Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng
Chương 44: Bộ đồ Này của anh cởi thế nào?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
04/04/2024
Cho đến khi cảm nhận ánh mắt nóng như lửa không thể bỏ qua nổi của tên kia, Đào Bạch mới mặc được một cái quần tứ giác theo bản năng quay đầu. Nhìn thấy Hứa Văn đang đứng trong phòng, ánh mắt quái dị nhìn mình, hắn vẫn chưa ý thức được nguy hiểm mà tỏ ra khó chịu trước: “Sao cậu lại vào? Tôi chưa cho cậu vào thì phải?”
“Mà cậu đến tìm tôi lúc này là muốn làm gì nữa?”
Đào đại gia cho rằng bỏ qua việc Hứa Văn trêu chọc mình thì giữa họ chẳng có gì để tương tác với nhau hết.
Nhưng hắn lại không nghĩ xem, nếu không chọc mình thì Hứa Văn sao phải năm lần bảy lượt dán tới. Không, có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó có khi Đào Bạch sẽ nhận ra, nhưng lúc này giống như thiên thời địa lợi nhân hòa đều không tụ tập đủ dù chỉ là một cái, Đào Bạch không nhận thức được.
Cho nên hắn phải trả giá vì sự vô tư của mình.
Bên trên lầu, Cố Giản lúc này không hề biết thằng bạn thân đang đứng trước nguy cơ mất đi trinh tiết.
Mà chắc cậu cũng không có khả năng đi bận tâm cho Đào Bạch, bởi vì chính cậu cũng không giữ được mình.
“Hức…”
Cố Giản bị hôn đến không kịp nuốt nước miếng mà bị nấc cụt, vừa nấc vừa nhũn người vô thức bấu chặt lấy tên khốn nào đó vừa vào của đã bổ nhào vào cậu mà nghiến, nhấn chìm cậu trong một trận hôn cuồng loạn.
Một hồi quay cuồng cậu đã thấy mình bị đặt nằm trên chiếc bàn tứ giác hình vuông giữa phòng, hai chân bất giác giơ cao kẹt lấy hông Hạng Nghiêm.
Bởi vì chiếc quần giả váy, người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nhầm cậu thành con gái, tuy rằng ở đây không có ai, nhưng cậu vẫn thấy thẹn muốn chết.
“Cậu… Đứng dậy!”
Bất kể âm thanh đã khàn đến phát hoảng, Cố Giản cố sức đẩy lòng ngực của tên gấu tó kia ra.
Nhưng cho dù là lúc bình thường cậu còn không làm gì được hắn, lúc này làm sao có thể chứ.
Lòng ngực trước mặt vẫn sừng sững bất động, người ta còn chẳng thèm để hai tay cậu vào mắt, động cái là muốn cởi quần áo cậu.
“Này!”
Cố Giản không rõ là giận hay lúng túng, quát ầm lên, vừa đẩy tay hắn ra.
Khổ nổi tên khốn kia vẫn ngang tàng muốn gì làm nấy, còn hỏi: “Bộ đồ này của anh cởi như thế nào?”
“Cậu…”
Cố Giản nếu còn không hiểu ánh mắt của hắn nữa thì cậu nên chết đi cho rồi. Nhưng chính vì hiểu cậu mới càng thẹn, lại ỷ hắn không biết cởi mà cố tỏ ra bình tĩnh thương lượng: “Cậu đứng dậy, tôi tự làm. Không mượn cậu… Này a~!!”
Cậu còn chưa nói xong âm cuối đã không chịu nổi mà uốn cong lên, mị âm nhượng người tim đập cuồng loạn cất lên thật cao. Mà nguyên nhân là do tên tó kia… Bất chấp một lớp quần áo cắn lên quả nho trên ngực cậu!!
Giọng hắn còn ồm ồm khàn khàn nói: “Anh không nói cũng được, tôi cứ để như vậy mà làm anh.”
“Cậu… Cái tên biến thái!”
Cố Giản tức gần chết.
Nếu để hắn thật sự làm vậy, bộ đồ này cậu không dám mặc ra ngoài nữa.
Mà đợi gì, hiện tại cậu đã không dám lại mặc nó, đặc biệt là lúc có tên gấu tó chó chết này. Bộ đồ thành kính tôn nghiêm của cậu!!!
“Anh có nói hay không hử.”
