Chương 9: Phiên ngoại tô an
Na Mễ Lạp Lạp
18/01/2024
Tôi đã quên mất khoảng thời gian hồi còn ở trại trẻ mồ côi, dù sao điều duy nhất tôi nhớ được ở đó cũng chỉ có khuôn mặt của viện trưởng.
Bà ấy thường khóc lóc nói với tôi: “Thật đáng thương! Nếu không phải tôi cảm thấy có gì đó không ổn mà đưa cháu về thì cháu sớm đã bị bắt đi rồi”.
Thế là bà ấy tháo chiếc khóa bình an trên cổ tôi ra và bảo rằng sẽ dùng nó để tìm gia đình tôi.
Nhưng một năm, hai năm, lâu đến mức cả tôi cũng quên mất, vẫn không có tin tức gì, viện trưởng dần dần bỏ cuộc, thái độ đối với tôi từ đó cũng tệ hơn.
"Thì ra nhà người ta không muốn nó nữa, chẳng trách không ai đến tìm."
Tôi ngày một lớn lên, cho đến một ngày, chị ấy nhìn vào mặt tôi, hốt hoảng gọi điện cho người nhà, rồi so sánh thật kỹ với khuôn mặt trên điện thoại.
“Giống không, trông có giống không?"
"Giống hệt nhau."
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Tô Cẩn Hạ, người nhỏ bé ôm chiếc cúp lưu niệm trong tay, mỉm cười vui vẻ.
Tôi biết, tôi sẽ đi khỏi đây.
Khoảng thời gian đó, viện trưởng liên tục nói với tôi: “Cháu quay về đó có vẻ cũng không dễ sống rồi, có một người chị xuất sắc như vậy mà”.
Khi gặp Tô Cẩn Hạ, phản ứng đầu tiên của tôi là mặc cảm, sau đó là ghen tị.
Rõ ràng đều là con gái của bố mẹ, tại sao chị ấy lại ưu tú như vậy, tại sao người bị bắt cóc lại không phải là chị ấy?
Tuy nhiên, dần dần tôi phát hiện ra rằng có thứ còn hữu dụng hơn cả những nỗ lực của Tô Cẩn Hạ.
Là nỗi hổ thẹn, áy náy của cha mẹ tôi, tôi biến tội lỗi của họ thành lưỡi dao sắc nhọn, chĩa thẳng vào Tô Cẩn Hạ.
Nhưng chị ấy hoàn toàn không quan tâm, không khóc lóc hay làm ầm ĩ, thậm chí còn bình tĩnh đưa con búp bê trên tay cho tôi.
Tôi cũng chẳng biết mình muốn nhìn thấy cái gì, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi.
Sau khi thua kiện, tôi vốn tưởng dựa vào mẹ, Tô Cẩn Hạ vĩnh viễn sẽ không thể tố cáo tôi.
Tô Cẩn Hạ ngồi ở phía đối diện, mặt không biểu tình, tôi thậm chí đã nghĩ rằng chị sẽ xông tới chất vấn tôi: "Em chắc là mãn nguyện lắm nhỉ, cuối cùng cũng đuổi được chị đi?"
Mẹ nắm tay tôi khóc lóc, bố tôi ngồi dưới dãy ghế phía sau luật sư, ho không ngớt, còn Tô Thời Nghi đột nhiên biến mất, đến tận hôm nay vẫn không thấy xuất hiện.
Chưa đến nửa năm, tôi cũng không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cách đây không lâu, tôi vẫn còn nắm tay mẹ, nhìn mẹ mắng Tô Cẩn Hà.
Tại sao mọi thứ lại đột nhiên biến mất?
Tô Cẩn Hạ đang muốn rời đi, không biết vì sao tôi lại lao tới ngăn cản chị, thái độ chị vẫn như cũ, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì à?"
Không biết tại sao tôi lại nhớ đến lần đầu tiên tôi mang con búp bê của chị ấy đi, mặc dù lúc đó bố mẹ tôi không có mặt.
"Chị còn nhớ con búp bê em đã lấy đi không?"
Trong mắt chị ấy có chút hoang mang nên tôi nhắc lại: “Chị còn thắt cho nó một chiếc nơ màu đỏ.”
Chị gật đầu ra hiệu tôi tiếp tục, tôi nhìn chị ấy, không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt chị.
"Sao chị lại đưa nó cho em?"
Tô Cẩn Hạ suy nghĩ một chút, tựa hồ đang hồi tưởng lại, cách đó không xa có người đang chờ chị, vẫy tay với chị, trên mặt Tô Cẩn Hạ lộ ra nụ cười.
Chị nói “Bởi vì em là em gái của chị”, xong đó bước đi.
"Chị ơi"
Tôi vừa khóc vừa gọi chị ấy, chữ chị này cuối cùng cũng gọi ra khỏi miệng, nhưng Tô Cẩn Hạ không quay đầu lại nữa.
Chị bước đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng lao mình vào vòng tay của người đàn ông.
