Cần Cù Bù Ngốc Nghếch

Chương 6

Mèo Vớt Trăng Sáng

05/07/2013

Bạn bè có giới hạn của bạn bè, bạn trai có phạm vi của bạn trai……

Nói thẳng ra ,là hắn không cẩn thận chiếm quyền lợi bạn trai của người ta, vì thế ý là cô từ nay về sau sẽ không đi chơi với hắn sao?

“Chính mình nghĩ đáp án, câu trả lời tôi đã sớm nói với cậu”.

Đây là cô nói.

Cô rốt cuộc đã nói qua cái gì? Quan Tử Cần nghĩ nát óc, liều mạng nghĩ đi nghĩ lại , hình như là bắt đầu từ lúc một đêm kia cô vội vàng đưa bánh bao hấp tới cho hắn, rồi sau đó liền bắt đầu xa lánh hắn.

Nhưng mà đêm đó cô cũng giống như trước kia, trêu cợt hắn hoa đào thật vượng, rồi sau đó nói nếu cô không cẩn thận thích hắn mà nói…….

Đợi chút, thích hắn? Chẳng lẽ những lời này không phải nói đùa?

Hắn cả người theo trên giường nhảy dựng lên, bạn cùng phòng cũng bị động tác của hắn làm cho dọa đến “Cậu bị ma đè nha!”

Hiện tại, Quan Tử Cần căn bản cái gì cũng không nghe được, bây giờ trong đầu hắn chỉ tồn tại một cái tin tức…

Cô thích hắn, cô thích hắn, cô thích hắn…….

Học tỷ, thích hắn?

Này, …….. kỳ thực rất chấn động! Hắn bị đánh sâu vào, trái tim nhỏ bé cơ hồ chịu không nổi, đầu óc choáng váng mơ hồ ngã trở lại trên giường.

Cho nên ngày đó cô kỳ thực là đang tỏ tình sao? Sau đó hắn còn rất ngu xuẩn hoàn toàn không làm rõ tình huống.

Mày là đầu heo a! Quan Tử Cần, khó trách người ta không để ý đến mày.

Cô cho rằng hắn là bạn trai thân thiết của mình nên cho hắn hưởng hết thảy quyền lợi cùng nghĩa vụ, trước kia hắn căn bản không cảm thấy có gì là không đúng, nay cô đột nhiên thu hồi, trong lòng liền cảm thấy trống trải, nghe không được giọng nói của cô, không có cô dịu dàng kéo tay hắn, hắn cảm thấy cái gì cũng không thích hợp.

Nếu là bạn trai mới có thể độc hưởng của cô cười, dịu dàng của cô, tinh tế tri kỉ của cô, mới có thể khi đi băng qua đường cầm tay cô, để cho cô ngồi ở sau xe ôm eo của hắn, đi nơi nào cũng có thể mang theo cô, cho dù bị cô quản, bị cô hung giữ, hắn cũng cảm thấy thật vui vẻ…….

Thế, hắn muốn tranh thủ vị trí kia!

Hồi nhỏ, anh tư cực độ ghét bỏ tướng ngủ của hắn, mỗi lần đều dùng động tác thô lỗ đá văng hắn ra, thường thường khi buổi sáng thức dậy, hắn đều là ngủ dưới sàng. Về sau anh tư chịu không nổi, liền đem hắn ném cho anh ba, không đến một tuần, anh ba cũng đem hắn ném cho anh hai, cuối cùng, được anh cả thu nhận.

Ngay cả anh cả tính tình tốt nhất, nhắc đến tướng ngủ của hắn cũng sẽ thở dài liên tục. Mọi người đều nói, nếu như có cô gái nào lòng dạ Bồ tát, có thể chịu đựng được loại tướng ngủ khiến cho người ta phát điên này, bọn họ sẽ tạ chủ long ân, trực tiếp đem hắn đóng gói đưa qua, ở rể cũng không hề gì.

Thì ra điều kiện dựng vợ gả chồng của hắn hèn mọn như vậy đó!

Ngay từ đầu còn có thể kháng nghị, nhưng đến ngày nào đó, cô ở trên giường bị hắn vừa đè vừa ôm đến sắp tắt thở, cả đêm không thể ngủ ngon. Vậy mà trên mặt cô không có chút nào ghét bỏ, còn nhàn nhạt cho hắn một nụ cười dịu dàng, rồi nhắc nhở hắn thời tiết lạnh, giúp hắn quàng khăn quàng cổ………

Cảm giác này, hắn không có cách nào hình dung, thật ấm áp, thật cảm động!

Bây giờ ngẫm lại, trong lúc vô tình, hắn thực sự đã ăn không ít đậu hủ của cô, nhưng cô lại chưa từng tức giận qua, nếu đổi lại là người khác, đã sớm đánh hắn sưng đầu……..

Cho nên …… học tỷ chắc là có chút thích hắn đi? Mới có thể bao dung cho hắn làm càn, mặc cho hắn hết ôm lại sờ, cô đối với người khác cũng không có tốt như vậy đâu…….

Mà hắn này đầu heo, ở sau khi ăn hết ngon ngọt, còn dám hỏi cô loại nói điểu này “Ba đứa nhỏ là ai?”, khó trách cô ngày đó lại tức đến phát khóc, ngay cả hắn còn thấy ngày ấy cô chỉ lấy chân đạp vỉa hè, mà không cời giày cao gót ra tạp hắn thật sự là tu dưỡng đến nơi đến chốn rồi!

Thế hiện tại……… học tỷ tức giận thành như vậy, hắn muốn như thế nào cứu vãn đây?

Vội vội vàng vàng xuống giường, móc ra di động gọi điện thoại cho các anh chị cầu cứu.

Nghe xong hắn kể lại, Quan Tử Tề im lặng một lúc lâu, để biểu đạt hắn không biết nói gì hỏi trời cao xong, rồi mới nói: “Quan Tử Cần, ta hiện tại chửi ngươi não heo cũng còn cảm thấy quá làm nhục heo. Xem ngươi muốn chọn ba giỏ trái cây hay là hoa cúc hoa lan đi chịu đòn nhận tội đi!”

Sau đó anh ba nói : “Ta vẫn là nói câu nói kia, danh y khó cứu…”

Là kẻ ngốc nghếch, hắn rất biết thân biết phận tự mình gác điện thoại.

Anh cả và anh hai thì có cùng chí hướng : “Ba thật sự đã có dự kiến trước, đặt tên này cho ngươi. Em trai, nhớ kỹ những lời chúng ta từ nhỏ thường hay nói với ngươi, cần cù có thể bù đắp kém cỏi, thiên cổ danh ngôn!”

Các chị gái ý tứ vẫn không thay đổi, chính là dùng từ có vẻ uyển chuyển hơn “Con gái thường dễ mềm lòng, em biểu hiện ra thành ý cố gắng theo đuổi cô ấy, như vậy là có thể…….”

Đuổi? Theo đuổi sao? Hắn không dám mở miệng hỏi phải theo đuổi như thế nào? Nếu không ngay cả chị Liên cũng sẽ cúp điện thoại của hắn! ( Tội nghiệp thằng bé)……

Người này đang làm cái quái gì?

Sáng sớm tinh mơ, vừa ra khỏi nhà đi học, ở trước cửa lớn dưới lầu đã có hơn một pho tượng hình người gác cổng. Nhìn thấy cô, mở miệng muốn nói lại thôi, muốn bước lại không dám bước lại gần cô.

Hắn đang làm gì thế? Thời tiết lạnh muốn chết, nhìn thấy mũi của hắn rõ ràng chảy nước đầm đìa, cũng không biết là hắn rốt cuộc đã đứng đây bao lâu nữa?

“Học, học tỷ……”

Xem đi! Lạnh đến ngay cả giọng nói đều run.

“Khăn choàng cổ đâu?” Cô tức giận hỏi.

“Ở đây!” Bởi vì là cô tặng, nên hắn cất giữ rất cẩn thận nha! Giống như là hiến vật quý vậy, hắn vội vội vàng vàng từ trong ba lô lấy ra, chờ mong cô giúp hắn choàng lên cổ.

“Bản thân mình tự choàng là được rồi!” Nghiêng đầu, tránh sang chỗ khác.

Cô không giúp hắn choàng.

Quan Tử Cần có chút thất vọng, vội vàng đuổi theo “Tôi, tôi đưa chị đi được không?”

“Tôi là muốn đi học”

“Tôi biết a”

Biết sao còn muốn đưa? Từ đây đi bộ tới trường học cũng không tới năm phút, hắn rốt cuộc là bị thiên binh cái gì?

