Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 82

Tô Cảnh Nhàn

08/08/2020

Đeo lắc chân không được mấy ngày, Sở Dụ đã quen thuộc.

Trừ việc không thể đeo tất dài qua mắt cá chân, chuyện khác đều không ảnh hưởng gì. Cậu thường cúi đầu xem, còn cảm thấy rất xinh đẹp.

Nghỉ lễ mồng một tháng năm quay lại là ba ngày thi giữa kỳ liên tiếp. Thi xong, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Cho dù là thi tốt hay không, ít nhất trước khi công bố thành tích thi, có thể thả lỏng vui vẻ hai ngày.

Lý Hoa tìm Sở Dụ và Lục Thời, mấy người tụ tập so đáp án.

Mỗi lần báo ra đáp án một câu, Phương Tử Kỳ đều kinh hồn bạt vía. So đáp án tới phía sau, cậu ta trực tiếp bịt tai. Bởi vì thức đêm ôn tập, dưới mắt còn có một vòng thâm quầng rõ ràng.

“Không so nữa, không so nữa, tra tấn! Đây đúng là tra tấn! Nếu như một ngày nào đó tinh thần tôi sụp đổ, chắc chắn là do so đáp án gây nên!”

Chương Nguyệt Sơn xua tay, giọng điệu bất mãn, “Nói ra các cậu có thể không tin, chúng ta đã so mười câu hỏi lựa chọn môn toán, thế vậy mà có tận sáu câu tôi chọn khác so với Lục Thần. Tôi chết rồi, tôi không sống nổi nữa, tôi không muốn nghĩ tới tôi có thể thi được bao nhiêu điểm môn toán….so đáp án thực sự vô cùng khủng bố!”

Lý Hoa an ủi cậu ta, “Chưa biết chừng, những câu lựa chọn còn lại và điền chỗ trống đều đúng cả.”

Chương Nguyệt Sơn nháy mắt phấn chấn, nháy mắt sắc mặt lại suy sụp, “Cậu có tin không? Những câu còn lại tôi đều đúng.”

Nhận được ánh mắt chờ mong của Chương Nguyệt Sơn, Lý Hoa rất muốn che mờ lương tâm nói “tôi tin”, nhưng cuối cùng vẫn nói thật lòng, “Tôi không tin”.

Vẻ mặt Chương Nguyệt Sơn mệt mỏi, “Các anh em, muốn đi ăn kem không, tôi mời, chỉ cần các cậu mỗi người chúc tôi một câu.”

Mấy người tụ tập ở cửa siêu thị bên ngoài trường học.

Chương Nguyệt Sơn nói được làm được, mời mọi người ăn kem.

Mộng Ca tích cực nhất, lấy kem từ tay Chương Nguyệt Sơn, lớn tiếng chúc phúc, “Chúc cậu vĩnh viễn giữ gìn thanh xuân!”

Chương Nguyệt Sơn còn chưa kịp có phản ứng gì, Sở Dụ đã nhanh chóng chọn một cây kem vị dâu tây, “Chúc cậu trai gái song toàn!”

Lục Thời cũng vươn tay, tùy ý chọn một hương vị, “Chúc cậu sớm sinh quý tử.”

Chương Nguyệt Sơn vẻ mặt lờ mờ, “Các cậu, các cậu,” không nghĩ ra được tính từ nào, “Các cậu! Tôi bảo các cậu chúc những câu toán còn lại của tôi đều đúng cả! Ông đây còn chưa kết hôn chưa già, muốn bảo trì thanh xuân, sớm sinh quý tử để làm gì?”

Mộng Ca xé giấy gói liếm một cái, “Lớp trưởng, lời chúc của chúng tôi rất tốt mà! Vĩnh viễn thanh xuân, trâu bò!”

Sở Dụ cong mi, “Đúng vậy lớp trưởng, những người từng học chính trị, triết học đều biết, cậu lựa chọn đáp án có đúng hết hay không, sao có thể dựa vào chúng tôi nói là được?” Cậu chép miệng, “Kem này ngon thật đấy!”

Mấy người cười đùa trên quãng đường đi, nháy mắt quăng chuyện thi ra sau đầu.

Cửa thang máy khu phòng học hiếm khi ít người xếp hàng, mấy người nhanh chóng đi vào trong thang máy.

Chương Nguyệt Sơn nhớ ra, “Ăn kem của tôi rồi thì phải làm gì đó chứ nhỉ? Tối ngày mai là trận chung kết đấu kiếm, mấy người đều phải tới tiếp dầu cho tôi?”

