Chương 30
Minh Tiền Vũ Hậu
18/06/2013
Trongthoáng chốc ấy, cô tìm lại được giá trị của mình, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ,nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhớ lạinỗi đau và sự bất lực ba năm trước, bỗng nhiên Thái Mãn Tâm cảm thấy lúc nàymình đã kiên cường hơn rất nhiều. Cô đã có thể bình thản chấp nhận sự thậtGiang Hải không còn nữa. Hơn nữa đám mây đen bao phủ trong tim cũng đã tan đi.Cô bắt đầu nhìn lại mình, trong sự chờ đợi và nỗi nhớ nhung đằng đẵng, có phảimình đã trở nên khép mình và cố chấp, chẳng qua là sống trong thế giới tưởng tượngcủa mình.
Côkhông khỏi nhớ lại bức thư mà Hà Lạc đã gửi cho mình khi vừa mới quyết định đếnsống ở Đồng Cảng. Cô ấy nói: “Nhất định cậu sẽ nghĩ rằng có phải số phận quátàn nhẫn với cậu. Có lẽ tất cả những gì đã qua chỉ có thể theo cậu một thờigian, nhưng đừng vì thế mà mất đi hy vọng vào tương lai. Cậu sẽ hạnh phúc, cậunhất định có thể hạnh phúc!”.
Tề Dựchuých khuỷu tay cô: “Đến Đàm Hóa rồi, chuẩn bị xuống xe”.
“Ồ,tôi không ngủ”. Thái Mãn Tâm mở mắt: “Chỉ là nghĩ lại một số chuyện xa vời nhưchưa từng xảy ra”.
"’Saukhi về Bắc Kinh, trước tiên hãy nghỉ ngơi mấy ngày”. Anh dặn dò: “Đừng có vừa vềlà bắt đầu bận rộn với hạng mục. Bớt chút thời gian ở bên bố mẹ, chắc họ cũng rấtnhớ cô”.
TháiMãn Tâm cười: “Đúng vậy, nói ra thì tôi thấy mình nợ họ rất nhiều”.
Lần gầnnhất cô về Bắc Kinh là nửa năm trước, cùng người thân đón Tết. Bố mẹ vô cùngvui mừng khi thấy cô về nhà. Mẹ còn đặc biệt nghỉ một ngày, đưa cô đi dạo phố.Từ thị trấn nhỏ yên tĩnh ven biển bỗng nhiên quay trở về thành phố lớn ồn àonáo nhiệt, Thái Mãn Tâm chưa thể thích ứng ngay được. Cô cũng không muốn muathêm quần áo, thế nên cùng mẹ đi siêu thị, chọn mua những nguyên liệu cần cho bữatối.
Mẹ vừachọn thức ăn vừa hỏi: “Hạng mục mà con phụ trách tiến triển thế nào rồi?”.
“Dạotrước có tổ chuyên gia của nước ngoài đến khảo sát, trong đó có người bạn màcon đã quen ở Mỹ. Anh ấy đã đưa ra rất nhiều kiến nghị”. Thái Mãn Tâm nói: “Conkhông phụ trách, chỉ giúp thôi ạ”.
“Quenmiệng thôi”. Mẹ cười: “Con đừng có nói mẹ và bố con sĩ diện. Người khác hỏi, mẹkhông thể nói con chạy đến miền nam mở nhà nghỉ, nói là con cống hiến cho sựphát triển của địa phương, phụ trách hạng mục gì đó, cũng không coi là nói dốichứ?”.
“àcon không tốt, làm chuyện chẳng mấy vẻ vang. Lúc ấy con quá bướng bỉnh”. TháiMãn Tâm khoác vai mẹ: “Hồi ấy con rời khỏi Mỹ, bố mẹ rất thất vọng đúng không ạ?”.
“Dĩnhiên là có chút nuối tiếc. Từ nhỏ đến lớn con luôn là niềm tự hào của gia đìnhchúng ta, không chỉ thành tích tốt mà luôn có mục tiêu phấn đấu. Nhưng bỗngnhiên con gạt bỏ tất cả những gì mà trước đây mình phấn đấu. Mẹ và bố con khómà chấp nhận ngay được”. Mẹ thở dài: “Có điều, về sau bố mẹ đã bình tĩnh suynghĩ. Có lẽ con đi quá nhanh, quá vội. Bố mẹ chỉ có thể nhìn thấy mặt chăm chỉ,hiểu chuyện của con mà quên rằng con cũng là một đứa trẻ, cũng sẽ gặp trở ngại ởnhững mặt khác. Con lại tự cao như vậy, khó mà chịu đựng được”.
“Conkhiến bố mẹ phải lo lắng rồi”. Thái Mãn Tâm áp vào má mẹ: “Mẹ yên tâm, con đã đỡhơn rồi, sau này con sẽ vui vẻ”.
Cô đẩyxe đồ đi bên cạnh mẹ, nghe mẹ dạy cách phân biệt móng trước móng sau như thếnào, hạt tiêu của hãng nào ngon hơn, loại đậu nào trước khi nấu phải ngâm baolâu... Trong cuộc sống bình thường, cảm giác bình dị đượm mùi khói bếp thật ấmáp. Cô bất chợt nhớ tới một người cũng rất thích nghiên cứu về các món ăn. Khiđi mua đồ cùng Tề Dực, Thái Mãn Tâm giao hết cho anh quyền quyết định. Tề Dựccũng không giải thích nhiều, lựa chọn những nguyên liệu hợp ý mình. Chỉ khiThái Mãn Tâm hỏi, anh mới nói tiêu chuẩn lựa chọn của mình.
Nếuanh cũng chứng tỏ phong thái của bà quản gia giống như mẹ thì không biết sẽ nhưthế nào. Thái Mãn Tâm tưởng tượng dáng vẻ thao thao bất tuyệt của Tề Dực màkhông nhịn được cười.
“Lầnnày con về bao lâu?”. Mẹ hỏi.
“Nhanhthì một tuần còn lâu thì có lẽ là một tháng ạ”. Thái Mãn Tâm đáp: “Hai ngày hômnay con về trường gặp cô Trịnh, xem cô ấy có ý kiến gì không. Hai năm nay conkhông dám về gặp cô ấy. Hồi ấy con đến ngân hàng thế giới thực tập là do cô ấygiới thiệu. Nhất định là cô ấy sẽ nghĩ con không biết phấn đấu, không có ý chítiến thủ”.
Mẹ cười:“Bây giờ con biết mình không thực tế rồi à? Lúc đầu con quyết định rời khỏi Mỹ,đúng là không có cách nào ngăn cản được”.
“Nhưngcon không hối hận”. Thái Mãn Tâm ôm cổ mẹ: “Bởi vì quay về rồi mới dần dần nghĩthông suốt. Nếu ở lại bên ấy thì thật sự không biết sẽ như thế nào”. Cô mỉm cườivà nói: “Có lẽ sẽ đến cầu Cổng Vàng”.
“Đếncầu Cổng Vàng làm gì, không phải là ở San Francisco sao?”.
Dĩnhiên Thái Mãn Tâm sẽ không nói cho mẹ biết về cái nơi được gọi là thánh địa tựsát mà Hà Thiên Vĩ đã nói. Hơn nữa cho dù có bi quan tuyệt vọng như thế nào thìcô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ cuộc sống của mình.
TháiMãn Tâm quay trở về trường cũ, đúng vào dịp sắp tốt nghiệp, có thể nhìn thấy nhữnghọc sinh mặc lễ phục đi lại khắp nơi trong trường, chụp ảnh lưu niệm trước nhữngcảnh vật tiêu biểu.
