Chương 79: Tái Ngộ
Đoạn Nhận Thiên Nhai
29/09/2024
Việc cầm vũ khí lao vào cận chiến, đấu chém nhau như vậy giữa các tu sĩ không phải chuyện thường thấy. Để điều này xảy ra, thường là khi tu vi hai bên tương đương, pháp bảo của mỗi bên không đủ khả năng chế ngự đối phương. Trong tình huống bình thường, nếu tu vi ngang nhau, chỉ cần một bên muốn chạy thì việc này sẽ không xảy ra. Vì thế chỉ có hai khả năng: cả hai đều không muốn chạy, hoặc một bên không thể chạy thoát.
Linh Hạc thật may mắn khi nhận ra một người quen, đó là Bạch Tố. Sau hơn một năm không gặp, vẻ ngoài của nàng không có gì thay đổi. Đối thủ của nàng lúc này là một nam tử áo đen bịt mặt, Bạch Tố cầm trong tay một thanh đoản kiếm, đứng trên một đóa hoa năm cánh, vòng bảo hộ xung quanh đã trở nên tối mờ, không kịp bổ sung linh lực. Vũ khí của đối thủ thì có phần không chính thống, là một cây gậy hai đầu màu bạc. Pháp bảo phi hành mà hắn đang sử dụng, Linh Hạc thấy rất quen, hình như là loại mà tên xui xẻo Sở Tranh đã từng dùng. Trong nhẫn không gian của Linh Hạc cũng có một thứ như vậy, nhưng hắn chưa kịp hỏi cách sử dụng.
Hai người đó quả thực là ngang tài ngang sức, nếu không có người quan sát bên cạnh. Vấn đề là hiện giờ đã có một khán giả, cũng bịt mặt, thân hình rất đẹp, bộ đồ bó sát làm nổi bật đôi chân dài thon và vòng eo nhỏ. Nếu không có Bạch Tố ở đây, Linh Hạc chắc chắn không ngại sử dụng thủ đoạn hạ lưu một chút, đánh ngất hai kẻ mặc đồ đen này, rồi tìm một nơi để lột sạch đồ trên người chúng, tra khảo kỹ càng để biết được những điều Linh Hạc muốn.
Nhưng có Bạch Tố ở đây, Linh Hạc phải giữ hình tượng tốt của mình. Hơn nữa hai người kia cũng không biết hắn là người đã ra tay với Sở Tranh. Linh Hạc quyết định tiếp tục bay tới, giả vờ ngồi trên diều giấy chợp mắt, tạo nên một màn xuất hiện thật lóa mắt.
Người đầu tiên nhìn thấy Linh Hạc là nữ tử áo đen. Thấy kẻ mới đến đang nhắm mắt ngủ, nàng liền hét lên: “Kẻ đến là ai?”
Linh Hạc làm như giật mình tỉnh dậy, vẻ mặt mơ hồ nhìn ba người đang có mặt, Bạch Tố và nam tử áo đen lập tức dừng tay, mỗi người lùi lại một chút. Linh Hạc nhanh chóng cướp lời trước khi Bạch Tố kịp nói: “Các vị, tiểu đệ chỉ đi ngang qua. Chuyện gì cũng có thể thương lượng, cần gì phải đánh nhau, tổn thương ai cũng không hay đúng không?”
Giọng nói này không thể nhận nhầm được, quá quen thuộc. Trong mắt Bạch Tố lộ rõ vẻ vui mừng. Nghe xong một loạt câu nói của Linh Hạc, nàng liền hiểu ngay hắn đang có ý đồ xấu, nhìn cách ăn mặc của hắn, Bạch Tố cũng buồn cười. Rõ ràng là một cao thủ, lại không hề chú trọng hình tượng, bên ngoài khoác bừa một chiếc áo khoác bình thường. Chiếc áo choàng đen còn bị rách một lỗ, túi không gian cấp thấp lại vắt trước ngực.
Bạch Tố nhanh chóng không còn muốn cười nữa, bởi vì nàng hoàn toàn không thể cảm nhận được khí tức của một tu sĩ trên người Linh Hạc.
