Chương 37: Cắt Cổ (2)
Tịnh Vô Ngân
09/05/2023
-Bố mẹ đâu?
Lăng Dung tiếp tục hỏi.
Mấy cô gái đều lắc đầu, một cô gái chừng sáu tuổi từ trong túi móc ra một bức ảnh, cầm chặt trong tay, cẩn thận mở bức ảnh sắp bị bóp nát ra, nước mắt lã chã rơi xuống.
-Có thể cho chị xem được không?
Lăng Dung có chút đau lòng hỏi.
Cô gái gật đầu và đưa bức ảnh cho Lăng Dung.
Hứa Mạt cũng nhìn thoáng qua bức ảnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
-Cho tôi xem.
Hứa Mạt nhận tấm ảnh từ Lăng Dung, Lăng Dung hơi kinh ngạc nhìn anh.
Trong bức ảnh có ba người, ngoài cô gái trước mặt ra, còn có một vợ một chồng, một nhà ba người.
Ánh mắt Hứa Mạt dán chặt vào người đàn ông đang ôm cô bé, đó là một người đàn ông rất vạm vỡ, hai tay to lớn, anh ta bế cô bé trên tay, người phụ nữ bên cạnh vòng tay qua cổ anh ta, nụ cười trên mặt tươi cười lạ thường.
-A Thái.
Hứa Mạt cảm thấy vô cùng đau buồn, nhớ đến người đàn ông bị tra tấn và giết chết trong đấu trường, anh ta đã tham gia chiến đấu để đưa con mình ra khỏi thế giới ngầm tàn khốc vô tình này, nhưng đã chết trong đấu trường chiến đấu.
Bây giờ, con của anh ta lại bị lừa bán và đưa đến đây...
Anh hiểu vì sao mà A Thái muốn đưa cô bé đi.
-Anh biết cha tôi!
Cô gái nghe thấy Hứa Mặc thì thào, chằm chằm nhìn anh, đi tới trước mặt Hứa Mặc hỏi:
-Anh, anh có biết cha tôi ở đâu không?
Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn cô gái, chỉ thấy cô gái trên mặt tràn đầy nước mắt, dùng ánh mắt hi vọng nhìn hắn.
Hắn không biết nên mở miệng như thế nào.
-Hứa Mạt.
Lăng Dung cũng nhìn Hứa Mạt.
Hứa Mạt thấy vậy cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô gái.
-Anh, anh có thể nói cho tôi biết, cha tôi ở đâu? Tôi cùng mẹ tìm không thấy cha, sau đó còn bị người xấu bắt đến nơi này, ông ấy có phải không muốn gặp hai mẹ con tôi nữa không?
Cô gái kêu lên đau lòng, hiển nhiên là chịu quá nhiều đau khổ cùng uất ức.
-Không.
Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn cô gái, thanh âm nghẹn ngào.
-Cha tôi đâu?
Cô gái càng khóc to hơn.
Hứa Mạt nhìn cô, đưa tay lau nước mắt cho cô, buồn bã nói:
-Cha cô vẫn luôn rất yêu thương cô, ông ấy rất muốn kiếm tiền để đưa cô đến một nơi tốt hơn, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Giọng nói của Hứa Mạt có chút trầm thấp, cô bé này không biết gì cả, nghe Hứa Mạt nói như vậy dường như hiểu ra cái gì, đau lòng khóc lên.
-Tôi không còn cha, cũng không tìm được mẹ, ngày nào bọn chúng cũng đánh mắng tôi...
Cơ thể cô gái run rẩy kịch liệt, nước mắt không ngừng rơi, Lăng Dung cũng không cầm được nước mắt khi nghe tất cả những điều này.
-Đây thật sự là nhà thờ sao?
Lăng Dung cảm thấy có chút không phải sự thật, cô chưa từng nghĩ tới nơi linh thiêng này lại ẩn chứa bóng tối như vậy.
Hứa Mạt không trả lời, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào, tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài, nắm đấm thép vẫn cùng đao điện kịch liệt va chạm, lực công kích của người đàn ông áo giáp da càng lúc càng dữ dội, như thể tuyệt vọng, hắn ta không còn nhiều thời gian nữa.