Hôm ấylà lễ tốt nghiệp của học viện kinh tế, bạn học ở lại học tiếp thạc sĩ và giáosư Trịnh Văn Á đều ở trung tâm hội nghị. Thế nên cô gọi điện cho cậu bạn ThẩmLiệt, đầu dây bên kia rất ồn ào.
“Mìnhđang chụp ảnh trước cửa thư viện”. Anh ta lớn tiếng nói: “Cậu sang đây đi, buổitrưa cùng ăn bữa cơm nhé!”.
“Chụpảnh?”. Thái Mãn Tâm tò mò: “Không phải là cậu lên thẳng tiến sĩ, vẫn còn hai,ba năm nữa mới tốt nghiệp sao?”.
“Chẳngphải là có bà hoàng năm nay tốt nghiệp sao?”.
ThẩmLiệt thở dài: “Bắt mình phải mượn máy ảnh của bạn bằng được”.
Bênkia hét lên: “Thẩm Dương Liệt Xa, bọn em tạo dáng xong rồi, anh nói ngắn gọnthôi”.
“Haha, lãnh đạo sốt ruột rồi”. Thái Mãn Tâm cười: “Cậu mau đi chụp ảnh đi, mình đếnthư viện tìm cậu”. Cô đã sớm nghe nói bạn gái của Thẩm Liệt là người đẹp nhấtnhì khoa Anh nhưng chưa từng gặp mặt, vì thế mà không khỏi tò mò. Đi đến trướcthư viện, một đám nữ sinh đang tạo dáng trên bậc thềm. Thẩm Liệt đeo túi máy ảnh,chạy qua chạy lại rất chuyên nghiệp.
“Bức ảnhlúc nãy chụp được chưa?”. Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nhấc tà áo, tạo dáng gợicảm: “Nếu chụp chưa đẹp thì đổi kiểu khác!”.
“ThảoThảo, cậu muốn nói là đổi kiểu tạo dáng hay là đổi bạn trai?”. Bạn cùng phòng củacô ấy trêu chọc: “Cậu đã thay mấy kiểu rồi đấy”.
“Này,đừng có mà kéo quần áo thạc sĩ như thế”. Thẩm Liệt xua tay: “Em là cô giáo, chúý hình tượng của nhà giáo nhân dân một chút được không?”.
Côgái tên là Thảo Thảo chạy lại, đấm hai cái vào lưng anh ta, cười khì khì, nói:“Kỹ thuật chụp ảnh cùa mình không tốt lại còn lắm chuyện”.
ThẩmLiệt hét lên: “Thời đại nào rồi mà vẫn còn có giáo viên dã man, bạo lực thếnày, đánh đập học sinh!”.
“Đưamáy ảnh cho mình, mình chụp ảnh cho hai người”.
TháiMãn Tâm mỉm cười bước lại: “Thẩm Dương Liệt Xa, đã lâu không gặp, vẫn nhí nhốnhư vậy”.
“Ok”.Thảo Thảo ôm cổ Thẩm Liệt, thân mật áp má vào má anh.
Bỗngchốc mặt Thẩm Liệt đỏ bừng.
TháiMãn Tâm cười: “Sao thế, bị người ta thịt à?”.
Bạncùng phòng của Thảo Thảo cũng cười: “Yêu nhau hai năm rồi, sao vẫn e thẹn như vậy?”.
Chụp ảnhxong, Thẩm Liệt chỉ về phía Thái Mãn Tâm: “Các em không biết cái miệng của cô ấycay nghiệt như thế nào đâu”. Anh ta quay sang bạn gái: “Đây chính là cao thủtuyệt đỉnh Thái Mãn Tâm thông minh xinh đẹp nhất lớp anh, tài hoa xuất chúng,thấu tình đạt lý, không ai có thể địch nổi. Ban đầu, cái biệt danh Thẩm DươngLiệt Xa cũng là cô ấy ban tặng cho anh”.
“Mìnhcòn không biết mình có danh hiệu dài như vậy cơ đấy”. Thái Mãn Tâm cười.
“Haha, lần này cậu không thưởng cho mình cái lườm”. Thẩm Liệt có chút bất ngờ:“Đây là Trương Uy Nhuy, hai chữ rất khó nhớ, vì thế cậu gọi cô ấy Thảo Thảo làđược”.
“A,chính là cái chị mở khách sạn bên bờ biển sao?”. Trương Uy Nhuy ngạc nhiên ngẩngđầu, suýt chút nữa thì rơi chiếc mũ thạc sĩ. Cô vội vàng chỉnh lại: “Đúng lànhân vật truyền kỳ! Em đã nghe Thẩm Liệt nhắc đến chị”.
“Ừm,về cơ bản thì cậu chính là vũ khí mà mình dùng để đả kích Thảo Thảo”. Thẩm Liệtgật đầu: “Mỗi lần cô ấy nói ‘người thông minh hơn em không xinh đẹp bằng em,người xinh đẹp hơn em không thông minh bằng em, anh tìm được em là cái phúc củaanh’, mình sẽ phản bác lại, nói đó là em không quen Thái Mãn Tâm thôi”.
“Đượcrồi được rồi”. Thái Mãn Tâm xua tay: “Mình không muốn làm bia đỡ đạn đâu. Cùngđi ăn nhé, mình mời”.
Bangười đến nhà ăn của trường. Thảo Thảo nghiên cứu menu, Thái Mãn Tâm hỏi ThẩmLiệt về tình hình của các bạn cấp ba. Bỗng nhiên Thảo Thảo ngẩng đầu nhìn TháiMãn Tâm rồi hỏi: “Hồi học cấp ba, anh ấy có theo đuổi chị không?”.
ThẩmLiệt đang uống trà, phỏng mồm với bạn gái: “Anh rất muốn phun vào mặt em. Nhữngchuyện yêu đương trẻ con từ nhỏ đến lớn chẳng phải anh đã nói rõ với em rồisao? Làm gì có chuyện còn sót?”.
ThảoThảo lấy menu che mặt: “Em tò mò mà. Cho dù anh có thích chị Mãn Tâm thì cũngkhông phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Em có thể hiểu được mà. Một cô gái học giỏilại xinh đẹp, lẽ nào hồi học trung học không được yêu quý sao?”.
“Cô ấyrất kiêu, lại đòi hỏi cao, chỉ có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, chim sẻtrên cột điện gì gì đó, không hề chú ý đến lũ củ cải bọn anh”. Thẩm Liệt lắc đầu:“Hồi ấy bọn anh ai cũng phải run sợ khi đứng trước cô ấy, nói sai cái gì đó làcó thể bị cô ấy nói cho không còn mặt mũi nào. Em hỏi cô ấy mà xem, năm thứ nhấtđi du lịch bụi, lớp cô ấy không có một nam sinh nào biết dùng la bàn nhưng vẫngiả vờ là biết, thế là bị cô ấy châm chọc cho chỉ còn nước chui xuống đất. Hoahồng tuy đẹp nhưng quá nhiều gai. Cô ấy còn nhiều gai hơn bình thường, giốngnhư nhím vậy, ai dám động vào”.
“Mìnhđáng sợ vậy sao?”. Thái Mãn Tâm cười: “Mình rất thẳng thắn, nhưng không đến nỗikhiến người khác mất mặt chứ? Nếu thật sự là người mà mình thấy chướng mắt thìmình không thèm bận tâm đâu”.
“Đúngđúng đúng, được chị dạy dỗ là một niềm vinh dự”. Thẩm Liệt gật đầu.
“Anh ấylúc nào cũng thích xỏ xiên như thế”. Thảo Thảo béo má bạn trai: “Có phải contrai Bắc Kinh đều như vậy không?”.