“Cút đi!” Nữ tử bịt mặt quát lớn, thanh trường kiếm trong tay nàng chém tới, một đạo kiếm khí màu đen phóng ra như mũi tên lao thẳng về phía Linh Hạc. Hắn lập tức kêu lên: “Cứu mạng!” rồi loay hoay trên con diều giấy, như thể quá hoảng loạn mà rơi xuống dưới. Đúng lúc nữ tử kia nở nụ cười đắc ý và tàn nhẫn, một đạo kim quang từ dưới con diều giấy đột ngột lao ra, thẳng đến nữ tử bịt mặt.
Nam tử bịt mặt thấy vậy liền hoảng hốt, khi đang định vung gậy lên để đỡ đòn thì một luồng hàn khí lạnh buốt xé gió lao đến, hơi nước trong không khí lập tức ngưng tụ lại. Một vài giọt nước bắn vào mặt nam tử, chưa kịp phản ứng gì, truy điện kiếm đã đến trước mặt. Nam tử này tu vi không kém, cổ rụt lại, gậy giơ lên, *đinh* một tiếng đã cản được cú tấn công chớp nhoáng.
“Cô ta để lại cho ngươi xử lý, để ta giải quyết tên này.” Linh Hạc cười lớn. Hai tay hắn vung kiếm, những đường kiếm rộng mở, chiêu nào cũng nhắm thẳng vào cổ của nam tử. Lớp bảo hộ của nam tử đã cạn kiệt do cuộc chiến với Bạch Tố, chỉ vài ba chiêu của Linh Hạc, nam tử liền thu lại bảo hộ để tránh bị kiếm chém hỏng.
Nhìn sang nữ tử, toàn thân nàng đã bị một con rắn vàng quấn chặt. Nàng còn chưa kịp phản ứng gì, toàn thân đã bị trói chặt cứng, tu vi cũng bị cấm chế hoàn toàn bởi pháp bảo bất ngờ này. Tu vi của nàng kém hơn một chút, nên Linh Hạc mới dùng Côn Tiên Thằng, không ngờ hiệu quả lại tốt ngoài mong đợi.
Nữ tử bị trói, Linh Hạc có thể yên tâm dồn sức công kích nam tử bịt mặt. Đợt tấn công liên tiếp này của hắn thực sự quá nhanh, chỉ thấy tiếng *đinh đinh đinh* vang lên loạn xạ, thế công như bão táp, nhanh đến mức chỉ thấy một cái bóng. Nam tử mệt mỏi chống đỡ, chỉ được một phút đã nghe thấy *phụp* một tiếng, Bạch Tố thấy rõ, truy điện kiếm đã chém đứt thanh gậy bạc của nam tử, rồi chém bay đầu hắn, máu phun ra như suối.
Một cái đầu bay lên, rơi xuống đất lăn đi không biết về đâu, thân thể lắc lư một chút rồi đổ gục, tạo thành một tiếng vang lớn. Linh Hạc nhảy xuống, đang định thu lấy chiến lợi phẩm thì đột nhiên một đạo kim quang từ cổ nam tử bay ra, chui thẳng vào nhẫn không gian của hắn. Linh Hạc kinh ngạc, vội lấy chiếc nhẫn xuống, xóa bỏ thần thức của đối phương, rồi xem xét cẩn thận, quả nhiên thấy một lá Xích Huyết Kỳ đang tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, chẳng mấy chốc lá cờ dường như đã dài thêm một chút.
Linh Hạc cầm lá Xích Huyết Kỳ ngắm nghía hồi lâu, vẫn không hiểu nổi tại sao lại như vậy. Lúc này, Bạch Tố xách nữ tử bịt mặt đến gần, vừa định mở lời thì Linh Hạc đã ra hiệu, nàng liền lập tức hiểu ý, im lặng không nói. Linh Hạc nhìn nữ tử đang không thể động đậy kia, hỏi: “Ở đây có chỗ nào kín đáo không?”
“Bằng hữu, nếu ngươi thả ta, mọi chuyện đều có thể thương lượng! Ta cam đoan sẽ làm tốt hơn tên tân binh này, chắc chắn khiến ngươi hài lòng.” Nữ tử bịt mặt vẫn không hề hoảng loạn, bắt đầu đưa ra điều kiện, vòng eo thon nhỏ vặn vẹo, ném cho Linh Hạc ánh mắt quyến rũ. Cơ thể nàng ta quả thật rất gợi cảm, eo thon vặn vẹo khiến người ta lo rằng nó sẽ đứt ra. Khi nàng ta vặn người, trước ngực phập phồng, nửa bầu ngực trắng nõn hiện ra.
