Chương 6
Tg Ngọc Thơ
21/03/2023
-Anh buông tôi ra. Tôi ghê tởm anh.
-Chẳng phải cô muốn chồng lắm sao? Vậy thì để tôi giúp cô thỏa mãn.
-Buông ra…Á a….
-Ngoan nào, tôi hứa sẽ không làm cô đau.
Thành Phong buông ra những lời thô tục, trong câu cửa miệng của anh lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại việc tôi muốn anh ta là chồng bởi vì thế mà anh ta được dịp sỉ nhục tôi một cách thậm tệ.
Bàn tay to lớn của Thành Phong mạnh bạo xé phăng chiếc váy cưới trên người tôi. Tôi hốt hoảng, không nghĩ anh ta lại hành động như vậy nên ngay lập tức, bỏ qua những ấm ức trong lòng. Tôi đưa tay, dùng hết sức lực của mình đẩy mạnh anh ta ra khỏi người mình, sau đó tôi đứng bật dậy, như một lập trình tôi kéo chiếc váy lên, hai tay ôm lấy ngực mình. Tôi lia mắt, nhìn qua chiếc bàn đang có một con dao rọc giấy đặt trên đó. Vừa khớp với suy nghĩ của tôi.
Tôi vơ lấy, bấm mạnh đầu dao chỉa ngay vào cổ mình. Tôi lớn giọng với Thành Phong
-Anh dám tiến lại đây tôi sẽ chết cho anh xem.
Thành Phong sau khi thấy tôi hành động như vậy thì trong đôi mắt lạnh kia mấy giây sau chợt sững lại. Chắc anh ta không nghĩ tôi lại dám làm chuyện ảnh hưởng đến cơ thể mình. Trong phút chốc anh ta đứng lại. Không hốt hoảng như những gì trong phim nhân vật biểu cảm sợ hãi rồi van xin nữ 9 đừng làm bậy. Thì đối với Thành Phong anh ta cực kỳ bình tĩnh. Nhàn nhã ngồi xuống. Thành Phong điềm tĩnh nói
-CÔ THÍCH THÌ CỨ CHẾT. LÀ DO CÔ TỰ TỬ CHỨ KHÔNG PHẢI DO TÔI. NẾU BA CÔ VÀ MỌI NGƯỜI CÓ HỎI TÔI SẼ NÓI RẰNG DO CHỒNG MUỐN MÀ CÔ KHÔNG ĐỒNG Ý NÊN TỰ TỬ.
-Anh?
-Phòng này có camera. Là tự cô tự sát tôi không liên quan.
Lời Thành Phong lạnh tựa như băng khiến cho vết dao trên cổ tôi càng cứa sâu vào da thịt thêm nữa. Giờ phút này tôi không đau thể xác , mặc kệ máu đang chảy dừng dòng xuống thấm vào lớp váy trắng đỏ tươi, mà cái tôi đau lúc này là từng lời anh nói, tôi đau trong tim, đau đến nhức nhối.
Đúng là ông trời biết trêu ngươi tôi, thứ mà tôi cố giành giật lại chính là thứ làm cho tôi cười không được mà khóc cũng không xong.
Ngồi bên kia thu gọn vào mắt của Thành Phong là hành động ngu ngốc của tôi, cuối cùng không bỏ mặc được hoặc là Thành Phong đang sợ tôi chết nên ngay lập tức khi tôi đang khờ khạo làm mình tổn thương thì anh đã nhanh chóng nắm lấy tay tôi bất ngờ rồi giành lấy con dao luôn.
Anh ta tức giận quát tôi
-Cô điên à?
Tôi cười ngây ngốc nói
-Đúng tôi điên rồi, điên mới thích anh từ năm tám tuổi, vì tôi điên nên từng ấy thời gian qua vẫn cố chấp si mê một người không yêu mình. Để rồi điên mới một mực muốn gả cho anh để đêm nay anh dày vò tôi bằng cách lên giường với người khác, đem tiếng rên rỉ xát muối vào tim tôi. Tôi điên rồi điên đến mức chỉ muốn chết đi mà thôi.
Tôi cười rồi khóc, dòng lệ như con suối sùng sục mang nỗi uất ức mà bộc lộ ra ước cả khuôn mặt.
Bên này Thành Phong sững người, tôi không biết anh nghe tôi nói xong anh sẽ suy nghĩ gì, có cười nhạo tôi, hay thương hại tôi vì tôi đã yêu anh. Bất chợt tôi thấy gương mặt anh trầm xuống, bàn tay từ từ đưa lên không trung rồi dừng lại. Đôi môi run run định phát ra thanh âm nhưng chưa kịp cất lời thì tôi nghe anh có điện thoại.
Ngay lập tức Thành Phong thay đổi thái độ anh bấm máy rồi đưa vào tai nghe
-Con nghe đây ba!
Bên kia không hiểu ba anh đang nói gì tôi chỉ thấy sắc mặt anh ta ngày một tối đi
-Vâng con sang liền.
Tắt máy, Thành Phong có vẻ rất khẩn trương, đôi mắt trông có vẻ lo lắng tột độ. Anh ta đứng phắt dậy định lập tức rời đi nhưng không hiểu sau vừa bước ra đến cửa phòng đã dừng chân lại.
Quay lại nhìn tôi. Anh thở mạnh nói
-Mẹ bị đột quỵ.
Tôi nghe xong cũng rất hoảng, vội vã quên đi luôn vết thương của mình đang rất đau mà nói với anh
-Anh đưa tôi qua thăm mẹ với.
Thành Phong nhìn tôi, đôi mắt trầm luân thăm thẳm khoác lên sự ngạc nhiên
-Được không?
Tôi gật đầu
-Được.
Sau khi tôi nói xong Thành Phong thở mạnh một hơi, còn tôi thì chỉ biết im lặng nhìn anh. Thật ra lúc này đây tôi không hiểu mình đang nghĩ gì tại sao lại đòi đi cùng anh ta khi nghe tin dữ của mẹ anh, bởi vừa mới đây anh ta đã đối xử với tôi một cách rất tàn nhẫn.
Thành Phong giờ đây cũng nhìn tôi thật lâu, không gian trong phòng lúc này im lặng một cách tuyệt đối, trong đôi mắt băng lạnh đó như đang có phần dịu dàng hơn một chút. Từ từ tiến lại phía tôi. Anh ta đưa tay chạm vào vết thương trên cổ tôi, không nói không rằng bảo tôi ngồi xuống giường rồi anh ta đi lấy hộp thuốc cá nhân, sát trùng vết thương cho tôi rồi băng lại.
Khoảnh khắc gần gũi thế này, được nhìn anh bằng da bằng thịt, được hít hà mùi cơ thể quen thuộc, được anh tận tay chăm sóc. Bất giác tôi đã hèn hạ mà quên đi những gì anh ta đã đối xử tàn nhẫn với mình mà Chỉ muốn thời gian này ngừng lại để được gần anh êm đềm thế này thôi.
-Ổn rồi đó. Cô đi thay quần áo đi.
Khoảnh khắc ngọt ngào bỗng chốc tan biến khi bàn tay Thành Phong rời khỏi. Tôi có chút không đành lưu luyến muốn níu lấy nhưng rồi nghĩ tới chuyện của mẹ anh nên tôi cũng không chần chừ mà đứng phắt dậy, mau chóng vào phòng tắm thay đổi bộ váy cưới nhuộm đầy máu đỏ ra khỏi cơ thể mình, thay vào một chiếc váy xanh thật thanh lịch.
Thành Phong chở tôi sang nhà ba mẹ anh lúc 10h đêm, giờ này đường đi khá vắng nên vận tốc xe của anh cũng rất nhanh, tôi ngồi cạnh bên vô thức dấy lên sự sợ hãi nên hai tay chỉ biết bấu chặt lấy sợi dây an toàn đang đeo trên người.
Chiếc xe vặn lao đi nhanh trên đường một cách đáng sợ, đi được một quãng nữa tôi bất chợt nhớ ra trong đầu một chuyện nên nhanh chóng nhìn sang hỏi Thành Phong
-Như Ý còn ở nhà đúng không?
Nghe xong câu hỏi, Thành Phong đột ngột đạp chân ga. Đang đi với vận tốc khá nhanh nên khi anh phanh gấp tôi xém chút đã đập đầu luôn vào phía trước rồi. Cũng may ngay đấy có một con gấu bông được dán chặt nên đầu tôi lúc này cũng còn ổn
-Cô hỏi có việc gì không?
-Thì tôi hỏi để coi cô ta có vào phòng tôi phá hay không đó mà? Đồ của tôi toàn hàng hiệu nên sợ người lạ hôi của thôi.
-lắm chuyện.
Thành Phong buông vội một câu rồi lại chạy đi tiếp với vận tốc đáng sợ. Còn tôi thì lại cực kỳ hậm hực và khó chịu trong lòng mình khi mà vừa nhắc đến Như Ý, anh ta đã bày tỏ thái độ khó chịu với tôi.
Cuối cùng cũng đến. Căn biệt thự nguy nga hoành tráng lệ bên cạnh bờ biển. Buổi tối ánh đèn từ trong biệt thự hắt ra, phủ một màn ánh sáng trắng lên mặt nước xanh biếc trông cứ như một bức tranh tuyệt cảnh.
Thành Phong chạy xe thẳng vào trong sân. Anh ta bước xuống đi vòng sang mở cửa giúp tôi rồi không nói không rằng bước chân anh đi thật nhanh vội vã chạy ùa vào trong nhà mà chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi cả.
Thấy vậy tôi có hơi chạnh lòng, vì nghĩ dù sao tôi cũng là dâu mới, cũng là tấm lòng khi tôi muốn sang thăm mẹ anh,nếu anh đợi tôi cùng đi vào chung có lẽ sẽ tốt hơn. Đằng này cứ như anh đang vứt tôi như một món đồ chơi không có giá trị.
Lững thững đi vào trong, tôi thở mạnh, cố ngăn cho mình thoát khỏi cơn bực tức đang dâng tràn trong lòng. Coi như mình qua cho có mặt để không phải mang tiếng Nhưng vừa mới bước vào nhà ngay trong gian giữa nhà anh, mọi người đang quây quần cùng với các y bác sĩ túc trực bên cạnh mẹ anh, dường như là bác sĩ riêng và còn có cả họ hàng của gia đình anh đến nữa. Cả nhà đông lắm thì trong cái khoảnh khắc tôi định bước chân đi vào, chợt tôi phải khựng lại, ánh mắt vô cùng bất ngờ khi mà còn có cả người mà tôi không muốn gặp cũng đang có mặt. Như Ý? Cô ta đến đây khi nào mà tôi không biết.
Tôi tự đặt câu hỏi trong đầu, trong phút chốc đôi bàn chân không còn muốn bước nữa, có lẽ ngay lúc này tôi không muốn đối diện với Như Ý, bởi vì nó đã làm tôi ghét nó, tôi căm phẫn nó, và cả những tổn thương mà nó gây ra cho một tình bạn đẹp suốt bao năm tôi lầm tưởng.
Đứng nép mình một bên cánh cửa, tôi cứ lưỡng lự không biết mình nên vào hay không? Thì đúng lúc tôi lại phát hiện ra bên kia bao nhiêu người vây lấy giường bệnh của mẹ Phong thì ngồi cạnh cửa ra vào, ba con của Thành Phong đang cẩn thận bàn tính một chuyện trọng đại.
Ba Tú nói
-Theo như lời bác sĩ nói mẹ con bị tai biến khá nặng nhưng may là phát hiện kịp nên vượt qua được nguy hiểm. Nhưng mà ba không yên tâm để mẹ con điều trị ở đây. Ngày mai ba sẽ đưa mẹ sang mỹ điều trị. Việc công ty ba giao lại cho con. Thời gian này nội bộ đang rất loạn, con phải biết phân biệt được ai là bạn ai là thù. Chuyện bên Hồng Ân con cũng cần phải giải quyết ổn thỏa.
Ba Tú nói xong liền lia đôi mắt nhìn về phía vợ mình rồi day day vầng trán, có lẽ ba đang rất lo cho mẹ, và cũng rất đau đầu về chuyện của công ty. Ngó qua Thành Phong. Tôi thấy anh vẫn rất bình thản, khuôn mặt nghiêm túc trả lời ba mình
-Ba cứ yên tâm, chuyện công ty con đã nắm rõ. Chỉ chờ thời cơ đến, tự khắc con mồi sẽ lọt lưới.
-Con đang nghi ngờ ai à?
-Không hẳn là nghi ngờ, vì giác quan nhìn người của con chưa bao giờ là sai cả.
-Ba tin con. À mà nè, con sang đây rồi Nhật Hạ đâu?
Nghe nhắc đến tên mình tôi giật thót cả người, rồi lại thấy Thành Phong xoay người ngó ra tìm tôi nên tôi nhanh chóng bước vào luôn. Vì tôi không muốn anh ta nghĩ tôi đang nghe lén họ nói chuyện
Đứng đối diện với họ tôi cúi đầu
-Thưa ba con mới đến ạ.
Ba nhìn tôi mỉm cười rồi gật đầu
-Con đến thăm mẹ đi, ba có việc cần bàn với chồng con
-Dạ vâng ạ.
Tôi đi thẳng đến chỗ mẹ chồng đang nằm, Thành Phong có liếc nhìn tôi nhưng anh ta không nói gì cả. Ngó nhìn mẹ đang nằm đó tự nhiên tôi không khỏi ngỡ ngàng. Một người đàn bà đẹp, sang trọng quý phái. Khí chất ngút ngàn của bật thượng lưu mà lúc sáng tôi còn phải trầm trồ khen bà đẹp. Thế mà bây giờ mới chợp mắt thôi bà đã nằm bất động.
Thấy tôi đi tới, Như Ý nhìn tôi bĩu môi, còn tôi vì đã biết nó không còn là con bạn thân mình nên cảm giác đối với nó giờ đây cũng khiến lòng tôi dâng lên một mớ hỗn độn. Tôi im lặng, lách qua một bên cho khuất mắt nó, để không làm cho lòng mình khó chịu thêm.
Ở nhà chồng đến 2h đêm Thành Phong mới chở tôi về lại nhà riêng. Chắc có lẽ anh ta thấy tôi biết điều chịu sang thăm mẹ anh hay sao đấy mà anh không còn hằn học với tôi nữa. Về đến nhà tôi vào phòng tẩy trang một lúc thì Thành Phong bước vào. Anh ta mặc một bộ thể thao màu trắng, bộ quần áo đơn giản nhưng cũng không thể đánh bại được nhan sắc trời phú kia, cứ thế mặc nhiên thu hút ánh nhìn tôi mãi không thể rời mắt.
Thành Phong đứng trước mặt tôi, trầm giọng nói
-Mai sáng anh đưa ba mẹ sang Mỹ sớm, tầm trong tuần sẽ về lại. Em ở nhà muốn thoải mái thì về ba mẹ hoặc ở đây cũng được. À nhân tiện ngày mai em giúp anh lên công ty đem cái hợp đồng anh để trong ngăn kéo về nhà giúp anh. Hợp đồng lớn để trong công ty không thấy an toàn.
Tôi nhìn Thành Phong không chớp mắt. Không phải tôi bị thu hút bởi vẻ đẹp của anh ta mà là bây giờ hơi bất ngờ với cái cách anh ta xưng hô với tôi. Một Thành Phong lạnh lùng, chưa bao giờ nghe anh ta nói chuyện với ai mà nhiều chữ đến vậy. Thế mà bây giờ sau mềm mỏng thế, có phải tôi nghe nhầm hay không? Vì quá đỗi ngạc nhiên thế nên tôi lập tức hỏi lại
-Anh bị ai nhập à, không xưng tôi, cô nữa à? Sao giờ anh anh em em nghe ngọt quá vậy.
Bị tôi hỏi, Thành Phong khẽ nhếch đôi lông mày rậm lên nhìn tôi sau đó hắng giọng một cái rõ mạnh rồi nói
-Ờ thì… mà cô có lấy không, nếu không thì để…
Tôi không để anh ta nói hết lời vì biết kiểu gì cũng nói mấy lời khó nghe. Mà dù sao thì cũng đã ở chung nhà, đối đầu với nhau mãi cũng không phải là chuyện tốt. Mà anh ta đi rồi thì tôi cũng rảnh, đi qua công ty một lúc cũng ko sao. Nghĩ vậy nên tôi liền bĩu môi đáp lại
-Ờ thì…lấy thì lấy. Ai bảo tôi là vợ anh.
-Chẳng phải cô muốn chồng lắm sao? Vậy thì để tôi giúp cô thỏa mãn.
-Buông ra…Á a….
-Ngoan nào, tôi hứa sẽ không làm cô đau.
Thành Phong buông ra những lời thô tục, trong câu cửa miệng của anh lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại việc tôi muốn anh ta là chồng bởi vì thế mà anh ta được dịp sỉ nhục tôi một cách thậm tệ.
Bàn tay to lớn của Thành Phong mạnh bạo xé phăng chiếc váy cưới trên người tôi. Tôi hốt hoảng, không nghĩ anh ta lại hành động như vậy nên ngay lập tức, bỏ qua những ấm ức trong lòng. Tôi đưa tay, dùng hết sức lực của mình đẩy mạnh anh ta ra khỏi người mình, sau đó tôi đứng bật dậy, như một lập trình tôi kéo chiếc váy lên, hai tay ôm lấy ngực mình. Tôi lia mắt, nhìn qua chiếc bàn đang có một con dao rọc giấy đặt trên đó. Vừa khớp với suy nghĩ của tôi.
Tôi vơ lấy, bấm mạnh đầu dao chỉa ngay vào cổ mình. Tôi lớn giọng với Thành Phong
-Anh dám tiến lại đây tôi sẽ chết cho anh xem.
Thành Phong sau khi thấy tôi hành động như vậy thì trong đôi mắt lạnh kia mấy giây sau chợt sững lại. Chắc anh ta không nghĩ tôi lại dám làm chuyện ảnh hưởng đến cơ thể mình. Trong phút chốc anh ta đứng lại. Không hốt hoảng như những gì trong phim nhân vật biểu cảm sợ hãi rồi van xin nữ 9 đừng làm bậy. Thì đối với Thành Phong anh ta cực kỳ bình tĩnh. Nhàn nhã ngồi xuống. Thành Phong điềm tĩnh nói
-CÔ THÍCH THÌ CỨ CHẾT. LÀ DO CÔ TỰ TỬ CHỨ KHÔNG PHẢI DO TÔI. NẾU BA CÔ VÀ MỌI NGƯỜI CÓ HỎI TÔI SẼ NÓI RẰNG DO CHỒNG MUỐN MÀ CÔ KHÔNG ĐỒNG Ý NÊN TỰ TỬ.
-Anh?
-Phòng này có camera. Là tự cô tự sát tôi không liên quan.
Lời Thành Phong lạnh tựa như băng khiến cho vết dao trên cổ tôi càng cứa sâu vào da thịt thêm nữa. Giờ phút này tôi không đau thể xác , mặc kệ máu đang chảy dừng dòng xuống thấm vào lớp váy trắng đỏ tươi, mà cái tôi đau lúc này là từng lời anh nói, tôi đau trong tim, đau đến nhức nhối.
Đúng là ông trời biết trêu ngươi tôi, thứ mà tôi cố giành giật lại chính là thứ làm cho tôi cười không được mà khóc cũng không xong.
Ngồi bên kia thu gọn vào mắt của Thành Phong là hành động ngu ngốc của tôi, cuối cùng không bỏ mặc được hoặc là Thành Phong đang sợ tôi chết nên ngay lập tức khi tôi đang khờ khạo làm mình tổn thương thì anh đã nhanh chóng nắm lấy tay tôi bất ngờ rồi giành lấy con dao luôn.
Anh ta tức giận quát tôi
-Cô điên à?
Tôi cười ngây ngốc nói
-Đúng tôi điên rồi, điên mới thích anh từ năm tám tuổi, vì tôi điên nên từng ấy thời gian qua vẫn cố chấp si mê một người không yêu mình. Để rồi điên mới một mực muốn gả cho anh để đêm nay anh dày vò tôi bằng cách lên giường với người khác, đem tiếng rên rỉ xát muối vào tim tôi. Tôi điên rồi điên đến mức chỉ muốn chết đi mà thôi.
Tôi cười rồi khóc, dòng lệ như con suối sùng sục mang nỗi uất ức mà bộc lộ ra ước cả khuôn mặt.
Bên này Thành Phong sững người, tôi không biết anh nghe tôi nói xong anh sẽ suy nghĩ gì, có cười nhạo tôi, hay thương hại tôi vì tôi đã yêu anh. Bất chợt tôi thấy gương mặt anh trầm xuống, bàn tay từ từ đưa lên không trung rồi dừng lại. Đôi môi run run định phát ra thanh âm nhưng chưa kịp cất lời thì tôi nghe anh có điện thoại.
Ngay lập tức Thành Phong thay đổi thái độ anh bấm máy rồi đưa vào tai nghe
-Con nghe đây ba!
Bên kia không hiểu ba anh đang nói gì tôi chỉ thấy sắc mặt anh ta ngày một tối đi
-Vâng con sang liền.
Tắt máy, Thành Phong có vẻ rất khẩn trương, đôi mắt trông có vẻ lo lắng tột độ. Anh ta đứng phắt dậy định lập tức rời đi nhưng không hiểu sau vừa bước ra đến cửa phòng đã dừng chân lại.
Quay lại nhìn tôi. Anh thở mạnh nói
-Mẹ bị đột quỵ.
Tôi nghe xong cũng rất hoảng, vội vã quên đi luôn vết thương của mình đang rất đau mà nói với anh
-Anh đưa tôi qua thăm mẹ với.
Thành Phong nhìn tôi, đôi mắt trầm luân thăm thẳm khoác lên sự ngạc nhiên
-Được không?
Tôi gật đầu
-Được.
Sau khi tôi nói xong Thành Phong thở mạnh một hơi, còn tôi thì chỉ biết im lặng nhìn anh. Thật ra lúc này đây tôi không hiểu mình đang nghĩ gì tại sao lại đòi đi cùng anh ta khi nghe tin dữ của mẹ anh, bởi vừa mới đây anh ta đã đối xử với tôi một cách rất tàn nhẫn.
Thành Phong giờ đây cũng nhìn tôi thật lâu, không gian trong phòng lúc này im lặng một cách tuyệt đối, trong đôi mắt băng lạnh đó như đang có phần dịu dàng hơn một chút. Từ từ tiến lại phía tôi. Anh ta đưa tay chạm vào vết thương trên cổ tôi, không nói không rằng bảo tôi ngồi xuống giường rồi anh ta đi lấy hộp thuốc cá nhân, sát trùng vết thương cho tôi rồi băng lại.
Khoảnh khắc gần gũi thế này, được nhìn anh bằng da bằng thịt, được hít hà mùi cơ thể quen thuộc, được anh tận tay chăm sóc. Bất giác tôi đã hèn hạ mà quên đi những gì anh ta đã đối xử tàn nhẫn với mình mà Chỉ muốn thời gian này ngừng lại để được gần anh êm đềm thế này thôi.
-Ổn rồi đó. Cô đi thay quần áo đi.
Khoảnh khắc ngọt ngào bỗng chốc tan biến khi bàn tay Thành Phong rời khỏi. Tôi có chút không đành lưu luyến muốn níu lấy nhưng rồi nghĩ tới chuyện của mẹ anh nên tôi cũng không chần chừ mà đứng phắt dậy, mau chóng vào phòng tắm thay đổi bộ váy cưới nhuộm đầy máu đỏ ra khỏi cơ thể mình, thay vào một chiếc váy xanh thật thanh lịch.
Thành Phong chở tôi sang nhà ba mẹ anh lúc 10h đêm, giờ này đường đi khá vắng nên vận tốc xe của anh cũng rất nhanh, tôi ngồi cạnh bên vô thức dấy lên sự sợ hãi nên hai tay chỉ biết bấu chặt lấy sợi dây an toàn đang đeo trên người.
Chiếc xe vặn lao đi nhanh trên đường một cách đáng sợ, đi được một quãng nữa tôi bất chợt nhớ ra trong đầu một chuyện nên nhanh chóng nhìn sang hỏi Thành Phong
-Như Ý còn ở nhà đúng không?
Nghe xong câu hỏi, Thành Phong đột ngột đạp chân ga. Đang đi với vận tốc khá nhanh nên khi anh phanh gấp tôi xém chút đã đập đầu luôn vào phía trước rồi. Cũng may ngay đấy có một con gấu bông được dán chặt nên đầu tôi lúc này cũng còn ổn
-Cô hỏi có việc gì không?
-Thì tôi hỏi để coi cô ta có vào phòng tôi phá hay không đó mà? Đồ của tôi toàn hàng hiệu nên sợ người lạ hôi của thôi.
-lắm chuyện.
Thành Phong buông vội một câu rồi lại chạy đi tiếp với vận tốc đáng sợ. Còn tôi thì lại cực kỳ hậm hực và khó chịu trong lòng mình khi mà vừa nhắc đến Như Ý, anh ta đã bày tỏ thái độ khó chịu với tôi.
Cuối cùng cũng đến. Căn biệt thự nguy nga hoành tráng lệ bên cạnh bờ biển. Buổi tối ánh đèn từ trong biệt thự hắt ra, phủ một màn ánh sáng trắng lên mặt nước xanh biếc trông cứ như một bức tranh tuyệt cảnh.
Thành Phong chạy xe thẳng vào trong sân. Anh ta bước xuống đi vòng sang mở cửa giúp tôi rồi không nói không rằng bước chân anh đi thật nhanh vội vã chạy ùa vào trong nhà mà chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi cả.
Thấy vậy tôi có hơi chạnh lòng, vì nghĩ dù sao tôi cũng là dâu mới, cũng là tấm lòng khi tôi muốn sang thăm mẹ anh,nếu anh đợi tôi cùng đi vào chung có lẽ sẽ tốt hơn. Đằng này cứ như anh đang vứt tôi như một món đồ chơi không có giá trị.
Lững thững đi vào trong, tôi thở mạnh, cố ngăn cho mình thoát khỏi cơn bực tức đang dâng tràn trong lòng. Coi như mình qua cho có mặt để không phải mang tiếng Nhưng vừa mới bước vào nhà ngay trong gian giữa nhà anh, mọi người đang quây quần cùng với các y bác sĩ túc trực bên cạnh mẹ anh, dường như là bác sĩ riêng và còn có cả họ hàng của gia đình anh đến nữa. Cả nhà đông lắm thì trong cái khoảnh khắc tôi định bước chân đi vào, chợt tôi phải khựng lại, ánh mắt vô cùng bất ngờ khi mà còn có cả người mà tôi không muốn gặp cũng đang có mặt. Như Ý? Cô ta đến đây khi nào mà tôi không biết.
Tôi tự đặt câu hỏi trong đầu, trong phút chốc đôi bàn chân không còn muốn bước nữa, có lẽ ngay lúc này tôi không muốn đối diện với Như Ý, bởi vì nó đã làm tôi ghét nó, tôi căm phẫn nó, và cả những tổn thương mà nó gây ra cho một tình bạn đẹp suốt bao năm tôi lầm tưởng.
Đứng nép mình một bên cánh cửa, tôi cứ lưỡng lự không biết mình nên vào hay không? Thì đúng lúc tôi lại phát hiện ra bên kia bao nhiêu người vây lấy giường bệnh của mẹ Phong thì ngồi cạnh cửa ra vào, ba con của Thành Phong đang cẩn thận bàn tính một chuyện trọng đại.
Ba Tú nói
-Theo như lời bác sĩ nói mẹ con bị tai biến khá nặng nhưng may là phát hiện kịp nên vượt qua được nguy hiểm. Nhưng mà ba không yên tâm để mẹ con điều trị ở đây. Ngày mai ba sẽ đưa mẹ sang mỹ điều trị. Việc công ty ba giao lại cho con. Thời gian này nội bộ đang rất loạn, con phải biết phân biệt được ai là bạn ai là thù. Chuyện bên Hồng Ân con cũng cần phải giải quyết ổn thỏa.
Ba Tú nói xong liền lia đôi mắt nhìn về phía vợ mình rồi day day vầng trán, có lẽ ba đang rất lo cho mẹ, và cũng rất đau đầu về chuyện của công ty. Ngó qua Thành Phong. Tôi thấy anh vẫn rất bình thản, khuôn mặt nghiêm túc trả lời ba mình
-Ba cứ yên tâm, chuyện công ty con đã nắm rõ. Chỉ chờ thời cơ đến, tự khắc con mồi sẽ lọt lưới.
-Con đang nghi ngờ ai à?
-Không hẳn là nghi ngờ, vì giác quan nhìn người của con chưa bao giờ là sai cả.
-Ba tin con. À mà nè, con sang đây rồi Nhật Hạ đâu?
Nghe nhắc đến tên mình tôi giật thót cả người, rồi lại thấy Thành Phong xoay người ngó ra tìm tôi nên tôi nhanh chóng bước vào luôn. Vì tôi không muốn anh ta nghĩ tôi đang nghe lén họ nói chuyện
Đứng đối diện với họ tôi cúi đầu
-Thưa ba con mới đến ạ.
Ba nhìn tôi mỉm cười rồi gật đầu
-Con đến thăm mẹ đi, ba có việc cần bàn với chồng con
-Dạ vâng ạ.
Tôi đi thẳng đến chỗ mẹ chồng đang nằm, Thành Phong có liếc nhìn tôi nhưng anh ta không nói gì cả. Ngó nhìn mẹ đang nằm đó tự nhiên tôi không khỏi ngỡ ngàng. Một người đàn bà đẹp, sang trọng quý phái. Khí chất ngút ngàn của bật thượng lưu mà lúc sáng tôi còn phải trầm trồ khen bà đẹp. Thế mà bây giờ mới chợp mắt thôi bà đã nằm bất động.
Thấy tôi đi tới, Như Ý nhìn tôi bĩu môi, còn tôi vì đã biết nó không còn là con bạn thân mình nên cảm giác đối với nó giờ đây cũng khiến lòng tôi dâng lên một mớ hỗn độn. Tôi im lặng, lách qua một bên cho khuất mắt nó, để không làm cho lòng mình khó chịu thêm.
Ở nhà chồng đến 2h đêm Thành Phong mới chở tôi về lại nhà riêng. Chắc có lẽ anh ta thấy tôi biết điều chịu sang thăm mẹ anh hay sao đấy mà anh không còn hằn học với tôi nữa. Về đến nhà tôi vào phòng tẩy trang một lúc thì Thành Phong bước vào. Anh ta mặc một bộ thể thao màu trắng, bộ quần áo đơn giản nhưng cũng không thể đánh bại được nhan sắc trời phú kia, cứ thế mặc nhiên thu hút ánh nhìn tôi mãi không thể rời mắt.
Thành Phong đứng trước mặt tôi, trầm giọng nói
-Mai sáng anh đưa ba mẹ sang Mỹ sớm, tầm trong tuần sẽ về lại. Em ở nhà muốn thoải mái thì về ba mẹ hoặc ở đây cũng được. À nhân tiện ngày mai em giúp anh lên công ty đem cái hợp đồng anh để trong ngăn kéo về nhà giúp anh. Hợp đồng lớn để trong công ty không thấy an toàn.
Tôi nhìn Thành Phong không chớp mắt. Không phải tôi bị thu hút bởi vẻ đẹp của anh ta mà là bây giờ hơi bất ngờ với cái cách anh ta xưng hô với tôi. Một Thành Phong lạnh lùng, chưa bao giờ nghe anh ta nói chuyện với ai mà nhiều chữ đến vậy. Thế mà bây giờ sau mềm mỏng thế, có phải tôi nghe nhầm hay không? Vì quá đỗi ngạc nhiên thế nên tôi lập tức hỏi lại
-Anh bị ai nhập à, không xưng tôi, cô nữa à? Sao giờ anh anh em em nghe ngọt quá vậy.
Bị tôi hỏi, Thành Phong khẽ nhếch đôi lông mày rậm lên nhìn tôi sau đó hắng giọng một cái rõ mạnh rồi nói
-Ờ thì… mà cô có lấy không, nếu không thì để…
Tôi không để anh ta nói hết lời vì biết kiểu gì cũng nói mấy lời khó nghe. Mà dù sao thì cũng đã ở chung nhà, đối đầu với nhau mãi cũng không phải là chuyện tốt. Mà anh ta đi rồi thì tôi cũng rảnh, đi qua công ty một lúc cũng ko sao. Nghĩ vậy nên tôi liền bĩu môi đáp lại
-Ờ thì…lấy thì lấy. Ai bảo tôi là vợ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.