Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Độc Ác Biến A
Chương 3
Qua Vân Tê
07/10/2023
Giữa trưa, y tá mang suất ăn dinh dưỡng của bệnh viện đến cho Giang Tuyết Niên, giúp cô mở bàn ăn cạnh giường bệnh, đặt đồ ăn lên đó.
Món chính là cơm, có canh rau và thức ăn đầy đủ, màu sắc cùng hương vị đều có đủ.
"Cảm ơn chị y tá." Giang Tuyết Niên lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó hỏi: "Chị y tá, bạn học của em ở ngoài phòng bệnh, trong bệnh viện nhà ăn có phục vụ cơm trưa không?"
Đôi mắt đen của của Giang Tuyết Niên chứa đầy sự quan tâm, y tá sửng sốt trong giây lát, đoán không ra quan hệ giữa hai người là gì, mắt thường cũng có thể thấy, cô gái xinh đẹp ngoài kia chán ghét Giang Tuyết Niên, thế nào cô lại quan tâm nàng như vậy?
Học sinh bây giờ ngày càng khó hiểu.
Y tá ném những suy nghĩ hỗn loạn khỏi đầu, nói: "Nhà ăn bệnh viện chỉ phát cơm cho nhân viên, người bệnh cùng người nhà cần mua về ăn trong phòng bệnh. Em muốn chị giúp gọi cô ấy vào ăn cùng sao?"
Bữa ăn của Giang Tuyết Niên có 4 món ăn và 1 món canh, gần gấp đôi lượng ăn của một cô gái bình thường.
Mắt đen của cô vụt sáng, như có những ngôi sao lập lòe trong đêm tối, xinh đẹp như trời sao, "Cảm ơn chị y tá.", khoé môi cô cong lên, lộ ra sự vui vẻ có thể thấy bằng mắt thường.
Bị tâm tình tốt của cô lây nhiễm, y tá cười nói: "Chuyện nhỏ, không cần khách khí."
Y tá ra ngoài gọi Thời Thanh Phạn, Giang Tuyết Niên đem bốn món ăn gộp thành hai, trống ra hai cái hộp, đem nửa hộp cơm bỏ vào một hộp, lại cẩn thận đổ một nửa canh vào hộp còn lại.
Để bày tỏ thiện ý, Giang Tuyết Niên tự mình dùng hộp cơm là hộp đựng đồ ăn trước đó.
Ngay lúc cô vừa chuẩn bị xong, Thời Thanh Phạn gõ cửa bước vào.
Cô gái tóc dài, đôi mắt màu nâu nhạt lạnh lùng như băng tuyết, đi đến trước giường bệnh, nhàn nhạt nói với Giang Tuyết Niên: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Đến giờ ăn cơm rồi." Giang Tuyết Niên đưa tay mời Thời Thanh Phạn ngồi xuống mép giường, "Cậu vất vả cùng tôi ngồi chờ kết quả, tôi mời cậu ăn một bữa, có qua có lại."
Giang Tuyết Niên không có ý gì, cô chỉ cảm thấy sau này nữ chính phân hoá Omega, bị tin tức tố chi phối thật thảm, nhịn không được đối xử với nàng tốt một chút.
"Có qua có lại." Thời Thanh Phạn lần nữa lặp lại bốn chữ này, không biết trong lòng nghĩ gì, không chút do dự ngồi đối diện Giang Tuyết Niên, cầm đũa lên ăn.
Đôi mắt Giang Tuyết Niên cong thành hình trăng non, mỉm cười nhìn cô cô gái đối diện.
Tốc độ ăn của Thời Thanh Phạn không nhanh không chậm, động tác tao nhã, ánh mắt hơi rủ xuống, lông mi dài mảnh phủ một cái bóng nhỏ dưới mắt.
Ánh mắt chăm chú của Giang Tuyết Niên không chút ảnh hưởng tới Thời Thanh Phạn, nàng an ung dung, thong thả, tựa như cô không hề tồn tại.
Giang Tuyết Niên thưởng thức cảnh đẹp đủ, cầm một đôi đũa khác bắt đầu ăn.
Vì nguyên nhân công việc, Giang Tuyết Niên ăn cơm rất nhanh, tuy ăn sau Thời Thanh Phạn, nhưng lại cùng lúc ăn xong, đặt đũa xuống.
Nhân viên dọn dẹp của bệnh viện sẽ đúng giờ tới dọn dẹp hộp cơm của bệnh nhân không cần dọn dẹp, Thời Thanh Phạn hẳn là biết điều này, ăn xong lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Giang Tuyết Niên nhìn bóng dáng cao gầy của nàng biến mất sau cánh cửa không khỏi suy nghĩ, người lạnh lùng và cá tính này thật sự là Thời Thanh Phạn trong truyện?
Có lẽ cô không phải xuyên thư, hai cái tên Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn cũng không hiếm lắm, có lẽ tất cả đều là trùng hợp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Tuyết Niên Lại dâng lên một tia hy vọng.
Hai giờ chiều, đã có kết quả kiểm tra sức khoẻ của Giang Tuyết Niên, sức khoẻ của cô rất tốt, bị ngất xỉu có thể là do cảm xúc dao động quá dữ dội tạo ra.
Thời Thanh Phạn đi giúp Giang Tuyết Niên làm thủ tục xuất viện, cô một bước cũng không rời, theo sau nàng.
Thời Thanh Phạn nộp viện phí xong xoay người lại, suýt nữa đụng chúng Giang Tuyết Niên, đôi mắt bình tĩnh thường ngày hơi nheo lại, nghiêng người tránh tiếp xúc với cô, "Giang Tuyết Niên, thủ tục xuất viện đã hoàn thành."
"Ừ ừ, cảm ơn cậu." Tuyết Niên dùng đôi mắt đen láy nhìn Thời Thanh Phạn, chân thành bày tỏ lòng biết ơn.
Thời Thanh Phạn xoay người đi ra khỏi bệnh viện, Giang Tuyết Niên theo sau từng bước.
Chỉ có một con đường để ra khỏi bệnh viện, Thời Thanh Phạn không để ý đến cô.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, nàng đi bộ đến bến xe buýt đợi xe về trường.
Không nghĩ đến Giang Tuyết Niên vẫn đi theo nàng, còn đứng bên cạnh cùng nàng đợi xe.
"Giang Tuyết Niên, đi bắt taxi về trường."
Thời Thanh Phạn nghiêng đầu nói với cô.
Giang Tuyết Niên chớp chớp mắt, lông mi cong cong như hai chiếc quạt nhỏ, "Nhưng tôi muốn ngồi xe buýt."
Làn da trắng không tì vết, khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút so với khi ở phòng giáo viên. Ở gần như vậy, Thời Thanh Phạn có thể thấy một nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi của Giang Tuyết Niên.
Thời Thanh Phạn hơi cúi đầu, nhìn xuống môi cô, môi trên mỏng, hàm môi châu.
"Tuỳ cậu, lên xe đừng đụng vào tôi." Thời Thanh Phạn nói xong, quay đầu lại, không nhìn Giang Tuyết Niên nữa.
Hoá ra là không thích người khác chạm vào.
Xe buýt đi thẳng tới trường Thánh Lợi Tư mười phút có một chuyến, hai người đến đúng lúc, đợi hơn một phút, xe buýt số 32 chậm rãi đi đến, dừng trước trạm xe.
Giang Tuyết Niên theo sau Thời Thanh Phạn lên xe, nhìn Thời Thanh Phạn bỏ 2 đồng xu vào hộp đựng tiền, muốn học theo bỏ tiền, nhưng lại phát hiện đồng tiền nhỏ nhất cô có là 100 nhân dân tệ.
Biết tiền khó kiếm như nào, Giang Tuyết Niên quả quyết rút lại, "Bác tài, cháu không có mang tiền lẻ, cháu có thể ra phía sau tìm bạn học mượn chút tiền? Hoặc để cháu nhìn xem có ai đổi được được 100 tệ không?"
"Được thôi." Bác tài gật đầu, nhấn công tắc đóng cửa trước cửa sau, xe buýt chậm rãi khởi động, vững vàng đi trên đường.
Vẫn còn 10 phút nữa mới đến trạm dừng tiếp theo, không sợ Giang Tuyết Niên nhân cơ hội xuống xe trốn tiền vé.
Trên xe không có nhiều người, Thời Thanh Phạn không ngồi mà đừng bám vào lan can đứng ở cửa sau, bất kể hành khách phía trước hay phía sau đều không nhịn được nhìn tới khuôn mặt của nàng.
Bởi vì nữ sinh này quá mức xinh đẹp, vượt qua cả nhận thức của mọi người, thậm chí có người còn lấy điện thoại chụp lén nàng đăng lên mạng.
Giang Tuyết Niên đến bên cạnh Thời Thanh Phạn, chú ý không chạm vào nàng, "Bạn học Thời Thanh Phạn, có thể cho tôi mượn 2 đồng không? Tôi không có tiền xu."
"Tìm người khác." Thời Thanh Phạn không quay đầu, nói thẳng.
Giang Tuyết Niên: "..."
Xem ra hành vi trước đây của "cô" thực sự đắc tội không nhẹ.
Giang Tuyết Niên lấy 100 tệ ra, hỏi từng người trên xe buýt có tiền lẻ để đổi không, cuối cùng chỉ đổi được 2 tờ 50.
Tiết kiệm được 50 thì 50, Giang Tuyết Niên thở dài, cầm 50 tệ chuẩn bị bỏ vào hộp tiền.
Lúc đi ngang qua người Thời Thanh Phạn, một cánh tay chặn trước mặt, Giang Tuyết Niên không kịp dừng lại, đụng vào người nàng.
"Dùng cái này đi." Giọng nói lành lạnh như dòng suối vang lên bên tai, Thời Thanh Phạn kẹp tờ 5 tệ giữa các đầu ngón tay đưa cho cô.
Giang Tuyết Niên hơi sửng sốt một chút, "Cảm ơn."
Khi nhét tờ 5 tệ vào hộp đựng tiền, Giang Tuyết Niên nghĩ: Không ngờ Thời Thanh Phạn ăn nói lạnh nhạt, cự tuyệt quyết đoán lại là cái người mềm lòng.
Đến mỗi điểm dừng, hành khách trên xe ngày càng nhiều, kín hết chỗ ngồi, những người lên sau đều phải đứng, bên trong xe dần trở nên đông đúc.
Giang Tuyết Niên vốn ngồi không xa chỗ Thời Thanh Phạn, mắt thấy người trên xe suýt đụng phải, Thời Thanh Phạn suýt chút nữa bị người khác va vào, không khỏi khẽ nhíu mày.
Tới trạm dừng tiếp, xe buýt dừng lại, lần này không có ai xuống xe, lại có 5 người lên. Giang Tuyết Niên thấy một bà lão tóc bạc, nói: "Bà, bà mau ngồi chỗ này đi."
Hợp tình hợp lý mà nhường ghế xong, Giang Tuyết Niên lách qua dòng người chậm rãi đến bên phải Thời Thanh Phạn, sau đó tách chân ra, đặt chân trái phía bên trái Thời Thanh Phạn, khiến vị khách phía kia không còn chỗ để chân.
Để giữ thăng bằng, Giang Tuyết Niên phải dùng tay phải nắm vào thanh vịn cùng Thời Thanh Phạn, mà toàn thể cô lại cách nàng ít nhất 10cm.
Bằng sức lực của chính mình, Giang Tuyết Niên đã ngăn cho Thời Thanh Phạn một khoảng không để không bị ai đụng vào.
Cô đã đánh giá quá cao thể lực hiện tại của mình, để không chạm vào Thời Thanh Phạn cần dùng rất nhiều lực ở cánh tay, nếu không cơ thể cô có thể va vào nàng bất cứ lúc nào khi xe buýt phanh lại.
Kiên trì được 5 phút, hai tay GIang Tuyết Niên khẽ run lên, tóc ở thái dương thấm mồ hôi, khuôn mặt trắng như tuyết bắt đầu đỏ lên.
Thời Thanh Phạn có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô ngày càng nặng, thân thể khẽ động, tựa như muốn quay người lại, thì bị tiếng xe buýt cắt ngang.
"Đã đến trường Thánh Lợi Tư, quý khách đến trạm vui lòng chuẩn bị xuống xe."