“Lắm lời!” Linh Hạc nhặt một nắm cỏ trên đất, cả cỏ lẫn đất nhét vào miệng nữ tử. “Ưm ưm ưm!”
Bạch Tố gật đầu, Linh Hạc nói: “Ngươi dẫn người đi trước một bước, cẩn thận đừng để ai nhìn thấy, ta dọn dẹp xong sẽ đến ngay.”
“Nơi này rất hẻo lánh, chẳng có ai tới, ta chờ ngươi vậy.” Bạch Tố quyết định chờ, Linh Hạc cũng không dài dòng, nhanh chóng thu dọn, ném cả người lẫn đầu vào bụi cỏ, phủi tay nói: “Xong rồi, đi thôi!”
Bạch Tố dẫn đường phía trước, lo sợ bị ai phát hiện nên chọn cách đi bộ. Hai người đi rất nhanh trong rừng như hai tia chớp. Chưa đầy nửa canh giờ, Bạch Tố đã dẫn Linh Hạc đến một hang động, nàng nhanh chóng chui vào bên trong, Linh Hạc theo sát phía sau. Nữ tử bịt mặt bị ném xuống đất, Bạch Tố lúc này mới quay lại nói: “Linh sư huynh, huynh lại cứu muội thêm một lần nữa.”
Linh Hạc cười nói: “Giữa chúng ta không cần phải khách sáo. Những người này có lai lịch hơi kỳ quái, ngươi thử lục soát xem, xem trên người họ có những thứ gì.”
Bạch Tố gật đầu, trong lòng thầm nghĩ Linh sư huynh quả là chính nhân quân tử, nữ tử này vừa rồi còn có ý quyến rũ, vậy mà huynh ấy không hề động tâm, thậm chí còn không muốn tự tay lục soát. Bạch Tố lòng vui mừng, đưa tay kiểm tra người nữ tử kia một hồi, nhanh chóng tìm được một chiếc nhẫn không gian và một tấm hộ thuẫn.
Linh Hạc nhặt chiếc nhẫn lên, xóa bỏ thần thức cũ, rồi đổ hết mọi thứ bên trong ra. Đôi mắt tinh tường của Linh Hạc lập tức nhìn thấy lá Xích Huyết Kỳ, hắn nhặt lên so với lá lấy từ người nam tử kia. Hắn nhận ra lá cờ vừa dài thêm khi nãy bây giờ lại trở về hình dạng ban đầu, y hệt như lá còn lại, chỉ khác ở chỗ mũi nhọn trên cán cờ có màu sắc sẫm hơn một chút.
Linh Hạc cầm lá Xích Huyết Kỳ, tiến đến trước mặt nữ tử, ngồi xuống, rút nắm cỏ trong miệng nàng ra. Hắn nhìn nữ tử kia đang sợ hãi nhưng vẫn cố gắng dùng ánh mắt quyến rũ để đánh lạc hướng, rồi cười lạnh một tiếng: “Ta không muốn tra tấn ngươi, nên tốt nhất ngươi hãy tự mình khai báo rõ ràng. Lá Xích Huyết Kỳ này rốt cuộc dùng để làm gì?”
Ánh mắt nữ tử lóe lên một tia hoảng loạn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, từ bỏ ý định dùng thân thể và ánh mắt quyến rũ để làm nam tử trước mặt mủi lòng. Nàng cười lạnh: “Ngươi đã biết đây là Xích Huyết Kỳ, còn hỏi ta làm gì?”
Linh Hạc không nói thêm gì, lập tức cắm cả hai lá cờ vào vách đá, rồi treo nữ tử lên, trong tay xuất hiện một con dao chuyên dùng để thái thịt khi nướng. “Ta rất thích ăn thịt nướng, dùng con dao này để thái hết thịt của một con cừu nướng thành từng miếng nhỏ mất khoảng nửa canh giờ. Ngươi nói thử xem, để ta thái hết thịt trên người ngươi thành từng miếng nhỏ sẽ mất bao lâu, liệu ngươi có kịp nhìn thấy mình bị thái thành một bộ xương không?”
Bạch Tố không thể chịu đựng được nữa, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản Linh Hạc, ba chữ Xích Huyết Kỳ đã đủ khiến nàng quay mặt đi. Nàng chỉ để lại một câu: “Linh sư huynh, muội ra cửa hang canh gác, huynh nhớ đừng để phát ra tiếng động lớn.”
