Chương 4
vivi
15/04/2016
Bước gần đến bậc cầu thang thứ nhất cách cửa phòng chỉ hai bước chân, bỗng nhiên Nhật Vi nghe thấy tiếng "tách" và sau âm thanh kì lạ đó mọi thứ chìm vào trong bóng tối.
***
"Xoạt" Bỗng nhiên, một bóng đen chạy ra và chắn trước mặt cô, Nhật Vi mở to mắt, sững lại như nhân vật trong bộ phim kinh dị.
Trước khi định thần lại nên làm gì tiếp theo, Nhật Vi bỗng bắt gặp được khuôn mặt quen thuộc và bàn tay trắng của Anthony đặt trước mặt mình.
-Cậu...
Anthony mỉm cười. Nhật Vi nắm lấy lòng bàn tay của Anthony và để cậu kéo lên. Bất chợt, cậu kéo quá mạnh và nhanh, Nhật Vi ngã vào lòng cậu và cả hai té xuống đất. Cảm giác như thời gian muốn ngưng trôi bất thường, Nhật Vi ngửi thấy mùi thơm tho từ khoang ngực...
Cô bỗng sững lại, lồm cồm bò dậy và chỉnh lại cái balo cùng quần áo dính đầy cỏ dại. Cảm giác con người không lường trước được cũng giống như giờ đây, khuôn mặt cô đã đỏ lựng. Anthony chống tay đứng thẳng dậy và cậu chỉ phủi nhẹ qua loa.
-Xin lỗi...-Nhật Vi nói nhỏ như đợt gió nhẹ thoảng qua.
-Không sao.-Cậu mỉm cười, xoa xoa mái tóc rối nhẹ trên đình đầu hệt như chàng hoàng tử nhút nhát. Được vài giây cậu nói:
-Tôi nghĩ cậu đã đánh mất thứ này.-Anthony bỗng đưa tay vào túi áo khoác.
-Chúa ơi, sao cậu có được nó??-Nhật Vi bất ngờ như trông thấy thứ có một không ai trong đời, cô vẫn nhìn chằm chằm vào vật đang cầm trên tay Anthony.
Trước mặt cô là sợi dây chuyền bạc trông có vẻ bình thường nhưng cái Nhật Vi tâm đắc nhất đó là mặt dây chuyền có chữ "Grafifti" kèm với tông màu Galaxy độc đáo, phối hợp hài hòa làm bật lên nền chữ. Cô đã có được nó vào hôm đến New York cùng bố xem trận bóng chày của đội New York Yankees hồi đầu hè, nó đã được đặt trong ngăn kéo của chiếc balo. Đáp lại nỗi bất ngờ của Nhật Vi, cậu chỉ cười mỉm rồi cầm tay cô và đặt lên đó sợi dây chuyền.
-Khóa cặp cẩn thận vào, nếu không lần sau chẳng có ai đuổi theo và đưa lại đâu-Anthony bỗng nói một cách nghiêm túc nhưng kèm trong đó là một chút bông đùa cho cô gái ẩu tả.
-Hmm, cảm ơn cậu.-Nhật Vi mỉm môi.
Anthony gật đầu, đuôi mắt hiện rõ điệu cười nhưng môi thì không, cậu quay lưng và đi vào bìa rừng.
Cô bước chầm chậm vào nhà và nhanh chóng chạy vào nhà tắm. Từ khi đến Forks, Nhật Vi luôn quan niệm rằng nếu tắm quá trễ thì sẽ rất lạnh vì càng về chiều, nhiệt độ càng giảm bởi sương mù đã phất phơ như bóng ma dày đặc ngoài kia.
Nhật Vi chọn cho mình chiếc áo phông rộng thùng thình và chiếc quần Pyjama xanh. Cô nhẹ nhàng tì tay lên bậu cửa sổ và đúng như những gì cô nghĩ, màn sương đã lì lợm bám đầy trên khung cửa sổ, vệt cam của chạng vạng mang theo những sắc đỏ ảm đạm. Khu rừng ngoài kia dường như chỉ khoác lên mình bộ cánh rực rỡ của hoàng hôn một chút thôi rồi tất cả sẽ bị màn đêm nuốt trọn như quy luật vốn có của nó.
