Chương 143: Cuồng phong kéo đến
Bảo Tú
05/12/2020
Khuôn mặt Tiểu Ngũ đỏ bừng, siết chặt tay thành nắm đấm: “Bọn mày để miệng mồm sạch sẽ chút đi, chuyện này không liên quan đến anh Dương, có bản lĩnh thì đánh tao đây này!”
Cậu ta không giỏi đánh nhau nhưng lúc này cậu ta chỉ ước gì có thể liều mạng. Vì chuyện của mình mà phải khiến Triệu Dương mất mặt, nghĩ thế nào cậu ta cũng cảm thấy mình hèn nhát.
Trong lòng tức giận, lời nói tự nhiên cũng rất có khí khái.
Cái tên sinh sự vừa rồi lên tiếng, giả vờ ngoáy tai: “Mẹ mày, mày nói cái gì? Nói lại lần nữa xem, ông nghe không rõ!”
“Nói mày ngu đấy!”, Từ Tam mắng.
Cậu ta đã nhịn nãy giờ, cho đến khi đối phương sỉ nhục Triệu Dương, cơn giận lại lên đến đỉnh điểm.
“Bà mẹ nó!”, mấy tên côn đồ chửi một câu rồi đồng loạt xông đến.
Ly rượu rơi xuống sàn vỡ vụn, ghế sofa nghiêng ngả, chúng đồng loạt xắn tay áo lên, trận hỗn độn nổ ra!
Mấy cô gái trong phòng VIP đã khiếp sợ đến sững sờ, còn cô gái tên Tiểu Na, cảm xúc phức tạp và khó hiểu thoáng hiện lên gương mặt cô ta.
Vương Như Nguyệt cũng sững sờ, cô thật sự không hiểu thế giới của đàn ông, một phút trước vẫn còn nghĩ đã sóng yên gió lặng, sao chỉ trong chốc lát mà như sấm rền cuồng phong kéo đến thế này?
Cô không lo lắng những cái khác, chỉ hơi lo lắng cho ba người Triệu Dương người ít sức yếu, có lẽ sẽ chịu thiệt.
Đang ngơ ngác thì bên kia có người đã ra tay.
Mã Cương vừa đánh tiếng nên dĩ nhiên bảo vệ của Huy Hoàng trốn sang một bên hóng hớt.
Tiểu Ngũ xông lên đầu tiên, mặc dù cơ thể cậu ta khá cường tráng nhưng không thành thạo kĩ năng đánh nhau, vừa giáp mặt đã bị người ta đánh vỡ mắt kính.
Sau đó, chân tay luống cuống, chỉ có thể đánh loạn xạ như rắn mất đầu.
Triệu Dương bảo vệ Vương Như Nguyệt ở bên cạnh, cùng lúc cũng tham gia vào cuộc chiến.
Theo kế hoạch ban đầu của anh, nhịn một chút sẽ qua chuyện, dù sao căn cơ của Vương Như Nguyệt ở Huy Hoàng không ổn định. Rắc rối hôm nay khá lớn, khó tránh khỏi việc ảnh hưởng đến cô.
Hơn nữa anh lại là một trong những người phụ trách bảo vệ của Huy Hoàng, xảy ra xung đột với khách hàng, chuyện này dù thế nào cũng không thể giải thích được.
Huống hồ không có lời khai của cô gái đó, anh hoàn toàn nằm ở thế bị động.
Nhưng hai người anh em vì thể diện của anh đã ra tay trước rồi, anh cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Lúc ra tay, Triệu Dương vẫn hơi lo lắng, chủ yếu vẫn là khuyên can và ngăn cản.
Vừa bảo vệ Tiểu Ngũ ở phía sau, vừa cố gắng hòa giải.
Đám côn đồ chiếm được ưu thế, đâu còn nghe lí do thoái thác của Triệu Dương nên càng đánh càng hăng.
Từ Tam thì vẫn ổn, vốn dĩ bình thường cậu ta hay đánh nhau, dù không đỡ được cú đấm của đối phương, chắc chắn cũng không bị thua thiệt.
Mặc dù vẻ mặt cậu ta rất nhếch nhác nhưng ra tay lại khá chuẩn xác, chỉ trong một chốc đã đánh gục được một tên.
Chỗ khó duy nhất là Tiểu Ngũ, cậu ta không giỏi đánh nhau, hơn nữa lại không có mắt kính, dù được Triệu Dương bảo vệ nhưng vẫn bị đánh không ít.
Hốc mắt tím xanh, khóe miệng sưng vù, chân cũng bị người ta đá một cú.
Trong lúc hỗn loạn, Triệu Dương cũng bị đá trúng vài cái, anh cũng không phải làm bằng đất, mấy lần nhịn nhục cuối cùng cũng nổi cáu.
Một đòn cùi chỏ đánh bay tên côn đồ muốn đánh lén, anh nhấc chân đá văng tên đó ra, khiến hắn đập người vào phía đối diện!
Sức của cú đá này không được coi là mạnh, chủ yếu là khí thế, tên côn đồ trong phòng VIP bị khí thế trên người Triệu Dương đè ép, phản ứng chậm lại nửa nhịp.
Trong phòng VIP ồn ào bỗng chốc rơi vào khoảng lặng vài giây.
Vương Như Nguyệt cũng bất chấp nguy hiểm, bắt lấy cơ hội bước lên: “Anh Đao, anh khuyên mọi người đi, đều là bạn cả mà, đánh nhau chỉ làm chúng ta không hòa thuận hơn thôi. Em gái kính trọng cách giải quyết công bằng của anh, anh nên nói một câu công bằng chút chứ!”
Anh Đao cười nhạt: “Được rồi, mọi người đừng đánh nữa”.
Hắn nói như vậy một là nể mặt Vương Như Nguyệt, hai cũng là cảm thấy tên Triệu Dương này không giống bình thường, nếu thật sự bức ép anh, ngược lại là tự tìm phiền phức.
Anh Đao vừa dứt lời, đám côn đồ đều lùi lại nửa bước, có người bực mình, có người vẫn chửi mắng nhưng không có ai dám làm sự việc xấu đi.
Tên côn đồ bị Triệu Dương đá bay kia cũng đứng dậy, còn chửi thề, cầm chai rượu trên tay xông đến.
“Con mẹ mày, dám đánh ông à? Mẹ kiếp, tao đánh chết mày!”
Vừa dứt lời, hắn giơ cái chai trong tay lên hung hăng đập vào người anh!
Vương Như Nguyệt hoảng sợ hét lên, vốn dĩ tưởng Triệu Dương có thể né được nhưng không biết thế nào mà chai rượu rơi thẳng xuống, anh lại không có chút phòng bị!
Choang!
Chai rượu vỡ tan tành!
Mảnh thủy tinh màu xanh ngọc rơi vung vãi khắp nền nhà, bia màu vàng đặc sệt bắn tung tóe khắp người.
Vương Như Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, một dòng máu đỏ tươi từ giữa trán của Triệu Dương chảy dọc theo gò má xuống cằm.
Mặc dù bộ dạng khá nhếch nhác nhưng ánh mắt anh lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Vương Như Nguyệt hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Triệu Dương cố ý làm như vậy để giải quyết chuyện này trong êm thắm, cũng để cho cô một “bậc thang” để đi xuống.
Biện pháp có lòng của anh khiến cô cực kì cảm động.
Mắt Từ Tam và Tiểu Ngũ đỏ hoe nhưng lại bị Triệu Dương kéo lại: “Đủ lông đủ cánh rồi à, không quan tâm đến lời của tôi nữa phải không?”
Hai người nhìn nhau, quay đầu sang một bên nhưng cơ thể lại cứng ngắc.
Tiểu Ngũ càng siết chặt nắm đấm hơn, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau.
“Mẹ kiếp, hời cho mày rồi đấy!”, tên côn đồ đó dần bớt giận, lùi về lại chỗ.
Đám côn đồ hơi sửng sốt khi thấy Triệu Dương như vậy nhưng chúng cũng không muốn đắc tội với loại người này nên không ai còn dám nói khích nữa.
Triệu Dương tỏ ý không sao, anh nhận lấy chiếc khăn của Vương Như Nguyệt và ấn vào vết thương trên trán nói: “Anh Đao, anh hài lòng với cách giải quyết của tôi không?”
Anh Đao ngồi tựa vào sofa, hồi lâu sau mới nhếch miệng cười lớn: “Được, cậu Triệu là một thằng đàn ông chân chính, tôi nể mặt cậu, chuyện hôm nay đến đây thôi!”
Vương Như Nguyệt thở phào, trận sóng gió cuối cùng cũng qua, ấn tượng về Triệu Dương của cô cũng tăng lên không ít.
Vốn dĩ nghĩ anh là một người đàn ông cứng nhắc, có thể đánh có thể phản kháng nhưng không ngờ anh còn biết lúc nào nên cứng rắn, lúc nào nên mềm dẻo.
Nghĩ đi nghĩ lại, miêu tả bằng từ cứng nhắc có vẻ không đúng lắm, có chí khí có vẻ thích hợp hơn. Người đàn ông như vậy sau này chắc sẽ có được thành tựu, hiện giờ như vậy e rằng cơ hội chưa đến mà thôi.
Mã Cương lạnh lùng quan sát, vốn dĩ hắn còn đang chờ xem một màn kịch hay, tốt nhất là Triệu Dương cuốn gói cút khỏi đây, hắn cũng nhổ được cái gai trong mắt.
Nhưng không ngờ cái tên họ Triệu này lại dùng cách này để lật ngược tình thế.
Mặc dù biện pháp rất đơn giản nhưng có thể làm được vậy chẳng có mấy người, hắn tự thấy mình không có lá gan đó.
Bị ảnh hưởng bởi điều này, ánh mắt các bảo vệ nhìn Triệu Dương lập tức thay đổi, dần dần nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Mã Cương không muốn như vậy nên liền lên tiếng: “Anh Đao đúng là rộng lượng, hôm nay tôi phải kính anh một ly!”
Lời này của hắn có nhiều ý, hắn nói như vậy khiến tình thế mà Triệu Dương vất vả lắm mới tạo ra lại trở thành sự rộng lượng của anh Đao.
Hắn vừa lên tiếng, bầu không khí trong phòng VIP dần trở nên náo nhiệt, đám côn đồ cũng lên tiếng nịnh hót.
Vương Như Nguyệt nói: “Đội trưởng Mã, bên anh Đao giao cho cậu đó, nhất định phải thay tôi phục vụ anh Đao chu đáo, tiền rượu gì đó cứ tính hết cho tôi là được!”
“Tổng giám đốc Vương yên tâm”, Mã Cương rất hài lòng với kết quả này, hắn nói với giọng điệu kiêu ngạo.
Từ trên xuống dưới của cả Huy Hoàng, ngoài hắn ra thì còn ai có tư cách uống rượu với anh Đao nữa đây?
Hắn muốn mượn chuyện lần này để khiến Vương Như Nguyệt hiểu rằng, Huy Hoàng có thể không có Triệu Dương nhưng không thể không có Mã Cương hắn.
Cậu ta không giỏi đánh nhau nhưng lúc này cậu ta chỉ ước gì có thể liều mạng. Vì chuyện của mình mà phải khiến Triệu Dương mất mặt, nghĩ thế nào cậu ta cũng cảm thấy mình hèn nhát.
Trong lòng tức giận, lời nói tự nhiên cũng rất có khí khái.
Cái tên sinh sự vừa rồi lên tiếng, giả vờ ngoáy tai: “Mẹ mày, mày nói cái gì? Nói lại lần nữa xem, ông nghe không rõ!”
“Nói mày ngu đấy!”, Từ Tam mắng.
Cậu ta đã nhịn nãy giờ, cho đến khi đối phương sỉ nhục Triệu Dương, cơn giận lại lên đến đỉnh điểm.
“Bà mẹ nó!”, mấy tên côn đồ chửi một câu rồi đồng loạt xông đến.
Ly rượu rơi xuống sàn vỡ vụn, ghế sofa nghiêng ngả, chúng đồng loạt xắn tay áo lên, trận hỗn độn nổ ra!
Mấy cô gái trong phòng VIP đã khiếp sợ đến sững sờ, còn cô gái tên Tiểu Na, cảm xúc phức tạp và khó hiểu thoáng hiện lên gương mặt cô ta.
Vương Như Nguyệt cũng sững sờ, cô thật sự không hiểu thế giới của đàn ông, một phút trước vẫn còn nghĩ đã sóng yên gió lặng, sao chỉ trong chốc lát mà như sấm rền cuồng phong kéo đến thế này?
Cô không lo lắng những cái khác, chỉ hơi lo lắng cho ba người Triệu Dương người ít sức yếu, có lẽ sẽ chịu thiệt.
Đang ngơ ngác thì bên kia có người đã ra tay.
Mã Cương vừa đánh tiếng nên dĩ nhiên bảo vệ của Huy Hoàng trốn sang một bên hóng hớt.
Tiểu Ngũ xông lên đầu tiên, mặc dù cơ thể cậu ta khá cường tráng nhưng không thành thạo kĩ năng đánh nhau, vừa giáp mặt đã bị người ta đánh vỡ mắt kính.
Sau đó, chân tay luống cuống, chỉ có thể đánh loạn xạ như rắn mất đầu.
Triệu Dương bảo vệ Vương Như Nguyệt ở bên cạnh, cùng lúc cũng tham gia vào cuộc chiến.
Theo kế hoạch ban đầu của anh, nhịn một chút sẽ qua chuyện, dù sao căn cơ của Vương Như Nguyệt ở Huy Hoàng không ổn định. Rắc rối hôm nay khá lớn, khó tránh khỏi việc ảnh hưởng đến cô.
Hơn nữa anh lại là một trong những người phụ trách bảo vệ của Huy Hoàng, xảy ra xung đột với khách hàng, chuyện này dù thế nào cũng không thể giải thích được.
Huống hồ không có lời khai của cô gái đó, anh hoàn toàn nằm ở thế bị động.
Nhưng hai người anh em vì thể diện của anh đã ra tay trước rồi, anh cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Lúc ra tay, Triệu Dương vẫn hơi lo lắng, chủ yếu vẫn là khuyên can và ngăn cản.
Vừa bảo vệ Tiểu Ngũ ở phía sau, vừa cố gắng hòa giải.
Đám côn đồ chiếm được ưu thế, đâu còn nghe lí do thoái thác của Triệu Dương nên càng đánh càng hăng.
Từ Tam thì vẫn ổn, vốn dĩ bình thường cậu ta hay đánh nhau, dù không đỡ được cú đấm của đối phương, chắc chắn cũng không bị thua thiệt.
Mặc dù vẻ mặt cậu ta rất nhếch nhác nhưng ra tay lại khá chuẩn xác, chỉ trong một chốc đã đánh gục được một tên.
Chỗ khó duy nhất là Tiểu Ngũ, cậu ta không giỏi đánh nhau, hơn nữa lại không có mắt kính, dù được Triệu Dương bảo vệ nhưng vẫn bị đánh không ít.
Hốc mắt tím xanh, khóe miệng sưng vù, chân cũng bị người ta đá một cú.
Trong lúc hỗn loạn, Triệu Dương cũng bị đá trúng vài cái, anh cũng không phải làm bằng đất, mấy lần nhịn nhục cuối cùng cũng nổi cáu.
Một đòn cùi chỏ đánh bay tên côn đồ muốn đánh lén, anh nhấc chân đá văng tên đó ra, khiến hắn đập người vào phía đối diện!
Sức của cú đá này không được coi là mạnh, chủ yếu là khí thế, tên côn đồ trong phòng VIP bị khí thế trên người Triệu Dương đè ép, phản ứng chậm lại nửa nhịp.
Trong phòng VIP ồn ào bỗng chốc rơi vào khoảng lặng vài giây.
Vương Như Nguyệt cũng bất chấp nguy hiểm, bắt lấy cơ hội bước lên: “Anh Đao, anh khuyên mọi người đi, đều là bạn cả mà, đánh nhau chỉ làm chúng ta không hòa thuận hơn thôi. Em gái kính trọng cách giải quyết công bằng của anh, anh nên nói một câu công bằng chút chứ!”
Anh Đao cười nhạt: “Được rồi, mọi người đừng đánh nữa”.
Hắn nói như vậy một là nể mặt Vương Như Nguyệt, hai cũng là cảm thấy tên Triệu Dương này không giống bình thường, nếu thật sự bức ép anh, ngược lại là tự tìm phiền phức.
Anh Đao vừa dứt lời, đám côn đồ đều lùi lại nửa bước, có người bực mình, có người vẫn chửi mắng nhưng không có ai dám làm sự việc xấu đi.
Tên côn đồ bị Triệu Dương đá bay kia cũng đứng dậy, còn chửi thề, cầm chai rượu trên tay xông đến.
“Con mẹ mày, dám đánh ông à? Mẹ kiếp, tao đánh chết mày!”
Vừa dứt lời, hắn giơ cái chai trong tay lên hung hăng đập vào người anh!
Vương Như Nguyệt hoảng sợ hét lên, vốn dĩ tưởng Triệu Dương có thể né được nhưng không biết thế nào mà chai rượu rơi thẳng xuống, anh lại không có chút phòng bị!
Choang!
Chai rượu vỡ tan tành!
Mảnh thủy tinh màu xanh ngọc rơi vung vãi khắp nền nhà, bia màu vàng đặc sệt bắn tung tóe khắp người.
Vương Như Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, một dòng máu đỏ tươi từ giữa trán của Triệu Dương chảy dọc theo gò má xuống cằm.
Mặc dù bộ dạng khá nhếch nhác nhưng ánh mắt anh lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Vương Như Nguyệt hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Triệu Dương cố ý làm như vậy để giải quyết chuyện này trong êm thắm, cũng để cho cô một “bậc thang” để đi xuống.
Biện pháp có lòng của anh khiến cô cực kì cảm động.
Mắt Từ Tam và Tiểu Ngũ đỏ hoe nhưng lại bị Triệu Dương kéo lại: “Đủ lông đủ cánh rồi à, không quan tâm đến lời của tôi nữa phải không?”
Hai người nhìn nhau, quay đầu sang một bên nhưng cơ thể lại cứng ngắc.
Tiểu Ngũ càng siết chặt nắm đấm hơn, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau.
“Mẹ kiếp, hời cho mày rồi đấy!”, tên côn đồ đó dần bớt giận, lùi về lại chỗ.
Đám côn đồ hơi sửng sốt khi thấy Triệu Dương như vậy nhưng chúng cũng không muốn đắc tội với loại người này nên không ai còn dám nói khích nữa.
Triệu Dương tỏ ý không sao, anh nhận lấy chiếc khăn của Vương Như Nguyệt và ấn vào vết thương trên trán nói: “Anh Đao, anh hài lòng với cách giải quyết của tôi không?”
Anh Đao ngồi tựa vào sofa, hồi lâu sau mới nhếch miệng cười lớn: “Được, cậu Triệu là một thằng đàn ông chân chính, tôi nể mặt cậu, chuyện hôm nay đến đây thôi!”
Vương Như Nguyệt thở phào, trận sóng gió cuối cùng cũng qua, ấn tượng về Triệu Dương của cô cũng tăng lên không ít.
Vốn dĩ nghĩ anh là một người đàn ông cứng nhắc, có thể đánh có thể phản kháng nhưng không ngờ anh còn biết lúc nào nên cứng rắn, lúc nào nên mềm dẻo.
Nghĩ đi nghĩ lại, miêu tả bằng từ cứng nhắc có vẻ không đúng lắm, có chí khí có vẻ thích hợp hơn. Người đàn ông như vậy sau này chắc sẽ có được thành tựu, hiện giờ như vậy e rằng cơ hội chưa đến mà thôi.
Mã Cương lạnh lùng quan sát, vốn dĩ hắn còn đang chờ xem một màn kịch hay, tốt nhất là Triệu Dương cuốn gói cút khỏi đây, hắn cũng nhổ được cái gai trong mắt.
Nhưng không ngờ cái tên họ Triệu này lại dùng cách này để lật ngược tình thế.
Mặc dù biện pháp rất đơn giản nhưng có thể làm được vậy chẳng có mấy người, hắn tự thấy mình không có lá gan đó.
Bị ảnh hưởng bởi điều này, ánh mắt các bảo vệ nhìn Triệu Dương lập tức thay đổi, dần dần nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Mã Cương không muốn như vậy nên liền lên tiếng: “Anh Đao đúng là rộng lượng, hôm nay tôi phải kính anh một ly!”
Lời này của hắn có nhiều ý, hắn nói như vậy khiến tình thế mà Triệu Dương vất vả lắm mới tạo ra lại trở thành sự rộng lượng của anh Đao.
Hắn vừa lên tiếng, bầu không khí trong phòng VIP dần trở nên náo nhiệt, đám côn đồ cũng lên tiếng nịnh hót.
Vương Như Nguyệt nói: “Đội trưởng Mã, bên anh Đao giao cho cậu đó, nhất định phải thay tôi phục vụ anh Đao chu đáo, tiền rượu gì đó cứ tính hết cho tôi là được!”
“Tổng giám đốc Vương yên tâm”, Mã Cương rất hài lòng với kết quả này, hắn nói với giọng điệu kiêu ngạo.
Từ trên xuống dưới của cả Huy Hoàng, ngoài hắn ra thì còn ai có tư cách uống rượu với anh Đao nữa đây?
Hắn muốn mượn chuyện lần này để khiến Vương Như Nguyệt hiểu rằng, Huy Hoàng có thể không có Triệu Dương nhưng không thể không có Mã Cương hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.