Mộng Ca vươn cánh tay, ôm lấy vai Chương Nguyệt Sơn, “Được, không thành vấn đề, những tuyển thủ khác đều có đội cổ vũ, lớp trưởng của chúng ta cũng không thể thiếu!”

Sở Dụ phát hiện trọng điểm, “Lớp trưởng, cậu vào vòng chung kết đấu kiếm hả? Giỏi vậy sao?”

Lý Hoa thản nhiên vạch trần chân tướng, “Đội đấu kiếm của bọn họ tổng cộng không tới mười người.”

Ngày hôm sau tan tiết tự học tối, đầu tiên tới xin thầy Diệp đồng ý cho nghỉ, mấy người kéo nhau vào bên trong sân vận động trong nhà.

Sân vận động trong nhà của trường tư lập Gia Ninh thi công rất rộng, đỉnh cong, ánh đèn sáng rõ, trên tường sân đấu kiếm đã treo một dải biểu ngữ màu đỏ rất lớn, bên trên viết “Trận chung kết giải đấu kiếm vườn trường lần thứ bảy”, rất đủ cảm giác nghi thức. Bên cạnh còn có người giơ máy ảnh, chuẩn bị chụp.

Tới đứng ở vị trí xem thi đấu, Mộng Ca kéo khóa cặp ra, lấy từ bên trong ra một dây màu đỏ, nhét vào trong tay mỗi người một sợi.

Sở Dụ nghi hoặc, “Đây là gì? Lát nữa chúng ta phải cầm cái này vẫy sao? Xấu hổ quá!”

Nhưng mà, Sở Dụ hoàn toàn xem nhẹ trình độ mà sợi dây đỏ này mang lại.

“Đương nhiên không phải!”

Mộng Ca làm mẫu, nhanh chóng buộc sợi dây lên trên trán, còn thắt một nơ con bướm vặn vẹo xấu xí đằng sau gáy.

Nhìn phía chính diện, trên sợi dây màu đỏ có in chữ lớn màu trắng – Tất thắng. Đằng sau là ba dấu chấm than thật to.

Mộng Ca không phát hiện sự im lặng của bọn Sở Dụ, cậu ta kích động đề cử, “Mỗi người chúng ta đều buộc trên trán có phải nhìn đặc biệt chỉnh thể, đặc biệt có khí thế hay không? Đến lúc đó lớp trưởng nhìn thấy, oa, khí thế như cầu vồng! Đồng thời nhận được sự cổ vũ vô cùng to lớn, một luồng lực lượng từ tận đáy lòng xuyên lên, lập tức đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!”

Sở Dụ cố gắng đấu tranh, “Nhưng cái dây này….” thật sự rất xấu.

Mộng Ca chỉ chỉ trong sân, “Các cậu nhìn xem! Những tuyển thủ khác đều có đội cổ vũ bóng bay hoặc là cầm cờ màu tiếp ứng! Các anh em, các bạn, các cậu nhẫn tâm nhìn cả sân chỉ có mỗi lớp trưởng của chúng ta là không có gì sao!”

Lý Hoa nhìn khắp xung quanh, cuối cùng dường như quyết tâm, buộc dây vải lên trên đầu.

Phương Tử Kỳ nói thầm, “Các tuyển thủ khác có, lớp trưởng của chúng ta cũng phải có!”

Nói xong, cũng buộc lên.

Sở Dụ cảm thấy bọn họ nói cũng có lí, hơn nữa đeo dây màu đỏ gì gì cũng chỉ đeo trong mười, hai mươi phút thôi, cũng được!

Sở Dụ đưa dây cho Lục Thời, nhắm mắt lại, “Buộc đi, không soi gương là được!”

Mấy người xếp thành một hàng ngồi đầu tiên của khán đài.

Khi Chương Nguyệt Sơn mặc áo bảo vệ màu trắng, đeo dụng cụ bảo vệ, tay cầm kiếm đi ra, liếc mắt một cái đã thấy bọn Sở Dụ.

Câu im lặng cảm khái một câu trong lòng – Ôi đậu má.

Tạo hình này thật sự là cay mắt!

Tuyển thủ sắp đối chiến với Chương Nguyệt Sơn bước lên trước một bước gửi lời chào hỏi tới khán giả. Đội cổ vũ đứng sau Sở Dụ hét to chỉnh tề, “Phòng Duy Lâm cố lên! Phòng Duy Lâm giỏi nhất!”

