Chương 7
Tô Cảnh Nhàn
08/08/2020
Khi Sở Dụ tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ nắng chói mắt, nhất thời cậu không phân rõ được bây giờ là lúc nào, bản thân đang ở đâu.
Cảm giác thiêu đốt ở cổ họng đã giảm bớt, cơ thể hồi phục lại chút sức lực, trong miệng có vị ngọt khó mà hình dung được.
Nhìn chằm chằm trần nhà phòng y tế, cậu mơ hồ bản thân đã mơ một giấc mơ, nỗ lực nhớ lại, bản thân hình như nằm mơ thấy …..
Đậu, Sở Dụ, mày nằm mơ thật biến thái!
Cậu nằm mơ thấy trong căn phòng bệnh này, cậu đè Lục Thời dưới thân, ghé sát vào liếm khóe miệng người ta, hút lấy máu tươi từ vết thương nơi khóe miệng, trong nháy mắt khi nuốt xuống, toàn thân khô nóng lui dần, cảm giác đói khát biến mất.
Chuyện nằm mơ thấy Lục Thời, đã không phải là hai ba lần nữa rồi, Sở Dụ đã sớm quen thuộc. Nhưng mà liếm khóe môi của người ta – con mẹ nó chuẩn mực nằm mơ cũng quá lớn rồi!
Còn nữa, đại ca xã hội muốn đè là có thể đè sao? Cũng chỉ trong mơ mà thôi.
Cửa phòng bị gõ mấy tiếng, người tới mở miệng liền nói, “Dụ thiếu, con mẹ nó mày thực sự nằm viện hả?”
Suy nghĩ của Sở Dụ bị cắt đứt, cũng không còn mấy sức lực để nói chuyện, “Hạ Trí Hạo? Sao mày lại tới đây?”
“Đương nhiên tới thăm bệnh, nghe người ta nói mày vừa tới báo danh khai giảng, đã bị đưa tới bệnh viện, thầy chủ nhiệm vừa họp xong đã vội vàng tới đây xem tình hình của mày. Là anh em, dù sao tao cũng phải tới nhìn mày một cái mới đủ nghĩa khí.”
“Chủ nhiệm lớp? Khi thầy ấy đến có lẽ tao vẫn còn đang ngủ, không biết.” Đầu óc Sở Dụ rất loạn, vén mí mắt nhìn Hạ Trí Hạo, bị dáng vẻ đeo khuyên tai sáng lấp lánh bên tai trái, cùng với áo sơ mi đồng phục không cài bốn nút làm cho cay mắt, “Buổi tối lại đi đâu chơi hả?”
Hạ Trí Hạo tự mình tìm ghế ngồi xuống, “Bệnh tới ngu người rồi hả? Con gái nhà họ Lâm tổ chức party sinh nhật trên du thuyền, là tối nay đấy, đúng rồi mày có đi không? Đều là người quen cả.”
“Không đi.” Sở Dụ ngại party quá ồn, không thích đi, “Khi mày đi, giúp tao tặng một phần quà cho chị ấy, chính mà thứ lần trước chị ấy đã nhắc tới một lần, bộ trang sức mới ra của George Lorna, tao đã nhờ người mua dược rồi.”
Hạ Trí Hạo không lớn tuổi, nhưng thích chơi, tuy rằng Sở Dụ chơi với cậu nhưng mấy phương diện này cũng không hợp với nhau được, cậu đã quen rồi, cảm thấy nếu như Sở Dụ đồng ý đi luôn mới là thấy ma giữa ban ngày.
Hạ Trí Hạo nhíu mày, “Quan tâm như thế sao?”
Có lẽ trong đầu Hạ Trí Hạo không biết đã nghĩ tới tận đâu rồi, Sở Dụ thuận tay ném chiếc gối qua, “Cút, cút, cút, chị Lâm bình thường rất quan tâm tao.”
Hai tay bắt được gối dựa, Hạ Trí Hạo cười lớn, vội vàng nói: “Được, tao giúp mày mang quà qua đó, nói mày bị ốm rồi.”
Sở dụ “Ừ” một tiếng, “Cảm ơn nhé, thăm cũng thăm xong rồi, nhanh biến đi, bản thiếu gia đi tới ranh giới chết lại hết lần này lần khác nhảy ngược về, làm cho mày thất vọng rồi.”
Hạ Trí Hạo ôm gối vứt lên trên giường, “Có chút thất vọng, được, vậy tao đi nhé, mày tự chú ý chút, đợi lái xe tới rồi hãy về.”
Sở Dụ lười nói chuyện, xua tay đuổi người.
Buổi sáng ngày hôm sau, trong khu dân cư cũ nát có người ồn ào, đường Thanh Xuyên dần dần trở nên náo nhiệt.
Chúc Tri Phi xách năm cái bánh bao với một cốc sữa đậu nành cho Lục Thời, “Từ hôm nay trở đi, là bắt đầu phải ở trong trường, hôm qua mẹ em cố ý xuống bếp làm đấy, mẹ em bảo đồ ăn trong nhà ăn của trường chắc chắn không ngon bằng đồ ăn nhà làm, bảo em mang cho anh mấy cái, còn dặn dò em nhât định phải giám sát anh ăn xong.”
Chờ Lục Thời cầm lấy bánh bao với sữa đậu nành, Chúc Tri Phi giật nhẹ quay cặp sách, “Đúng rồi, anh Lục, em quên mất không hỏi, hôm qua em tới phòng học tìm anh, nhưng không thấy anh, em nghe lớp trưởng lớp anh nói anh bị chủ nhiệm lớp dẫn đi rồi, có chuyện gì thế?”
“Bảo tôi đi tới phòng y tế.”
Chúc Tri Phi hiểu ra, ồ, là đãi ngộ của học sinh ưu tú.
Nhớ tới Lục Thời bị thương, Chúc Tri Phi nghiến răng, “Con mẹ nó mấy thằng oắt con ở phố bên cạnh, có gan thì một chọi một, con mẹ nó mười, mười mấy người chặn đường tính cái gì?”
Con phố bên cạnh mới mở một quán sửa xe, nhưng mọi người gần đường Thanh Xuyên đều quen chiếu cố việc làm ăn của nhà Ngụy Quang Lỗi. Quán sửa xe kia mở hơn nửa tháng rồi, không nói tới việc hồi vốn, ngay cả tiền thuê cửa hàng cũng không gánh nổi nữa.
Ông chủ ở đó là một tên côn đồ, sáng sớm hôm qua, tụ tập mười mấy người, cầm đầu tới chặn đường Ngụy Quang Lỗi, chuẩn bị dứt khoát đánh cho cậu bán sống bán chết, làm cho họ Ngụy sợ tới mức phải đóng cửa là tốt nhất.
Không ngờ rằng Lục Thời và Chúc Tri Phi thuận đường đi với Ngụy Quang Lỗi cũng bị chặn lại.
Nhớ tới câu nói của Lục Thời, “Lên cùng lúc đi, tôi còn phải tới trường, sắp tới giờ rồi”, Chúc Tri Phi lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!
Cậu nghiêng đầu đang muốn nói gì đó, lại thấy bàn tay móng tay được cắt bằng sạch sẽ của Lục Thời cầm lấy cốc sữa đậu nành lên, cũng không uống, lông mi rũ xuống, không biết đang nghĩ gì, xuất thần.
Chúc Tri Phi giơ bàn tay ra, huơ huơ lên xuống trước mặt Lục Thời, “Anh Lục, sao thế, tối qua ngủ không tốt sao? Sao không tập trung thế này?”
Lục Thời hoàn hồn, đút tay vào túi quần đồng phục đen, thấp giọng nói: “Không sao.”
Chúc Tri Phi nói thầm, tầm mắt hạ xuống, lại rơi trên khóe môi Lục Thần, “Vết thương ở khóe miệng anh…….hình như còn rách to hơn ngày hôm qua? Không phải đã đi phòng y tế ở trường xử lý rồi sao, tại sao còn nghiêm trọng thế này? Ăn cơm, nói chuyện đau đến thế nào đây!”
Vết thương ở khóe miệng.
Lục Thời nhớ tới ngày hôm qua, trong phòng bệnh yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập, anh không kịp phòng bị, bị Sở Dụ khống chế.
Đối phương đè lên người anh, vội vàng liếm hút vết thương ở khóe môi anh, vừa mê mẩn vừa tham lam đòi hỏi, ánh mắt mất đi tiêu cự, hô hấp tràn ra dường như mang theo mùi vị kẹo hoa quả ngọt lịm.
Cuối cùng cậu ngã lên người anh, ngất đi, bên môi vẫn còn dính vết máu.
Máu của anh.
Con ngươi của Lục Thời chuyển thâm trầm.
Chúc Tri Phi cảm thấy trạng thái lúc này của Lục Thời có gì đó không đúng lắm, làm cho cậu cảm thấy rằng giống như khoảng thời gian anh vừa mới tới đường Thanh Xuyên, trên người mang theo nết tối tăm mà ánh mặt trời cũng không thể chiếu tới.
Cậu tự nhiên hoảng hốt, “Anh Lục …”
“Lúc tôi tới, bác sĩ không có ở đó, còn chưa xử lý.”
Không biết vì sao, nghe thấy câu trả lời của Lục Thời, Chúc Tri Phi thở ra một hơi, cổ họng có chút khô, “Thì ra là như vậy, ha ha.”
Lục thời buông mí mắt mỏng manh, uống một ngụm sữa đậu nành, vẻ mặt không rõ ràng, “Ừ”.
Sở Dụ tới trường sớm.
Dường như cả một khoảng thời gian rồi cậu chưa từng thoải mái toàn thân giống như hôm nay, có tinh thần, đi đường còn mang theo gió, cảm thấy không khí rất trong lành, ánh mặt trời sáng lạn.
Trong phòng học yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nghiêm túc học bài, Chương Nguyệt Sơn ngồi phía trước cậu còn tới sớm hơn cả cậu, đang thoăn thoắt ra sức chép bài tập, đôi mắt thâm quầng giống như đánh phấn mắt đen.
Sở Dụ để cặp sách xuống, nhìn một cái, “Bài tập hè hả?”
“Đúng rồi!” Chương Nguyệt Sơn vừa chép bài tập vừa oán giận, “Rõ ràng đều xáo trộn rồi phân lớp mới, còn phải giao bài tập hè? Không ngờ rằng Lão Diệp chẳng ra làm sao, sáng sớm hôm nay đã bảo lớp phó học tập thu toàn bộ bài tập hè, ông ấy muốn kiểm tra, trời muốn diệt tôi rồi! Không đúng, trời muốn diệt chúng ta rồi!”
Sở Dụ hiểu được, thì ra những người trong phòng múa bút thành văn, toàn bộ đang chép bài tập.
Chương Nguyệt Sơn dừng bút, rút ra vài giây ngẩng đầu nhìn Sở Dụ, “Cậu thì sao, thân thể có thoải mái hay không? Bài tập đâu, cậu đã làm chưa thế?”
Sở Dụ gật gật cằm, rất tự hào, “Ngủ một giấc tỉnh dậy cảm thấy như sống lại! Bài tập tôi đã chép xong rồi, chẳng qua câu hỏi lớn lười viết, nhưng đã làm hết câu lựa chọn và điền vào chỗ trống.”
Bài tập hè của Tư lập Gia Ninh rất nhiều, những môn chính cơ bản đều là mỗi ngày một tờ đề, chồng chất cùng một chỗ, dày một tầng, người ta không cảm nhận được niềm vui của kỳ nghỉ hè rốt cuộc là ở đâu, mấy ngày hôm trước Sở Dụ cầm đáp án, chép ABCD lên bài thi cũng tốn không ít thời gian.
