Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng
Chương 22: Tròng cái quần lên cái đầu tó kia
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
02/04/2024
Hạng Nghiêm giống như nhìn ra suy nghĩ bốc đồng bất chợt bùng lên của cậu, nhưng lần này hắn không khó chịu, ngược lại còn vô thức nhếch môi, ánh mắt nhìn đỉnh đầu xù xù của người trên giường lại dịu dàng đến cả hắn cũng không nhận ra.
Ở lúc Cố Giản muốn nói gì nữa, bỗng nhiên một loạt tiếng rột rột bất thình lình vang lên.
“…”
“…”
Hạng Nghiêm im lặng một giây rồi đưa tay cầm lấy điện thoại trên bàn nhìn xem.
Tốt, mười hai giờ rưỡi rồi.
Hai người bọn họ xà quần nãy giờ, đến lúc này rồi làm sao không đói cho được.
“Đi ăn trước đã.”
Hạng Nghiêm đứng lên, bước đến tủ quần áo định tìm quần cho cậu. Mở tủ ra mới nhớ hình như cậu đã mang đồ lên đây rồi.
Hắn nhìn lại, cái balo đồ Cố Giản chưa có dọn ra vẫn còn đặt ở một góc phòng. Hạng Nghiêm đi lại cầm lấy nó, tự nhiên như không mò ra một cái quần ship màu đen nam tính chẳng kém gì ai ném bộp lên giường cho Cố Giản.
“…”
Cố Giản đần mặt, vậy mà không có cảm giác ngại ngùng, ngược lại còn muốn úp cái quần lên đầu thằng gấu tó kia. Nhìn bóng lưng còn đang lục lọi của người kia, cậu vuốt mặt cầm cái quần lên mặc vào.
Cậu mặc xong thì Hạng Nghiêm cũng tìm được cái quần vừa ý hắn. Ném cho cậu, đợi cậu mặc vào đàng hoàng, cũng không đòi cậu thay áo khác, hắn cầm cái áo khoác mỏng của mình cùng cậu rời khỏi phòng, đến căn-tin trường.
Căn-tin trường lúc đó đã vắng, chẳng còn mấy người đi ăn muộn, đồ ăn lắm cũng nguội lạnh một chút. Nhưng Cố Giản đầu đội áo của Hạng Nghiêm một đường bước vào căn-tin không phải chịu nắng nóng đổ mồ hôi còn đang đói bụng vẫn cảm thấy ăn ngon như thường, có khi còn hơn thế nữa.
Giữa chừng bỗng nhiên Cố Giản nhận được tin nhắn.
Cậu vừa nhai cọng cải ngồng vừa dùng một tay mở khóa điện thoại, tin nhắn liền bật ra trên màn hình chính.
Cố Giản, tôi là Kiều Mạch đây.
Ngón tay của Cố Giản khựng lại, như một phản xạ nhìn về phía đối diện.
Tầm mắt chạm vào nhau, đáy mắt người đối diện không chút gợn sóng, không nhìn ra cảm xúc.
Cố Giản bình tĩnh dời mắt xuống điện thoại, chẳng nghĩ được người kia cảm thấy thế nào, nên nhắn lại thì nhắn lại: Ngại quá, lúc nãy có việc.
Bên kia có vẻ vẫn luôn đợi nên trả lời rất nhanh: Không sao đâu.
Cách một cái màn hình cũng có thể cảm giác được sự dịu dàng của Omega tràn lan, so với Omega đang nhận tin nhắn quả thật là danh xứng với thực.
Tôi muốn nói là, buổi chiều cậu có rảnh không?
Tay Cố Giản khựng lại lần nữa.
Nhưng lần này cậu không có nhìn về đối diện mà trả lời luôn: Xin lỗi.
Chỉ có hai chữ, trống không.
Nhưng người bên kia nhất định hiểu.
Cậu có người yêu rồi sao?
Lời này giống như mang theo tiếng khóc, trông vô cùng đáng thương. Cố Giản không nghĩ cô nàng sẽ can đảm như vậy, cho mình một đao quyết định chứ không mập mờ tự hiểu.
Về mặt này cậu nên tôn trọng đối phương, cho nên cậu nhắn: Ừm, coi như thế đi. Còn đang tìm hiểu.
Cậu cố không nhìn về phía đối diện, nhắn xong thì tiếp tục gắp đồ ăn cho vào miệng. Dáng vẻ vô cùng tự nhiên, giống như cậu vốn không hề vì ai đó mà nói những lời này.
Đây là sự thật. Cố Giản chưa từng nghĩ đây là thỏa hiệp. Cũng như cậu không né tránh Kiều Mạch sau khi xà quần một trận với thằng nhóc to xác kia.
Tôi hiểu rồi.
Kiều Mạch chỉ nhắn lại như vậy, không có chúc phúc hay cỗ vũ.
Nhưng như thế Cố Giản lại muốn thấy hơn.
Sau đó hai người Cố - Hạng cũng không có nói lại chuyện này nữa, ăn xong thì họ cùng nhau về ký túc xá.
Nhưng chỉ có cả hai người họ biết, mối quan hệ giữa họ đã thay đổi một chút.
Hiểu nhau là một quá trình tích lũy từng chút một.
Buổi chiều, Cố Giản đến lớp. Hạng Nghiêm ngược lại không có tiết.
Nhưng Hạng Nghiêm vẫn đi ra ngoài. Hắn có hẹn cùng Hứa Văn đi đăng ký tham gia câu lạc bộ bóng rổ.
Làm một sinh viên khoa thể dục thể thao, dùng thành tích thi đấu làm một nửa chỉ tiêu để vào trường, đương nhiên sẽ không có chuyện họ không tham gia câu lạc bộ được. Mà ngược lại họ còn phải tham gia thi đấu khi cần nữa.
…
P/s: Thôi đừng đi, ở đó có “quỷ” á.
Ở lúc Cố Giản muốn nói gì nữa, bỗng nhiên một loạt tiếng rột rột bất thình lình vang lên.
“…”
“…”
Hạng Nghiêm im lặng một giây rồi đưa tay cầm lấy điện thoại trên bàn nhìn xem.
Tốt, mười hai giờ rưỡi rồi.
Hai người bọn họ xà quần nãy giờ, đến lúc này rồi làm sao không đói cho được.
“Đi ăn trước đã.”
Hạng Nghiêm đứng lên, bước đến tủ quần áo định tìm quần cho cậu. Mở tủ ra mới nhớ hình như cậu đã mang đồ lên đây rồi.
Hắn nhìn lại, cái balo đồ Cố Giản chưa có dọn ra vẫn còn đặt ở một góc phòng. Hạng Nghiêm đi lại cầm lấy nó, tự nhiên như không mò ra một cái quần ship màu đen nam tính chẳng kém gì ai ném bộp lên giường cho Cố Giản.
“…”
Cố Giản đần mặt, vậy mà không có cảm giác ngại ngùng, ngược lại còn muốn úp cái quần lên đầu thằng gấu tó kia. Nhìn bóng lưng còn đang lục lọi của người kia, cậu vuốt mặt cầm cái quần lên mặc vào.
Cậu mặc xong thì Hạng Nghiêm cũng tìm được cái quần vừa ý hắn. Ném cho cậu, đợi cậu mặc vào đàng hoàng, cũng không đòi cậu thay áo khác, hắn cầm cái áo khoác mỏng của mình cùng cậu rời khỏi phòng, đến căn-tin trường.
Căn-tin trường lúc đó đã vắng, chẳng còn mấy người đi ăn muộn, đồ ăn lắm cũng nguội lạnh một chút. Nhưng Cố Giản đầu đội áo của Hạng Nghiêm một đường bước vào căn-tin không phải chịu nắng nóng đổ mồ hôi còn đang đói bụng vẫn cảm thấy ăn ngon như thường, có khi còn hơn thế nữa.
Giữa chừng bỗng nhiên Cố Giản nhận được tin nhắn.
Cậu vừa nhai cọng cải ngồng vừa dùng một tay mở khóa điện thoại, tin nhắn liền bật ra trên màn hình chính.
Cố Giản, tôi là Kiều Mạch đây.
Ngón tay của Cố Giản khựng lại, như một phản xạ nhìn về phía đối diện.
Tầm mắt chạm vào nhau, đáy mắt người đối diện không chút gợn sóng, không nhìn ra cảm xúc.
Cố Giản bình tĩnh dời mắt xuống điện thoại, chẳng nghĩ được người kia cảm thấy thế nào, nên nhắn lại thì nhắn lại: Ngại quá, lúc nãy có việc.
Bên kia có vẻ vẫn luôn đợi nên trả lời rất nhanh: Không sao đâu.
Cách một cái màn hình cũng có thể cảm giác được sự dịu dàng của Omega tràn lan, so với Omega đang nhận tin nhắn quả thật là danh xứng với thực.
Tôi muốn nói là, buổi chiều cậu có rảnh không?
Tay Cố Giản khựng lại lần nữa.
Nhưng lần này cậu không có nhìn về đối diện mà trả lời luôn: Xin lỗi.
Chỉ có hai chữ, trống không.
Nhưng người bên kia nhất định hiểu.
Cậu có người yêu rồi sao?
Lời này giống như mang theo tiếng khóc, trông vô cùng đáng thương. Cố Giản không nghĩ cô nàng sẽ can đảm như vậy, cho mình một đao quyết định chứ không mập mờ tự hiểu.
Về mặt này cậu nên tôn trọng đối phương, cho nên cậu nhắn: Ừm, coi như thế đi. Còn đang tìm hiểu.
Cậu cố không nhìn về phía đối diện, nhắn xong thì tiếp tục gắp đồ ăn cho vào miệng. Dáng vẻ vô cùng tự nhiên, giống như cậu vốn không hề vì ai đó mà nói những lời này.
Đây là sự thật. Cố Giản chưa từng nghĩ đây là thỏa hiệp. Cũng như cậu không né tránh Kiều Mạch sau khi xà quần một trận với thằng nhóc to xác kia.
Tôi hiểu rồi.
Kiều Mạch chỉ nhắn lại như vậy, không có chúc phúc hay cỗ vũ.
Nhưng như thế Cố Giản lại muốn thấy hơn.
Sau đó hai người Cố - Hạng cũng không có nói lại chuyện này nữa, ăn xong thì họ cùng nhau về ký túc xá.
Nhưng chỉ có cả hai người họ biết, mối quan hệ giữa họ đã thay đổi một chút.
Hiểu nhau là một quá trình tích lũy từng chút một.
Buổi chiều, Cố Giản đến lớp. Hạng Nghiêm ngược lại không có tiết.
Nhưng Hạng Nghiêm vẫn đi ra ngoài. Hắn có hẹn cùng Hứa Văn đi đăng ký tham gia câu lạc bộ bóng rổ.
Làm một sinh viên khoa thể dục thể thao, dùng thành tích thi đấu làm một nửa chỉ tiêu để vào trường, đương nhiên sẽ không có chuyện họ không tham gia câu lạc bộ được. Mà ngược lại họ còn phải tham gia thi đấu khi cần nữa.
…
P/s: Thôi đừng đi, ở đó có “quỷ” á.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.