Chương 42: Do Dự
Trúc Tự Thủy Cát
16/08/2021
Editor: Esley
''Gần đây con đang bận chuyện gì?'' Tề Gia Bình và An Vân rốt cuộc cũng có thời gian nhàn rỗi quay về nhà, cả nhà ba người cùng ngồi xuống bàn ăn cơm như những gia đình bình thường khác, vừa ăn cơm, vừa trò chuyện.
Tề Thấm Khải từ tốn ăn xong mới lên tiếng trả lời, ''Còn có thể bận rội vì chuyện gì nữa ngoài tình yêu và sự nghiệp?'' Trước giờ nàng luôn thích tự do, không bao giờ dám can thiệp vào chuyện của cha mẹ, đương nhiên nàng cũng không thích cha mẹ nàng xâm phạm đời tư của nàng.
''Con đặt tình yêu trước sự nghiệp, nói như vậy, cô bé Diệp Vũ Trung kia rất quan trọng đối với con?'' Tề Gia Bình buông đũa, chăm chú nhìn Tề Thấm Khải.
Tề Thấm Khải thản nhiên nói, ''Vô cùng quan trọng.'' Sau đó lại bồi thêm một câu, ''Đương nhiên, chuyện của công ty cha không cần lo lắng, con sẽ lo liệu ổn thỏa.''
''Lần trước cha thấy con đi gặp mặt Thôi Dật tựa hồ cũng không tệ lắm, con có hứng thú đi gặp cậu ấy một lần nữa không?'' Tề Gia Bình chuyển đề tài, ngụ ý muốn nói ông thích Thôi Dật làm con rể hơn.
Tề Thấm Khải vừa nghe tới Thôi Dật liền lập tức cự tuyệt, ''Con không có bất cứ hứng thú nào.''
''Hôm lễ tình nhân cha thấy con đi với cậu ấy khá vui vẻ, còn tưởng con...'' Tề Gia Bình thập phần tiếc hận nói.
Tề Thấm Khải không khiêng nể gì trực tiếp cắt ngang lời ông, ''Bởi vì con coi trọng mặt mũi của Tề gia mà thôi, đối với cá nhân của con mà nói, con không hề có chút hảo cảm nào đối với hắn.'' Tề Thấm Khải thật sự không hiểu, Thôi Dật chẳng qua chỉ là một kẻ ỷ trong nhà có một ít tiền thì khoe khoang tự đắc, suốt ngày dựa dẫm vào người chị gái lợi hại của hắn, ngoài ra chẳng biết gì ngoài phá gia chi tử, sao những người xung quanh nàng ai cũng muốn dùng tất cả mọi biện pháp làm mối cho nàng và hắn? ''Huống hồ gì, cha cũng biết con đã có người con yêu rồi.'' Đối với việc nàng yêu thích Diệp Vũ Trung, nàng không e ngại mà thẳng thắng nói ra.
Tề Gia Bình dường như đã sớm dự đoán được Tề Thấm Khải sẽ nói vậy, lập tức dùng một lý do chính đáng nhất khuyên can nàng, ''Con thích Diệp Vũ Trung cha không hề phản đối, nhưng mà cha mong con hãy tự mình suy ngẫm lại cho thật chính chắn....còn có...suy nghĩ cho Tề gia của chúng ta.''
Tề Thấm Khải rất rõ ràng Tề Gia Bình đang muốn nói gì, nàng cũng rất hiểu cha nàng đang lo lắng việc gì, toàn bộ cơ nghiệp của Tề gia, to lớn như vậy, đồ sộ như vậy, cũng cần có một người chia bớt gánh nặng trách nhiệm với nàng, quan trọng hơn chính là một người thừa kế danh chính ngôn thuận, với cương vị của Tề Gia Bình, nàng không hề trách ông có lối suy nghĩ như vậy, nhưng nàng không hiểu, vì sao nhất định phải là Thôi Dật?
''Vậy cha cảm thấy Thôi Dật là một người đáng tin sao? Ở trong mắt của con, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ phá gia chi tử, con thật sự không hiểu cách nghĩ của cha.''
An Vân nãy giờ vẫn điềm tĩnh tao nhã dùng cơm, mắt thấy chồng và con gái sắp bùng nổ chiến tranh thì lập tức ở giữa hòa giải, ''Gia Bình, anh bớt tranh cãi lại đi.''
Tề Gia Bình hiển nhiên có chút tức giận, đang tính to tiếng một phen thì nghe thấy vợ yêu quý lên tiếng khuyên can, đành phải cực lực áp chế tức giận trong lòng xuống, cố gắng ôn hoà nhã nhặn nói, ''Có một số việc, con vẫn chưa nhìn thấu được hết, con thật sự cho rằng Thôi gia sẽ để cho kẻ thừa kế duy nhất trở thành một tên phế vật chỉ biết ăn không ngồi rồi?
''Sao lại không? Có thêm một kẻ như hắn hay bớt một kẻ như hắn cũng vậy mà thôi, bởi vì Thôi gia còn có Thôi Tuyết Cảnh.''
Tề Gia Bình bình tĩnh lắc đầu, ''Con đừng nhìn mọi việc đơn giản như vậy.''
''Được, vậy chúng ta tạm thời không nhắc đến nhân cách và phẩm chất của Thôi Dật, con chỉ muốn nói một điều, đối với một người con không hề yêu thương gì, muốn con lấy hắn, cha có nghĩ cũng đừng nghĩ tới.'' Tề Thấm Khải có thể để cha mẹ của nàng đưa ra ý kiến về hôn nhân đại sự của nàng, bởi dù sao cả hai người đều là bậc trưởng bối, hoàn toàn có tư cách làm vậy, nhưng đề nghị cũng chỉ có thể là đề nghị mà thôi, nếu muốn nàng hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của họ thì không thể được. Hôn nhân đại sự, đời người chỉ có một lần duy nhất, nói cho cùng thì vẫn phải do tự nàng quyết định, bởi vì người đó là người chung sống với nàng cả đời, không phải cha mẹ nàng.
Trên phương diện tình cảm, từ trước đến nay dây dưa dài dòng không phải phong cách của Tề Thấm Khải, nếu chẳng may tình cảm biến chất thì nàng tình nguyện từ bỏ, cũng không muốn để mắt tới một kẻ cặn bã thối rữa của xã hội.
''Được, vậy không thèm với về Thôi Dật, chúng ta nói về Diệp Vũ Trung. Con cảm thấy con có thể cùng cô bé ấy chung sống cả đời hay không? Cha là người ngoài cuộc, thấy rõ hơn người trong cuộc, cô bé ấy đối với con căn bản không hề có tình cảm gì!'' Tề Gia Bình nói như vậy bởi ông chỉ gặp qua Diệp Vũ Trung có một lần duy nhất, khi đó Diệp Vũ Trung quả thật không hề yêu thích Tề Thấm Khải, nhưng đã qua lâu như vậy, rất nhiều việc không thể cũng biến thành có thể, nhất là trên phương diện tình cảm, đôi khi có thể phát triển với tốc độ kinh người.
Nói người mình yêu không yêu mình, những chuyện này nếu bị một người xa lạ nói thẳng vào mặt, không những sẽ tổn thương lòng tự tôn của Tề Thấm Khải mà còn rất tàn nhẫn đối với nàng, bởi vì chẳng khác gì nói, toàn bộ cố gắng của nàng trong thời gian qua đều uổng công phí sức, hết thảy tất cả đều do nàng tự cho mình đa tình.
Mà ''người xa lạ'' này không ai khác lại là cha của nàng, một người có lòng tự tôn cao như Tề Thấm Khải sao có thể chịu đựng nổi. Nàng đứng dậy, tức giận đến tay cũng run rẩy, ngực phập phồng trong tiếng thở dốc, mãi một lúc sau nàng mới có thể nói rít qua khẻ răng, ''Nói cho cùng cũng chỉ vì con là người thừa kế duy nhất của Tề gia, nếu con may mắn có một đứa em trai hay em gái, có lẽ cha mẹ sẽ không tiếp tục trách cứ con nữa. Mẹ, mẹ nói xem có phải hay không?''
Ánh mắt của nàng dán chặt trên người An Vân, bà nghe xong thì ngẫng đầu lên nhìn nàng, bốn mắt giao nhau. Khóe môi Tề Thấm Khải cong lên thành một nụ cười đầy châm biếm khiến lòng bà đau như cắt. Nỗi đau xưa cũ vẫn luôn ngự trị bị bà đè nén chìm sâu dưới đáy lòng nhưng chưa bao giờ biến mất, bà chỉ cố gắng chôn vùi nó, bây giờ lại bị Tề Thấm Khải đào lên, khiến bà đau đến không thể thở nổi.
''Thấm Khải...mẹ...'' An Vân cố gắng giải thích lại không biết nên mở miệng như thế nào. Cảm xúc trong lòng bà cứ tựa như một cơn sóng dữ xô vào bờ, mà bà chẳng tài nào có thể trốn chạy nổi, chỉ có thể trơ mắt hứng chịu những đả kích này. Bà ôm lấy ngực, sắc mặt trở nên trắng bệch.
''Tề Thấm Khải!'' Tề Gia Bình gầm lên, ít thấy ông gọi con gái một cách thô bạo như vậy, bởi bình thường ông luôn hết mực sủng ái đứa con gái này, trừ những khi nàng làm việc nào quá đáng lắm, ''Con bất mãn với cha, tại sao lại giận chó đánh mèo nói chuyện với mẹ con như vậy?''
Tề Thấm Khải lãnh đạm nói, ''Con không có, con chỉ muốn hỏi rõ mà thôi. Mẹ, cho con nói xin lỗi.'' Nàng nói xong liền nhanh chân rời khỏi bàn ăn, ''Bây giờ, chắc hai người không muốn nhìn thấy con nữa...''
''Đại tiểu thư!'' Thư Kiệt thấy thế, trong lòng thầm kêu không ổn, đang yên đang lành sao lại trở thành như vậy?
Tề Thấm Khải cũng không thèm để ý anh ta, tự mình lái xe rời khỏi Tề gia.
Tề Gia Bình vô cùng buồn rầu, ông không thể không thừa nhận một điều rằng, có một đứa con gái quá mạnh mẽ như Tề Thấm Khải, đôi khi cũng không phải một việc tốt. Nhưng cũng đều do cách dậy dỗ của ông, còn có thể trách ai được đây?
''Chúng ta đi bệnh viện.'' Ông ân cần nói với An Vân.
An Vân lắc đầu, ''Không sao, nghỉ ngơi một chút là được, nhưng mà, Thấm Khải, con nó....Em đã nói với anh rồi, con nó không thích Thôi Dật, sao anh cứ muốn bức nó làm gì? Cũng đâu phải anh không biết tính của Thấm Khải, ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nếu nó đã không thích thì sẽ không dễ dàng chịu khuất phục.'' An Vân bắt đầu quở trách Tề Gia Bình.
Tề Gia Bình thở dài, ''Được rồi, được rồi, đều là lỗi của anh, em đừng kích động, đừng kích động.'' Ông vừa an ủi vừa nói thêm, ''Mỗi lần chuyện này xảy ra em đều chỉ trách mình anh.''
''Chẳng lẽ anh không thấy mình sai?'' An Vân liếc mắt nhìn ông.
Tề Gia Bình vội vàng ngoan ngoãn nói, ''Phải, phải, đều là lỗi của anh.'' Trong những trường hợp như thế này, đàn ông cần phải rộng lượng một chút, nhận hết toàn bộ trách nhiệm lên người mới có thể khiến vợ hài lòng. (Editor: tương lai của lão Tề :v)
Tề Thấm Khải dừng xe gần bờ sông, quay kiếng xe xuống, nhường gió lạnh rót vào bên trong xe, để tâm hồn nàng được thanh tịnh một chút. Những lời ban nãy nàng nói hoàn toàn là do nàng nhất thời xúc động nên mới nói như vậy, cũng không phải nàng cố ý cắt vào vết sẹo cũ của mẹ nàng. Nàng luôn lãnh đạm với bà, nguyên nhân chủ yếu không chỉ bởi vì chuyện xảy ra trước đây, mà bởi vì trong nhiều năm qua khoảng cách giữa nàng và bà tựa như cái hố không đáy càng ngày càng lớn, muốn lấp gần khoảng cách giữa hai người là chuyện không dễ dàng gì.
Nàng càng nghĩ tới những lời Tề Gia Bình nói thì lại càng buồn bực. Thôi Dật! Thôi Dật! Lúc nào cũng Thôi Dật!, Mấy ngày hôm trước Trầm Ngôn cũng nói với nàng về chuyện của Thôi Dật, bây giờ cha nàng lại nhắc đến Thôi Dật. Thật sự khiến nàng chán ghét đến chết!
Sau khi hóng gió một lát, cảm xúc của Tề Thấm Khải dần dần bình phục lại. Sắc trời cũng bắt đầu chuyển tối, nhưng nàng lại không muốn về nhà. Trăng thanh gió mát, đảm bảo Trầm Ngôn sẽ không bỏ lỡ một ngày đẹp hôm nay, chắc chắn không có ở nhà mà đang mây mưa trên giường cùng tiểu tình nhân mới. Diệp Vũ Trung, bây giờ ở bên cạnh tôi chỉ còn có một mình em.
Sau khi điều chỉnh tốt tâm tình, Tề Thấm Khải ngồi trong xe kéo cửa kính lên, trong lúc đó ánh mắt vô tình nhìn lướt qua thuốc mỡ Trầm Ngôn để lại trong xe. Không biết vì sao nhưng trong lòng nàng bỗng dâng lên một lại cảm xúc khác thường. Trong đầu nàng không ngừng xuất hiện hình ảnh Vũ Trung với cặp mắt đỏ hoe, tràn đầy nước mắt nằm dưới thân nàng nũng nịu cầu xin tha thứ. Cứ nghĩ đến đây thôi là Tề Thấm Khải lại cảm thấy có chút khô nóng. Nàng vuốt mái tóc dài, không ngờ đầu óc nàng lại đen tối tới vậy. Nàng đang suy nghĩ cái gì đây? Bắt đầu từ khi nào đã trở nên giống Trầm Ngôn.
''Gần đây con đang bận chuyện gì?'' Tề Gia Bình và An Vân rốt cuộc cũng có thời gian nhàn rỗi quay về nhà, cả nhà ba người cùng ngồi xuống bàn ăn cơm như những gia đình bình thường khác, vừa ăn cơm, vừa trò chuyện.
Tề Thấm Khải từ tốn ăn xong mới lên tiếng trả lời, ''Còn có thể bận rội vì chuyện gì nữa ngoài tình yêu và sự nghiệp?'' Trước giờ nàng luôn thích tự do, không bao giờ dám can thiệp vào chuyện của cha mẹ, đương nhiên nàng cũng không thích cha mẹ nàng xâm phạm đời tư của nàng.
''Con đặt tình yêu trước sự nghiệp, nói như vậy, cô bé Diệp Vũ Trung kia rất quan trọng đối với con?'' Tề Gia Bình buông đũa, chăm chú nhìn Tề Thấm Khải.
Tề Thấm Khải thản nhiên nói, ''Vô cùng quan trọng.'' Sau đó lại bồi thêm một câu, ''Đương nhiên, chuyện của công ty cha không cần lo lắng, con sẽ lo liệu ổn thỏa.''
''Lần trước cha thấy con đi gặp mặt Thôi Dật tựa hồ cũng không tệ lắm, con có hứng thú đi gặp cậu ấy một lần nữa không?'' Tề Gia Bình chuyển đề tài, ngụ ý muốn nói ông thích Thôi Dật làm con rể hơn.
Tề Thấm Khải vừa nghe tới Thôi Dật liền lập tức cự tuyệt, ''Con không có bất cứ hứng thú nào.''
''Hôm lễ tình nhân cha thấy con đi với cậu ấy khá vui vẻ, còn tưởng con...'' Tề Gia Bình thập phần tiếc hận nói.
Tề Thấm Khải không khiêng nể gì trực tiếp cắt ngang lời ông, ''Bởi vì con coi trọng mặt mũi của Tề gia mà thôi, đối với cá nhân của con mà nói, con không hề có chút hảo cảm nào đối với hắn.'' Tề Thấm Khải thật sự không hiểu, Thôi Dật chẳng qua chỉ là một kẻ ỷ trong nhà có một ít tiền thì khoe khoang tự đắc, suốt ngày dựa dẫm vào người chị gái lợi hại của hắn, ngoài ra chẳng biết gì ngoài phá gia chi tử, sao những người xung quanh nàng ai cũng muốn dùng tất cả mọi biện pháp làm mối cho nàng và hắn? ''Huống hồ gì, cha cũng biết con đã có người con yêu rồi.'' Đối với việc nàng yêu thích Diệp Vũ Trung, nàng không e ngại mà thẳng thắng nói ra.
Tề Gia Bình dường như đã sớm dự đoán được Tề Thấm Khải sẽ nói vậy, lập tức dùng một lý do chính đáng nhất khuyên can nàng, ''Con thích Diệp Vũ Trung cha không hề phản đối, nhưng mà cha mong con hãy tự mình suy ngẫm lại cho thật chính chắn....còn có...suy nghĩ cho Tề gia của chúng ta.''
Tề Thấm Khải rất rõ ràng Tề Gia Bình đang muốn nói gì, nàng cũng rất hiểu cha nàng đang lo lắng việc gì, toàn bộ cơ nghiệp của Tề gia, to lớn như vậy, đồ sộ như vậy, cũng cần có một người chia bớt gánh nặng trách nhiệm với nàng, quan trọng hơn chính là một người thừa kế danh chính ngôn thuận, với cương vị của Tề Gia Bình, nàng không hề trách ông có lối suy nghĩ như vậy, nhưng nàng không hiểu, vì sao nhất định phải là Thôi Dật?
