Chương 17
Minh Tiền Vũ Hậu
18/06/2013
Nếukhông thể giữ được vòng tay, vậy thì sao không vừa tận hưởng vừa rơi lệ khi phảirời xa.
Mặcdù phần lớn ảnh là rửa tặng bà Lục và anh Thành nhưng khó tránh khỏi xuất hiệnhình bóng của Giang Hải. Thân hình cao lớn, làn da khỏe mạnh, bờ vai rộng,không giống với vẻ thư sinh yếu ớt của những nam sinh trong trường. Từ đầu đếncuối cô đối với anh luôn có cảm giác dựa dẫm. Điều này không hề liên quan đếngia cảnh, học lực, địa vị. Vứt bỏ tất cả những thuộc tính xã hội kèm theo, côyêu Giang Hải sâu đậm bằng tình yêu đơn thuần, trong sáng của một cô gái dànhcho một chàng trai.
Nhưnganh...
Mấynhà hàng bên đường đều đang phát bài Vạn bất đắc dĩ.
Chỉ sợanh sẽ yêu em, không dám để mình lại gần
Sợ rằnganh không có gì cho em, yêu em cũng cần dũng khí rất lớn
Chỉ sợanh sẽ yêu em, có lẽ một ngày sẽ không kìm lòng được
Nhớnhung chỉ làm khổ mình, yêu em anh không thể cưỡng lại được
…
TháiMãn Tâm lại một lần nữa cười nhạo sự đa tình của mình. Đúng là tự lừa mình lừangười, một người khinh đời ngạo mạn như Giang Hải sẽ rụt đầu rụt cổ như vậysao? Huống hồ cô đã nói là sẽ đến miền nam làm việc nhưng anh lại tỏ vẻ như bịlàm phiền.
Thậtsự rất muốn tin rằng tâm sự của anh cũng rối bời giống như lời bài hát. NhưngThái Mãn Tâm không muốn mình bị những giả thiết lãng mạn làm mờ mắt, đến nỗikhông nhìn rõ sự thật.
Anhta không thích mày. Anh ta ở bên người phụ nữ khác.
Cô lạnhlùng nghĩ, đây chính là sự thật, đừng có tự lừa mình.
Từngngọn đèn đường vụt sáng, ngoằn ngoèo đến tận ven thành. Thái Mãn Tâm ngoảnh đầunhìn con đường nhấp nhô theo thế núi. Những bóng đèn nhấp nháy giống như bầu trờisao nhưng trong lòng cô lại thấy trống rỗng. Cô đi ngược lại với hướng về nhàtrọ, lang thang trên đường, cắm tai nghe MP3, nghe đi nghe lại Hành trình trở vềquê hương mà hôm ấy anh vừa đàn vừa hát. Bài hát lẫn với tiếng cười nói, khôngphân biệt được âm thanh hỗn loạn nào là của mình, chỉ có tiếng đàn rung độnglòng người vang vọng bên tai.
Mộtchiếc xe máy phóng vọt qua, dừng lại trước mặt cô. Thái Mãn Tâm cúi đầu, khôngđể ý. Đi qua vài bước, chiếc xe ấy lại dừng lại trước mặt cô, tiếng phanh chóitai làm ngắt dòng suy nghĩ của cô.
Cô ngẩngđầu, nhìn thấy Giang Hải cởi mũ bảo hiểm, nhìn cô với ánh mắt có chút khó chịu:“Lại đi đâu?”.
“Điloanh quanh”.
“Muộnthế này, một mình sao?”.
Cô gậtđầu: “Lúc nãy đi lấy ảnh, cảnh đêm đẹp thế này nên đi dạo”.
“Cóbiết là đi thêm chút nữa là ra khỏi thị trấn không?”. Giang Hải nhíu mày: “Đâykhông phải là Bắc Kinh, thị trấn không lớn như vậy, cũng không có nhiều cảnhsát như thế. Cô cẩn thận bị người ta bắt cóc đem bán cũng không biết”.
Bâygiờ lại lo lắng, an ủi tôi, cô gái mì tôm của anh đâu rồi? Thái Mãn Tâm bực tứcnghĩ. Cô ôm vai, đá lung tung dưới đất, trong lòng cảm thấy vui vui vì cái tínhthích lo chuyện bao đồng của anh.
“Đểtôi xem ảnh của cô nào”. Anh dựa vào xe máy, không đợi cô trả lời mà lấy luônchiếc túi giấy: “Chụp khá đẹp, rất nét, phối cảnh cũng đẹp. Máy ảnh kỹ thuật sốà?”.
Cô lấytrong túi: “Đúng vậy, tôi chỉ rửa một phần”.
GiangHải xem những bức ảnh trong máy: “Ồ? Còn có cả ảnh chụp bên Mỹ?”.
Côthò đầu nhìn: “Chụp lúc thực tập. Hồi ấy vừa mới mua chiếc máy ảnh này nên giữđến bây giờ”.
“Dángvẻ của cô khi mặc đồ công sở...”. Anh bật cười ha hả: “Đúng là cổ hủ”. Sau đóxem tiếp: “Bức này rất đẹp”.
Đó làlúc cô trở về từ trung tâm mua sắm, bị một quầy hàng của Mỹ trang điểm rất đậm.Thái Mãn Tâm che tay: “Đừng nhìn, giống Hoa Mộc Lan[1] trong phim hoạt hình”.
[1]Là nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình cùng tên nổi tiếng của hãng hoạt hìnhWalt Disney được công chiếu vào năm 1998. Bộ phim được dựng theo truyền thuyếtTrung Quốc về Hoa Mộc Lan.
“Khôngxem nữa”. Giang Hải hếch cằm về phía ghế sau: “Tôi đưa cô về”.
TháiMãn Tâm liếc nhìn, vốn định ngồi chéo, nhưng nhớ đến cô gái sexy mà mình nhìnthấy lúc ban ngày, liền vắt chân sang ngồi ngang.
GiangHải cúi đầu, nhìn đôi chân thon thả của cô và đuôi váy vắt trên đầu gối, liền lấyngón tay đẩy nó lên trên và nói: “Như thế này trông đẹp hơn”.
Cô đấmvào vai anh.
“Nếunhư thế này đã không chịu được, lát nữa gió sẽ thổi tung váy cô lên”. Giang Hảicười: “Còn không ngồi chéo?”.
TháiMãn Tâm bực tức quay người, nghĩ đến cô gái kia dính chặt vào người Giang Hải,trong lòng không thoải mái chút nào. Quá khứ của anh chắc chắn không đơn giản.Nhưng trong khoảng thời gian này, người thân mật với anh như thế chỉ có cô ta.Cô càng nghĩ càng thấy bực bội trong lòng. Dáng vẻ yêu kiều của cô gái đó cứ hiểnhiện trong đầu cô.
Mặcdù Giang Hải phóng xe như bay nhưng rất vững, rẽ ngoặt giảm tốc rất linh hoạt,chẳng mấy chốc đã đến trước quán trọ.
