Chương 7: "Tắt Đèn, Im Miệng." (2)
Lộc Linh
24/05/2023
Sau khi đạo diễn Trần rời đi đã để lại cho cô một xấp bản đồ du lịch dày cộp, cô xem rất chuyên chú, đến mức ngay cả Tạ Hành Xuyên trở về lúc nào cũng không biết.
Đến khi phòng tắm có một tiếng động vang lên, cuối cùng cô mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên vai người đàn ông đang vắt cái khăn lông, đi ra từ trong sương mù mờ mịt.
Giản Đào nhìn hồi lâu mới phản ứng lại, mới phát hiện người đại diện cũng đã sớm đi rồi, để cô ở lại nơi này.
Được rồi, nói không chừng cũng chưa đặt phòng khách sạn cho cô, có lẽ cô lại phải ở đây tá túc một đêm.
Để phòng ngừa Tạ Hành Xuyên mở miệng tổn thương cô, cô sáng suốt mà mở ra một đề tài mới: “Anh nói với đạo diễn bên kia cái gì mà trong suốt quá trình họ lại không hỏi về quan hệ của chúng ta?”
Hơn nữa trong từng câu chữ dường như đối với thân phận của bọn họ người đối diện không có chút nghi ngờ.
Tạ Hành Xuyên rũ mắt lau tóc, có những giọt nước theo ngọn tóc lăn xuống xuống dưới ở xương quai xanh tụ lại thành một vũng nước.
Anh trả lời đơn giản: “Chỉ cần nói là trả ơn.”
Cô gật gật đầu, dù sao kết quả cũng tốt, cho nên những chi tiết khó hiểu của chuyện hôm qua cô cũng không cần hỏi thêm, sợ cô khi nghe xong lại cảm thấy áy náy.
Cứ như vậy, trong lúc Giản Đào tắm rửa lại nghĩ tới bộ dáng anh nhíu mày khi nói chuyện, nghĩ thầm, gần đây thái độ của anh tốt hơn một chút.
Cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện khác, ngay cả chuyện mình không mang theo đồ ngủ cũng quên, lúc lau người mới nhớ tới, vạn bất đắc dĩ chỉ có thể quấn khăn tắm đi ra ngoài, cố tỏ ra tự nhiên đi tới lục lọi tủ quần áo của anh.
Cuối cùng cũng chọn được một chiếc áo sơ mi màu trắng.
Tạ Hành Xuyên đang phác họa cái gì đó trên máy tính bảng, thấy động tác của cô, không mặn không nhạt mà nhắc nhở nói: “Cái đó của tôi.”
“Tôi biết.” Cô căng da đầu nói: “Tôi không mặc nó.”
Nói xong, cô không quay đầu lại nhìn vẻ mặt của anh, anh cũng không nói nữa, chỉ có tiếng điều hòa phả gió ấm quanh quẩn.
Cả một đêm đều tương đối yên tĩnh.
Trước khi Giản Đào chuẩn bị đi ngủ lại nhìn thấy anh dường như đang nhíu mày, lần này cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là một tin tức tài chính rất phức tạp, một đống thuật ngữ chuyên ngành mà cô xem không hiểu, vì thế cô không để ý nữa, an phận mà nằm xuống ngủ.
Kết quả là đã lâu lắm rồi không ngủ với ai nên cô không ngủ trong chốc lát rồi lại tỉnh dậy, suy nghĩ miên man một lúc, cô quay đầu nhìn tập sổ tay của chương trình tạp kỹ trên tủ đầu giường.
Tạ Hành Xuyên đóng máy tính bảng lại, chú ý đến ánh mắt của cô, liếc mắt một cái: "Thế nào, đang suy nghĩ cách để cảm ơn tôi?"
Cô khó hiểu, mở”miệng nói: “Tôi không phải đã cảm ơn hôm qua rồi sao?"
“Là ngày hôm qua lợi dụng massage để chiếm tiện nghi của tôi?”
Giản Đào: “…”
Có thể là do mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc đang ở giữa tỉnh và mê man, cô hợp tình hợp lý nói: “Sau đó không phải còn có ba lần nữa sao?”
Người đàn ông nhìn về phía cô với ánh mắt ý vị thâm trường, sau một lúc lâu sau giọng điệu thẳng thắng nói ra: “Cái đó mà gọi là cảm tạ gì? Tôi không làm cô sướng sao?”
