Căn Hộ, Bạn Bè, Biển Và Tôi

Chương 16: Eye Of Horus

vivi

16/05/2016

Nhật Vi say xưa vẽ lên những nét nghệ thuật như một mê cung không lối thoát, những gì cô nghĩ trong đầu là đôi mắt của thần Horus tượng trưng cho sự bất khả hủy diệt và dòng chữ MOS kiểu Gothique. Cô hứng khởi vẽ tiếp những con quái vật ngộ nghĩnh dưới dòng chữ. Như đánh mất khả năng nhận thức, như bị chàng người mực Slenderman kiểm soát lý trí, cô cứ vẽ như một bức tranh không có điểm dừng. Nhẹ nhàng đặt bình sơn xuống, càng ngày càng lùi ra xa, chiêm nguỡng bức tường dài hơn 2m được biến tấu một cách lạ mắt và thu hút. Anthony ngồi đó, theo dõi từng đường nét của Nhật Vi, Kel thì lại cắm đầu vào Ipad sau khi đôi mắt xám chăm chú từ khi cô vẽ những nét vẽ đầu tiên. Wills ngừng tán gẫu với đàn em, anh hơi khựng lại, bất giác nhìn lên bầu trời :

-God, người không nỡ ra tay xóa nó chứ ?-Wills phá vỡ bầu không khí lặng như tờ.

-Nghệ thuật là đây !!!-Max đập tay vào nhau tạo ra những âm thanh ngộ nghĩnh.

Như hưởng ứng dây chuyền, cả đám những cậu học sinh trung học đều tán thưởng. Cả hai anh em họ cũng bỗng mỉm cười nhẹ. không một ai thấy, họ cúi đầu vào màn hình Ipad.

Jake khoanh tay cười hài lòng nhìn cô em họ. Anh đã nhìn qua những bức vẽ grafifti dán đầy phòng khi Jake dọn dẹp trong phòng thì cô bé nằm ườn thưởng thức bộ phim kinh dị mà anh yêu thích.

-Hey ! mọi người!! -Wills vỗ tay ra hiệu rồi ngoắc mọi người lại như một cảnh sát trưởng đầy uy lực.

-Tôi biết cậu ta sắp làm gì rồi !-David- người bằng tuổi Jake, chàng trai với số IQ cao ngất ngưỡng, anh luôn thể hiện nó trong nhiều lĩnh vực.

Jake huých tay David ra hiệu im lặng. David lườm nguýt Jake nhưng rồi cũng ngoan ngoãn hướng đến chỗ anh cả Wills hệt như binh sĩ đang chờ lệnh.

-Lần cuối chúng ta thêm người vào MOS là khi nào nhỉ ?-Wills cất tiếng hỏi.

-Thưa anh là 2 năm trước ạ -Nick trả lời.

-Được rồi.... -Wills kéo dài giọng.



Cô nhíu mày khó hiểu nhìn mọi người xung quanh, Anthony đang đứng kế bên cô và Kel vẫn đang ngồi ở ghế đá hướng mắt ra cả nhóm đang đứng, sự lười nhác hiện rõ trên khuôn mặt anh.

-Wills, đừng làm mất thì giờ chứ !-Max nói nhỏ vào tai anh.

-Okay, vào thẳng vấn đề, chào mừng em đến với MOS, Nhật Vi -Nói xong, Wills mỉm cười xoa đầu Nhật Vi.

Cô bé hơi sững người lại. David trở lại với một balo mới toanh và chiếc áo khoác nhóm rồi đưa nó cho Wills. Anh trao lại cho Nhật Vi một cách trân trọng như trao phần thưởng cho kẻ thắng cuộc.

-Có ai uống gì không ?-Nick lên tiếng.

Mọi người im lặng một hồi như đang trong chìm đắm suy nghĩ.

-Hãy để cho người mới chọn -David cho hai tay vào túi áo hoody và nhìn Nhật Vi.

-Cappucino !-Cô bé đáp vỏn vẹn giữa những cái cây cao trong MOS.

Những chàng trai lớn tuổi và thành đạt khẽ giựt giựt khóe miệng ra chiều đành chấp nhận.

Trong lúc đợi Nick và Max đi mua cappcino cho cả nhóm. Cô và Anthony ngồi chung và chiêm ngưỡng đàn anh trổ tài. Đã lâu rồi anh cả Wills mới trổ tài, trông anh có vẻ hứng. Thomas- một tên nỏ con với dáng dấp mảnh khảnh, anh cao bằng Wills nhưng chỉ bằng tuổi Jake, anh là một kẻ pha màu đáng gờm. Thành viên nào trong nhóm, ai ai cũng ghen tị vi tài pha màu của Thomas, anh có thể làm nên bức tranh hiền dịu hay dữ dằn đều do cách pha màu của Thomas.

Hai chàng trai trở về với những túi đựng cappucino, Nick cùng với Paul và Pop những cậu bé grafifti tài năng thuộc khối 9 Stuyversant lanh chanh khênh những băng ghế gỗ tập trung lại thành một hình vuông, ho ăn uống, tranh luận về những họa sĩ grafifti nổi tiếng và tác phẩm của họ rồi chuyển chủ đè sang rock- thứ âm nhạc cám giỗ mọi lứa tuổi.

Nhật Vi như một đứa bé hư hỏng, cùng tên anh họ đi ra đường, lúc 2h sáng, cới những người cùng đam mê và nguệch ngoạc trên những bức tường của công viên, cùng ăn uống và tán gẫu đủ thứ rồi đường ai nấy về chừng 2h sáng.



Kel cùng Anthony cùng đi đường với anh em họ. Jake tán gẫu với Kel về quán Pub mới mở ở cuối đường và ngỏ ý muốn mời anh đi cùng.

-Này Anthony, sao cậu biết được chỗ tớ ?-Nhật Vi cất tiếng hỏi sau một hồi im lặng.

-Tớ có thể định vị được điện thoại cậu, ViVi à, cậu nên tắt nó đi thì hơn. -Anthony phì cười.

Nhật Vi ''ờ'' lên một tiếng, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào Anthony. Cô hờ hững trượt ở đầu, bỏ mặc ba người phía sau đang phiêu theo dòng hàn thuyên của họ.

Trong đêm lạnh, New York như khoác lên chiếc áo đen ngòm đính kim tuyến kiêu sa. Đúng như cái tên của nó, ''Thành phố không bao giờ ngủ'' vẫn sáng đen, từ những tòa nhà cao tầng, đến những công ty cao chót vót, vẫn còn người làm việc, vẫn thu hút mọi bước chân từ mọi châu lục.

-Tóc cậu dài ra phải không ?-Anthony trượt đằng sau bỗng đưa tay chạm nhẹ phần đuôi tóc của Nhật Vi.

-À, ừ -Cười nhẹ vuốt nhẹ phần đuôi tóc rối đó, nó bay bay tự do.

Anthony vẫn nhìn phần tóc của Nhật Vi. Trên mặt đường ẩm, sang lên màu vàng cam của đèn đường. Hai chiếc bóng một cao một thấp song song nhau.

Anthony bỗng mỉm cười tạo thành đường cong hoàn mĩ. Cậu có thể dễ dàng nhạn ra Nhật Vi không như những cô gái tuổi teen ở thành phố xa hoa. Trông Nhật Vi cũng chẳng quan tâm phần tóc bị chẻ ngọn như như thế nào, phía sau tóc có bị rối như đám tơ vò ra sao. Như một con bé lười nhác, cô chỉ mặc kệ.

*****

Like và Cmt nếu bạn thấy nó xứng đáng :)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Căn Hộ, Bạn Bè, Biển Và Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook