ nỗi là người chơi mới, ví tiền không nhìn cũng biết xẹp lép. Bọn họ quen xài đồng bạc và đồng xu hơn, mà chỉ cần dính đến hai chữ đồng vàng, đối với họ chính là một khoản tiền lớn. Vì vậy, giá một đồng vàng nhưng cả đám cũng cố chấp muốn cò kè mặc cả với Cố Phi.
Cố Phi một câu cương quyết “Đã rất rẻ, không trả giá”, tại chỗ đi ba kẻ.
Còn hai người rất kiên trì, nhõng nhẽo đòi hỏi với Cố Phi một hồi, cả tiếng “anh ơi” cũng kêu vô số lần. Cuối cùng dám thay Cố Phi quyết định hoạt động thúc đẩy tiêu thụ mua ba tăng một, mỗi người tốn ba đồng vàng, từ chỗ Cố Phi cầm bốn món trang bị, cao hứng bừng bừng đi rồi.
Rốt cục kiếm được 6 đồng vàng. Cố Phi bùi ngùi một phen, móc túi tiền ra quăng sáu đồng vàng vào, cúi đầu đếm đếm lại một lần. Thật đáng tiếc lúc trước Cố Phi có rất ít, hiện tại số vàng của hắn là 37 cộng 6, 43 đồng, khoảng cách 200 đồng vàng còn thiếu 157.
“Những món này đều bán 1 đồng vào sao?” Cố Phi đang tính tiền đây này, bỗng nghe có người hỏi.
“Hửm, đúng vậy!” Cố Phi vừa trả lời vừa vội vàng ngẩng đầu.
“Là anh/cô!!!” Cả hai đồng thời giật mình.
Người tới quầy hàng Cố Phi hỏi giá, lại là Mang Mang Mãng Mãng.
Cố Phi chỉ là vì gặp một người mình quen mà cảm thấy bất ngờ, còn Mang Mang Mãng Mãng, trừ điều đó ra lại thêm chút nghi hoặc. Cô ấy biết Cố Phi, do là người giúp cô giải vây ở ngoài thành Vân Đoan, kẻ một mình hạ sáu cao thủ trong nháy mắt.
Ở trong game online, cao thủ thường đồng nghĩa với giàu có. Mặc dù không có nghĩa tuyệt đối, thế nhưng chung quy không đến mức quá nghèo khó. Người như Cố Phi cũng không cần bán phá giá một đống đồ rẻ bèo kiếm lại từng đồng vàng, sự nghèo túng này thực sự làm cho Mang Mang Mãng Mãng cảm thấy cực kì ngoài ý muốn đấy.
Nói thế nào đi nữa, lấy trình độ của Cố Phi, tuỳ tiện đánh ra mấy trang bị cao cấp, bán đi không thể không nhanh hơn bán phá giá mấy đồ quá hạn này một đồng vàng rồi một đồng vàng chứ?
Suy nghĩ thay Cố Phi của Mang Mang Mãng Mãng hoàn toàn mới là con đường phát tài chính xác nhất thích hợp Cố Phi. Trong game online tất cả vấn đề gì đều có liên hệ mật thiết tới đẳng cấp, có level cao, có thể nói đã có được lực lượng sản xuất đầu tiên. Bởi vậy mới có chuyện trang bị cao cấp, độc chiếm thị phần trên, bao nhiêu cao thủ trong trò chơi, chính là nhờ đấy mà tích luỹ thành người giàu.
Trang bị trong Thế Giới Song Song lại không hạn chế đẳng cấp, nó định chắc con đường kiếm tiền thế kia càng thêm hấp dẫn mê hoặc lòng người.
Nhưng đáng tiếc rằng bởi vì thăng cấp độ khó quá cao, khoảng cách đẳng cấp giữa các người chơi không kéo quá rộng, cho nên con đường phát tài ấy chỉ nắm giữ trong tay ít người.
Thế mà, Cố Phi lại đạt được điều kiện ưu ái người khác không có. Bởi hắn có năng lực vượt 20 level đánh quái.
