Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng
Chương 15: Cho anh đánh đó
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
02/04/2024
Nếu ánh mắt có thể lăng trì thì Hạng Nghiêm đã chẳng còn lành lặn.
Mẹ, ăn cái gì mà to xác thế! Cố Giản cáu.
“Có phải năng lượng vượt trội của cậu đều dồn hết vào thể hình rồi không? Làm quái gì cao lớn vậy hả? Nhìn mỏi cổ chết được!”
Mắng mắng, cậu bực bội khó ở xoay xoay cổ nhìn sang chỗ khác.
Hạng Nghiêm im lặng nhìn tên thanh niên đã trưởng thành rồi, dáng dấp cũng trang nghiêm thành thục bây giờ chẳng khác nào đứa trẻ mới lớn hở tí là bốc đồng, xem như hiểu.
Còn hiểu cái gì...
“Anh không vui thì có thể đánh tôi một trận.”
Cố Giản ngẩn ra.
Gì?
“Thật sự thì anh có quyền đánh tôi một trận cho hả giận.”
Cố Giản im lặng nhìn vào đôi con ngươi thâm thúy không giống như đang nói giỡn của hắn mấy giây, nhất thời không nói chuyện.
Quả thật là cậu muốn phát tiết một trận lắm... Nhưng mẹ nó do cậu ta nói ra như vậy lại thành cậu bắt nạt người quá đáng! Cũng không phải hắn cố ý mà, cậu là người sẽ nói đạo lý... Mẹ!
Bốp!
Chẳng hề nói trước tiếng nào, nắm đấm của Cố Giản đã nệm vào lòng ngực đang sừng sững ngay trước mặt mình một cú. Bức tường thịt kia bất thình lình chịu lực, hơi run lên một chút...
Hỏi Cố Giản cậu có dùng lực không? Sao không có! Tay cậu ê cả rồi, cảm giác như đấm vào tảng đá vậy!
Hỏi Hạng Nghiêm, Cố Giản có dùng sức không? Đương nhiên là có rồi, không thấy người hắn run lên ư. Chỉ là không bẻ bàng gì với hắn cả thôi.
Cố Giản đấm một cái lại tức muốn hộc máu chứ chẳng xả giận được gì cả. Tôn nghiêm Alpha không thể chấp nhận nổi!!
Hạng Nghiêm nhìn biểu tình của người trước mặt, nhịn cười.
Giờ mà hỏi cậu còn muốn đánh nữa không... Có thể không được phúc hậu cho lắm. Thôi thì lái sang chuyện khác vậy.
“Bao giờ anh lại có tiết?”
Hắn vừa nói vừa kéo anh vào, đóng cửa lại.
Nãy giờ họ vẫn đứng ở ngay cửa. Thật ra cũng chả làm sao, tầng bốn này theo hắn thấy không có nhiều sinh viên cho lắm. Có lẽ đa số đều là Alpha ở một mình, nhưng hắn vẫn không muốn bị người khác nhìn ngó.
Cố Giản bị hắn kéo xềnh xệch cho tới khi ngồi lên cái giường lúc nãy cậu đã nằm qua, quả thật cạn lời, không muốn nói gì tới sức gấu của thằng nhóc này nữa. Nói ra không biết là ai chịu nhục.
Cậu bực bội nằm bẹt luôn xuống giường, khó ở nói: “Tạm thời không có. Buổi chiều mới có.”
Làm sinh viên, giờ lên lớp của họ rải rác không cố định, một ngày có khi chỉ lên lớp một lần, có khi sáu bảy tiết. Nhưng nói chung là thời gian vô cùng dễ thở. Nếu không người ta đã không nói khoảng thời gian làm sinh viên là thoải mái nhất.
Cậu chỉ mới có năm hai, vẫn còn thông thả được.
“Số điện thoại.”
“Gì hả?”
Bất thình lình bị hỏi, Cố Giản không kịp phản ứng.
Hạng Nghiêm kéo ghế ngồi bên giường kiên nhẫn nhắc lại: “Điện thoại, cho tôi.”
“Tôi phải đi học.”
“...Cậu đi thì cứ đi thôi.”
Nói thì nói nhưng cậu vẫn moi điện thoại ra trao đổi số điện thoại với hắn.
“Chìa khóa phòng tôi để cho anh, hôm nay tôi phải học cả buổi, tới trưa mới về.”
Hạng Nghiêm vừa nói vừa cầm chìa khóa trong túi quần thả vào tay cậu. Chìa khóa bỏ trong túi hắn bị hâm đến nóng, đến tay cậu vẫn còn nhiệt độ đó, có chút phỏng tay.