Xe buýt chậm rãi dừng lại, cửa sau mở ra, gần một nửa số hành khách trên xe bước xuống.
Giang Tuyết Niên đem chân trái của mình thu lại trước, đứng vững xong mới bỏ tay phải ra, cẩn thận để không đụng phải Thời Thanh Phạn, xoay người đi xuống, vừa đi vừa vung vẩy cánh tay.
Từ sau khi học xong cấp 2, cô chưa từng trải qua cảm giác mất lực cánh tay, không nghĩ lại trải qua cảm giác đó tại đây.
Giang Tuyết Niên đi về phía cổng lớn của trường học, đi được nửa đường, cô chợt nhớ ra mình không có chút ký ức nào của nguyên chủ, cô không biết "Giang Tuyết Niên" đang học lớp nào.
Nhưng cũng không sao, cô có bạn học Thời Thanh Phạn dẫn đường, mặc dù bạn cùng lớp này có vẻ không thích cô cho lắm.
Giang Tuyết Niên đứng lại, nhìn một chút xem Thời Thanh Phạn đang ở đâu, vừa quay đầu lại đã đụng phải người phía sau, ngực kề ngực, mặt đối mặt, cảm xúc trơn trượt bên má.
Là Thời Thanh Phạn.
Giang Tuyết Niên: "..."
Cô một đường kiên trì không đụng vào Thời Thanh Phạn để duy trì hảo cảm, kết quả lại thất bại trong gang tấc trước cửa trường học.
Sau khi ý thức được, Giang Tuyết Niên lùi về mấy bước, Thời Thanh Phạn đồng thời lui ra, "Thật xin lỗi, tôi không nghĩ cậu ở phía sau."
Nước da trắng đỏ lên rõ ràng, Giang Tuyết Niên nhìn tới điểm hồng trên khuôn mặt Thời Thanh Phạn, thầm nghĩ xong rồi, nàng tức giận đến cả mặt đều đỏ.
Thời Thanh Phạn không nói gì, đôi mắt nâu nhạt khẽ chớp, vòng qua Giang Tuyết Niên đi vào cổng trường.
Giang Tuyết Niên thấy Thời Thanh Phạn đi ngày càng xa, vội vàng đuổi theo.
Thời gian này, học sinh không phải đang thi cũng chính là tự học, khuôn viên trường an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng chim hót cùng tiếng bước chân của 2 người dẫm trên lá rơi.
Hiện tại hẳn là mùa thu, ánh nắng chói chang, lá cây ngả vàng, rụng đến một nửa, còn lại chút sắc xanh trên cành chống lại gió thu.
Giang Tuyết Niên tưởng nàng sẽ trực tiếp quay lại lớp học, không ngờ nàng lại đem cô tới văn phòng của cô giáo Đàm kia.
Vừ vào cửa, trên bàn làm việc bằng gỗ ngoại trừ đống bài thi, thứ thấy rõ nhất là tờ giấy được lấy từ túi áo cô ra.
Đàm Anh vừa coi thi xong một môn, nửa tiếng nữa sẽ đến môn tiếp theo, thấy Thời Thanh Phạn cùng Giang Tuyết Niên lần lượt bước vào, Đàm Anh nói: "Nếu Giang Tuyết Niên đã khoẻ, chúng ta hãy tiếp tục giải quyết chuyện gian lận trong bài kiểm tra."
"Thời Thanh Phạn, chữ viết trên tờ giấy này rất giống chữ viết của em, em có thừa nhận đây là do em viết không?"
"Em không có viết tờ giấy này." Thời Thanh Phạn nói.
Tầm mắt Đàm Anh chuyển qua Giang Tuyết Niên, hỏi: "Giang Tuyết Niên, em lấy tờ giấy này ở đâu ra?"
"Em..." Đại não Giang Tuyết Niên tích cực hoạt động.
Cô hoàn toàn không có ký ức, sao biết được tờ giấy đến từ đâu?
Không ngoại trừ "Giang Tuyết Niên" tìm người giả chữ viết.
Nếu cô biết ai là người viết tờ giấy này, sẽ dễ dàng minh oan cho Thời Thanh Phạn, vấn đề là cô không biết gì cả.
Giang Tuyết Niên: "..."
Xuyên thư đã đành, vì sao không cho cô biết chút ký ức nào của nữ chính???
Món chính là cơm, có canh rau và thức ăn đầy đủ, màu sắc cùng hương vị đều có đủ.
"Cảm ơn chị y tá." Giang Tuyết Niên lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó hỏi: "Chị y tá, bạn học của em ở ngoài phòng bệnh, trong bệnh viện nhà ăn có phục vụ cơm trưa không?"
Đôi mắt đen của của Giang Tuyết Niên chứa đầy sự quan tâm, y tá sửng sốt trong giây lát, đoán không ra quan hệ giữa hai người là gì, mắt thường cũng có thể thấy, cô gái xinh đẹp ngoài kia chán ghét Giang Tuyết Niên, thế nào cô lại quan tâm nàng như vậy?
Học sinh bây giờ ngày càng khó hiểu.
Y tá ném những suy nghĩ hỗn loạn khỏi đầu, nói: "Nhà ăn bệnh viện chỉ phát cơm cho nhân viên, người bệnh cùng người nhà cần mua về ăn trong phòng bệnh. Em muốn chị giúp gọi cô ấy vào ăn cùng sao?"
Bữa ăn của Giang Tuyết Niên có 4 món ăn và 1 món canh, gần gấp đôi lượng ăn của một cô gái bình thường.
Mắt đen của cô vụt sáng, như có những ngôi sao lập lòe trong đêm tối, xinh đẹp như trời sao, "Cảm ơn chị y tá.", khoé môi cô cong lên, lộ ra sự vui vẻ có thể thấy bằng mắt thường.
Bị tâm tình tốt của cô lây nhiễm, y tá cười nói: "Chuyện nhỏ, không cần khách khí."
Y tá ra ngoài gọi Thời Thanh Phạn, Giang Tuyết Niên đem bốn món ăn gộp thành hai, trống ra hai cái hộp, đem nửa hộp cơm bỏ vào một hộp, lại cẩn thận đổ một nửa canh vào hộp còn lại.
Để bày tỏ thiện ý, Giang Tuyết Niên tự mình dùng hộp cơm là hộp đựng đồ ăn trước đó.
Ngay lúc cô vừa chuẩn bị xong, Thời Thanh Phạn gõ cửa bước vào.
Cô gái tóc dài, đôi mắt màu nâu nhạt lạnh lùng như băng tuyết, đi đến trước giường bệnh, nhàn nhạt nói với Giang Tuyết Niên: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Đến giờ ăn cơm rồi." Giang Tuyết Niên đưa tay mời Thời Thanh Phạn ngồi xuống mép giường, "Cậu vất vả cùng tôi ngồi chờ kết quả, tôi mời cậu ăn một bữa, có qua có lại."
Giang Tuyết Niên không có ý gì, cô chỉ cảm thấy sau này nữ chính phân hoá Omega, bị tin tức tố chi phối thật thảm, nhịn không được đối xử với nàng tốt một chút.
"Có qua có lại." Thời Thanh Phạn lần nữa lặp lại bốn chữ này, không biết trong lòng nghĩ gì, không chút do dự ngồi đối diện Giang Tuyết Niên, cầm đũa lên ăn.
Đôi mắt Giang Tuyết Niên cong thành hình trăng non, mỉm cười nhìn cô cô gái đối diện.
Tốc độ ăn của Thời Thanh Phạn không nhanh không chậm, động tác tao nhã, ánh mắt hơi rủ xuống, lông mi dài mảnh phủ một cái bóng nhỏ dưới mắt.
Ánh mắt chăm chú của Giang Tuyết Niên không chút ảnh hưởng tới Thời Thanh Phạn, nàng an ung dung, thong thả, tựa như cô không hề tồn tại.
Giang Tuyết Niên thưởng thức cảnh đẹp đủ, cầm một đôi đũa khác bắt đầu ăn.
Vì nguyên nhân công việc, Giang Tuyết Niên ăn cơm rất nhanh, tuy ăn sau Thời Thanh Phạn, nhưng lại cùng lúc ăn xong, đặt đũa xuống.
Nhân viên dọn dẹp của bệnh viện sẽ đúng giờ tới dọn dẹp hộp cơm của bệnh nhân không cần dọn dẹp, Thời Thanh Phạn hẳn là biết điều này, ăn xong lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Giang Tuyết Niên nhìn bóng dáng cao gầy của nàng biến mất sau cánh cửa không khỏi suy nghĩ, người lạnh lùng và cá tính này thật sự là Thời Thanh Phạn trong truyện?
Có lẽ cô không phải xuyên thư, hai cái tên Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn cũng không hiếm lắm, có lẽ tất cả đều là trùng hợp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Tuyết Niên Lại dâng lên một tia hy vọng.
Hai giờ chiều, đã có kết quả kiểm tra sức khoẻ của Giang Tuyết Niên, sức khoẻ của cô rất tốt, bị ngất xỉu có thể là do cảm xúc dao động quá dữ dội tạo ra.
Thời Thanh Phạn đi giúp Giang Tuyết Niên làm thủ tục xuất viện, cô một bước cũng không rời, theo sau nàng.
Thời Thanh Phạn nộp viện phí xong xoay người lại, suýt nữa đụng chúng Giang Tuyết Niên, đôi mắt bình tĩnh thường ngày hơi nheo lại, nghiêng người tránh tiếp xúc với cô, "Giang Tuyết Niên, thủ tục xuất viện đã hoàn thành."
"Ừ ừ, cảm ơn cậu." Tuyết Niên dùng đôi mắt đen láy nhìn Thời Thanh Phạn, chân thành bày tỏ lòng biết ơn.
Thời Thanh Phạn xoay người đi ra khỏi bệnh viện, Giang Tuyết Niên theo sau từng bước.
Chỉ có một con đường để ra khỏi bệnh viện, Thời Thanh Phạn không để ý đến cô.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, nàng đi bộ đến bến xe buýt đợi xe về trường.
Không nghĩ đến Giang Tuyết Niên vẫn đi theo nàng, còn đứng bên cạnh cùng nàng đợi xe.
"Giang Tuyết Niên, đi bắt taxi về trường."
Thời Thanh Phạn nghiêng đầu nói với cô.
Giang Tuyết Niên chớp chớp mắt, lông mi cong cong như hai chiếc quạt nhỏ, "Nhưng tôi muốn ngồi xe buýt."
Làn da trắng không tì vết, khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút so với khi ở phòng giáo viên. Ở gần như vậy, Thời Thanh Phạn có thể thấy một nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi của Giang Tuyết Niên.
Thời Thanh Phạn hơi cúi đầu, nhìn xuống môi cô, môi trên mỏng, hàm môi châu.
"Tuỳ cậu, lên xe đừng đụng vào tôi." Thời Thanh Phạn nói xong, quay đầu lại, không nhìn Giang Tuyết Niên nữa.
Hoá ra là không thích người khác chạm vào.
Xe buýt đi thẳng tới trường Thánh Lợi Tư mười phút có một chuyến, hai người đến đúng lúc, đợi hơn một phút, xe buýt số 32 chậm rãi đi đến, dừng trước trạm xe.
Giang Tuyết Niên theo sau Thời Thanh Phạn lên xe, nhìn Thời Thanh Phạn bỏ 2 đồng xu vào hộp đựng tiền, muốn học theo bỏ tiền, nhưng lại phát hiện đồng tiền nhỏ nhất cô có là 100 nhân dân tệ.
Biết tiền khó kiếm như nào, Giang Tuyết Niên quả quyết rút lại, "Bác tài, cháu không có mang tiền lẻ, cháu có thể ra phía sau tìm bạn học mượn chút tiền? Hoặc để cháu nhìn xem có ai đổi được được 100 tệ không?"
"Được thôi." Bác tài gật đầu, nhấn công tắc đóng cửa trước cửa sau, xe buýt chậm rãi khởi động, vững vàng đi trên đường.
Vẫn còn 10 phút nữa mới đến trạm dừng tiếp theo, không sợ Giang Tuyết Niên nhân cơ hội xuống xe trốn tiền vé.