Giản Đào: ???
Loại lời này cũng có thể nói ra sao?
Cô cảm giác bên tai sắp nổ khí giống như trong phim hoạt hình, tức giận kéo chăn qua đầu: “Tắt đèn, câm miệng.”
Đèn dây tóc sáng rực treo giữa mái nhà, giọng của anh vang vọng xung quanh.
“Ừm, lấy được lợi ích rồi trở mặt không muốn nhận người đúng không?"
Giản Đào: “… Vậy anh nói xem, anh muốn cảm ơn bằng cái gì?"
Cứ như vậy yên lặng tới mười phút đồng hồ, vị thiếu gia này mới từ từ ngáp một cái, tắt đèn, gối đầu lên cánh tay tùy ý nói: “Nghĩ ra sẽ nói cho cô.”
Một tuần sau, tổ tiết mục của《 Star Night Tour 》đã chuẩn bị ổn thoả, tới lúc quay chụp tuyên truyền để công chiếu.
Trước khi bắt đầu chụp ảnh tuyên truyền còn có một cuộc họp nhỏ tương tự như buổi gặp mặt chào mặt chào hỏi, đại khái là cho các khách mời tâm sự, cung cấp một ít tài liệu cho trailer.
Giản Đào đã xem qua danh sách từ sớm, trong đó không có nghệ sĩ quá quen thuộc nên cô cũng đã tìm hiểu qua, chắc hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Cô vô thức cuộn tờ danh sách trong tay thành một cái ống nhỏ, tay phải nắm phần đuôi, gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái, vừa đi vừa nghĩ tới lời dạo đầu.
Hôm nay thời tiết không tồi, ánh mặt trời ấm áp, cô rũ mắt chú ý nhìn bậc thang, cuối cùng đi ra ngoài phòng làm việc, trong nháy mắt vừa đẩy cửa ra, cô đã nghe thấy giọng nói kinh ngạc và những tiếng xì xào bàn tán.
Giống như cảm nhận được cái gì đó, Giản Đào ngẩng đầu lên.
Có người đang dựa bên mấy cái bàn trắng, trong tay anh là mấu tờ giấy A4 đã bị gấp lại đến mức không nhận ra, bên cạnh khuỷu tay đặt một cái ly pha lê trong suốt, những ánh sáng bên ngoài cửa sổ đang nhảy nhót tạo ra những đốm sáng phập phồng.
Đến khi phòng tắm có một tiếng động vang lên, cuối cùng cô mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên vai người đàn ông đang vắt cái khăn lông, đi ra từ trong sương mù mờ mịt.
Giản Đào nhìn hồi lâu mới phản ứng lại, mới phát hiện người đại diện cũng đã sớm đi rồi, để cô ở lại nơi này.
Được rồi, nói không chừng cũng chưa đặt phòng khách sạn cho cô, có lẽ cô lại phải ở đây tá túc một đêm.
Để phòng ngừa Tạ Hành Xuyên mở miệng tổn thương cô, cô sáng suốt mà mở ra một đề tài mới: “Anh nói với đạo diễn bên kia cái gì mà trong suốt quá trình họ lại không hỏi về quan hệ của chúng ta?”
Hơn nữa trong từng câu chữ dường như đối với thân phận của bọn họ người đối diện không có chút nghi ngờ.
Tạ Hành Xuyên rũ mắt lau tóc, có những giọt nước theo ngọn tóc lăn xuống xuống dưới ở xương quai xanh tụ lại thành một vũng nước.
Anh trả lời đơn giản: “Chỉ cần nói là trả ơn.”
Cô gật gật đầu, dù sao kết quả cũng tốt, cho nên những chi tiết khó hiểu của chuyện hôm qua cô cũng không cần hỏi thêm, sợ cô khi nghe xong lại cảm thấy áy náy.
Cứ như vậy, trong lúc Giản Đào tắm rửa lại nghĩ tới bộ dáng anh nhíu mày khi nói chuyện, nghĩ thầm, gần đây thái độ của anh tốt hơn một chút.
Cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện khác, ngay cả chuyện mình không mang theo đồ ngủ cũng quên, lúc lau người mới nhớ tới, vạn bất đắc dĩ chỉ có thể quấn khăn tắm đi ra ngoài, cố tỏ ra tự nhiên đi tới lục lọi tủ quần áo của anh.
Cuối cùng cũng chọn được một chiếc áo sơ mi màu trắng.
