Chương 52: Quyển 4 - Chương 4
Hướng Dương
01/01/2018
~ Editor: Chúc Anh
~ Beta: Bê
Xa xa, nhìn xuyên qua cành lá rậm rạp bên trong là siêu thị, cửa hàng được trang trí bằng giấy dán tường màu lam nhạt, nhưng lại có đủ mọi màu sắc. Áp phích quảng cáo liên tiếp kề sát nhau ở mặt trên, mặt kính trong suốt khúc xạ ra những tia sáng loáng, chiếu xuống phía dưới.
“Siêu thị nhưng cũng có thể giữ được vẻ hoàn hảo không chút tổn hại....” Sự phát hiện này càng làm cho Tĩnh Nhân xác định trực giác của cậu lúc trước: nơi này không hề tầm thường.
Phía trước, Gian Đồng đột nhiên phanh và thắng xe gấp. Phía sau hai người bất ngờ, không kịp chú ý vội khẩn trương phanh xe lại, liền suýt chút nữa đụng phải xe của hắn.
Tĩnh Nhân vừa định lên tiếng hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, Đồng liền quay đầu lại, ngón tay trỏ dựng thẳng ở bên môi làm ra dấu im lặng. “Cửa siêu thị có người trấn giữ.” Hắn nói.
Tĩnh Nhân rướn cổ lên hướng phía trước nhìn qua, quả thực có bóng người ở siêu thị ở cửa đi tới đi lui.
“Tang thi?”
“Hẳn là không phải ” Bạch phủ định, “Trong không khí không có mùi hôi thối, hay là người sống?”
“Trước khi không nhận rõ được đối phương bằng hữu, tốt nhất không nên tùy tiện tiến lên.” Tĩnh Nhân từ khi đã trải qua sự kiện với Lý Cường, nên sau này đối diện với chính loại tình huống này tự nhiên trong tâm lý đã có cảnh giác. Mặc dù đa số mọi người đều rất dễ thân thiết, nhưng cũng khó có thể tránh việc sẽ bất ngờ xuất hiện mấy hạng người điên khùng.
Mọi người lập tức dừng lại tại chỗ.
Trên những ngọn cây Bạch Hoa đung đưa vang lên những tiếng xào xạc.
“Tuy rằng Tĩnh Nhân cậu nói không sai......” Gian Đồng khi đang nói chuyện lại khẽ lơ đãng liếc mắt sang phía những bóng người bên kia, “Có điều, dù có như thế nhưng chờ cũng không phải là biện pháp. Thức ăn nước uống là điều thiết yếu cần, không thể chỉ bởi vì có người ở mà liền vứt bỏ đi những thứ nhu yếu phẩm có thể sẽ rất đáng giá kia lại trong siêu thị.”
“Ý của cậu là......”
“Tôi một mình đi trước thăm dò chúng một lúc, các cậu ở gần đây làm yểm trợ, nếu có tình huống gì phát sinh còn có thể đánh bọn họ trở tay không kịp.” Nụ cười trên mặt Gian Đồng nổi lên một chút nhợt nhạt, “Hơn nữa… Tĩnh Nhân, thương pháp của cậu cũng không phải rất tốt sao?”
Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Liền như vậy quyết định đi.”
“Ừ.” Tĩnh Nhân nhẹ nhàng nắm chặt khẩu súng, “Cậu phải chú ý phòng bị đối phương.”
Tĩnh nhân cùng Bạch phía sau bí mật phục kích gần đó, tiếp theo đưa mắt chăm chú không kiêng dè chút nào lên Gian Đồng ở phía trước.
Gian Đồng nhìn như trong lòng không có một chút nào phòng bị, nhưng trên thực tế trên toàn thân, cơ bắp cùng với tinh thần đều đang ở trạng thái căng thẳng. Đối với bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm nên cần phải chuẩn bị thật kỹ càng.
“Là ai?” Bên kia Xích Mộc nhận biết được xa xa có người hướng hắn đi tới, nắm chặt vũ khí được phân phối cho hắn, hướng về đối phương hét lớn một tiếng. Nhưng nếu như chăm chú quan sát, sẽ phát hiện trên thực tế tay hắn đang run rẩy nhè nhẹ.
Đối phương không hề trả lời, Xích Mộc cố đè xuống sự sợ hãi trong nội tâm, lại hô to hỏi một câu, “Ai?!”
“Là con người, không phải tang thi.”
Lần này Gian Đồng đáp lại, khi đang nói chuyện liền đến trước mặt Xích Mộc. Ở trước mắt hắn là một nam sinh có phần gầy yếu. Nếu chỉ đánh giá bằng mắt, thì là một sinh viên Đại học. Hắn nở lộ ra nụ cười hiền hòa, cố gắng giúp đối phương thả lỏng: “Tôi không có ác ý, xin yên tâm.”
Xích Mộc nghe vậy đúng là thoáng thở phào nhẹ nhõm, chí ít nhìn bề ngoài xem ra người trước mặt vô hại. Phải biết, nếu ở lại chỗ này, gặp phải người hung ác xác suất rất lớn. “Cậu cũng là bị bỏ lại ở đây sao?”
Nam sinh không tên một hỏi câu khiến Gian Đồng sững sờ, chưa kịp suy nghĩ ý tứ của hắn trong những lời này, đối phương liền nói một cách hơi quá khích. “Cậu có chuyện gì? Nếu như không có, xin mời rời đi.” tiếp theo Xích Mộc nói.
“Tại sao?”
“Nếu như tôi không đoán sai, cậu cũng là tới nơi này tìm kiếm thức ăn, phải chứ. Có điều cậu đã tới chậm, cái này siêu thị bây giờ là thuộc về chúng tôi, nếu muốn tìm đồ ăn, xin mời đi nơi khác.”
Nam sinh nói một cách lạnh lùng, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt.
~ Beta: Bê
Xa xa, nhìn xuyên qua cành lá rậm rạp bên trong là siêu thị, cửa hàng được trang trí bằng giấy dán tường màu lam nhạt, nhưng lại có đủ mọi màu sắc. Áp phích quảng cáo liên tiếp kề sát nhau ở mặt trên, mặt kính trong suốt khúc xạ ra những tia sáng loáng, chiếu xuống phía dưới.
“Siêu thị nhưng cũng có thể giữ được vẻ hoàn hảo không chút tổn hại....” Sự phát hiện này càng làm cho Tĩnh Nhân xác định trực giác của cậu lúc trước: nơi này không hề tầm thường.
Phía trước, Gian Đồng đột nhiên phanh và thắng xe gấp. Phía sau hai người bất ngờ, không kịp chú ý vội khẩn trương phanh xe lại, liền suýt chút nữa đụng phải xe của hắn.
Tĩnh Nhân vừa định lên tiếng hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, Đồng liền quay đầu lại, ngón tay trỏ dựng thẳng ở bên môi làm ra dấu im lặng. “Cửa siêu thị có người trấn giữ.” Hắn nói.
Tĩnh Nhân rướn cổ lên hướng phía trước nhìn qua, quả thực có bóng người ở siêu thị ở cửa đi tới đi lui.
“Tang thi?”
“Hẳn là không phải ” Bạch phủ định, “Trong không khí không có mùi hôi thối, hay là người sống?”
“Trước khi không nhận rõ được đối phương bằng hữu, tốt nhất không nên tùy tiện tiến lên.” Tĩnh Nhân từ khi đã trải qua sự kiện với Lý Cường, nên sau này đối diện với chính loại tình huống này tự nhiên trong tâm lý đã có cảnh giác. Mặc dù đa số mọi người đều rất dễ thân thiết, nhưng cũng khó có thể tránh việc sẽ bất ngờ xuất hiện mấy hạng người điên khùng.
Mọi người lập tức dừng lại tại chỗ.
Trên những ngọn cây Bạch Hoa đung đưa vang lên những tiếng xào xạc.
“Tuy rằng Tĩnh Nhân cậu nói không sai......” Gian Đồng khi đang nói chuyện lại khẽ lơ đãng liếc mắt sang phía những bóng người bên kia, “Có điều, dù có như thế nhưng chờ cũng không phải là biện pháp. Thức ăn nước uống là điều thiết yếu cần, không thể chỉ bởi vì có người ở mà liền vứt bỏ đi những thứ nhu yếu phẩm có thể sẽ rất đáng giá kia lại trong siêu thị.”
“Ý của cậu là......”
“Tôi một mình đi trước thăm dò chúng một lúc, các cậu ở gần đây làm yểm trợ, nếu có tình huống gì phát sinh còn có thể đánh bọn họ trở tay không kịp.” Nụ cười trên mặt Gian Đồng nổi lên một chút nhợt nhạt, “Hơn nữa… Tĩnh Nhân, thương pháp của cậu cũng không phải rất tốt sao?”
Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Liền như vậy quyết định đi.”
“Ừ.” Tĩnh Nhân nhẹ nhàng nắm chặt khẩu súng, “Cậu phải chú ý phòng bị đối phương.”
Tĩnh nhân cùng Bạch phía sau bí mật phục kích gần đó, tiếp theo đưa mắt chăm chú không kiêng dè chút nào lên Gian Đồng ở phía trước.
Gian Đồng nhìn như trong lòng không có một chút nào phòng bị, nhưng trên thực tế trên toàn thân, cơ bắp cùng với tinh thần đều đang ở trạng thái căng thẳng. Đối với bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm nên cần phải chuẩn bị thật kỹ càng.
“Là ai?” Bên kia Xích Mộc nhận biết được xa xa có người hướng hắn đi tới, nắm chặt vũ khí được phân phối cho hắn, hướng về đối phương hét lớn một tiếng. Nhưng nếu như chăm chú quan sát, sẽ phát hiện trên thực tế tay hắn đang run rẩy nhè nhẹ.
Đối phương không hề trả lời, Xích Mộc cố đè xuống sự sợ hãi trong nội tâm, lại hô to hỏi một câu, “Ai?!”
“Là con người, không phải tang thi.”
Lần này Gian Đồng đáp lại, khi đang nói chuyện liền đến trước mặt Xích Mộc. Ở trước mắt hắn là một nam sinh có phần gầy yếu. Nếu chỉ đánh giá bằng mắt, thì là một sinh viên Đại học. Hắn nở lộ ra nụ cười hiền hòa, cố gắng giúp đối phương thả lỏng: “Tôi không có ác ý, xin yên tâm.”
Xích Mộc nghe vậy đúng là thoáng thở phào nhẹ nhõm, chí ít nhìn bề ngoài xem ra người trước mặt vô hại. Phải biết, nếu ở lại chỗ này, gặp phải người hung ác xác suất rất lớn. “Cậu cũng là bị bỏ lại ở đây sao?”
Nam sinh không tên một hỏi câu khiến Gian Đồng sững sờ, chưa kịp suy nghĩ ý tứ của hắn trong những lời này, đối phương liền nói một cách hơi quá khích. “Cậu có chuyện gì? Nếu như không có, xin mời rời đi.” tiếp theo Xích Mộc nói.
“Tại sao?”
“Nếu như tôi không đoán sai, cậu cũng là tới nơi này tìm kiếm thức ăn, phải chứ. Có điều cậu đã tới chậm, cái này siêu thị bây giờ là thuộc về chúng tôi, nếu muốn tìm đồ ăn, xin mời đi nơi khác.”
Nam sinh nói một cách lạnh lùng, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.