Chương 2: Forest And I (Rừng Và Vi)
vivi
15/04/2016
Bất chợt cô nhớ đến "Người mực" Slenderman, đó là người đàn ông cao 1,8 đến 3 mét, dáng người gầy, luôn mặc bộ vét thanh lịch và đeo cà vạt đỏ.
***
Mọi thứ đã đâu vào đấy khi Nhật Vi cùng bố đến Seatle ngày hôm qua để sắm sửa những thứ cho năm học mới và cùng bố xem trận bóng chày của New York Yankees.
Đùng một cái ngày hè trôi qua nhanh như nàng tiên kênh kiệu vẫy đũa phép cho thời gian qua nhanh vậy. Ý nghĩ những người bạn sẽ đối xử thế nào với Nhật Vi khiến cô đôi phần lo lắng.
Mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi...cô tự trấn an mình rồi năm lim dim trên chiếc giường nâu sữa, đôi khi để bản thân mình chìm vào bóng tối sẽ tốt hơn nhiều.
***
Vi khoác cái balo mới toanh của mình lên và để bố đưa đến trường, con đường có phần gập gềnh vì đã lâu không tu sữa. Cô bước xuống xe và đưa đôi mắt xám u ám nhìn khắp trường, cảnh vật xung quanh đã khiến cô dẫn tới kết luận: ngôi trường này chắc hẳn có tuổi đời còn hơn cô nữa. Sân trường đầy rêu kèm theo những đợt sương mù của Fork hệt như đang che dấu điều gì đó khiến Vivian khẽ rùng mình.
-Đây là nơi bố và dì Flora đã học.-Giọng điệu trầm ngâm của bố như muốn khẳng định kết luận của Nhật Vi là đúng. Cô quay lại nhìn bố và mỉm cười:
-Con nghĩ là con có thể tự vào được.
-Con chắc chứ?-Bố nhướn một bên mày.
-Vâng, con nghĩ bố nên chuẩn bị cho ngày dạy đầu tiên của mình thì hơn.-Cô lại tặng miễn phí cho bố một nụ cười.
-Ừm...con sẽ ổn thôi-Bố gật đầu ậm ừ rồi vào trong khoang xe sau đó phóng đi, khi đống kim loại xám đã khuất khỏi tầm mắt, Nhật Vi bước chầm chậm vào trường.
Nơi cô bé muốn đến đầu tiên là văn phòng. Đó là một căn phòng nhỏ được sơn màu nâu vàng để tạo cảm giác ấm áp, chiếc lò sửa gạch men được đặt ở góc phòng. Cô nhẹ nhàng chỉnh lại cái balo rồi bước đến bàn có người phụ nữ đang ngồi cùng với đống sổ sách cao ngất ngưởng.
-Thưa cô...?
Người phụ nữ dừng lại công việc và ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt xanh ánh nét cười.
-Em là Vivian Russel?- Cô đứng hẳn dậy, đến trước mặt Nhật Vi và chìa tay ra
-Vâng-Nhật Vi đáp vỏ vẹn rồi cũng rụt rè đưa tay ra. Vi hơi nhíu mày với cái siết tay nồng nhiệt của cô.
-Cô là Vanilla, phụ trách học sinh. Em sẽ học lớp 10A, tôi đã xem qua thành tích học tập của em, tôi tin sự sắp xếp của mình-Cô Vanilla nói một tràng và cười.
-Cảm ơn cô, chào cô.-Vi mỉm cười xã giao rồi đi ra khỏi căn phòng, cô là người kiệm lời, thích nhìn hơn là thích nói.
Lớp 10A không khó tìm, cô hơi chần chừ một chút, có lẽ học sinh của lớp này đã học môn nào đó ở phòng khác. Căn phòng im lặng như tờ, Vi cố tỏ ra can đảm vì chính cô đã xin bố cho mình vào trường một mình, cô đã lớp 10 rồi và đã có thể tự lập.
Tự chọn cho mình cái bàn thứ ba từ bên trong dãy, Vi thấy nó là nơi gần cửa sổ. Đôi khi cô có thể ngồi mơ mộng nhìn ra khoảng sân rộng đầy sương mù phía sau tấm kính thủy tinh.
Bỏ chiếc balo màu xanh xuống như trút nhẹ một phần cơ thể cũng là lúc tiếng chuông báo hiệu hết tiết vang lên. Như một trình tự không thể đổi, tiếng nói chuyện vang lên làm náo nhiệt cả khu hành lang trường học. Tiếng chân nghe có vẻ gần về đến. Nhật Vi lần nữa cố hết sức không tỏ ra căng thẳng và để bộ mặt tự nhiên gần gũi hết sức có thể.
Những cô cậu da trắng đã về đến ngưỡng cửa lớp, có một vài người đi vào mắt vẫn chăm chú nhìn cô, có một vài người thân thiện đi đến hỏi Nhật VI từ đâu tới.
-Xin chào!-Bỗng một cô bạn tóc đen đến chỗ Vi và khuyến mãi cho cô nụ cười thân thiện.
-Chào-Cô cũng cười và đáp lại.
-Cậu là Vivian Russel?
-Ồ phải...-Nhật Vi khẽ nhíu mày nhưng nhanh chóng trở về nét thản nhiên, cô cười lại lần nữa. Ai cũng vậy cả, gần đầu gặp mặt cũng không nên tỏ ra quá căng thẳng, cô lấy tay dắt phần tóc mai lên tai và nói tiếp:
-Gọi mình là Vivi
-À...ừ...Vivi, tên cậu rất đẹp, tớ là Viley-Cô nàng gật đầu tán thưởng.
-Cảm ơn Viley.
-Đây là Laura và Lenka, họ là chị em sinh đôi...-Viley nói rồi đưa tay kiểu giới thiệu qua hai cô bạn khá giống nhau với màu tóc hung dày, khá ấn tượng.
-Còn đây là Jack, Hari...-Viley nói một lèo và cô bạn không ngừng chĩa tay về từng người một. Nhật Vi đảo mắt xung quanh những người bạn da trắng mới. Cô để ý từng người, họ đều mang một màu da trắng nhợt nhạt, những người bản xứ thực thụ luôn sống trong hơi mưa và cái lạnh của Forks, nhưng nét hoạt bát, vui cười, nụ cười niềm nở đã đánh bật vẻ bề ngoài nhợt nhạt ấy.
Ai cũng vậy, đừng nên đánh giá cuốn sách qua chiếc bìa.
Buổi học đầu tiên tại thị trấn Forks đã khiến Vi phấn khởi hơn nhiều. Học thể dục vào buổi chiều thứ bảy hàng tuần là điều mà Nhật Vi ép mình phải chấp nhận.
Cô khoác balo đi bộ trên con đường bê-tông nhỏ, căn nhà của cô chỉ cách trường 15 phút đi bộ và xuyên qua cánh rừng nhỏ nên cô có phần thích thú. Vi bỗng nhớ đến Milan, cô bạn có làn da trắng nõn, mịn màng và đặc biệt, cô bạn sở hữu đôi mắt híp đáng yêu của người châu Á mà cô đã từng thấy trong phim hoạt hình của Disney. Cô có hỏi Milan là người nước nào nhưng cô ấy chỉ cười khanh khách và nói Milan là người gốc Mỹ...kì lạ thật.
Thoáng chốc, Vi đã đi bộ đến cánh rừng, mặt đường ẩm ướt vì hơi sương và bên rìa phủ đất. Như một phản xạ tự nhiên, cô đưa mắt nhìn hai bên rừng, cô chỉ thấy cây này nối tiếp cây khác, hai bên cánh rừng trông như kéo dài vô tận. Nhìn xa hơn nữa, Vi chỉ thấy những mảng đen xa xăm. Nhật Vi có phần tò mò không biết trong mảng đen đó là rừng hay thứ gì khác?
Cả thân người cô đã hướng hẳn sang một bên và như có giọng nói xui khiến, cô bỗng đi gần lại bên bìa rừng phủ đất. Bất chợt cô nhớ đến "Người mực" Slenderman, đó là người đàn ông cao 1,8 đến 3 mét, dáng người gầy, luôn mặc bộ vét thanh lịch và đeo cà vạt đỏ....
***
END CHAP 2: Vote và Comment nếu bạn thấy nó xứng đáng :)
***
Mọi thứ đã đâu vào đấy khi Nhật Vi cùng bố đến Seatle ngày hôm qua để sắm sửa những thứ cho năm học mới và cùng bố xem trận bóng chày của New York Yankees.
Đùng một cái ngày hè trôi qua nhanh như nàng tiên kênh kiệu vẫy đũa phép cho thời gian qua nhanh vậy. Ý nghĩ những người bạn sẽ đối xử thế nào với Nhật Vi khiến cô đôi phần lo lắng.
Mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi...cô tự trấn an mình rồi năm lim dim trên chiếc giường nâu sữa, đôi khi để bản thân mình chìm vào bóng tối sẽ tốt hơn nhiều.
***
Vi khoác cái balo mới toanh của mình lên và để bố đưa đến trường, con đường có phần gập gềnh vì đã lâu không tu sữa. Cô bước xuống xe và đưa đôi mắt xám u ám nhìn khắp trường, cảnh vật xung quanh đã khiến cô dẫn tới kết luận: ngôi trường này chắc hẳn có tuổi đời còn hơn cô nữa. Sân trường đầy rêu kèm theo những đợt sương mù của Fork hệt như đang che dấu điều gì đó khiến Vivian khẽ rùng mình.
-Đây là nơi bố và dì Flora đã học.-Giọng điệu trầm ngâm của bố như muốn khẳng định kết luận của Nhật Vi là đúng. Cô quay lại nhìn bố và mỉm cười:
-Con nghĩ là con có thể tự vào được.
-Con chắc chứ?-Bố nhướn một bên mày.
-Vâng, con nghĩ bố nên chuẩn bị cho ngày dạy đầu tiên của mình thì hơn.-Cô lại tặng miễn phí cho bố một nụ cười.
-Ừm...con sẽ ổn thôi-Bố gật đầu ậm ừ rồi vào trong khoang xe sau đó phóng đi, khi đống kim loại xám đã khuất khỏi tầm mắt, Nhật Vi bước chầm chậm vào trường.
Nơi cô bé muốn đến đầu tiên là văn phòng. Đó là một căn phòng nhỏ được sơn màu nâu vàng để tạo cảm giác ấm áp, chiếc lò sửa gạch men được đặt ở góc phòng. Cô nhẹ nhàng chỉnh lại cái balo rồi bước đến bàn có người phụ nữ đang ngồi cùng với đống sổ sách cao ngất ngưởng.
-Thưa cô...?
Người phụ nữ dừng lại công việc và ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt xanh ánh nét cười.
-Em là Vivian Russel?- Cô đứng hẳn dậy, đến trước mặt Nhật Vi và chìa tay ra
-Vâng-Nhật Vi đáp vỏ vẹn rồi cũng rụt rè đưa tay ra. Vi hơi nhíu mày với cái siết tay nồng nhiệt của cô.
-Cô là Vanilla, phụ trách học sinh. Em sẽ học lớp 10A, tôi đã xem qua thành tích học tập của em, tôi tin sự sắp xếp của mình-Cô Vanilla nói một tràng và cười.
-Cảm ơn cô, chào cô.-Vi mỉm cười xã giao rồi đi ra khỏi căn phòng, cô là người kiệm lời, thích nhìn hơn là thích nói.
Lớp 10A không khó tìm, cô hơi chần chừ một chút, có lẽ học sinh của lớp này đã học môn nào đó ở phòng khác. Căn phòng im lặng như tờ, Vi cố tỏ ra can đảm vì chính cô đã xin bố cho mình vào trường một mình, cô đã lớp 10 rồi và đã có thể tự lập.
Tự chọn cho mình cái bàn thứ ba từ bên trong dãy, Vi thấy nó là nơi gần cửa sổ. Đôi khi cô có thể ngồi mơ mộng nhìn ra khoảng sân rộng đầy sương mù phía sau tấm kính thủy tinh.
Bỏ chiếc balo màu xanh xuống như trút nhẹ một phần cơ thể cũng là lúc tiếng chuông báo hiệu hết tiết vang lên. Như một trình tự không thể đổi, tiếng nói chuyện vang lên làm náo nhiệt cả khu hành lang trường học. Tiếng chân nghe có vẻ gần về đến. Nhật Vi lần nữa cố hết sức không tỏ ra căng thẳng và để bộ mặt tự nhiên gần gũi hết sức có thể.
Những cô cậu da trắng đã về đến ngưỡng cửa lớp, có một vài người đi vào mắt vẫn chăm chú nhìn cô, có một vài người thân thiện đi đến hỏi Nhật VI từ đâu tới.
-Xin chào!-Bỗng một cô bạn tóc đen đến chỗ Vi và khuyến mãi cho cô nụ cười thân thiện.
-Chào-Cô cũng cười và đáp lại.
-Cậu là Vivian Russel?
-Ồ phải...-Nhật Vi khẽ nhíu mày nhưng nhanh chóng trở về nét thản nhiên, cô cười lại lần nữa. Ai cũng vậy cả, gần đầu gặp mặt cũng không nên tỏ ra quá căng thẳng, cô lấy tay dắt phần tóc mai lên tai và nói tiếp:
-Gọi mình là Vivi
-À...ừ...Vivi, tên cậu rất đẹp, tớ là Viley-Cô nàng gật đầu tán thưởng.
-Cảm ơn Viley.
-Đây là Laura và Lenka, họ là chị em sinh đôi...-Viley nói rồi đưa tay kiểu giới thiệu qua hai cô bạn khá giống nhau với màu tóc hung dày, khá ấn tượng.
-Còn đây là Jack, Hari...-Viley nói một lèo và cô bạn không ngừng chĩa tay về từng người một. Nhật Vi đảo mắt xung quanh những người bạn da trắng mới. Cô để ý từng người, họ đều mang một màu da trắng nhợt nhạt, những người bản xứ thực thụ luôn sống trong hơi mưa và cái lạnh của Forks, nhưng nét hoạt bát, vui cười, nụ cười niềm nở đã đánh bật vẻ bề ngoài nhợt nhạt ấy.
Ai cũng vậy, đừng nên đánh giá cuốn sách qua chiếc bìa.
Buổi học đầu tiên tại thị trấn Forks đã khiến Vi phấn khởi hơn nhiều. Học thể dục vào buổi chiều thứ bảy hàng tuần là điều mà Nhật Vi ép mình phải chấp nhận.
Cô khoác balo đi bộ trên con đường bê-tông nhỏ, căn nhà của cô chỉ cách trường 15 phút đi bộ và xuyên qua cánh rừng nhỏ nên cô có phần thích thú. Vi bỗng nhớ đến Milan, cô bạn có làn da trắng nõn, mịn màng và đặc biệt, cô bạn sở hữu đôi mắt híp đáng yêu của người châu Á mà cô đã từng thấy trong phim hoạt hình của Disney. Cô có hỏi Milan là người nước nào nhưng cô ấy chỉ cười khanh khách và nói Milan là người gốc Mỹ...kì lạ thật.
Thoáng chốc, Vi đã đi bộ đến cánh rừng, mặt đường ẩm ướt vì hơi sương và bên rìa phủ đất. Như một phản xạ tự nhiên, cô đưa mắt nhìn hai bên rừng, cô chỉ thấy cây này nối tiếp cây khác, hai bên cánh rừng trông như kéo dài vô tận. Nhìn xa hơn nữa, Vi chỉ thấy những mảng đen xa xăm. Nhật Vi có phần tò mò không biết trong mảng đen đó là rừng hay thứ gì khác?
Cả thân người cô đã hướng hẳn sang một bên và như có giọng nói xui khiến, cô bỗng đi gần lại bên bìa rừng phủ đất. Bất chợt cô nhớ đến "Người mực" Slenderman, đó là người đàn ông cao 1,8 đến 3 mét, dáng người gầy, luôn mặc bộ vét thanh lịch và đeo cà vạt đỏ....
***
END CHAP 2: Vote và Comment nếu bạn thấy nó xứng đáng :)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.