Đúng lúc này, một người đàn ông xuất hiện ở cuối hành lang của nhà thờ, hắn ta tóm lấy một cô gái, cầm con dao trong tay, đi về phía người đàn ông mặc áo giáp da:
-Ngươi tới cứu bọn chúng sao?
Hứa Mạt đã từng nhìn thấy người đàn ông này, hắn ta trước đây là trợ thủ của đám ảo thuật gia trên đường phố.
Con dao cứa vào da mặt cô gái, cô gái hét lên trong đau đớn và sợ hãi.
-Đồ khốn!
Người đàn ông mặc áo giáp da gầm lên.
Hắn nhanh chóng đi tới trước mặt hai người, nói với người mặc áo giáp da:
-Ta giao cho ngươi.
Vừa nói, hắn ta vừa ném thẳng cô gái vào giữa hai người.
Người đàn ông với con đao không chút do dự chém xuống, cùng lúc đó chú Phương đấu tranh dữ dội trong lòng, không có thời gian để suy nghĩ, hắn ta vung tay phải về phía con đao của đối phương, ôm lấy cô gái bằng tay trái của mình.
-Phốc...
Trong lúc chú Phương đang phân tâm, đối phương một đao chém tới, máu bắn tung tóe, chú Phương đã bị chặt đứt cổ tay phải, hắn đặt cô gái trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ nhìn cô gái. Cô sợ hãi khóc lóc bỏ chạy.
-Chú Phương.
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ bị ép đến đầu hành lang kia hét lớn, cùng lúc đó, ba tiếng súng liên tiếp vang lên bên ngoài, như muốn nhắc nhở bọn họ rút lui.
-Đi mau.
Người đàn ông trung niên áo giáp da tay phải không ngừng chảy máu, nhuộm đỏ mặt đất.
-Chú Phương...
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ giọng nói có chút thống khổ.
Lại có một tiếng súng vang lên từ phía sau, người đàn ông trung niên mặc áo giáp da hét lên:
-Nhanh đi đi.
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ không chần chừ nữa, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ hiện lên vẻ đau khổ, sau đó hắn ta chạy về phía cầu thang, tên đầu trọc cũng đuổi theo hắn.
Người đàn ông trung niên mặc áo giáp da biết mình có thể không sống sót, máu chảy quá nhanh, căn bản không thể ngăn cản, mặc dù thể lực rất cường tráng, nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi, chưa kể trước mặt còn có một tên cải tạo.
Người đàn ông áo giáp da tháo mặt nạ ném xuống đất, lộ ra vẻ mặt kiên quyết, nhìn chằm chằm hai người trước mặt nói:
-Cầu mong con cháu các người không gặp phải chuyện tương tự.
-Giết hắn đi.
Tên trợ thủ của ảo thuật gia nói xong, người đàn ông cầm đao tiến lên.
Lúc này, bỗng ngọn đèn trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối chập chờn, không ngừng nhấp nháy, có vẻ cực kỳ kỳ quái.
-Hả?
Tên cầm đao ngẩng đầu liếc mắt một cái, âm thanh truyền đến kỳ quái, giống như có dòng điện chạy qua.
-Chuyện gì đã xảy ra?
Trợ thủ của ảo thuật gia cũng ngẩng đầu nhìn lên, tình huống kỳ quái này vẫn tiếp tục, đột nhiên bọn họ nghe thấy tiếng mở cửa, hình như có người đi ra.
Dưới ánh đèn lập lòe, tên trợ thủ ảo thuật gia nhìn thấy một bóng người đứng ở trước cửa bên cạnh, như quỷ mị nhìn chằm chằm mình, khiến trong lòng hắn run rẩy.
Nhưng hắn rất nhanh đã nhìn rõ ràng khuôn mặt người kia, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, hóa ra là tên thiếu niên trong xe ngựa.
Chạy ra ngoài lúc này là để tìm cái chết sao?
Nhưng mà hắn vừa mới có ý nghĩ này, đã thấy Hứa Mạt thân thể dường như đang di chuyển, quỷ dị tiến tới gần hắn, giống như âm hồn, sắc mặt hắn biến đổi, sau một khắc hắn run rẩy vươn tay bịt lấy cổ họng, máu chảy không ngừng.