Cô thở dài thượt, khuôn mặt ảo não kèm theo cơ thể lười nhác nhảy thẳng lên giường và ngấu nghiến những trang truyện Creepypasta trên điện thoại. Được một lúc, nhớ lại những bài tập về nhà khi cô nhìn vào chiếc balo đặt chễm chệ trên bàn học. Sau một hồi lạch cạch gõ phím, cô hoàn thành luận văn của mình và nhấn lưu nó trên Google Drive. Xuống khỏi giường, Nhật Vi dự định sẽ tự thưởng cho mình bằng cốc cacao nóng.
Bước gần đến bậc cầu thang thứ nhất cách cửa phòng chỉ hai bước chân, bỗng nhiên Nhật Vi nghe thấy tiếng "tách" và sau âm thanh kì lạ đó mọi thứ chìm vào trong bóng tối. Bóng tối nhanh chóng lan tỏa khắp không gian trong ngôi nhà nhỏ hệt những bóng ma đang bủa vây mọi ngóc ngách. Cô bỗng nhớ đến một Crypstic ngắn vừa đọc, đó là một chàng trai về nhà vào buổi đêm sau một ngày bận rộn và đầy mệt mỏi, chống cự với những công việc như cả thế giới đều gánh nặng trên vai. Về đến nhà, đập vào mắt anh là một không gian tối lạnh lẽo và đầy ảm đạm bao quanh ngôi nhà. Anh buông một tiếng chửi thề khi nhớ lại lời của người hàng xóm vừa gặp là cả khu vừa bị cúp điện. Cơn mệt mỏi bao chùm lấy anh, vì đã quen mọi ngóc ngách trong nhà nên anh dễ dàng lần vào phòng ngủ, anh tháo cà vạt, tháo tất và nằm ình lên giường, cảm thấy thoải mái, anh giãn người và nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của người vợ kế bên "Anh à, cúp điện rồi". "Anh biết rồi Lauren, ngủ đi em", chàng trai mệt mỏi chùm chăn lên nửa người. Gần chìm vào giấc ngủ, anh bỗng cảm thấy điện thoại vẫn trong túi quần mình rung bần bật, chàng trai cố gắng phớt lờ nó vì cơn buồn ngủ sắp lấn át tâm trí anh. Chiếc điện thoại vẫn rung liên hồi như không có dấu hiệu ngừng. Anh cáu kỉnh lôi điện thoại từ trong túi ra và cố gắng tỏ ra lịch sử bởi mình là người có học thức. Đầu dây bên kia phát ra âm thanh nhỏ nhẹ nhưng cũng đủ để anh lạnh sống lưng và choàng tỉnh khỏi giấc ngủ "Anh à, Lauren em đây, sáng mai em sẽ về nhà, mẹ em đang ốm nặng, vậy nhé...". Chàng trai đánh rớt điện thoại và cảm thấy những ngón tay lạnh buốt đang sờ dọc cổ mình.
Nhật Vi rùng mình, đáng lẽ cô không nên đọc truyện ma vào buổi tối, để những thứ đó ám ảnh cô ngay bây giờ. Cô hơi run vịn tay vào thành cầu thang, dùng chân lần mò bậc kế tiếp.
Một lần nữa, kí ức lại đưa cô về những tháng ngày của trẻ con, năm 9 tuổi, cô thường nhắm tịt mắt lại và bước xuống cầu thang sau mỗi bữa tối. Việc đó cứ lặp đi lặp lại, việc bước đi không cần ánh sáng đem đến cho Nhật Vi cảm giác rất lạ, cô bước nhuần nhuyễn và nhanh hơn. Cho đến hè năm lớp 7, do bước quá nhanh ở những bậc thang đầu, Nhật Vi đã thực hiện được một cú lộn nhào ngoạn mục. Kể từ đó trở đi, cô chưa bao giờ vừa nhắm mắt vừa bước xuống cầu thang.
Nhật Vi mím môi, liên tưởng ra cái cầu thang gỗ mà mình sắp bước xuống. Cô từ từ đặt chân xuống bậc thứ hai, và cứ thế bậc thứ 3, thứ 4...
Cô cứ bước chầm chậm cho đến khi cô cảm nhận rõ ràng dưới chân mình không còn bậc thang nào nữa.
-Làm gì đấy Nhật Vi?
-AAAAAA!!!-Trong bóng tối, cô hét lên trong vô thức khi nghe giọng trầm của người đàn ông...