Ví dụ như khi trò chơi từ bản beta đến chính thức đưa vào hoạt động, số lượng người chơi vào game tăng vọt dẫn tới nhu cầu hàng hoá tăng, giá cả chắc chắn sẽ xuất hiện hiện tượng nâng lên. Không ít người đã nắm cơ hội này trữ hàng trang bị lúc giá còn thấp khi còn beta, rồi đến lúc chính thức đưa vào hoạt động bán ra với giá cao, nên đây vẫn có thể xem là án lệ [1] thành công.
[1] Án lệ: (tiếng Pháp-Jurisprudence) được hiểu là: Đường lối giải thích và áp dụng kiến thức được công nhận trước đó, đường lối này đã được coi như một tiền lệ, những người khác sau đó có thể noi theo trong các trường hợp tương tự.
Nhưng trên thực tế việc ấy còn lâu mới làm được đơn giản dễ dàng như thế. Số lượng lớn người chơi tràn vào thị trường, tạo thành hiện tượng giá cả tăng chỉ có trong ngắn hạn. Dù sao ở trong game, mỗi người chơi là một người tiêu dùng, nhưng chính họ cũng là một phần trong lực lượng sản xuất [2]. Chỉ có điều người chơi có level cao thì thuộc lực lượng sản xuất tiên tiến, mà người chơi level thấp tương đối lạc hậu một chút. Nhưng lực lượng sản xuất tiên tiến đánh ra trang bị mới nhất có giá cả không thấp, cũng không phải tuỳ tiện người nào đều có năng lực dốc túi trữ hàng nhằm đầu cơ trục lợi. Thông thường thương nhân trữ hàng, chỉ là vài trang bị tầng lớp trung lưu.
[2] Lực lượng sản xuất trong Mác-Lenin được định nghĩa là: toàn bộ các lực lượng được con người sử dụng trong quá trình sản xuất ra của cải vật chất. Nó bao gồm người lao động với một thể lực, tri thức, kỹ năng lao động nhất định và tư liệu sản xuất.
Phần trang bị ấy, theo đẳng cấp người chơi mới thăng lên, bọn họ cũng mau chóng đạt được năng lực đánh ra chúng. Cho nên phần trang bị này nếu giá cả tăng, trên thực tế chỉ có trong một chu kỳ ngắn ngủi. Chờ tới khi lực lượng sản xuất mới mạnh mẽ đưa vào thị trường, hàng hoá tăng vọt, dù giá cả không hạ xuống, nhưng khẳng định trở nên khó có thể trao tay.
Mua thấp bán cao, bốn chữ này nghe có vẻ rất đơn giản, kỳ thực lại bao hàm rất nhiều học vấn.
Người chân chính có thể làm theo bốn chữ ấy mà kiếm được tiền, vĩnh viễn chỉ là số ít, nếu không thì sẽ không có hiện tượng người nghèo nhiều hơn kẻ giàu.
Nếu nói đến mượn thời gian game từ beta đến chính thức vận hành để nhân cơ hội làm ăn, rất nhiều người thấy được thời cơ này, nhưng có tương đối một bộ phận người chỉ hiểu sơ sơ, không rõ bản chất. Không làm nổi, cuối cùng trữ quá nhiều trang bị mốc meo trong tay mình.
Quy luật của game online: Theo thời gian đưa đẩy, trang bị càng là thứ thu được ở thời điểm ban sơ thì về sau càng không đáng một đồng. Hiện nay giá cả nhóm trang bị ấy, dùng thuật ngữ cổ phiếu mà nói chính là đã giảm xuống dưới mức giá phát hành, hơn nữa còn là loại rất khó ném hàng đi. Bởi vì dù đã không có người trữ hàng, bình thường trên thị trường giao dịch vẫn tồn tại, còn cạnh tranh tương đối khốc liệt.
Lúc này Cố Phi lại ném ra bày một đống trang bị như thế. Người sáng suốt vừa nhìn qua, lập tức phát hiện đại đa số trang bị đều thuộc về thời kỳ đầu. Nhất thời họ liên tưởng Cố Phi thành một trong những thương nhân đợt đầu cơ trục lợi thảm bại kia. Hơn nữa người này cư nhiên cố giữ đám hàng rách tới tận bây giờ, thật là thảm bại trong thảm bại mà!
