Chương 11: Vì sao không biết tự trong
Tử Hạ
22/09/2021
Chém gió cũng chém gió rồi, Sở Vân đương nhiên là không thể giữa bữa ăn mà bỏ trở về.
Tại một quán ven đường ăn vội cho qua bữa trưa, rồi đặt trên mạng 1 tầm vẻ xem phim, ở rạp chiếu phim nơi các đôi tình nhân hẹn hò, anh đánh một giấc ngủ trưa. Sau đó ở trung tâm thương mại không có việc gì mà dạo hết buổi chiều, rồi chuẩn bị về nhà. "Ting, ting"
Đang ở bên đường gọi xe, Sở Vân nhận được 1 tin nhắn, là cô em vợ gửi tới:" Anh đang ở đâu vậy?" "Nhóm bạn bè giúp anh đón gió tẩy trần, tìm anh rể có việc gì không". "Chuyện của Hàn gia bên kia giải quyết xong chưa?".
Sở Vân ngồi lên xe tắc xi. Rất niềm nở trả lời "Anh rể tự mình ra tay, một Hàn gia sao đủ nhắc đến". "ờ" Tô Tiểu Tiểu giản lược đáp lại
Qua một lúc, lại gửi đến một đoạn tin nhắn "Tối có thể bớt chút thời gian không? Tôi mời anh ăn cơm"
Sở Vân vui vẻ. Vừa mới quay về 2 ngày Tiểu Tiểu liền chập nhận người anh rể này rồi? Trên khuôn mặt anh không nén nổi sự vui mừng. "Tiểu Tiểu sao em có thể nói thể? Trong lòng anh rể cùng em ăn cơm là chuyện lớn hàng đầu. Anh bây giờ liền từ chối kèo rượu với bạn bè rồi lập tức qua". Gửi xong tin nhắn, Anh lại bổ sung thêm 1 tin "bữa này tính của anh, em mà dám thanh toán em không xong với anh"
Khi sắp đến đại học Minh Châu, màn đêm cũng đã buông xuống.
Sở Vân ở gần quán KFC gặp Tô Tiểu Tiểu
Cô em vợ về trường nên thay chiếc Tshirt, quần bò ngắn, vóc người cao gầy , uyển chuyển, lộ ra một cỗ hơi thở thanh xuân, chân dài trăng như tuyết càng thêm bắt mắt. "Chờ đợi lâu rồi?" Sở Vân bước lên trước, so với hôm qua hèn mọn sa sút , Anh giờ khắc này lại xuân phong đắc ý. " Đi anh rễ mời em một bữa thịnh soạn, thích món Pháp hay là ẩm thực Nhật Bản?".
Ở đây đi" Tô Tiểu Tiểu tâm tình không tốt,bảo Sở Vân đi vào KFC. Cầm khoai tây chiên, nước uống, 2 cái sanwich, tiện tìm một vị trí cạnh cửa sổ.
Sở Vân uống coca âm thầm cảm giác được sự khác thường của Tôi Tiểu Tiểu. Liễn quan tâm hỏi "Tiểu Tiểu em sao vậy? Có phải bị người ta ức hiếp không?" 'Không có" Tô Tiểu Tiểu hướng miệng bỏ vào miếng khoai tây chiên, vốn giọng lảnh lót nhẹ nhàng, cô ấy nhìn Sở Vân do dự nói "Anh nói thật cho tôi biết Hàn gia bên kia thật sự không có chuyện gì rồi?" "Đương nhiên " Sở Vân nhún vai nói" Chẳng lẽ em vẫn không tin anh rế sao"? Sau kết hôn ngày thứ 2 anh liền biến mất, ai có thể tin anh chứ? .
Nếu không phải biểu hiện gánh vác trách nhiệm của anh ngày hôm qua làm cô thay đổi cách nhìn, Tô Tiểu Tiểu thậm chí còn không muốn lãng phí thời gian để hẹn anh. "Trong tưởng tượng của tôi, anh rể là 1 người đàn ông đảm đang, có trách nhiệm, có thể bảo vệ chị, vì chị mà chắn gió cản mưa" Tô Tiểu Tiểu ánh mắt phức tạp nhìn Sở Vân. " Anh có phải không? ".. Anh sẽ cố gắng" Sở Vân có chút lo lắng. Chí ít nửa năm trước, loại người hành vi xấu như anh hoàn toàn không phù hợp với ảo tưởng của Tô Tiểu Tiểu, thậm chí còn trái ngược 11
Cố gắng biến thành bộ dạng mà tôi ghét" Trên mặt Tô Tiểu Tiểu viết đầy vẻ mặt thất vọng. "A?" Sở Vân giật mình.
Đây lại sai chỗ nào?
Buổi sáng ở giải trí Tung Hoành anh thành công hoá giải sự công kích độc ác của Hàn phu nhân. Không nói bao nhiêu ưu tú, tối thiểu cũng giải quyết được vấn đề khẩn cấp.
Cô em vợ này phát điên cái gì?. "Trưa tôi vừa gọi điện cho chị" Tô Tiểu Tiểu nhè nhẹ càu mày lườm Sở Vân. " Sau đó?" Sở Vân là người của xã hội, nào dễ bị cô em vợ ngay cả xa hội cũng chưa ra hù dọa được?
Chị tôi đã mất đi công việc, thậm chí còn phải bồi thường khoản tiền hủy hợp đồng lớn. Phải không?" Tô Tiểu Tiểu cắn chặt rằng, đôi mắt đẫm lệ. 'Nghe ai nói?" Sở Vận đến chết không nhận. 11
H Sở Vân anh làm tôi quá thất vọng!" Tô Tiểu Tiểu nâng cao âm lại làm gì? lượng, mặt tái nhợt, " Thầm thẩm nói không sai, anh quay Tổ gia chúng tôi kiếp trước nợ anh sao? Anh nhất định ép chúng tôi vào đường cùng?".
Đối diện với chất vấn của Tô Tiểu Tiểu, Sở Văn cắn ống hút bảo trì trầm mặc.
Xem ra là Trần Tú Linh thổi gió báo tin. Thuận đường bôi đen đẩy mình vào ngõ cụt. Tiểu Tiểu không ở hiện trường đương nhiên là không phán đoán được đúng sai. Chỉ cho rằng Sở Vân liên lụy Tô gia, còn hủy cả công việc mới khởi sắc của Tô Minh Nguyệt, sau cùng còn phải bồi thường 1 số tiền hủy hợp đồng lớn.
Trong lòng Tô Tiểu Tiểu số tiền hủy hợp đồng này đã nghiền mất cọng rơm cuối cùng của Tô gia.
Anh không xứng làm anh rể của tôi, càng không xứng làm chồng của chị" . Tổ Tiểu Tiểu tâm như tro nguội , trên mặt viết đầy sự thất vọng
Thương tiếc hơn là đau lòng, Tô Tiểu Tiểu đã từng chỉ đơn thuần căm ghét, thống hận kẻ vô tích sự Sở Vân. Hôm nay cô ấy đối với Sở Vân triệt để mất đi tín niệm, cũng sẽ không đối với anh ta ôm bất kì ảo tưởng nào nữa. "Tiểu Tiểu, tôi sớm đã nhắc qua với cô, tên phế vật bỏ đi này không xứng với chị cô".
Thanh âm như đâm vào tại vang lên.
Sở Vân nâng mắt, Lâm Sương là người tối qua đã nói với anh những lời kinh tởm độc ác, là bạn học thân thiết của Tô Tiểu Tiểu
Mà bên cạnh cô ấy, còn cùng với một người đàn ông tinh anh hơn 30 tuổi, tây trang giày da, cặp kính dây vàng, tư thái khá có phần giống người thượng lưu "Phế vật này gây ra hoạ hại chị cậu mất đi công việc, vẫn còn mặt mũi chạy đi rượu chè be bét" Lâm Sương cười lạnh nói " Bây giờ còn ở trước mặt cậu khoe khoang khoác lác, che dấu sự thật. Tiểu Tiểu tên anh rể phế vật này của cậu là người đàn ông cặn bã khốn nạn nhất mà tớ từng gặp , không có chút đạo đức cuối cùng nào có thể nói". Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để* ủng hộ team nha !!!
Lúc nói chuyện, đôi nam nữ này ngồi xuống, nhẹ giọng an ủi Tô Tiểu
Tiểu.
Nói chuyện Sở Vân đã biết thân phận của người đàn ông tinh anh kia . Hoá ra là chủ nhỏ của Lâm Sương, cũng là người trong giới giải trí, mà còn lăn lộn không tối.
Tiểu Tiểu đừng lo lắng, không phải là hủy hợp đồng sao? Trên đường đến đây chủ nhỏ của tớ đã nói, chỉ cần chị cậu gật đầu, anh ấy sẽ chuẩn bị 1 phần hợp đồng so với giải trí Tung Hoành. Cậu cũng biết quy mô công ty của chủ nhỏ tớ so với Tung Hoành càng lớn". Lâm Sương nhìn thì như đang quan tâm, nhưng Sở Vân lại nhìn ra có ý đồ khác .
Bây giờ sinh viên đại học đều tâm cơ như vậy sao?
Vẫn là gần mực thì đen?
Tô Tiểu Tiểu cảm xúc suy sụp, trên mặt đầy vẻ khó chịu . Đúng là khiến người ta muốn yêu thương, người đàn ông tinh anh ngắm đến thần hỗn điên đảo.
Mắt chó mày đang nhìn đâu đấy?". 11
Sở Vân bỗng dung mở miệng vũ nhục chửi bới, ánh mắt lạnh lùng quét qua nhìn người đàn ông tình anh.
Câu nói nóng nảy thô lỗ của anh nói ra, liền kinh động tới Tô Tiểu Tiểu 1 trận thảng thốt. Nhưng lập tức biến thành vẻ thất vọng càng trầm trọng.
Vị tinh anh kia bị bóc trần tâm tư, sắc mặt không kìm được thay đổi, tức giận nhìn Sở Vân "Người thanh niên miệng cậu sạch sẽ một chút.
Có bản lĩnh thì đi giải quyết vấn đề, chứ đừng ở trước mặt phụ nữ mà cuồng nộ" .
Sở Vận uống sạch coca trong cốc, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu đang ủ rũ.
Tiểu Tiểu, từ thời khắc quyết định không li hôn anh đã tự nói với chính mình, cho dù người đó là ai, người đó có bối cảnh lớn thế nào, chỉ cần giảm đánh chủ ý lên người em và chị em, anh đều khiến người đó trả giá đắt" . Ánh mắt Sở Vân lạnh khốc cùng cực. " Hắn không gánh nổi cái giá đắt đó".
Nói xong anh từ từ đứng dậy
Sau đó, dùng một chân đá gãy chân ghế cố định trên mặt đất, nhặt lên chỉ vào vị tinh anh còn chưa biết tên kia "Đứng lên" . "Anh muốn làm gì?" Con người co lại, toát mồ hôi lạnh. Đá một phát gãy chân ghế cố định? CMN đây là quái vật. " Tôi lần này quay lại chỉ muốn sống cuộc sống của người bình thường". Ánh mắt Sỏ Vân lộ ra sắc bén, mỗi mỏng hơi mở " Vì sao lại có người không biết tự trọng?".
Tại một quán ven đường ăn vội cho qua bữa trưa, rồi đặt trên mạng 1 tầm vẻ xem phim, ở rạp chiếu phim nơi các đôi tình nhân hẹn hò, anh đánh một giấc ngủ trưa. Sau đó ở trung tâm thương mại không có việc gì mà dạo hết buổi chiều, rồi chuẩn bị về nhà. "Ting, ting"
Đang ở bên đường gọi xe, Sở Vân nhận được 1 tin nhắn, là cô em vợ gửi tới:" Anh đang ở đâu vậy?" "Nhóm bạn bè giúp anh đón gió tẩy trần, tìm anh rể có việc gì không". "Chuyện của Hàn gia bên kia giải quyết xong chưa?".
Sở Vân ngồi lên xe tắc xi. Rất niềm nở trả lời "Anh rể tự mình ra tay, một Hàn gia sao đủ nhắc đến". "ờ" Tô Tiểu Tiểu giản lược đáp lại
Qua một lúc, lại gửi đến một đoạn tin nhắn "Tối có thể bớt chút thời gian không? Tôi mời anh ăn cơm"
Sở Vân vui vẻ. Vừa mới quay về 2 ngày Tiểu Tiểu liền chập nhận người anh rể này rồi? Trên khuôn mặt anh không nén nổi sự vui mừng. "Tiểu Tiểu sao em có thể nói thể? Trong lòng anh rể cùng em ăn cơm là chuyện lớn hàng đầu. Anh bây giờ liền từ chối kèo rượu với bạn bè rồi lập tức qua". Gửi xong tin nhắn, Anh lại bổ sung thêm 1 tin "bữa này tính của anh, em mà dám thanh toán em không xong với anh"
Khi sắp đến đại học Minh Châu, màn đêm cũng đã buông xuống.
Sở Vân ở gần quán KFC gặp Tô Tiểu Tiểu
Cô em vợ về trường nên thay chiếc Tshirt, quần bò ngắn, vóc người cao gầy , uyển chuyển, lộ ra một cỗ hơi thở thanh xuân, chân dài trăng như tuyết càng thêm bắt mắt. "Chờ đợi lâu rồi?" Sở Vân bước lên trước, so với hôm qua hèn mọn sa sút , Anh giờ khắc này lại xuân phong đắc ý. " Đi anh rễ mời em một bữa thịnh soạn, thích món Pháp hay là ẩm thực Nhật Bản?".
Ở đây đi" Tô Tiểu Tiểu tâm tình không tốt,bảo Sở Vân đi vào KFC. Cầm khoai tây chiên, nước uống, 2 cái sanwich, tiện tìm một vị trí cạnh cửa sổ.
Sở Vân uống coca âm thầm cảm giác được sự khác thường của Tôi Tiểu Tiểu. Liễn quan tâm hỏi "Tiểu Tiểu em sao vậy? Có phải bị người ta ức hiếp không?" 'Không có" Tô Tiểu Tiểu hướng miệng bỏ vào miếng khoai tây chiên, vốn giọng lảnh lót nhẹ nhàng, cô ấy nhìn Sở Vân do dự nói "Anh nói thật cho tôi biết Hàn gia bên kia thật sự không có chuyện gì rồi?" "Đương nhiên " Sở Vân nhún vai nói" Chẳng lẽ em vẫn không tin anh rế sao"? Sau kết hôn ngày thứ 2 anh liền biến mất, ai có thể tin anh chứ? .
Nếu không phải biểu hiện gánh vác trách nhiệm của anh ngày hôm qua làm cô thay đổi cách nhìn, Tô Tiểu Tiểu thậm chí còn không muốn lãng phí thời gian để hẹn anh. "Trong tưởng tượng của tôi, anh rể là 1 người đàn ông đảm đang, có trách nhiệm, có thể bảo vệ chị, vì chị mà chắn gió cản mưa" Tô Tiểu Tiểu ánh mắt phức tạp nhìn Sở Vân. " Anh có phải không? ".. Anh sẽ cố gắng" Sở Vân có chút lo lắng. Chí ít nửa năm trước, loại người hành vi xấu như anh hoàn toàn không phù hợp với ảo tưởng của Tô Tiểu Tiểu, thậm chí còn trái ngược 11
Cố gắng biến thành bộ dạng mà tôi ghét" Trên mặt Tô Tiểu Tiểu viết đầy vẻ mặt thất vọng. "A?" Sở Vân giật mình.
Đây lại sai chỗ nào?
Buổi sáng ở giải trí Tung Hoành anh thành công hoá giải sự công kích độc ác của Hàn phu nhân. Không nói bao nhiêu ưu tú, tối thiểu cũng giải quyết được vấn đề khẩn cấp.
Cô em vợ này phát điên cái gì?. "Trưa tôi vừa gọi điện cho chị" Tô Tiểu Tiểu nhè nhẹ càu mày lườm Sở Vân. " Sau đó?" Sở Vân là người của xã hội, nào dễ bị cô em vợ ngay cả xa hội cũng chưa ra hù dọa được?
Chị tôi đã mất đi công việc, thậm chí còn phải bồi thường khoản tiền hủy hợp đồng lớn. Phải không?" Tô Tiểu Tiểu cắn chặt rằng, đôi mắt đẫm lệ. 'Nghe ai nói?" Sở Vận đến chết không nhận. 11
H Sở Vân anh làm tôi quá thất vọng!" Tô Tiểu Tiểu nâng cao âm lại làm gì? lượng, mặt tái nhợt, " Thầm thẩm nói không sai, anh quay Tổ gia chúng tôi kiếp trước nợ anh sao? Anh nhất định ép chúng tôi vào đường cùng?".
Đối diện với chất vấn của Tô Tiểu Tiểu, Sở Văn cắn ống hút bảo trì trầm mặc.
Xem ra là Trần Tú Linh thổi gió báo tin. Thuận đường bôi đen đẩy mình vào ngõ cụt. Tiểu Tiểu không ở hiện trường đương nhiên là không phán đoán được đúng sai. Chỉ cho rằng Sở Vân liên lụy Tô gia, còn hủy cả công việc mới khởi sắc của Tô Minh Nguyệt, sau cùng còn phải bồi thường 1 số tiền hủy hợp đồng lớn.
Trong lòng Tô Tiểu Tiểu số tiền hủy hợp đồng này đã nghiền mất cọng rơm cuối cùng của Tô gia.
Anh không xứng làm anh rể của tôi, càng không xứng làm chồng của chị" . Tổ Tiểu Tiểu tâm như tro nguội , trên mặt viết đầy sự thất vọng
Thương tiếc hơn là đau lòng, Tô Tiểu Tiểu đã từng chỉ đơn thuần căm ghét, thống hận kẻ vô tích sự Sở Vân. Hôm nay cô ấy đối với Sở Vân triệt để mất đi tín niệm, cũng sẽ không đối với anh ta ôm bất kì ảo tưởng nào nữa. "Tiểu Tiểu, tôi sớm đã nhắc qua với cô, tên phế vật bỏ đi này không xứng với chị cô".
Thanh âm như đâm vào tại vang lên.
Sở Vân nâng mắt, Lâm Sương là người tối qua đã nói với anh những lời kinh tởm độc ác, là bạn học thân thiết của Tô Tiểu Tiểu
Mà bên cạnh cô ấy, còn cùng với một người đàn ông tinh anh hơn 30 tuổi, tây trang giày da, cặp kính dây vàng, tư thái khá có phần giống người thượng lưu "Phế vật này gây ra hoạ hại chị cậu mất đi công việc, vẫn còn mặt mũi chạy đi rượu chè be bét" Lâm Sương cười lạnh nói " Bây giờ còn ở trước mặt cậu khoe khoang khoác lác, che dấu sự thật. Tiểu Tiểu tên anh rể phế vật này của cậu là người đàn ông cặn bã khốn nạn nhất mà tớ từng gặp , không có chút đạo đức cuối cùng nào có thể nói". Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để* ủng hộ team nha !!!
Lúc nói chuyện, đôi nam nữ này ngồi xuống, nhẹ giọng an ủi Tô Tiểu
Tiểu.
Nói chuyện Sở Vân đã biết thân phận của người đàn ông tinh anh kia . Hoá ra là chủ nhỏ của Lâm Sương, cũng là người trong giới giải trí, mà còn lăn lộn không tối.
Tiểu Tiểu đừng lo lắng, không phải là hủy hợp đồng sao? Trên đường đến đây chủ nhỏ của tớ đã nói, chỉ cần chị cậu gật đầu, anh ấy sẽ chuẩn bị 1 phần hợp đồng so với giải trí Tung Hoành. Cậu cũng biết quy mô công ty của chủ nhỏ tớ so với Tung Hoành càng lớn". Lâm Sương nhìn thì như đang quan tâm, nhưng Sở Vân lại nhìn ra có ý đồ khác .
Bây giờ sinh viên đại học đều tâm cơ như vậy sao?
Vẫn là gần mực thì đen?
Tô Tiểu Tiểu cảm xúc suy sụp, trên mặt đầy vẻ khó chịu . Đúng là khiến người ta muốn yêu thương, người đàn ông tinh anh ngắm đến thần hỗn điên đảo.
Mắt chó mày đang nhìn đâu đấy?". 11
Sở Vân bỗng dung mở miệng vũ nhục chửi bới, ánh mắt lạnh lùng quét qua nhìn người đàn ông tình anh.
Câu nói nóng nảy thô lỗ của anh nói ra, liền kinh động tới Tô Tiểu Tiểu 1 trận thảng thốt. Nhưng lập tức biến thành vẻ thất vọng càng trầm trọng.
Vị tinh anh kia bị bóc trần tâm tư, sắc mặt không kìm được thay đổi, tức giận nhìn Sở Vân "Người thanh niên miệng cậu sạch sẽ một chút.
Có bản lĩnh thì đi giải quyết vấn đề, chứ đừng ở trước mặt phụ nữ mà cuồng nộ" .
Sở Vận uống sạch coca trong cốc, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu đang ủ rũ.
Tiểu Tiểu, từ thời khắc quyết định không li hôn anh đã tự nói với chính mình, cho dù người đó là ai, người đó có bối cảnh lớn thế nào, chỉ cần giảm đánh chủ ý lên người em và chị em, anh đều khiến người đó trả giá đắt" . Ánh mắt Sở Vân lạnh khốc cùng cực. " Hắn không gánh nổi cái giá đắt đó".
Nói xong anh từ từ đứng dậy
Sau đó, dùng một chân đá gãy chân ghế cố định trên mặt đất, nhặt lên chỉ vào vị tinh anh còn chưa biết tên kia "Đứng lên" . "Anh muốn làm gì?" Con người co lại, toát mồ hôi lạnh. Đá một phát gãy chân ghế cố định? CMN đây là quái vật. " Tôi lần này quay lại chỉ muốn sống cuộc sống của người bình thường". Ánh mắt Sỏ Vân lộ ra sắc bén, mỗi mỏng hơi mở " Vì sao lại có người không biết tự trọng?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.