Trên xe không có nhiều người, Thời Thanh Phạn không ngồi mà đừng bám vào lan can đứng ở cửa sau, bất kể hành khách phía trước hay phía sau đều không nhịn được nhìn tới khuôn mặt của nàng.
Bởi vì nữ sinh này quá mức xinh đẹp, vượt qua cả nhận thức của mọi người, thậm chí có người còn lấy điện thoại chụp lén nàng đăng lên mạng.
Giang Tuyết Niên đến bên cạnh Thời Thanh Phạn, chú ý không chạm vào nàng, "Bạn học Thời Thanh Phạn, có thể cho tôi mượn 2 đồng không? Tôi không có tiền xu."
"Tìm người khác." Thời Thanh Phạn không quay đầu, nói thẳng.
Giang Tuyết Niên: "..."
Xem ra hành vi trước đây của "cô" thực sự đắc tội không nhẹ.
Giang Tuyết Niên lấy 100 tệ ra, hỏi từng người trên xe buýt có tiền lẻ để đổi không, cuối cùng chỉ đổi được 2 tờ 50.
Tiết kiệm được 50 thì 50, Giang Tuyết Niên thở dài, cầm 50 tệ chuẩn bị bỏ vào hộp tiền.
Lúc đi ngang qua người Thời Thanh Phạn, một cánh tay chặn trước mặt, Giang Tuyết Niên không kịp dừng lại, đụng vào người nàng.
"Dùng cái này đi." Giọng nói lành lạnh như dòng suối vang lên bên tai, Thời Thanh Phạn kẹp tờ 5 tệ giữa các đầu ngón tay đưa cho cô.
Giang Tuyết Niên hơi sửng sốt một chút, "Cảm ơn."
Khi nhét tờ 5 tệ vào hộp đựng tiền, Giang Tuyết Niên nghĩ: Không ngờ Thời Thanh Phạn ăn nói lạnh nhạt, cự tuyệt quyết đoán lại là cái người mềm lòng.
Đến mỗi điểm dừng, hành khách trên xe ngày càng nhiều, kín hết chỗ ngồi, những người lên sau đều phải đứng, bên trong xe dần trở nên đông đúc.
Giang Tuyết Niên vốn ngồi không xa chỗ Thời Thanh Phạn, mắt thấy người trên xe suýt đụng phải, Thời Thanh Phạn suýt chút nữa bị người khác va vào, không khỏi khẽ nhíu mày.
Tới trạm dừng tiếp, xe buýt dừng lại, lần này không có ai xuống xe, lại có 5 người lên. Giang Tuyết Niên thấy một bà lão tóc bạc, nói: "Bà, bà mau ngồi chỗ này đi."
Hợp tình hợp lý mà nhường ghế xong, Giang Tuyết Niên lách qua dòng người chậm rãi đến bên phải Thời Thanh Phạn, sau đó tách chân ra, đặt chân trái phía bên trái Thời Thanh Phạn, khiến vị khách phía kia không còn chỗ để chân.
Để giữ thăng bằng, Giang Tuyết Niên phải dùng tay phải nắm vào thanh vịn cùng Thời Thanh Phạn, mà toàn thể cô lại cách nàng ít nhất 10cm.
Bằng sức lực của chính mình, Giang Tuyết Niên đã ngăn cho Thời Thanh Phạn một khoảng không để không bị ai đụng vào.
Cô đã đánh giá quá cao thể lực hiện tại của mình, để không chạm vào Thời Thanh Phạn cần dùng rất nhiều lực ở cánh tay, nếu không cơ thể cô có thể va vào nàng bất cứ lúc nào khi xe buýt phanh lại.
Kiên trì được 5 phút, hai tay GIang Tuyết Niên khẽ run lên, tóc ở thái dương thấm mồ hôi, khuôn mặt trắng như tuyết bắt đầu đỏ lên.
Thời Thanh Phạn có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô ngày càng nặng, thân thể khẽ động, tựa như muốn quay người lại, thì bị tiếng xe buýt cắt ngang.
"Đã đến trường Thánh Lợi Tư, quý khách đến trạm vui lòng chuẩn bị xuống xe."
Xe buýt chậm rãi dừng lại, cửa sau mở ra, gần một nửa số hành khách trên xe bước xuống.