***
END CHAP 4. Vote và Cmt nếu bạn thấy nó xứng đáng. :)
***
"Xoạt" Bỗng nhiên, một bóng đen chạy ra và chắn trước mặt cô, Nhật Vi mở to mắt, sững lại như nhân vật trong bộ phim kinh dị.
Trước khi định thần lại nên làm gì tiếp theo, Nhật Vi bỗng bắt gặp được khuôn mặt quen thuộc và bàn tay trắng của Anthony đặt trước mặt mình.
-Cậu...
Anthony mỉm cười. Nhật Vi nắm lấy lòng bàn tay của Anthony và để cậu kéo lên. Bất chợt, cậu kéo quá mạnh và nhanh, Nhật Vi ngã vào lòng cậu và cả hai té xuống đất. Cảm giác như thời gian muốn ngưng trôi bất thường, Nhật Vi ngửi thấy mùi thơm tho từ khoang ngực...
Cô bỗng sững lại, lồm cồm bò dậy và chỉnh lại cái balo cùng quần áo dính đầy cỏ dại. Cảm giác con người không lường trước được cũng giống như giờ đây, khuôn mặt cô đã đỏ lựng. Anthony chống tay đứng thẳng dậy và cậu chỉ phủi nhẹ qua loa.
-Xin lỗi...-Nhật Vi nói nhỏ như đợt gió nhẹ thoảng qua.
-Không sao.-Cậu mỉm cười, xoa xoa mái tóc rối nhẹ trên đình đầu hệt như chàng hoàng tử nhút nhát. Được vài giây cậu nói:
-Tôi nghĩ cậu đã đánh mất thứ này.-Anthony bỗng đưa tay vào túi áo khoác.
-Chúa ơi, sao cậu có được nó??-Nhật Vi bất ngờ như trông thấy thứ có một không ai trong đời, cô vẫn nhìn chằm chằm vào vật đang cầm trên tay Anthony.
Trước mặt cô là sợi dây chuyền bạc trông có vẻ bình thường nhưng cái Nhật Vi tâm đắc nhất đó là mặt dây chuyền có chữ "Grafifti" kèm với tông màu Galaxy độc đáo, phối hợp hài hòa làm bật lên nền chữ. Cô đã có được nó vào hôm đến New York cùng bố xem trận bóng chày của đội New York Yankees hồi đầu hè, nó đã được đặt trong ngăn kéo của chiếc balo. Đáp lại nỗi bất ngờ của Nhật Vi, cậu chỉ cười mỉm rồi cầm tay cô và đặt lên đó sợi dây chuyền.
-Khóa cặp cẩn thận vào, nếu không lần sau chẳng có ai đuổi theo và đưa lại đâu-Anthony bỗng nói một cách nghiêm túc nhưng kèm trong đó là một chút bông đùa cho cô gái ẩu tả.
-Hmm, cảm ơn cậu.-Nhật Vi mỉm môi.
Anthony gật đầu, đuôi mắt hiện rõ điệu cười nhưng môi thì không, cậu quay lưng và đi vào bìa rừng.
Cô bước chầm chậm vào nhà và nhanh chóng chạy vào nhà tắm. Từ khi đến Forks, Nhật Vi luôn quan niệm rằng nếu tắm quá trễ thì sẽ rất lạnh vì càng về chiều, nhiệt độ càng giảm bởi sương mù đã phất phơ như bóng ma dày đặc ngoài kia.
Nhật Vi chọn cho mình chiếc áo phông rộng thùng thình và chiếc quần Pyjama xanh. Cô nhẹ nhàng tì tay lên bậu cửa sổ và đúng như những gì cô nghĩ, màn sương đã lì lợm bám đầy trên khung cửa sổ, vệt cam của chạng vạng mang theo những sắc đỏ ảm đạm. Khu rừng ngoài kia dường như chỉ khoác lên mình bộ cánh rực rỡ của hoàng hôn một chút thôi rồi tất cả sẽ bị màn đêm nuốt trọn như quy luật vốn có của nó.
