Chương 27
An Tựu
15/04/2017
Bữa cơm này vô cùng vui vẻ hòa thuận, cũng nhờ Phương Cảnh Xán với mẹ
Tiêu trò chuyện rôm rả, mẹ Tiêu chuyên chú gắp đồ ăn cho Phương Xán Xán, đến cô con gái lâu ngày chưa về Tiêu Quả Quả cũng không được đối đãi
nhiệt tình như vậy.
Nhưng mà Tiêu Quả Quả hoàn toản không rảnh để ý tới những chuyện này… cô đang hoàn toàn đắm chìm trong cao lương mỹ vị, đến mức Phương Cảnh Xán gắp đồ ăn cho cô mấy lần cũng đều không biết, dù sao ai gắp thức ăn đến bát của mình, cô chỉ lo vùi đầu ăn…
Nhưng mà, mẹ Tiêu vân luôn chú ý lại cảm thấy kì lạ.
Ngay từ đầu, mẹ Tiêu đã cảm thấy cậu bé hiểu biết lễ phép này nói chuyện cùng mình vô cùng hợp ý, lại thấy được dáng vẻ chiếu cố Quả Quả như vậy, nếu có thể thành một đôi với Quả Quả thì tốt biết bao, nhưng mà ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất. Tướng mạo người ta xuất sắc như vậy, năng lực lại rất tốt, đi làm ở tập đoàn Phương thị, chỉ sợ là sớm đã có bạn gái. Nhưng càng về sau bữa cơm, bà càng nhận thấy có chút bất đồng.
Những món tiểu Phương gắp đều là những món con gái bà thích, hơn nữa cá thì lọc hết xương, tôm thì lột vỏ, rất ân cần, còn chưa nói đến mỗi lần nhìn con gái bà trong ánh mắt không hề che dấu yêu thích...
Đây rõ ràng là có hi vọng nha!
“Tiểu Phương năm nay bao nhiêu tuổi ? Có bạn gái chưa?” Mẹ Tiêu thử thăm dò hỏi.
“28, còn chưa có...” Phương Cảnh Xán có chút ngượng ngùng trả lời.
Mẹ Tiêu trong lòng vui vẻ, còn nói: “Điều kiện con tốt như vậy, tại sao đến tuổi này còn chưa tìm bạn gái? Muốn dì giới thiệu cho con không?”
Phương Cảnh Xán liếc nhìn cô gái bên cạnh lắc lắc đầu nói “Cảm ơn dì, không cần đâu ạ, con đang thích một cô gái, hiện tại đang theo đuổi...”
“À, như vậy a...” Mẹ Tiêu lúc này đã hoàn toàn xác định cậu nhóc này đối với con gái mình có ý, chỉ là khuê nữ nhà lại...ai ôi!
“Khụ khụ khụ, sao mẹ lại véo con?”
“Ăn ít một chút! Ăn nữa sẽ không tìm thấy eo của con nữa đâu!”
“Không về nhà thì mỗi ngày gọi điện nói nhớ con, vừa trở thì lại ghét bỏ con...” Tiêu Quả Quả bất mãn lẩm bẩm.
Phương Cảnh Xán gắp cho cô miếng thịt, an ủi nói “ Quả Quả như vậy rất tốt rồi.”
Tìm được đồng minh, ba Tiêu lập tức phụ họa nói “ Tôi cũng cảm thấy rất tốt, Quả Quả mập chỗ nào, bây giờ đám con gái mỗi ngày không có việc gì ngoài giảm béo, cái này không ăn, cái kia không ăn, một đám con gái gầy đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay, hôm qua con gái lão Vương còn bởi vì uống thuốc giảm cân bị choáng thiếu chút nữa mất mạng. Quả Quả, con trăm ngàn lần không thể học theo, lúc này con đang tuổi ăn tuổi lớn, đừng để bị đói bụng...”
Mẹ Tiêu trừng mắt lão bạn già, “ Các người quen chiều con bé! Để xem sau này làm sao gả được ra ngoài?”
“Không ai lấy thì không gả, chúng ta lại cũng không phải không nuôi nổi...” ba Tiêu Quả Quả không phục phản bác.
Mẹ Tiêu nhìn về phía Phương Cảnh Xán, muốn anh phân xử: “Tiểu Phương cháu nói một chút, nếu con gái quá mập, sẽ có người đàn ông nào thích không?”
“Người khác cháu không rõ, cháu ngược lại rất thích Quả Quả…như bây giờ”
Tiêu Quả Quả nghe thế thiếu chút nữa đem cơm trong miệng trực tiếp phun ra, may mà Phương Cảnh Xán không nói trắng hết ra là anh thích cô, Tiêu Mộ Bạch ngồi bên cạnh bình tĩnh vỗ vỗ sau lưng cô.
Sau bữa cơm tối, Phương Cảnh Xán cùng ba Tiêu chơi cờ, Tiêu Quả Quả bưng một tô đậu tằm rang mà anh cô làm, vừa ăn vừa ngồi trên băng ghế cạnh Phương Cảnh Xán xem anh chơi cờ.
Kết quả, Phương Canh Xán liên tục thua ba trận, ánh mắt ba Tiêu mừng rỡ híp lại nhìn không thấy mắt luôn.
Ván thứ tư lại thua nữa, Phương Cảnh Xán bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Tiêu Quả Quả nói “ Quả Quả... em qua chỗ khác chơi đi.”
“Sao vậy?” Tiêu Quả Quả khó hiểu.
“Em tiếp tục ngồi bên cạnh, anh bại cả buổi mất.”
“Em có làm ồn gì sao...Lại không phải đánh bài, cần gì phải xem vận khí...” Tiêu Quả Quả bị ghét bỏ phồng miệng nói thầm rồi bê cái tô đi chỗ khác.
Đón nhận ánh mắt thông thấu của ba Tiêu, hai tai Phương Cảnh Xán đỏ bừng, vẻ mặt bất đắc dĩ cười cười.
Hai người lại tiếp tục chơi cờ, có thắng có thua, cho tới khi mẹ Tiêu đến mới ngừng, ba Tiêu vẻ mặt như cũ chưa muốn dừng, bị mẹ Tiêu mắng một hồi mới thông suốt nhanh chóng thu bàn cờ lên.
Nhìn đồng hồ, mẹ Tiêu đề nghị: “Trễ thế này rồi, hay là tiểu Phương tối nay ngủ lại đây đi, trong nhà dì có sẵn phòng cho khách đó.”
“Không cần đâu dì, làm phiền mọi người rồi.” Phương Cảnh Xán dè dặt nói.
Thấy Phương Cảnh Phương kiên trì muốn đi mẹ Tiêu đành phải nói “Vậy để Quả Quả đưa cháu xuống nhà.”
Tiêu Mộ Bạch đứng dậy đi tới: “Để con đi.”
Hai người đi xuống lầu, Phương Cảnh Xán đứng bên xe nói cảm ơn với Tiêu Mộ Bạch.
Tiêu Mộ Bạch tặng cho người đối diện ánh mắt ‘tự cầu phúcđi’: “Cũng chỉ lừa gạt được nhất thời thôi.”
Phương Cảnh Xán lộ ra một nụ cười khổ.
*
“Quả Quả con cảm thấy tiểu Phương là người như thế nào?”
Sớm biết sẽ bị hỏi như vậy, Tiêu Quả Quả không chút do dự đánh gãy ảo tưởng của mẹ mình: “Mẹ, đừng suy nghĩ lung tung, bọn con không có khả năng.”
“Sao lại không có khả năng, mẹ nhìn thấy cậu ấy đối với con có ý, lại nói điều kiện nhà chúng ta cũng không kém! Con thành thật nói cho mẹ biết, có phải con còn chưa bỏ được Cục Đá xuống hay không?” mẹ Tiêu vẻ mặt mất hứng hỏi.
“Không phải mà mẹ, anh ấy thật sự không được, mẹ không biết anh ấy là ai sao?”
“Không phải là đồng nghiệp của con sao?”
“Anh ấy là sếp của con, là tổng giám đốc công ty chúng con!
“Cái gì?” mẹ Tiêu lập tức trở bên kinh ngạc, “Con nói, sếp của con là tổng giám đốc Phương thị sao?”
“Đúng ạ”
“Nhưng tổng giám đốc tập đoàn Phương thị không phải là con trai út của Phương Trạch Minh sao?”
“Là một...” Tiêu Quả Quả gật đầu “ Anh ấy tên đầy đủ là Phương Cảnh Xán”
Bà chỉ nghĩ rằng Phương Cảnh Xán là một nhân viên văn phòng bình thường, mẹ Tiêu không ngờ cậu ta lại có địa vị lớn như vậy, hơn nửa ngày trời vẫn không thể tiếp thu được sự thật này, oán giận nói: “Con, con bé này, con sao không nói sớm cho mẹ biết!!”
Tiêu Quả Quả đưa mắt nhìn anh trai mình vừa tiễn Phương Cảnh Xán xong vừa mở cửa bước vào, “Con định nói như vậy, nhưng còn không phải do anh đột nhiên giành lấy nói trước sao...”
Tiêu Mộ Bạch sắc mặt không đổi nói: “Chỉ để cho ba mẹ có cái nhìn so sánh khách quan một chút thôi, đối đãi với người này, nếu ba mẹ phản ứng quá nhiệt tình, cũng có thể làm cậu ta cảm thấy hai người vì thân phận của cậu ta mà cố ý nịnh bợ”
Tiêu Quả Quả tâm phụ khẩu phục nhìn anh trai mình một cái, “Mẹ, mẹ thật thiên vị, vì sao sinh ra anh trai cơ trí như vậy, sinh con lại ngu xuẩn như vậy...”
"Bởi vì bao nhiêu tinh hoa đều cô đọng hết cho anh con rồi."
“...” Mẹ, người thật sinh con ra là để bôi xấu con trăm năm đúng không.
Mẹ Tiêu uể oải không thôi “Ai, thật đáng tiếc, cậu bé tốt như vậy...”
Ba Tiêu im lặng nãy giờ, nghiêm túc nói: “Nếu là như vậy, con vẫn nên giữ khoảng cách với cậu ta một chút, gia thế cậu ta như vậy, hôn sự xem chừng không thể chính mình làm chủ được. Huống chi các con bây giờ vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, truyền ra cũng gây ảnh hưởng không tốt với con.”
Tiêu gia cũng được xem như thư hương môn đệ, mẹ Tiêu sẽ không nói, ba Tiêu cũng là nửa đường theo thương, ông luôn có chút văn nhân thanh cao cùng cổ hủ, cực kì để ý đến thanh danh bản thân, quan niệm truyền thống môn đăng hộ đối cũng là thâm căn cố đế.
Tuy rằng những điều này cô cũng không rõ ràng, nhưng nghe được lời ba mình nói, Tiêu Quả Quả cảm thấy hơi khó chịu một cách khó hiểu, thấp giọng nói “ Ba, trong lòng con đều biết mà.”
“Anh ngược lại cảm thấy vấn đề không nằm ở chỗ Phương Cảnh Xán, phần lớn là thuộc về em.” Tiêu Mộ Bạch mở miệng nói.
“Em?”nằm không cũng trúng đạn, Tiêu Quả Quả tỏ vẻ khó hiểu.
“Trừ khi em có đủ tự tin ở bên cậu ta, bằng không nếu các em thành đôi, em cũng sẽ không vui vẻ”
Bị nói trúng tâm sự, Tiêu Quả Quả im lặng.
Nhìn thấy bộ dạng rối rắm của em gái, Tiêu Mộ Bạch an ủi: “Trên đời cũng không phải chỉ có một hai người đàn ông, anh sẽ an bài cho em xem mắt, em có thể đi thử, anh cho em lựa chọn, người đều rất tốt, nói không chừng sẽ gặp được người thích hợp.”
“Em suy nghĩ một chút đã....”
*
Buổi sáng ngày hôm sau, bởi vì Tiêu Quả Quả đêm qua ngủ không đủ giấc, nửa tỉnh nửa mê đến công ty. Vừa đi tới sảnh liền đụng phải Phương Cảnh Xán từ bên trong đi ra.
Phương Cảnh Xán vốn đang cùng Mục Dao thảo luận vấn đề gì đó, thần thái vô cùng nghiêm túc, nhưng nhìn thấy Quả Quả lập tức bỏ mọi việc phía sau đầu, nhanh chóng đi tới, nhưng mới đi được nửa đường đã bị Mục Dao dùng tay cứng rắn kéo caravat lôi lại.
“Kính mong cậu làm việc xong thì mới tán gái, OK?”
Tiêu Quả Quả không nghe thấy Mục Dao nói gì, chỉ thấy Mục Dao hùng hùng hổ hổ thúc dục anh lên xe, sau đó nhanh chóng rời đi.
Một lát sau, Quả Quả nhận được tin nhắn WeChat: [Quả Quả, chờ anh trở về, anh có chuyện muốn hỏi em.]
Tiêu Quả nhắn tin lại, “Được”.
Buổi chiều, Phương Cảnh Xán cùng Mục Dao nhận được tin tức tốt từ bên kia truyền tới, bận rộn một tháng, cuối cùng hạng mục đàm phán với bên Pháp đã hoàn thành, toàn bộ công ty đều vui mừng khôn xiết, nhưng mà, khi Tiêu Quả Quả vào căn tin, lại thấy vẻ mặt mọi người vô cùng ảo nãonhư nhà có đám tang, không khỏi hỏi, “Mọi người làm sao vậy?”
Tiểu Lý phòng tài vụ vẻ mặt thảm thiết đem tờ báo trong tay đưa cho Quả Quả nói “Anh Xán của mình… đã không còn là anh Xán của mình nữa rồi…”
“Cái gì vậy?” Quả Quả cầm tờ báo xem, tiêu đề tờ báo lập tức đập thẳng vào mắt cô - “Phương Cảnh Xán cùng thiên kim qua đêm tại biệt thự cao cấp ở ngoại ô, người biết chuyện cho hay ‘họ đang sắp kết hôn’ ”. Căn cứ trên báo chí nội dung, sự tình là phát sinh vào buổi tối ngày hôm kia, Phương Cảnh Xán nói anh ăn dấm ăn cả một đêm hôm đó...
Tiêu Quả Quả cảm thấy không khí xung quanh mình càng lúc càng mỏng manh, có một nguồn áp lực khiến cô có chút không thở nổi, hơn nửa ngày mới bình thưởng trở lại.
Bởi vì giá trị dung mạo của Phương Cảnh Xán rất cao, cả trong giới giải trí lẫn giới tài chính kinh tế, ngẫu nhiên một vài ảnh đồn thổi bên lề đều có thể chiếm được một trang báo dài, huống chi một tin tức lớn như vầy, hơn nữa còn có chứng cơ thật luôn nữa.
“Mọi người vẫn nên nén bi thương đi, Phương tổng cùng Mục tổng là thanh mai trúc mã, hai người bọn họ ở cùng một chỗ cũng là thuận lý thành chương mà thôi” Có người nói.
Tâm tình Quả Quả từng chút, từng chút chìm xuống.
Tiểu Lý phản bác: “Không phải chính miệng Phương tổng nói, Mục tổng không phải là kiểu người anh ấy thích sao? Tôi còn tưởng rằng tôi còn có cơ hội, tại sao lại trở thành như vậy...”
Tiêu Quả Quả nghe thế trong lòng lại hiện lên một tia mong chờ.
"Cho tôi xin đi, Mục tổng có khuôn mặt ma mị như vầy, dáng người ưu tú như vầy... Anh cảm thấy câu nói kia của Phương tổng có thể tin được sao?"
Mọi người nhất trí lắc đầu.
Tiêu Quả Quả cũng yên lặng lắc lắc đầu.
Nhưng mà Tiêu Quả Quả hoàn toản không rảnh để ý tới những chuyện này… cô đang hoàn toàn đắm chìm trong cao lương mỹ vị, đến mức Phương Cảnh Xán gắp đồ ăn cho cô mấy lần cũng đều không biết, dù sao ai gắp thức ăn đến bát của mình, cô chỉ lo vùi đầu ăn…
Nhưng mà, mẹ Tiêu vân luôn chú ý lại cảm thấy kì lạ.
Ngay từ đầu, mẹ Tiêu đã cảm thấy cậu bé hiểu biết lễ phép này nói chuyện cùng mình vô cùng hợp ý, lại thấy được dáng vẻ chiếu cố Quả Quả như vậy, nếu có thể thành một đôi với Quả Quả thì tốt biết bao, nhưng mà ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất. Tướng mạo người ta xuất sắc như vậy, năng lực lại rất tốt, đi làm ở tập đoàn Phương thị, chỉ sợ là sớm đã có bạn gái. Nhưng càng về sau bữa cơm, bà càng nhận thấy có chút bất đồng.
Những món tiểu Phương gắp đều là những món con gái bà thích, hơn nữa cá thì lọc hết xương, tôm thì lột vỏ, rất ân cần, còn chưa nói đến mỗi lần nhìn con gái bà trong ánh mắt không hề che dấu yêu thích...
Đây rõ ràng là có hi vọng nha!
“Tiểu Phương năm nay bao nhiêu tuổi ? Có bạn gái chưa?” Mẹ Tiêu thử thăm dò hỏi.
“28, còn chưa có...” Phương Cảnh Xán có chút ngượng ngùng trả lời.
Mẹ Tiêu trong lòng vui vẻ, còn nói: “Điều kiện con tốt như vậy, tại sao đến tuổi này còn chưa tìm bạn gái? Muốn dì giới thiệu cho con không?”
Phương Cảnh Xán liếc nhìn cô gái bên cạnh lắc lắc đầu nói “Cảm ơn dì, không cần đâu ạ, con đang thích một cô gái, hiện tại đang theo đuổi...”
“À, như vậy a...” Mẹ Tiêu lúc này đã hoàn toàn xác định cậu nhóc này đối với con gái mình có ý, chỉ là khuê nữ nhà lại...ai ôi!
“Khụ khụ khụ, sao mẹ lại véo con?”
“Ăn ít một chút! Ăn nữa sẽ không tìm thấy eo của con nữa đâu!”
“Không về nhà thì mỗi ngày gọi điện nói nhớ con, vừa trở thì lại ghét bỏ con...” Tiêu Quả Quả bất mãn lẩm bẩm.
Phương Cảnh Xán gắp cho cô miếng thịt, an ủi nói “ Quả Quả như vậy rất tốt rồi.”
Tìm được đồng minh, ba Tiêu lập tức phụ họa nói “ Tôi cũng cảm thấy rất tốt, Quả Quả mập chỗ nào, bây giờ đám con gái mỗi ngày không có việc gì ngoài giảm béo, cái này không ăn, cái kia không ăn, một đám con gái gầy đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay, hôm qua con gái lão Vương còn bởi vì uống thuốc giảm cân bị choáng thiếu chút nữa mất mạng. Quả Quả, con trăm ngàn lần không thể học theo, lúc này con đang tuổi ăn tuổi lớn, đừng để bị đói bụng...”
Mẹ Tiêu trừng mắt lão bạn già, “ Các người quen chiều con bé! Để xem sau này làm sao gả được ra ngoài?”
“Không ai lấy thì không gả, chúng ta lại cũng không phải không nuôi nổi...” ba Tiêu Quả Quả không phục phản bác.
Mẹ Tiêu nhìn về phía Phương Cảnh Xán, muốn anh phân xử: “Tiểu Phương cháu nói một chút, nếu con gái quá mập, sẽ có người đàn ông nào thích không?”
“Người khác cháu không rõ, cháu ngược lại rất thích Quả Quả…như bây giờ”
Tiêu Quả Quả nghe thế thiếu chút nữa đem cơm trong miệng trực tiếp phun ra, may mà Phương Cảnh Xán không nói trắng hết ra là anh thích cô, Tiêu Mộ Bạch ngồi bên cạnh bình tĩnh vỗ vỗ sau lưng cô.
Sau bữa cơm tối, Phương Cảnh Xán cùng ba Tiêu chơi cờ, Tiêu Quả Quả bưng một tô đậu tằm rang mà anh cô làm, vừa ăn vừa ngồi trên băng ghế cạnh Phương Cảnh Xán xem anh chơi cờ.
Kết quả, Phương Canh Xán liên tục thua ba trận, ánh mắt ba Tiêu mừng rỡ híp lại nhìn không thấy mắt luôn.
Ván thứ tư lại thua nữa, Phương Cảnh Xán bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Tiêu Quả Quả nói “ Quả Quả... em qua chỗ khác chơi đi.”
“Sao vậy?” Tiêu Quả Quả khó hiểu.
“Em tiếp tục ngồi bên cạnh, anh bại cả buổi mất.”
“Em có làm ồn gì sao...Lại không phải đánh bài, cần gì phải xem vận khí...” Tiêu Quả Quả bị ghét bỏ phồng miệng nói thầm rồi bê cái tô đi chỗ khác.
Đón nhận ánh mắt thông thấu của ba Tiêu, hai tai Phương Cảnh Xán đỏ bừng, vẻ mặt bất đắc dĩ cười cười.
Hai người lại tiếp tục chơi cờ, có thắng có thua, cho tới khi mẹ Tiêu đến mới ngừng, ba Tiêu vẻ mặt như cũ chưa muốn dừng, bị mẹ Tiêu mắng một hồi mới thông suốt nhanh chóng thu bàn cờ lên.
Nhìn đồng hồ, mẹ Tiêu đề nghị: “Trễ thế này rồi, hay là tiểu Phương tối nay ngủ lại đây đi, trong nhà dì có sẵn phòng cho khách đó.”
“Không cần đâu dì, làm phiền mọi người rồi.” Phương Cảnh Xán dè dặt nói.
Thấy Phương Cảnh Phương kiên trì muốn đi mẹ Tiêu đành phải nói “Vậy để Quả Quả đưa cháu xuống nhà.”
Tiêu Mộ Bạch đứng dậy đi tới: “Để con đi.”
Hai người đi xuống lầu, Phương Cảnh Xán đứng bên xe nói cảm ơn với Tiêu Mộ Bạch.
Tiêu Mộ Bạch tặng cho người đối diện ánh mắt ‘tự cầu phúcđi’: “Cũng chỉ lừa gạt được nhất thời thôi.”
Phương Cảnh Xán lộ ra một nụ cười khổ.
*
“Quả Quả con cảm thấy tiểu Phương là người như thế nào?”
Sớm biết sẽ bị hỏi như vậy, Tiêu Quả Quả không chút do dự đánh gãy ảo tưởng của mẹ mình: “Mẹ, đừng suy nghĩ lung tung, bọn con không có khả năng.”
“Sao lại không có khả năng, mẹ nhìn thấy cậu ấy đối với con có ý, lại nói điều kiện nhà chúng ta cũng không kém! Con thành thật nói cho mẹ biết, có phải con còn chưa bỏ được Cục Đá xuống hay không?” mẹ Tiêu vẻ mặt mất hứng hỏi.
“Không phải mà mẹ, anh ấy thật sự không được, mẹ không biết anh ấy là ai sao?”
“Không phải là đồng nghiệp của con sao?”
“Anh ấy là sếp của con, là tổng giám đốc công ty chúng con!
“Cái gì?” mẹ Tiêu lập tức trở bên kinh ngạc, “Con nói, sếp của con là tổng giám đốc Phương thị sao?”
“Đúng ạ”
“Nhưng tổng giám đốc tập đoàn Phương thị không phải là con trai út của Phương Trạch Minh sao?”
“Là một...” Tiêu Quả Quả gật đầu “ Anh ấy tên đầy đủ là Phương Cảnh Xán”
Bà chỉ nghĩ rằng Phương Cảnh Xán là một nhân viên văn phòng bình thường, mẹ Tiêu không ngờ cậu ta lại có địa vị lớn như vậy, hơn nửa ngày trời vẫn không thể tiếp thu được sự thật này, oán giận nói: “Con, con bé này, con sao không nói sớm cho mẹ biết!!”
Tiêu Quả Quả đưa mắt nhìn anh trai mình vừa tiễn Phương Cảnh Xán xong vừa mở cửa bước vào, “Con định nói như vậy, nhưng còn không phải do anh đột nhiên giành lấy nói trước sao...”
Tiêu Mộ Bạch sắc mặt không đổi nói: “Chỉ để cho ba mẹ có cái nhìn so sánh khách quan một chút thôi, đối đãi với người này, nếu ba mẹ phản ứng quá nhiệt tình, cũng có thể làm cậu ta cảm thấy hai người vì thân phận của cậu ta mà cố ý nịnh bợ”
Tiêu Quả Quả tâm phụ khẩu phục nhìn anh trai mình một cái, “Mẹ, mẹ thật thiên vị, vì sao sinh ra anh trai cơ trí như vậy, sinh con lại ngu xuẩn như vậy...”
"Bởi vì bao nhiêu tinh hoa đều cô đọng hết cho anh con rồi."
“...” Mẹ, người thật sinh con ra là để bôi xấu con trăm năm đúng không.
Mẹ Tiêu uể oải không thôi “Ai, thật đáng tiếc, cậu bé tốt như vậy...”
Ba Tiêu im lặng nãy giờ, nghiêm túc nói: “Nếu là như vậy, con vẫn nên giữ khoảng cách với cậu ta một chút, gia thế cậu ta như vậy, hôn sự xem chừng không thể chính mình làm chủ được. Huống chi các con bây giờ vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, truyền ra cũng gây ảnh hưởng không tốt với con.”
Tiêu gia cũng được xem như thư hương môn đệ, mẹ Tiêu sẽ không nói, ba Tiêu cũng là nửa đường theo thương, ông luôn có chút văn nhân thanh cao cùng cổ hủ, cực kì để ý đến thanh danh bản thân, quan niệm truyền thống môn đăng hộ đối cũng là thâm căn cố đế.
Tuy rằng những điều này cô cũng không rõ ràng, nhưng nghe được lời ba mình nói, Tiêu Quả Quả cảm thấy hơi khó chịu một cách khó hiểu, thấp giọng nói “ Ba, trong lòng con đều biết mà.”
“Anh ngược lại cảm thấy vấn đề không nằm ở chỗ Phương Cảnh Xán, phần lớn là thuộc về em.” Tiêu Mộ Bạch mở miệng nói.
“Em?”nằm không cũng trúng đạn, Tiêu Quả Quả tỏ vẻ khó hiểu.
“Trừ khi em có đủ tự tin ở bên cậu ta, bằng không nếu các em thành đôi, em cũng sẽ không vui vẻ”
Bị nói trúng tâm sự, Tiêu Quả Quả im lặng.
Nhìn thấy bộ dạng rối rắm của em gái, Tiêu Mộ Bạch an ủi: “Trên đời cũng không phải chỉ có một hai người đàn ông, anh sẽ an bài cho em xem mắt, em có thể đi thử, anh cho em lựa chọn, người đều rất tốt, nói không chừng sẽ gặp được người thích hợp.”
“Em suy nghĩ một chút đã....”
*
Buổi sáng ngày hôm sau, bởi vì Tiêu Quả Quả đêm qua ngủ không đủ giấc, nửa tỉnh nửa mê đến công ty. Vừa đi tới sảnh liền đụng phải Phương Cảnh Xán từ bên trong đi ra.
Phương Cảnh Xán vốn đang cùng Mục Dao thảo luận vấn đề gì đó, thần thái vô cùng nghiêm túc, nhưng nhìn thấy Quả Quả lập tức bỏ mọi việc phía sau đầu, nhanh chóng đi tới, nhưng mới đi được nửa đường đã bị Mục Dao dùng tay cứng rắn kéo caravat lôi lại.
“Kính mong cậu làm việc xong thì mới tán gái, OK?”
Tiêu Quả Quả không nghe thấy Mục Dao nói gì, chỉ thấy Mục Dao hùng hùng hổ hổ thúc dục anh lên xe, sau đó nhanh chóng rời đi.
Một lát sau, Quả Quả nhận được tin nhắn WeChat: [Quả Quả, chờ anh trở về, anh có chuyện muốn hỏi em.]
Tiêu Quả nhắn tin lại, “Được”.
Buổi chiều, Phương Cảnh Xán cùng Mục Dao nhận được tin tức tốt từ bên kia truyền tới, bận rộn một tháng, cuối cùng hạng mục đàm phán với bên Pháp đã hoàn thành, toàn bộ công ty đều vui mừng khôn xiết, nhưng mà, khi Tiêu Quả Quả vào căn tin, lại thấy vẻ mặt mọi người vô cùng ảo nãonhư nhà có đám tang, không khỏi hỏi, “Mọi người làm sao vậy?”
Tiểu Lý phòng tài vụ vẻ mặt thảm thiết đem tờ báo trong tay đưa cho Quả Quả nói “Anh Xán của mình… đã không còn là anh Xán của mình nữa rồi…”
“Cái gì vậy?” Quả Quả cầm tờ báo xem, tiêu đề tờ báo lập tức đập thẳng vào mắt cô - “Phương Cảnh Xán cùng thiên kim qua đêm tại biệt thự cao cấp ở ngoại ô, người biết chuyện cho hay ‘họ đang sắp kết hôn’ ”. Căn cứ trên báo chí nội dung, sự tình là phát sinh vào buổi tối ngày hôm kia, Phương Cảnh Xán nói anh ăn dấm ăn cả một đêm hôm đó...
Tiêu Quả Quả cảm thấy không khí xung quanh mình càng lúc càng mỏng manh, có một nguồn áp lực khiến cô có chút không thở nổi, hơn nửa ngày mới bình thưởng trở lại.
Bởi vì giá trị dung mạo của Phương Cảnh Xán rất cao, cả trong giới giải trí lẫn giới tài chính kinh tế, ngẫu nhiên một vài ảnh đồn thổi bên lề đều có thể chiếm được một trang báo dài, huống chi một tin tức lớn như vầy, hơn nữa còn có chứng cơ thật luôn nữa.
“Mọi người vẫn nên nén bi thương đi, Phương tổng cùng Mục tổng là thanh mai trúc mã, hai người bọn họ ở cùng một chỗ cũng là thuận lý thành chương mà thôi” Có người nói.
Tâm tình Quả Quả từng chút, từng chút chìm xuống.
Tiểu Lý phản bác: “Không phải chính miệng Phương tổng nói, Mục tổng không phải là kiểu người anh ấy thích sao? Tôi còn tưởng rằng tôi còn có cơ hội, tại sao lại trở thành như vậy...”
Tiêu Quả Quả nghe thế trong lòng lại hiện lên một tia mong chờ.
"Cho tôi xin đi, Mục tổng có khuôn mặt ma mị như vầy, dáng người ưu tú như vầy... Anh cảm thấy câu nói kia của Phương tổng có thể tin được sao?"
Mọi người nhất trí lắc đầu.
Tiêu Quả Quả cũng yên lặng lắc lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.