Giang Tuyết Niên đem chân trái của mình thu lại trước, đứng vững xong mới bỏ tay phải ra, cẩn thận để không đụng phải Thời Thanh Phạn, xoay người đi xuống, vừa đi vừa vung vẩy cánh tay.
Từ sau khi học xong cấp 2, cô chưa từng trải qua cảm giác mất lực cánh tay, không nghĩ lại trải qua cảm giác đó tại đây.
Giang Tuyết Niên đi về phía cổng lớn của trường học, đi được nửa đường, cô chợt nhớ ra mình không có chút ký ức nào của nguyên chủ, cô không biết "Giang Tuyết Niên" đang học lớp nào.
Nhưng cũng không sao, cô có bạn học Thời Thanh Phạn dẫn đường, mặc dù bạn cùng lớp này có vẻ không thích cô cho lắm.
Giang Tuyết Niên đứng lại, nhìn một chút xem Thời Thanh Phạn đang ở đâu, vừa quay đầu lại đã đụng phải người phía sau, ngực kề ngực, mặt đối mặt, cảm xúc trơn trượt bên má.
Là Thời Thanh Phạn.
Giang Tuyết Niên: "..."
Cô một đường kiên trì không đụng vào Thời Thanh Phạn để duy trì hảo cảm, kết quả lại thất bại trong gang tấc trước cửa trường học.
Sau khi ý thức được, Giang Tuyết Niên lùi về mấy bước, Thời Thanh Phạn đồng thời lui ra, "Thật xin lỗi, tôi không nghĩ cậu ở phía sau."
Nước da trắng đỏ lên rõ ràng, Giang Tuyết Niên nhìn tới điểm hồng trên khuôn mặt Thời Thanh Phạn, thầm nghĩ xong rồi, nàng tức giận đến cả mặt đều đỏ.
Thời Thanh Phạn không nói gì, đôi mắt nâu nhạt khẽ chớp, vòng qua Giang Tuyết Niên đi vào cổng trường.
Giang Tuyết Niên thấy Thời Thanh Phạn đi ngày càng xa, vội vàng đuổi theo.
Thời gian này, học sinh không phải đang thi cũng chính là tự học, khuôn viên trường an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng chim hót cùng tiếng bước chân của 2 người dẫm trên lá rơi.
Hiện tại hẳn là mùa thu, ánh nắng chói chang, lá cây ngả vàng, rụng đến một nửa, còn lại chút sắc xanh trên cành chống lại gió thu.
Giang Tuyết Niên tưởng nàng sẽ trực tiếp quay lại lớp học, không ngờ nàng lại đem cô tới văn phòng của cô giáo Đàm kia.
Vừ vào cửa, trên bàn làm việc bằng gỗ ngoại trừ đống bài thi, thứ thấy rõ nhất là tờ giấy được lấy từ túi áo cô ra.
Đàm Anh vừa coi thi xong một môn, nửa tiếng nữa sẽ đến môn tiếp theo, thấy Thời Thanh Phạn cùng Giang Tuyết Niên lần lượt bước vào, Đàm Anh nói: "Nếu Giang Tuyết Niên đã khoẻ, chúng ta hãy tiếp tục giải quyết chuyện gian lận trong bài kiểm tra."
"Thời Thanh Phạn, chữ viết trên tờ giấy này rất giống chữ viết của em, em có thừa nhận đây là do em viết không?"
"Em không có viết tờ giấy này." Thời Thanh Phạn nói.
Tầm mắt Đàm Anh chuyển qua Giang Tuyết Niên, hỏi: "Giang Tuyết Niên, em lấy tờ giấy này ở đâu ra?"
"Em..." Đại não Giang Tuyết Niên tích cực hoạt động.
Cô hoàn toàn không có ký ức, sao biết được tờ giấy đến từ đâu?
Không ngoại trừ "Giang Tuyết Niên" tìm người giả chữ viết.
Nếu cô biết ai là người viết tờ giấy này, sẽ dễ dàng minh oan cho Thời Thanh Phạn, vấn đề là cô không biết gì cả.
Giang Tuyết Niên: "..."
Xuyên thư đã đành, vì sao không cho cô biết chút ký ức nào của nữ chính???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.