Chìa khóa không nặng, trên đầu còn có một cái thẻ nhỏ ghi số phòng.
“Nếu anh rảnh thì đi đánh ra một chiếc nữa, không rảnh thì để đó tôi làm sau.”
Thật ra nếu đăng ký với quản lý ký túc xá thì có lẽ không cần phải ra ngoài, quản lý nhất định còn chìa khóa. Nhưng nếu vậy họ phải nói ra chuyện Cố Giản ở cùng với hắn. Dù cho phòng này không có mặc định chỉ được ở một người.
“Cậu cứ đi đi.”
Cố Giản không nói rảnh hay không, giống như ngại hắn phiền mà xua tay ra đuổi.
Cũng không biết phòng này của ai.
Hạng Nghiêm im lặng nhìn cái ót của người trên giường, lắc đầu, đứng dậy đi thay đồ, chuẩn bị ra ngoài.
Cố Giản nhìn hắn thay một bộ đồ chất liệu thoải mái, vừa vặn với thân hình full size của hắn nhưng không xề xòa mà rất nghiêm chỉnh.
“Tôi đi đây.”
Cho cái người đang nhìn lén kia một cái ánh mắt, hắn bâng quơ thả lại một câu rồi rời khỏi phòng.
Ai đó nhìn lén bị bắt quả tang giật mình úp sấp trên gối, không đáp lại.
Đợi người đi rồi còn nổi cơn điên giày vò cái gối đầu một trận mới bật người ngồi dậy.
...
“Cố Giản, cậu với tên đó là sao thế?”
Đào Bạch bị tò mò giày vò đến không chịu được vừa ngồi xuống đã hỏi.
Lúc nãy Cố Giản chỉ lung tung nói với hắn từ nay sẽ qua ở cùng với tên kia, dặn hắn đừng nói với ai rồi đi mất.
Nhưng vì sao Cố Giản lại ở với hắn? Hai người đâu giống có quen biết, sao mới đi ra một trận trở lại thì muốn ở chung luôn rồi??
Cố Giản không phải muốn giấu Đào Bạch, lại không biết phải nói thế nào. Nói ra hoàn toàn là không có khả năng rồi... Cậu cũng ngại mặt mũi không muốn nói.
Chỉ có thể nói...
“Tôi nói tôi đang quen cậu ta, cậu có tin không?”
“Tin cái bép!”
“...”
Cố Giản câm nín.
...
P/s: Nói hùng hồn cho cố rồi lật suồng nha con.
Mẹ, ăn cái gì mà to xác thế! Cố Giản cáu.
“Có phải năng lượng vượt trội của cậu đều dồn hết vào thể hình rồi không? Làm quái gì cao lớn vậy hả? Nhìn mỏi cổ chết được!”
Mắng mắng, cậu bực bội khó ở xoay xoay cổ nhìn sang chỗ khác.
Hạng Nghiêm im lặng nhìn tên thanh niên đã trưởng thành rồi, dáng dấp cũng trang nghiêm thành thục bây giờ chẳng khác nào đứa trẻ mới lớn hở tí là bốc đồng, xem như hiểu.
Còn hiểu cái gì...
“Anh không vui thì có thể đánh tôi một trận.”
Cố Giản ngẩn ra.
Gì?
“Thật sự thì anh có quyền đánh tôi một trận cho hả giận.”
Cố Giản im lặng nhìn vào đôi con ngươi thâm thúy không giống như đang nói giỡn của hắn mấy giây, nhất thời không nói chuyện.
Quả thật là cậu muốn phát tiết một trận lắm... Nhưng mẹ nó do cậu ta nói ra như vậy lại thành cậu bắt nạt người quá đáng! Cũng không phải hắn cố ý mà, cậu là người sẽ nói đạo lý... Mẹ!
Bốp!
Chẳng hề nói trước tiếng nào, nắm đấm của Cố Giản đã nệm vào lòng ngực đang sừng sững ngay trước mặt mình một cú. Bức tường thịt kia bất thình lình chịu lực, hơi run lên một chút...
Hỏi Cố Giản cậu có dùng lực không? Sao không có! Tay cậu ê cả rồi, cảm giác như đấm vào tảng đá vậy!
Hỏi Hạng Nghiêm, Cố Giản có dùng sức không? Đương nhiên là có rồi, không thấy người hắn run lên ư. Chỉ là không bẻ bàng gì với hắn cả thôi.
Cố Giản đấm một cái lại tức muốn hộc máu chứ chẳng xả giận được gì cả. Tôn nghiêm Alpha không thể chấp nhận nổi!!
Hạng Nghiêm nhìn biểu tình của người trước mặt, nhịn cười.
Giờ mà hỏi cậu còn muốn đánh nữa không... Có thể không được phúc hậu cho lắm. Thôi thì lái sang chuyện khác vậy.
“Bao giờ anh lại có tiết?”
Hắn vừa nói vừa kéo anh vào, đóng cửa lại.
Nãy giờ họ vẫn đứng ở ngay cửa. Thật ra cũng chả làm sao, tầng bốn này theo hắn thấy không có nhiều sinh viên cho lắm. Có lẽ đa số đều là Alpha ở một mình, nhưng hắn vẫn không muốn bị người khác nhìn ngó.
Cố Giản bị hắn kéo xềnh xệch cho tới khi ngồi lên cái giường lúc nãy cậu đã nằm qua, quả thật cạn lời, không muốn nói gì tới sức gấu của thằng nhóc này nữa. Nói ra không biết là ai chịu nhục.
Cậu bực bội nằm bẹt luôn xuống giường, khó ở nói: “Tạm thời không có. Buổi chiều mới có.”
Làm sinh viên, giờ lên lớp của họ rải rác không cố định, một ngày có khi chỉ lên lớp một lần, có khi sáu bảy tiết. Nhưng nói chung là thời gian vô cùng dễ thở. Nếu không người ta đã không nói khoảng thời gian làm sinh viên là thoải mái nhất.
Cậu chỉ mới có năm hai, vẫn còn thông thả được.
“Số điện thoại.”
“Gì hả?”
Bất thình lình bị hỏi, Cố Giản không kịp phản ứng.
Hạng Nghiêm kéo ghế ngồi bên giường kiên nhẫn nhắc lại: “Điện thoại, cho tôi.”
“Tôi phải đi học.”
“...Cậu đi thì cứ đi thôi.”
Nói thì nói nhưng cậu vẫn moi điện thoại ra trao đổi số điện thoại với hắn.
“Chìa khóa phòng tôi để cho anh, hôm nay tôi phải học cả buổi, tới trưa mới về.”
Hạng Nghiêm vừa nói vừa cầm chìa khóa trong túi quần thả vào tay cậu. Chìa khóa bỏ trong túi hắn bị hâm đến nóng, đến tay cậu vẫn còn nhiệt độ đó, có chút phỏng tay.
Chìa khóa không nặng, trên đầu còn có một cái thẻ nhỏ ghi số phòng.
“Nếu anh rảnh thì đi đánh ra một chiếc nữa, không rảnh thì để đó tôi làm sau.”
Thật ra nếu đăng ký với quản lý ký túc xá thì có lẽ không cần phải ra ngoài, quản lý nhất định còn chìa khóa. Nhưng nếu vậy họ phải nói ra chuyện Cố Giản ở cùng với hắn. Dù cho phòng này không có mặc định chỉ được ở một người.
“Cậu cứ đi đi.”
Cố Giản không nói rảnh hay không, giống như ngại hắn phiền mà xua tay ra đuổi.
Cũng không biết phòng này của ai.
Hạng Nghiêm im lặng nhìn cái ót của người trên giường, lắc đầu, đứng dậy đi thay đồ, chuẩn bị ra ngoài.
Cố Giản nhìn hắn thay một bộ đồ chất liệu thoải mái, vừa vặn với thân hình full size của hắn nhưng không xề xòa mà rất nghiêm chỉnh.
“Tôi đi đây.”
Cho cái người đang nhìn lén kia một cái ánh mắt, hắn bâng quơ thả lại một câu rồi rời khỏi phòng.
Ai đó nhìn lén bị bắt quả tang giật mình úp sấp trên gối, không đáp lại.
Đợi người đi rồi còn nổi cơn điên giày vò cái gối đầu một trận mới bật người ngồi dậy.
...
“Cố Giản, cậu với tên đó là sao thế?”
Đào Bạch bị tò mò giày vò đến không chịu được vừa ngồi xuống đã hỏi.
Lúc nãy Cố Giản chỉ lung tung nói với hắn từ nay sẽ qua ở cùng với tên kia, dặn hắn đừng nói với ai rồi đi mất.
Nhưng vì sao Cố Giản lại ở với hắn? Hai người đâu giống có quen biết, sao mới đi ra một trận trở lại thì muốn ở chung luôn rồi??
Cố Giản không phải muốn giấu Đào Bạch, lại không biết phải nói thế nào. Nói ra hoàn toàn là không có khả năng rồi... Cậu cũng ngại mặt mũi không muốn nói.
Chỉ có thể nói...
“Tôi nói tôi đang quen cậu ta, cậu có tin không?”
“Tin cái bép!”
“...”
Cố Giản câm nín.
...
P/s: Nói hùng hồn cho cố rồi lật suồng nha con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.