Một vũ khí sắc bén trực tiếp cắt cổ họng hắn ta!
Lăng Dung tiếp tục hỏi.
Mấy cô gái đều lắc đầu, một cô gái chừng sáu tuổi từ trong túi móc ra một bức ảnh, cầm chặt trong tay, cẩn thận mở bức ảnh sắp bị bóp nát ra, nước mắt lã chã rơi xuống.
-Có thể cho chị xem được không?
Lăng Dung có chút đau lòng hỏi.
Cô gái gật đầu và đưa bức ảnh cho Lăng Dung.
Hứa Mạt cũng nhìn thoáng qua bức ảnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
-Cho tôi xem.
Hứa Mạt nhận tấm ảnh từ Lăng Dung, Lăng Dung hơi kinh ngạc nhìn anh.
Trong bức ảnh có ba người, ngoài cô gái trước mặt ra, còn có một vợ một chồng, một nhà ba người.
Ánh mắt Hứa Mạt dán chặt vào người đàn ông đang ôm cô bé, đó là một người đàn ông rất vạm vỡ, hai tay to lớn, anh ta bế cô bé trên tay, người phụ nữ bên cạnh vòng tay qua cổ anh ta, nụ cười trên mặt tươi cười lạ thường.
-A Thái.
Hứa Mạt cảm thấy vô cùng đau buồn, nhớ đến người đàn ông bị tra tấn và giết chết trong đấu trường, anh ta đã tham gia chiến đấu để đưa con mình ra khỏi thế giới ngầm tàn khốc vô tình này, nhưng đã chết trong đấu trường chiến đấu.
Bây giờ, con của anh ta lại bị lừa bán và đưa đến đây...
Anh hiểu vì sao mà A Thái muốn đưa cô bé đi.
-Anh biết cha tôi!
Cô gái nghe thấy Hứa Mặc thì thào, chằm chằm nhìn anh, đi tới trước mặt Hứa Mặc hỏi:
-Anh, anh có biết cha tôi ở đâu không?
Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn cô gái, chỉ thấy cô gái trên mặt tràn đầy nước mắt, dùng ánh mắt hi vọng nhìn hắn.
Hắn không biết nên mở miệng như thế nào.
-Hứa Mạt.
Lăng Dung cũng nhìn Hứa Mạt.
Hứa Mạt thấy vậy cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô gái.
-Anh, anh có thể nói cho tôi biết, cha tôi ở đâu? Tôi cùng mẹ tìm không thấy cha, sau đó còn bị người xấu bắt đến nơi này, ông ấy có phải không muốn gặp hai mẹ con tôi nữa không?
Cô gái kêu lên đau lòng, hiển nhiên là chịu quá nhiều đau khổ cùng uất ức.
-Không.
Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn cô gái, thanh âm nghẹn ngào.
-Cha tôi đâu?
Cô gái càng khóc to hơn.
Hứa Mạt nhìn cô, đưa tay lau nước mắt cho cô, buồn bã nói:
-Cha cô vẫn luôn rất yêu thương cô, ông ấy rất muốn kiếm tiền để đưa cô đến một nơi tốt hơn, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Giọng nói của Hứa Mạt có chút trầm thấp, cô bé này không biết gì cả, nghe Hứa Mạt nói như vậy dường như hiểu ra cái gì, đau lòng khóc lên.
-Tôi không còn cha, cũng không tìm được mẹ, ngày nào bọn chúng cũng đánh mắng tôi...
Cơ thể cô gái run rẩy kịch liệt, nước mắt không ngừng rơi, Lăng Dung cũng không cầm được nước mắt khi nghe tất cả những điều này.
-Đây thật sự là nhà thờ sao?
Lăng Dung cảm thấy có chút không phải sự thật, cô chưa từng nghĩ tới nơi linh thiêng này lại ẩn chứa bóng tối như vậy.
Hứa Mạt không trả lời, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào, tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài, nắm đấm thép vẫn cùng đao điện kịch liệt va chạm, lực công kích của người đàn ông áo giáp da càng lúc càng dữ dội, như thể tuyệt vọng, hắn ta không còn nhiều thời gian nữa.