“Cô vềđi, tôi không lên nữa đâu”.
TháiMãn Tâm gật đầu, xua tay: “Chúc ngủ ngon”. Cô đứng trong bóng tối ở cửa, nghetiếng động cơ xe máy xa dần, khẽ thở dài.
Côlên tầng, A Đức đã trở về sau những cuộc điện thoại liên hồi của chị Phương.Hai người đang định về.
“Saoem lại ở đây?”. A Đức ngạc nhiên hỏi: “Lúc anh đi A Hải gọi điện cho anh Thànhnói là đón em sang”.
“Đónem?”.
“Đúngvậy”, cậu ấy nói: “Em đón bạn gái nên qua muộn một chút”.
“Thếthì liên quan gì đến em?”. Thái Mãn Tâm nhếch mép.
Cô tiễnba người nhà chị Phương, nghĩ một lúc lại về phòng lấy túi chìa khóa. Trên đườngđi ra biển, mới đi được nửa đường thì đèn điện xung quanh bỗng chóc vụt tắt, tiếnghò hét vang lên, tiếng nhạc, tiếng ti vi, tiếng còi quảng cáo bên đường cũng biếnmất cùng một lúc. Dường như kim đồng hồ dừng lại trong khoảnh khắc đó. Cô điqua thời khắc tĩnh lặng như thế, nghĩ đến những tâm sự của mình, đi trên con đườngtrải nhựa đường sáng rực ánh trắng.
Cô đitrên con đường quen thuộc đến nhà hàng của anh Thành. Giữa mỗi bàn đều bày mộthai cây nến. Thái Mãn Tâm liếc nhìn, Giang Hải vẫn ngồi ở chỗ anh hay ngồi, bêncạnh là cô gái tóc xù mì. Cô kiêu ngạo nhìn cô ta, trang điểm quá đậm, mặt hơilớn, chiếc váy màu cam quá sặc sỡ, chỉ thích hợp với những cô gái mười tám, mườichín. Ngay lặp tức cô nhận ra sự giận dữ của mình thật vô lý. Cô lấy thân phậngì để mà đánh giá về người ta?
AnhThành và đám người quen nhìn thấy cô, trong chốc lát không biết nên nói gì,cũng không biết có nên gọi cô vào ngồi cùng hay không. Không khí có chút ngộtngạt. Thái Mãn Tâm gật đầu, đúng lúc ấy thì nhìn thấy bàn bên cạnh có đôi vợ chồngđi du lịch tự túc cũng ở quán trọ nhà bà Lục nên lại đó ngồi cạnh họ.
Có mộtsố chuyện buộc phải đối diện. Có lẽ sự thật rất tàn khốc nhưng như thế mới cóthể quyết tâm gạt nó ra khỏi ký ức.
“Tômcá ở đây rất rẻ, hàu cũng rất tươi”. Đôi vợ chồng trẻ nhiệt tình giới thiệu:“Chúng tôi gọi rất nhiều, cùng ăn nhé!”.
Côkhéo léo từ chối: “Tôi ăn ở chỗ bà Lục rồi, ăn nhiều quá, đi ra ngoài chothoáng. Vốn định mua chút đồ lưu niệm mang về Bắc Kinh, không ngờ lại mất điện,cũng không đi dạo phố được”.
Ngườivợ nói: “Họ vừa hát xong”. Sau đó chỉ về phía anh Thành: “Anh ấy chơi guitar rấthay”.
“Haha, chỉ là đệm nhạc đơn giản thôi”. Anh Thành khiêm tốn xua tay.
Côgái xù mì lắc lắc cánh tay của Giang Hải: “Người ta muốn nghe anh đàn cơ. Haylà tìm một bài chúng ta đều biết. Em hát, anh đệm đàn cho em, thế nào?”.
“Khôngđược chọn bài”. Giang Hải lắc đầu: “Đây là nguyên tắc của anh, cũng không phảihát thuê”.
“Thếthì tùy anh đàn bài gì cũng được, xem em có biết hát không”. Cô gái xù mì nằmbò trên vai anh: “Người ta nhượng bộ anh, được rồi chứ?”.
TháiMãn Tâm không bận tâm, nhân lúc có ánh nến bập bùng, chơi trò bóng tay trên tường.Chó sói, bồ câu, chim công, người nông dân, ấm trà, con thỏ... giống như dáng vẻvui tươi, vô ưu vô lo của mình. Đôi vợ chồng trẻ phấn khích tham gia cùng, mộtngười hét: “Này này, chúng tôi làm sói xám và thỏ con”.
Ngườikia nói: “Mãn Tâm, cô làm chậm thôi, để tôi nhìn xem thỏ con phải để tay thếnào”.
Thấychó sói sắp cắn thỏ con, bác nông dân vác cuốc đứng chắn ở giữa. Mãn Tâm bật cười:“Anh Đinh, anh đừng rung tay, bởi vì như thế trông bác nông dân nhỏ quá, sẽ bịchó sói ăn thịt mất”.
A Tuấnôm guitar nhảy sang: “Này, cô mấy tuổi rồi. Trò này mà cũng chơi vui như thế được?!Hay là hát đi. Cô sắp đi rồi, tôi sắp không có cơ hội được nghe rồi”.
“Baogiờ cô đi?”. Người vợ hỏi.
“Haihôm nữa, bắt chuyến xe sáng đến Đam Hóa, sau đó đi máy bay về”.
“Vìthế phải tận dụng thời gian”. A Tuấn dắt tay cô: “Lại đây, hát Vạn bất đắcdĩ?’.
TháiMãn Tâm lắc đầu, dựa vào quầy hàng bên cạnh anh Thành, khẽ ngân nga: “Anh hỏiem yêu anh sâu đậm như thế nào? Em yêu anh được bao nhiêu”.
AnhThành gảy đàn, hát cùng với cô: “Anh hãy nghĩ mà xem, anh hãy nhìn mà xem, ánhtrăng nói hộ lòng em”.
Côgái xù mì kéo Giang Hải dậy, muốn khiêu vũ cùng với anh theo tiếng nhạc. GiangHải xua tay, cô ta tự quay hai vòng rồi lại dính vào người anh.
AnhThành dừng lại không đàn nữa, ho hai tiếng và nói: “Vẫn chưa có điện, đóng cửacho xong”.
“Mọingười nghỉ sớm đi, tôi cũng về đây”. Giang Hải uống cạn chai bia trước mặt.
“Ấy,chẳng phải mới đến sao, vẫn chưa bắt đầu chơi mà!”. Cô gái xù mì nũng nịu rồi lạinằm bò lên lưng Giang Hải, khẽ nói: “Hay là... anh muốn về sớm... hả?”.
Dườngnhư Thái Mãn Tâm không nghe thấy, vẫn hát véo von: “Một nụ hôn nhè nhẹ, đã làmrung động trái tim em”.
GiangHải chờ cô gái xù mì phóng vọt đi. Mọi người cũng ra về. Anh Thành muốn nói haicâu an ủi nhưng Thái Mãn Tâm xua tay: “Em buồn ngủ rồi, ngày mai còn phải thu dọnhành lý”.
“Cómuốn đi ngắm sao không? Tôi có thể đi cùng”. A Tuấn chỉ lên đỉnh đầu. Vầngtrăng sáng rực lơ lửng trên bầu trời, mặc dù bầu trời sao trở nên u ám hơn dướiánh trăng nhưng vẫn sáng hơn thành phố bị ô nhiễm ánh đèn.
Cô lắcđầu: “Tôi thật sự rất mệt”.
Chodù là bầu trời sao hay mặt trời lặn, cô hiểu rất rõ mình muốn thưởng thức cùngvới ai.
Nhưnglúc này đây, phải đối mặt với cục diện đầy giễu cợt như vậy, Thái Mãn Tâm khôngkìm được tự chế nhạo mình. Mày thấy chưa, còn muốn bất chấp tất cả sao. Mày cóthể suy nghĩ thấu đáo hơn, bảo vệ chính bản thân mày được không? Phải đối chọivới số phận, phải thách thức với những quy tắc thế tục, luôn tự cho rằng mình sẽtrở thành kẻ may mắn khác với mọi người, nhưng chúng ta chỉ là một trong sốhàng nghìn hàng vạn phàm phu tục tử, không ai có thể có được kết cục lãng mạngiống như trong sách hay trong phim.
Cô đimen theo bờ cát, đi đến tận cuối bờ biển, đá dựng lởm chởm, không thể trèo quađược. Cô lại đi qua bụi cọ ra đường nhựa, đi qua những con đường. Nửa vầngtrăng treo trên bầu trời, lặng lẽ dõi theo nỗi bi thương của cô.
Điqua một ngôi nhà, nhìn thấy chiếc xe máy của Giang Hải dựng ở cửa ra vào. TháiMãn Tâm lùi ra sau, liếc nhìn căn nhà xa lạ, không kìm được đá thật mạnh vào lốpxe.
Cô đilang thang giữa con đường và bờ biển, đi đến bờ biển mà đêm hôm trước mình vàGiang Hải đã ôm nhau từ lúc nào không hay biết. Cô đá dép, chạy xuống nước, hétlớn với cơn sóng đang dâng trào: “Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa! Tôi sẽkhông bao giờ quay lại nữa! Anh hài lòng rồi chứ! Anh hài lòng rồi chứ!”.
Tiếngsóng đập vào đá ngầm át đi tiếng hò hét của cỏ, cuồn cuộn họa theo nỗi phẫn nộvà đau xót trong lòng cô.
Về đếnquán trọ cũng là nửa đêm, không gian vô cùng yên tĩnh. Cô rón ra rón rén kéocánh cửa sắt dưới tầng, nhón chân đi lên cầu thang gỗ. Đi qua phòng khách tầnghai thì nghe thấy sau lưng có người gọi: “Mãn Tâm”.
Côkhông hề có sự chuẩn bị nên giật bắn người.
“Bà ạ,cháu làm bà thức giấc ạ?”.
“Ồ, nửađêm bà dậy là không ngủ được nữa”.
“Bà lạitức ngực ạ? Ngày mai cháu đưa bà đến trạm y tế khám nhé”.
“Đâucó”. Bà lắc đầu: “Hai hôm trước A Hải vừa đưa bà đi kiểm tra, tim, khớp của bàđều rất tốt, chỉ có trí nhớ không tốt”.
“Cólúc bà quên ạ?”.
“Thườngxuyên không tìm thấy đồ”. Bà hóp miệng giống như trẻ con: “Nhưng từng này tuổirồi, cũng không có gì phải nhớ nữa”.
“Nếucó thể chia một phần trí nhớ của cháu cho bà thì tốt”. Mãn Tâm ngồi khoanh chântrước mặt bà: “Nhớ càng nhiều thì càng phiền phức”.
“Lạitrẻ con rồi”. Bà Lục hiền từ xoa đầu Thái Mãn Tâm: “Chả trách A Hải nói cháu làcô gái ngây thơ nhất thị trấn”.
“Ýnói cháu luôn làm chuyện ngốc nghếch đúng không ạ?”. Hai mắt cô ươn ướt, gục đầulên đầu gối của bà: “Hay là cháu quá lỗ mãng?”.
“Cháukhông ngốc, cháu rất thông minh”. Bà run rẩy đặt tay lên vai cô: “Ngủ một giấcthật ngon, ngày qua ngày, mọi thứ sẽ qua đi”.
TháiMãn Tâm không thể ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ nghĩ tới hình ảnh cô gáitóc xoăn kia dính sát vào người Giang Hải giống như một con rắn vậy. Hơi ấm từvòng tay của anh dường như vẫn còn đó, cảm giác hai cánh tay vòng qua người côvẫn chưa tan biến. Nhưng lúc này anh đang ôm ai, quấn lấy ai đó như thế nào, côkhông dám nghĩ nhiều.
Cứnhư vậy nửa tỉnh nửa mơ suốt mấy tiếng. Sáng sớm cô bị tiếng chim sẻ nhà ai đóđánh thức, loạng choạng đi đánh răng rửa mặt. Nhìn khuôn mặt cứng đờ vì thiếungủ trong gương, cô lấy nước lạnh vã lên mắt rồi lại vỗ má giống như trong phimthần tượng, nở nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được.
“Phảiphấn chấn lên! Mày thông minh xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu, mọi người đều biết,chỉ có anh ta là không có mắt.”
Đâykhông phải là tự cao tự đại. Nhưng cho dù mày trẻ trung xinh đẹp, lanh lợi đángyêu thì cũng không thể thay đổi hiện thực.
Anhta không thích mày.
Anhta thà ở bên người mày không coi ra gì.
Anhta không hề bận tâm đến cảm giác của mày.
Anhta không để ý đến mày.
Cô ấmức, cô tức giận, cô không phục.
Nhưngcho dù như vậy, cô vẫn không chịu rời khỏi Đồng Cảng đến Đam Hóa sớm hơn. Chodù từng phút từng giây đều là giày vò nhưng cũng không mong muốn thời khắc nóilời tạm biệt đến sớm.
TháiMãn Tâm để mặc cho mình lang thang vật vờ trong thành phố nhỏ, chào hỏi tất cảnhững người mình quen biết, nói là sáng mai mình sẽ đi.
Cô cốgắng tìm lại niềm vui khi mình mới đến đây. Hồi ấy cho dù không nghĩ đến anhthì vẫn coi chuyến đi lần này là một phát hiện mới trong cuộc đời.