Người trong phòng học dần nhiều lên, thỉnh thoảng có thể nghe thấy “Nguy rồi, nguy rồi, không kịp rồi, không kịp rồi, nhanh, cậu đọc đáp án cho tớ đi, tớ làm chọn đáp án với điền chỗ trống đại số trước!”
Một vài giây đột nhiên yên lặng, sau đó, âm thanh cả phòng học thấp xuống hai độ. Sở Dụ từ quyển manga ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy người ngồi bàn sau khoác cặp sách một bên vai đi về phía cửa phòng.
Không nhịn được hướng tầm mắt về vết thương ở khóe miệng đối phương, Sở Dụ cúi thấp đầu, tiếp tục xem manga, nhưng tâm tư bị phân tán, đọc không vào nữa.
Lục Thời dừng lại bên cạnh bàn học của Sở Dụ.
Giống như ấn vào nút im lặng, cả phòng đột nhiên trở nên an tĩnh, mọi người không chép bài tập nữa, cũng không buôn chuyện nữa, đều nín thở, lặng lẽ chú ý tới động tĩnh phía Lục thần với Sở giáo hoa.
Ngày đầu tiên vào học, đã kích động thế này sao?
Ánh mắt liếc nhìn thấy một đôi giày thể thao sạch sẽ màu đen, bên chóp mũi quanh quẩn mùi nước giặt quần áo trong lành, Sở Dụ mờ mịt ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt nhìn xuống của Lục Thời.
Thấy rõ sự ngờ vực thuần khiết trong mắt đối phương, Lục Thời không nói gì, đi tiếp vài bước, vứt cặp sách đen lên trên bàn mình.
Chẳng hiểu tại sao.
Sở Dụ lắc đầu, nỗ lực lắc văng hình ảnh giấc mơ biến thái ngày hôm qua ra khỏi đầu.
Lại có chút thèm ăn, cậu với vào trong ngăn bàn mình, tìm tòi cả nửa ngày, mới tìm thấy cái kẹo được đóng gói màu sắc sặc sỡ, bóc ra nhét vào miệng.
Dùng đầu lưỡi đảo qua mấy cái, Sở Dụ nhíu mày – tại sao ăn lại không thấy vị ngọt nhỉ??
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cảm giác thiêu đốt ở cổ họng đã giảm bớt, cơ thể hồi phục lại chút sức lực, trong miệng có vị ngọt khó mà hình dung được.
Nhìn chằm chằm trần nhà phòng y tế, cậu mơ hồ bản thân đã mơ một giấc mơ, nỗ lực nhớ lại, bản thân hình như nằm mơ thấy …..
Đậu, Sở Dụ, mày nằm mơ thật biến thái!
Cậu nằm mơ thấy trong căn phòng bệnh này, cậu đè Lục Thời dưới thân, ghé sát vào liếm khóe miệng người ta, hút lấy máu tươi từ vết thương nơi khóe miệng, trong nháy mắt khi nuốt xuống, toàn thân khô nóng lui dần, cảm giác đói khát biến mất.
Chuyện nằm mơ thấy Lục Thời, đã không phải là hai ba lần nữa rồi, Sở Dụ đã sớm quen thuộc. Nhưng mà liếm khóe môi của người ta – con mẹ nó chuẩn mực nằm mơ cũng quá lớn rồi!
Còn nữa, đại ca xã hội muốn đè là có thể đè sao? Cũng chỉ trong mơ mà thôi.
Cửa phòng bị gõ mấy tiếng, người tới mở miệng liền nói, “Dụ thiếu, con mẹ nó mày thực sự nằm viện hả?”
Suy nghĩ của Sở Dụ bị cắt đứt, cũng không còn mấy sức lực để nói chuyện, “Hạ Trí Hạo? Sao mày lại tới đây?”
“Đương nhiên tới thăm bệnh, nghe người ta nói mày vừa tới báo danh khai giảng, đã bị đưa tới bệnh viện, thầy chủ nhiệm vừa họp xong đã vội vàng tới đây xem tình hình của mày. Là anh em, dù sao tao cũng phải tới nhìn mày một cái mới đủ nghĩa khí.”
