Quyển 4 - Chương 188: Quyển 4 - Chương 188: Tiễn trận
Hồ Điệp Lam
15/08/2018
Bọn con gái kết thành từng nhóm, vừa tám chuyện vừa tản đi.
Cố Phi thổn thức không ngớt, lúc này là lúc nào rồi mà mấy cô nương nhà này còn bình tĩnh tổ chức thành đoàn thể nói chuyện phiếm như vậy, có đủ phong thái cao thủ cỡ nào kìa! Còn hai cao thủ chân chính, bây giờ nhảy vào rãnh ngầm, nhìn trước ngó sau, lăn lê bò trườn tiến về phía trước.
Đối thủ còn không bị tìm được, đã làm cả người mình đầy đất.
“Có nhất thiết phải làm như vậy không?” Tế Yêu Vũ rất khổ não.
Cố Phi gật đầu: “703 người đấy, không ẩn nấp bản thân cho kĩ, thì làm gì có cơ hội xuất thủ?” Cố Phi lúc này rất tỉnh táo, xem xét thời thế, không giống kẻ phách lối gào lên xông tới như khi làm nhiệm vụ truy nã thường ngày.
Vừa tiến tới, còn vừa tìm hiểu tin tức bên Ngự Thiên Thần Minh: “Sao, sao rồi? Các cậu dùng chiến thuật gì?”
“Tiễn trận.” Ngự Thiên Thần Minh trả lời.
“Cái gì cơ?” Cố Phi nghe được một danh từ mới.
“Gặp rồi anh sẽ biết.” Ngự Thiên Thần Minh nhàn nhạt nói.
“Tiễn trận… Đó là trò gì?” Cố Phi hỏi Tế yêu Vũ.
Tế Yêu Vũ cũng lắc đầu mờ mịt.
Rãnh ngầm tự nhiên không có khả năng lúc nào cũng thẳng tắp một đường từ một góc bản đồ đi thông đến bên kia, nhưng hai người cũng không thèm quan tâm đến nó đi về hướng nào, chỉ coi đây là điểm để núp thôi, vừa đi khúc khuỷu một đường, vừa thường xuyên nhổm đầu lên nhìn chung quanh xem có kẻ địch nào đi lạc đàn hay không.
Kết quả là đi một hồi vẫn không có phát hiện, họ bò trong rãnh bò một hồi. Lúc này cả hai chợt phát hiện trước mặt cũng có hai người đang dáo dác ngó đông ngó tây cùng đi tới giống họ.
“Ha ha, anh quả nhiên là ngôi sao may mắn của tôi! Hai người này giao cho tôi nhá!” Tế Yêu Vũ rất vui mừng, reo hò, sử dụng Tật Hành xông tới.
Đây chính là điểm khác biệt giữa Tế Yêu Vũ và những người chơi đạo tặc khác. Những đạo tặc bình thường nếu phát hiện kẻ địch, điều nghĩ tới trước tiên đều là Tiềm Hành để tiếp cận đến phía sau rồi bất ngờ đánh lén, dù sao máu của đạo tặc rất mỏng, nếu đối mặt trực tiếp sẽ rất nguy hiểm.
Mà Tế Yêu Vũ bởi có trang bị ngon, phòng cao công cao, lại có ưu thế tốc độ rất lớn, cho nên có thể dũng cảm trực diện khiêu chiến bất kì kẻ địch nào.
Cố Phi vừa thấy cô ấy nhào tới bên kia, lập tức thầm kêu một tiếng xong đời.
Tốc độ của Tế Yêu Vũ thực sự quá nhanh, hai con mồi kia chỉ sợ hắn không giành được rồi.
Quả nhiên, Tế Yêu Vũ lao ra với tốc độ nhanh nhất, Cố Phi nháy mắt bị quăng lại một đoạn. Hai người kia đương nhiên khi bị phát hiện cũng đã cùng lúc thấy được Cố Phi và Tế Yêu Vũ. Vừa kịp nhìn thấy hai người xông lên, cũng lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Hai người này đều là đạo tặc. Hơn nữa còn là đạo tặc có tư duy rất rập khuôn. Cho nên lúc phát hiện đối thủ chuẩn bị chiến đấu, hai người cùng lúc sử dụng Tiềm Hành.
