Chương 23: Cảnh Cáo
Trúc Tự Thủy Cát
16/08/2021
Editor: Chương này Esley update trễ do gặp một số khó khăn về xưng hô, nhưng rốt cuộc cũng mã đáo thành công <3 mọi người đọc vui vẻ, chương này hảo ngọt ngào.
Sau khi nói chuyện với Tề Gia Bình xong, Tề Thấm Khải lập tức đi tìm Diệp Vũ Trung.
''Xem ra hai người đang nói chuyện rất vui vẻ.'' Nàng bước đến chiếc ghế Vũ Trung đang ngồi, hai tay tựa lên lưng ghế.
Trong tư thế này, Diệp Vũ Trung cứ như thể bị nàng ôm trọn vào trong lòng, thóang phút chốc khiến cô ngay cả hít thở cũng không thông, không rõ là bởi vì sự bá đạo của Tề Thấm Khải hay đơn giản chỉ là tâm sinh lý của cô không được thoải mái.
Tề Thấm Khải nhìn thấy mái tóc đen dài óng ả của Vũ Trung gần ngay trước mắt, nhịn không được vươn tay vuốt tóc cô. Trong mắt Trầm Ngôn, giờ đây Tề Thấm Khải cứ như đang vuốt ve cưng chìu một vật nuôi. Tề Thấm Khải nhẹ nhàng hỏi, ''Đang nói chuyện gì mà vui vậy?''
Trầm Ngôn cười vô cùng vui vẻ, dùng ánh mắt ra hiệu với Diệp Vũ Trung: Thấm Khải đến rồi kìa, em còn chưa chịu hỏi?!
Diệp Vũ Trung không phục, bỉu môi, nhướng mày: Liên quan tới cô sao? Tôi muốn hỏi lúc nào là chuyện của tôi!
Hai người không ngừng dùng ánh mắt trao đổi với nhau khiến Tề Thấm Khải khó chịu đến mười phần, hai người bọn họ đang muốn chọc tức nàng sao? Nàng ôm mặt Diệp Vũ Trung bắt cô nhìn thẳng vào mắt nàng, ''Những khi cô ở cạnh tôi thì người duy nhất cô được phép nhìn là tôi, không cho phép cô nhìn bất kỳ kẻ nào khác.''
Vũ Trung bị nàng hù sợ, đang yên đang lành sao lại dùng bạo lực với cô?! Cũng may là cô còn nhớ mấy ngày trước thiếu chút nữa đã bị Tề Thấm Khải bóp nát cằm nên vội vàng dùng đôi mắt đen lay láy cầu xin tha thứ với Tề Thấm Khải.
Tề Thấm Khải thấy cô cũng biết điều liền chậm rãi buông lỏng tay, ''Nói chuyện vui vẻ như vậy.'' Nàng hỏi Trầm Ngôn, ''Cậu đang nói chuyện gì với Vũ Trung mà khiến người ta thần hồn điên đảo vậy? Có phải là chuyện bậy bạ gì không?''
Trầm Ngôn thản nhiên cười, ''Làm gì có? Bất quá cũng chỉ cùng em ấy nói vài câu chuyện vui, nhưng càng về sau em ấy lại càng không chịu tin những gì mình nói, còn bảo phải hỏi cậu cho ra lẽ.'' Trầm Ngôn vô cùng cáo già cố tình đẩy Diệp Vũ Trung vào trong biển lửa.
Tề Thấm Khải nhìn Vũ Trung, ''Cô có chuyện gì muốn hỏi tôi?"
Vừa rồi không có Tề Thấm Khải ở đây thì Diệp Vũ Trung còn có thể mạnh miệng nói khi gặp Tề Thấm Khải nhất định sẽ hỏi, nhưng khi Tề Thấm Khải thật sự đứng ngay trước mặt cô thì cô lại nghẹn lời, ''Phải...tôi...thật ra cũng không có chuyện gì...''
''Ôi chao, Vũ Trung, vừa rồi em còn nói muốn hỏi Thấm Khải ngay lập tức, sao bây giờ lại giả bộ tỏ ra rụt rè vậy?'' Trầm Ngôn cười một cách gian xảo, không quên nói đốc thêm một câu.
Khóe môi Vũ Trung giật giật, hận không thể khâu cái miệng đê tiện của Trầm Ngôn lại ngay, 'Cô mới giả bộ rụt rè đó!!!'
Tề Thấm Khải nói, ''Cô có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi. Nếu cô cảm thấy ghét Trầm Ngôn cũng có thể đi nơi khác nói chuyện.'' Nàng nhìn ra Trầm Ngôn lúc nào cũng muốn trêu chọc Diệp Vũ Trung nên không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ.
''Diệp Vũ Trung cũng đâu có nói chán ghét mình, chỉ có trong lòng cậu nghĩ vậy thôi?!'' Trầm Ngôn đã sớm nhìn ra ý đồ của Tề Thấm Khải là muốn tách cô và Vũ Trung ra, mặc dù nàng biết Vũ Trung cũng không có ý gì với cô nhưng vẫn muốn đuổi cô đi.
''Vậy thì sao!?'' Tề Thấm Khải lạnh lùng nói, ''Cậu biết mình ghét cậu mà còn chưa chịu đi?!'' Mối quan hệ mật thiết giữa hai người bọn họ đã sớm không còn cái gì gọi là nể mặt nhau nữa, huống chi Trầm Ngôn trước giờ cũng chẳng biết nể mặt ai bao giờ, nên Tề Thấm Khải cũng không cẩn phải nể mặt cô.
Trầm Ngôn đứng lên, tỏ ra vô cùng tủi thân, ''Biết rồi, biết rồi, cậu thì lúc nào chả xem người ta như bảo bối.'' Lúc cô đi ngang qua trước mặt Vũ Trung còn không quên nhỏ giọng nhắc, ''Sau khi hỏi xong nhớ nói cho chị biết đáp án với nhé!''
Diệp Vũ Trung giống như đứa trẻ bị người ta chọc phá đang vươn tay muốn đánh Trầm Ngôn thì lại bị Tề Thấm Khải giữ lại, ''Không được tùy tiện chạm vào bất kỳ cô gái nào, nhất là ở ngay trước mặt tôi.''
Vũ Trung thực bất đắc dĩ, 'Ham muốn chiếm hữu của cô rốt cuộc nặng cỡ nào lận vậy?! Chỉ là một hành động bình thường cỏn con cô lại nói cứ như thể tôi phạm lỗi tày đình gì không bằng! Cô cũng đừng mơ tưởng tôi đến với cô!'
Vũ Trung hệt như con rối bằng gỗ tùy cho người ta sai khiến, lập tức bị Tề Thấm Khải lôi vào phòng.
''Đêm nay ở lại đây.'' Tề Thấm Khải ra lệnh.
Diệp Vũ Trung không thích ở lại Tề gia quái dị này chút nào, hơn nữa cô gái đang đứng trước mặt cô tuy bề ngoài xinh đẹp nhưng rõ ràng là một người không dễ đối phó, và cô cũng không hề thích nàng, ''Tôi...tôi không muốn ở lại.''
Tề Thấm Khải vẫn cứ ngỡ rằng Diệp Vũ Trung không có can đảm cự tuyệt nàng, không ngờ người này vẫn có thể dùng giọng yếu ớt nói ra khỏi miệng những lời này. Còn không phải Trầm Ngôn cho Diệp Vũ Trung uống mê hồn dược?! Nàng cho rằng bản thân thật sự nghe lầm, bước đến trước mặt Diệp Vũ Trung, nâng cằm cô lên, ''Vì sao?''
''Tôi không thích nơi này.'' Cô yếu ớt trả lời, '' Hơn nữa... Hơn nữa tôi cảm thấy tôi không cần phải ...ở lại, dù sao người tôi thích không phải là cô..'' Cô ấp úng một rồi rốt cuộc cũng nói ra hết.
Những lời này rõ ràng là muốn đối chọi với Tề Thấm Khải, nàng hỏi, ''Nghe cô nói có vẻ như cô đang thích một người nào đó?'' Nếu thật là vậy, nàng sẽ dùng mọi biện pháp để kẻ đó biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của Diệp Vũ Trung.
Vũ Trung mạnh mẽ gật đầu, 'để cô ta biết cũng đâu có vấn đề gì?'
Tề Thấm Khải cong môi, cười lạnh, ''Nhưng mà, phải làm sao bây giờ? Trước đó không phải cô nói cô thật sự yêu thích tôi sao? Tôi lúc nào cũng tưởng những lời cô nói là thật. Bây giờ cô lại nói cho tôi biết cô đang thích một người khác, cô nói xem, tôi có nên trừng phạt kẻ một chân đạp hai thuyền như cô không?'' Những lời Tề Thấm Khải sắc bén cứ thể như một con beo đang mài bén răng chuẩn bị ăn con mồi của mình, nàng dùng ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn người trước mặt.
''Hôm đó tôi chỉ vì ham chơi với bạn bè nên mới nói giỡn như vậy, tôi thật lòng xin lỗi cô.'' Vũ Trung vội vã giải thích.
''Hừ.'' Tề Thấm Khải hừ lạnh, ''Thật xin lỗi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi này của em. Diệp Vũ Trung, hôm nay tôi thật lòng nói cho em biết, là tôi thích em, sau nay về sau em nhất định phải ở bên cạnh tôi.''
''Nhưng tôi không thích cô, tôi đã có thai với người đó rồi!.'' Diệp Vũ Trung gấp giọng rống to, 'sao cô gái này lại có thể bá đạo và vô lý đến vậy?!' (Editor: không hiểu nghĩ gì mà nói câu này =)))
Lửa giận và lòng ghen tị của Tề Thấm Khải rốt cuộc cũng bùng nổ, nàng đẩy mạnh Diệp Vũ Trung xuống giường, áp lên thân cô, ''Em nhất định sẽ yêu tôi. Em tốt nhất là nhanh chóng quên đi kẻ đó, nếu như để tôi biết kẻ đó là ai...'' Giọng nàng tràn ngập sự uy hiếp và cảnh cáo, ''Hừ, đến lúc đó thì em tự mình gánh lấy hậu quả.''
Cho dù Vũ Trung có cố vùng vẫy cách nào đi chẳng nữa cũng không thể thoát khỏi vòng tay của Tề Thấm Khải, ''Cô không có quyền làm vậy.''
''Được, vậy em cứ chống mắt lên mà xem.'' bàn tay lạnh như băng của Tề Thấm Khải vuốt ve trên mặt Vũ Trung, từ người nàng tỏa ra một cổ hàn khí lạnh lùng khiến Vũ Trung bất giác run rẩy toàn thân.
Đôi khi Vũ Trung cũng rất thông minh, cô biết bây giờ cô có nói gì cũng vô ích, người phụ nữ này ác độc như vậy, trong mắt cô ta cô cũng chỉ như một con kiến nhỏ bé mà thôi, tốt nhất cô không nên tiếp tục chọc giận nàng.
Tề Thấm Khải thấy cô ngoan ngoãn im lặng không tiếp tục giãy dụa liền từ từ buông cô ra, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo như băng, xoay chuyển đề tài, ''Trầm Ngôn nói em có việc muốn hỏi tôi, rốt cuộc là chuyện gì?''
''Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, thoạt nhìn tình cảm của cô cùng mẹ không được tốt cho lắm.'' Vũ Trung cảm thấy nói thẳng như vậy sẽ tốt hơn.
Chẳng ngờ Thấm Khải nghe xong câu nói này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nghiêm nghị hỏi, ''Em đã biết những gì rồi?''
Sự bá đạo của nàng khiến Vũ Trung ngay cả cử động nhẹ cũng không dám, ''Không biết nên mới hỏi cô.''
Tề Thấm Khải thấy cô không hề giống nói dối mới thở phào nhẹ nhõm, môi của nàng thoạt nhìn giống như vô tình nhưng lại cố ý lướt nhẹ trên mặt Vũ Trung, ''Diệp Vũ Trung, có một số việc em nên hiểu rõ, ví như vấn đề em vừa hỏi tôi, nếu người hỏi tôi là một người khác thì tôi nhất định sẽ cho kẻ đó một bạt tai.'' Nàng vừa dứt lời đôi môi lạnh như băng đã mạnh mẽ hôn lên môi Vũ Trung. (Editor: rồi, nụ hôn đầu đời rốt cuộc cũng 'được' mất trên môi Tề nữ vương)
Trong phút giây này, đầu óc Vũ Trung trở nên trống rỗng, hai mắt cô mở to, quên luôn cả phán kháng.
Tề Thấm Khải chậm rãi dùng lưỡi xâm nhập vào khoang miệng của Vũ Trung, quấn lấy lưỡi cô, không ngừng trêu đùa. Tất cả sự bá đạo và mãnh liệt của nàng khiến Vũ Trung không thể trốn thoát. Tề Thấm Khải cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn bắt đầu dùng đôi tay không an phận cởi bỏ quần áo trên người Vũ Trung. Nàng muốn nhiều hơn nữa.
Trong sự tấn công dồn dập của nàng, Vũ Trung rốt cuộc cũng kịp thời phản ứng. Giữa tình thế nguy cấp này không biết cô lấy từ đâu ra sức mạnh, dùng hết sức lực đẩy mạnh Tề Thấm Khải đang hôn cô cuồng say, khiến Tề Thấm Khải ngã xuống giường.
Nhưng Tề Thấm Khải không hề tức giận, bởi vì nàng cũng không muốn cưỡng bức Diệp Vũ Trung, dù cho nàng thật sự không thể kiểm soát được hành vi của bản thân. Nàng dùng ngón tay chạm khẽ lên môi, hương vị lan tỏa xung quanh nàng đều là của Vũ Trung cũng đủ khiến nàng thoả ước nguyện. ''Không phải là nụ hôn đầu tiên đi?'' Trong hơi thở dồn dập, nàng cười gian nhìn Vũ Trung hỏi, khiến cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân, nàng ta cố chấp hôn cô đã là quá đáng lắm rồi, lại còn cố tình hỏi cô có phải nụ hôn đầu tiên hay không?! đây thật sự là táng tận lương tâm mà. Nụ hôn đầu đời của cô còn chưa kịp cho Doãn Diệc đã bị kẻ bại hoại như Tề Thấm Khải cướp mất, càng nghĩ càng tủi thân, bao nhiêu tủi nhục hóa thành nước mắt không ngừng rơi xuống.
Điều này lại khiến Tề Thấm Khải thấy cô đáng yêu muốn chết, tiến lại gần ôm cô vào lòng, vốn tưởng rằng nàng chỉ đơn giản an ủi một câu đại loại như ''Đừng khóc.'' rồi thôi, chẳng ngờ rằng câu nói tiếp theo của nàng lại khiến Vũ Trung nổi hết cả da gà, ''Mới có vậy mà em đã khóc rồi, ''đêm đầu tiên'' phải biết làm sao bây giờ?''
Editor: Nói vậy chứ truyện này rất trong sáng, chương sau không có H nha :v
Sau khi nói chuyện với Tề Gia Bình xong, Tề Thấm Khải lập tức đi tìm Diệp Vũ Trung.
''Xem ra hai người đang nói chuyện rất vui vẻ.'' Nàng bước đến chiếc ghế Vũ Trung đang ngồi, hai tay tựa lên lưng ghế.
Trong tư thế này, Diệp Vũ Trung cứ như thể bị nàng ôm trọn vào trong lòng, thóang phút chốc khiến cô ngay cả hít thở cũng không thông, không rõ là bởi vì sự bá đạo của Tề Thấm Khải hay đơn giản chỉ là tâm sinh lý của cô không được thoải mái.
Tề Thấm Khải nhìn thấy mái tóc đen dài óng ả của Vũ Trung gần ngay trước mắt, nhịn không được vươn tay vuốt tóc cô. Trong mắt Trầm Ngôn, giờ đây Tề Thấm Khải cứ như đang vuốt ve cưng chìu một vật nuôi. Tề Thấm Khải nhẹ nhàng hỏi, ''Đang nói chuyện gì mà vui vậy?''
Trầm Ngôn cười vô cùng vui vẻ, dùng ánh mắt ra hiệu với Diệp Vũ Trung: Thấm Khải đến rồi kìa, em còn chưa chịu hỏi?!
Diệp Vũ Trung không phục, bỉu môi, nhướng mày: Liên quan tới cô sao? Tôi muốn hỏi lúc nào là chuyện của tôi!
Hai người không ngừng dùng ánh mắt trao đổi với nhau khiến Tề Thấm Khải khó chịu đến mười phần, hai người bọn họ đang muốn chọc tức nàng sao? Nàng ôm mặt Diệp Vũ Trung bắt cô nhìn thẳng vào mắt nàng, ''Những khi cô ở cạnh tôi thì người duy nhất cô được phép nhìn là tôi, không cho phép cô nhìn bất kỳ kẻ nào khác.''
Vũ Trung bị nàng hù sợ, đang yên đang lành sao lại dùng bạo lực với cô?! Cũng may là cô còn nhớ mấy ngày trước thiếu chút nữa đã bị Tề Thấm Khải bóp nát cằm nên vội vàng dùng đôi mắt đen lay láy cầu xin tha thứ với Tề Thấm Khải.
Tề Thấm Khải thấy cô cũng biết điều liền chậm rãi buông lỏng tay, ''Nói chuyện vui vẻ như vậy.'' Nàng hỏi Trầm Ngôn, ''Cậu đang nói chuyện gì với Vũ Trung mà khiến người ta thần hồn điên đảo vậy? Có phải là chuyện bậy bạ gì không?''
Trầm Ngôn thản nhiên cười, ''Làm gì có? Bất quá cũng chỉ cùng em ấy nói vài câu chuyện vui, nhưng càng về sau em ấy lại càng không chịu tin những gì mình nói, còn bảo phải hỏi cậu cho ra lẽ.'' Trầm Ngôn vô cùng cáo già cố tình đẩy Diệp Vũ Trung vào trong biển lửa.
Tề Thấm Khải nhìn Vũ Trung, ''Cô có chuyện gì muốn hỏi tôi?"
Vừa rồi không có Tề Thấm Khải ở đây thì Diệp Vũ Trung còn có thể mạnh miệng nói khi gặp Tề Thấm Khải nhất định sẽ hỏi, nhưng khi Tề Thấm Khải thật sự đứng ngay trước mặt cô thì cô lại nghẹn lời, ''Phải...tôi...thật ra cũng không có chuyện gì...''
''Ôi chao, Vũ Trung, vừa rồi em còn nói muốn hỏi Thấm Khải ngay lập tức, sao bây giờ lại giả bộ tỏ ra rụt rè vậy?'' Trầm Ngôn cười một cách gian xảo, không quên nói đốc thêm một câu.
Khóe môi Vũ Trung giật giật, hận không thể khâu cái miệng đê tiện của Trầm Ngôn lại ngay, 'Cô mới giả bộ rụt rè đó!!!'
Tề Thấm Khải nói, ''Cô có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi. Nếu cô cảm thấy ghét Trầm Ngôn cũng có thể đi nơi khác nói chuyện.'' Nàng nhìn ra Trầm Ngôn lúc nào cũng muốn trêu chọc Diệp Vũ Trung nên không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ.
''Diệp Vũ Trung cũng đâu có nói chán ghét mình, chỉ có trong lòng cậu nghĩ vậy thôi?!'' Trầm Ngôn đã sớm nhìn ra ý đồ của Tề Thấm Khải là muốn tách cô và Vũ Trung ra, mặc dù nàng biết Vũ Trung cũng không có ý gì với cô nhưng vẫn muốn đuổi cô đi.
''Vậy thì sao!?'' Tề Thấm Khải lạnh lùng nói, ''Cậu biết mình ghét cậu mà còn chưa chịu đi?!'' Mối quan hệ mật thiết giữa hai người bọn họ đã sớm không còn cái gì gọi là nể mặt nhau nữa, huống chi Trầm Ngôn trước giờ cũng chẳng biết nể mặt ai bao giờ, nên Tề Thấm Khải cũng không cẩn phải nể mặt cô.
Trầm Ngôn đứng lên, tỏ ra vô cùng tủi thân, ''Biết rồi, biết rồi, cậu thì lúc nào chả xem người ta như bảo bối.'' Lúc cô đi ngang qua trước mặt Vũ Trung còn không quên nhỏ giọng nhắc, ''Sau khi hỏi xong nhớ nói cho chị biết đáp án với nhé!''
Diệp Vũ Trung giống như đứa trẻ bị người ta chọc phá đang vươn tay muốn đánh Trầm Ngôn thì lại bị Tề Thấm Khải giữ lại, ''Không được tùy tiện chạm vào bất kỳ cô gái nào, nhất là ở ngay trước mặt tôi.''
Vũ Trung thực bất đắc dĩ, 'Ham muốn chiếm hữu của cô rốt cuộc nặng cỡ nào lận vậy?! Chỉ là một hành động bình thường cỏn con cô lại nói cứ như thể tôi phạm lỗi tày đình gì không bằng! Cô cũng đừng mơ tưởng tôi đến với cô!'
Vũ Trung hệt như con rối bằng gỗ tùy cho người ta sai khiến, lập tức bị Tề Thấm Khải lôi vào phòng.
''Đêm nay ở lại đây.'' Tề Thấm Khải ra lệnh.
Diệp Vũ Trung không thích ở lại Tề gia quái dị này chút nào, hơn nữa cô gái đang đứng trước mặt cô tuy bề ngoài xinh đẹp nhưng rõ ràng là một người không dễ đối phó, và cô cũng không hề thích nàng, ''Tôi...tôi không muốn ở lại.''
Tề Thấm Khải vẫn cứ ngỡ rằng Diệp Vũ Trung không có can đảm cự tuyệt nàng, không ngờ người này vẫn có thể dùng giọng yếu ớt nói ra khỏi miệng những lời này. Còn không phải Trầm Ngôn cho Diệp Vũ Trung uống mê hồn dược?! Nàng cho rằng bản thân thật sự nghe lầm, bước đến trước mặt Diệp Vũ Trung, nâng cằm cô lên, ''Vì sao?''
''Tôi không thích nơi này.'' Cô yếu ớt trả lời, '' Hơn nữa... Hơn nữa tôi cảm thấy tôi không cần phải ...ở lại, dù sao người tôi thích không phải là cô..'' Cô ấp úng một rồi rốt cuộc cũng nói ra hết.
Những lời này rõ ràng là muốn đối chọi với Tề Thấm Khải, nàng hỏi, ''Nghe cô nói có vẻ như cô đang thích một người nào đó?'' Nếu thật là vậy, nàng sẽ dùng mọi biện pháp để kẻ đó biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của Diệp Vũ Trung.
Vũ Trung mạnh mẽ gật đầu, 'để cô ta biết cũng đâu có vấn đề gì?'
Tề Thấm Khải cong môi, cười lạnh, ''Nhưng mà, phải làm sao bây giờ? Trước đó không phải cô nói cô thật sự yêu thích tôi sao? Tôi lúc nào cũng tưởng những lời cô nói là thật. Bây giờ cô lại nói cho tôi biết cô đang thích một người khác, cô nói xem, tôi có nên trừng phạt kẻ một chân đạp hai thuyền như cô không?'' Những lời Tề Thấm Khải sắc bén cứ thể như một con beo đang mài bén răng chuẩn bị ăn con mồi của mình, nàng dùng ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn người trước mặt.
''Hôm đó tôi chỉ vì ham chơi với bạn bè nên mới nói giỡn như vậy, tôi thật lòng xin lỗi cô.'' Vũ Trung vội vã giải thích.
''Hừ.'' Tề Thấm Khải hừ lạnh, ''Thật xin lỗi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi này của em. Diệp Vũ Trung, hôm nay tôi thật lòng nói cho em biết, là tôi thích em, sau nay về sau em nhất định phải ở bên cạnh tôi.''
''Nhưng tôi không thích cô, tôi đã có thai với người đó rồi!.'' Diệp Vũ Trung gấp giọng rống to, 'sao cô gái này lại có thể bá đạo và vô lý đến vậy?!' (Editor: không hiểu nghĩ gì mà nói câu này =)))
Lửa giận và lòng ghen tị của Tề Thấm Khải rốt cuộc cũng bùng nổ, nàng đẩy mạnh Diệp Vũ Trung xuống giường, áp lên thân cô, ''Em nhất định sẽ yêu tôi. Em tốt nhất là nhanh chóng quên đi kẻ đó, nếu như để tôi biết kẻ đó là ai...'' Giọng nàng tràn ngập sự uy hiếp và cảnh cáo, ''Hừ, đến lúc đó thì em tự mình gánh lấy hậu quả.''
Cho dù Vũ Trung có cố vùng vẫy cách nào đi chẳng nữa cũng không thể thoát khỏi vòng tay của Tề Thấm Khải, ''Cô không có quyền làm vậy.''
''Được, vậy em cứ chống mắt lên mà xem.'' bàn tay lạnh như băng của Tề Thấm Khải vuốt ve trên mặt Vũ Trung, từ người nàng tỏa ra một cổ hàn khí lạnh lùng khiến Vũ Trung bất giác run rẩy toàn thân.
Đôi khi Vũ Trung cũng rất thông minh, cô biết bây giờ cô có nói gì cũng vô ích, người phụ nữ này ác độc như vậy, trong mắt cô ta cô cũng chỉ như một con kiến nhỏ bé mà thôi, tốt nhất cô không nên tiếp tục chọc giận nàng.
Tề Thấm Khải thấy cô ngoan ngoãn im lặng không tiếp tục giãy dụa liền từ từ buông cô ra, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo như băng, xoay chuyển đề tài, ''Trầm Ngôn nói em có việc muốn hỏi tôi, rốt cuộc là chuyện gì?''
''Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, thoạt nhìn tình cảm của cô cùng mẹ không được tốt cho lắm.'' Vũ Trung cảm thấy nói thẳng như vậy sẽ tốt hơn.
Chẳng ngờ Thấm Khải nghe xong câu nói này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nghiêm nghị hỏi, ''Em đã biết những gì rồi?''
Sự bá đạo của nàng khiến Vũ Trung ngay cả cử động nhẹ cũng không dám, ''Không biết nên mới hỏi cô.''
Tề Thấm Khải thấy cô không hề giống nói dối mới thở phào nhẹ nhõm, môi của nàng thoạt nhìn giống như vô tình nhưng lại cố ý lướt nhẹ trên mặt Vũ Trung, ''Diệp Vũ Trung, có một số việc em nên hiểu rõ, ví như vấn đề em vừa hỏi tôi, nếu người hỏi tôi là một người khác thì tôi nhất định sẽ cho kẻ đó một bạt tai.'' Nàng vừa dứt lời đôi môi lạnh như băng đã mạnh mẽ hôn lên môi Vũ Trung. (Editor: rồi, nụ hôn đầu đời rốt cuộc cũng 'được' mất trên môi Tề nữ vương)
Trong phút giây này, đầu óc Vũ Trung trở nên trống rỗng, hai mắt cô mở to, quên luôn cả phán kháng.
Tề Thấm Khải chậm rãi dùng lưỡi xâm nhập vào khoang miệng của Vũ Trung, quấn lấy lưỡi cô, không ngừng trêu đùa. Tất cả sự bá đạo và mãnh liệt của nàng khiến Vũ Trung không thể trốn thoát. Tề Thấm Khải cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn bắt đầu dùng đôi tay không an phận cởi bỏ quần áo trên người Vũ Trung. Nàng muốn nhiều hơn nữa.
Trong sự tấn công dồn dập của nàng, Vũ Trung rốt cuộc cũng kịp thời phản ứng. Giữa tình thế nguy cấp này không biết cô lấy từ đâu ra sức mạnh, dùng hết sức lực đẩy mạnh Tề Thấm Khải đang hôn cô cuồng say, khiến Tề Thấm Khải ngã xuống giường.
Nhưng Tề Thấm Khải không hề tức giận, bởi vì nàng cũng không muốn cưỡng bức Diệp Vũ Trung, dù cho nàng thật sự không thể kiểm soát được hành vi của bản thân. Nàng dùng ngón tay chạm khẽ lên môi, hương vị lan tỏa xung quanh nàng đều là của Vũ Trung cũng đủ khiến nàng thoả ước nguyện. ''Không phải là nụ hôn đầu tiên đi?'' Trong hơi thở dồn dập, nàng cười gian nhìn Vũ Trung hỏi, khiến cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân, nàng ta cố chấp hôn cô đã là quá đáng lắm rồi, lại còn cố tình hỏi cô có phải nụ hôn đầu tiên hay không?! đây thật sự là táng tận lương tâm mà. Nụ hôn đầu đời của cô còn chưa kịp cho Doãn Diệc đã bị kẻ bại hoại như Tề Thấm Khải cướp mất, càng nghĩ càng tủi thân, bao nhiêu tủi nhục hóa thành nước mắt không ngừng rơi xuống.
Điều này lại khiến Tề Thấm Khải thấy cô đáng yêu muốn chết, tiến lại gần ôm cô vào lòng, vốn tưởng rằng nàng chỉ đơn giản an ủi một câu đại loại như ''Đừng khóc.'' rồi thôi, chẳng ngờ rằng câu nói tiếp theo của nàng lại khiến Vũ Trung nổi hết cả da gà, ''Mới có vậy mà em đã khóc rồi, ''đêm đầu tiên'' phải biết làm sao bây giờ?''
Editor: Nói vậy chứ truyện này rất trong sáng, chương sau không có H nha :v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.