Chương 2
Hồ Điệp Seba
05/07/2013
Đó là một buổi trưa ngày chớm hạ.
Nàng đang thu đậu phơi ngoài nắng, ăn no ánh mặt trời, tỏa ra một
mùi hương dễ chịu, quyện lẫn với mùi hương hoa, giống như có thể thôi
miên cả ong mật.
Vặn thắt lưng, xương sống phát ra thanh âm rắc rắc. Thực vô dụng.
Chỉ một chút việc như vậy, làm đã mệt muốn chết. Những cô bé trong thôn, mười ba mười bốn tuổi đã có thể xách nước chạy như bay cả nửa dặm.
Trong sân nhà nàng có giếng nước, chỉ mới mấy chục bước, cũng khiến nàng mệt rã người.
Không có biện pháp, nếu nàng là nam, tắm rửa ngay ở giếng cũng được. Nhưng nàng là nữ, cho dù là tắm nước lạnh, nàng cũng phải mang thùng
nước vào phòng bếp mới tắm được.
Nàng đột nhiên cảm thấy, trong không khí tựa hồ có một mùi tanh ngọt.
Bạch Dực quay đầu, lại bị dọa giật nảy mình. Một nam tử xa lạ đứng
cách nàng rất gần, chỉ khoảng ba bước. Nhưng nàng không hề nghe được
tiếng gì, người kia thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, dường như cũng không
có hô hấp.
“Cô còn sống.” Hắn mở miệng, thanh âm thực khàn.
Nàng trừng mắt nhìn kĩ, cực lực công nhận…”Da…da bọc xương tiên sinh?” Bạch Dực vô cùng kinh hãi.
Vốn là da bọc xương, lúc này có thịt, từ bộ xương trở thành Hắc Vô Thường, mới làm cho nàng trong chốc lát không nhận ra được.
“Ta gọi là Ô Vũ.” trên người hắn có hai thanh kiếm, một nắm trên
tay, một cắm trên cánh tay, đương nhiên đã chảy máu, “Có thể xin chút
nước không?”
“…Giếng nước ở bên cạnh.” Bạch Dực vội vàng dẫn hắn xuyên qua vườn
rau, cố hết sức múc nước lên. Nhưng Bạch Dực thật sự kéo rất chậm, Ô Vũ
chỉ dùng một tay cũng có thể mạnh hơn nàng, lập tức kéo nước lên, bắt
đầu uống, còn lại dội lên người, rửa trôi máu đi.
“Cô có quần áo không?” Hắn hờ hững hỏi, giống như cánh tay không
phải của mình, không chút nhăn mày rút thanh kiếm ra, máu lập tức phun
ra.
“…Có thể không vừa với huynh, tôi đi lấy.” Bạch Dực xoay người chạy vào nhà.
Để tiện làm việc, cũng bởi vì nàng thực đáng buồn, ngay cả quần áo
“nữ tử phiên bang” cũng không biết mặc, cho nên bình thường nàng đều mặc nam trang. Nông dân luôn chiết quần áo lại mới tiện làm việc, nàng
thường thường mặc chính là kiểu quần chiết, áo ngắn tay, mỗi một kiện
đều rất lớn.
Nàng vội vàng lấy một bộ, vọt tới bên cạnh giếng… Lại xấu hổ xoay người lại.
Ô Vũ lại rất thoải mái, cởi sạch tinh quang, ở bên cạnh giếng xả
nước. Nàng thực không nhìn thấy gì a… Nhiều lắm cũng chỉ là nhìn thấy
đằng sau. Võ lâm cao thủ chính là võ lâm cao thủ, thắt lưng kia thực đẹp a… Nhưng mà vẻ đẹp thật sự trí mạng, nếu không cẩn thận sẽ bay tới một
kiếm.
“Cái kia… quần áo.” Bạch Dực lúng ta lúng túng nói, nàng thật cẩn
thận ngồi xuống, để quần áo cùng khăn lên tảng đá, “Để phía sau huynh,
tôi…tôi đi nấu cơm.”
Tuy rằng lúc này đã quá muộn để ăn trưa, lại quá sớm để ăn chiều,
nhưng nàng vẫn tận lực thể hiện thành ý lớn nhất. Đừng đùa chứ, ân nhân
cứu mạng đó. Cho nên nàng thậm chí nhịn đau rán hai quả trứng gà, dùng
cái nồi đã rán trứng đó, thêm mấy nhánh tỏi, xào một đĩa rau dền thơm
ngào ngạt.
Thật sự nàng không có bàn, đành phải mang băng ghế dài ra sân để
thay bàn, chờ nàng đem đồ ăn và cơm ra sân, Ô Vũ dường như đã tắm rửa
xong, đầu tóc ướt sũng đi tới.
“Ngượng ngùng, thực tùy tiện vô lễ.” Nàng liên tục xin lỗi, “Tôi chỉ có hai băng ghế dài thôi…”, đưa cho hắn một chén cơm tẻ.
Ô Vũ lại sửng sốt một chút mới nhận lấy, cầm đũa, nhưng không lập tức ăn.
Bạch Dực cũng khó khăn, nàng không rõ lắm tục lệ chỗ này… Có phải
chủ nhà phải động đũa trước hay không? Nàng gắp ở mỗi đĩa đồ ăn một
chút, “Mời dùng, mời dùng… Tôi không hiểu lễ nghi lắm, ngượng ngùng.”
Vẻ mặt hắn nhu hòa một chút, dùng một loại tốc độ khủng bố tiêu diệt toàn bộ đồ ăn.
Bao lâu chưa ăn cơm a?
Cuối cùng ngay cả nước cơm Bạch Dực để lại để bữa sáng ngày mai uống, hắn cũng đều uống sạch, mới hạ đũa.
“…Ta sẽ trả tiền.” Hắn khàn khàn nói.
Bạch Dực đang ngẩn người lập tức tỉnh lại, vội vàng xua tay, “Không
không không, không phải chuyện đó… Lương thực tôi còn nhiều! Là tôi
không tính đủ lượng cơm… Cái kia… tôi thấy huynh thực gầy…” Nàng nói
năng lộn xộn, chốc lát sau mới trấn định được, “Huynh là ân nhân cứu
mạng tôi, chút thức ăn có là gì. Tôi lại đi nấu cơm…”
“Đủ.” Hắn thu thập bát đĩa, đi tới giếng rửa.
Tự động tự phát như vậy. Bạch Dực gãi gãi đầu, vào trong nhà thu
thập một chút, lấy thêm chăn bông ra. Căn nhà này thực đơn sơ, chỉ có
phòng bếp cùng nhà chính, mở cửa chính là giường, phòng bếp ngay cả cửa
cũng không có, chỉ có một tấm mành ngăn lại.
“Cái kia… Ô Vũ tiên sinh,” Bạch Dực gọi Ô Vũ đang cất bát trong bếp, “Huynh ngủ ở đây đi, ủy khuất huynh một chút…”
Ánh mắt lạnh lùng của hắn đâm lại, “Ta ở dưới bếp là được.”
“Huynh không cần khách khí,” Bạch Dực xua tay, “Dù sao giường này cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng ngủ. Tôi đều ngủ trên lầu.”
Ô Vũ ngẩng đầu, nhìn nóc nhà cỏ tranh đơn sơ, ánh mắt xuất hiện một tia mê hoặc.
Chờ Bạch Dực trèo lên thang dây, hắn mới biết được cái gì gọi là
“trên lầu”. Đó là một chỗ đan bằng tre, vốn là nơi chứa đồ, cách nóc nhà chỉ khoảng một cánh tay, phải dùng thang mới có thể đi vào.
Bạch Dực trải cỏ khô lên sàn trúc, ngủ ngay phía trên.
“Thang dây dễ kéo, trước kia dùng thang trúc mới mệt.” Bạch Dực giải thích, “Nơi này rất tốt…Nhưng nơi nơi đều có lưu manh sao? Nếu tôi là
nam thì tốt rồi… Là nữ thực phiền toái.”
“Ai?” thanh âm Ô Vũ càng khàn, lại càng lạnh như băng.
“Không biết… Cũng không quan trọng.” Bạch Dực vội vàng nói, “Nhiều
lắm cũng chỉ đến nháo, lại không lên được. Nháo chán sẽ đi, cũng không
trộm cắp gì, cũng không mượn gió bẻ măng… Tôi là nói thuận tay dắt dê.
Không sao.”
“Khi dễ nữ nhân.”
“Nữ tử phiên bang thôi.”
“Cô không phải.” Ô Vũ trả lời thực rõ ràng, đi vào trong nhà, nằm xuống giường.
“Cái kia… Da… Tôi là nói Ô tiên sinh…”
“Không họ Ô.” Ô Vũ nhắm mắt nói.
“…Ô Vũ tiên sinh, thương thế của huynh thế nào ?”
“Bôi thuốc rồi.”
“Huynh còn đói không?”
“Không đói bụng.”
“Muốn uống nước không?”
“Không khát.”
Hỏi rất nhiều câu vô nghĩa, Bạch Dực nắm chặt hai tay, cố lấy dũng
khí, mới dám hỏi điều mà nàng muốn hỏi, “Kia… cái…Da bọc xương… Tôi là
nói, Ô Vũ tiên sinh… Tôi…tôi còn sống không?” Dù sao Ô Vũ Tiên sinh cũng là người đầu tiên nàng nhìn thấy ở đây…Cái người bị nàng đè chết kia
không tính.
Hắn hẳn sẽ có chân tướng đi?
Một mảnh yên tĩnh.
“Cô có thở không?” Ô Vũ lạnh lùng trả lời, xoay mặt vào vách tường, “Im lặng.”
Bạch Dực thử dò xét hơi thở thật.
Ngày hôm sau, Bạch Dực dụi mắt, buông thang dây, gập ghềnh đi xuống, vừa ra cửa liền nhìn thấy Ô Vũ hờ hững mài con dao gỉ loang lổ.
Quá lợi hại. Đáy lòng nàng thầm than. Một năm, nàng chưa từng mài dao, thường bị mấy cô gái trong thôn cười.
“Ô Vũ tiên sinh, sớm an.” Nàng kính nể chào hỏi.
“Ta không phải tiên sinh.” Hắn dùng nước rửa sạch con dao, “Gọi thẳng Ô Vũ là được rồi.”
“Tôi gọi là Bạch Dực.”
“…Ta không có hỏi cô.” Ô Vũ ngay cả đầu cũng chưa nâng, “Viết như thế nào?”
Hắn biết chữ a! Bạch Dực nhất thời kinh hãi. Người biết chữ trong
thôn này đếm ra không quá ba người, nàng càng kính nể. Ngồi xổm xuống
viết tên chính mình trên nền đất, “Tôi đi nấu cơm.”
Ô Vũ liếc mắt, chân mày cau lại, biểu tình bình tĩnh như trước, chỉ
là đáy mắt có chút thất vọng. Nhưng hắn vẫn mang dao, đi vào phía rừng
trúc.
Chờ Bạch Dực nấu xong một bát cháo hoa lớn, thêm hành cùng trứng,
cùng một bát canh bắp cải, bê lên, trố mắt nhìn sân vừa ‘mọc’ ra một cái bàn trúc.
Ô Vũ không nói một lời nhận lấy, đặt trên bàn trúc.
“Mình không có búa, cũng không có đinh mà…” Bạch Dực thì thào nói, ánh mắt mờ mịt.
“Một con dao là đủ rồi, cần cái đó làm gì?” Ô Vũ vào phòng bếp mang
nốt bát cháo còn lại ra, ngay cả khăn lót cũng không dùng, giống như
không biết nóng là gì vậy.
Bạch Dực đầu óc choáng váng lấy bát cùng đũa, sắp xếp cơm, lại không nhịn được nhìn cái bàn trúc xinh đẹp.
Này thật sự là quá cường hãn.
“Bạch Dực.” Ô Vũ đột nhiên gọi nàng.
“A?” Nàng mờ mịt ngẩng đầu.
“Cô thật sự tên Bạch Dực.” Ô Vũ cười khổ một tiếng.
“Kêu Bạch Dực có cái gì không đúng?” Nàng không rõ ràng.
Ô Vũ cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không nói nữa.
Hắn nói rất ít, Bạch Dực cũng không biết nói cái gì cùng hắn cho
phải, dù sao cũng là hoàn toàn không biết. Công việc hàng ngày của nàng
rất nhiều, phải cho gà ăn, lấy trứng, lại bởi vì nàng tắm rửa mỗi ngày,
mỗi ngày lại có rất nhiều quần áo phải giặt.
Còn có một vườn rau phải chăm sóc, chỉ có một người ăn, nhiều lúc muốn nghĩ cách làm đồ ăn muối sẵn.
Hiện tại không phải mùa cày, hai con trâu đã cho ra ngoài ăn cỏ, nàng cũng phải đi lấy củi.
Ô Vũ có khi ở nhà, có khi đi theo nàng, trông coi im lặng, không nói một lời.
Giữa trưa ngày thứ ba, lúc ăn cơm, Ô Vũ mở miệng, “Cô không có khiếu làm ruộng.”
Bạch Dực có chút uể oải, “Tôi đúng là không khiêng nổi cày.”
“Cô ngay cả trồng rau cũng rất miễn cưỡng.” Ô Vũ thành thật không
khách khí nói, “Không chỉ thế, ngay cả cho gà ăn cũng bị gà khi dễ.”
Bạch Dực cắn đũa, nước mắt cũng sắp rơi. “…Làm sao huynh phải nói?
Chuyên sát muối lên miệng vết thương! Tôi đang học! Sẽ có ngày tôi trở
thành một chuyên gia nông nghiệp…”
“Bằng hai bàn tay này?” Ô Vũ khinh thường liếc nhìn hai bàn tay còn
phồng rộp đầy vết thương, “Tay cô quá non, không dễ dàng lưu sẹo, càng
không dễ dàng thành chai.”
“…Cố gắng sẽ thành công.” Bạch Dực trầm mặt, thực không thoải mái ăn cơm.
Nàng thừa nhận, làm việc đồng áng, nàng thực ngốc. Nhưng cả một năm, nàng vẫn nuôi sống chính mình, không đói chết. Đây là thành tựu nàng
thực quý trọng.
“Ta mang cô vào trong thành, mua một ngôi nhà, vài tỳ nữ.” Ô Vũ ngữ khí thực lạnh nhạt, “Cô an tâm sống qua ngày đi.”
Bạch Dực hơi hơi giương miệng, Ô Vũ vẻ mặt bình tĩnh. Đương nhiên,
nàng không phải ghét bỏ Ô Vũ không suất… Hắn tuy rằng không khó nhìn,
nhưng mà cũng không có gì đẹp mắt. Đơn giản nói, hắn bộ dạng phi thường
bình thường, bình thường không thể bình thường hơn. Ném hắn vào trong
đám người, lập tức không thể nhận ra.
Nhưng nàng cũng không xinh đẹp gì… Chính mình thực hiểu được. Trước
kia có thể được xem là một người đẹp, là do rất nhiều đồ trang sức quý
giá cùng nghệ thuật trang điểm, cùng với kết quả của quá trình giảm béo
cực kì bi thảm.
Một năm này, phơi nắng phơi gió, hoàn toàn không chăm sóc, cơm có
thể ăn no đã là rất tuyệt rồi, làm sao có thể có tiền trang điểm, hơn
nữa cũng béo hơn…
Nàng cũng sẽ không cho rằng Ô Vũ ánh mắt ném ngoài cửa sổ… Hơn nữa Ô Vũ dường như cũng không có ý với nàng.
“Vì sao?” Nàng gãi gãi đầu, “Tôi hiện tại rất tốt.”
Ô Vũ nhìn nàng như nghiên cứu trong chốc lát, “Áo cơm không lo, không cần làm việc cực nhọc, cô không cần?”
“Không cần.” Bạch Dực lập tức từ chối.
Ô Vũ vẻ mặt nhu hòa, lại có chút tiếc hận, “Thực đáng tiếc cho một
bàn tay đẹp như vậy.” Nhưng tâm tình lập tức sáng sủa, ăn nhiều hơn ba
chén cơm. (hự, ca ăn nhiều hơn những 3 bát sao, vậy tổng cộng ăn bao nhiêu bát)
Ăn xong cơm, Ô Vũ tự động tự phát giúp Bạch Dực tu sửa căn phòng,
chuồng gà, giúp nàng lợp lại nóc nhà cỏ tranh, thậm chí làm một gian lầu đúng nghĩa, ném cái thang dây xiêu xiêu vẹo vẹo của nàng xuống, bện lại một chiếc khác nhẹ hơn, chắc hơn, đem toàn bộ dao trong nhà nàng đi mài sáng loáng.
“Cám ơn.” Bạch Dực phi thường cảm kích, “Chỉ là như thế này tôi càng thiếu nhiều ân tình.”
“Lúc ta đến, nấu cơm cho ta ăn là được rồi.” Ô Vũ vẫn thản nhiên , lấy ra một tấm ngân phiếu một trăm lượng.
“Dự chi tiền cơm.”
… Một trăm lượng. Này phải ăn bao nhiêu cơm mới đủ a?
“Cô mua mấy con dê mà nuôi cũng tốt…” Ô Vũ nhẹ thở dài một hơi, “Thuê một đứa nhỏ đi thả, tự cô chăn có khả năng sẽ bị dê húc.”
“…Không đến mức đó được không? !” Bạch Dực muốn lật bàn.
Ô Vũ không cùng nàng rối rắm, “Cô không dám giết dê thì đưa cho thôn trưởng giết. Ngày lễ ngày tết, giết một hai con chia cho toàn thôn. Một cô gái sống một mình như cô, nịnh bợ họ một chút cũng được.”
Hắn không nói thêm gì, thay bộ y phục dạ hành mà Bạch Dực đã sửa
giúp, nhìn đường may nghiêng lệch, âm thầm thở dài, lại có chút buồn
cười.
“Chuẩn bị giúp ta mấy bộ quần áo.” Hắn thản nhiên phân phó, “Đi tới
tiệm quần áo mà mua. Quần áo cô khâu, ta không dám mặc ra ngoài.”
“Huynh vì sao cứ phải nói vậy? Cười nhạo khuyết điểm của người khác
là không có đạo đức !” Bạch Dực nỗi đau dâng trào, chỉ trích hắn.
Ô Vũ lắc đầu, nháy mắt không còn thấy bóng dáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.