Chương 14: Sau này anh nuôi tôi
Bảo Tú
11/11/2020
Triệu Dương nhất thời ngây ra, vô số đêm anh nằm mơ, chẳng phải là vì đợi câu này sao?
Nhưng hiện giờ điều đó thực sự xảy ra, anh lại cảm giác như một giấc mơ.
Đột nhiên, một tiếng còi chói tai phá vỡ mọi ảo mộng.
Triệu Dương như tỉnh khỏi cơn mơ, lắc đầu nói: “Anh xin lỗi”.
“Tại sao?”
“Anh đã kết hôn rồi”, một câu nói vô cùng bình thường nhưng lại khiến Triệu Dương cảm thấy một cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có.
Hiện giờ anh không còn gì lưu luyến, cũng chẳng còn gì trói buộc, bước lớn trở về xe.
Tô Linh kéo gương trang điểm lên, lúc ngẩng đầu vừa hay liếc thấy ánh mắt Thư Tình, dịu dàng lạnh lùng, cũng đâm thẳng vào lòng người.
Khoé miệng cô hơi giương lên, không nhịn được có chút đắc ý. Cho dù tôi không thích Triệu Dương thì đó cũng là người đàn ông của tôi, chỉ cần tôi vẫn chưa buông tay, nào đến lượt cô thọc gậy bánh xe?
Triệu Dương vẫn không biết ánh mắt hai người phụ nữ đang giao đấu, khẽ đóng cửa xe: “Chúng ta đi thôi”.
Tô Linh nhún vai nói: “Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý phá hỏng không khí giữa hai người, không cẩn thận đụng vào thôi”.
Một câu giải thích không chút thuyết phục, nhưng lại khiến Triệu Dương cảm thấy buồn cười.
Tô Linh tiện miệng nói: “Sao anh cười vô lại thế, lẽ nào quay lại rồi sao? Anh yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản anh, chờ mai Cục dân chính mở cửa, hai chúng ta sẽ làm thủ tục”.
Triệu Dương lắc đầu: “Không, tôi chỉ không ngờ nữ thần như cô mà cũng ghen”.
“Ghen? Tôi ghen vì anh? Anh mơ mộng cái gì đấy?”
Tô Linh trợn trắng mắt, lúc xe lướt qua bên cạnh Thư Tình, ma xui quỷ khiến cô hạ nửa cửa kính xe xuống.
Cô vẫy tay, tâm trạng rất tốt nói: “Bác sĩ Thư, hôm khác gặp nhé!”
“Được, hôm khác gặp!” Thư Tình nhếch khoé miệng, có ý trêu chọc.
Mãi cho đến khi xe ra khỏi bệnh viện, ánh mắt Tô Linh mới rời khỏi kính chiếu hậu.
“Không nhìn ra anh cũng có duyên với phụ nữ phết, vừa rồi nếu anh không ở đó, người phụ nữ này chắc chắn kéo tôi ra đánh một trận”.
Triệu Dương hiếu kì hỏi: “Cô cũng có lúc sợ sao?”
Tô Linh ra vẻ đương nhiên hỏi lại: “Tôi đương nhiên không sợ, nhưng tại sao tôi phải vì anh mà đánh nhau với người phụ nữ khác chứ?”
Triệu Dương thấy mình nói không lại cô, dứt khoát ngậm miệng lại.
Tô Linh vẫn không tha: “Anh đừng giả chết, nói đi, rốt cuộc anh với bác Hoàng có quan hệ gì? Đúng là không ngờ đấy, tôi với bác Hoàng quen biết bao nhiêu năm, vậy mà còn không có mặt mũi bằng anh”.
“Quan hệ công việc”.
Tô Linh tự thấy mình bắt được sơ hở của anh: “Công việc? Anh lấy đâu ra việc, trước kia chẳng phải anh làm lính sao? Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có lừa tôi, cho dù anh không nói thì tôi cũng có thể hỏi được từ chỗ bác Hoàng”.
Ký ức của Triệu Dương mơ hồ nhớ lại năm đó: “Giáo sư Hoàng trước kia nghiên cứu khoa học ở nước ngoài, gặp bạo loạn của phần tử khủng bố bản địa, lúc đó là tôi đưa ông ấy về nước”.
“Cái anh nói là lực lượng gìn giữ hoà bình?”
Không phải Tô Linh thông minh, mà là chiến tranh trong thời đại hòa bình rất dễ khiến người ta sinh ra liên tưởng.
“Cứ coi là thế đi”.
Triệu Dương không giải thích quá nhiều.
Tô Linh vô cùng khó hiểu, túm lấy vấn đề này tiếp tục truy hỏi. Nhưng bất kể cô hỏi thế nào, cũng không nhận được nửa câu trả lời mà cô muốn biết.
“Xì, ra vẻ gì chứ!”
Cô ngoài miệng không quan tâm, nhưng trong lòng thì cực kỳ tò mò.
Trực giác nói cho cô biết chắc chắn không đơn giản như Triệu Dương nói, điều này có thể nhìn ra được từ thái độ của giáo sư Hoàng.
Cô càng nghĩ càng tức.
“Rõ ràng anh quen bác Hoàng, nhưng lại không nói sớm, có phải cố ý giả heo ăn thịt hổ không?”
“Tôi đúng là không nhìn ra cô lại hẹp hòi như vậy”.
“Giờ thì mãn nguyện rồi, Thôi Kiếm kia hận không thể nịnh bợ anh, đến Thư Tình cũng hồi tâm chuyển ý, uổng cho tôi hôm nay làm người xấu”.
Triệu Dương lớn tiếng kêu oan: “Cô hiểu lầm rồi, trước kia tôi chỉ biết giáo sư Hoàng nghiên cứu dược phẩm, đâu biết ông ấy là viện trưởng của bệnh viện Thiên Châu?”
“Hơn nữa, lần trước chúng tôi gặp nhau là vào mấy năm trước, tôi đã quên chuyện này lâu rồi”.
Tô Linh trong lòng đã tin tám phần, nhưng ngoài miệng vẫn không hài lòng: “Tôi thấy anh chính là cố ý, tôi mặc kệ, trong lòng tôi thấy hụt hẫng”.
Triệu Dương nhìn thời gian: “Vậy tôi mời cô ăn tối đền tội nhé?”
“Sao nào, lại ăn canh cay?”
Tô Linh vốn chỉ trêu đùa, không có ý móc mỉa, nhưng lại khiến người ta nhớ đến sự không vui buổi trưa.
Nhất thời, không khí có chút ngượng ngùng.
Triệu Dương chuyển chủ đề: “Gần đây có siêu thị không? Chúng ta đi mua chút rau đi”.
Lần này đến lượt Tô Linh kinh ngạc: “Anh muốn nấu cơm?”
Triệu Dương không giải thích, chờ Tô Linh dừng hẳn xe, anh nhanh chân bước vào siêu thị.
Tô Linh do dự một chút mới vào theo.
Là hòn ngọc trong tay nhà họ Tô, cô thường xuyên đi siêu thị, nhưng mua rau thì là lần đầu.
Dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ và cảm giác mới mẻ, cô ma xui quỷ khiến cũng theo vào. Triệu Dương đẩy xe mua hàng đi phía trước, Tô Linh tụt lại mấy bước đi phía sau.
Sợ Triệu Dương hiểu lầm, cô vội vàng mở miệng: “Nói trước nhé, tôi không biết nấu cơm, phòng bếp trong nhà lại càng chưa từng dùng, anh đừng trông đợi vào tôi”.
Triệu Dương đương nhiên không trông đợi Tô nữ thần sẽ xuống bếp vì anh, hỏi đơn giản khẩu vị của cô.
Tô Linh không nói được tên món ăn, chỉ tiện miệng nói mấy loại thực phẩm.
Triệu Dương nghe xong thở phào nhẹ nhõm, khẩu vị của cô khá thanh đạm, thơm ngon là được, không thích chua ngọt và cay tê, không trái ngược với anh, không đến nỗi ai phải theo ai.
Không lâu sau, một con cá, hơn hai lạng thịt và mấy loại rau xanh đã vào xe.
Tô Linh thoả mãn lòng hiếu kỳ, lập tức không đi lung tung nữa, quen đường quen nẻo đến khu đồ ăn vặt, chẳng mấy chốc đã chất đầy xe mua hàng.
Lúc thanh toán, Triệu Dương ngây người.
Đơn hàng này hết hơn 800, mua thức ăn nhiều lắm là 50, còn lại toàn bộ là đồ ăn vặt nhập khẩu và các loại hoa quả sấy, riêng hộp sô-cô-la kia đã hơn 300.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được khoảng cách to lớn giữa mình và nữ thần, chỉ một xe đồ ăn vặt như vậy đã ngốn hết gần nửa tháng lương, càng đừng nhắc đến số mỹ phẩm động tý là hàng trăm hàng ngàn tệ.
Nói không đau lòng là giả, hơn cả vẫn là áp lực to lớn.
Hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ mà nữ thần mang đến đương nhiên là sướиɠ, nhưng cái giá phải trả phía sau quả thực không nhỏ.
Quả nhiên, Tô đại tiểu thư đúng thật không phải là người mà đàn ông bình thường có thể hầu hạ được.
Anh vốn tưởng hai người chỉ có chút khác biệt về tính cách và thế giới quan, mài giũa dần dần kiểu gì cũng có thể mài bằng sắc cạnh.
Nhưng tiếp xúc rồi mới phát hiện, riêng thói quen chi tiêu đã là một hố sâu to lớn không thể vượt qua.
Bảo Tô đại tiểu thư từ nhỏ đã ăn sung mặc sướиɠ từ giờ phải sống yên phận?
Câu này nói ra miệng kiểu gì cũng như chuyện nghìn lẻ một đêm.
Tô Linh cũng phát hiện sự bất thường, sợ Triệu Dương xấu hổ, cô chủ động giải thích: “Không sao, đều là đồ của tôi, tôi thanh toán là được”.
Như sớm có chuẩn bị, cô rút một tấm thẻ ngân hàng trong ví ra, giành đưa trước.
Không chờ Triệu Dương lên tiếng, chuyện mất mặt đã xảy ra. Tít một tiếng chói tai, trong thẻ không có tiền.
Tô Linh nghi hoặc, đồng thời đưa một tấm thẻ khác, vẫn kết quả tương tự.
Lần này đến lượt Tô Linh xấu hổ. Cô không có thói quen mang theo tiền mặt, nhưng lục hết thẻ trong ví tiền, đưa hết thẻ này đến thẻ khác vẫn không có thẻ nào dùng được.
Mọi người xếp hàng phía sau bắt đầu xì xào bàn tán.
“Có thể nhanh hơn chút được không? Bao nhiêu người đang chờ đây này!”
“Không có tiền đi siêu thị làm gì? Thật là!”
Tô Linh có chút tức giận hỏi: “Cái máy này của các cô có phải có vấn đề không vậy?”
Thái độ của nhân viên thu ngân hơi lạnh nhạt: “Xin lỗi, máy móc bình thường ạ”.
Tô Linh chưa bao giờ phải chịu sự uất ức thế này, nhưng lại không có chỗ nào phát tác. Khốn cảnh không có tiền khiến cô chỉ muốn tìm lỗ nẻ dưới đất để chui vào.
Thời khắc mấu chốt, Triệu Dương giải vây cho cô: “Để tôi”.
Nói xong, anh đưa thẻ lương của mình ra.
Quẹt thẻ thanh toán, máy móc không có bất cứ sự bất thường nào.
Lúc ra khỏi quầy thu ngân, Tô Linh cúi đầu, khiến người ta không thấy được vẻ mặt cô.
“Tiền này coi như tôi vay, về tôi trả”.
Triệu Dương vốn không định bảo cô trả, nhưng hiện giờ nói câu này ra, sẽ chỉ càng khiến cô khó xử hơn, nên mặc nhận.
Tô Linh bước nhanh mấy bước, móc điện thoại ra kiểm tra một lúc, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
Một lúc sau, đầu kia điện thoại truyền đến giọng một người phụ nữ.
Tô Linh chất vấn với giọng không vui: “Có phải là dì giở trò không?”
Người phụ nữ dường như đã lường trước, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Tao không hiểu mày đang nói gì cả”.
“Tại sao thẻ ngân hàng của tôi bị đóng băng toàn bộ?”
“Nhà họ Tô hiện giờ rất khó khăn, tất cả tiền đều dùng để vượt qua cửa ải này. Ngoài lương, trong nhà không còn thừa tiền cho mày nữa”.
Tô Linh nhất thời á khẩu không nói được gì: “Dì…”
Người phụ nữ lạnh lùng đáp trả: “Đây chẳng phải kết quả mày muốn sao? Đây chẳng phải sự tự do mày muốn sao? Nếu mày không muốn gánh áp lực gia tộc mang lại, thì đây chính là điều mày phải đối mặt”.
Tô Linh biết tỏng suy nghĩ của đối phương, hừ lạnh nói: “Dì đừng tưởng như vậy là có thể ép tôi cúi đầu”.
Người phụ nữ thong thả đáp: “Tao không muốn ép mày, tình hình trong nhà mày rõ hơn tao”.
Nghĩ một lát bà ta lại bổ sung: “Đúng rồi, biệt thự và xe mày cứ dùng đi, nếu tình hình xấu đi, trong nhà có thể sẽ thu lại đó”.
Tô Linh nổi giận: “Ngô Mai, dì đừng có quá đáng! Nhà là quà sinh nhật bố cho tôi, dì có quyền gì lấy đi?”
Trong điện thoại đối đáp chan chát: “Dựa vào việc tao là dì mày, bố mày vẫn đang hôn mê, trong nhà tao là người quyết!”
Tô Linh mỉa mai: “Như vậy là dì có thể quang minh chính đại tu hú chiếm tổ chim khách?”
Bà ta cũng không cãi nhau với cô nữa, dịu giọng xuống: “Tao biết mày với thằng bảo vệ kia chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ cần mày chịu quay đầu, tao tin chúng ta có thể đoàn kết vượt qua cửa ải khó khăn”.
Tô Linh quay đầu nhìn Triệu Dương một cái, không phục nói: “Chúng tôi sống rất hạnh phúc, không cần dì quan tâm”.
Người phụ nữ trực tiếp vạch trần: “Vậy sao? Tao đã nghe ngóng bối cảnh của tên Triệu Dương đó rồi, bộ đội xuất ngũ, trong nhà có mẹ già bị bệnh, lương xuất ngũ đều được dùng để nộp viện phí”.
“Hơn 500 ngàn tiền phẫu thuật cho dù mày trả giúp nó, thì việc hồi phục sau đó cũng là cái động không đáy”.
Nói rồi, giọng điệu bà ta gần như châm chọc: “Chỉ với tiền lương 5200 tệ mỗi tháng của cậu ta thì lấy đâu ra đủ? Cậu ta lấy gì nuôi mày?”
Tô Linh không còn hơi phản bác, dứt khoát nói mỉa: “Nếu tôi chết đói thì chẳng phải đúng ý dì sao?”
Giọng người phụ nữ cao lên mấy độ: “Mày không thích Ngụy Đông Minh thì tao có thể giới thiệu người khác cho mày! Lẽ nào vì đối đầu với tao, mày thực sự muốn cắt đứt hạnh phúc của mình sao?”
Tô Linh cắn chặt khoé môi, nước mắt ầng ậng trong khoang mắt: “Cảm ơn ý tốt của dì, tôi xin nhận”.
Người phụ nữ thở dài: “Không chịu được thì quay về, có tao ở đây, trong nhà không ai dám cười nhạo mày cả. Nếu mày diễn giả thành thật với tên bảo vệ kia, mày sẽ hối hận cả đời!”
Bà ta hiểu tính của Tô Linh, mềm cứng không ăn, nếu chiêu này không hiệu quả thì bà ta còn cách khác.
Tóm lại không thể để tên bảo vệ kẻ vô danh tiểu tốt kia đường hoàng bước lên đỉnh cao.
Triệu Dương vẫn chưa biết bản thân đã bị người ta phán tử hình, hai tay anh xách túi mua hàng, cho dù không nghe thấy nội dung trong điện thoại, nhưng từ vẻ mặt của Tô Linh, anh mơ hồ cũng có thể đoán được mấy phần.
Vốn anh định bước lên an ủi, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Nhất là vành mắt đỏ hoe và sự quật cường cứng rắn không chịu cúi đầu của Tô Linh khiến anh nhìn mà đau lòng.
Tô Linh mở miệng trước: “Những lời anh nói trước kia còn được tính không?”
Triệu Dương ngẩn ra: “Lời gì?”
“Sau này anh nuôi tôi!”
Nhưng hiện giờ điều đó thực sự xảy ra, anh lại cảm giác như một giấc mơ.
Đột nhiên, một tiếng còi chói tai phá vỡ mọi ảo mộng.
Triệu Dương như tỉnh khỏi cơn mơ, lắc đầu nói: “Anh xin lỗi”.
“Tại sao?”
“Anh đã kết hôn rồi”, một câu nói vô cùng bình thường nhưng lại khiến Triệu Dương cảm thấy một cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có.
Hiện giờ anh không còn gì lưu luyến, cũng chẳng còn gì trói buộc, bước lớn trở về xe.
Tô Linh kéo gương trang điểm lên, lúc ngẩng đầu vừa hay liếc thấy ánh mắt Thư Tình, dịu dàng lạnh lùng, cũng đâm thẳng vào lòng người.
Khoé miệng cô hơi giương lên, không nhịn được có chút đắc ý. Cho dù tôi không thích Triệu Dương thì đó cũng là người đàn ông của tôi, chỉ cần tôi vẫn chưa buông tay, nào đến lượt cô thọc gậy bánh xe?
Triệu Dương vẫn không biết ánh mắt hai người phụ nữ đang giao đấu, khẽ đóng cửa xe: “Chúng ta đi thôi”.
Tô Linh nhún vai nói: “Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý phá hỏng không khí giữa hai người, không cẩn thận đụng vào thôi”.
Một câu giải thích không chút thuyết phục, nhưng lại khiến Triệu Dương cảm thấy buồn cười.
Tô Linh tiện miệng nói: “Sao anh cười vô lại thế, lẽ nào quay lại rồi sao? Anh yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản anh, chờ mai Cục dân chính mở cửa, hai chúng ta sẽ làm thủ tục”.
Triệu Dương lắc đầu: “Không, tôi chỉ không ngờ nữ thần như cô mà cũng ghen”.
“Ghen? Tôi ghen vì anh? Anh mơ mộng cái gì đấy?”
Tô Linh trợn trắng mắt, lúc xe lướt qua bên cạnh Thư Tình, ma xui quỷ khiến cô hạ nửa cửa kính xe xuống.
Cô vẫy tay, tâm trạng rất tốt nói: “Bác sĩ Thư, hôm khác gặp nhé!”
“Được, hôm khác gặp!” Thư Tình nhếch khoé miệng, có ý trêu chọc.
Mãi cho đến khi xe ra khỏi bệnh viện, ánh mắt Tô Linh mới rời khỏi kính chiếu hậu.
“Không nhìn ra anh cũng có duyên với phụ nữ phết, vừa rồi nếu anh không ở đó, người phụ nữ này chắc chắn kéo tôi ra đánh một trận”.
Triệu Dương hiếu kì hỏi: “Cô cũng có lúc sợ sao?”
Tô Linh ra vẻ đương nhiên hỏi lại: “Tôi đương nhiên không sợ, nhưng tại sao tôi phải vì anh mà đánh nhau với người phụ nữ khác chứ?”
Triệu Dương thấy mình nói không lại cô, dứt khoát ngậm miệng lại.
Tô Linh vẫn không tha: “Anh đừng giả chết, nói đi, rốt cuộc anh với bác Hoàng có quan hệ gì? Đúng là không ngờ đấy, tôi với bác Hoàng quen biết bao nhiêu năm, vậy mà còn không có mặt mũi bằng anh”.
“Quan hệ công việc”.
Tô Linh tự thấy mình bắt được sơ hở của anh: “Công việc? Anh lấy đâu ra việc, trước kia chẳng phải anh làm lính sao? Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có lừa tôi, cho dù anh không nói thì tôi cũng có thể hỏi được từ chỗ bác Hoàng”.
Ký ức của Triệu Dương mơ hồ nhớ lại năm đó: “Giáo sư Hoàng trước kia nghiên cứu khoa học ở nước ngoài, gặp bạo loạn của phần tử khủng bố bản địa, lúc đó là tôi đưa ông ấy về nước”.
“Cái anh nói là lực lượng gìn giữ hoà bình?”
Không phải Tô Linh thông minh, mà là chiến tranh trong thời đại hòa bình rất dễ khiến người ta sinh ra liên tưởng.
“Cứ coi là thế đi”.
Triệu Dương không giải thích quá nhiều.
Tô Linh vô cùng khó hiểu, túm lấy vấn đề này tiếp tục truy hỏi. Nhưng bất kể cô hỏi thế nào, cũng không nhận được nửa câu trả lời mà cô muốn biết.
“Xì, ra vẻ gì chứ!”
Cô ngoài miệng không quan tâm, nhưng trong lòng thì cực kỳ tò mò.
Trực giác nói cho cô biết chắc chắn không đơn giản như Triệu Dương nói, điều này có thể nhìn ra được từ thái độ của giáo sư Hoàng.
Cô càng nghĩ càng tức.
“Rõ ràng anh quen bác Hoàng, nhưng lại không nói sớm, có phải cố ý giả heo ăn thịt hổ không?”
“Tôi đúng là không nhìn ra cô lại hẹp hòi như vậy”.
“Giờ thì mãn nguyện rồi, Thôi Kiếm kia hận không thể nịnh bợ anh, đến Thư Tình cũng hồi tâm chuyển ý, uổng cho tôi hôm nay làm người xấu”.
Triệu Dương lớn tiếng kêu oan: “Cô hiểu lầm rồi, trước kia tôi chỉ biết giáo sư Hoàng nghiên cứu dược phẩm, đâu biết ông ấy là viện trưởng của bệnh viện Thiên Châu?”
“Hơn nữa, lần trước chúng tôi gặp nhau là vào mấy năm trước, tôi đã quên chuyện này lâu rồi”.
Tô Linh trong lòng đã tin tám phần, nhưng ngoài miệng vẫn không hài lòng: “Tôi thấy anh chính là cố ý, tôi mặc kệ, trong lòng tôi thấy hụt hẫng”.
Triệu Dương nhìn thời gian: “Vậy tôi mời cô ăn tối đền tội nhé?”
“Sao nào, lại ăn canh cay?”
Tô Linh vốn chỉ trêu đùa, không có ý móc mỉa, nhưng lại khiến người ta nhớ đến sự không vui buổi trưa.
Nhất thời, không khí có chút ngượng ngùng.
Triệu Dương chuyển chủ đề: “Gần đây có siêu thị không? Chúng ta đi mua chút rau đi”.
Lần này đến lượt Tô Linh kinh ngạc: “Anh muốn nấu cơm?”
Triệu Dương không giải thích, chờ Tô Linh dừng hẳn xe, anh nhanh chân bước vào siêu thị.
Tô Linh do dự một chút mới vào theo.
Là hòn ngọc trong tay nhà họ Tô, cô thường xuyên đi siêu thị, nhưng mua rau thì là lần đầu.
Dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ và cảm giác mới mẻ, cô ma xui quỷ khiến cũng theo vào. Triệu Dương đẩy xe mua hàng đi phía trước, Tô Linh tụt lại mấy bước đi phía sau.
Sợ Triệu Dương hiểu lầm, cô vội vàng mở miệng: “Nói trước nhé, tôi không biết nấu cơm, phòng bếp trong nhà lại càng chưa từng dùng, anh đừng trông đợi vào tôi”.
Triệu Dương đương nhiên không trông đợi Tô nữ thần sẽ xuống bếp vì anh, hỏi đơn giản khẩu vị của cô.
Tô Linh không nói được tên món ăn, chỉ tiện miệng nói mấy loại thực phẩm.
Triệu Dương nghe xong thở phào nhẹ nhõm, khẩu vị của cô khá thanh đạm, thơm ngon là được, không thích chua ngọt và cay tê, không trái ngược với anh, không đến nỗi ai phải theo ai.
Không lâu sau, một con cá, hơn hai lạng thịt và mấy loại rau xanh đã vào xe.
Tô Linh thoả mãn lòng hiếu kỳ, lập tức không đi lung tung nữa, quen đường quen nẻo đến khu đồ ăn vặt, chẳng mấy chốc đã chất đầy xe mua hàng.
Lúc thanh toán, Triệu Dương ngây người.
Đơn hàng này hết hơn 800, mua thức ăn nhiều lắm là 50, còn lại toàn bộ là đồ ăn vặt nhập khẩu và các loại hoa quả sấy, riêng hộp sô-cô-la kia đã hơn 300.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được khoảng cách to lớn giữa mình và nữ thần, chỉ một xe đồ ăn vặt như vậy đã ngốn hết gần nửa tháng lương, càng đừng nhắc đến số mỹ phẩm động tý là hàng trăm hàng ngàn tệ.
Nói không đau lòng là giả, hơn cả vẫn là áp lực to lớn.
Hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ mà nữ thần mang đến đương nhiên là sướиɠ, nhưng cái giá phải trả phía sau quả thực không nhỏ.
Quả nhiên, Tô đại tiểu thư đúng thật không phải là người mà đàn ông bình thường có thể hầu hạ được.
Anh vốn tưởng hai người chỉ có chút khác biệt về tính cách và thế giới quan, mài giũa dần dần kiểu gì cũng có thể mài bằng sắc cạnh.
Nhưng tiếp xúc rồi mới phát hiện, riêng thói quen chi tiêu đã là một hố sâu to lớn không thể vượt qua.
Bảo Tô đại tiểu thư từ nhỏ đã ăn sung mặc sướиɠ từ giờ phải sống yên phận?
Câu này nói ra miệng kiểu gì cũng như chuyện nghìn lẻ một đêm.
Tô Linh cũng phát hiện sự bất thường, sợ Triệu Dương xấu hổ, cô chủ động giải thích: “Không sao, đều là đồ của tôi, tôi thanh toán là được”.
Như sớm có chuẩn bị, cô rút một tấm thẻ ngân hàng trong ví ra, giành đưa trước.
Không chờ Triệu Dương lên tiếng, chuyện mất mặt đã xảy ra. Tít một tiếng chói tai, trong thẻ không có tiền.
Tô Linh nghi hoặc, đồng thời đưa một tấm thẻ khác, vẫn kết quả tương tự.
Lần này đến lượt Tô Linh xấu hổ. Cô không có thói quen mang theo tiền mặt, nhưng lục hết thẻ trong ví tiền, đưa hết thẻ này đến thẻ khác vẫn không có thẻ nào dùng được.
Mọi người xếp hàng phía sau bắt đầu xì xào bàn tán.
“Có thể nhanh hơn chút được không? Bao nhiêu người đang chờ đây này!”
“Không có tiền đi siêu thị làm gì? Thật là!”
Tô Linh có chút tức giận hỏi: “Cái máy này của các cô có phải có vấn đề không vậy?”
Thái độ của nhân viên thu ngân hơi lạnh nhạt: “Xin lỗi, máy móc bình thường ạ”.
Tô Linh chưa bao giờ phải chịu sự uất ức thế này, nhưng lại không có chỗ nào phát tác. Khốn cảnh không có tiền khiến cô chỉ muốn tìm lỗ nẻ dưới đất để chui vào.
Thời khắc mấu chốt, Triệu Dương giải vây cho cô: “Để tôi”.
Nói xong, anh đưa thẻ lương của mình ra.
Quẹt thẻ thanh toán, máy móc không có bất cứ sự bất thường nào.
Lúc ra khỏi quầy thu ngân, Tô Linh cúi đầu, khiến người ta không thấy được vẻ mặt cô.
“Tiền này coi như tôi vay, về tôi trả”.
Triệu Dương vốn không định bảo cô trả, nhưng hiện giờ nói câu này ra, sẽ chỉ càng khiến cô khó xử hơn, nên mặc nhận.
Tô Linh bước nhanh mấy bước, móc điện thoại ra kiểm tra một lúc, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
Một lúc sau, đầu kia điện thoại truyền đến giọng một người phụ nữ.
Tô Linh chất vấn với giọng không vui: “Có phải là dì giở trò không?”
Người phụ nữ dường như đã lường trước, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Tao không hiểu mày đang nói gì cả”.
“Tại sao thẻ ngân hàng của tôi bị đóng băng toàn bộ?”
“Nhà họ Tô hiện giờ rất khó khăn, tất cả tiền đều dùng để vượt qua cửa ải này. Ngoài lương, trong nhà không còn thừa tiền cho mày nữa”.
Tô Linh nhất thời á khẩu không nói được gì: “Dì…”
Người phụ nữ lạnh lùng đáp trả: “Đây chẳng phải kết quả mày muốn sao? Đây chẳng phải sự tự do mày muốn sao? Nếu mày không muốn gánh áp lực gia tộc mang lại, thì đây chính là điều mày phải đối mặt”.
Tô Linh biết tỏng suy nghĩ của đối phương, hừ lạnh nói: “Dì đừng tưởng như vậy là có thể ép tôi cúi đầu”.
Người phụ nữ thong thả đáp: “Tao không muốn ép mày, tình hình trong nhà mày rõ hơn tao”.
Nghĩ một lát bà ta lại bổ sung: “Đúng rồi, biệt thự và xe mày cứ dùng đi, nếu tình hình xấu đi, trong nhà có thể sẽ thu lại đó”.
Tô Linh nổi giận: “Ngô Mai, dì đừng có quá đáng! Nhà là quà sinh nhật bố cho tôi, dì có quyền gì lấy đi?”
Trong điện thoại đối đáp chan chát: “Dựa vào việc tao là dì mày, bố mày vẫn đang hôn mê, trong nhà tao là người quyết!”
Tô Linh mỉa mai: “Như vậy là dì có thể quang minh chính đại tu hú chiếm tổ chim khách?”
Bà ta cũng không cãi nhau với cô nữa, dịu giọng xuống: “Tao biết mày với thằng bảo vệ kia chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ cần mày chịu quay đầu, tao tin chúng ta có thể đoàn kết vượt qua cửa ải khó khăn”.
Tô Linh quay đầu nhìn Triệu Dương một cái, không phục nói: “Chúng tôi sống rất hạnh phúc, không cần dì quan tâm”.
Người phụ nữ trực tiếp vạch trần: “Vậy sao? Tao đã nghe ngóng bối cảnh của tên Triệu Dương đó rồi, bộ đội xuất ngũ, trong nhà có mẹ già bị bệnh, lương xuất ngũ đều được dùng để nộp viện phí”.
“Hơn 500 ngàn tiền phẫu thuật cho dù mày trả giúp nó, thì việc hồi phục sau đó cũng là cái động không đáy”.
Nói rồi, giọng điệu bà ta gần như châm chọc: “Chỉ với tiền lương 5200 tệ mỗi tháng của cậu ta thì lấy đâu ra đủ? Cậu ta lấy gì nuôi mày?”
Tô Linh không còn hơi phản bác, dứt khoát nói mỉa: “Nếu tôi chết đói thì chẳng phải đúng ý dì sao?”
Giọng người phụ nữ cao lên mấy độ: “Mày không thích Ngụy Đông Minh thì tao có thể giới thiệu người khác cho mày! Lẽ nào vì đối đầu với tao, mày thực sự muốn cắt đứt hạnh phúc của mình sao?”
Tô Linh cắn chặt khoé môi, nước mắt ầng ậng trong khoang mắt: “Cảm ơn ý tốt của dì, tôi xin nhận”.
Người phụ nữ thở dài: “Không chịu được thì quay về, có tao ở đây, trong nhà không ai dám cười nhạo mày cả. Nếu mày diễn giả thành thật với tên bảo vệ kia, mày sẽ hối hận cả đời!”
Bà ta hiểu tính của Tô Linh, mềm cứng không ăn, nếu chiêu này không hiệu quả thì bà ta còn cách khác.
Tóm lại không thể để tên bảo vệ kẻ vô danh tiểu tốt kia đường hoàng bước lên đỉnh cao.
Triệu Dương vẫn chưa biết bản thân đã bị người ta phán tử hình, hai tay anh xách túi mua hàng, cho dù không nghe thấy nội dung trong điện thoại, nhưng từ vẻ mặt của Tô Linh, anh mơ hồ cũng có thể đoán được mấy phần.
Vốn anh định bước lên an ủi, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Nhất là vành mắt đỏ hoe và sự quật cường cứng rắn không chịu cúi đầu của Tô Linh khiến anh nhìn mà đau lòng.
Tô Linh mở miệng trước: “Những lời anh nói trước kia còn được tính không?”
Triệu Dương ngẩn ra: “Lời gì?”
“Sau này anh nuôi tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.