“Chủ nhiệm lớp? Khi thầy ấy đến có lẽ tao vẫn còn đang ngủ, không biết.” Đầu óc Sở Dụ rất loạn, vén mí mắt nhìn Hạ Trí Hạo, bị dáng vẻ đeo khuyên tai sáng lấp lánh bên tai trái, cùng với áo sơ mi đồng phục không cài bốn nút làm cho cay mắt, “Buổi tối lại đi đâu chơi hả?”
Hạ Trí Hạo tự mình tìm ghế ngồi xuống, “Bệnh tới ngu người rồi hả? Con gái nhà họ Lâm tổ chức party sinh nhật trên du thuyền, là tối nay đấy, đúng rồi mày có đi không? Đều là người quen cả.”
“Không đi.” Sở Dụ ngại party quá ồn, không thích đi, “Khi mày đi, giúp tao tặng một phần quà cho chị ấy, chính mà thứ lần trước chị ấy đã nhắc tới một lần, bộ trang sức mới ra của George Lorna, tao đã nhờ người mua dược rồi.”
Hạ Trí Hạo không lớn tuổi, nhưng thích chơi, tuy rằng Sở Dụ chơi với cậu nhưng mấy phương diện này cũng không hợp với nhau được, cậu đã quen rồi, cảm thấy nếu như Sở Dụ đồng ý đi luôn mới là thấy ma giữa ban ngày.
Hạ Trí Hạo nhíu mày, “Quan tâm như thế sao?”
Có lẽ trong đầu Hạ Trí Hạo không biết đã nghĩ tới tận đâu rồi, Sở Dụ thuận tay ném chiếc gối qua, “Cút, cút, cút, chị Lâm bình thường rất quan tâm tao.”
Hai tay bắt được gối dựa, Hạ Trí Hạo cười lớn, vội vàng nói: “Được, tao giúp mày mang quà qua đó, nói mày bị ốm rồi.”
Sở dụ “Ừ” một tiếng, “Cảm ơn nhé, thăm cũng thăm xong rồi, nhanh biến đi, bản thiếu gia đi tới ranh giới chết lại hết lần này lần khác nhảy ngược về, làm cho mày thất vọng rồi.”
Hạ Trí Hạo ôm gối vứt lên trên giường, “Có chút thất vọng, được, vậy tao đi nhé, mày tự chú ý chút, đợi lái xe tới rồi hãy về.”
Sở Dụ lười nói chuyện, xua tay đuổi người.
Buổi sáng ngày hôm sau, trong khu dân cư cũ nát có người ồn ào, đường Thanh Xuyên dần dần trở nên náo nhiệt.
Chúc Tri Phi xách năm cái bánh bao với một cốc sữa đậu nành cho Lục Thời, “Từ hôm nay trở đi, là bắt đầu phải ở trong trường, hôm qua mẹ em cố ý xuống bếp làm đấy, mẹ em bảo đồ ăn trong nhà ăn của trường chắc chắn không ngon bằng đồ ăn nhà làm, bảo em mang cho anh mấy cái, còn dặn dò em nhât định phải giám sát anh ăn xong.”
Chờ Lục Thời cầm lấy bánh bao với sữa đậu nành, Chúc Tri Phi giật nhẹ quay cặp sách, “Đúng rồi, anh Lục, em quên mất không hỏi, hôm qua em tới phòng học tìm anh, nhưng không thấy anh, em nghe lớp trưởng lớp anh nói anh bị chủ nhiệm lớp dẫn đi rồi, có chuyện gì thế?”
“Bảo tôi đi tới phòng y tế.”
Chúc Tri Phi hiểu ra, ồ, là đãi ngộ của học sinh ưu tú.
Nhớ tới Lục Thời bị thương, Chúc Tri Phi nghiến răng, “Con mẹ nó mấy thằng oắt con ở phố bên cạnh, có gan thì một chọi một, con mẹ nó mười, mười mấy người chặn đường tính cái gì?”