“Thếthì không xỏ xiên nữa”. Thẩm Liệt muốn cứu vãn hình tượng của mình: “Chuyệntình cảm của cậu thế nào rồi? Ở lại bên ấy lâu như vậy, không phải là định lấyngư dân chứ?”.
TháiMãn Tâm mỉm cười: “Ngư dân thì sao?”.
“Khôngphải là thật chứ?”.
“Cậunói xem?”.
“Từsau khi cậu bất ngờ xin thôi việc ở Mỹ, từ bỏ cám dỗ nhà lầu xe hơi thu nhậpcao, kiên quyết về nước, lao mình vào sự nghiệp bảo vệ môi trường vĩ đại của nướcta thì cậu làm chuyện gì mình cũng không thấy ngạc nhiên nữa”.
“Chưacó gì mới, chỉ có cậu thôi”. Thái Mãn Tâm cười: “Có ý định kết hôn chưa?”.
“Mìnhvẫn đang đi học, đùa cái gì chứ, chẳng nhẽ để vợ nuôi?”.
ThảoThảo kháng nghị: “Ai là vợ anh? Này, ai là vợ anh?”.
ThẩmLiệt thấp giọng nói: “Cậu không được gọi cô ấy là “cô Trương”, phải gọi là Ms.Zhang”. Lập tức bị nắm đấm của bạn gái hỏi thăm.
TháiMãn Tâm và hai người cười cười nói nói, bữa ăn rất vui vẻ.
Buổichiều, cô đến thăm giáo sư Trịnh Văn Á, giáo viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệpcủa mình. Bắt đầu từ môn chuyên ngành của học kỳ hai năm thứ nhất, giáo sư Trịnhđã chú ý tới Thái Mãn Tâm. Cô thích cô gái thông minh hiếu học lại rất sáng tạonày, đặc biệt rất thích tính cách mạnh mẽ của cô. “Có sự tỉ mỉ của con gáinhưng lại phóng khoáng giống như con trai”, cô không ngớt lời khen ngợi TháiMãn Tâm: “Sau này cho dù là theo học thuật hay là làm doanh nghiệp thì đều cóthể phát triển rất tốt”. Một người bạn của giáo sư Trịnh làm việc ở ngân hàngthế giới nhắc đến cơ hội thực tập, Thái Mãn Tâm là lựa chọn số một.
Nhớ lạiniềm hy vọng tha thiết của giáo sư Trịnh, Thái Mãn Tâm vẫn thấy bồn chồn bấtan, luôn cảm thấy mình đã phụ sự kỳ vọng của ân sư. Cô đứng trước văn phòng màtrong lòng thấy rất căng thẳng.
“Saolại đứng ở đây?”. Phía sau vang lên giọng Chiết Giang mềm mại của giáo sư Trịnh.
TháiMãn Tâm ngạc nhiên quay lại, nhìn thấy cô đang bưng trà, mỉm cười đứng sau lưngmình. Mái tóc của cô đã điểm bạc, trông cô già hơn rất nhiều.
“CôTrịnh, lâu lắm không gặp cô ạ. Đã lâu rồi em không đến thăm cô, vì thế có chút...”,cô hơi ngượng ngùng.
“Haha, cô muốn tin đó là tâm trạng phức tạp của người mới quay trở về quê hương”.Giáo sư Trịnh vỗ vai cô: “Vào trong đi, cô đã nghe bạn học của em nói về một sốchuyện của em, nhưng không biết nhiều. Chỉ biết là em thôi việc ở Mỹ rồi đến miềnnam, nhất định là có rất nhiều chuyện. Sao nào, không muốn kể cho cô nghesao?”.
“Đâucó ạ”. Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Chỉ là lúc đầu cô nhiệt tình giới thiệu em, vậymà bỗng nhiên em lại quyết định rời bỏ ngành này, không hỏi ý kiến của cô, thậmchí không chào một tiếng. Nghĩ lại đúng là phụ sự chăm sóc của cô. Hơn nữa, lầnnày cũng là gặp vấn đề nan giải nên mới đến thỉnh giáo cô, vì thế mà càng cảmthấy có lỗi ạ”.
“Đúnglà cô bé ngốc, sao cô lại tính toán những chuyện ấy chứ?”. Cô Trịnh đặt cốc tràxuống, ngầm nghía học trò cưng: “Không phải tất cả mọi người đều đi con đườnggiống nhau. Cô có rất nhiều học sinh thành công trong ngành này. Nhưng đó khôngphải là mục tiêu của cô. Cô chỉ cố gắng hết sức, cho các em không gian phát triểntốt nhất, nhưng cô không thể ép một cây gỗ gụ biến thành một cây ngân hạnh được.Em có sự lựa chọn của em, đi con đường của em, đó là chuyện bình thường. Hơn nữanhững chuyện em làm cũng rất có ý nghĩa. Có suy nghĩ, có khả năng, có tri thức,có kinh nghiệm thực tiễn, người như vậy là những người chúng ta cần nhất. Emhãy nói hạng mục mà bây giờ em đang làm đi, cô rất muốn nghe”.
“Chỉlà lúc ấy bỗng nhiên em thôi việc, thực ra... chỉ là vì một số lý do rất nhỏ, rấtcá nhân”. Thái Mãn Tâm lấy hết dũng khí: “Hoàn toàn không suy nghĩ sâu xa, cũngkhông có mục tiêu vĩ đại gì”.
“Nhưthế thì có sao chứ?”. Giáo sư Trịnh mỉm cười: “Cho dù suy nghĩ ban đầu của emthế nào, chỉ cần em không hổ thẹn với lòng mình, hơn nữa bây giờ tất cả đang bướcvào quỹ đạo, thế thì cần gì phải tự trách mình? Em thích công việc em đang làmbây giờ, hơn nữa cho rằng đó là việc làm có ý nghĩa, vậy là đủ. Rất nhiều ngườichỉ làm việc vì công việc, xét về điểm này, cô thấy em rời khỏi công ty tư vấnchưa chắc đã là chuyện xấu. Em trải qua sự lựa chọn khác, trải nghiệm một cuộcsống khác, những điều này quý báu hơn bất cứ thứ gì”.
Ngồitrong văn phòng quen thuộc, Thái Mãn Tâm có cảm giác như được quay trở lại vớinhững ngày tháng quên ăn quên ngủ khi làm luận văn năm thứ tư. Vì một đề tài lýtưởng mà tìm tài liệu không biết mệt mỏi, quan trọng hơn là theo đuổi cảm giácthỏa mãn khi được tất cả mọi người khẳng định và khen ngợi. Nhưng lúc này, nhìnngôi trường cây xanh che phủ um tùm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cô nhận ra nhữnggì mà bây giờ mình đang theo đuổi chính là nguyện vọng mình có khả năng hoànthành và thật lòng hy vọng thực hiện.
Trongthoáng chốc ấy, cô tìm lại được giá trị của mình, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ,nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lúchoàng hôn trời mưa phùn, sau đó lại chuyển nắng, phía chân trời xuất hiện ánhtà dương rực rỡ. Thái Mãn Tâm bước ra từ trường học, đứng ờ bến xe bus, nhìnánh chiều tà lúc hồng đậm lúc tím nhạt. Không khí ẩm ướt khiến cô rất nhớ thờitiết bên bờ biển, không kìm được lấy điện thoại gọi về nhà nghỉ.
“ChịMãn Tâm, là chị à?”. Đào Đào nghe điện thoại, cô bé hét rất to: “Là chị MãnTâm, là chị Mãn Tâm!”. Cô bé có chút ấm ức: “Có phải là sau khi quay về chị đãgặp rất nhiều bạn cũ nên đã quên bọn em rồi không? Ngày nào em cũng chạy sang hỏicó điện thoại của chị không. Ngày nào cũng thất vọng trở về”.
TháiMãn Tâm bật cười: “Cô bé ngốc, chị mới đi mấy ngày thôi mà”.
“Vângạ... Nhưng bọn em đều cảm thấy chị đã đi rất lâu rồi. Hai ngày hôm nay cái đuôikia rất chăm chỉ, cùng anh Tề sửa sang lại phòng. Có điều phần lớn thời giananh ta vẫn ham chơi. Bây giờ chỉ còn một mình anh Tề quét sơn, anh ta chạy về rồi”.
“Nàynày, cô giúp thì giúp cho trót có được không?”. Hà Thiên Vĩ bực tức giằng điệnthoại: “Mới nói tốt được nửa câu lại khó nghe rồi. Tôi chạy lại chẳng phải là đểbáo cáo tình hình gần đây với Mãn Tâm sao?”.
“Đượcrồi, có cậu và Tề Dực ở đó, tôi rất yên tâm”.
“Ồ, bọnanh sẽ làm tốt mọi việc. Dĩ nhiên, nếu em có thể về sớm một chút thì càng tốt.Một thời gian nữa anh phải về Mỹ rồi, bây giờ ngày nào cũng chỉ có thể đối diệnvới một người đàn ông”. Hà Thiên Vĩ thở dài: “Thế thì gọi gì là kỳ nghỉ chứ?”.
“Tôigặp vài người bạn và giáo sư, nghe ý kiến của họ, có lẽ sẽ không ở Bắc Kinh lâuđâu”.
“Đúngrồi, có phải Hà Lạc cũng muốn quay về không? Anh nghe bác nói chị ấy có ý địnhnày”.
“Có lẽvậy, nhưng tạm thời thì không, chỉ là có dự định này thôi”.
“Bạntrai của chị ấy ở Bắc Kinh đúng không? Ha ha, trước khi về Mỹ, anh phải bảo anhta mời một bữa mới được”.
“Lầnnày tôi không gặp anh ta”. Thái Mãn Tâm cười: “Có lẽ anh rể tương lai của cậukhông muốn gặp tôi, bởi vì ngay từ đầu tôi chưa bao giờ ủng hộ anh ta”.
HàThiên Vĩ lại dặn dò vài câu, chẳng qua chỉ là hy vọng cô sớm quay trở lại.
“Mangmascarpone cream cheese về nhé!”- Đào Đào hét to: “Em muốn ăn Tiramisu anh Tềlàm!”.
“Đượcrồi, hứa với mọi người”. Thái Mãn Tâm trả lời từng người một: “Tề Dực đâu? Anh ấyđang bận làm gì?”
HàThiên Vĩ miễn cưỡng gọi: “Tề Dực, Tề Dực, Mãn Tâm tìm anh. Nhanh lên một chút,điện thoại đường dài đấy”.
Đầudây bên kia rất ồn ào, Tề Dực cầm máy: “Mãn Tâm à? Tôi vừa đi rửa tay, dính ítsơn”.
“Khôngsao, tôi vẫn đang chờ xe”.
“BắcKinh vẫn đông người như vậy chứ?”.
“Đúngvậy, sau khi quay trở về từ Đồng Cảng tôi không thích ứng được. Lúc đi qua đường,rẽ trái, đi thẳng, rẽ phải đều có đèn giao thông, tôi sắp không phân biệt đượcđâu là đèn dành cho người đi bộ, đâu là đèn dành cho xe cộ rồi. Đường lại quá rộng,đi được một nửa thì đèn xanh biến thành đèn đỏ”. Thái Mãn Tâm than phiền như mộtđứa trẻ con: “Thành phố quá rộng, đi đâu cũng phải ngồi xe bus ít nhất là mộttiếng”.
“Haha, cô về trường rồi à?”. Anh cười: “Cách nhà rất xa đúng không? Gặp được giáosư Trịnh không? Nói chuyện thế nào?”.
“Cũngđược, tất cả đều thuận lợi”. Nhắc đến cuộc nói chuyện buổi chiều, Thái Mãn Tâmphấn khích hẳn lên: “Cô Trịnh đề nghị liệu có thể mở rộng phạm vi của hạng mụckhông. Ngoài phục hồi rừng ngập mặn ở cửa sông, đồng thời trồng rừng nhân tạo vớiquy mô lớn ở thượng du Lam Bình Sơn. Bây giờ có một số giống cây mới, chu kỳsinh trưởng ngắn hơn giống cũ gần một nửa, nhưng sản lượng rất cao. Mặc dù banđầu phải đầu tư một khoản vốn lớn nhưng một khi đã vào guồng thì thu nhập trongvài năm cao hơn lãi suất ngân hàng rất nhiều. Dĩ nhiên quy hoạch hợp lý như thếnào, trồng trọt và chặt phá có kế hoạch, trồng loại cây gì... đều cần phải căncứ vào tình hình cụ thể để phân tích. Giáo sư Trịnh còn đưa ra rất nhiều ý kiếnkhác. Cô ấy muốn tôi nói chuyện với người ở Cục Lâm nghiệp, cũng hứa là sẽ làmcố vấn cho chúng ta. Có thể cô ấy sẽ đến Đồng Cảng vào một ngày gần nhất”.
“Xemra lần này thật sự có tiến triển”. Tề Dực cười: “Lần đầu tiên thấy cô thao thaobất tuyệt như vậy”.
“Cũngkhông phải là nhảy vọt gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy đường càng lúc càng rộng.Cũng nhận ra mình vẫn còn rất nhiều điều có thể học, có thể làm”.
“Côkhông định ở lại, đi theo cô Trịnh đấy chứ?”.
“Cũngkhông phải là không thể, có điều, thế nào thì cũng phải đợi đến khi giải quyếtxong mọi việc. Hơn nữa, tôi không biết mình có nỡ rời khỏi Đồng Cảng không nữa”.
“Vậythì cô định khi nào quay lại?”.
Giọngnói của anh rất hồn hậu, ngữ khí hỏi thăm khiến Thái Mãn Tâm có cảm giác vui sướngmơ hồ.
“Có lẽsẽ không lâu đâu, tôi sẽ nhanh chóng kết thúc mọi việc ở Bắc Kinh. Ở đó vẫn ổnchứ? Cũng không cần sửa sang quá nhiều, mùi sơn nồng làm. Bây giờ vẫn đang làmùa nóng, đợi đến mùa mưa sửa sang cũng kịp mà”.
“Tôibiết, chỉ là đến lúc đó Thiên Vĩ đi rồi, sợ cô không có người”. Tề Dực ngừng mộtlát: “Hai hôm nữa tôi phải đi Bắc Kinh một chuyến”.
“Vậyà? Khi nào?”.
“Mộtngười bạn mà tôi quen khi làm tình nguyện viên ở nước ngoài đến Trung Quốc.Chúng tôi hẹn gặp nhau. Anh ấy biết một vài cơ hội làm việc”.
“Anhmuốn tìm việc?”.
“Ừm,có lẽ ở trong nước, có lẽ đến quốc gia khác”.
HàThiên Vĩ châm chọc: “Ha ha, cuối cùng cũng đi rồi. Biết ngay là có người khôngthể ở lâu ở một nơi nhỏ bé như chỗ chúng ta”.
TháiMãn Tâm có chút thất vọng: “Đúng vậy, tất cả đều quay trở về quỹ đạo, anh nênđi làm những việc mà anh thật sự muốn làm”.
Nhớ lạinỗi đau và sự bất lực ba năm trước, bỗng nhiên Thái Mãn Tâm cảm thấy lúc nàymình đã kiên cường hơn rất nhiều. Cô đã có thể bình thản chấp nhận sự thậtGiang Hải không còn nữa. Hơn nữa đám mây đen bao phủ trong tim cũng đã tan đi.Cô bắt đầu nhìn lại mình, trong sự chờ đợi và nỗi nhớ nhung đằng đẵng, có phảimình đã trở nên khép mình và cố chấp, chẳng qua là sống trong thế giới tưởng tượngcủa mình.
Côkhông khỏi nhớ lại bức thư mà Hà Lạc đã gửi cho mình khi vừa mới quyết định đếnsống ở Đồng Cảng. Cô ấy nói: “Nhất định cậu sẽ nghĩ rằng có phải số phận quátàn nhẫn với cậu. Có lẽ tất cả những gì đã qua chỉ có thể theo cậu một thờigian, nhưng đừng vì thế mà mất đi hy vọng vào tương lai. Cậu sẽ hạnh phúc, cậunhất định có thể hạnh phúc!”.
Tề Dựchuých khuỷu tay cô: “Đến Đàm Hóa rồi, chuẩn bị xuống xe”.
“Ồ,tôi không ngủ”. Thái Mãn Tâm mở mắt: “Chỉ là nghĩ lại một số chuyện xa vời nhưchưa từng xảy ra”.
"’Saukhi về Bắc Kinh, trước tiên hãy nghỉ ngơi mấy ngày”. Anh dặn dò: “Đừng có vừa vềlà bắt đầu bận rộn với hạng mục. Bớt chút thời gian ở bên bố mẹ, chắc họ cũng rấtnhớ cô”.
TháiMãn Tâm cười: “Đúng vậy, nói ra thì tôi thấy mình nợ họ rất nhiều”.
Lần gầnnhất cô về Bắc Kinh là nửa năm trước, cùng người thân đón Tết. Bố mẹ vô cùngvui mừng khi thấy cô về nhà. Mẹ còn đặc biệt nghỉ một ngày, đưa cô đi dạo phố.Từ thị trấn nhỏ yên tĩnh ven biển bỗng nhiên quay trở về thành phố lớn ồn àonáo nhiệt, Thái Mãn Tâm chưa thể thích ứng ngay được. Cô cũng không muốn muathêm quần áo, thế nên cùng mẹ đi siêu thị, chọn mua những nguyên liệu cần cho bữatối.
Mẹ vừachọn thức ăn vừa hỏi: “Hạng mục mà con phụ trách tiến triển thế nào rồi?”.
“Dạotrước có tổ chuyên gia của nước ngoài đến khảo sát, trong đó có người bạn màcon đã quen ở Mỹ. Anh ấy đã đưa ra rất nhiều kiến nghị”. Thái Mãn Tâm nói: “Conkhông phụ trách, chỉ giúp thôi ạ”.
“Quenmiệng thôi”. Mẹ cười: “Con đừng có nói mẹ và bố con sĩ diện. Người khác hỏi, mẹkhông thể nói con chạy đến miền nam mở nhà nghỉ, nói là con cống hiến cho sựphát triển của địa phương, phụ trách hạng mục gì đó, cũng không coi là nói dốichứ?”.
“àcon không tốt, làm chuyện chẳng mấy vẻ vang. Lúc ấy con quá bướng bỉnh”. TháiMãn Tâm khoác vai mẹ: “Hồi ấy con rời khỏi Mỹ, bố mẹ rất thất vọng đúng không ạ?”.
“Dĩnhiên là có chút nuối tiếc. Từ nhỏ đến lớn con luôn là niềm tự hào của gia đìnhchúng ta, không chỉ thành tích tốt mà luôn có mục tiêu phấn đấu. Nhưng bỗngnhiên con gạt bỏ tất cả những gì mà trước đây mình phấn đấu. Mẹ và bố con khómà chấp nhận ngay được”. Mẹ thở dài: “Có điều, về sau bố mẹ đã bình tĩnh suynghĩ. Có lẽ con đi quá nhanh, quá vội. Bố mẹ chỉ có thể nhìn thấy mặt chăm chỉ,hiểu chuyện của con mà quên rằng con cũng là một đứa trẻ, cũng sẽ gặp trở ngại ởnhững mặt khác. Con lại tự cao như vậy, khó mà chịu đựng được”.
“Conkhiến bố mẹ phải lo lắng rồi”. Thái Mãn Tâm áp vào má mẹ: “Mẹ yên tâm, con đã đỡhơn rồi, sau này con sẽ vui vẻ”.
Cô đẩyxe đồ đi bên cạnh mẹ, nghe mẹ dạy cách phân biệt móng trước móng sau như thếnào, hạt tiêu của hãng nào ngon hơn, loại đậu nào trước khi nấu phải ngâm baolâu... Trong cuộc sống bình thường, cảm giác bình dị đượm mùi khói bếp thật ấmáp. Cô bất chợt nhớ tới một người cũng rất thích nghiên cứu về các món ăn. Khiđi mua đồ cùng Tề Dực, Thái Mãn Tâm giao hết cho anh quyền quyết định. Tề Dựccũng không giải thích nhiều, lựa chọn những nguyên liệu hợp ý mình. Chỉ khiThái Mãn Tâm hỏi, anh mới nói tiêu chuẩn lựa chọn của mình.
Nếuanh cũng chứng tỏ phong thái của bà quản gia giống như mẹ thì không biết sẽ nhưthế nào. Thái Mãn Tâm tưởng tượng dáng vẻ thao thao bất tuyệt của Tề Dực màkhông nhịn được cười.
“Lầnnày con về bao lâu?”. Mẹ hỏi.
“Nhanhthì một tuần còn lâu thì có lẽ là một tháng ạ”. Thái Mãn Tâm đáp: “Hai ngày hômnay con về trường gặp cô Trịnh, xem cô ấy có ý kiến gì không. Hai năm nay conkhông dám về gặp cô ấy. Hồi ấy con đến ngân hàng thế giới thực tập là do cô ấygiới thiệu. Nhất định là cô ấy sẽ nghĩ con không biết phấn đấu, không có ý chítiến thủ”.
Mẹ cười:“Bây giờ con biết mình không thực tế rồi à? Lúc đầu con quyết định rời khỏi Mỹ,đúng là không có cách nào ngăn cản được”.
“Nhưngcon không hối hận”. Thái Mãn Tâm ôm cổ mẹ: “Bởi vì quay về rồi mới dần dần nghĩthông suốt. Nếu ở lại bên ấy thì thật sự không biết sẽ như thế nào”. Cô mỉm cườivà nói: “Có lẽ sẽ đến cầu Cổng Vàng”.
“Đếncầu Cổng Vàng làm gì, không phải là ở San Francisco sao?”.
Dĩnhiên Thái Mãn Tâm sẽ không nói cho mẹ biết về cái nơi được gọi là thánh địa tựsát mà Hà Thiên Vĩ đã nói. Hơn nữa cho dù có bi quan tuyệt vọng như thế nào thìcô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ cuộc sống của mình.
TháiMãn Tâm quay trở về trường cũ, đúng vào dịp sắp tốt nghiệp, có thể nhìn thấy nhữnghọc sinh mặc lễ phục đi lại khắp nơi trong trường, chụp ảnh lưu niệm trước nhữngcảnh vật tiêu biểu.
