Chương 146: Thông báo cho người nhà
Bảo Tú
05/12/2020
Bị anh Đao nhìn chằm chằm, tên côn đồ khẽ gật đầu.
Có hắn ra hiệu, sự tự tin của anh Đao khi bị Triệu Dương đánh bỗng dần khôi phục.
Hắn thở dài một hơi rồi mới nói: “Triệu Dương, đây cũng chẳng phải ngày đầu tiên tao ra ngoài lăn lộn, mày hù dọa ai chứ? Đừng nói là tao không có ý gì với tổng giám đốc Vương, dù tao có muốn theo đuổi cô ta thật, trai chưa vợ gái chưa chồng, ngay cả pháp luật còn chẳng quản nổi thì mày lấy tư cách gì mà chạy tới đây nói này nói nọ?”
Triệu Dương hơi sững sờ, ánh mắt nhìn anh Đao suýt nữa thì mất kiểm soát.
Trong lòng Triệu Dương biết rõ nếu hiện giờ không ép anh Đao vào khuôn khổ thì sau này cũng chẳng có cơ hội nữa, đôi bên ắt sẽ rơi vào cục diện bế tắc không thể hòa giải.
Đang nghĩ ngợi thì bên ngoài phòng VIP vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Chắc là có người đã báo cảnh sát, ánh sáng trong phòng VIP tối om, ánh đèn pin sáng chói làm lóa mắt mọi người.
Cảnh sát thì trách mắng, đám côn đồ thì lật lọng, khiến Triệu Dương bỗng chốc trở thành mục tiêu công kích.
Vương Như Nguyệt lập tức ra mặt giải thích và bảo lãnh thay cho Triệu Dương.
Ánh mắt anh Đao đảo quanh người Vương Như Nguyệt: “Họ Triệu kia, mẹ kiếp mày chờ đó cho tao, sớm muộn gì tao cũng sẽ bắt mày trả giá cho chuyện hôm nay! Hơn nữa tao cũng không sợ nói mày biết, tao nhắm trúng Vương Như Nguyệt rồi!”
Triệu Dương nheo mắt: “Đời này tao ghét nhất là bị người khác uy hiếp!”
Anh Đao vô cùng tự tin: “Ông đây uy hiếp mày đó, mẹ kiếp mày làm gì được tao?”
“Tao chắc chắn sẽ khiến mày phải hối hận!”
Vừa dứt lời, bàn tay cầm chai rượu của Triệu Dương bỗng siết chặt, dường như đây là lần thứ ba anh đập vỡ bình rượu ở trước mặt mọi người!
Vương Như Nguyệt sững sờ tại chỗ, không hiểu nổi tại sao người đàn ông này làm vậy.
Thấy anh Đao mềm nhũn ngã xuống, Triệu Dương khẽ nhếch khóe miệng, nếu đã là kẻ thù thì sao phải nể mặt đối phương chứ?
Dù hôm nay anh Đao có thoát thân như nào cũng chẳng thể thay đổi sự thật anh ta được người ta khiêng ra khỏi Huy Hoàng, chẳng phải mày sĩ diện lắm sao? Hôm nay tao sẽ khiến mày bẽ mặt!
Triệu Dương vứt bỏ nửa chai rượu còn lại và thản nhiên thừa nhận nói: “Chuyện hôm nay không liên quan tới những người khác, là ân oán riêng giữa hai chúng tôi, tôi theo các anh về đồn”.
Chỉ một câu đã giúp tất cả mọi người ở đây như thoát hết tội.
Đám bảo vệ của Huy Hoàng bỗng ngây người, thấy Triệu Dương nhận hết trách nhiệm lên mình, thầm cảm động nói không nên lời.
Nếu không cần thiết thì chẳng ai muốn dính vào chuyện rắc rối này, dù cho bình an vô sự, nhưng chắc chắn sau này cũng bị cảnh sát nhớ mặt.
Hơn nữa chuyện hôm nay không hề có lý, dù đám côn đồ có chủ động gây hấn thì cũng không thể lạm dụng hình phạt để trả thù riêng.
Thấy Triệu Dương gánh vác mọi tội như thế, rất nhiều người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mã Cương bỗng lên tiếng: “Đúng đúng, chuyện này không liên quan gì tới chúng tôi, ngoài cậu ta ra thì không có ai làm gì cả”.
Tuy nói vậy, nhưng có tấm gương xuất sắc như Triệu Dương ở trước mặt, rất nhiều người không khỏi khinh thường điệu bộ kém cỏi của Mã Cương.
Lần đầu tiên phòng bảo vệ của quán Karaoke Huy Hoàng luôn do Mã Cương đứng đầu bỗng có chút rạn nứt bởi sự xuất hiện của một người ngoài.
…
Vương Như Nguyệt cầm điện thoại, sắc mặt lo lắng đi tới đi lui bên ngoài cục cảnh sát.
Người đã vào trong hơn nửa tiếng rồi, ngoài nhóm người Triệu Dương thì còn có cả vài tên côn đồ làm chứng cũng bị dẫn vào theo.
Anh Đao được đưa vào bệnh viện, còn lúc Triệu Dương ra tay có mọi người chứng kiến, dù đối phương có khiêu khích trước thì chuyện này cũng không thể giải thích rõ.
Vương Như Nguyệt phiền muộn giậm chân, cô có suy nghĩ như nào cũng không hiểu nổi tại sao tên ngốc Triệu Dương này lại hành xử bốc đồng như vậy, làm thế khác gì để người ta nắm thóp chứ?
Cô lăn lộn trên thương trường bao năm, cũng quen biết nhiều mối quan hệ, nhưng một loạt cuộc gọi vừa rồi lại không thể nào liên lạc được.
Vương Như Nguyệt biết rõ vụ kiện tụng giảng hòa vô nguyên tắc kiểu này luôn là vụ hóc búa nhất, hơn nữa lai lịch của đám anh Đao lại nhạy cảm, khả năng là cuộc hòa giải riêng.
Nhưng hiệu suất làm việc hôm nay của phía cảnh sát lại cực kỳ cao, vừa rồi có người ra ngoài báo rằng vụ việc này là cố ý gây thương tích cho người khác, đừng nói là nộp tiền bảo lãnh, có khi còn chẳng được vào thăm, tối nay Triệu Dương sẽ bị đưa tới trại tạm giam.
Đền tiền và còn bị phạt tù là chuyện đương nhiên!
Vương Như Nguyệt không phải phụ nữ chưa từng trải đời, chẳng mấy chốc cô đã đoán ra được manh mối bên trong, đằng sau mọi chuyện như có một bàn tay vô hình đang đưa đẩy trong bóng tối, trông bề ngoài thì có vẻ là công bằng chính nghĩa, nhưng đằng sau lại ẩn chứa vô vàn uẩn khúc.
Cô không hiểu nổi chỉ là một tên côn đồ có thân phận nhạy cảm thôi mà cũng có thể có sức mạnh lớn vậy sao?
Vương Như Nguyệt không dám suy đoán sâu xa, do dự một hồi, cô bèn gọi cho một mối quan hệ mà cô chẳng muốn liên lạc bừa.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu: “Chuyện này không liên quan tới cô, tên họ Triệu đó đắc tội với người ta, cô đừng xen vào”.
“Anh có thể giúp tôi không?”
Giọng nói người đàn ông bỗng lạnh băng: “Cô bảo tôi ra mặt giúp cô cứu vớt người đàn ông khác?”
Vương Như Nguyệt nở nụ cười gượng gạo: “Tại tôi cũng không nhờ được ai nữa”.
Đối phương nói chắc như đinh đóng cột: “Đừng nói là tôi không giúp cô, dù tôi muốn giúp cũng không giúp nổi, người mà tên này đắc tội không đơn giản đâu, chắc chắn sẽ bị phạt tù ba đến năm năm rồi, cô báo cho người nhà cậu ta đi!”
Vương Như Nguyệt chưa kịp nói tiếp thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng máy bận.
Tâm trạng cô lạnh lẽo như rơi vào động băng, thông báo cho người nhà? Chỉ một câu của đối phương đã như phán tội chết cho Triệu Dương.
Vương Như Nguyệt không hiểu chút phiền toái nhỏ thôi mà, làm lớn chuyện cũng chỉ đền thêm chút tiền là được, sao lại trở thành chuyện không thể cứu vãn chứ?
Còn về chuyện thoát ra ngoài, cô chẳng làm được, nếu Triệu Dương không giúp cô thì anh cũng chẳng bị người ta thừa cơ hãm hại.
Nhưng cô đã hỏi hết các mối quan hệ có thể hỏi rồi, giờ phải làm sao đây?
Đột nhiên cô nhớ ra chiếc điện thoại mà lúc Triệu Dương đi ngang qua đã đưa cho cô.
May mà điện thoại không có mật khẩu, vài thao tác đơn giản là có thể mở khóa.
Trên màn hình chỉ có một số điện thoại ghi chú bằng một chữ “Đường”.
Vương Như Nguyệt chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, nhấn phím gọi theo bản năng.
Cuộc gọi vừa kết nối đã nghe thấy có người ở đầu dây bên kia chửi: “Đồ khốn họ Triệu, bà đây đang muốn tìm anh tính sổ đây, anh còn dám gọi điện cho tôi?”
Đầu dây bên kia, Đường Nhu đang rất tức giận, nếu không phải Bạch Băng bảo cô ta nên coi trọng đại cuộc, thì cô ta đã tới đó gây chuyện với tên này từ lâu rồi.
Đến nay cái hậu quả mà bài đăng trên dòng nhật ký lần trước vẫn còn, khiến cô ta trở thành trò cười trên zalo.
Nếu không phải nhiệm vụ cận kề, cô ta có thù ắt sẽ báo!
Nhưng cô ta còn chưa kịp nổi giận tiếp thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nói của phụ nữ: “Chào cô, xin hỏi cô là cô Đường phải không, tôi là bạn của Triệu Dương”.
Đường Nhu đột nhiên sững sờ, sắc mặt cô ta bỗng trở nên kỳ quái khi nghe đối phương kể.
…
Vương Như Nguyệt cúp máy, trong lòng cũng không có tự tin.
Cô không biết có phải mục đích mà Triệu Dương đưa máy cho cô là vậy không, trước mắt cũng chỉ có thể mong còn nước còn tát.
Đúng lúc này, một chiếc xe đỗ trước cửa cục cảnh sát, anh Đao bước ra trước sự dìu đỡ của mấy tên côn đồ.
Thấy Vương Như Nguyệt, cả người hắn dồi dào sức sống: “Ôi, đây chẳng phải là tổng giám đốc Vương sao?”
Theo tiếng nói Vương Như Nguyệt ngoảnh đầu lại, chỉ thấy đầu anh Đao đang quấn băng, vẻ mặt vênh váo không ai bì nổi!
Có hắn ra hiệu, sự tự tin của anh Đao khi bị Triệu Dương đánh bỗng dần khôi phục.
Hắn thở dài một hơi rồi mới nói: “Triệu Dương, đây cũng chẳng phải ngày đầu tiên tao ra ngoài lăn lộn, mày hù dọa ai chứ? Đừng nói là tao không có ý gì với tổng giám đốc Vương, dù tao có muốn theo đuổi cô ta thật, trai chưa vợ gái chưa chồng, ngay cả pháp luật còn chẳng quản nổi thì mày lấy tư cách gì mà chạy tới đây nói này nói nọ?”
Triệu Dương hơi sững sờ, ánh mắt nhìn anh Đao suýt nữa thì mất kiểm soát.
Trong lòng Triệu Dương biết rõ nếu hiện giờ không ép anh Đao vào khuôn khổ thì sau này cũng chẳng có cơ hội nữa, đôi bên ắt sẽ rơi vào cục diện bế tắc không thể hòa giải.
Đang nghĩ ngợi thì bên ngoài phòng VIP vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Chắc là có người đã báo cảnh sát, ánh sáng trong phòng VIP tối om, ánh đèn pin sáng chói làm lóa mắt mọi người.
Cảnh sát thì trách mắng, đám côn đồ thì lật lọng, khiến Triệu Dương bỗng chốc trở thành mục tiêu công kích.
Vương Như Nguyệt lập tức ra mặt giải thích và bảo lãnh thay cho Triệu Dương.
Ánh mắt anh Đao đảo quanh người Vương Như Nguyệt: “Họ Triệu kia, mẹ kiếp mày chờ đó cho tao, sớm muộn gì tao cũng sẽ bắt mày trả giá cho chuyện hôm nay! Hơn nữa tao cũng không sợ nói mày biết, tao nhắm trúng Vương Như Nguyệt rồi!”
Triệu Dương nheo mắt: “Đời này tao ghét nhất là bị người khác uy hiếp!”
Anh Đao vô cùng tự tin: “Ông đây uy hiếp mày đó, mẹ kiếp mày làm gì được tao?”
“Tao chắc chắn sẽ khiến mày phải hối hận!”
Vừa dứt lời, bàn tay cầm chai rượu của Triệu Dương bỗng siết chặt, dường như đây là lần thứ ba anh đập vỡ bình rượu ở trước mặt mọi người!
Vương Như Nguyệt sững sờ tại chỗ, không hiểu nổi tại sao người đàn ông này làm vậy.
Thấy anh Đao mềm nhũn ngã xuống, Triệu Dương khẽ nhếch khóe miệng, nếu đã là kẻ thù thì sao phải nể mặt đối phương chứ?
Dù hôm nay anh Đao có thoát thân như nào cũng chẳng thể thay đổi sự thật anh ta được người ta khiêng ra khỏi Huy Hoàng, chẳng phải mày sĩ diện lắm sao? Hôm nay tao sẽ khiến mày bẽ mặt!
Triệu Dương vứt bỏ nửa chai rượu còn lại và thản nhiên thừa nhận nói: “Chuyện hôm nay không liên quan tới những người khác, là ân oán riêng giữa hai chúng tôi, tôi theo các anh về đồn”.
Chỉ một câu đã giúp tất cả mọi người ở đây như thoát hết tội.
Đám bảo vệ của Huy Hoàng bỗng ngây người, thấy Triệu Dương nhận hết trách nhiệm lên mình, thầm cảm động nói không nên lời.
Nếu không cần thiết thì chẳng ai muốn dính vào chuyện rắc rối này, dù cho bình an vô sự, nhưng chắc chắn sau này cũng bị cảnh sát nhớ mặt.
Hơn nữa chuyện hôm nay không hề có lý, dù đám côn đồ có chủ động gây hấn thì cũng không thể lạm dụng hình phạt để trả thù riêng.
Thấy Triệu Dương gánh vác mọi tội như thế, rất nhiều người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mã Cương bỗng lên tiếng: “Đúng đúng, chuyện này không liên quan gì tới chúng tôi, ngoài cậu ta ra thì không có ai làm gì cả”.
Tuy nói vậy, nhưng có tấm gương xuất sắc như Triệu Dương ở trước mặt, rất nhiều người không khỏi khinh thường điệu bộ kém cỏi của Mã Cương.
Lần đầu tiên phòng bảo vệ của quán Karaoke Huy Hoàng luôn do Mã Cương đứng đầu bỗng có chút rạn nứt bởi sự xuất hiện của một người ngoài.
…
Vương Như Nguyệt cầm điện thoại, sắc mặt lo lắng đi tới đi lui bên ngoài cục cảnh sát.
Người đã vào trong hơn nửa tiếng rồi, ngoài nhóm người Triệu Dương thì còn có cả vài tên côn đồ làm chứng cũng bị dẫn vào theo.
Anh Đao được đưa vào bệnh viện, còn lúc Triệu Dương ra tay có mọi người chứng kiến, dù đối phương có khiêu khích trước thì chuyện này cũng không thể giải thích rõ.
Vương Như Nguyệt phiền muộn giậm chân, cô có suy nghĩ như nào cũng không hiểu nổi tại sao tên ngốc Triệu Dương này lại hành xử bốc đồng như vậy, làm thế khác gì để người ta nắm thóp chứ?
Cô lăn lộn trên thương trường bao năm, cũng quen biết nhiều mối quan hệ, nhưng một loạt cuộc gọi vừa rồi lại không thể nào liên lạc được.
Vương Như Nguyệt biết rõ vụ kiện tụng giảng hòa vô nguyên tắc kiểu này luôn là vụ hóc búa nhất, hơn nữa lai lịch của đám anh Đao lại nhạy cảm, khả năng là cuộc hòa giải riêng.
Nhưng hiệu suất làm việc hôm nay của phía cảnh sát lại cực kỳ cao, vừa rồi có người ra ngoài báo rằng vụ việc này là cố ý gây thương tích cho người khác, đừng nói là nộp tiền bảo lãnh, có khi còn chẳng được vào thăm, tối nay Triệu Dương sẽ bị đưa tới trại tạm giam.
Đền tiền và còn bị phạt tù là chuyện đương nhiên!
Vương Như Nguyệt không phải phụ nữ chưa từng trải đời, chẳng mấy chốc cô đã đoán ra được manh mối bên trong, đằng sau mọi chuyện như có một bàn tay vô hình đang đưa đẩy trong bóng tối, trông bề ngoài thì có vẻ là công bằng chính nghĩa, nhưng đằng sau lại ẩn chứa vô vàn uẩn khúc.
Cô không hiểu nổi chỉ là một tên côn đồ có thân phận nhạy cảm thôi mà cũng có thể có sức mạnh lớn vậy sao?
Vương Như Nguyệt không dám suy đoán sâu xa, do dự một hồi, cô bèn gọi cho một mối quan hệ mà cô chẳng muốn liên lạc bừa.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu: “Chuyện này không liên quan tới cô, tên họ Triệu đó đắc tội với người ta, cô đừng xen vào”.
“Anh có thể giúp tôi không?”
Giọng nói người đàn ông bỗng lạnh băng: “Cô bảo tôi ra mặt giúp cô cứu vớt người đàn ông khác?”
Vương Như Nguyệt nở nụ cười gượng gạo: “Tại tôi cũng không nhờ được ai nữa”.
Đối phương nói chắc như đinh đóng cột: “Đừng nói là tôi không giúp cô, dù tôi muốn giúp cũng không giúp nổi, người mà tên này đắc tội không đơn giản đâu, chắc chắn sẽ bị phạt tù ba đến năm năm rồi, cô báo cho người nhà cậu ta đi!”
Vương Như Nguyệt chưa kịp nói tiếp thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng máy bận.
Tâm trạng cô lạnh lẽo như rơi vào động băng, thông báo cho người nhà? Chỉ một câu của đối phương đã như phán tội chết cho Triệu Dương.
Vương Như Nguyệt không hiểu chút phiền toái nhỏ thôi mà, làm lớn chuyện cũng chỉ đền thêm chút tiền là được, sao lại trở thành chuyện không thể cứu vãn chứ?
Còn về chuyện thoát ra ngoài, cô chẳng làm được, nếu Triệu Dương không giúp cô thì anh cũng chẳng bị người ta thừa cơ hãm hại.
Nhưng cô đã hỏi hết các mối quan hệ có thể hỏi rồi, giờ phải làm sao đây?
Đột nhiên cô nhớ ra chiếc điện thoại mà lúc Triệu Dương đi ngang qua đã đưa cho cô.
May mà điện thoại không có mật khẩu, vài thao tác đơn giản là có thể mở khóa.
Trên màn hình chỉ có một số điện thoại ghi chú bằng một chữ “Đường”.
Vương Như Nguyệt chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, nhấn phím gọi theo bản năng.
Cuộc gọi vừa kết nối đã nghe thấy có người ở đầu dây bên kia chửi: “Đồ khốn họ Triệu, bà đây đang muốn tìm anh tính sổ đây, anh còn dám gọi điện cho tôi?”
Đầu dây bên kia, Đường Nhu đang rất tức giận, nếu không phải Bạch Băng bảo cô ta nên coi trọng đại cuộc, thì cô ta đã tới đó gây chuyện với tên này từ lâu rồi.
Đến nay cái hậu quả mà bài đăng trên dòng nhật ký lần trước vẫn còn, khiến cô ta trở thành trò cười trên zalo.
Nếu không phải nhiệm vụ cận kề, cô ta có thù ắt sẽ báo!
Nhưng cô ta còn chưa kịp nổi giận tiếp thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nói của phụ nữ: “Chào cô, xin hỏi cô là cô Đường phải không, tôi là bạn của Triệu Dương”.
Đường Nhu đột nhiên sững sờ, sắc mặt cô ta bỗng trở nên kỳ quái khi nghe đối phương kể.
…
Vương Như Nguyệt cúp máy, trong lòng cũng không có tự tin.
Cô không biết có phải mục đích mà Triệu Dương đưa máy cho cô là vậy không, trước mắt cũng chỉ có thể mong còn nước còn tát.
Đúng lúc này, một chiếc xe đỗ trước cửa cục cảnh sát, anh Đao bước ra trước sự dìu đỡ của mấy tên côn đồ.
Thấy Vương Như Nguyệt, cả người hắn dồi dào sức sống: “Ôi, đây chẳng phải là tổng giám đốc Vương sao?”
Theo tiếng nói Vương Như Nguyệt ngoảnh đầu lại, chỉ thấy đầu anh Đao đang quấn băng, vẻ mặt vênh váo không ai bì nổi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.