Không ngờ còn có cả khẩu hiệu?

Sở Dụ vội vàng dùng khuỷu tay huých huých Mộng Ca, “Mộng Ca, khẩu hiệu của chúng ta là gì?”



Mộng Ca cũng luống cuống, “Khẩu hiệu? Tôi không chuẩn bị khẩu hiệu, tôi chỉ chuẩn bị mỗi sợi dây đỏ này thôi!”

Thấy Chương Nguyệt Sơn bước lên trước một bước, chào hỏi khán giả. Trong lúc cấp bách, Sở Dụ nhanh trí, lập tức soạn ra một đoạn khẩu hiệu cổ vũ, “Nguyệt Sơn lớp A, một đời bình an! Phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!”

Khẩu hiệu vừa ra, toàn sân chú ý.

“Thật lợi hại!” Mộng Ca vỗ lên vai Sở Dụ, “Giáo hoa vất vả rồi! Nếu như lớp trưởng không lấy được hạng nhất, thì phải xin lỗi khẩu hiệu trâu bò này của cậu!”

Sở Dụ rống xong, cũng cảm thấy bản thân mình rất thức thời, cậu quay ra nhìn Lục Thời, vẻ mặt chờ được khen ngợi, “Tôi nghĩ ngay tại chỗ ấy, thế nào, thế nào?”

Lục Thời vuốt mái tóc mềm của Sở Dụ, “Ừ rất vần.”

Chương Nguyệt Sơn không phụ sự mong đợi của mọi người, giành được hạng nhất.

Xác định trận đấu đã kết thúc rồi, Sở Dụ vội vàng tháo sợi dây đỏ buộc trên trán Lục Thời xuống. Lại vươn tay tháo của mình xuống luôn.

Sau đó cậu phát hiện, tình huống có gì đó không đúng.

Cậu cẩn thận xem xét cái trán Lục Thời, kỳ quái, “Lục Thời sao trán cậu lại đỏ vậy?”

Lý Hoa cũng chỉ ra, “Giáo hoa, trán cậu cũng đỏ.”

Đợi khi mấy người đều tháo sợi dây đỏ xuống, nhìn thấy vết lằn màu đỏ tương tự nhau trên trán mỗi người, ánh mặt mờ mịt.

Sở Dụ chớp mắt mấy cái, đột nhiên nhận ra rốt cuộc là có chuyện gì, tầm mắt Sở Dụ chuyển hướng sang Mộng Ca, “Đậu má, Mộng Ca, cậu mua dây ở đâu vậy, đeo lên còn bị phai màu?”

Trong phòng rửa mặt của sân vận động.

Mấy người đứng chỉnh tề một hàng trước bồn rửa tay, cúi đầu hứng nước từ vòi nước, rửa dấu ấn màu đỏ trên trán.

Sở Dụ sờ sờ trán mình, “Mộng Ca, mấy cái dây đỏ mà cậu mua đã được kiểm nghiệm đủ chất lượng chưa, màu bị phai ra liệu có bị dị ứng rồi hủy dung không?”

Mộng Ca ngại phiền phức, đang gội đầu ngay dưới vòi nước, cậu suy nghĩ cẩn thận, “Cái này tôi thật sự không biết.”

Sở Dụ ưu sầu, cậu không yên tâm, cọ rửa mấy lần liền, xác định rửa sạch rồi mới thả lỏng tâm lý.

Nhưng làn da cậu mềm mại, trán cũng bị cọ đỏ bừng.

Sở Dụ đứng thẳng, soi gương, cậu có thể nhìn thấy bọn Chương Nguyệt Sơn đang tiến hành trò trẻ con hất nước vào nhau.

Cơ hội tốt.

Cẩn thận dịch từng bước, Sở Dụ dịch tới bên cạnh Lục Thời, ló đầu qua, nhỏ giọng nói, “Lục Thời, anh mau nhìn này, đỏ rồi, đau quá!”

Lục Thời dùng giấy giúp Sở Dụ lau khô nước trên trán cậu, lại rũ mí mắt, khẽ thổi vào vị trí đỏ lên kia.

“Còn đau không?”

Sở Dụ bị thổi hơi hơi thoải mái, cậu lại liên tục gật đầu, “Đau!” Nhất định đau!

Nghe vậy, Lục Thời ghé sát vào, hôn lên một cái.

“Bây giờ?”

Sở Dụ cười như có nước tràn trong con ngươi, vẫn cố ra vẻ đứng đắn, “Bây giờ không đau nữa rồi.”