Con phố bên cạnh mới mở một quán sửa xe, nhưng mọi người gần đường Thanh Xuyên đều quen chiếu cố việc làm ăn của nhà Ngụy Quang Lỗi. Quán sửa xe kia mở hơn nửa tháng rồi, không nói tới việc hồi vốn, ngay cả tiền thuê cửa hàng cũng không gánh nổi nữa.
Ông chủ ở đó là một tên côn đồ, sáng sớm hôm qua, tụ tập mười mấy người, cầm đầu tới chặn đường Ngụy Quang Lỗi, chuẩn bị dứt khoát đánh cho cậu bán sống bán chết, làm cho họ Ngụy sợ tới mức phải đóng cửa là tốt nhất.
Không ngờ rằng Lục Thời và Chúc Tri Phi thuận đường đi với Ngụy Quang Lỗi cũng bị chặn lại.
Nhớ tới câu nói của Lục Thời, “Lên cùng lúc đi, tôi còn phải tới trường, sắp tới giờ rồi”, Chúc Tri Phi lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!
Cậu nghiêng đầu đang muốn nói gì đó, lại thấy bàn tay móng tay được cắt bằng sạch sẽ của Lục Thời cầm lấy cốc sữa đậu nành lên, cũng không uống, lông mi rũ xuống, không biết đang nghĩ gì, xuất thần.
Chúc Tri Phi giơ bàn tay ra, huơ huơ lên xuống trước mặt Lục Thời, “Anh Lục, sao thế, tối qua ngủ không tốt sao? Sao không tập trung thế này?”
Lục Thời hoàn hồn, đút tay vào túi quần đồng phục đen, thấp giọng nói: “Không sao.”
Chúc Tri Phi nói thầm, tầm mắt hạ xuống, lại rơi trên khóe môi Lục Thần, “Vết thương ở khóe miệng anh…….hình như còn rách to hơn ngày hôm qua? Không phải đã đi phòng y tế ở trường xử lý rồi sao, tại sao còn nghiêm trọng thế này? Ăn cơm, nói chuyện đau đến thế nào đây!”
Vết thương ở khóe miệng.
Lục Thời nhớ tới ngày hôm qua, trong phòng bệnh yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập, anh không kịp phòng bị, bị Sở Dụ khống chế.
Đối phương đè lên người anh, vội vàng liếm hút vết thương ở khóe môi anh, vừa mê mẩn vừa tham lam đòi hỏi, ánh mắt mất đi tiêu cự, hô hấp tràn ra dường như mang theo mùi vị kẹo hoa quả ngọt lịm.
Cuối cùng cậu ngã lên người anh, ngất đi, bên môi vẫn còn dính vết máu.
Máu của anh.
Con ngươi của Lục Thời chuyển thâm trầm.
Chúc Tri Phi cảm thấy trạng thái lúc này của Lục Thời có gì đó không đúng lắm, làm cho cậu cảm thấy rằng giống như khoảng thời gian anh vừa mới tới đường Thanh Xuyên, trên người mang theo nết tối tăm mà ánh mặt trời cũng không thể chiếu tới.
Cậu tự nhiên hoảng hốt, “Anh Lục …”
“Lúc tôi tới, bác sĩ không có ở đó, còn chưa xử lý.”
Không biết vì sao, nghe thấy câu trả lời của Lục Thời, Chúc Tri Phi thở ra một hơi, cổ họng có chút khô, “Thì ra là như vậy, ha ha.”
Lục thời buông mí mắt mỏng manh, uống một ngụm sữa đậu nành, vẻ mặt không rõ ràng, “Ừ”.
Sở Dụ tới trường sớm.
Dường như cả một khoảng thời gian rồi cậu chưa từng thoải mái toàn thân giống như hôm nay, có tinh thần, đi đường còn mang theo gió, cảm thấy không khí rất trong lành, ánh mặt trời sáng lạn.
Trong phòng học yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nghiêm túc học bài, Chương Nguyệt Sơn ngồi phía trước cậu còn tới sớm hơn cả cậu, đang thoăn thoắt ra sức chép bài tập, đôi mắt thâm quầng giống như đánh phấn mắt đen.
Sở Dụ để cặp sách xuống, nhìn một cái, “Bài tập hè hả?”
“Đúng rồi!” Chương Nguyệt Sơn vừa chép bài tập vừa oán giận, “Rõ ràng đều xáo trộn rồi phân lớp mới, còn phải giao bài tập hè? Không ngờ rằng Lão Diệp chẳng ra làm sao, sáng sớm hôm nay đã bảo lớp phó học tập thu toàn bộ bài tập hè, ông ấy muốn kiểm tra, trời muốn diệt tôi rồi! Không đúng, trời muốn diệt chúng ta rồi!”
Sở Dụ hiểu được, thì ra những người trong phòng múa bút thành văn, toàn bộ đang chép bài tập.
Chương Nguyệt Sơn dừng bút, rút ra vài giây ngẩng đầu nhìn Sở Dụ, “Cậu thì sao, thân thể có thoải mái hay không? Bài tập đâu, cậu đã làm chưa thế?”
Sở Dụ gật gật cằm, rất tự hào, “Ngủ một giấc tỉnh dậy cảm thấy như sống lại! Bài tập tôi đã chép xong rồi, chẳng qua câu hỏi lớn lười viết, nhưng đã làm hết câu lựa chọn và điền vào chỗ trống.”
Bài tập hè của Tư lập Gia Ninh rất nhiều, những môn chính cơ bản đều là mỗi ngày một tờ đề, chồng chất cùng một chỗ, dày một tầng, người ta không cảm nhận được niềm vui của kỳ nghỉ hè rốt cuộc là ở đâu, mấy ngày hôm trước Sở Dụ cầm đáp án, chép ABCD lên bài thi cũng tốn không ít thời gian.
Người trong phòng học dần nhiều lên, thỉnh thoảng có thể nghe thấy “Nguy rồi, nguy rồi, không kịp rồi, không kịp rồi, nhanh, cậu đọc đáp án cho tớ đi, tớ làm chọn đáp án với điền chỗ trống đại số trước!”
Một vài giây đột nhiên yên lặng, sau đó, âm thanh cả phòng học thấp xuống hai độ. Sở Dụ từ quyển manga ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy người ngồi bàn sau khoác cặp sách một bên vai đi về phía cửa phòng.
Không nhịn được hướng tầm mắt về vết thương ở khóe miệng đối phương, Sở Dụ cúi thấp đầu, tiếp tục xem manga, nhưng tâm tư bị phân tán, đọc không vào nữa.
Lục Thời dừng lại bên cạnh bàn học của Sở Dụ.
Giống như ấn vào nút im lặng, cả phòng đột nhiên trở nên an tĩnh, mọi người không chép bài tập nữa, cũng không buôn chuyện nữa, đều nín thở, lặng lẽ chú ý tới động tĩnh phía Lục thần với Sở giáo hoa.
Ngày đầu tiên vào học, đã kích động thế này sao?
Ánh mắt liếc nhìn thấy một đôi giày thể thao sạch sẽ màu đen, bên chóp mũi quanh quẩn mùi nước giặt quần áo trong lành, Sở Dụ mờ mịt ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt nhìn xuống của Lục Thời.
Thấy rõ sự ngờ vực thuần khiết trong mắt đối phương, Lục Thời không nói gì, đi tiếp vài bước, vứt cặp sách đen lên trên bàn mình.
Chẳng hiểu tại sao.
Sở Dụ lắc đầu, nỗ lực lắc văng hình ảnh giấc mơ biến thái ngày hôm qua ra khỏi đầu.
Lại có chút thèm ăn, cậu với vào trong ngăn bàn mình, tìm tòi cả nửa ngày, mới tìm thấy cái kẹo được đóng gói màu sắc sặc sỡ, bóc ra nhét vào miệng.
Dùng đầu lưỡi đảo qua mấy cái, Sở Dụ nhíu mày – tại sao ăn lại không thấy vị ngọt nhỉ??
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.