Linh Hạc nói: “Không sao đâu, ta vừa thiết lập cấm chế ở cửa hang, cho dù có cao thủ Nguyên Anh kỳ đi ngang qua đây, cũng không phát hiện ra được điều gì.” Linh Hạc rất tự tin, bởi vì phương pháp bố trí cấm chế này được lấy từ Quảng Thành Tử, giống hệt như cấm chế ở Bạch Mộc Phong và Bách Trượng Nhai. Bạch Tố vẫn cảm thấy hơi tàn nhẫn, đi tới gần nhẹ giọng nói: “Linh sư huynh, hay để muội thẩm vấn nàng ta.”
Linh Hạc cười nói: “Ngươi sợ ta quá tàn nhẫn, hay sợ ta nhân cơ hội chiếm lợi?” Bạch Tố đỏ mặt, liếc Linh Hạc một cái thật sắc, nói: “Không đứng đắn!” Linh Hạc nhìn thấy gương mặt nàng đỏ bừng, vô cùng đáng yêu, không kiềm được liền đưa tay ra vuốt ve. Bạch Tố đỏ mặt hơn nữa, không né tránh, mắt nhắm lại, đầu cúi xuống không nói, giống như đang sốt vậy.
Nữ tử dưới đất thấy vậy liền cười nói: “Thì ra là một chú gà non, tiểu ca, ngươi chưa từng thấy nữ nhân không mặc y phục là như thế nào phải không? Nào, tỷ tỷ cho ngươi xem rõ, chỉ cần ngươi đối tốt với tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ dạy ngươi thế nào là lạc giới cực lạc.” Nói rồi nàng bật cười khúc khích, vặn vẹo người trên đất, váy ngắn xốc lên để lộ hai chân dài trắng nõn.
“Tiếng cười không đúng, Linh sư huynh cẩn thận.” Bạch Tố đột nhiên ngẩng đầu, xông lên đá mạnh mấy phát vào nữ tử, tức giận nói: “Thu lại trò mèo của ngươi đi, đồ *** không biết xấu hổ. Một chút mị thuật mèo cào mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ!” Nữ tử kia bị nàng đá không kêu đau, chỉ ngừng cười, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người.
Linh Hạc vỗ vỗ vai Bạch Tố nói: “Ta dám cá một viên linh thạch cấp một rằng, nàng ta cũng giống ngươi, vẫn còn là trinh nữ.”
Linh Hạc thật may mắn khi nhận ra một người quen, đó là Bạch Tố. Sau hơn một năm không gặp, vẻ ngoài của nàng không có gì thay đổi. Đối thủ của nàng lúc này là một nam tử áo đen bịt mặt, Bạch Tố cầm trong tay một thanh đoản kiếm, đứng trên một đóa hoa năm cánh, vòng bảo hộ xung quanh đã trở nên tối mờ, không kịp bổ sung linh lực. Vũ khí của đối thủ thì có phần không chính thống, là một cây gậy hai đầu màu bạc. Pháp bảo phi hành mà hắn đang sử dụng, Linh Hạc thấy rất quen, hình như là loại mà tên xui xẻo Sở Tranh đã từng dùng. Trong nhẫn không gian của Linh Hạc cũng có một thứ như vậy, nhưng hắn chưa kịp hỏi cách sử dụng.
Hai người đó quả thực là ngang tài ngang sức, nếu không có người quan sát bên cạnh. Vấn đề là hiện giờ đã có một khán giả, cũng bịt mặt, thân hình rất đẹp, bộ đồ bó sát làm nổi bật đôi chân dài thon và vòng eo nhỏ. Nếu không có Bạch Tố ở đây, Linh Hạc chắc chắn không ngại sử dụng thủ đoạn hạ lưu một chút, đánh ngất hai kẻ mặc đồ đen này, rồi tìm một nơi để lột sạch đồ trên người chúng, tra khảo kỹ càng để biết được những điều Linh Hạc muốn.
Nhưng có Bạch Tố ở đây, Linh Hạc phải giữ hình tượng tốt của mình. Hơn nữa hai người kia cũng không biết hắn là người đã ra tay với Sở Tranh. Linh Hạc quyết định tiếp tục bay tới, giả vờ ngồi trên diều giấy chợp mắt, tạo nên một màn xuất hiện thật lóa mắt.
Người đầu tiên nhìn thấy Linh Hạc là nữ tử áo đen. Thấy kẻ mới đến đang nhắm mắt ngủ, nàng liền hét lên: “Kẻ đến là ai?”
Linh Hạc làm như giật mình tỉnh dậy, vẻ mặt mơ hồ nhìn ba người đang có mặt, Bạch Tố và nam tử áo đen lập tức dừng tay, mỗi người lùi lại một chút. Linh Hạc nhanh chóng cướp lời trước khi Bạch Tố kịp nói: “Các vị, tiểu đệ chỉ đi ngang qua. Chuyện gì cũng có thể thương lượng, cần gì phải đánh nhau, tổn thương ai cũng không hay đúng không?”
Giọng nói này không thể nhận nhầm được, quá quen thuộc. Trong mắt Bạch Tố lộ rõ vẻ vui mừng. Nghe xong một loạt câu nói của Linh Hạc, nàng liền hiểu ngay hắn đang có ý đồ xấu, nhìn cách ăn mặc của hắn, Bạch Tố cũng buồn cười. Rõ ràng là một cao thủ, lại không hề chú trọng hình tượng, bên ngoài khoác bừa một chiếc áo khoác bình thường. Chiếc áo choàng đen còn bị rách một lỗ, túi không gian cấp thấp lại vắt trước ngực.
Bạch Tố nhanh chóng không còn muốn cười nữa, bởi vì nàng hoàn toàn không thể cảm nhận được khí tức của một tu sĩ trên người Linh Hạc.
“Cút đi!” Nữ tử bịt mặt quát lớn, thanh trường kiếm trong tay nàng chém tới, một đạo kiếm khí màu đen phóng ra như mũi tên lao thẳng về phía Linh Hạc. Hắn lập tức kêu lên: “Cứu mạng!” rồi loay hoay trên con diều giấy, như thể quá hoảng loạn mà rơi xuống dưới. Đúng lúc nữ tử kia nở nụ cười đắc ý và tàn nhẫn, một đạo kim quang từ dưới con diều giấy đột ngột lao ra, thẳng đến nữ tử bịt mặt.
Nam tử bịt mặt thấy vậy liền hoảng hốt, khi đang định vung gậy lên để đỡ đòn thì một luồng hàn khí lạnh buốt xé gió lao đến, hơi nước trong không khí lập tức ngưng tụ lại. Một vài giọt nước bắn vào mặt nam tử, chưa kịp phản ứng gì, truy điện kiếm đã đến trước mặt. Nam tử này tu vi không kém, cổ rụt lại, gậy giơ lên, *đinh* một tiếng đã cản được cú tấn công chớp nhoáng.
“Cô ta để lại cho ngươi xử lý, để ta giải quyết tên này.” Linh Hạc cười lớn. Hai tay hắn vung kiếm, những đường kiếm rộng mở, chiêu nào cũng nhắm thẳng vào cổ của nam tử. Lớp bảo hộ của nam tử đã cạn kiệt do cuộc chiến với Bạch Tố, chỉ vài ba chiêu của Linh Hạc, nam tử liền thu lại bảo hộ để tránh bị kiếm chém hỏng.
Nhìn sang nữ tử, toàn thân nàng đã bị một con rắn vàng quấn chặt. Nàng còn chưa kịp phản ứng gì, toàn thân đã bị trói chặt cứng, tu vi cũng bị cấm chế hoàn toàn bởi pháp bảo bất ngờ này. Tu vi của nàng kém hơn một chút, nên Linh Hạc mới dùng Côn Tiên Thằng, không ngờ hiệu quả lại tốt ngoài mong đợi.
Nữ tử bị trói, Linh Hạc có thể yên tâm dồn sức công kích nam tử bịt mặt. Đợt tấn công liên tiếp này của hắn thực sự quá nhanh, chỉ thấy tiếng *đinh đinh đinh* vang lên loạn xạ, thế công như bão táp, nhanh đến mức chỉ thấy một cái bóng. Nam tử mệt mỏi chống đỡ, chỉ được một phút đã nghe thấy *phụp* một tiếng, Bạch Tố thấy rõ, truy điện kiếm đã chém đứt thanh gậy bạc của nam tử, rồi chém bay đầu hắn, máu phun ra như suối.
Một cái đầu bay lên, rơi xuống đất lăn đi không biết về đâu, thân thể lắc lư một chút rồi đổ gục, tạo thành một tiếng vang lớn. Linh Hạc nhảy xuống, đang định thu lấy chiến lợi phẩm thì đột nhiên một đạo kim quang từ cổ nam tử bay ra, chui thẳng vào nhẫn không gian của hắn. Linh Hạc kinh ngạc, vội lấy chiếc nhẫn xuống, xóa bỏ thần thức của đối phương, rồi xem xét cẩn thận, quả nhiên thấy một lá Xích Huyết Kỳ đang tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, chẳng mấy chốc lá cờ dường như đã dài thêm một chút.
Linh Hạc cầm lá Xích Huyết Kỳ ngắm nghía hồi lâu, vẫn không hiểu nổi tại sao lại như vậy. Lúc này, Bạch Tố xách nữ tử bịt mặt đến gần, vừa định mở lời thì Linh Hạc đã ra hiệu, nàng liền lập tức hiểu ý, im lặng không nói. Linh Hạc nhìn nữ tử đang không thể động đậy kia, hỏi: “Ở đây có chỗ nào kín đáo không?”
“Bằng hữu, nếu ngươi thả ta, mọi chuyện đều có thể thương lượng! Ta cam đoan sẽ làm tốt hơn tên tân binh này, chắc chắn khiến ngươi hài lòng.” Nữ tử bịt mặt vẫn không hề hoảng loạn, bắt đầu đưa ra điều kiện, vòng eo thon nhỏ vặn vẹo, ném cho Linh Hạc ánh mắt quyến rũ. Cơ thể nàng ta quả thật rất gợi cảm, eo thon vặn vẹo khiến người ta lo rằng nó sẽ đứt ra. Khi nàng ta vặn người, trước ngực phập phồng, nửa bầu ngực trắng nõn hiện ra.
“Lắm lời!” Linh Hạc nhặt một nắm cỏ trên đất, cả cỏ lẫn đất nhét vào miệng nữ tử. “Ưm ưm ưm!”
Bạch Tố gật đầu, Linh Hạc nói: “Ngươi dẫn người đi trước một bước, cẩn thận đừng để ai nhìn thấy, ta dọn dẹp xong sẽ đến ngay.”
“Nơi này rất hẻo lánh, chẳng có ai tới, ta chờ ngươi vậy.” Bạch Tố quyết định chờ, Linh Hạc cũng không dài dòng, nhanh chóng thu dọn, ném cả người lẫn đầu vào bụi cỏ, phủi tay nói: “Xong rồi, đi thôi!”
Bạch Tố dẫn đường phía trước, lo sợ bị ai phát hiện nên chọn cách đi bộ. Hai người đi rất nhanh trong rừng như hai tia chớp. Chưa đầy nửa canh giờ, Bạch Tố đã dẫn Linh Hạc đến một hang động, nàng nhanh chóng chui vào bên trong, Linh Hạc theo sát phía sau. Nữ tử bịt mặt bị ném xuống đất, Bạch Tố lúc này mới quay lại nói: “Linh sư huynh, huynh lại cứu muội thêm một lần nữa.”
Linh Hạc cười nói: “Giữa chúng ta không cần phải khách sáo. Những người này có lai lịch hơi kỳ quái, ngươi thử lục soát xem, xem trên người họ có những thứ gì.”
Bạch Tố gật đầu, trong lòng thầm nghĩ Linh sư huynh quả là chính nhân quân tử, nữ tử này vừa rồi còn có ý quyến rũ, vậy mà huynh ấy không hề động tâm, thậm chí còn không muốn tự tay lục soát. Bạch Tố lòng vui mừng, đưa tay kiểm tra người nữ tử kia một hồi, nhanh chóng tìm được một chiếc nhẫn không gian và một tấm hộ thuẫn.
Linh Hạc nhặt chiếc nhẫn lên, xóa bỏ thần thức cũ, rồi đổ hết mọi thứ bên trong ra. Đôi mắt tinh tường của Linh Hạc lập tức nhìn thấy lá Xích Huyết Kỳ, hắn nhặt lên so với lá lấy từ người nam tử kia. Hắn nhận ra lá cờ vừa dài thêm khi nãy bây giờ lại trở về hình dạng ban đầu, y hệt như lá còn lại, chỉ khác ở chỗ mũi nhọn trên cán cờ có màu sắc sẫm hơn một chút.