Chữ hử cuối cùng như cái móc câu móc vào dây thần kinh mẫn cảm của Cố Giản, khiến nó rung như dây đàn, dư âm kéo dài không dứt.
Nói thôi chưa đủ, hắn còn cắn xé quả nho của cậu đến tê dại, kết quả là làm ướt hết vạt áo chỗ đó của cậu.
Cắn xong nhìn lại dáng vẻ của cậu, vạt áo ướt một mảng khiến quả nho dựng đứng bên dưới mập mờ ẩn hiện, nửa nằm ngửa trên bàn hai chân quắc lấy hông hắn, khuôn mặt ẩn tình khóe mắt phiếm hồng như bị bắt nạt. Còn cả đôi môi bị hắn hôn đến sưng lên, ướt át… Hạng Nghiêm không nói hai lời cúi đầu hôn xuống.
“Ưm…”
Một nụ hôn thôi, không hiểu sao Cố Giản lại cảm thấy còn kích thích hơn.
Là do cảm nhận được người hôn mình có bao nhiêu mê luyến, dục vọng đối với mình cao ngút trời ư?
Sự thỏa mãn từ trên cảm giác chinh phục, thông qua sự mê muội bất chấp thời điểm nào này của hắn thật sự rất tuyệt vời. Cậu có ảo giác chinh phục được hắn giống như chinh phục được cả thế giới vậy, khiến cậu vô cùng phấn khích.
Đây là người của cậu. Omega gì đó chỉ có ghen tỵ cút thật xa.
Ý nghĩ này giống như một mồi lửa đem cậu đốt thành tro.
“Cậu ha… Có phải ngay từ lúc nhìn thấy tôi mặc thế này cậu đã muốn tự tay lột nó ra hay không hử?”
Cố Giản lúc này thật khác.
Lúc cậu nói, ánh mắt như mang theo ma lực, tà mị lại rù quyến. Hai tay cậu giữ chặt cổ của Hạng Nghiêm, một bên nắm lấy vành tai của hắn, ngón cái miết trên vành môi tỉ lệ hoàn mỹ, bởi vì vừa mới kết thúc một nụ hôn mà khóe môi tồn tại vệt nước. Nụ cười câu dẫn, ánh mắt đưa tình khiêu khích…
…
P/s: Tới tới bây ơi!! Mau mau điểm chuẩn bị máu. Lần này xịn xò nha. Hai mặt giáp công, cùng nhau ăn thịt tới!!
“Mà cậu đến tìm tôi lúc này là muốn làm gì nữa?”
Đào đại gia cho rằng bỏ qua việc Hứa Văn trêu chọc mình thì giữa họ chẳng có gì để tương tác với nhau hết.
Nhưng hắn lại không nghĩ xem, nếu không chọc mình thì Hứa Văn sao phải năm lần bảy lượt dán tới. Không, có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó có khi Đào Bạch sẽ nhận ra, nhưng lúc này giống như thiên thời địa lợi nhân hòa đều không tụ tập đủ dù chỉ là một cái, Đào Bạch không nhận thức được.
Cho nên hắn phải trả giá vì sự vô tư của mình.
Bên trên lầu, Cố Giản lúc này không hề biết thằng bạn thân đang đứng trước nguy cơ mất đi trinh tiết.
Mà chắc cậu cũng không có khả năng đi bận tâm cho Đào Bạch, bởi vì chính cậu cũng không giữ được mình.
“Hức…”
Cố Giản bị hôn đến không kịp nuốt nước miếng mà bị nấc cụt, vừa nấc vừa nhũn người vô thức bấu chặt lấy tên khốn nào đó vừa vào của đã bổ nhào vào cậu mà nghiến, nhấn chìm cậu trong một trận hôn cuồng loạn.
Một hồi quay cuồng cậu đã thấy mình bị đặt nằm trên chiếc bàn tứ giác hình vuông giữa phòng, hai chân bất giác giơ cao kẹt lấy hông Hạng Nghiêm.
Bởi vì chiếc quần giả váy, người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nhầm cậu thành con gái, tuy rằng ở đây không có ai, nhưng cậu vẫn thấy thẹn muốn chết.
“Cậu… Đứng dậy!”
Bất kể âm thanh đã khàn đến phát hoảng, Cố Giản cố sức đẩy lòng ngực của tên gấu tó kia ra.
Nhưng cho dù là lúc bình thường cậu còn không làm gì được hắn, lúc này làm sao có thể chứ.
Lòng ngực trước mặt vẫn sừng sững bất động, người ta còn chẳng thèm để hai tay cậu vào mắt, động cái là muốn cởi quần áo cậu.
“Này!”
Cố Giản không rõ là giận hay lúng túng, quát ầm lên, vừa đẩy tay hắn ra.
Khổ nổi tên khốn kia vẫn ngang tàng muốn gì làm nấy, còn hỏi: “Bộ đồ này của anh cởi như thế nào?”
“Cậu…”
Cố Giản nếu còn không hiểu ánh mắt của hắn nữa thì cậu nên chết đi cho rồi. Nhưng chính vì hiểu cậu mới càng thẹn, lại ỷ hắn không biết cởi mà cố tỏ ra bình tĩnh thương lượng: “Cậu đứng dậy, tôi tự làm. Không mượn cậu… Này a~!!”
Cậu còn chưa nói xong âm cuối đã không chịu nổi mà uốn cong lên, mị âm nhượng người tim đập cuồng loạn cất lên thật cao. Mà nguyên nhân là do tên tó kia… Bất chấp một lớp quần áo cắn lên quả nho trên ngực cậu!!
Giọng hắn còn ồm ồm khàn khàn nói: “Anh không nói cũng được, tôi cứ để như vậy mà làm anh.”
“Cậu… Cái tên biến thái!”
Cố Giản tức gần chết.
Nếu để hắn thật sự làm vậy, bộ đồ này cậu không dám mặc ra ngoài nữa.
Mà đợi gì, hiện tại cậu đã không dám lại mặc nó, đặc biệt là lúc có tên gấu tó chó chết này. Bộ đồ thành kính tôn nghiêm của cậu!!!
“Anh có nói hay không hử.”
Chữ hử cuối cùng như cái móc câu móc vào dây thần kinh mẫn cảm của Cố Giản, khiến nó rung như dây đàn, dư âm kéo dài không dứt.
Nói thôi chưa đủ, hắn còn cắn xé quả nho của cậu đến tê dại, kết quả là làm ướt hết vạt áo chỗ đó của cậu.
Cắn xong nhìn lại dáng vẻ của cậu, vạt áo ướt một mảng khiến quả nho dựng đứng bên dưới mập mờ ẩn hiện, nửa nằm ngửa trên bàn hai chân quắc lấy hông hắn, khuôn mặt ẩn tình khóe mắt phiếm hồng như bị bắt nạt. Còn cả đôi môi bị hắn hôn đến sưng lên, ướt át… Hạng Nghiêm không nói hai lời cúi đầu hôn xuống.
“Ưm…”
Một nụ hôn thôi, không hiểu sao Cố Giản lại cảm thấy còn kích thích hơn.
Là do cảm nhận được người hôn mình có bao nhiêu mê luyến, dục vọng đối với mình cao ngút trời ư?
Sự thỏa mãn từ trên cảm giác chinh phục, thông qua sự mê muội bất chấp thời điểm nào này của hắn thật sự rất tuyệt vời. Cậu có ảo giác chinh phục được hắn giống như chinh phục được cả thế giới vậy, khiến cậu vô cùng phấn khích.
Đây là người của cậu. Omega gì đó chỉ có ghen tỵ cút thật xa.
Ý nghĩ này giống như một mồi lửa đem cậu đốt thành tro.
“Cậu ha… Có phải ngay từ lúc nhìn thấy tôi mặc thế này cậu đã muốn tự tay lột nó ra hay không hử?”
Cố Giản lúc này thật khác.
Lúc cậu nói, ánh mắt như mang theo ma lực, tà mị lại rù quyến. Hai tay cậu giữ chặt cổ của Hạng Nghiêm, một bên nắm lấy vành tai của hắn, ngón cái miết trên vành môi tỉ lệ hoàn mỹ, bởi vì vừa mới kết thúc một nụ hôn mà khóe môi tồn tại vệt nước. Nụ cười câu dẫn, ánh mắt đưa tình khiêu khích…
…
P/s: Tới tới bây ơi!! Mau mau điểm chuẩn bị máu. Lần này xịn xò nha. Hai mặt giáp công, cùng nhau ăn thịt tới!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.