“Ai nha, biến đâu rồi!” Tế Yêu Vũ một bên thở dài, một bên giảm tốc độ.
Cố Phi cuối cùng cũng đuổi kịp tới nơi, trong giây lát cũng không thể phát hiện ra hai đạo tặc Tiềm Hành này đang ở đâu.
Hiển nhiên hai người này đều đặt toàn bộ lực chú ý lên người Tế Yêu Vũ, liếc cũng không thèm liếc mắt đến Cố Phi, dẫn tới chuyện Cố Phi cảm ứng sát khí từ đối phương không phát huy được tác dụng.
Tình huống này không thể nghi ngờ là có chút nguy hiểm, nhưng Tế Yêu Vũ cũng chẳng để ý, lên tiếng ồn ào với không khí: “Đừng được trốn đó! Mau ra đây!”
Tiếng nói vừa dứt, một người đã hiện thân phía sau Tế Yêu Vũ, tay vung gậy to làm choáng Tế Yêu Vũ.
Cố Phi mừng rỡ, vội vàng kêu to: “Khoan hãy đánh tỉnh cô ấy.”
Hai đạo tặc kia hiện giờ một kẻ ẩn thân một kẻ hiện hình, đều ở sau lưng Tế Yêu Vũ. Muốn cùng lúc phát động kỹ năng có sát thương cao nhất của đạo tặc là Bối Thứ để giải quyết Tế Yêu Vũ sau một nhát, nghe thấy tiếng Cố Phi la, cả hai đều ngẩn ra theo bản năng.
Nhưng bọn họ làm gì có lý do nghe theo lời của kẻ địch, lập tức không chần chừ liền ra tay. Mỗi người một cái Bối Thứ đâm thẳng vào lưng Tế Yêu Vũ.
“Ai…” Cố Phi thở dài, “Đã nói các người không nên đánh cho cô ấy tỉnh lại mà!”
Tế Yêu Vũ dính đòn lập tức tỉnh lại, vung tay, loáng một đao liền tiêu diệt một tên. Một tên còn lại hiện giờ ở trong trạng thái thất thần.
Thương tổn của hai đòn Bối Thứ, cư nhiên lại không thể giết chết nữ đạo tặc trước mặt, người này có phòng ngự cao kinh thế! Tên đạo tặc ở loại trạng thái thất thần suy nghĩ điều trên, bị Tế Yêu Vũ không chút lưu tình đã bổ một đao đưa tiễn khỏi trận đấu.
Hai đối thủ, một tên Cố Phi cũng chưa vơ được, nên ủ rũ đi tới.
Tế Yêu Vũ vừa hết sức đắc chí hả dạ, vừa móc ra một ổ bánh mì mà gặm: “Chờ tôi hồi máu đi đã.” Cô ấy nói.
Cố Phi bất đắc dĩ gật đầu. Nhưng trong lòng hắn thì đang tính toán nếu cứ thế này, lần sau hễ là gặp phải kẻ địch lạc đàn, sợ rằng mình một em đều không vơ tới nữa!
Tế Yêu Vũ ngồi dưới đất gặm bánh mì, Cố Phi đứng một bên canh chừng. Trên bản đồ mêng mông, ở phía xa mơ hồ có bụi bặm nổi lên, tình hình này giống như có một đội ngũ lớn đang chạy đến bên này.
“Hey!” Cố Phi lấy chân khều Tế Yêu Vũ: “Hình như có không ít người đang chạy đến đây.”
“Thật không?” Máu của Tế Yêu Vũ cũng hồi gần đầy, cô bèn nằm xuống bò ra phía ngoài nhìn xung quanh.
Bụi bặm cuồn cuộn đập vào mắt, xem ra số lượng không ít.
“Trận hình này, ít nhất phải tầm 200 người.” Tế Yêu Vũ nói.
“Khoa trương thế. Tôi nghĩ tầm 100 người thôi.” Cố Phi phản bác.
“Cá không!” Tế Yêu Vũ nói.
“Cá cái gì?”
“1000 đồng vàng!” Tế Yêu Vũ đáp lời.
“…” Cố Phi đỡ không được, không lên tiếng tiền nong chính là chuyện làm hắn đau lòng.
Ngược lại, Tế Yêu Vũ cũng không dây dưa vấn đề này. Cô nói tiếp: “Xem ra họ thực sự đều đi về phía này, anh núp trong rãnh ném một cái pháp thuật, ngay cả yểm hộ tôi đều không cần làm.”
“Được đó.” Cố Phi gật đầu. Đối với lần này hắn không có xíu nào hưng phấn, không phải là giết cả đám trong phạm vi rộng sao? Cố Phi thực sự không hứng thú mấy với loại chiến đấu này.
Hai người nấp mình bên rãnh, mắt chăm chú nhìn đối phương từ từ đến gần, bóng người đã thấp thoáng thấy rõ. Nhưng tốc độ của đám người này làm Cố Phi cùng Tế Yêu Vũ cảm thấy ngoài ý muốn.
Thông thường mà nói, khi đội ngũ di chuyển, vì phải chú ý đến chiến sĩ, mục sư là hai chức nghiệp có tốc độ di chuyển chậm, nên cả đội không thể chạy quá nhanh. Nhưng tốc độ của đội ngũ trước mặt, hoàn toàn không giống với đội ngũ có thành phần tình hữu nghị kia, bọn họ hình như là một đội hình thiên về tốc độ.
Đợi bọn họ tiến lại gần, hai người đều nhìn rõ, đội nhân mã này hoàn toàn do cung tiễn thủ cấu thành.
Lúc này Cố Phi mới nhớ lại Tiễn trận mà Ngự Thiên Thần Minh đã nói, lẽ nào đây chính là đám cung tiễn thủ này sao?
Đang nghĩ ngợi, Tế Yêu Vũ bên cạnh đã đẩy Cố Phi một cái: “Họ sắp đến rồi kìa, anh chuẩn bị đi chứ!”
Cố Phi vừa gật đầu, bên tai đã truyền đến hàng loạt tiếng rít. “Vù vù vù”, không biết bao nhiêu Thư Kích ngắm bắn tới chỗ hai người. Hai người nhanh nhạy rụt đầu lại, ngửa đầu lên, nhìn thấy được siêu nhiều mũi tên bay vèo vèo qua đỉnh đầu, rồi găm thẳng vào mảnh đất sau lưng.
“Tinh mắt thật!” Hai người sợ hãi than. Cả hai mới chỉ nhú đầu lên một xíu thôi, vậy mà đã dễ dàng bị phát hiện như vậy.
Trong trận địa của Tung Hoành Tứ Hải, Đào Ảnh Niên Hoa đưa tay chỉ, hô lên: “Bắn!”
Hơn trăm cung tiễn thủ giương cung lắp tên, nhẹ nhàng buông tay. Một loạt mũi tên ùn ùn bay ra, tiếng xé gió hội tụ vào một chỗ, không ngờ không phải tiếng tên bắn, mà là thành tiếng gió thổi. Mà những mũi tên này không bay thẳng ra ngoài, mà tất cả đều hướng xéo lên trời, bay một đường vòng cung rồi chuẩn xác bay vào giữa rãnh đất kia. Tầm bắn cung trong trò chơi này, không phải quyết định từ lực cánh tay của người chơi, mà là từ các loại số liệu chuẩn xác được miêu tả từ trang bị, kỹ năng. Vì vậy chỉ cần luyện tập thường xuyên là có thể phối hợp để bắn ra trận hình này cũng không phải chuyện khó.
Hơn nữa chỉ cần thử ra được, thế thì mỗi lần đều sẽ bắn được hết sức chuẩn xác, bởi vì tầm bắn là cố định đấy.
Đối mặt với làn mưa tên như châu chấu rơi vào trong rãnh, Cố Phi và Tế Yêu Vũ chỉ còn cách chạy trối chết. Mặc dù đây chỉ là đòn công kích bình thường, nhưng quy mô phô trương thế kia, biết đâu bị mấy mũi tên cùng lúc châm thành con nhím cũng phải mất mạng.
“Tôi yểm hộ anh, mau mau tung phép nổ họ đi.” Tế Yêu Vũ điên cuồng gào thét. Nói xong liền nhảy ra khỏi chỗ núp, bị Cố Phi lập tức kéo lại: “Đừng có giỡn, cung tiễn thủ nhiều lắm.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Đổi một hướng.” Cố Phi vừa trả lời, vừa kéo Tế Yêu Vũ bò trong rãnh. Một tay múa kiếm, đánh rơi toàn bộ mũi tên bay trên đầu. Loại bắn này, mũi tên rơi xuống tự do, tốc độ cũng chẳng nhanh bao nhiêu. Rãnh này cũng giúp hai người bọn họ rất nhiều. Bò đến một gấp khúc đầu đường, liền đúng dịp vòng qua bên cánh trận doanh của cung tiễn thủ. Bên đối phương còn đang bắn điên cuồng về phía trước, Cố Phi thấy vậy thở phào: “Chính là chỗ này.”
Hai người hung hăng gật đầu, nhất loạt nhảy ra khỏi rãnh. Nhưng do cự ly công kích pháp thuật khá xa, Cố Phi muốn tung phép phải tiếp cận chút nữa. Vì vậy cả hai vội chạy về phía trước, lập tức bị đám cung tiễn thủ bên Tung Hoành Tứ Hải phát hiện.
Đảo Ảnh Niên Hoa không chút hoang mang, mỉm cười xua tay, chỉ ngón: “Triển khai đội hình B.”
Cung tiễn thủ lập tức đổi chỗ, nhìn thì loạn xạ hết lên, trong thời gian ngắn, tất cả đã hướng tầm ngắm về phía Cố Phi và Tế Yêu Vũ đang xông lại.
Hai người ngẩn ngơ, bên tai đã vang lên tiếng hô của Đảo Ảnh Niên Hoa: “Bắn!”
Hơn 100 mũi tên lần thứ hai bay như châu chấu đến chỗ hai người. Lần này không bay theo hình parabol nữa mà trực tiếp bắn thẳng tới. Mục tiêu xạ kích của hơn 100 người, không phải là một cứ điểm hai người này thôi, mà là nguyên một khu vực. Dẫn tới việc hai người căn bản không có không gian để né, bất luận là chạy về bên trái hay lui về bên phải, đều sẽ bị bắn trúng.
“Trốn mau!” Cả hai chỉ có thể hy vọng mình trở về rãnh ngầm kia trước khi mũi tên bay tới.
Khoảng cách đến rãnh ngầm tuy là vài bước xa, nhưng người nhanh cỡ mấy cũng sao nhanh hơn được mũi tên? Tế Yêu Vũ có thể miễn cưỡng vọt vào rãnh ngầm ấy, nhưng Cố Phi làm gì đi chăng cũng chỉ chậm hơn một bước.
Đang muốn khóc không ra nước mắt, lại không nghĩ tới Tế Yêu Vũ không có dựa vào tốc độ giành trước lẩn thoát, mà vòng ra phía sau Cố Phi đẩy mạnh hắn. Đến lúc này, tốc độ Cố Phi nhanh hơn chút không nói, Tế Yêu Vũ còn ở phía sau giúp hắn chém rớt những mũi tên có thể bắn trúng hắn.
Trong nháy mắt hai người vừa nấp vào trong rãnh, hơn một trăm mũi tên lại lần nữa bay vòng qua đầu, giống như là một cơn gió mạnh thổi qua vậy.
Sau lưng Tế Yêu Vũ cũng bị dính vài tên, mặc dù thế còn chưa chết, nhưng cô cũng thở dốc lấy bánh mì ra gặm mới được!
“Không xông qua đó được!” Tế Yêu Vũ vừa gặm bánh mì vừa than thở.
“Đúng vậy!” Cố Phi thở dài, “Tiễn trận thế này, tốc độ nhanh nữa cũng không ăn thua, trừ khi biết Thuấn Di.”
“Thuấn Di?” Tế Yêu Vũ giật mình, “Anh cấp 40?”
Cố Phi gật đầu.
“Chuyển Điện hệ á?”
Cố Phi lại gật đầu.
Thấy thế, Tế Yêu Vũ sờ sờ túi mình: “Này anh có thể dùng sao?”
Cố Phi đưa tay tiếp nhận, vừa nhìn: Quyển trục kỹ năng vĩnh hằng, Dịch Chuyển Tức Thời.
Cố Phi thổn thức không ngớt, lúc này là lúc nào rồi mà mấy cô nương nhà này còn bình tĩnh tổ chức thành đoàn thể nói chuyện phiếm như vậy, có đủ phong thái cao thủ cỡ nào kìa! Còn hai cao thủ chân chính, bây giờ nhảy vào rãnh ngầm, nhìn trước ngó sau, lăn lê bò trườn tiến về phía trước.
Đối thủ còn không bị tìm được, đã làm cả người mình đầy đất.
“Có nhất thiết phải làm như vậy không?” Tế Yêu Vũ rất khổ não.
Cố Phi gật đầu: “703 người đấy, không ẩn nấp bản thân cho kĩ, thì làm gì có cơ hội xuất thủ?” Cố Phi lúc này rất tỉnh táo, xem xét thời thế, không giống kẻ phách lối gào lên xông tới như khi làm nhiệm vụ truy nã thường ngày.
Vừa tiến tới, còn vừa tìm hiểu tin tức bên Ngự Thiên Thần Minh: “Sao, sao rồi? Các cậu dùng chiến thuật gì?”
“Tiễn trận.” Ngự Thiên Thần Minh trả lời.
“Cái gì cơ?” Cố Phi nghe được một danh từ mới.
“Gặp rồi anh sẽ biết.” Ngự Thiên Thần Minh nhàn nhạt nói.
“Tiễn trận… Đó là trò gì?” Cố Phi hỏi Tế yêu Vũ.
Tế Yêu Vũ cũng lắc đầu mờ mịt.
Rãnh ngầm tự nhiên không có khả năng lúc nào cũng thẳng tắp một đường từ một góc bản đồ đi thông đến bên kia, nhưng hai người cũng không thèm quan tâm đến nó đi về hướng nào, chỉ coi đây là điểm để núp thôi, vừa đi khúc khuỷu một đường, vừa thường xuyên nhổm đầu lên nhìn chung quanh xem có kẻ địch nào đi lạc đàn hay không.
Kết quả là đi một hồi vẫn không có phát hiện, họ bò trong rãnh bò một hồi. Lúc này cả hai chợt phát hiện trước mặt cũng có hai người đang dáo dác ngó đông ngó tây cùng đi tới giống họ.
“Ha ha, anh quả nhiên là ngôi sao may mắn của tôi! Hai người này giao cho tôi nhá!” Tế Yêu Vũ rất vui mừng, reo hò, sử dụng Tật Hành xông tới.
Đây chính là điểm khác biệt giữa Tế Yêu Vũ và những người chơi đạo tặc khác. Những đạo tặc bình thường nếu phát hiện kẻ địch, điều nghĩ tới trước tiên đều là Tiềm Hành để tiếp cận đến phía sau rồi bất ngờ đánh lén, dù sao máu của đạo tặc rất mỏng, nếu đối mặt trực tiếp sẽ rất nguy hiểm.
Mà Tế Yêu Vũ bởi có trang bị ngon, phòng cao công cao, lại có ưu thế tốc độ rất lớn, cho nên có thể dũng cảm trực diện khiêu chiến bất kì kẻ địch nào.
Cố Phi vừa thấy cô ấy nhào tới bên kia, lập tức thầm kêu một tiếng xong đời.
Tốc độ của Tế Yêu Vũ thực sự quá nhanh, hai con mồi kia chỉ sợ hắn không giành được rồi.
Quả nhiên, Tế Yêu Vũ lao ra với tốc độ nhanh nhất, Cố Phi nháy mắt bị quăng lại một đoạn. Hai người kia đương nhiên khi bị phát hiện cũng đã cùng lúc thấy được Cố Phi và Tế Yêu Vũ. Vừa kịp nhìn thấy hai người xông lên, cũng lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Hai người này đều là đạo tặc. Hơn nữa còn là đạo tặc có tư duy rất rập khuôn. Cho nên lúc phát hiện đối thủ chuẩn bị chiến đấu, hai người cùng lúc sử dụng Tiềm Hành.
“Ai nha, biến đâu rồi!” Tế Yêu Vũ một bên thở dài, một bên giảm tốc độ.
Cố Phi cuối cùng cũng đuổi kịp tới nơi, trong giây lát cũng không thể phát hiện ra hai đạo tặc Tiềm Hành này đang ở đâu.
Hiển nhiên hai người này đều đặt toàn bộ lực chú ý lên người Tế Yêu Vũ, liếc cũng không thèm liếc mắt đến Cố Phi, dẫn tới chuyện Cố Phi cảm ứng sát khí từ đối phương không phát huy được tác dụng.
Tình huống này không thể nghi ngờ là có chút nguy hiểm, nhưng Tế Yêu Vũ cũng chẳng để ý, lên tiếng ồn ào với không khí: “Đừng được trốn đó! Mau ra đây!”
Tiếng nói vừa dứt, một người đã hiện thân phía sau Tế Yêu Vũ, tay vung gậy to làm choáng Tế Yêu Vũ.
Cố Phi mừng rỡ, vội vàng kêu to: “Khoan hãy đánh tỉnh cô ấy.”
Hai đạo tặc kia hiện giờ một kẻ ẩn thân một kẻ hiện hình, đều ở sau lưng Tế Yêu Vũ. Muốn cùng lúc phát động kỹ năng có sát thương cao nhất của đạo tặc là Bối Thứ để giải quyết Tế Yêu Vũ sau một nhát, nghe thấy tiếng Cố Phi la, cả hai đều ngẩn ra theo bản năng.
Nhưng bọn họ làm gì có lý do nghe theo lời của kẻ địch, lập tức không chần chừ liền ra tay. Mỗi người một cái Bối Thứ đâm thẳng vào lưng Tế Yêu Vũ.
“Ai…” Cố Phi thở dài, “Đã nói các người không nên đánh cho cô ấy tỉnh lại mà!”
Tế Yêu Vũ dính đòn lập tức tỉnh lại, vung tay, loáng một đao liền tiêu diệt một tên. Một tên còn lại hiện giờ ở trong trạng thái thất thần.
Thương tổn của hai đòn Bối Thứ, cư nhiên lại không thể giết chết nữ đạo tặc trước mặt, người này có phòng ngự cao kinh thế! Tên đạo tặc ở loại trạng thái thất thần suy nghĩ điều trên, bị Tế Yêu Vũ không chút lưu tình đã bổ một đao đưa tiễn khỏi trận đấu.
Hai đối thủ, một tên Cố Phi cũng chưa vơ được, nên ủ rũ đi tới.
Tế Yêu Vũ vừa hết sức đắc chí hả dạ, vừa móc ra một ổ bánh mì mà gặm: “Chờ tôi hồi máu đi đã.” Cô ấy nói.
Cố Phi bất đắc dĩ gật đầu. Nhưng trong lòng hắn thì đang tính toán nếu cứ thế này, lần sau hễ là gặp phải kẻ địch lạc đàn, sợ rằng mình một em đều không vơ tới nữa!
Tế Yêu Vũ ngồi dưới đất gặm bánh mì, Cố Phi đứng một bên canh chừng. Trên bản đồ mêng mông, ở phía xa mơ hồ có bụi bặm nổi lên, tình hình này giống như có một đội ngũ lớn đang chạy đến bên này.
“Hey!” Cố Phi lấy chân khều Tế Yêu Vũ: “Hình như có không ít người đang chạy đến đây.”
“Thật không?” Máu của Tế Yêu Vũ cũng hồi gần đầy, cô bèn nằm xuống bò ra phía ngoài nhìn xung quanh.
Bụi bặm cuồn cuộn đập vào mắt, xem ra số lượng không ít.
“Trận hình này, ít nhất phải tầm 200 người.” Tế Yêu Vũ nói.
“Khoa trương thế. Tôi nghĩ tầm 100 người thôi.” Cố Phi phản bác.
“Cá không!” Tế Yêu Vũ nói.
“Cá cái gì?”
“1000 đồng vàng!” Tế Yêu Vũ đáp lời.
“…” Cố Phi đỡ không được, không lên tiếng tiền nong chính là chuyện làm hắn đau lòng.
Ngược lại, Tế Yêu Vũ cũng không dây dưa vấn đề này. Cô nói tiếp: “Xem ra họ thực sự đều đi về phía này, anh núp trong rãnh ném một cái pháp thuật, ngay cả yểm hộ tôi đều không cần làm.”
“Được đó.” Cố Phi gật đầu. Đối với lần này hắn không có xíu nào hưng phấn, không phải là giết cả đám trong phạm vi rộng sao? Cố Phi thực sự không hứng thú mấy với loại chiến đấu này.
Hai người nấp mình bên rãnh, mắt chăm chú nhìn đối phương từ từ đến gần, bóng người đã thấp thoáng thấy rõ. Nhưng tốc độ của đám người này làm Cố Phi cùng Tế Yêu Vũ cảm thấy ngoài ý muốn.
Thông thường mà nói, khi đội ngũ di chuyển, vì phải chú ý đến chiến sĩ, mục sư là hai chức nghiệp có tốc độ di chuyển chậm, nên cả đội không thể chạy quá nhanh. Nhưng tốc độ của đội ngũ trước mặt, hoàn toàn không giống với đội ngũ có thành phần tình hữu nghị kia, bọn họ hình như là một đội hình thiên về tốc độ.
Đợi bọn họ tiến lại gần, hai người đều nhìn rõ, đội nhân mã này hoàn toàn do cung tiễn thủ cấu thành.
Lúc này Cố Phi mới nhớ lại Tiễn trận mà Ngự Thiên Thần Minh đã nói, lẽ nào đây chính là đám cung tiễn thủ này sao?
Đang nghĩ ngợi, Tế Yêu Vũ bên cạnh đã đẩy Cố Phi một cái: “Họ sắp đến rồi kìa, anh chuẩn bị đi chứ!”
Cố Phi vừa gật đầu, bên tai đã truyền đến hàng loạt tiếng rít. “Vù vù vù”, không biết bao nhiêu Thư Kích ngắm bắn tới chỗ hai người. Hai người nhanh nhạy rụt đầu lại, ngửa đầu lên, nhìn thấy được siêu nhiều mũi tên bay vèo vèo qua đỉnh đầu, rồi găm thẳng vào mảnh đất sau lưng.
“Tinh mắt thật!” Hai người sợ hãi than. Cả hai mới chỉ nhú đầu lên một xíu thôi, vậy mà đã dễ dàng bị phát hiện như vậy.
Trong trận địa của Tung Hoành Tứ Hải, Đào Ảnh Niên Hoa đưa tay chỉ, hô lên: “Bắn!”
Hơn trăm cung tiễn thủ giương cung lắp tên, nhẹ nhàng buông tay. Một loạt mũi tên ùn ùn bay ra, tiếng xé gió hội tụ vào một chỗ, không ngờ không phải tiếng tên bắn, mà là thành tiếng gió thổi. Mà những mũi tên này không bay thẳng ra ngoài, mà tất cả đều hướng xéo lên trời, bay một đường vòng cung rồi chuẩn xác bay vào giữa rãnh đất kia. Tầm bắn cung trong trò chơi này, không phải quyết định từ lực cánh tay của người chơi, mà là từ các loại số liệu chuẩn xác được miêu tả từ trang bị, kỹ năng. Vì vậy chỉ cần luyện tập thường xuyên là có thể phối hợp để bắn ra trận hình này cũng không phải chuyện khó.
Hơn nữa chỉ cần thử ra được, thế thì mỗi lần đều sẽ bắn được hết sức chuẩn xác, bởi vì tầm bắn là cố định đấy.
Đối mặt với làn mưa tên như châu chấu rơi vào trong rãnh, Cố Phi và Tế Yêu Vũ chỉ còn cách chạy trối chết. Mặc dù đây chỉ là đòn công kích bình thường, nhưng quy mô phô trương thế kia, biết đâu bị mấy mũi tên cùng lúc châm thành con nhím cũng phải mất mạng.
“Tôi yểm hộ anh, mau mau tung phép nổ họ đi.” Tế Yêu Vũ điên cuồng gào thét. Nói xong liền nhảy ra khỏi chỗ núp, bị Cố Phi lập tức kéo lại: “Đừng có giỡn, cung tiễn thủ nhiều lắm.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Đổi một hướng.” Cố Phi vừa trả lời, vừa kéo Tế Yêu Vũ bò trong rãnh. Một tay múa kiếm, đánh rơi toàn bộ mũi tên bay trên đầu. Loại bắn này, mũi tên rơi xuống tự do, tốc độ cũng chẳng nhanh bao nhiêu. Rãnh này cũng giúp hai người bọn họ rất nhiều. Bò đến một gấp khúc đầu đường, liền đúng dịp vòng qua bên cánh trận doanh của cung tiễn thủ. Bên đối phương còn đang bắn điên cuồng về phía trước, Cố Phi thấy vậy thở phào: “Chính là chỗ này.”
Hai người hung hăng gật đầu, nhất loạt nhảy ra khỏi rãnh. Nhưng do cự ly công kích pháp thuật khá xa, Cố Phi muốn tung phép phải tiếp cận chút nữa. Vì vậy cả hai vội chạy về phía trước, lập tức bị đám cung tiễn thủ bên Tung Hoành Tứ Hải phát hiện.
Đảo Ảnh Niên Hoa không chút hoang mang, mỉm cười xua tay, chỉ ngón: “Triển khai đội hình B.”
Cung tiễn thủ lập tức đổi chỗ, nhìn thì loạn xạ hết lên, trong thời gian ngắn, tất cả đã hướng tầm ngắm về phía Cố Phi và Tế Yêu Vũ đang xông lại.
Hai người ngẩn ngơ, bên tai đã vang lên tiếng hô của Đảo Ảnh Niên Hoa: “Bắn!”
Hơn 100 mũi tên lần thứ hai bay như châu chấu đến chỗ hai người. Lần này không bay theo hình parabol nữa mà trực tiếp bắn thẳng tới. Mục tiêu xạ kích của hơn 100 người, không phải là một cứ điểm hai người này thôi, mà là nguyên một khu vực. Dẫn tới việc hai người căn bản không có không gian để né, bất luận là chạy về bên trái hay lui về bên phải, đều sẽ bị bắn trúng.
“Trốn mau!” Cả hai chỉ có thể hy vọng mình trở về rãnh ngầm kia trước khi mũi tên bay tới.
Khoảng cách đến rãnh ngầm tuy là vài bước xa, nhưng người nhanh cỡ mấy cũng sao nhanh hơn được mũi tên? Tế Yêu Vũ có thể miễn cưỡng vọt vào rãnh ngầm ấy, nhưng Cố Phi làm gì đi chăng cũng chỉ chậm hơn một bước.
Đang muốn khóc không ra nước mắt, lại không nghĩ tới Tế Yêu Vũ không có dựa vào tốc độ giành trước lẩn thoát, mà vòng ra phía sau Cố Phi đẩy mạnh hắn. Đến lúc này, tốc độ Cố Phi nhanh hơn chút không nói, Tế Yêu Vũ còn ở phía sau giúp hắn chém rớt những mũi tên có thể bắn trúng hắn.
Trong nháy mắt hai người vừa nấp vào trong rãnh, hơn một trăm mũi tên lại lần nữa bay vòng qua đầu, giống như là một cơn gió mạnh thổi qua vậy.
Sau lưng Tế Yêu Vũ cũng bị dính vài tên, mặc dù thế còn chưa chết, nhưng cô cũng thở dốc lấy bánh mì ra gặm mới được!
“Không xông qua đó được!” Tế Yêu Vũ vừa gặm bánh mì vừa than thở.
“Đúng vậy!” Cố Phi thở dài, “Tiễn trận thế này, tốc độ nhanh nữa cũng không ăn thua, trừ khi biết Thuấn Di.”
“Thuấn Di?” Tế Yêu Vũ giật mình, “Anh cấp 40?”
Cố Phi gật đầu.
“Chuyển Điện hệ á?”
Cố Phi lại gật đầu.
Thấy thế, Tế Yêu Vũ sờ sờ túi mình: “Này anh có thể dùng sao?”
Cố Phi đưa tay tiếp nhận, vừa nhìn: Quyển trục kỹ năng vĩnh hằng, Dịch Chuyển Tức Thời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.