Linh Hạc cầm lá Xích Huyết Kỳ, tiến đến trước mặt nữ tử, ngồi xuống, rút nắm cỏ trong miệng nàng ra. Hắn nhìn nữ tử kia đang sợ hãi nhưng vẫn cố gắng dùng ánh mắt quyến rũ để đánh lạc hướng, rồi cười lạnh một tiếng: “Ta không muốn tra tấn ngươi, nên tốt nhất ngươi hãy tự mình khai báo rõ ràng. Lá Xích Huyết Kỳ này rốt cuộc dùng để làm gì?”
Ánh mắt nữ tử lóe lên một tia hoảng loạn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, từ bỏ ý định dùng thân thể và ánh mắt quyến rũ để làm nam tử trước mặt mủi lòng. Nàng cười lạnh: “Ngươi đã biết đây là Xích Huyết Kỳ, còn hỏi ta làm gì?”
Linh Hạc không nói thêm gì, lập tức cắm cả hai lá cờ vào vách đá, rồi treo nữ tử lên, trong tay xuất hiện một con dao chuyên dùng để thái thịt khi nướng. “Ta rất thích ăn thịt nướng, dùng con dao này để thái hết thịt của một con cừu nướng thành từng miếng nhỏ mất khoảng nửa canh giờ. Ngươi nói thử xem, để ta thái hết thịt trên người ngươi thành từng miếng nhỏ sẽ mất bao lâu, liệu ngươi có kịp nhìn thấy mình bị thái thành một bộ xương không?”
Bạch Tố không thể chịu đựng được nữa, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản Linh Hạc, ba chữ Xích Huyết Kỳ đã đủ khiến nàng quay mặt đi. Nàng chỉ để lại một câu: “Linh sư huynh, muội ra cửa hang canh gác, huynh nhớ đừng để phát ra tiếng động lớn.”
Linh Hạc nói: “Không sao đâu, ta vừa thiết lập cấm chế ở cửa hang, cho dù có cao thủ Nguyên Anh kỳ đi ngang qua đây, cũng không phát hiện ra được điều gì.” Linh Hạc rất tự tin, bởi vì phương pháp bố trí cấm chế này được lấy từ Quảng Thành Tử, giống hệt như cấm chế ở Bạch Mộc Phong và Bách Trượng Nhai. Bạch Tố vẫn cảm thấy hơi tàn nhẫn, đi tới gần nhẹ giọng nói: “Linh sư huynh, hay để muội thẩm vấn nàng ta.”
Linh Hạc cười nói: “Ngươi sợ ta quá tàn nhẫn, hay sợ ta nhân cơ hội chiếm lợi?” Bạch Tố đỏ mặt, liếc Linh Hạc một cái thật sắc, nói: “Không đứng đắn!” Linh Hạc nhìn thấy gương mặt nàng đỏ bừng, vô cùng đáng yêu, không kiềm được liền đưa tay ra vuốt ve. Bạch Tố đỏ mặt hơn nữa, không né tránh, mắt nhắm lại, đầu cúi xuống không nói, giống như đang sốt vậy.
Nữ tử dưới đất thấy vậy liền cười nói: “Thì ra là một chú gà non, tiểu ca, ngươi chưa từng thấy nữ nhân không mặc y phục là như thế nào phải không? Nào, tỷ tỷ cho ngươi xem rõ, chỉ cần ngươi đối tốt với tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ dạy ngươi thế nào là lạc giới cực lạc.” Nói rồi nàng bật cười khúc khích, vặn vẹo người trên đất, váy ngắn xốc lên để lộ hai chân dài trắng nõn.
“Tiếng cười không đúng, Linh sư huynh cẩn thận.” Bạch Tố đột nhiên ngẩng đầu, xông lên đá mạnh mấy phát vào nữ tử, tức giận nói: “Thu lại trò mèo của ngươi đi, đồ *** không biết xấu hổ. Một chút mị thuật mèo cào mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ!” Nữ tử kia bị nàng đá không kêu đau, chỉ ngừng cười, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người.
Linh Hạc vỗ vỗ vai Bạch Tố nói: “Ta dám cá một viên linh thạch cấp một rằng, nàng ta cũng giống ngươi, vẫn còn là trinh nữ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.