Đúng lúc này, một người đàn ông xuất hiện ở cuối hành lang của nhà thờ, hắn ta tóm lấy một cô gái, cầm con dao trong tay, đi về phía người đàn ông mặc áo giáp da:
-Ngươi tới cứu bọn chúng sao?
Hứa Mạt đã từng nhìn thấy người đàn ông này, hắn ta trước đây là trợ thủ của đám ảo thuật gia trên đường phố.
Con dao cứa vào da mặt cô gái, cô gái hét lên trong đau đớn và sợ hãi.
-Đồ khốn!
Người đàn ông mặc áo giáp da gầm lên.
Hắn nhanh chóng đi tới trước mặt hai người, nói với người mặc áo giáp da:
-Ta giao cho ngươi.
Vừa nói, hắn ta vừa ném thẳng cô gái vào giữa hai người.
Người đàn ông với con đao không chút do dự chém xuống, cùng lúc đó chú Phương đấu tranh dữ dội trong lòng, không có thời gian để suy nghĩ, hắn ta vung tay phải về phía con đao của đối phương, ôm lấy cô gái bằng tay trái của mình.
-Phốc...
Trong lúc chú Phương đang phân tâm, đối phương một đao chém tới, máu bắn tung tóe, chú Phương đã bị chặt đứt cổ tay phải, hắn đặt cô gái trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ nhìn cô gái. Cô sợ hãi khóc lóc bỏ chạy.
-Chú Phương.
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ bị ép đến đầu hành lang kia hét lớn, cùng lúc đó, ba tiếng súng liên tiếp vang lên bên ngoài, như muốn nhắc nhở bọn họ rút lui.
-Đi mau.
Người đàn ông trung niên áo giáp da tay phải không ngừng chảy máu, nhuộm đỏ mặt đất.
-Chú Phương...
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ giọng nói có chút thống khổ.
Lại có một tiếng súng vang lên từ phía sau, người đàn ông trung niên mặc áo giáp da hét lên:
-Nhanh đi đi.
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ không chần chừ nữa, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ hiện lên vẻ đau khổ, sau đó hắn ta chạy về phía cầu thang, tên đầu trọc cũng đuổi theo hắn.
Người đàn ông trung niên mặc áo giáp da biết mình có thể không sống sót, máu chảy quá nhanh, căn bản không thể ngăn cản, mặc dù thể lực rất cường tráng, nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi, chưa kể trước mặt còn có một tên cải tạo.
Người đàn ông áo giáp da tháo mặt nạ ném xuống đất, lộ ra vẻ mặt kiên quyết, nhìn chằm chằm hai người trước mặt nói:
-Cầu mong con cháu các người không gặp phải chuyện tương tự.
-Giết hắn đi.
Tên trợ thủ của ảo thuật gia nói xong, người đàn ông cầm đao tiến lên.
Lúc này, bỗng ngọn đèn trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối chập chờn, không ngừng nhấp nháy, có vẻ cực kỳ kỳ quái.
-Hả?
Tên cầm đao ngẩng đầu liếc mắt một cái, âm thanh truyền đến kỳ quái, giống như có dòng điện chạy qua.
-Chuyện gì đã xảy ra?
Trợ thủ của ảo thuật gia cũng ngẩng đầu nhìn lên, tình huống kỳ quái này vẫn tiếp tục, đột nhiên bọn họ nghe thấy tiếng mở cửa, hình như có người đi ra.
Dưới ánh đèn lập lòe, tên trợ thủ ảo thuật gia nhìn thấy một bóng người đứng ở trước cửa bên cạnh, như quỷ mị nhìn chằm chằm mình, khiến trong lòng hắn run rẩy.
Nhưng hắn rất nhanh đã nhìn rõ ràng khuôn mặt người kia, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, hóa ra là tên thiếu niên trong xe ngựa.
Chạy ra ngoài lúc này là để tìm cái chết sao?
Nhưng mà hắn vừa mới có ý nghĩ này, đã thấy Hứa Mạt thân thể dường như đang di chuyển, quỷ dị tiến tới gần hắn, giống như âm hồn, sắc mặt hắn biến đổi, sau một khắc hắn run rẩy vươn tay bịt lấy cổ họng, máu chảy không ngừng.
Một vũ khí sắc bén trực tiếp cắt cổ họng hắn ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.