Một trước một sau bước vào sân trường, hắn mấy lần duỗi tay, nhưng mà vẫn không có can đảm đi lên phía trước nắm tay cô.

Liên tiếp mấy ngày, Quan Tử Cần mỗi lần tan học đều đến lớp học của cô trình diện, còn không có khóa thì ngoan ngoãn ngồi lại lớp học của cô dự thính. Thật sự rất là ngoan ngoãn, sẽ không đùa giỡn ầm ỹ quấy nhiễu cô, chỉ im lặng ngồi ở một góc.

Sau đó, vẫn là bạn học của cô nhìn thấy hắn đáng thương, chủ động nhường vị trí bên trái cho hắn, để cho hắn ngồi ở bên cạnh cô.

Giữa trưa cùng bạn học ăn cơm, lại bị hắn dùng ánh mắt như là chó hoang nhỏ bị người vứt bỏ hỏi : “ Có thể hay không cho tôi ngồi cùng?”



Cô có thể nói không sao?

Kéo dài chừng mười ngày, cô rốt cuộc nhịn không được nữa, khó chịu chất vấn hắn: “Quan Tử Cần, cậu rất rảnh rỗi sao?”

Suốt ngày giống như cái đuôi dính theo phía sau cô? Là muốn như thế nào?!

“Tôi đang theo đuổi chị a…..” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm. Có thất bại như vậy sao? Người bị theo đuổi hoàn toàn không có cảm giác được người ta theo đuổi…..

“ Cái gì?” Nói chuyện giống như ngậm phải trứng vịt. Nghe không hiểu nổi!

“Không có gì. Tôi nói là, buổi tối đi Dương Minh sơn trang ngắm cảnh đêm được không?” Nghe nói đây là một trong những bước của việc theo đuổi, lãng mạn hay không hắn không biết, cũng cứ lấy ngựa chết coi như ngựa sống mà làm.

“Cậu điên ư? Muốn đi thì một mình đi đi, thứ không phụng bồi!” Hắn không xem tin tức trên tivi sao? Cái lạnh đầu đông, hắn là muốn chết cóng ở trên núi sao?

Lại qua vài ngày, hắn vẫn như cũ không ngừng cố gắng quấn quýt lấy cô….

Dùng từ đeo bám thật không chính xác lắm, bởi vì hắn sẽ không làm phiền cô, chỉ là im lặng ở bên cạnh làm bạn, một lúc lâu hay….., vĩnh viễn đều có thể thấy hình bóng của hắn.

Dù sao mặc kệ cô khẩu khí có bao nhiêu kém, hắn chính là dùng gương mặt tươi cười đáp lại, đuổi thế nào đều đuổi không đi. (đẹp trai ko bằng chai mặt, a này có cả hai, vừa đẹp trai mà vừa chai mặt!).

Càng về sau, tất cả các bạn học đều trách cô ý chí sắt đá.

“Uy, cho dù hắn có làm cái gì sai, cũng đã mười phần thành ý muốn giảng hòa, nên tha thứ hắn được rồi!”

Người khác vẫn cho rằng đây là tiểu tình nhân đang giận dỗi, thế nhưng cô rất rõ ràng, tên kia không cho rằng như vậy đâu, cùng lắm chính là bởi vì hôm đó nói sai chọc giận cô, muốn xin lỗi mà thôi!

Được, thật muốn xin lỗi, thì cũng nên mở miệng nói một tiếng, đừng suốt ngày giống như âm hồn không tan đi theo nữa, được không?

“Cậu cũng nên có lương tâm một chút, bộ không thấy được sắc mặt người ta kém như vậy, tớ cũng không tin nếu hắn thật sự bị bệnh cậu sẽ không đau lòng?”

Bạn học vừa nói xong câu này, cô liền nghiêng đầu nhìn hắn.

Quan Tử Cần chống cái trán câu cá (anh đang ngủ gục), giáo sư nói cái gì, hắn nghe được mới là lạ.

Người này, mệt mỏi thì liền về ký túc xá nghỉ ngơi đi, còn chạy đến phòng học của cô dự thính làm gì?

Vừa mới kéo tầm mắt trở về, đột nhiên nghe một tiếng ‘ Phanh’, ánh mắt của toàn ban đều đồng loạt nhìn về một hướng, người nào đó câu cá, câu được một một mỹ nhân ngư thật lớn, cái trán đụng thẳng vào mặt bàn, còn bị đụng với sức lực siêu lớn, tiếng vang siêu lớn!