Cô vẫnđeo chiếc túi nhỏ ra bờ biển đuổi theo những con cua, ăn thạch và viết du ký dướigốc cây gừa, cùng bọn trẻ chơi cầu lông, chạy đến đầu cầu nhìn những chiếc thuyềnđánh cá, tập yoga trên bãi cát tĩnh lặng lúc hoàng hôn.
Nhìnthấy đảo Lệ từ phía xa. Đảo chìm trong màn sương, thật sự rất giống một giọt nướcmắt dịu dàng.
Trênbãi cát bằng phẳng, một đám trẻ con đang chơi bóng chuyền. Thái Mãn Tâm đứngnhìn từ xa, phát hiện Giang Hải ngồi dưới gốc cọ, bên cạnh là hai lon bia.
Cô điđến bên cạnh sân bóng, nhìn anh qua lũ trẻ đang chạy nhảy nô đùa. Giang Hải thưthả uống bia, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Haibên tranh luận không ngừng vì quả bóng ra khỏi vạch, mời Giang Hải làm trọngtài. Anh cắm quả bóng ném cho một bên. Đám trẻ con bên ấy vỗ tay hoan hô. TháiMãn Tâm vòng qua người anh, vừa giơ chân đã làm đổ lon bia đang mở, bia chảylênh láng ra ngoài, ngấm xuống cát, để lại đống bọt trắng. Giang Hải không ngẩngđầu, giơ tay mở lon còn lại.
“AnhThành nói lúc đầu anh cũng ở trong đội bóng của trường”.
GiangHải “ừm” một tiếng, coi như trả lời.
“Bởivì những người khác đều không đủ cao, suy cho cùng đây không phải là miền bắc”.Thái Mãn Tâm trêu đùa.
Anhngửa cổ uống bia.
“Khôngmuốn nói chuyện với em đến vậy sao?”. Cô có chút tức giận: “Sáng sớm mai em đirồi, chẳng phải anh nói là bạn, là anh em với em sao? Vậy bữa tiệc chia tay ởchỗ anh Thành tối nay anh có đến không?”.
“Điềunày quan trọng lắm sao?”. Giang Hải lắc lắc lon bia: “Nói sau đi”.
“Em sắpđi rồi, vì thế hôm nay anh có món quà tặng em”. Anh Thành tươi cười lấy một cuốnsách.
TháiMãn Tâm ngẩng đầu nhìn: “Nhạc guitar? Em không hiểu”.
“Hômnay tôi đến hiệu sách mua đấy”. A Tuấn giơ tay: “Anh Thành đã nói là hôm nay cômuốn hát bài nào, chỉ cần trong này có thì anh ấy sẽ đệm đàn cho cô”.
“Hômnay không chỉ có hải sản, anh Tuấn còn bảo tôi ra chợ đêm mua rất nhiều đồ ăn vặt”.Ngay cả nhân viên chạy bàn cũng góp vui: “Anh ấy nói muốn cô được ăn tất cả nhữngmón ngon nhất ở Đồng Cảng”.
“Ởđây còn có rượu gạo, có muốn nếm thử không?”. A Tuấn cười khì khì đưa cho cô mộtchai rượu.
“MãnTâm không uống rượu chứ”. Anh Thành ngăn anh ta lại.
“Trướcđây chưa bao giờ uống”. Cô giơ tay: “Nhưng chỉ lần này thôi. Vui như thế nàysao có thể không uống một chút cơ chứ?”.
Mọingười vừa ăn vừa uống, chúc rượu hát hò. Một chai rượu đã hết, cũng không biếtđã uống bao nhiêu bia, thậm chí có người còn hò hét lấy ra Nhị Oa Đầu của BắcKinh.
GiangHải vẫn không xuất hiện.
TháiMãn Tâm chạy đến trước quầy lễ tân, ngồi ở góc bàn, cùng anh Thành lật nhạc phổ,hát từng bài một. A Tuấn đứng phía sau nhón chân, dùng đèn pin soi cho họ.
Hát đếnchỗ cao hứng, Thái Mãn Tâm chống tay lên bàn nhảy xuống, lắc lư theo tiếng nhạc:“Cô gái đối diện hãy nhìn sang đây, nhìn sang đây, nhìn sang đây”. Một tay côchống hông, một tay giơ ngang trước mặt, móc hai ngón tay, ánh mắt liếc sangtrái sang phải, mơ màng ẩn chứa nét cuốn hút hiếm thấy.
Sauđó cô lại lấy tay khẽ che mặt, lắc đầu hát: “Em muốn lén nhìn anh, vờ như ngắmmột bình hoa... Chỉ sợ anh biết sẽ cười em ngốc. Em chỉ có thể tránh anh. Mặcdù rất muốn nói chuyện với anh nhưng bên cạnh anh lại có cô ấy”.
Rồicô quay người và dang hai tay: “Tôi là một chú chim nho nhỏ cho dù có bay thếnào thì cũng không thể bay cao...”.
Sauđó lại vòng tay qua cổ anh Thành và A Tuấn hát: “Hãy tha thứ cho em vì cả đờiyêu tự do, cũng không sợ ngày nào đó sẽ vấp ngã”.
Côkéo tay từng người và hát, cho dù là quen hay không quen. Chỉ cần có người nângly là cô sẽ uống rượu cùng người đó.
Uốnglẫn lộn mấy loại rượu, cô chướng bụng đến nỗi phải chạy vào nhà vệ sinh mấy lầnliền. Cô phát hiện mình vẫn có thể đi đường thẳng, không kìm được thầm nghĩ:“Thì ra mình còn có tiềm năng trở thành sâu rượu”. Bước chân đã có chút lânglâng.
Giờ đếnnhững bài hát thịnh hành của các ca sĩ nữ.
Có lẽvì uống rượu nên cảm thấy có thể lên giọng rất hoàn hảo. Thái Mãn Tâm nằm bòlên bàn, hát từng bài một.
“Vẫnchưa cảm nhận được vẻ dịu dàng của nụ hôn nồng cháy, có lẽ ở bên cạnh em, anhđang theo đuổi sự tự do cô độc”.
“Có lẽtừ bỏ mới có thể gần anh hơn, không gặp anh nữa thì anh mới nhớ đến em. Thờigian dần trôi, những loại quả trong mùa hè nóng nực, mùi hương cô đơn trong hồiức”.
“Em gặpmột người khiến em bất chấp tất cả. Em tưởng rằng đó chính là thế giới mà emtheo đuổi. Nhưng em bị hiểu lầm, bị lừa dối. Vì sao phía sau thế giới của ngườilớn luôn không trọn vẹn như vậy?”.
Anh Thànhbị người ta kéo đi uống hai ly. Anh xua tay lia lịa nói là không uống được nữa,loạng choạng bước ra phía sau nhà hàng, chống tay vào cây dừa nôn thốc nôntháo. A Tuấn vội vàng đặt cây guitar xuống chạy đi chăm sóc anh.
TháiMãn Tâm có chút chóng mặt, nằm bò lên bàn tiếp tục giở nhạc, chọn một bài háttiếp:
Thatis why all the girls in town
Followyou all around.