Cậu đứng lại cẩn thận, liếc mắt nhìn thoáng qua, không biết từ khi nào bọn Chương Nguyệt Sơn đã dừng hất nước lại, đang nín thở lặng lẽ quan sát ở bên cạnh.

Nhận thấy tầm mắt Sở Dụ, Mộng Ca phản ứng vô cùng nhanh, diễn xuất vụng về hô lên, “Cái gì, cái gì nhỉ, ban nãy là ai đổ nước vào trong cổ tôi? Thù này không báo, tôi không họ Mộng nữa!”

Đi từ sân vận động ra, thời gian đã không còn sớm, Sở Dụ nhìn điện thoại, phát hiện giờ này tiết tự học buổi tối đã sớm kết thúc rồi.

Mấy người đi vào phòng học, mọi người tự thu dọn mấy quyển sách, chuẩn bị mang về ký túc xá.

Sở Dụ cầm theo sách giáo khoa vật lý, đi theo xuống tầng.

Tới cửa khu phòng học, điện thoại Lục Thời vang lên.

Thấy Lục Thời nhìn số điện thoại hiển thị, không nhận ngay lập tức. Sở Dụ cười với bọn Chương Nguyệt Sơn, “Các cậu về trước đi, mai gặp nhé!”

Chương Nguyệt Sơn gật đầu, “Được, chúng tôi đi ăn khuya trước, mai gặp nhé!”

Đợi bọn Chương Nguyệt Sơn đi xa rồi, Lục Thời mới nhận điện thoại.

Người gọi tới chính là Phương Vi Thiện.

Sở Dụ đi theo Lục Thời, tới con đường nhỏ bên cạnh khu phòng học.

Khu dạy học của Tư lập Gia Ninh được xây dựng theo phong cách học viện châu Âu, tường gạch đỏ bên ngoài, rất phục cổ. Góc tường trồng không ít hoa cỏ, trong không khí còn có mùi thơm thoang thoảng.

Ánh sáng màn hình chiếu sáng nửa khuôn mặt Lục Thời, giọng nói anh trần thấp, nói cũng ít.

Mà tốc độ nói của Phương Vi Thiện ở bên kia rất nhanh, gần như còn có chút kích động.

Sở Dụ ngước mắt lên nhìn Lục Thời, trong lòng bất ổn, cậu dứt khoát vươn tay, nắm lấy tay trái Lục Thời, nhẹ nhàng xoa nắn.

Lục Thời để mặc động tác của cậu.

Cuộc gọi kéo dài khoảng mười phút mới kết thúc.

Không đợi Sở Dụ hỏi, Lục Thời đã nói trước, “Phương Vi Thiện ra tay rồi. Một hai năm gần đây, ôn ta đã âm thầm làm giúp Lục Thiệu Chử không ít việc, trong tay còn nắm rất nhiều nhược điểm chí mạng.”

Lục Thiệu Chử coi Phương Vi Thiện như một con chó nghe lời, nhưng không ngờ rằng, con chó này lại cắn ngược một miếng, lại có thể cắn trúng cổ họng.

Ngón tay Lục Thời vuốt ve sườn mặt Sở Dụ, giọng Lục Thời trở nên rất nhẹ, con ngươi thâm trầm, “Có lẽ ngày mai sẽ có tin tức.”

Cả buổi sáng tinh thần Sở Dụ đều không yên ổn.



Thầy Diệp đang giảng đề thi giữa kỳ.

“….Các em, tôi đọc cho các em những bài thơ mà tôi đã viết, viết rất hay, tôi rất vui, các em cũng tán thành với tài hoa của tôi.  Nhưng mà! Các em có thể không dùng thơ của tôi viết vào trong văn không, sau đó còn viết, thi nhân họ Diệp nổi tiếng tám mươi năm về trước, từng vung bút viết ra câu thơ này. Tôi đứng trước mặt các em! Tôi thật sự không sống ở tám mươi năm trước.”

Cả phòng cười vang lên.

Đúng lúc tiếng chuông tan học kêu lên, thầy Diệp thở dài, xua tay, “Tan học, tan học, thi nhân nổi tiếng họ Diệp nào đó tám mươi năm về trước chuẩn bị quay về văn phòng đây.”

Chuông tan học reo xong, Sở Dụ nhận được điện thoại của Lâm Vọng Hề.

Sở Dụ tìm một chỗ ít người đứng, điện thoại để sát bên tai, “Chị Lâm?”