Trong lớp học, một trận quỷ dị yên tĩnh…….

Một giây, hai giây, ba giây! Những tiếng cười lớn đồng thời vang lên.

Trời ơi! Mất mặt muốn chết!

Cô che mặt lại, hoàn toàn không dám nhìn nét mặt của giáo sư trên bục giảng, mà bên cạnh cái kia bị đụng đến sâu gây mê toàn bộ chạy trống trơn, xấu hổ quẫn bách tới cực điểm người nào đó, đang cố gắng nhịn xuống chui xuống bàn xúc động.

Không đợi tan học, thừa dịp khi giáo sư quay đầu viết lên bảng đen, cô nhanh chóng thu thập gia tài, một tay cầm lấy túi xách, một tay kéo lấy hắn từ cửa sau trốn chạy.

Vừa ra khỏi lầu, cô lập tức liền nổi bão.

“ Quan Tử Cần, cậu làm cái quái gì a?”

“ Tôi…..” Quan Tử Cần sờ sờ cái trán, chỗ đó bị sưng lên một cục lớn, rất đau!

Hắn cũng không phải cố ý, tuy rằng hắn biết mới vừa rồi xảy ra chuyện như thế thật sự làm cho cô rất mất mặt, hại cô bị bạn học cười…….

Đồng Thư Nhã quả thực sắp bị tức chết rồi, kéo tay hắn xuống, lại sưng một cục lớn.

Cô nhíu mày, lòng bàn tay để lên trán hắn “Cậu đang phát sốt?”

“Ưm….. có chút cảm mạo nhỏ thôi!”

Cảm mạo còn không chịu về ký túc xá nghỉ ngơi cho thật tốt?

“Có đi khám bác sĩ không?”

“Có” Sắc mặt của học tỷ thật là khó coi nha.

Cô không nói hai lời, nắm tay hắn đi về phía ký túc xá nam.

“Tôi….. tôi tự mình trở về là được rồi!” Cô nên trở về lớp học tiếp, bởi vì Đặng giáo sư thậ sự là nhân vật rất độc ác nha!

“Cậu câm miệng!” Hoàn toàn không thèm nhìn bảng viết ‘Nữ sinh dừng lại’, nghênh ngang dắt hắn xông vào, bắt hắn uống thuốc, nhìn hắn lên giường nằm nghỉ, sắc mặt cô mới dịu đi một chút.

Cô cầm thuốc mỡ, đi bên cạnh ngồi xuống.

“Học tỷ…….”

“Không được nói chuyện với tôi, bây giờ tôi rất tức giận!” Nhưng khi thoa thuốc mỡ, ở trên trán hắn nhẹ nhàng nhu đẩy động tác vẫn là dịu dàng giống như trong trí nhớ của hắn.

“Cậu là ngu ngốc sao? Hay là Đặng giáo sư có mê người như vậy, cho dù cậu bị bệnh cũng ráng đi dự thính? Cậu tốt nhất cứ thích đi học như vậy đi!”

Hắn há miệng thở dốc, lại ngậm lại.

“Nói chuyện a! Nhìn tôi làm chi?”

“Là chị nói tôi không cần nói chuyện với chị…….” Hắn nhỏ giọng nói. Bây giờ mở miệng giải thích sẽ khiến cô ấy càng tức giận thôi!

“…… Quan Tử Cần, tôi chắc chắn sẽ bị tác phong của cậu làm cho đoản thọ”

“ Tôi……. Không phải muốn đi dự thính……..”

“Vô nghĩa.” Nếu hắn hiếu học như vậy cũng không biết mỏi mệt sao? “Muốn ngủ liền ngủ, muốn lên lớp liền lên lớp, cậu cứ quanh quẩn đi theo phía sau tôi làm cái gì?”

Tiết thứ hai dù sao cũng không thoải mái tiết khóa thứ tư, hiếm khi thời khóa biểu của hắn ngày thứ Hai buổi sáng còn không có hai tiết đầu, có thể ngủ trễ một chút, làm chi mà sáng sớm tinh mơ liền chạy đến đứng gác dưới lầu nhà cô, còn ngơ ngác thích ý đi theo cô trên đoạn đường ngắn tới trường, cái này không phải là làm trò ngốc thì là cái gì?