Justlike me, they long to be
Closeto you.
Mặcdù phần lớn ảnh là rửa tặng bà Lục và anh Thành nhưng khó tránh khỏi xuất hiệnhình bóng của Giang Hải. Thân hình cao lớn, làn da khỏe mạnh, bờ vai rộng,không giống với vẻ thư sinh yếu ớt của những nam sinh trong trường. Từ đầu đếncuối cô đối với anh luôn có cảm giác dựa dẫm. Điều này không hề liên quan đếngia cảnh, học lực, địa vị. Vứt bỏ tất cả những thuộc tính xã hội kèm theo, côyêu Giang Hải sâu đậm bằng tình yêu đơn thuần, trong sáng của một cô gái dànhcho một chàng trai.
Nhưnganh...
Mấynhà hàng bên đường đều đang phát bài Vạn bất đắc dĩ.
Chỉ sợanh sẽ yêu em, không dám để mình lại gần
Sợ rằnganh không có gì cho em, yêu em cũng cần dũng khí rất lớn
Chỉ sợanh sẽ yêu em, có lẽ một ngày sẽ không kìm lòng được
Nhớnhung chỉ làm khổ mình, yêu em anh không thể cưỡng lại được
…
TháiMãn Tâm lại một lần nữa cười nhạo sự đa tình của mình. Đúng là tự lừa mình lừangười, một người khinh đời ngạo mạn như Giang Hải sẽ rụt đầu rụt cổ như vậysao? Huống hồ cô đã nói là sẽ đến miền nam làm việc nhưng anh lại tỏ vẻ như bịlàm phiền.
Thậtsự rất muốn tin rằng tâm sự của anh cũng rối bời giống như lời bài hát. NhưngThái Mãn Tâm không muốn mình bị những giả thiết lãng mạn làm mờ mắt, đến nỗikhông nhìn rõ sự thật.
Anhta không thích mày. Anh ta ở bên người phụ nữ khác.
Cô lạnhlùng nghĩ, đây chính là sự thật, đừng có tự lừa mình.
Từngngọn đèn đường vụt sáng, ngoằn ngoèo đến tận ven thành. Thái Mãn Tâm ngoảnh đầunhìn con đường nhấp nhô theo thế núi. Những bóng đèn nhấp nháy giống như bầu trờisao nhưng trong lòng cô lại thấy trống rỗng. Cô đi ngược lại với hướng về nhàtrọ, lang thang trên đường, cắm tai nghe MP3, nghe đi nghe lại Hành trình trở vềquê hương mà hôm ấy anh vừa đàn vừa hát. Bài hát lẫn với tiếng cười nói, khôngphân biệt được âm thanh hỗn loạn nào là của mình, chỉ có tiếng đàn rung độnglòng người vang vọng bên tai.
Mộtchiếc xe máy phóng vọt qua, dừng lại trước mặt cô. Thái Mãn Tâm cúi đầu, khôngđể ý. Đi qua vài bước, chiếc xe ấy lại dừng lại trước mặt cô, tiếng phanh chóitai làm ngắt dòng suy nghĩ của cô.
Cô ngẩngđầu, nhìn thấy Giang Hải cởi mũ bảo hiểm, nhìn cô với ánh mắt có chút khó chịu:“Lại đi đâu?”.
“Điloanh quanh”.
“Muộnthế này, một mình sao?”.
Cô gậtđầu: “Lúc nãy đi lấy ảnh, cảnh đêm đẹp thế này nên đi dạo”.
“Cóbiết là đi thêm chút nữa là ra khỏi thị trấn không?”. Giang Hải nhíu mày: “Đâykhông phải là Bắc Kinh, thị trấn không lớn như vậy, cũng không có nhiều cảnhsát như thế. Cô cẩn thận bị người ta bắt cóc đem bán cũng không biết”.
Bâygiờ lại lo lắng, an ủi tôi, cô gái mì tôm của anh đâu rồi? Thái Mãn Tâm bực tứcnghĩ. Cô ôm vai, đá lung tung dưới đất, trong lòng cảm thấy vui vui vì cái tínhthích lo chuyện bao đồng của anh.
“Đểtôi xem ảnh của cô nào”. Anh dựa vào xe máy, không đợi cô trả lời mà lấy luônchiếc túi giấy: “Chụp khá đẹp, rất nét, phối cảnh cũng đẹp. Máy ảnh kỹ thuật sốà?”.
Cô lấytrong túi: “Đúng vậy, tôi chỉ rửa một phần”.
GiangHải xem những bức ảnh trong máy: “Ồ? Còn có cả ảnh chụp bên Mỹ?”.
Côthò đầu nhìn: “Chụp lúc thực tập. Hồi ấy vừa mới mua chiếc máy ảnh này nên giữđến bây giờ”.
“Dángvẻ của cô khi mặc đồ công sở...”. Anh bật cười ha hả: “Đúng là cổ hủ”. Sau đóxem tiếp: “Bức này rất đẹp”.
Đó làlúc cô trở về từ trung tâm mua sắm, bị một quầy hàng của Mỹ trang điểm rất đậm.Thái Mãn Tâm che tay: “Đừng nhìn, giống Hoa Mộc Lan[1] trong phim hoạt hình”.
[1]Là nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình cùng tên nổi tiếng của hãng hoạt hìnhWalt Disney được công chiếu vào năm 1998. Bộ phim được dựng theo truyền thuyếtTrung Quốc về Hoa Mộc Lan.
“Khôngxem nữa”. Giang Hải hếch cằm về phía ghế sau: “Tôi đưa cô về”.
TháiMãn Tâm liếc nhìn, vốn định ngồi chéo, nhưng nhớ đến cô gái sexy mà mình nhìnthấy lúc ban ngày, liền vắt chân sang ngồi ngang.
GiangHải cúi đầu, nhìn đôi chân thon thả của cô và đuôi váy vắt trên đầu gối, liền lấyngón tay đẩy nó lên trên và nói: “Như thế này trông đẹp hơn”.
Cô đấmvào vai anh.
“Nếunhư thế này đã không chịu được, lát nữa gió sẽ thổi tung váy cô lên”. Giang Hảicười: “Còn không ngồi chéo?”.
TháiMãn Tâm bực tức quay người, nghĩ đến cô gái kia dính chặt vào người Giang Hải,trong lòng không thoải mái chút nào. Quá khứ của anh chắc chắn không đơn giản.Nhưng trong khoảng thời gian này, người thân mật với anh như thế chỉ có cô ta.Cô càng nghĩ càng thấy bực bội trong lòng. Dáng vẻ yêu kiều của cô gái đó cứ hiểnhiện trong đầu cô.
Mặcdù Giang Hải phóng xe như bay nhưng rất vững, rẽ ngoặt giảm tốc rất linh hoạt,chẳng mấy chốc đã đến trước quán trọ.
“Cô vềđi, tôi không lên nữa đâu”.
TháiMãn Tâm gật đầu, xua tay: “Chúc ngủ ngon”. Cô đứng trong bóng tối ở cửa, nghetiếng động cơ xe máy xa dần, khẽ thở dài.
Côlên tầng, A Đức đã trở về sau những cuộc điện thoại liên hồi của chị Phương.Hai người đang định về.
“Saoem lại ở đây?”. A Đức ngạc nhiên hỏi: “Lúc anh đi A Hải gọi điện cho anh Thànhnói là đón em sang”.
“Đónem?”.
“Đúngvậy”, cậu ấy nói: “Em đón bạn gái nên qua muộn một chút”.
“Thếthì liên quan gì đến em?”. Thái Mãn Tâm nhếch mép.
Cô tiễnba người nhà chị Phương, nghĩ một lúc lại về phòng lấy túi chìa khóa. Trên đườngđi ra biển, mới đi được nửa đường thì đèn điện xung quanh bỗng chóc vụt tắt, tiếnghò hét vang lên, tiếng nhạc, tiếng ti vi, tiếng còi quảng cáo bên đường cũng biếnmất cùng một lúc. Dường như kim đồng hồ dừng lại trong khoảnh khắc đó. Cô điqua thời khắc tĩnh lặng như thế, nghĩ đến những tâm sự của mình, đi trên con đườngtrải nhựa đường sáng rực ánh trắng.
Cô đitrên con đường quen thuộc đến nhà hàng của anh Thành. Giữa mỗi bàn đều bày mộthai cây nến. Thái Mãn Tâm liếc nhìn, Giang Hải vẫn ngồi ở chỗ anh hay ngồi, bêncạnh là cô gái tóc xù mì. Cô kiêu ngạo nhìn cô ta, trang điểm quá đậm, mặt hơilớn, chiếc váy màu cam quá sặc sỡ, chỉ thích hợp với những cô gái mười tám, mườichín. Ngay lặp tức cô nhận ra sự giận dữ của mình thật vô lý. Cô lấy thân phậngì để mà đánh giá về người ta?
AnhThành và đám người quen nhìn thấy cô, trong chốc lát không biết nên nói gì,cũng không biết có nên gọi cô vào ngồi cùng hay không. Không khí có chút ngộtngạt. Thái Mãn Tâm gật đầu, đúng lúc ấy thì nhìn thấy bàn bên cạnh có đôi vợ chồngđi du lịch tự túc cũng ở quán trọ nhà bà Lục nên lại đó ngồi cạnh họ.
Có mộtsố chuyện buộc phải đối diện. Có lẽ sự thật rất tàn khốc nhưng như thế mới cóthể quyết tâm gạt nó ra khỏi ký ức.
“Tômcá ở đây rất rẻ, hàu cũng rất tươi”. Đôi vợ chồng trẻ nhiệt tình giới thiệu:“Chúng tôi gọi rất nhiều, cùng ăn nhé!”.
Côkhéo léo từ chối: “Tôi ăn ở chỗ bà Lục rồi, ăn nhiều quá, đi ra ngoài chothoáng. Vốn định mua chút đồ lưu niệm mang về Bắc Kinh, không ngờ lại mất điện,cũng không đi dạo phố được”.
Ngườivợ nói: “Họ vừa hát xong”. Sau đó chỉ về phía anh Thành: “Anh ấy chơi guitar rấthay”.
“Haha, chỉ là đệm nhạc đơn giản thôi”. Anh Thành khiêm tốn xua tay.
Côgái xù mì lắc lắc cánh tay của Giang Hải: “Người ta muốn nghe anh đàn cơ. Haylà tìm một bài chúng ta đều biết. Em hát, anh đệm đàn cho em, thế nào?”.
“Khôngđược chọn bài”. Giang Hải lắc đầu: “Đây là nguyên tắc của anh, cũng không phảihát thuê”.
“Thếthì tùy anh đàn bài gì cũng được, xem em có biết hát không”. Cô gái xù mì nằmbò trên vai anh: “Người ta nhượng bộ anh, được rồi chứ?”.
TháiMãn Tâm không bận tâm, nhân lúc có ánh nến bập bùng, chơi trò bóng tay trên tường.Chó sói, bồ câu, chim công, người nông dân, ấm trà, con thỏ... giống như dáng vẻvui tươi, vô ưu vô lo của mình. Đôi vợ chồng trẻ phấn khích tham gia cùng, mộtngười hét: “Này này, chúng tôi làm sói xám và thỏ con”.
Ngườikia nói: “Mãn Tâm, cô làm chậm thôi, để tôi nhìn xem thỏ con phải để tay thếnào”.
Thấychó sói sắp cắn thỏ con, bác nông dân vác cuốc đứng chắn ở giữa. Mãn Tâm bật cười:“Anh Đinh, anh đừng rung tay, bởi vì như thế trông bác nông dân nhỏ quá, sẽ bịchó sói ăn thịt mất”.
A Tuấnôm guitar nhảy sang: “Này, cô mấy tuổi rồi. Trò này mà cũng chơi vui như thế được?!Hay là hát đi. Cô sắp đi rồi, tôi sắp không có cơ hội được nghe rồi”.
“Baogiờ cô đi?”. Người vợ hỏi.
“Haihôm nữa, bắt chuyến xe sáng đến Đam Hóa, sau đó đi máy bay về”.
“Vìthế phải tận dụng thời gian”. A Tuấn dắt tay cô: “Lại đây, hát Vạn bất đắcdĩ?’.
TháiMãn Tâm lắc đầu, dựa vào quầy hàng bên cạnh anh Thành, khẽ ngân nga: “Anh hỏiem yêu anh sâu đậm như thế nào? Em yêu anh được bao nhiêu”.
AnhThành gảy đàn, hát cùng với cô: “Anh hãy nghĩ mà xem, anh hãy nhìn mà xem, ánhtrăng nói hộ lòng em”.
Côgái xù mì kéo Giang Hải dậy, muốn khiêu vũ cùng với anh theo tiếng nhạc. GiangHải xua tay, cô ta tự quay hai vòng rồi lại dính vào người anh.
AnhThành dừng lại không đàn nữa, ho hai tiếng và nói: “Vẫn chưa có điện, đóng cửacho xong”.
“Mọingười nghỉ sớm đi, tôi cũng về đây”. Giang Hải uống cạn chai bia trước mặt.
“Ấy,chẳng phải mới đến sao, vẫn chưa bắt đầu chơi mà!”. Cô gái xù mì nũng nịu rồi lạinằm bò lên lưng Giang Hải, khẽ nói: “Hay là... anh muốn về sớm... hả?”.
Dườngnhư Thái Mãn Tâm không nghe thấy, vẫn hát véo von: “Một nụ hôn nhè nhẹ, đã làmrung động trái tim em”.
GiangHải chờ cô gái xù mì phóng vọt đi. Mọi người cũng ra về. Anh Thành muốn nói haicâu an ủi nhưng Thái Mãn Tâm xua tay: “Em buồn ngủ rồi, ngày mai còn phải thu dọnhành lý”.
“Cómuốn đi ngắm sao không? Tôi có thể đi cùng”. A Tuấn chỉ lên đỉnh đầu. Vầngtrăng sáng rực lơ lửng trên bầu trời, mặc dù bầu trời sao trở nên u ám hơn dướiánh trăng nhưng vẫn sáng hơn thành phố bị ô nhiễm ánh đèn.
Cô lắcđầu: “Tôi thật sự rất mệt”.
Chodù là bầu trời sao hay mặt trời lặn, cô hiểu rất rõ mình muốn thưởng thức cùngvới ai.
Nhưnglúc này đây, phải đối mặt với cục diện đầy giễu cợt như vậy, Thái Mãn Tâm khôngkìm được tự chế nhạo mình. Mày thấy chưa, còn muốn bất chấp tất cả sao. Mày cóthể suy nghĩ thấu đáo hơn, bảo vệ chính bản thân mày được không? Phải đối chọivới số phận, phải thách thức với những quy tắc thế tục, luôn tự cho rằng mình sẽtrở thành kẻ may mắn khác với mọi người, nhưng chúng ta chỉ là một trong sốhàng nghìn hàng vạn phàm phu tục tử, không ai có thể có được kết cục lãng mạngiống như trong sách hay trong phim.
Cô đimen theo bờ cát, đi đến tận cuối bờ biển, đá dựng lởm chởm, không thể trèo quađược. Cô lại đi qua bụi cọ ra đường nhựa, đi qua những con đường. Nửa vầngtrăng treo trên bầu trời, lặng lẽ dõi theo nỗi bi thương của cô.
Điqua một ngôi nhà, nhìn thấy chiếc xe máy của Giang Hải dựng ở cửa ra vào. TháiMãn Tâm lùi ra sau, liếc nhìn căn nhà xa lạ, không kìm được đá thật mạnh vào lốpxe.
Cô đilang thang giữa con đường và bờ biển, đi đến bờ biển mà đêm hôm trước mình vàGiang Hải đã ôm nhau từ lúc nào không hay biết. Cô đá dép, chạy xuống nước, hétlớn với cơn sóng đang dâng trào: “Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa! Tôi sẽkhông bao giờ quay lại nữa! Anh hài lòng rồi chứ! Anh hài lòng rồi chứ!”.
Tiếngsóng đập vào đá ngầm át đi tiếng hò hét của cỏ, cuồn cuộn họa theo nỗi phẫn nộvà đau xót trong lòng cô.
Về đếnquán trọ cũng là nửa đêm, không gian vô cùng yên tĩnh. Cô rón ra rón rén kéocánh cửa sắt dưới tầng, nhón chân đi lên cầu thang gỗ. Đi qua phòng khách tầnghai thì nghe thấy sau lưng có người gọi: “Mãn Tâm”.
Côkhông hề có sự chuẩn bị nên giật bắn người.
“Bà ạ,cháu làm bà thức giấc ạ?”.
“Ồ, nửađêm bà dậy là không ngủ được nữa”.
“Bà lạitức ngực ạ? Ngày mai cháu đưa bà đến trạm y tế khám nhé”.
“Đâucó”. Bà lắc đầu: “Hai hôm trước A Hải vừa đưa bà đi kiểm tra, tim, khớp của bàđều rất tốt, chỉ có trí nhớ không tốt”.
“Cólúc bà quên ạ?”.
“Thườngxuyên không tìm thấy đồ”. Bà hóp miệng giống như trẻ con: “Nhưng từng này tuổirồi, cũng không có gì phải nhớ nữa”.
“Nếucó thể chia một phần trí nhớ của cháu cho bà thì tốt”. Mãn Tâm ngồi khoanh chântrước mặt bà: “Nhớ càng nhiều thì càng phiền phức”.
“Lạitrẻ con rồi”. Bà Lục hiền từ xoa đầu Thái Mãn Tâm: “Chả trách A Hải nói cháu làcô gái ngây thơ nhất thị trấn”.
“Ýnói cháu luôn làm chuyện ngốc nghếch đúng không ạ?”. Hai mắt cô ươn ướt, gục đầulên đầu gối của bà: “Hay là cháu quá lỗ mãng?”.
“Cháukhông ngốc, cháu rất thông minh”. Bà run rẩy đặt tay lên vai cô: “Ngủ một giấcthật ngon, ngày qua ngày, mọi thứ sẽ qua đi”.
TháiMãn Tâm không thể ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ nghĩ tới hình ảnh cô gáitóc xoăn kia dính sát vào người Giang Hải giống như một con rắn vậy. Hơi ấm từvòng tay của anh dường như vẫn còn đó, cảm giác hai cánh tay vòng qua người côvẫn chưa tan biến. Nhưng lúc này anh đang ôm ai, quấn lấy ai đó như thế nào, côkhông dám nghĩ nhiều.
Cứnhư vậy nửa tỉnh nửa mơ suốt mấy tiếng. Sáng sớm cô bị tiếng chim sẻ nhà ai đóđánh thức, loạng choạng đi đánh răng rửa mặt. Nhìn khuôn mặt cứng đờ vì thiếungủ trong gương, cô lấy nước lạnh vã lên mắt rồi lại vỗ má giống như trong phimthần tượng, nở nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được.
“Phảiphấn chấn lên! Mày thông minh xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu, mọi người đều biết,chỉ có anh ta là không có mắt.”
Đâykhông phải là tự cao tự đại. Nhưng cho dù mày trẻ trung xinh đẹp, lanh lợi đángyêu thì cũng không thể thay đổi hiện thực.
Anhta không thích mày.
Anhta thà ở bên người mày không coi ra gì.
Anhta không hề bận tâm đến cảm giác của mày.
Anhta không để ý đến mày.
Cô ấmức, cô tức giận, cô không phục.
Nhưngcho dù như vậy, cô vẫn không chịu rời khỏi Đồng Cảng đến Đam Hóa sớm hơn. Chodù từng phút từng giây đều là giày vò nhưng cũng không mong muốn thời khắc nóilời tạm biệt đến sớm.
TháiMãn Tâm để mặc cho mình lang thang vật vờ trong thành phố nhỏ, chào hỏi tất cảnhững người mình quen biết, nói là sáng mai mình sẽ đi.
Cô cốgắng tìm lại niềm vui khi mình mới đến đây. Hồi ấy cho dù không nghĩ đến anhthì vẫn coi chuyến đi lần này là một phát hiện mới trong cuộc đời.
Cô vẫnđeo chiếc túi nhỏ ra bờ biển đuổi theo những con cua, ăn thạch và viết du ký dướigốc cây gừa, cùng bọn trẻ chơi cầu lông, chạy đến đầu cầu nhìn những chiếc thuyềnđánh cá, tập yoga trên bãi cát tĩnh lặng lúc hoàng hôn.
Nhìnthấy đảo Lệ từ phía xa. Đảo chìm trong màn sương, thật sự rất giống một giọt nướcmắt dịu dàng.
Trênbãi cát bằng phẳng, một đám trẻ con đang chơi bóng chuyền. Thái Mãn Tâm đứngnhìn từ xa, phát hiện Giang Hải ngồi dưới gốc cọ, bên cạnh là hai lon bia.
Cô điđến bên cạnh sân bóng, nhìn anh qua lũ trẻ đang chạy nhảy nô đùa. Giang Hải thưthả uống bia, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Haibên tranh luận không ngừng vì quả bóng ra khỏi vạch, mời Giang Hải làm trọngtài. Anh cắm quả bóng ném cho một bên. Đám trẻ con bên ấy vỗ tay hoan hô. TháiMãn Tâm vòng qua người anh, vừa giơ chân đã làm đổ lon bia đang mở, bia chảylênh láng ra ngoài, ngấm xuống cát, để lại đống bọt trắng. Giang Hải không ngẩngđầu, giơ tay mở lon còn lại.
“AnhThành nói lúc đầu anh cũng ở trong đội bóng của trường”.
GiangHải “ừm” một tiếng, coi như trả lời.
“Bởivì những người khác đều không đủ cao, suy cho cùng đây không phải là miền bắc”.Thái Mãn Tâm trêu đùa.
Anhngửa cổ uống bia.
“Khôngmuốn nói chuyện với em đến vậy sao?”. Cô có chút tức giận: “Sáng sớm mai em đirồi, chẳng phải anh nói là bạn, là anh em với em sao? Vậy bữa tiệc chia tay ởchỗ anh Thành tối nay anh có đến không?”.
“Điềunày quan trọng lắm sao?”. Giang Hải lắc lắc lon bia: “Nói sau đi”.
“Em sắpđi rồi, vì thế hôm nay anh có món quà tặng em”. Anh Thành tươi cười lấy một cuốnsách.
TháiMãn Tâm ngẩng đầu nhìn: “Nhạc guitar? Em không hiểu”.
“Hômnay tôi đến hiệu sách mua đấy”. A Tuấn giơ tay: “Anh Thành đã nói là hôm nay cômuốn hát bài nào, chỉ cần trong này có thì anh ấy sẽ đệm đàn cho cô”.
“Hômnay không chỉ có hải sản, anh Tuấn còn bảo tôi ra chợ đêm mua rất nhiều đồ ăn vặt”.Ngay cả nhân viên chạy bàn cũng góp vui: “Anh ấy nói muốn cô được ăn tất cả nhữngmón ngon nhất ở Đồng Cảng”.
“Ởđây còn có rượu gạo, có muốn nếm thử không?”. A Tuấn cười khì khì đưa cho cô mộtchai rượu.
“MãnTâm không uống rượu chứ”. Anh Thành ngăn anh ta lại.
“Trướcđây chưa bao giờ uống”. Cô giơ tay: “Nhưng chỉ lần này thôi. Vui như thế nàysao có thể không uống một chút cơ chứ?”.
Mọingười vừa ăn vừa uống, chúc rượu hát hò. Một chai rượu đã hết, cũng không biếtđã uống bao nhiêu bia, thậm chí có người còn hò hét lấy ra Nhị Oa Đầu của BắcKinh.
GiangHải vẫn không xuất hiện.
TháiMãn Tâm chạy đến trước quầy lễ tân, ngồi ở góc bàn, cùng anh Thành lật nhạc phổ,hát từng bài một. A Tuấn đứng phía sau nhón chân, dùng đèn pin soi cho họ.
Hát đếnchỗ cao hứng, Thái Mãn Tâm chống tay lên bàn nhảy xuống, lắc lư theo tiếng nhạc:“Cô gái đối diện hãy nhìn sang đây, nhìn sang đây, nhìn sang đây”. Một tay côchống hông, một tay giơ ngang trước mặt, móc hai ngón tay, ánh mắt liếc sangtrái sang phải, mơ màng ẩn chứa nét cuốn hút hiếm thấy.
Sauđó cô lại lấy tay khẽ che mặt, lắc đầu hát: “Em muốn lén nhìn anh, vờ như ngắmmột bình hoa... Chỉ sợ anh biết sẽ cười em ngốc. Em chỉ có thể tránh anh. Mặcdù rất muốn nói chuyện với anh nhưng bên cạnh anh lại có cô ấy”.
Rồicô quay người và dang hai tay: “Tôi là một chú chim nho nhỏ cho dù có bay thếnào thì cũng không thể bay cao...”.
Sauđó lại vòng tay qua cổ anh Thành và A Tuấn hát: “Hãy tha thứ cho em vì cả đờiyêu tự do, cũng không sợ ngày nào đó sẽ vấp ngã”.
Côkéo tay từng người và hát, cho dù là quen hay không quen. Chỉ cần có người nângly là cô sẽ uống rượu cùng người đó.
Uốnglẫn lộn mấy loại rượu, cô chướng bụng đến nỗi phải chạy vào nhà vệ sinh mấy lầnliền. Cô phát hiện mình vẫn có thể đi đường thẳng, không kìm được thầm nghĩ:“Thì ra mình còn có tiềm năng trở thành sâu rượu”. Bước chân đã có chút lânglâng.
Giờ đếnnhững bài hát thịnh hành của các ca sĩ nữ.
Có lẽvì uống rượu nên cảm thấy có thể lên giọng rất hoàn hảo. Thái Mãn Tâm nằm bòlên bàn, hát từng bài một.
“Vẫnchưa cảm nhận được vẻ dịu dàng của nụ hôn nồng cháy, có lẽ ở bên cạnh em, anhđang theo đuổi sự tự do cô độc”.
“Có lẽtừ bỏ mới có thể gần anh hơn, không gặp anh nữa thì anh mới nhớ đến em. Thờigian dần trôi, những loại quả trong mùa hè nóng nực, mùi hương cô đơn trong hồiức”.
“Em gặpmột người khiến em bất chấp tất cả. Em tưởng rằng đó chính là thế giới mà emtheo đuổi. Nhưng em bị hiểu lầm, bị lừa dối. Vì sao phía sau thế giới của ngườilớn luôn không trọn vẹn như vậy?”.
Anh Thànhbị người ta kéo đi uống hai ly. Anh xua tay lia lịa nói là không uống được nữa,loạng choạng bước ra phía sau nhà hàng, chống tay vào cây dừa nôn thốc nôntháo. A Tuấn vội vàng đặt cây guitar xuống chạy đi chăm sóc anh.
TháiMãn Tâm có chút chóng mặt, nằm bò lên bàn tiếp tục giở nhạc, chọn một bài háttiếp:
Thatis why all the girls in town
Followyou all around.
Justlike me, they long to be
Closeto you.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.