Tạ Hành Xuyên đang phác họa cái gì đó trên máy tính bảng, thấy động tác của cô, không mặn không nhạt mà nhắc nhở nói: “Cái đó của tôi.”
“Tôi biết.” Cô căng da đầu nói: “Tôi không mặc nó.”
Nói xong, cô không quay đầu lại nhìn vẻ mặt của anh, anh cũng không nói nữa, chỉ có tiếng điều hòa phả gió ấm quanh quẩn.
Cả một đêm đều tương đối yên tĩnh.
Trước khi Giản Đào chuẩn bị đi ngủ lại nhìn thấy anh dường như đang nhíu mày, lần này cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là một tin tức tài chính rất phức tạp, một đống thuật ngữ chuyên ngành mà cô xem không hiểu, vì thế cô không để ý nữa, an phận mà nằm xuống ngủ.
Kết quả là đã lâu lắm rồi không ngủ với ai nên cô không ngủ trong chốc lát rồi lại tỉnh dậy, suy nghĩ miên man một lúc, cô quay đầu nhìn tập sổ tay của chương trình tạp kỹ trên tủ đầu giường.
Tạ Hành Xuyên đóng máy tính bảng lại, chú ý đến ánh mắt của cô, liếc mắt một cái: "Thế nào, đang suy nghĩ cách để cảm ơn tôi?"
Cô khó hiểu, mở”miệng nói: “Tôi không phải đã cảm ơn hôm qua rồi sao?"
“Là ngày hôm qua lợi dụng massage để chiếm tiện nghi của tôi?”
Giản Đào: “…”
Có thể là do mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc đang ở giữa tỉnh và mê man, cô hợp tình hợp lý nói: “Sau đó không phải còn có ba lần nữa sao?”
Người đàn ông nhìn về phía cô với ánh mắt ý vị thâm trường, sau một lúc lâu sau giọng điệu thẳng thắng nói ra: “Cái đó mà gọi là cảm tạ gì? Tôi không làm cô sướng sao?”
Giản Đào: ???
Loại lời này cũng có thể nói ra sao?
Cô cảm giác bên tai sắp nổ khí giống như trong phim hoạt hình, tức giận kéo chăn qua đầu: “Tắt đèn, câm miệng.”
Đèn dây tóc sáng rực treo giữa mái nhà, giọng của anh vang vọng xung quanh.
“Ừm, lấy được lợi ích rồi trở mặt không muốn nhận người đúng không?"
Giản Đào: “… Vậy anh nói xem, anh muốn cảm ơn bằng cái gì?"
Cứ như vậy yên lặng tới mười phút đồng hồ, vị thiếu gia này mới từ từ ngáp một cái, tắt đèn, gối đầu lên cánh tay tùy ý nói: “Nghĩ ra sẽ nói cho cô.”
Một tuần sau, tổ tiết mục của《 Star Night Tour 》đã chuẩn bị ổn thoả, tới lúc quay chụp tuyên truyền để công chiếu.
Trước khi bắt đầu chụp ảnh tuyên truyền còn có một cuộc họp nhỏ tương tự như buổi gặp mặt chào mặt chào hỏi, đại khái là cho các khách mời tâm sự, cung cấp một ít tài liệu cho trailer.
Giản Đào đã xem qua danh sách từ sớm, trong đó không có nghệ sĩ quá quen thuộc nên cô cũng đã tìm hiểu qua, chắc hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Cô vô thức cuộn tờ danh sách trong tay thành một cái ống nhỏ, tay phải nắm phần đuôi, gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái, vừa đi vừa nghĩ tới lời dạo đầu.
Hôm nay thời tiết không tồi, ánh mặt trời ấm áp, cô rũ mắt chú ý nhìn bậc thang, cuối cùng đi ra ngoài phòng làm việc, trong nháy mắt vừa đẩy cửa ra, cô đã nghe thấy giọng nói kinh ngạc và những tiếng xì xào bàn tán.
Giống như cảm nhận được cái gì đó, Giản Đào ngẩng đầu lên.
Có người đang dựa bên mấy cái bàn trắng, trong tay anh là mấu tờ giấy A4 đã bị gấp lại đến mức không nhận ra, bên cạnh khuỷu tay đặt một cái ly pha lê trong suốt, những ánh sáng bên ngoài cửa sổ đang nhảy nhót tạo ra những đốm sáng phập phồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.