Lại sau đó, cả ngày thứ Năm đều không có tiết, hắn cũng chạy đến lớp của cô dự thính, mỗi ngày học xong một chút tiết học liền sẽ vội vàng chạy đến chỗ cô. Có những lúc đi chơi cô không hẹn hắn thì bạn học của cô cũng rất nhiệt tình mời mọc: “ Tiểu học đệ, cùng nhau đi thôi!” Hoàn toàn không nhìn đến của cô xem thường, tập thể đấu tranh nội bộ.

Hắn như vậy sớm cũng muốn theo, trễ cũng muốn theo, cũng không phiền sao?



“Tôi sợ chị chạy trốn a…….” Trước kia cô sẽ chờ hắn, bây giờ thì không, hắn không siêng năng một chút theo đuổi cô, lỡ cô đi xa bị người ta theo đuổi mất thì làm sao bây giờ?

“…..” Đồng Thư Nhã thở dài. “Quan Tử Cần, tôi không tức giận”.

“ Nha!”

“ Cho nên về sau cậu không cần lại theo như vậy”.

“Tôi không phải muốn chị tha thứ mới đi theo……..” Hắn lẩm bẩm nói. Cô thật sự không có cảm giác bị theo đuổi sao? Thật sự một chút cũng không có sao?

“Kia nếu không phải vậy? Vậy rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”

Quan Tử Cần bắt đầu thận trọng suy sét, giờ phút này nếu nói ra liệu khả năng cô có thể nhận là có bao nhiêu, chắc là không phải lại tặng cho hắn thêm một cục u đi, hay là cười đến trực tiếp té từ trên ghế xuống.

Nữ nhân vật chính hoàn toàn không có tự giác bị theo đuổi, nam nhân vật chính trên đầu còn bị sưng một cục u lớn, hình như không có ai thổ lộ dưới tình huống buồn cười như vậy thì phải…

Theo đuổi thất bại như vậy? Còn có người nào dám nói ngoa đứng ở trước mặt người ta nói ‘ Tôi đang theo đuổi cô”, càng đừng nói chi là muốn người ta đón nhận lấy.

“ Ngô, …… ách, học tỷ, chị thích hoa gì?” Hắn bắt đầu hỏi đông hỏi tây.

“ Hoa?” Đề tài khi nào thì chuyển đến cái này?

“ Đúng rồi, nữ sinh thường thích hoa hồng, nhưng tôi nghĩ, chị chắc là cảm thấy như vậy rất là tầm thường đi”. Anh tư còn kêu hắn tặng hoa cúc hoa lan, đừng tưởng rằng hắn không biết đó là dùng để đi tảo mộ.

Đồng Thư Nhã lé mắt liếc hắn, có chút nghi hoặc, lại tựa hồ có chút hiểu ra cái gì.

Tên ngốc này sẽ không……

“Tôi không thích hoa.” Cô nói, một bên quan sát sắc mặt của hắn như có điều suy nghĩ sâu xa.

“Bằng không chị thích cái gì?” Vụng trộm ghi vào sổ tay. Theo đuổi con gái, làm sao không thể biết người ta thích cái gì, rất không chuyên nghiệp.

Quả nhiên không sai! Đồng Thư Nhã vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng cũng hiểu được trong khoảng thời gian này hắn vì sao lại khác thường cùng với những hành vi buồn cười, rốt cuộc là đang làm cái quái gì.

“Ngu ngốc!” Cô cười.

Cô cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, có ai theo đuổi con gái theo đến mức thảm như vậy!

“A! Ngu ngốc” Hắn sửng sốt, có người sẽ thích ngu ngốc sao?(Chết cười mất, ông nói gà bà nói vịt a~)

“Chị kỳ thực là muốn nói trứng vịt? Là trứng luộc trong nước trà?” Có khả năng lắm, mỗi lần bọn họ đi ra ngoài ăn mì, cô thường hay kêu thêm trứng .

“Ngu ngốc” Cô lặp lại thêm một lần nữa. Lúc này ngữ khí có chút dịu dàng khó có thể phát hiện ra.

Những người theo đuổi cô không ít, trong số tất cả những người theo đuổi, chỉ có hắn là ngốc nhất, chỉ biết dùng cách làm thô sơ, Ngu công dời núi chạy đi theo sau phía mông cô, thế nhưng cố tình….. Cũng lại là một kẻ làm cho cô động lòng nhất.