Hôm ấylà lễ tốt nghiệp của học viện kinh tế, bạn học ở lại học tiếp thạc sĩ và giáosư Trịnh Văn Á đều ở trung tâm hội nghị. Thế nên cô gọi điện cho cậu bạn ThẩmLiệt, đầu dây bên kia rất ồn ào.
“Mìnhđang chụp ảnh trước cửa thư viện”. Anh ta lớn tiếng nói: “Cậu sang đây đi, buổitrưa cùng ăn bữa cơm nhé!”.
“Chụpảnh?”. Thái Mãn Tâm tò mò: “Không phải là cậu lên thẳng tiến sĩ, vẫn còn hai,ba năm nữa mới tốt nghiệp sao?”.
“Chẳngphải là có bà hoàng năm nay tốt nghiệp sao?”.
ThẩmLiệt thở dài: “Bắt mình phải mượn máy ảnh của bạn bằng được”.
Bênkia hét lên: “Thẩm Dương Liệt Xa, bọn em tạo dáng xong rồi, anh nói ngắn gọnthôi”.
“Haha, lãnh đạo sốt ruột rồi”. Thái Mãn Tâm cười: “Cậu mau đi chụp ảnh đi, mình đếnthư viện tìm cậu”. Cô đã sớm nghe nói bạn gái của Thẩm Liệt là người đẹp nhấtnhì khoa Anh nhưng chưa từng gặp mặt, vì thế mà không khỏi tò mò. Đi đến trướcthư viện, một đám nữ sinh đang tạo dáng trên bậc thềm. Thẩm Liệt đeo túi máy ảnh,chạy qua chạy lại rất chuyên nghiệp.
“Bức ảnhlúc nãy chụp được chưa?”. Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nhấc tà áo, tạo dáng gợicảm: “Nếu chụp chưa đẹp thì đổi kiểu khác!”.
“ThảoThảo, cậu muốn nói là đổi kiểu tạo dáng hay là đổi bạn trai?”. Bạn cùng phòng củacô ấy trêu chọc: “Cậu đã thay mấy kiểu rồi đấy”.
“Này,đừng có mà kéo quần áo thạc sĩ như thế”. Thẩm Liệt xua tay: “Em là cô giáo, chúý hình tượng của nhà giáo nhân dân một chút được không?”.
Côgái tên là Thảo Thảo chạy lại, đấm hai cái vào lưng anh ta, cười khì khì, nói:“Kỹ thuật chụp ảnh cùa mình không tốt lại còn lắm chuyện”.
ThẩmLiệt hét lên: “Thời đại nào rồi mà vẫn còn có giáo viên dã man, bạo lực thếnày, đánh đập học sinh!”.
“Đưamáy ảnh cho mình, mình chụp ảnh cho hai người”.
TháiMãn Tâm mỉm cười bước lại: “Thẩm Dương Liệt Xa, đã lâu không gặp, vẫn nhí nhốnhư vậy”.
“Ok”.Thảo Thảo ôm cổ Thẩm Liệt, thân mật áp má vào má anh.
Bỗngchốc mặt Thẩm Liệt đỏ bừng.
TháiMãn Tâm cười: “Sao thế, bị người ta thịt à?”.
Bạncùng phòng của Thảo Thảo cũng cười: “Yêu nhau hai năm rồi, sao vẫn e thẹn như vậy?”.
Chụp ảnhxong, Thẩm Liệt chỉ về phía Thái Mãn Tâm: “Các em không biết cái miệng của cô ấycay nghiệt như thế nào đâu”. Anh ta quay sang bạn gái: “Đây chính là cao thủtuyệt đỉnh Thái Mãn Tâm thông minh xinh đẹp nhất lớp anh, tài hoa xuất chúng,thấu tình đạt lý, không ai có thể địch nổi. Ban đầu, cái biệt danh Thẩm DươngLiệt Xa cũng là cô ấy ban tặng cho anh”.
“Mìnhcòn không biết mình có danh hiệu dài như vậy cơ đấy”. Thái Mãn Tâm cười.
“Haha, lần này cậu không thưởng cho mình cái lườm”. Thẩm Liệt có chút bất ngờ:“Đây là Trương Uy Nhuy, hai chữ rất khó nhớ, vì thế cậu gọi cô ấy Thảo Thảo làđược”.
“A,chính là cái chị mở khách sạn bên bờ biển sao?”. Trương Uy Nhuy ngạc nhiên ngẩngđầu, suýt chút nữa thì rơi chiếc mũ thạc sĩ. Cô vội vàng chỉnh lại: “Đúng lànhân vật truyền kỳ! Em đã nghe Thẩm Liệt nhắc đến chị”.
“Ừm,về cơ bản thì cậu chính là vũ khí mà mình dùng để đả kích Thảo Thảo”. Thẩm Liệtgật đầu: “Mỗi lần cô ấy nói ‘người thông minh hơn em không xinh đẹp bằng em,người xinh đẹp hơn em không thông minh bằng em, anh tìm được em là cái phúc củaanh’, mình sẽ phản bác lại, nói đó là em không quen Thái Mãn Tâm thôi”.
“Đượcrồi được rồi”. Thái Mãn Tâm xua tay: “Mình không muốn làm bia đỡ đạn đâu. Cùngđi ăn nhé, mình mời”.
Bangười đến nhà ăn của trường. Thảo Thảo nghiên cứu menu, Thái Mãn Tâm hỏi ThẩmLiệt về tình hình của các bạn cấp ba. Bỗng nhiên Thảo Thảo ngẩng đầu nhìn TháiMãn Tâm rồi hỏi: “Hồi học cấp ba, anh ấy có theo đuổi chị không?”.
ThẩmLiệt đang uống trà, phỏng mồm với bạn gái: “Anh rất muốn phun vào mặt em. Nhữngchuyện yêu đương trẻ con từ nhỏ đến lớn chẳng phải anh đã nói rõ với em rồisao? Làm gì có chuyện còn sót?”.
ThảoThảo lấy menu che mặt: “Em tò mò mà. Cho dù anh có thích chị Mãn Tâm thì cũngkhông phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Em có thể hiểu được mà. Một cô gái học giỏilại xinh đẹp, lẽ nào hồi học trung học không được yêu quý sao?”.
“Cô ấyrất kiêu, lại đòi hỏi cao, chỉ có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, chim sẻtrên cột điện gì gì đó, không hề chú ý đến lũ củ cải bọn anh”. Thẩm Liệt lắc đầu:“Hồi ấy bọn anh ai cũng phải run sợ khi đứng trước cô ấy, nói sai cái gì đó làcó thể bị cô ấy nói cho không còn mặt mũi nào. Em hỏi cô ấy mà xem, năm thứ nhấtđi du lịch bụi, lớp cô ấy không có một nam sinh nào biết dùng la bàn nhưng vẫngiả vờ là biết, thế là bị cô ấy châm chọc cho chỉ còn nước chui xuống đất. Hoahồng tuy đẹp nhưng quá nhiều gai. Cô ấy còn nhiều gai hơn bình thường, giốngnhư nhím vậy, ai dám động vào”.
“Mìnhđáng sợ vậy sao?”. Thái Mãn Tâm cười: “Mình rất thẳng thắn, nhưng không đến nỗikhiến người khác mất mặt chứ? Nếu thật sự là người mà mình thấy chướng mắt thìmình không thèm bận tâm đâu”.
“Đúngđúng đúng, được chị dạy dỗ là một niềm vinh dự”. Thẩm Liệt gật đầu.
“Anh ấylúc nào cũng thích xỏ xiên như thế”. Thảo Thảo béo má bạn trai: “Có phải contrai Bắc Kinh đều như vậy không?”.
“Thếthì không xỏ xiên nữa”. Thẩm Liệt muốn cứu vãn hình tượng của mình: “Chuyệntình cảm của cậu thế nào rồi? Ở lại bên ấy lâu như vậy, không phải là định lấyngư dân chứ?”.
TháiMãn Tâm mỉm cười: “Ngư dân thì sao?”.
“Khôngphải là thật chứ?”.
“Cậunói xem?”.
“Từsau khi cậu bất ngờ xin thôi việc ở Mỹ, từ bỏ cám dỗ nhà lầu xe hơi thu nhậpcao, kiên quyết về nước, lao mình vào sự nghiệp bảo vệ môi trường vĩ đại của nướcta thì cậu làm chuyện gì mình cũng không thấy ngạc nhiên nữa”.
“Chưacó gì mới, chỉ có cậu thôi”. Thái Mãn Tâm cười: “Có ý định kết hôn chưa?”.
“Mìnhvẫn đang đi học, đùa cái gì chứ, chẳng nhẽ để vợ nuôi?”.
ThảoThảo kháng nghị: “Ai là vợ anh? Này, ai là vợ anh?”.
ThẩmLiệt thấp giọng nói: “Cậu không được gọi cô ấy là “cô Trương”, phải gọi là Ms.Zhang”. Lập tức bị nắm đấm của bạn gái hỏi thăm.
TháiMãn Tâm và hai người cười cười nói nói, bữa ăn rất vui vẻ.
Buổichiều, cô đến thăm giáo sư Trịnh Văn Á, giáo viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệpcủa mình. Bắt đầu từ môn chuyên ngành của học kỳ hai năm thứ nhất, giáo sư Trịnhđã chú ý tới Thái Mãn Tâm. Cô thích cô gái thông minh hiếu học lại rất sáng tạonày, đặc biệt rất thích tính cách mạnh mẽ của cô. “Có sự tỉ mỉ của con gáinhưng lại phóng khoáng giống như con trai”, cô không ngớt lời khen ngợi TháiMãn Tâm: “Sau này cho dù là theo học thuật hay là làm doanh nghiệp thì đều cóthể phát triển rất tốt”. Một người bạn của giáo sư Trịnh làm việc ở ngân hàngthế giới nhắc đến cơ hội thực tập, Thái Mãn Tâm là lựa chọn số một.
Nhớ lạiniềm hy vọng tha thiết của giáo sư Trịnh, Thái Mãn Tâm vẫn thấy bồn chồn bấtan, luôn cảm thấy mình đã phụ sự kỳ vọng của ân sư. Cô đứng trước văn phòng màtrong lòng thấy rất căng thẳng.
“Saolại đứng ở đây?”. Phía sau vang lên giọng Chiết Giang mềm mại của giáo sư Trịnh.
TháiMãn Tâm ngạc nhiên quay lại, nhìn thấy cô đang bưng trà, mỉm cười đứng sau lưngmình. Mái tóc của cô đã điểm bạc, trông cô già hơn rất nhiều.
“CôTrịnh, lâu lắm không gặp cô ạ. Đã lâu rồi em không đến thăm cô, vì thế có chút...”,cô hơi ngượng ngùng.
“Haha, cô muốn tin đó là tâm trạng phức tạp của người mới quay trở về quê hương”.Giáo sư Trịnh vỗ vai cô: “Vào trong đi, cô đã nghe bạn học của em nói về một sốchuyện của em, nhưng không biết nhiều. Chỉ biết là em thôi việc ở Mỹ rồi đến miềnnam, nhất định là có rất nhiều chuyện. Sao nào, không muốn kể cho cô nghesao?”.
“Đâucó ạ”. Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Chỉ là lúc đầu cô nhiệt tình giới thiệu em, vậymà bỗng nhiên em lại quyết định rời bỏ ngành này, không hỏi ý kiến của cô, thậmchí không chào một tiếng. Nghĩ lại đúng là phụ sự chăm sóc của cô. Hơn nữa, lầnnày cũng là gặp vấn đề nan giải nên mới đến thỉnh giáo cô, vì thế mà càng cảmthấy có lỗi ạ”.
“Đúnglà cô bé ngốc, sao cô lại tính toán những chuyện ấy chứ?”. Cô Trịnh đặt cốc tràxuống, ngầm nghía học trò cưng: “Không phải tất cả mọi người đều đi con đườnggiống nhau. Cô có rất nhiều học sinh thành công trong ngành này. Nhưng đó khôngphải là mục tiêu của cô. Cô chỉ cố gắng hết sức, cho các em không gian phát triểntốt nhất, nhưng cô không thể ép một cây gỗ gụ biến thành một cây ngân hạnh được.Em có sự lựa chọn của em, đi con đường của em, đó là chuyện bình thường. Hơn nữanhững chuyện em làm cũng rất có ý nghĩa. Có suy nghĩ, có khả năng, có tri thức,có kinh nghiệm thực tiễn, người như vậy là những người chúng ta cần nhất. Emhãy nói hạng mục mà bây giờ em đang làm đi, cô rất muốn nghe”.
“Chỉlà lúc ấy bỗng nhiên em thôi việc, thực ra... chỉ là vì một số lý do rất nhỏ, rấtcá nhân”. Thái Mãn Tâm lấy hết dũng khí: “Hoàn toàn không suy nghĩ sâu xa, cũngkhông có mục tiêu vĩ đại gì”.
“Nhưthế thì có sao chứ?”. Giáo sư Trịnh mỉm cười: “Cho dù suy nghĩ ban đầu của emthế nào, chỉ cần em không hổ thẹn với lòng mình, hơn nữa bây giờ tất cả đang bướcvào quỹ đạo, thế thì cần gì phải tự trách mình? Em thích công việc em đang làmbây giờ, hơn nữa cho rằng đó là việc làm có ý nghĩa, vậy là đủ. Rất nhiều ngườichỉ làm việc vì công việc, xét về điểm này, cô thấy em rời khỏi công ty tư vấnchưa chắc đã là chuyện xấu. Em trải qua sự lựa chọn khác, trải nghiệm một cuộcsống khác, những điều này quý báu hơn bất cứ thứ gì”.
Ngồitrong văn phòng quen thuộc, Thái Mãn Tâm có cảm giác như được quay trở lại vớinhững ngày tháng quên ăn quên ngủ khi làm luận văn năm thứ tư. Vì một đề tài lýtưởng mà tìm tài liệu không biết mệt mỏi, quan trọng hơn là theo đuổi cảm giácthỏa mãn khi được tất cả mọi người khẳng định và khen ngợi. Nhưng lúc này, nhìnngôi trường cây xanh che phủ um tùm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cô nhận ra nhữnggì mà bây giờ mình đang theo đuổi chính là nguyện vọng mình có khả năng hoànthành và thật lòng hy vọng thực hiện.
Trongthoáng chốc ấy, cô tìm lại được giá trị của mình, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ,nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lúchoàng hôn trời mưa phùn, sau đó lại chuyển nắng, phía chân trời xuất hiện ánhtà dương rực rỡ. Thái Mãn Tâm bước ra từ trường học, đứng ờ bến xe bus, nhìnánh chiều tà lúc hồng đậm lúc tím nhạt. Không khí ẩm ướt khiến cô rất nhớ thờitiết bên bờ biển, không kìm được lấy điện thoại gọi về nhà nghỉ.
“ChịMãn Tâm, là chị à?”. Đào Đào nghe điện thoại, cô bé hét rất to: “Là chị MãnTâm, là chị Mãn Tâm!”. Cô bé có chút ấm ức: “Có phải là sau khi quay về chị đãgặp rất nhiều bạn cũ nên đã quên bọn em rồi không? Ngày nào em cũng chạy sang hỏicó điện thoại của chị không. Ngày nào cũng thất vọng trở về”.
TháiMãn Tâm bật cười: “Cô bé ngốc, chị mới đi mấy ngày thôi mà”.
“Vângạ... Nhưng bọn em đều cảm thấy chị đã đi rất lâu rồi. Hai ngày hôm nay cái đuôikia rất chăm chỉ, cùng anh Tề sửa sang lại phòng. Có điều phần lớn thời giananh ta vẫn ham chơi. Bây giờ chỉ còn một mình anh Tề quét sơn, anh ta chạy về rồi”.
“Nàynày, cô giúp thì giúp cho trót có được không?”. Hà Thiên Vĩ bực tức giằng điệnthoại: “Mới nói tốt được nửa câu lại khó nghe rồi. Tôi chạy lại chẳng phải là đểbáo cáo tình hình gần đây với Mãn Tâm sao?”.
“Đượcrồi, có cậu và Tề Dực ở đó, tôi rất yên tâm”.
“Ồ, bọnanh sẽ làm tốt mọi việc. Dĩ nhiên, nếu em có thể về sớm một chút thì càng tốt.Một thời gian nữa anh phải về Mỹ rồi, bây giờ ngày nào cũng chỉ có thể đối diệnvới một người đàn ông”. Hà Thiên Vĩ thở dài: “Thế thì gọi gì là kỳ nghỉ chứ?”.
“Tôigặp vài người bạn và giáo sư, nghe ý kiến của họ, có lẽ sẽ không ở Bắc Kinh lâuđâu”.
“Đúngrồi, có phải Hà Lạc cũng muốn quay về không? Anh nghe bác nói chị ấy có ý địnhnày”.
“Có lẽvậy, nhưng tạm thời thì không, chỉ là có dự định này thôi”.
“Bạntrai của chị ấy ở Bắc Kinh đúng không? Ha ha, trước khi về Mỹ, anh phải bảo anhta mời một bữa mới được”.
“Lầnnày tôi không gặp anh ta”. Thái Mãn Tâm cười: “Có lẽ anh rể tương lai của cậukhông muốn gặp tôi, bởi vì ngay từ đầu tôi chưa bao giờ ủng hộ anh ta”.
HàThiên Vĩ lại dặn dò vài câu, chẳng qua chỉ là hy vọng cô sớm quay trở lại.
“Mangmascarpone cream cheese về nhé!”- Đào Đào hét to: “Em muốn ăn Tiramisu anh Tềlàm!”.
“Đượcrồi, hứa với mọi người”. Thái Mãn Tâm trả lời từng người một: “Tề Dực đâu? Anh ấyđang bận làm gì?”
HàThiên Vĩ miễn cưỡng gọi: “Tề Dực, Tề Dực, Mãn Tâm tìm anh. Nhanh lên một chút,điện thoại đường dài đấy”.
Đầudây bên kia rất ồn ào, Tề Dực cầm máy: “Mãn Tâm à? Tôi vừa đi rửa tay, dính ítsơn”.
“Khôngsao, tôi vẫn đang chờ xe”.
“BắcKinh vẫn đông người như vậy chứ?”.
“Đúngvậy, sau khi quay trở về từ Đồng Cảng tôi không thích ứng được. Lúc đi qua đường,rẽ trái, đi thẳng, rẽ phải đều có đèn giao thông, tôi sắp không phân biệt đượcđâu là đèn dành cho người đi bộ, đâu là đèn dành cho xe cộ rồi. Đường lại quá rộng,đi được một nửa thì đèn xanh biến thành đèn đỏ”. Thái Mãn Tâm than phiền như mộtđứa trẻ con: “Thành phố quá rộng, đi đâu cũng phải ngồi xe bus ít nhất là mộttiếng”.
“Haha, cô về trường rồi à?”. Anh cười: “Cách nhà rất xa đúng không? Gặp được giáosư Trịnh không? Nói chuyện thế nào?”.
“Cũngđược, tất cả đều thuận lợi”. Nhắc đến cuộc nói chuyện buổi chiều, Thái Mãn Tâmphấn khích hẳn lên: “Cô Trịnh đề nghị liệu có thể mở rộng phạm vi của hạng mụckhông. Ngoài phục hồi rừng ngập mặn ở cửa sông, đồng thời trồng rừng nhân tạo vớiquy mô lớn ở thượng du Lam Bình Sơn. Bây giờ có một số giống cây mới, chu kỳsinh trưởng ngắn hơn giống cũ gần một nửa, nhưng sản lượng rất cao. Mặc dù banđầu phải đầu tư một khoản vốn lớn nhưng một khi đã vào guồng thì thu nhập trongvài năm cao hơn lãi suất ngân hàng rất nhiều. Dĩ nhiên quy hoạch hợp lý như thếnào, trồng trọt và chặt phá có kế hoạch, trồng loại cây gì... đều cần phải căncứ vào tình hình cụ thể để phân tích. Giáo sư Trịnh còn đưa ra rất nhiều ý kiếnkhác. Cô ấy muốn tôi nói chuyện với người ở Cục Lâm nghiệp, cũng hứa là sẽ làmcố vấn cho chúng ta. Có thể cô ấy sẽ đến Đồng Cảng vào một ngày gần nhất”.
“Xemra lần này thật sự có tiến triển”. Tề Dực cười: “Lần đầu tiên thấy cô thao thaobất tuyệt như vậy”.
“Cũngkhông phải là nhảy vọt gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy đường càng lúc càng rộng.Cũng nhận ra mình vẫn còn rất nhiều điều có thể học, có thể làm”.
“Côkhông định ở lại, đi theo cô Trịnh đấy chứ?”.
“Cũngkhông phải là không thể, có điều, thế nào thì cũng phải đợi đến khi giải quyếtxong mọi việc. Hơn nữa, tôi không biết mình có nỡ rời khỏi Đồng Cảng không nữa”.
“Vậythì cô định khi nào quay lại?”.
Giọngnói của anh rất hồn hậu, ngữ khí hỏi thăm khiến Thái Mãn Tâm có cảm giác vui sướngmơ hồ.
“Có lẽsẽ không lâu đâu, tôi sẽ nhanh chóng kết thúc mọi việc ở Bắc Kinh. Ở đó vẫn ổnchứ? Cũng không cần sửa sang quá nhiều, mùi sơn nồng làm. Bây giờ vẫn đang làmùa nóng, đợi đến mùa mưa sửa sang cũng kịp mà”.
“Tôibiết, chỉ là đến lúc đó Thiên Vĩ đi rồi, sợ cô không có người”. Tề Dực ngừng mộtlát: “Hai hôm nữa tôi phải đi Bắc Kinh một chuyến”.
“Vậyà? Khi nào?”.
“Mộtngười bạn mà tôi quen khi làm tình nguyện viên ở nước ngoài đến Trung Quốc.Chúng tôi hẹn gặp nhau. Anh ấy biết một vài cơ hội làm việc”.
“Anhmuốn tìm việc?”.
“Ừm,có lẽ ở trong nước, có lẽ đến quốc gia khác”.
HàThiên Vĩ châm chọc: “Ha ha, cuối cùng cũng đi rồi. Biết ngay là có người khôngthể ở lâu ở một nơi nhỏ bé như chỗ chúng ta”.
TháiMãn Tâm có chút thất vọng: “Đúng vậy, tất cả đều quay trở về quỹ đạo, anh nênđi làm những việc mà anh thật sự muốn làm”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.