Cô thở dài thượt, khuôn mặt ảo não kèm theo cơ thể lười nhác nhảy thẳng lên giường và ngấu nghiến những trang truyện Creepypasta trên điện thoại. Được một lúc, nhớ lại những bài tập về nhà khi cô nhìn vào chiếc balo đặt chễm chệ trên bàn học. Sau một hồi lạch cạch gõ phím, cô hoàn thành luận văn của mình và nhấn lưu nó trên Google Drive. Xuống khỏi giường, Nhật Vi dự định sẽ tự thưởng cho mình bằng cốc cacao nóng.
Bước gần đến bậc cầu thang thứ nhất cách cửa phòng chỉ hai bước chân, bỗng nhiên Nhật Vi nghe thấy tiếng "tách" và sau âm thanh kì lạ đó mọi thứ chìm vào trong bóng tối. Bóng tối nhanh chóng lan tỏa khắp không gian trong ngôi nhà nhỏ hệt những bóng ma đang bủa vây mọi ngóc ngách. Cô bỗng nhớ đến một Crypstic ngắn vừa đọc, đó là một chàng trai về nhà vào buổi đêm sau một ngày bận rộn và đầy mệt mỏi, chống cự với những công việc như cả thế giới đều gánh nặng trên vai. Về đến nhà, đập vào mắt anh là một không gian tối lạnh lẽo và đầy ảm đạm bao quanh ngôi nhà. Anh buông một tiếng chửi thề khi nhớ lại lời của người hàng xóm vừa gặp là cả khu vừa bị cúp điện. Cơn mệt mỏi bao chùm lấy anh, vì đã quen mọi ngóc ngách trong nhà nên anh dễ dàng lần vào phòng ngủ, anh tháo cà vạt, tháo tất và nằm ình lên giường, cảm thấy thoải mái, anh giãn người và nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của người vợ kế bên "Anh à, cúp điện rồi". "Anh biết rồi Lauren, ngủ đi em", chàng trai mệt mỏi chùm chăn lên nửa người. Gần chìm vào giấc ngủ, anh bỗng cảm thấy điện thoại vẫn trong túi quần mình rung bần bật, chàng trai cố gắng phớt lờ nó vì cơn buồn ngủ sắp lấn át tâm trí anh. Chiếc điện thoại vẫn rung liên hồi như không có dấu hiệu ngừng. Anh cáu kỉnh lôi điện thoại từ trong túi ra và cố gắng tỏ ra lịch sử bởi mình là người có học thức. Đầu dây bên kia phát ra âm thanh nhỏ nhẹ nhưng cũng đủ để anh lạnh sống lưng và choàng tỉnh khỏi giấc ngủ "Anh à, Lauren em đây, sáng mai em sẽ về nhà, mẹ em đang ốm nặng, vậy nhé...". Chàng trai đánh rớt điện thoại và cảm thấy những ngón tay lạnh buốt đang sờ dọc cổ mình.
Nhật Vi rùng mình, đáng lẽ cô không nên đọc truyện ma vào buổi tối, để những thứ đó ám ảnh cô ngay bây giờ. Cô hơi run vịn tay vào thành cầu thang, dùng chân lần mò bậc kế tiếp.
Một lần nữa, kí ức lại đưa cô về những tháng ngày của trẻ con, năm 9 tuổi, cô thường nhắm tịt mắt lại và bước xuống cầu thang sau mỗi bữa tối. Việc đó cứ lặp đi lặp lại, việc bước đi không cần ánh sáng đem đến cho Nhật Vi cảm giác rất lạ, cô bước nhuần nhuyễn và nhanh hơn. Cho đến hè năm lớp 7, do bước quá nhanh ở những bậc thang đầu, Nhật Vi đã thực hiện được một cú lộn nhào ngoạn mục. Kể từ đó trở đi, cô chưa bao giờ vừa nhắm mắt vừa bước xuống cầu thang.
Nhật Vi mím môi, liên tưởng ra cái cầu thang gỗ mà mình sắp bước xuống. Cô từ từ đặt chân xuống bậc thứ hai, và cứ thế bậc thứ 3, thứ 4...
Cô cứ bước chầm chậm cho đến khi cô cảm nhận rõ ràng dưới chân mình không còn bậc thang nào nữa.
-Làm gì đấy Nhật Vi?
-AAAAAA!!!-Trong bóng tối, cô hét lên trong vô thức khi nghe giọng trầm của người đàn ông...
***
END CHAP 4. Vote và Cmt nếu bạn thấy nó xứng đáng. :)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.