Cả đám vui tươi hớn hở mà dòm Cố Phi, không có chút xíu đồng tình nào.
Đối với mấy thương nhân đầu cơ trục lợi thế này, nhóm người mới hận bọn hắn mượn cơ hội kiếm tiền từ túi họ nhất đấy; mà các người chơi lão làng thì đố kỵ bọn hắn nắm lấy được cơ hội kiếm tiền, nên khi nhìn thấy có người nào đầu cơ trục lợi thất bại, hai nhóm người này đều thấy trong lòng mình khoan khoái phần nào.
Mà hai nhóm này gần như chiếm trọn toàn bộ lượng người chơi, cho nên bây giờ khi thấy Cố Phi xuất hiện nhìn qua giống kẻ thất bại ấy, thì trên mặt tất cả mọi người đều tỏ ra hả hê.
Cố Phi lại hoàn toàn không biết điều này, cứ tưởng sạp hàng của mình được chú ý, trong lòng liền vui vẻ, cảm thấy con đường làm ăn của mình nhất định có tương lai tươi sáng. Sau đó ngồi xổm xuống, cúi người tỉ mỉ sắp xếp lại trang bị lung tung trên mặt đất một lượt. Trang bị ở Thế giới Song Song tuy không có giới hạn đẳng cấp, nhưng lại dựa vào số liệu thuộc tính trang bị, vẫn có thể dễ dàng phân chia tầng lớp. Hơn nữa căn cứ các thuộc tính phụ, có thể quyết định giá trị một trang bị.
Trang bị trong tay Cố Phi đều là đồ lam. Đồ trắng trừ khi là trang bị thuộc tầng lớp siêu cao, bằng không hoàn toàn không có thị trường. Trang bị lam được sử dụng nhiều nhất hiện tại, thông thường người chơi đều kiếm cho mình một thân đồ lam đặt cơ sở, sau đó mới cố gắng nghĩ biện pháp kiếm đồ tím, đồ vàng thay thế dần theo vị trí mà mình chú trọng nhất sau. Về phần trang bị tím, đó hoàn toàn không phải là thứ dễ có được, người bình thường căn bản không với tới cảnh giới ấy, chỉ ảo tưởng trong mộng chút mà thôi.
Cố Phi nhanh chóng phân loại trang bị xong. Đồ đeo trên đầu, đồ mặc trên người, đồ phối trên tay và cổ, trước ngực, hay giày dép dưới chân, hết thảy các loại đều có. Đất trống trước người Cố Phi đã bày đầy trang bị, Cố Phi hài lòng gật gật đầu, đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên.
Sớm có người chú ý từng cử động của Cố Phi, Cố Phi lập tức nở nụ cười thân thiện: “Trang bị, muốn mua sao?”
Mọi người vui vẻ lắc đầu.
Nụ cười của Cố Phi dần cứng ngắc, vì thế mọi người lại cười càng sướng thêm.
Đồ của Cố Phi đã lỗi thời, những người trước mắt này đều không cần. Cho dù cần, dưới đáy lòng mọi người cũng không muốn mua trang bị của Cố Phi. Con phố giao dịch dài như vậy, đồ trong tay Cố Phi đều là loại mặt hàng thông thường nhất, không cần lo tới chỗ khác mua không được. Cho nên, “Để hắn ôm chết hàng trong tay!” Mọi người không hẹn mà đều có chung một suy nghĩ như vậy. Vừa xì xào khinh thường, vừa tản ra bỏ đi. Không có ít người cố nán bước chân lại, nhiều lần quay đầu thưởng thức nét mặt Cố Phi.
Cố Phi mờ mịt khó hiểu.
Là do trang bị của mình lỗi thời sao? Cố Phi cũng suy nghĩ tới vấn đề ấy, đống đồ này đại đa số đều là tại giai đoạn hắn level 20 đến level 30 đánh ra được, so ra với thời điểm hiện nay đã thuộc dạng trang bị rẻ bèo. Nhưng Cố Phi một đường tới đây, để ý có nhiều sạp hàng nhỏ của người chơi khác, bán các trang bị đồng dạng vẫn có thể thấy đến. Nên hắn nghĩ mấy thứ này cũng không phải là hoàn toàn không có thị trường, bất quá người muốn chọn những trang bị ấy sẽ rất ít.
Mình vẫn nên kiên nhẫn đợi chút đi! Nghĩ thế, Cố Phi không lo âu nữa, tìm một tư thế thoải mái ngồi dưới đất, bắt đầu kiên nhẫn chờ.
Con phố giao dịch, thường nghe được nhiều nhất là âm thanh trả giá rồi. Cố Phi vừa yên lặng chờ khách hàng tới cửa, vừa thông qua việc bàng thính [3] học tập một chút kiến thức trên thị trường.
[3] Bàng thính: tham gia nghe thảo luận nhưng không phát biểu và biểu quyết.
Đối với giá cả trang bị, Cố Phi từ trước tới nay chưa từng nghiên cứu. Vốn cứ nghĩ trang bị đều thống nhất định giá, mỗi cái 10 đồng vàng, kiếm đủ 200 đồng vàng là được. Nhưng khi lưu ý các sạp hàng chung quanh khác có tình huống cò kè mặc cả, Cố Phi phát hiện mình đánh giá cao giá trị của những món hàng trong tay kia.
Đống đồ trong tay hắn đều là hàng hoá quá hạn, e rằng đại đa số căn bản không giá trị đến 10 đồng vàng. Cái sạp nhỏ đối diện hơi xéo kia, một đôi giày có thuộc tính tốt hơn nhiều trong mớ của Cố Phi, cuối cùng bán ra ấy vậy chỉ có giá 8 đồng vàng.
Tiếp đó lại đảo mắt quan sát mấy sạp hàng khác bắt đầu giao dịch thành công bán hàng đi, rồi so sánh thuộc tính với đồ của mình, Cố Phi rốt cục nhận ra rằng mình thực sự là lạc quan đến mù quáng. Trước không nói đống trong tay này có thể bán đi hay không, cho dù bán được hết toàn bộ, e rằng ngay cả 50 đồng vàng đều góp không đủ. Giờ muốn góp đủ 200 đồng vàng, mình có lẽ phải bôn ba vài chuyến thế này.
Cố Phi bán đồ, giống với thêm điểm thuộc tính nhân vật vậy, muốn là phải nhanh. Hắn chỉ hy vọng sớm có đủ 200 đồng vàng, cho dù là bán lỗ, hắn cũng không thèm để ý chút nào. Nghĩ thế, liền dứt khoát lớn tiếng rao: “Nguyên cả tiệm, mỗi món trang bị chỉ cần một đồng vàng, mại zô!!!” (mại là mua, zô là tiếng miền Nam đọc lái từ ‘vô’).
Giá rẻ vĩnh viễn là cám dỗ mỹ lệ làm rung động lòng người nhất với người mua. Cố Phi vừa dứt lời, lập tức có vô số người chơi liền chạy như bay xúm lại. Thậm chí mấy tên đang bán hàng cũng không nhịn được chạy qua đây xem thử.
Cố Phi vui mừng nở hoa trong lòng, thầm tính toán: “Mỗi trang bị 1 đồng vàng, 200 món là góp đủ 200 đồng vàng, tất cả đồ trong kho của mình, cũng chừng tầm ấy. Chỉ cần chạy đi chạy lại mấy chuyến, 200 đồng vàng là không thành vấn đề!”
Nhưng không ngờ đây cũng là thêm một lần lạc quan mù quáng. Người chơi bị tiếng hô “nguyên cả tiệm” kéo tới đây xem, sau khi tỉ mỉ nhìn kỹ toàn bộ đồ Cố Phi bán, rất mau lắc đầu bỏ đi một đống lớn.
Đồ rẻ xác thực ai cũng thích, nhưng nếu là đồ mình không dùng tới, thì rẻ mấy cũng vô dụng. Hơn nữa đám đồ của Cố Phi cũng không có cái gì đáng giá mua thấp bán cao cả. Vài tên người chơi bày sạp ôm loại suy nghĩ ấy qua đây xem thử, sau khi xem qua đều cụt hứng rời đi.
Cuối cùng người chơi lưu lại vẫn có đấy, đa số đều là đám người mới một thân trang bị tân thủ, đi chân đất. Bởi vì trang bị không có yêu cầu đẳng cấp, mặc trang bị level 20 đối với họ mà nói cũng rất hấp dẫn. Khổ nỗi là người chơi mới, ví tiền không nhìn cũng biết xẹp lép. Bọn họ quen xài đồng bạc và đồng xu hơn, mà chỉ cần dính đến hai chữ đồng vàng, đối với họ chính là một khoản tiền lớn. Vì vậy, giá một đồng vàng nhưng cả đám cũng cố chấp muốn cò kè mặc cả với Cố Phi.
Cố Phi một câu cương quyết “Đã rất rẻ, không trả giá”, tại chỗ đi ba kẻ.
Còn hai người rất kiên trì, nhõng nhẽo đòi hỏi với Cố Phi một hồi, cả tiếng “anh ơi” cũng kêu vô số lần. Cuối cùng dám thay Cố Phi quyết định hoạt động thúc đẩy tiêu thụ mua ba tăng một, mỗi người tốn ba đồng vàng, từ chỗ Cố Phi cầm bốn món trang bị, cao hứng bừng bừng đi rồi.
Rốt cục kiếm được 6 đồng vàng. Cố Phi bùi ngùi một phen, móc túi tiền ra quăng sáu đồng vàng vào, cúi đầu đếm đếm lại một lần. Thật đáng tiếc lúc trước Cố Phi có rất ít, hiện tại số vàng của hắn là 37 cộng 6, 43 đồng, khoảng cách 200 đồng vàng còn thiếu 157.
“Những món này đều bán 1 đồng vào sao?” Cố Phi đang tính tiền đây này, bỗng nghe có người hỏi.
“Hửm, đúng vậy!” Cố Phi vừa trả lời vừa vội vàng ngẩng đầu.
“Là anh/cô!!!” Cả hai đồng thời giật mình.
Người tới quầy hàng Cố Phi hỏi giá, lại là Mang Mang Mãng Mãng.
Cố Phi chỉ là vì gặp một người mình quen mà cảm thấy bất ngờ, còn Mang Mang Mãng Mãng, trừ điều đó ra lại thêm chút nghi hoặc. Cô ấy biết Cố Phi, do là người giúp cô giải vây ở ngoài thành Vân Đoan, kẻ một mình hạ sáu cao thủ trong nháy mắt.
Ở trong game online, cao thủ thường đồng nghĩa với giàu có. Mặc dù không có nghĩa tuyệt đối, thế nhưng chung quy không đến mức quá nghèo khó. Người như Cố Phi cũng không cần bán phá giá một đống đồ rẻ bèo kiếm lại từng đồng vàng, sự nghèo túng này thực sự làm cho Mang Mang Mãng Mãng cảm thấy cực kì ngoài ý muốn đấy.
Nói thế nào đi nữa, lấy trình độ của Cố Phi, tuỳ tiện đánh ra mấy trang bị cao cấp, bán đi không thể không nhanh hơn bán phá giá mấy đồ quá hạn này một đồng vàng rồi một đồng vàng chứ?
Suy nghĩ thay Cố Phi của Mang Mang Mãng Mãng hoàn toàn mới là con đường phát tài chính xác nhất thích hợp Cố Phi. Trong game online tất cả vấn đề gì đều có liên hệ mật thiết tới đẳng cấp, có level cao, có thể nói đã có được lực lượng sản xuất đầu tiên. Bởi vậy mới có chuyện trang bị cao cấp, độc chiếm thị phần trên, bao nhiêu cao thủ trong trò chơi, chính là nhờ đấy mà tích luỹ thành người giàu.
Trang bị trong Thế Giới Song Song lại không hạn chế đẳng cấp, nó định chắc con đường kiếm tiền thế kia càng thêm hấp dẫn mê hoặc lòng người.
Nhưng đáng tiếc rằng bởi vì thăng cấp độ khó quá cao, khoảng cách đẳng cấp giữa các người chơi không kéo quá rộng, cho nên con đường phát tài ấy chỉ nắm giữ trong tay ít người.
Thế mà, Cố Phi lại đạt được điều kiện ưu ái người khác không có. Bởi hắn có năng lực vượt 20 level đánh quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.