Chị ấy cười thật hạnh phúc, tôi nhận ra khẩu hình miệng của chị: “Chúng mình về nhà thôi.”
Bà ấy thường khóc lóc nói với tôi: “Thật đáng thương! Nếu không phải tôi cảm thấy có gì đó không ổn mà đưa cháu về thì cháu sớm đã bị bắt đi rồi”.
Thế là bà ấy tháo chiếc khóa bình an trên cổ tôi ra và bảo rằng sẽ dùng nó để tìm gia đình tôi.
Nhưng một năm, hai năm, lâu đến mức cả tôi cũng quên mất, vẫn không có tin tức gì, viện trưởng dần dần bỏ cuộc, thái độ đối với tôi từ đó cũng tệ hơn.
"Thì ra nhà người ta không muốn nó nữa, chẳng trách không ai đến tìm."
Tôi ngày một lớn lên, cho đến một ngày, chị ấy nhìn vào mặt tôi, hốt hoảng gọi điện cho người nhà, rồi so sánh thật kỹ với khuôn mặt trên điện thoại.
“Giống không, trông có giống không?"
"Giống hệt nhau."
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Tô Cẩn Hạ, người nhỏ bé ôm chiếc cúp lưu niệm trong tay, mỉm cười vui vẻ.
Tôi biết, tôi sẽ đi khỏi đây.
Khoảng thời gian đó, viện trưởng liên tục nói với tôi: “Cháu quay về đó có vẻ cũng không dễ sống rồi, có một người chị xuất sắc như vậy mà”.
Khi gặp Tô Cẩn Hạ, phản ứng đầu tiên của tôi là mặc cảm, sau đó là ghen tị.
Rõ ràng đều là con gái của bố mẹ, tại sao chị ấy lại ưu tú như vậy, tại sao người bị bắt cóc lại không phải là chị ấy?
Tuy nhiên, dần dần tôi phát hiện ra rằng có thứ còn hữu dụng hơn cả những nỗ lực của Tô Cẩn Hạ.
Là nỗi hổ thẹn, áy náy của cha mẹ tôi, tôi biến tội lỗi của họ thành lưỡi dao sắc nhọn, chĩa thẳng vào Tô Cẩn Hạ.
Nhưng chị ấy hoàn toàn không quan tâm, không khóc lóc hay làm ầm ĩ, thậm chí còn bình tĩnh đưa con búp bê trên tay cho tôi.
Tôi cũng chẳng biết mình muốn nhìn thấy cái gì, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi.
Sau khi thua kiện, tôi vốn tưởng dựa vào mẹ, Tô Cẩn Hạ vĩnh viễn sẽ không thể tố cáo tôi.
Tô Cẩn Hạ ngồi ở phía đối diện, mặt không biểu tình, tôi thậm chí đã nghĩ rằng chị sẽ xông tới chất vấn tôi: "Em chắc là mãn nguyện lắm nhỉ, cuối cùng cũng đuổi được chị đi?"
Mẹ nắm tay tôi khóc lóc, bố tôi ngồi dưới dãy ghế phía sau luật sư, ho không ngớt, còn Tô Thời Nghi đột nhiên biến mất, đến tận hôm nay vẫn không thấy xuất hiện.
Chưa đến nửa năm, tôi cũng không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cách đây không lâu, tôi vẫn còn nắm tay mẹ, nhìn mẹ mắng Tô Cẩn Hà.
Tại sao mọi thứ lại đột nhiên biến mất?
Tô Cẩn Hạ đang muốn rời đi, không biết vì sao tôi lại lao tới ngăn cản chị, thái độ chị vẫn như cũ, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì à?"
Không biết tại sao tôi lại nhớ đến lần đầu tiên tôi mang con búp bê của chị ấy đi, mặc dù lúc đó bố mẹ tôi không có mặt.
"Chị còn nhớ con búp bê em đã lấy đi không?"
Trong mắt chị ấy có chút hoang mang nên tôi nhắc lại: “Chị còn thắt cho nó một chiếc nơ màu đỏ.”
Chị gật đầu ra hiệu tôi tiếp tục, tôi nhìn chị ấy, không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt chị.
"Sao chị lại đưa nó cho em?"
Tô Cẩn Hạ suy nghĩ một chút, tựa hồ đang hồi tưởng lại, cách đó không xa có người đang chờ chị, vẫy tay với chị, trên mặt Tô Cẩn Hạ lộ ra nụ cười.
Chị nói “Bởi vì em là em gái của chị”, xong đó bước đi.
"Chị ơi"
Tôi vừa khóc vừa gọi chị ấy, chữ chị này cuối cùng cũng gọi ra khỏi miệng, nhưng Tô Cẩn Hạ không quay đầu lại nữa.
Chị bước đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng lao mình vào vòng tay của người đàn ông.
Chị ấy cười thật hạnh phúc, tôi nhận ra khẩu hình miệng của chị: “Chúng mình về nhà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.