“Chị xem thời gian rồi mới gọi, có lẽ bây giờ em vừa mới tan học hả?”

Sau khi hỏi han mấy câu, Lâm Vọng Hề vào việc chính, “Phía bên em có lẽ còn chưa nhận được thông tin, nhà họ Lục ở thành phố A xảy ra chuyện rồi.”

Tim Sở Dụ đập mạnh.

Cậu giả vờ như không biết, ngữ khí không đổi, “Không phải nhà bọn họ sớm đã xảy ra chuyện rồi sao? Em nghe nói vợ của Lục Thiệu Chử bị phán tử hình vì tội giết người, bị xử bắn.”

“Không phải chuyện này.”

Phía Lâm Vọng Hề truyền tới âm thanh đóng cửa, cô tiếp tục nói, “Bố chị nhận được tin tức là một tiếng trước Lục Thiệu Chử bị bắt đi, hỗ trợ điều tra.”

Sở Dụ vô thức ngừng thở, căng thẳng, ngón tay để trong túi không khống chế được giật giật.

Hai giây sau, cậu mới cân nhắc ngữ khí hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì rồi? Nhưng mà dựa theo thế lực của nhà họ Lục, cho dù có bị bắt đi hỗ trợ điều ra có lẽ cũng nhanh chóng được thả về thôi?”

Giọng nói của Lâm Vọng Hề áp thấp xuống một chút, “Lần này chưa nói trước được.”

Tầm mắt Sở Dụ dừng trên kẽ xi măng xám trắng giữa gạch đỏ, tiếp tục hỏi, “Tại sao lại chưa nói trước được?”

“Bởi vì, nghe nói lần này Lục Thiệu Chử gặp chuyện không may là do ông ta có liên quan tới vụ án của Vương Nhất Nguyên, chứng cứ đầy đủ, không thoát được có liên quan. Cho dù ông chủ lớn nhà họ Lục có tự mình cứu người ra, bên trên cũng sẽ không buông tay. Sở Dụ, em có biết, thương nhân không đấu cùng quan.”

Lâm Vọng Hề nói thêm mấy câu nữa, “Vụ án của Vương Nhất Nguyên nhạy cảm thế nào, không cần chị nói chắc em cũng biết. Lục Thiệu Chử tham gia vào, phạm vào kiêng kị của bên trên. Người bạn kia của em…chính là cái người bạn tên là Lục Thời mà tối hôm liên hoan tới đón em ấy, em có biết bối cảnh thân phận của cậu ta không?”

Lâm Vọng Hề hỏi như vậy, Sở Dụ không ngạc nhiên.

Cậu còn đang đi học, vòng xã giao đều giới hạn ở thành phố S, Lâm Vọng Hề không thể nào vô duyên vô cớ đột nhiên gọi điện cho cậu, nói cho cậu biết nhà họ Lục đã xảy ra chuyện.

Sẽ chỉ vì Lâm Vọng Hề biết Lục Thời là người nhà họ Lục, cho nên mới đặc biệt gọi điện thoại nói cho cậu.

Sở Dụ trả lời, “Đương nhiên biết.” Cậu còn nói thêm một câu, “Nhưng mà quan hệ của cậu ấy và gia đình không được tốt, rất lâu rồi chưa quay về nhà.”

Lâm Vọng Hề: “Quan hệ với người trong nhà không tốt? Chẳng trách vẫn luôn che giấu thân phận, ngay cả Hạ Trí Hạo đều cho rằng cậu ta là học sinh nghèo dựa vào năng lực mới vào được tư lập Gia Ninh.”

“Vâng.” Sở Dụ không nói nhiều, còn trả lời qua loa.

Về chuyện thân phận này, Lục Thời vẫn luôn không cố ý che giấu.

Sở Dụ nghe Lục Thời kể về chuyện của nhà mình, ban đầu nghe chuyện Phương Vi Vân và Lục Thiệu Chử rất quen tai, không bao lâu sau thì khớp được cái tên ấy với người thật.

Cuối cùng Lâm Vọng Hề nói, “Chị gọi điện thoại tới là muốn nói với em, lần này nhà họ Lục xảy ra chuyện không may, em nhất định đừng nhúng tay vào. Chuyện này không thể dính vào dù chỉ một chút. Bây giờ Lục Thiệu Chử đã có chứng cứ vô cùng xác thực, chắc chắn bị buộc cùng một loại với Vương Nhất Nguyên, nhất định sẽ bị xử lý. Thậm chí mấy năm sau có lẽ nhà họ Lục cũng vì chuyện này mà sống không được tốt. Nhưng nền móng của nhà họ Lục rất ổn, qua vài năm, chắc chắn sẽ có thể vực lại, em cũng không cần quá lo lắng về người bạn của mình.”

Lâm Vọng Hề vẫn luôn rất chú ý tới Sở Dụ, trong lòng cậu đều rõ ràng, vì tốt cho cậu nên mới nói nhiều như vậy.

“Em biết nặng biết nhẹ, chị Lâm cứ yên tâm.”

Lâm Vọng Hề biết Sở Dụ rõ ràng, ngữ khí cũng buông lỏng, “Vậy thì tốt, em đừng chê chị lải nhải. Lần sau có thời gian thì tụ tập nhé?”

Sở Dụ cười đồng ý, “Được, chị tính xem, đã lâu lắm rồi không gặp.”

“Được, em chăm chỉ học tập, lần sau gặp nhau nói chuyện.”

Kết thúc cuộc gọi, Sở Dụ cầm điện thoại, một lúc lâu sau mới thở ra một ngụm khí.

Không thể không nói, Lục Thời suy đoán rất đúng.

Con chó Phương Vi Thiện cắn Lục Thiệu Chử, thực sự là chọn vào mạch máu ở cổ họng.

Đợi khi kể lại từng câu từng chữ Lâm Vọng Hề đã nói cho Lục Thời nghe, Sở Dụ lại suy nghĩ, “Phương Vi Thiện rất rõ ràng, chọn anh, hoặc là chọn Lục Thiệu Chử, nhất định phải quyết đoán. Một khi quyết định kéo Lục Thiệu Chử xuống, nhất định phải một đòn chí mạng. Nếu không, một khi Lục Thiệu Chử có cơ hội vùng vẫy làm lại, vậy người bị báo thù, đứng mũi chịu sào vẫn là Phương Vi Thiện.

Lục Thời gật đầu, “Ừ, cho nên ông ta nắm nhiều nhược điểm của Lục Thiệu Chử trong tay như vậy, cuối cùng lại chọn đòn chí mạng kia.”

“Ông ta rất thông minh.” Sở Dụ lại lo lắng, “Vậy…”

Trong lòng Sở Dụ thật sự bất an, “Em có chút bất an, anh hợp tác với Phương Vi Thiện, liệu Phương Vi Thiện có cắn trả anh không.”

Lục Thiệu Chử bị bắt đi, Sở Dụ thờ phào nhẹ nhõm đồng thời không nhịn được nghĩ nhiều.

Dù sao, bây giờ Lục Thời vừa mới thành niên không bao lâu, bên cạnh lại không có người đáng tin cậy giúp đỡ.

Nếu như Phương Vi Thiện thật sự muốn làm gì đó, Lục Thời rất khó chống đỡ và đối phó.

Hơn nữa, Phương Vi Thiện chịu giúp Lục Thời đối phó với Lục Thiệu Chử, rõ ràng có thể nhìn ra, Phương Vi Thiện tuyệt đối không phải người không có dã tâm, không phải là người biết rõ điểm dừng.

Lục Thời rất thích Sở Dụ lo lắng cho anh, trong lòng đều nghĩ về anh.

“Phương Vi Thiện không cần tôi đối phó.”

Lục Thời chẳng hề lo lắng chút nào, anh giống như một thợ săn bình tĩnh, nắm tất cả manh mối trong tay.

“Lục Triệu Hòa có dục vọng khống chế rất mạnh, không thể nào chịu đựng việc nhà họ Lục nuôi một con chó nhảy ra cắn chết Lục Thiệu Chử. Chuyện này đánh lên mặt ông ta. Cả đời ông nghi ngờ rất nặng, ông ta dám dùng Phương Vi Thiện làm việc, vậy khẳng định trong tay ông ta có nhược điểm của Phương Vi Thiện. Cho dù nhược điểm này là thật, hay là giả, lần này Phương Vi Thiện đều không thể trốn thoát.”

Sở Dụ hiểu rồi, “Anh đã tính toán tốt ngày từ đầu!”

Đầu ngón tay Lục Thời vuốt ve cẩn thận khóe mắt Sở Dụ, tốc độ nói của Lục Thời chậm rãi nhẹ nhàng, “Ừ, nhìn bọn họ chó cắn chó, không phải vui vẻ lắm sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook