Chương 240: Học cách cúi đầu
Bảo Tú
18/12/2020
Dù Triệu Dương đã xuất ngũ, nhưng kỹ năng theo dõi vẫn chưa xuống dốc, huống hồ chỉ là mấy tên côn đồ vớ vẩn, không hề khó đối với anh.
Vài phút sau, đám người đó đến bên đường hẻo lánh, đứng cạnh một chiếc Volkswagen Sagitar màu đen, nổi bật giữa đám xe cộ dừng đỗ trái phép.
Sau một hồi trao đổi, cửa kính xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt góc cạnh với cặp kính râm.
Triệu Dương vừa liếc mắt đã nhận ra, đó là A Quân - vệ sĩ luôn đi theo bên cạnh dì Mai.
Anh không rõ mối quan hệ riêng tư giữa hai người họ, có điều xét từ thái độ của A Quân, lòng trung thành của ông ta với dì Mai chắc chắn vượt qua Tô Linh.
Vừa nghĩ đến đây, giao dịch bên kia đã kết thúc, một phong bì được nhét vào tay tên côn đồ.
Triệu Dương hiểu ra, chuyện thuê nhà vừa nãy cũng là do đám người này giở trò phá đám.
Đe dọa hoặc dụ dỗ, chỉ có một mục đích là để anh không thể thuê nhà!
Triệu Dương cười khẩy, thấy chai nước khoáng bên đường liền thuận chân đá đi.
Rầm!
Đường đi của chai nước giống như đã được tính toán chính xác, sượt qua cửa kính ô tô, xoay mấy vòng rồi rơi xuống đất.
A Quân vẫn dửng dưng, mấy tên côn đồ lại bị giật mình.
Một trong số đó quay ngoắt đầu lại: “Con mẹ mày, mù à, đá lung tung gì đấy?”
Triệu Dương giả bộ kinh ngạc: “Đá trúng vào anh hả?”
Tên côn đồ bực bội: “Thằng khốn này, ngứa đòn à?”
Triệu Dương cười gằn: “Thử xem?”
Mấy tên côn đồ đang hùng hổ định xông lên liền có người mắng: “Ở đây không có chuyện của mấy người, cần làm gì thì làm đi”.
Mấy tên đó cũng không dây dưa nữa: “Vâng, vâng, vâng, anh Quân, bọn em đi ngay đây”.
Khi đi ngang qua Triệu Dương, một tên nhỏ giọng cảnh cáo: “Oắt con, ở Thiên Châu thì đừng quá kiêu căng, có người xử được mày đó!”
Kẻ này cố tình dùng sức đụng mạnh vào người anh.
Triệu Dương không thèm để ý, khẽ phủi vai, tầm mắt rơi vào phía đối diện.
A Quân dựa vào cửa xe, rút ra một điếu thuốc.
Một tiếng tách vang lên, ông ta châm lửa rồi đưa điếu còn lại cho Triệu Dương.
Triệu Dương không nhận, nhếch khóe miệng cười và trả lời: “Cảm ơn, không phải thuốc của ai tôi cũng hút”.
A Quân nghe ra giọng của đối phương không vui: “Sao vậy, khó chịu với tôi à?”
Thấy Triệu Dương không tiếp lời, ông ta thẳng thắn nói: “Đúng, người môi giới bên kia là tôi dặn dò, cậu yên tâm, tất cả môi giới ở Thiên Châu này không ai muốn làm ăn với cậu đâu”.
A Quân dứt khoát chặt đứt cơ hội tiếp lời của Triệu Dương.
“Cậu cũng không cần nghĩ đến chủ nhà nữa, tôi sẽ đưa cho họ một nghìn tệ, chỉ có duy nhất một điều kiện là không được cho cậu thuê”.
“Không chịu? Thì hai nghìn!”
“Vẫn không chịu! Ba nghìn! Không được nữa thì năm nghìn!”
“Chẳng có ai không thích tiền cả, cậu nói có đúng không?”
Triệu Dương chế giễu: “Ông thật sự cho là tiền bạc có thể giải quyết mọi chuyện sao?”
A Quân sảng khoái nói: “Đương nhiên là không, vậy nên việc này càng đơn giản, tôi bỏ ra năm trăm tệ thuê một đám côn đồ, đập cửa, phá khóa, tôi dám bảo đảm, cậu chắc chắn không thuê được nhà ở đất Thiên Châu này!”
Triệu Dương cười nhếch mép, đúng là một lời đe dọa trắng trợn!
A Quân hỏi lại: “Cậu không tin ư?”
Triệu Dương lắc đầu, tuy giọng điệu của đối phương kiêu ngạo, nhưng nhà họ Tô có khả năng này là điều không thể nghi ngờ.
Cá lớn nuốt cá bé, cho dù nhà họ Tô suy tàn, nhưng năng lực còn sót lại đè ép một người nhỏ bé như anh chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? E là còn dễ hơn đạp chết một con kiến!
Chỉ là anh không hiểu nổi, vì sao dì Mai chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của anh? Từ đầu đến cuối luôn là thái độ độc đoán.
Dù anh lùi từng bước từng bước cũng không chừa cho anh một lối đi.
Nếu ngay từ ban đầu bà ta nhẹ nhàng bàn bạc với anh, anh cũng không hẳn sẽ cố chấp treo cổ trên một cái cây.
Cạm bẫy là Hạ Như Tuyết bày ra, tình cảnh của Tô Thị là do Ngụy Đông Minh bức bách, ngay cả Từ Hoa Dương lần này về nước, cũng không phải toàn tâm toàn ý đến đưa than sưởi ngày tuyết rơi mà là lợi dụng hoàn cảnh khó khăn để đưa ra điều kiện.
Bao gồm cả cuộc hôn nhân này, không phải anh cố sống cố chết cầu xin, càng không phải anh mặt dày mày dạn giữ Tô Linh bên cạnh.
Hơn nữa từ đầu đến cuối, chỉ có mình anh không quản được mất, bất chấp tất cả giúp đỡ Tô Linh, mọi chuyện đều nghĩ cho cô, thậm chí vì Tô Linh mà còn phải suy nghĩ cho cả nhà họ Tô.
Nhưng kết quả thì sao?
Tất cả mọi người đều chế giễu anh không biết tự lượng sức mình, cười anh ăn bám vợ, cười anh cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Lẽ nào bởi vì nghèo nên anh đáng bị chèn ép?
A Quân tỏ vẻ thương cảm: “Tôi biết cậu không phục, nhưng ai bảo cậu bước chân vào thế giới không thuộc về mình? Vận mệnh không phải là thứ muốn đổi là đổi, cậu phải học cách cúi đầu!”
Triệu Dương nhân tiện hỏi lại: “Vậy ý ông nói đây là số phận của tôi?”
“Cậu không muốn thừa nhận cũng không được, sự thật chính là như vậy!”
“Vì vậy ông can tâm tình nguyện làm một con chó cho nhà họ Tô?”
A Quân chợt cau mày.
Triệu Dương thấy ông ta không nói gì, giọng điệu càng thêm gian xảo: “Tôi nói với ông điều này, tôi là con rể nhà họ Tô, thì cũng xem như một nửa cậu chủ của ông, gọi vài tiếng nghe thử đi!”
Giọng A Quân càng thêm lạnh lùng: “Họ Triệu kia, tôi biết cậu có chút bản lĩnh, nhưng đừng có mà không biết xấu hổ như vậy”.
Triệu Dương ngoáy lỗ tai, giễu cợt: “Ngại quá, âm thanh hơi nhỏ, tôi nghe không rõ”.
A Quân tiến lên nửa bước, siết chặt nắm đấm: “Định ép tôi ra tay trước ư?”
Ông ta liếc nhìn camera ở góc phố: “Đừng khiêu khích tôi, vô dụng thôi, nếu thật sự khó chịu, cứ việc ra tay tôi bảo đảm không đánh lại”.
Triệu Dương nhún vai: “Thôi vậy, hôm nay tâm trạng tốt, không muốn đánh ông”.
A Quân vạch trần: “Là không muốn đánh, hay không dám đánh? Tiền thuốc men, viện phí, tiền bồi thường, muốn đánh tôi ư? Trước hết nên chuẩn bị năm mươi nghìn đi đã!”
Nói xong, ông ta nhìn Triệu Dương từ trên xuống dưới: “Không phải tôi khinh thường cậu, nếu cậu thật sự có năm mươi nghìn thì sao còn phải đi thuê nhà?”
Triệu Dương câm nín, A Quân nói đúng, chỉ cần ông ta không ra tay trước thì anh cũng hết cách.
Thời đại luật pháp nghiêm minh, không có chuyện đánh người xong phủi tay bỏ đi được, chẳng qua là giải quyết công hay tư mà thôi.
Giải quyết riêng không được, năm mươi nghìn là còn ít, nếu A Quân thật sự muốn bắt lỗi anh thì có khi một trăm nghìn cũng không đủ.
Về phần công, đội ngũ luật sư trong tay dì Mai có thể chỉ dựa vào chuyện vớ vẩn này mà bắt anh đón Tết trong tù.
Trong lòng Triệu Dương có cảm giác thất bại, nhà họ Tô có tiền có quyền như ngọn núi sừng sững chắn trước mặt anh.
Không thể ngóc đầu, không có công bằng, mọi thứ như nghiền ép anh đến ngạt thở.
A Quân lại nói tiếp: “Xem ra cậu cũng là người thông minh, khuyên cậu đôi lời, đừng kiếm chuyện với tôi, tôi cũng không muốn gây phiền phức cho người khác, mọi người hòa bình hữu nghị tốt biết bao?”
Triệu Dương cau mày hỏi: “Dì Mai thật sự tuyệt tình đến mức này ư?”
A Quân nói thẳng: “Triệu Dương, thật sự tôi không hề muốn nhắm vào cậu, chỉ có điều cô chủ và cậu không phải người cùng một thế giới, điều kiện của cậu khá tốt, sao cứ phải cố chấp vì cô ấy làm gì?”
Triệu Dương đan hai tay vào nhau, nói: “Chân là của Tô Linh, nếu tự cô ấy muốn quay về, tôi cũng không cản được”.
A Quân dần mất hết kiên nhẫn: “Vậy chuyện này không thương lượng được nữa sao?”
Triệu Dương xoay người rời đi: “Chuyện này ông tìm nhầm người rồi, nói với tôi cũng vô dụng!”
Hai thế giới cái gì chứ?
Chết tiệt, anh không tin!
Vài phút sau, đám người đó đến bên đường hẻo lánh, đứng cạnh một chiếc Volkswagen Sagitar màu đen, nổi bật giữa đám xe cộ dừng đỗ trái phép.
Sau một hồi trao đổi, cửa kính xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt góc cạnh với cặp kính râm.
Triệu Dương vừa liếc mắt đã nhận ra, đó là A Quân - vệ sĩ luôn đi theo bên cạnh dì Mai.
Anh không rõ mối quan hệ riêng tư giữa hai người họ, có điều xét từ thái độ của A Quân, lòng trung thành của ông ta với dì Mai chắc chắn vượt qua Tô Linh.
Vừa nghĩ đến đây, giao dịch bên kia đã kết thúc, một phong bì được nhét vào tay tên côn đồ.
Triệu Dương hiểu ra, chuyện thuê nhà vừa nãy cũng là do đám người này giở trò phá đám.
Đe dọa hoặc dụ dỗ, chỉ có một mục đích là để anh không thể thuê nhà!
Triệu Dương cười khẩy, thấy chai nước khoáng bên đường liền thuận chân đá đi.
Rầm!
Đường đi của chai nước giống như đã được tính toán chính xác, sượt qua cửa kính ô tô, xoay mấy vòng rồi rơi xuống đất.
A Quân vẫn dửng dưng, mấy tên côn đồ lại bị giật mình.
Một trong số đó quay ngoắt đầu lại: “Con mẹ mày, mù à, đá lung tung gì đấy?”
Triệu Dương giả bộ kinh ngạc: “Đá trúng vào anh hả?”
Tên côn đồ bực bội: “Thằng khốn này, ngứa đòn à?”
Triệu Dương cười gằn: “Thử xem?”
Mấy tên côn đồ đang hùng hổ định xông lên liền có người mắng: “Ở đây không có chuyện của mấy người, cần làm gì thì làm đi”.
Mấy tên đó cũng không dây dưa nữa: “Vâng, vâng, vâng, anh Quân, bọn em đi ngay đây”.
Khi đi ngang qua Triệu Dương, một tên nhỏ giọng cảnh cáo: “Oắt con, ở Thiên Châu thì đừng quá kiêu căng, có người xử được mày đó!”
Kẻ này cố tình dùng sức đụng mạnh vào người anh.
Triệu Dương không thèm để ý, khẽ phủi vai, tầm mắt rơi vào phía đối diện.
A Quân dựa vào cửa xe, rút ra một điếu thuốc.
Một tiếng tách vang lên, ông ta châm lửa rồi đưa điếu còn lại cho Triệu Dương.
Triệu Dương không nhận, nhếch khóe miệng cười và trả lời: “Cảm ơn, không phải thuốc của ai tôi cũng hút”.
A Quân nghe ra giọng của đối phương không vui: “Sao vậy, khó chịu với tôi à?”
Thấy Triệu Dương không tiếp lời, ông ta thẳng thắn nói: “Đúng, người môi giới bên kia là tôi dặn dò, cậu yên tâm, tất cả môi giới ở Thiên Châu này không ai muốn làm ăn với cậu đâu”.
A Quân dứt khoát chặt đứt cơ hội tiếp lời của Triệu Dương.
“Cậu cũng không cần nghĩ đến chủ nhà nữa, tôi sẽ đưa cho họ một nghìn tệ, chỉ có duy nhất một điều kiện là không được cho cậu thuê”.
“Không chịu? Thì hai nghìn!”
“Vẫn không chịu! Ba nghìn! Không được nữa thì năm nghìn!”
“Chẳng có ai không thích tiền cả, cậu nói có đúng không?”
Triệu Dương chế giễu: “Ông thật sự cho là tiền bạc có thể giải quyết mọi chuyện sao?”
A Quân sảng khoái nói: “Đương nhiên là không, vậy nên việc này càng đơn giản, tôi bỏ ra năm trăm tệ thuê một đám côn đồ, đập cửa, phá khóa, tôi dám bảo đảm, cậu chắc chắn không thuê được nhà ở đất Thiên Châu này!”
Triệu Dương cười nhếch mép, đúng là một lời đe dọa trắng trợn!
A Quân hỏi lại: “Cậu không tin ư?”
Triệu Dương lắc đầu, tuy giọng điệu của đối phương kiêu ngạo, nhưng nhà họ Tô có khả năng này là điều không thể nghi ngờ.
Cá lớn nuốt cá bé, cho dù nhà họ Tô suy tàn, nhưng năng lực còn sót lại đè ép một người nhỏ bé như anh chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? E là còn dễ hơn đạp chết một con kiến!
Chỉ là anh không hiểu nổi, vì sao dì Mai chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của anh? Từ đầu đến cuối luôn là thái độ độc đoán.
Dù anh lùi từng bước từng bước cũng không chừa cho anh một lối đi.
Nếu ngay từ ban đầu bà ta nhẹ nhàng bàn bạc với anh, anh cũng không hẳn sẽ cố chấp treo cổ trên một cái cây.
Cạm bẫy là Hạ Như Tuyết bày ra, tình cảnh của Tô Thị là do Ngụy Đông Minh bức bách, ngay cả Từ Hoa Dương lần này về nước, cũng không phải toàn tâm toàn ý đến đưa than sưởi ngày tuyết rơi mà là lợi dụng hoàn cảnh khó khăn để đưa ra điều kiện.
Bao gồm cả cuộc hôn nhân này, không phải anh cố sống cố chết cầu xin, càng không phải anh mặt dày mày dạn giữ Tô Linh bên cạnh.
Hơn nữa từ đầu đến cuối, chỉ có mình anh không quản được mất, bất chấp tất cả giúp đỡ Tô Linh, mọi chuyện đều nghĩ cho cô, thậm chí vì Tô Linh mà còn phải suy nghĩ cho cả nhà họ Tô.
Nhưng kết quả thì sao?
Tất cả mọi người đều chế giễu anh không biết tự lượng sức mình, cười anh ăn bám vợ, cười anh cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Lẽ nào bởi vì nghèo nên anh đáng bị chèn ép?
A Quân tỏ vẻ thương cảm: “Tôi biết cậu không phục, nhưng ai bảo cậu bước chân vào thế giới không thuộc về mình? Vận mệnh không phải là thứ muốn đổi là đổi, cậu phải học cách cúi đầu!”
Triệu Dương nhân tiện hỏi lại: “Vậy ý ông nói đây là số phận của tôi?”
“Cậu không muốn thừa nhận cũng không được, sự thật chính là như vậy!”
“Vì vậy ông can tâm tình nguyện làm một con chó cho nhà họ Tô?”
A Quân chợt cau mày.
Triệu Dương thấy ông ta không nói gì, giọng điệu càng thêm gian xảo: “Tôi nói với ông điều này, tôi là con rể nhà họ Tô, thì cũng xem như một nửa cậu chủ của ông, gọi vài tiếng nghe thử đi!”
Giọng A Quân càng thêm lạnh lùng: “Họ Triệu kia, tôi biết cậu có chút bản lĩnh, nhưng đừng có mà không biết xấu hổ như vậy”.
Triệu Dương ngoáy lỗ tai, giễu cợt: “Ngại quá, âm thanh hơi nhỏ, tôi nghe không rõ”.
A Quân tiến lên nửa bước, siết chặt nắm đấm: “Định ép tôi ra tay trước ư?”
Ông ta liếc nhìn camera ở góc phố: “Đừng khiêu khích tôi, vô dụng thôi, nếu thật sự khó chịu, cứ việc ra tay tôi bảo đảm không đánh lại”.
Triệu Dương nhún vai: “Thôi vậy, hôm nay tâm trạng tốt, không muốn đánh ông”.
A Quân vạch trần: “Là không muốn đánh, hay không dám đánh? Tiền thuốc men, viện phí, tiền bồi thường, muốn đánh tôi ư? Trước hết nên chuẩn bị năm mươi nghìn đi đã!”
Nói xong, ông ta nhìn Triệu Dương từ trên xuống dưới: “Không phải tôi khinh thường cậu, nếu cậu thật sự có năm mươi nghìn thì sao còn phải đi thuê nhà?”
Triệu Dương câm nín, A Quân nói đúng, chỉ cần ông ta không ra tay trước thì anh cũng hết cách.
Thời đại luật pháp nghiêm minh, không có chuyện đánh người xong phủi tay bỏ đi được, chẳng qua là giải quyết công hay tư mà thôi.
Giải quyết riêng không được, năm mươi nghìn là còn ít, nếu A Quân thật sự muốn bắt lỗi anh thì có khi một trăm nghìn cũng không đủ.
Về phần công, đội ngũ luật sư trong tay dì Mai có thể chỉ dựa vào chuyện vớ vẩn này mà bắt anh đón Tết trong tù.
Trong lòng Triệu Dương có cảm giác thất bại, nhà họ Tô có tiền có quyền như ngọn núi sừng sững chắn trước mặt anh.
Không thể ngóc đầu, không có công bằng, mọi thứ như nghiền ép anh đến ngạt thở.
A Quân lại nói tiếp: “Xem ra cậu cũng là người thông minh, khuyên cậu đôi lời, đừng kiếm chuyện với tôi, tôi cũng không muốn gây phiền phức cho người khác, mọi người hòa bình hữu nghị tốt biết bao?”
Triệu Dương cau mày hỏi: “Dì Mai thật sự tuyệt tình đến mức này ư?”
A Quân nói thẳng: “Triệu Dương, thật sự tôi không hề muốn nhắm vào cậu, chỉ có điều cô chủ và cậu không phải người cùng một thế giới, điều kiện của cậu khá tốt, sao cứ phải cố chấp vì cô ấy làm gì?”
Triệu Dương đan hai tay vào nhau, nói: “Chân là của Tô Linh, nếu tự cô ấy muốn quay về, tôi cũng không cản được”.
A Quân dần mất hết kiên nhẫn: “Vậy chuyện này không thương lượng được nữa sao?”
Triệu Dương xoay người rời đi: “Chuyện này ông tìm nhầm người rồi, nói với tôi cũng vô dụng!”
Hai thế giới cái gì chứ?
Chết tiệt, anh không tin!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.