“Lần sau không cần lại ở dưới lầu nhà tôi đứng gác hứng gió. Có thời gian thì nên ngủ nhiều một chút!”

“A, nhưng là….” Hắn còn chưa nói tới nếu không đến sớm, cô căn bản sẽ không chờ hắn a!

“Còn nữa, cũng đừng có rảnh một chút liền chạy đến phòng học của tôi dự thính”

“A…”

Lần này còn tệ hơn, vừa mới há mồm, đã bị đánh gãy, hoàn toàn không có cơ hội kháng án. “Nếu tôi muốn cậu đi theo cùng, sẽ nói cho cậu biết”.

Sợ cô không nói cho hắn a!

Hắn rầu rĩ, thật không tình nguyện.

“Tử Cần, cậu không cần gấp, tôi nói rồi, tôi sẽ chờ cậu”. Cô rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà nói với hắn.

“ Di?” Đề tài khi nào thì nhảy đến cái này.

Trước kia, cô vội đưa bữa tối cho hắn, hắn thở gấp chạy xuống dưới lầu, cô đều nhẹ giọng nói: “Từ từ sẽ đến, tôi sẽ chờ cậu”.

Thời khóa biểu của hắn đầy cả sảnh đường, cô thì ít hơn rất nhiều, thường thường đều là cô đợi hắn. Hắn hết tiết học liền vội vã chạy tới địa điểm hẹn, vì sợ cô chờ lâu lắm, cô vẫn là cười cười rồi nói: “Gấp cái gì, từ từ đến là được rồi, tôi cũng sẽ không chạy trốn!”

Hắn chưa theo đuổi qua nữ sinh, chỉ ngốc nghếch lấy tốc độ rùa bò theo đuổi, suy nghĩ muốn biết cô thích cái gì, muốn yêu thương cô nhiều hơn một chút. Tại đúng lúc này, cô lại vừa khéo nói với hắn câu này: “Đừng nóng vội, tôi nói rồi, tôi sẽ chờ cậu!” Hắn có thể hay không cố gắng ảo tưởng, vụng trộm đem câu nói kia đem nó hiểu như vậy.

“Tử Cần, cứ từ từ theo đuổi, tôi sẽ ở tại chỗ chờ cậu……”

Có thể sao? Có thể sao? Có thể nghĩ vậy để cho chính mình thoải mái hơn một chút, bản thân mình cũng sẽ không chán nản như thế…..

“Vậy chị chờ tôi tỉnh ngủ, chúng ta cùng đi Dương Minh sơn trang xem cảnh đêm”. Thừa cơ cướp đoạt, ông lão hai mươi tuổi này, cực kỳ cố chấp kiên trì muốn hoàn thành trình tự theo đuổi này.

Hắn còn không hết hy vọng? Đồng Thư Nhã thở dài, quyết định nhận mệnh.

“Dạ, đại gia phân phó như thế nào, tiểu nữ tử nhất định là theo.” Núi đao biển lửa đều phụng bồi, nếu không thì làm gì bây giờ?

Có hứa hẹn của cô, hắn thực an tâm ngủ.

Không cần lại hỏi cô làm sao mà biết được. Nhìn chằm chằm vào cánh tay vắt ngang đây, cô đã thật thói quen, hoàn toàn thấy nhưng không thể trách.

Ở trong lòng yên lặng đếm ngược ba mươi giây, thật không ngoài ý muốn khi chân cũng gác qua đây luôn, hoàn toàn đè lên cô.

Người này……. là gấu koala sao?

Giường đơn của ký túc xá không thể so sánh với giường đôi ở chỗ của cô, cô sắp ngã xuống!

Đưa tay muốn bắt gấu Koala ôm dính trên người xuống, lại bất ngờ nghe được hắn mơ mơ màng màng nới mớ.

Thì ra không chỉ tướng ngủ của hắn khoa trương, ngẫu nhiên còn có thể nói mớ.

Nghe rõ hắn thì thào lải nhải cái gì, cô dịu dàng mỉm cười, đưa tay ôm lấy hắn “Ngu ngốc, tôi cũng vậy”.

Một câu nhỏ như vậy, đơn giản như vậy, lại khiến cho người ta tim đập thình thịch……

“Tôi thích chị , học tỷ…..”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cần Cù Bù Ngốc Nghếch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook