Chương 229: Không bằng cầm thú
Bảo Tú
15/12/2020
Triệu Dương đã chuẩn bị tâm lý cả rồi, vốn nghĩ rằng Khương Anh sẽ kích động tìm anh để tranh luận một phen, nào ngờ người phụ nữ này lại bình tĩnh lạ thường.
Thực ra chuyện hôm nay chỉ cần Tôn Vệ Đông điều tra thêm một chút thì có thể đánh giá được tính xác thực của tin nhắn đó.
Kế hoạch ban đầu vốn cũng không muốn liên lụy đến Khương Anh, chỉ đơn thuần muốn để anh em nhà họ Tôn xích mích trở thành kẻ thù.
Kết quả không ngờ trong chuyện này Tôn Vệ Đông lại khăng khăng giúp Tôn mập, hơn nữa còn ra tay nặng như vậy.
Vì thế khi đối diện với Khương Anh, Triệu Dương không biết phải nói thế nào, anh áy náy nói một câu: “Xin lỗi”.
Khương Anh ngạc nhiên hỏi: “Xin lỗi tôi sao?”
Triệu Dương cũng cảm thấy khó hiểu: “Chị không giận ư?”
“Con người cậu cũng thú vị lắm đấy, sáng nay suýt nữa tôi hại cậu mất việc, cũng coi như tôi tự chuốc vạ vào thân. Vả lại người ra tay là Tôn Vệ Đông, có gì liên quan đến cậu chứ?”
“Nhưng dù gì tôi cũng tiếp thêm dầu vào lửa”.
Khương Anh kinh ngạc trong chốc lát, lúc trước cô ta chỉ cảm thấy tên Triệu Dương này hơi đặc biệt chút thôi, nói thẳng ra là không hề có hứng thú với anh.
Bây giờ thấy thế này thì anh thực sự rất thú vị, anh là kiểu người có tinh thần trách nhiệm và trọng nghĩa hiếm có.
Thật khó gặp được ở thời đại này, cũng khá dại dột, nhưng khoảnh khắc này trông cũng đáng yêu lạ thường.
Khương Anh mỉm cười, từ “đáng yêu” này không hợp để miêu tả người đàn ông, nhưng cô ta lại không tìm ra được từ ngữ nào hợp hơn cả.
Triệu Dương hơi sợ hãi khi thấy nụ cười của cô ta: “Chị không sao chứ?”
Khương Anh bước lên một bước: “Không sao? Sao có thể chứ! Cậu hại tôi thành ra thế này, nói đi, định bù đắp cho tôi thế nào đây?”
Triệu Dương há hốc mồm: “Không phải chị nói không liên quan đến tôi sao?”
“Tôi hối hận rồi, không phải Tôn Vệ Đông nghi ngờ tôi cắm sừng hắn ư, vậy thì tôi cho anh ta toại nguyện!”
Dứt lời, cô ta cởi thắt dây áo choàng tắm ra.
Triệu Dương trợn tròn mắt, cho dù lúc đầu đã nhìn đi chỗ khác nhưng vẫn thấy những gì không nên thấy.
Thật không ngờ Khương Anh đã ngoài ba mươi mà còn chăm chút cơ thể tốt như vậy, da dẻ thì khỏi nói, cơ thể của cô ta càng khiến anh bất ngờ.
Người phụ nữ bình thường đến độ tuổi như cô ta thì vóc dáng đã phát tướng khá nhiều rồi, nhưng cô ta lại giữ gìn giỏi đến vậy.
Cho dù so sánh với những cô gái độ tuổi hai mươi cũng không kém bao nhiêu, ngược lại còn có nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.
Người phụ nữ thế này tại sao Tôn Vệ Đông lại nỡ ra tay chứ?
Triệu Dương kiềm chế cơn rạo rực, nói: “Trưởng phòng Khương, mong chị tự trọng”.
Khương Anh giễu cợt: “Tự trọng? Anh em nhà họ Tôn cùng nhau sỉ nhục cậu, bây giờ tôi chủ động cho cậu cơ hội báo thù bọn họ, cậu còn phải là đàn ông không vậy?”
Triệu Dương nghiêng đầu lại, dứt khoát nói: “Tôi đã có bạn gái rồi”.
Khương Anh đứng đờ ra đó một lát rồi mới từ từ nhặt áo choàng tắm lên: “Thời đại này còn tồn tại loại người đàn ông như cậu cũng hiếm thật đấy”.
Triệu Dương hơi bức bách hỏi: “Tôi là loại người gì?”
Khương Anh vừa thắt áo choàng tắm lại vừa mỉa mai: “Phụ nữ tự mình dâng hiến trước mặt cũng không cần, anh em nhà họ Tôn là tên cầm thú thì cậu còn không bằng tên cầm thú nữa!”
Cô ta vẫn khá tự tin về bản thân, đa số tiền lương mỗi tháng đều đập lên mặt và trên thân hình cô ta.
Vừa nãy nếu đổi thành Tôn mập thì chắc chắn đã sớm nhào lên rồi, Triệu Dương đúng là kẻ bất lực!
Triệu Dương không vui vì bị cô ta chế giễu, mẹ kiếp, tôi đây tôn trọng chị mà chị lại so sánh tôi với anh em nhà họ Tôn sao?
Anh xoay người đáp: “Nếu chị đã không sao rồi thì tôi đi đây”.
Khương Anh hỏi vặn lại: “Cứ vậy mà đi sao?”
“Chứ sao nữa?”
“Hôm nay cậu làm ra nhiều chuyện thế này không đơn thuần chỉ vì báo thù tôi chứ?”
Triệu Dương ngây người tại chỗ, đương nhiên không phải để báo thù, mà là để anh em nhà họ Tôn bất hòa, thế nhưng câu chuyện đã có một vài điều nằm ngoài dự tính.
Anh em nhà họ Tôn chẳng sao, mà cuối cùng Khương Anh lại là người bị hại duy nhất.
Khương Anh tức tối nói: “Chuyện hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho Tôn Vệ Đông đâu!”
Thực ra cuộc hôn nhân của cô ta và Tôn Vệ Đông chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, đầu óc tinh thần của Tôn Vệ Đông đã đặt hết ngoài kia rồi, một tháng cũng không về gặp cô ta mấy lần.
Sở dĩ vẫn gắng gượng duy trì cuộc hôn nhân này một mặt là để giữ thể diện không muốn làm người thất bại trong hôn nhân.
Mặt khác cũng không có can đảm phản kháng lại bạo lực gia đình của Tôn Vệ Đông.
Bây giờ gặp Triệu Dương cũng có một chút hi vọng, sao cô ta có thể bỏ qua chứ.
Triệu Dương nhắc nhở một câu: “Tôn Vệ Đông không phải là người dễ đối phó đâu”.
Lúc trước anh không hiểu con người của Tôn Vệ Đông, bây giờ mới coi như đã nhìn thấu được bộ mặt thật của con người này.
Lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn với vợ mình e rằng không phải là loại người đơn giản.
Nghĩ đến một vài tin đồn của hắn là trong lòng anh lại càng bức bối.
Khương Anh cố ý nói để kích động anh: “Con người cậu cũng thú vị thật đấy, không phải cậu muốn gây khó dễ cho anh em nhà họ Tôn sao? Bây giờ tôi muốn giúp cậu, mà cậu còn giả bộ nhắc nhở tôi cẩn thận?”
Triệu Dương trả lời cô ta: “Được rồi, tôi không quan tâm chị nữa, nếu luôn nay chị đã thấy được bộ mặt thật của Tôn Vệ Đông thì sau này cẩn thận một chút, thoát ra càng sớm càng tốt!”
Vẻ mặt Khương Anh tức tối: “Tôi đã sớm tùy thấu được bộ mặt thật của anh ta rồi, nếu có thể thoát ra thì cần gì phải đợi đến bây giờ chứ?”
“Ý chị là sao, Tôi Vệ Đông sẽ klông để chị rời đi sao?” | “Cậu đừng quan tâm nhiều như thế, tóII lại cậu muốII xử lý Tôn | muập, tôi muốn đánh bại Tôn Vệ Đông, mục đích giống nhau thôi.
Nếu đồng ý thì chúng ta hợp tác, còn không thì cậu đi đi". | Triệu Dương không trả lời ngay:
Nói thật lòng. nếu Khương Anh đồng ý giúp đỡ thì quá tốt rồi, chỉ là dù sao người ta cũng là vợ chồng phải tương trợ lẫn nhau. | Dựa vào cái gì mà giúp một người ngoài như anh chứ?
Hơn nữa, nếu Tôn Vệ Đông thua cuộc thi có lợi gì cho cô ta?
Khương Anh nhìn thấu được sự đắn đo của anh: “Lát nữa ra ngoài tôi sẽ nói với cậu, tôi lên thay đồ trước đã”.
Triệu Dương khá phòng bị: “Ra ngoài, đi đâu?”
Khương Anh tít mắt: “Tâm trạng không tốt, muốn uống rượu không? Sao nào, vậy cũng không được à?”
Triệu Dương nghe cô ta châm chọc cũng không thèm phản ứng lại: “Bạn gái tôi sắp tan làm rồi, tôi phải về nhà”.
“Nhìn không ra một người đàn ông cao lớn thế này mà lại sợ vợ như vậy đấy?”
“Tôi tự nguyện, chị có ý kiến gì không?”
“Chín giờ tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, nếu cậu không đến tôi sẽ đi tìm Tôn Vệ Đông, nếu tôi bị anh ta giết thì đó là do cậu hại!”
Lúc Triệu Dương quay lại xe vô cùng mệt mỏi, vốn dĩ hôm nay đến để giải quyết phiền phức, nhưng không ngờ lại gây thêm phiền phức lớn hơn.
Tiểu Ngũ thận trọng hỏi: “Anh Dương, anh không sao chứ?”
“Không sao, về đã rồi nói”.
…
Triệu Dương vừa chuẩn bị cơm nước xong xuôi thì Tô Linh bước vào.
Anh đứng nhìn ở cửa: “Sao muộn thế?”
Tô Linh trừng mắt lên: “Nhìn gì thế, tài xế chở tôi về mà”.
Triệu Dương đưa dép cho cô: “Tôi không có ý đó”.
“Thôi đi, đừng nghĩ tôi không biết anh đang nghĩ gì, anh sợ Từ Hoa Dương đang trong xe phải không?”
Triệu Dương bị đoán trúng tim đen nên ngại ngùng lúng túng.
Tô Linh thản nhiên giải thích: “Dạo gần đây anh ta không ở Thiên Châu nữa”.
Triệu Dương cảm thấy nhẹ nhõm: “Tôi có hỏi cô cái đó đâu, ăn cơm thôi”.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Thực ra chuyện hôm nay chỉ cần Tôn Vệ Đông điều tra thêm một chút thì có thể đánh giá được tính xác thực của tin nhắn đó.
Kế hoạch ban đầu vốn cũng không muốn liên lụy đến Khương Anh, chỉ đơn thuần muốn để anh em nhà họ Tôn xích mích trở thành kẻ thù.
Kết quả không ngờ trong chuyện này Tôn Vệ Đông lại khăng khăng giúp Tôn mập, hơn nữa còn ra tay nặng như vậy.
Vì thế khi đối diện với Khương Anh, Triệu Dương không biết phải nói thế nào, anh áy náy nói một câu: “Xin lỗi”.
Khương Anh ngạc nhiên hỏi: “Xin lỗi tôi sao?”
Triệu Dương cũng cảm thấy khó hiểu: “Chị không giận ư?”
“Con người cậu cũng thú vị lắm đấy, sáng nay suýt nữa tôi hại cậu mất việc, cũng coi như tôi tự chuốc vạ vào thân. Vả lại người ra tay là Tôn Vệ Đông, có gì liên quan đến cậu chứ?”
“Nhưng dù gì tôi cũng tiếp thêm dầu vào lửa”.
Khương Anh kinh ngạc trong chốc lát, lúc trước cô ta chỉ cảm thấy tên Triệu Dương này hơi đặc biệt chút thôi, nói thẳng ra là không hề có hứng thú với anh.
Bây giờ thấy thế này thì anh thực sự rất thú vị, anh là kiểu người có tinh thần trách nhiệm và trọng nghĩa hiếm có.
Thật khó gặp được ở thời đại này, cũng khá dại dột, nhưng khoảnh khắc này trông cũng đáng yêu lạ thường.
Khương Anh mỉm cười, từ “đáng yêu” này không hợp để miêu tả người đàn ông, nhưng cô ta lại không tìm ra được từ ngữ nào hợp hơn cả.
Triệu Dương hơi sợ hãi khi thấy nụ cười của cô ta: “Chị không sao chứ?”
Khương Anh bước lên một bước: “Không sao? Sao có thể chứ! Cậu hại tôi thành ra thế này, nói đi, định bù đắp cho tôi thế nào đây?”
Triệu Dương há hốc mồm: “Không phải chị nói không liên quan đến tôi sao?”
“Tôi hối hận rồi, không phải Tôn Vệ Đông nghi ngờ tôi cắm sừng hắn ư, vậy thì tôi cho anh ta toại nguyện!”
Dứt lời, cô ta cởi thắt dây áo choàng tắm ra.
Triệu Dương trợn tròn mắt, cho dù lúc đầu đã nhìn đi chỗ khác nhưng vẫn thấy những gì không nên thấy.
Thật không ngờ Khương Anh đã ngoài ba mươi mà còn chăm chút cơ thể tốt như vậy, da dẻ thì khỏi nói, cơ thể của cô ta càng khiến anh bất ngờ.
Người phụ nữ bình thường đến độ tuổi như cô ta thì vóc dáng đã phát tướng khá nhiều rồi, nhưng cô ta lại giữ gìn giỏi đến vậy.
Cho dù so sánh với những cô gái độ tuổi hai mươi cũng không kém bao nhiêu, ngược lại còn có nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.
Người phụ nữ thế này tại sao Tôn Vệ Đông lại nỡ ra tay chứ?
Triệu Dương kiềm chế cơn rạo rực, nói: “Trưởng phòng Khương, mong chị tự trọng”.
Khương Anh giễu cợt: “Tự trọng? Anh em nhà họ Tôn cùng nhau sỉ nhục cậu, bây giờ tôi chủ động cho cậu cơ hội báo thù bọn họ, cậu còn phải là đàn ông không vậy?”
Triệu Dương nghiêng đầu lại, dứt khoát nói: “Tôi đã có bạn gái rồi”.
Khương Anh đứng đờ ra đó một lát rồi mới từ từ nhặt áo choàng tắm lên: “Thời đại này còn tồn tại loại người đàn ông như cậu cũng hiếm thật đấy”.
Triệu Dương hơi bức bách hỏi: “Tôi là loại người gì?”
Khương Anh vừa thắt áo choàng tắm lại vừa mỉa mai: “Phụ nữ tự mình dâng hiến trước mặt cũng không cần, anh em nhà họ Tôn là tên cầm thú thì cậu còn không bằng tên cầm thú nữa!”
Cô ta vẫn khá tự tin về bản thân, đa số tiền lương mỗi tháng đều đập lên mặt và trên thân hình cô ta.
Vừa nãy nếu đổi thành Tôn mập thì chắc chắn đã sớm nhào lên rồi, Triệu Dương đúng là kẻ bất lực!
Triệu Dương không vui vì bị cô ta chế giễu, mẹ kiếp, tôi đây tôn trọng chị mà chị lại so sánh tôi với anh em nhà họ Tôn sao?
Anh xoay người đáp: “Nếu chị đã không sao rồi thì tôi đi đây”.
Khương Anh hỏi vặn lại: “Cứ vậy mà đi sao?”
“Chứ sao nữa?”
“Hôm nay cậu làm ra nhiều chuyện thế này không đơn thuần chỉ vì báo thù tôi chứ?”
Triệu Dương ngây người tại chỗ, đương nhiên không phải để báo thù, mà là để anh em nhà họ Tôn bất hòa, thế nhưng câu chuyện đã có một vài điều nằm ngoài dự tính.
Anh em nhà họ Tôn chẳng sao, mà cuối cùng Khương Anh lại là người bị hại duy nhất.
Khương Anh tức tối nói: “Chuyện hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho Tôn Vệ Đông đâu!”
Thực ra cuộc hôn nhân của cô ta và Tôn Vệ Đông chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, đầu óc tinh thần của Tôn Vệ Đông đã đặt hết ngoài kia rồi, một tháng cũng không về gặp cô ta mấy lần.
Sở dĩ vẫn gắng gượng duy trì cuộc hôn nhân này một mặt là để giữ thể diện không muốn làm người thất bại trong hôn nhân.
Mặt khác cũng không có can đảm phản kháng lại bạo lực gia đình của Tôn Vệ Đông.
Bây giờ gặp Triệu Dương cũng có một chút hi vọng, sao cô ta có thể bỏ qua chứ.
Triệu Dương nhắc nhở một câu: “Tôn Vệ Đông không phải là người dễ đối phó đâu”.
Lúc trước anh không hiểu con người của Tôn Vệ Đông, bây giờ mới coi như đã nhìn thấu được bộ mặt thật của con người này.
Lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn với vợ mình e rằng không phải là loại người đơn giản.
Nghĩ đến một vài tin đồn của hắn là trong lòng anh lại càng bức bối.
Khương Anh cố ý nói để kích động anh: “Con người cậu cũng thú vị thật đấy, không phải cậu muốn gây khó dễ cho anh em nhà họ Tôn sao? Bây giờ tôi muốn giúp cậu, mà cậu còn giả bộ nhắc nhở tôi cẩn thận?”
Triệu Dương trả lời cô ta: “Được rồi, tôi không quan tâm chị nữa, nếu luôn nay chị đã thấy được bộ mặt thật của Tôn Vệ Đông thì sau này cẩn thận một chút, thoát ra càng sớm càng tốt!”
Vẻ mặt Khương Anh tức tối: “Tôi đã sớm tùy thấu được bộ mặt thật của anh ta rồi, nếu có thể thoát ra thì cần gì phải đợi đến bây giờ chứ?”
“Ý chị là sao, Tôi Vệ Đông sẽ klông để chị rời đi sao?” | “Cậu đừng quan tâm nhiều như thế, tóII lại cậu muốII xử lý Tôn | muập, tôi muốn đánh bại Tôn Vệ Đông, mục đích giống nhau thôi.
Nếu đồng ý thì chúng ta hợp tác, còn không thì cậu đi đi". | Triệu Dương không trả lời ngay:
Nói thật lòng. nếu Khương Anh đồng ý giúp đỡ thì quá tốt rồi, chỉ là dù sao người ta cũng là vợ chồng phải tương trợ lẫn nhau. | Dựa vào cái gì mà giúp một người ngoài như anh chứ?
Hơn nữa, nếu Tôn Vệ Đông thua cuộc thi có lợi gì cho cô ta?
Khương Anh nhìn thấu được sự đắn đo của anh: “Lát nữa ra ngoài tôi sẽ nói với cậu, tôi lên thay đồ trước đã”.
Triệu Dương khá phòng bị: “Ra ngoài, đi đâu?”
Khương Anh tít mắt: “Tâm trạng không tốt, muốn uống rượu không? Sao nào, vậy cũng không được à?”
Triệu Dương nghe cô ta châm chọc cũng không thèm phản ứng lại: “Bạn gái tôi sắp tan làm rồi, tôi phải về nhà”.
“Nhìn không ra một người đàn ông cao lớn thế này mà lại sợ vợ như vậy đấy?”
“Tôi tự nguyện, chị có ý kiến gì không?”
“Chín giờ tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, nếu cậu không đến tôi sẽ đi tìm Tôn Vệ Đông, nếu tôi bị anh ta giết thì đó là do cậu hại!”
Lúc Triệu Dương quay lại xe vô cùng mệt mỏi, vốn dĩ hôm nay đến để giải quyết phiền phức, nhưng không ngờ lại gây thêm phiền phức lớn hơn.
Tiểu Ngũ thận trọng hỏi: “Anh Dương, anh không sao chứ?”
“Không sao, về đã rồi nói”.
…
Triệu Dương vừa chuẩn bị cơm nước xong xuôi thì Tô Linh bước vào.
Anh đứng nhìn ở cửa: “Sao muộn thế?”
Tô Linh trừng mắt lên: “Nhìn gì thế, tài xế chở tôi về mà”.
Triệu Dương đưa dép cho cô: “Tôi không có ý đó”.
“Thôi đi, đừng nghĩ tôi không biết anh đang nghĩ gì, anh sợ Từ Hoa Dương đang trong xe phải không?”
Triệu Dương bị đoán trúng tim đen nên ngại ngùng lúng túng.
Tô Linh thản nhiên giải thích: “Dạo gần đây anh ta không ở Thiên Châu nữa”.
Triệu Dương cảm thấy nhẹ nhõm: “Tôi có hỏi cô cái đó đâu, ăn cơm thôi”.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.