''Vậy cha cảm thấy Thôi Dật là một người đáng tin sao? Ở trong mắt của con, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ phá gia chi tử, con thật sự không hiểu cách nghĩ của cha.''
An Vân nãy giờ vẫn điềm tĩnh tao nhã dùng cơm, mắt thấy chồng và con gái sắp bùng nổ chiến tranh thì lập tức ở giữa hòa giải, ''Gia Bình, anh bớt tranh cãi lại đi.''
Tề Gia Bình hiển nhiên có chút tức giận, đang tính to tiếng một phen thì nghe thấy vợ yêu quý lên tiếng khuyên can, đành phải cực lực áp chế tức giận trong lòng xuống, cố gắng ôn hoà nhã nhặn nói, ''Có một số việc, con vẫn chưa nhìn thấu được hết, con thật sự cho rằng Thôi gia sẽ để cho kẻ thừa kế duy nhất trở thành một tên phế vật chỉ biết ăn không ngồi rồi?
''Sao lại không? Có thêm một kẻ như hắn hay bớt một kẻ như hắn cũng vậy mà thôi, bởi vì Thôi gia còn có Thôi Tuyết Cảnh.''
Tề Gia Bình bình tĩnh lắc đầu, ''Con đừng nhìn mọi việc đơn giản như vậy.''
''Được, vậy chúng ta tạm thời không nhắc đến nhân cách và phẩm chất của Thôi Dật, con chỉ muốn nói một điều, đối với một người con không hề yêu thương gì, muốn con lấy hắn, cha có nghĩ cũng đừng nghĩ tới.'' Tề Thấm Khải có thể để cha mẹ của nàng đưa ra ý kiến về hôn nhân đại sự của nàng, bởi dù sao cả hai người đều là bậc trưởng bối, hoàn toàn có tư cách làm vậy, nhưng đề nghị cũng chỉ có thể là đề nghị mà thôi, nếu muốn nàng hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của họ thì không thể được. Hôn nhân đại sự, đời người chỉ có một lần duy nhất, nói cho cùng thì vẫn phải do tự nàng quyết định, bởi vì người đó là người chung sống với nàng cả đời, không phải cha mẹ nàng.
Trên phương diện tình cảm, từ trước đến nay dây dưa dài dòng không phải phong cách của Tề Thấm Khải, nếu chẳng may tình cảm biến chất thì nàng tình nguyện từ bỏ, cũng không muốn để mắt tới một kẻ cặn bã thối rữa của xã hội.
''Được, vậy không thèm với về Thôi Dật, chúng ta nói về Diệp Vũ Trung. Con cảm thấy con có thể cùng cô bé ấy chung sống cả đời hay không? Cha là người ngoài cuộc, thấy rõ hơn người trong cuộc, cô bé ấy đối với con căn bản không hề có tình cảm gì!'' Tề Gia Bình nói như vậy bởi ông chỉ gặp qua Diệp Vũ Trung có một lần duy nhất, khi đó Diệp Vũ Trung quả thật không hề yêu thích Tề Thấm Khải, nhưng đã qua lâu như vậy, rất nhiều việc không thể cũng biến thành có thể, nhất là trên phương diện tình cảm, đôi khi có thể phát triển với tốc độ kinh người.
Nói người mình yêu không yêu mình, những chuyện này nếu bị một người xa lạ nói thẳng vào mặt, không những sẽ tổn thương lòng tự tôn của Tề Thấm Khải mà còn rất tàn nhẫn đối với nàng, bởi vì chẳng khác gì nói, toàn bộ cố gắng của nàng trong thời gian qua đều uổng công phí sức, hết thảy tất cả đều do nàng tự cho mình đa tình.
Mà ''người xa lạ'' này không ai khác lại là cha của nàng, một người có lòng tự tôn cao như Tề Thấm Khải sao có thể chịu đựng nổi. Nàng đứng dậy, tức giận đến tay cũng run rẩy, ngực phập phồng trong tiếng thở dốc, mãi một lúc sau nàng mới có thể nói rít qua khẻ răng, ''Nói cho cùng cũng chỉ vì con là người thừa kế duy nhất của Tề gia, nếu con may mắn có một đứa em trai hay em gái, có lẽ cha mẹ sẽ không tiếp tục trách cứ con nữa. Mẹ, mẹ nói xem có phải hay không?''
Ánh mắt của nàng dán chặt trên người An Vân, bà nghe xong thì ngẫng đầu lên nhìn nàng, bốn mắt giao nhau. Khóe môi Tề Thấm Khải cong lên thành một nụ cười đầy châm biếm khiến lòng bà đau như cắt. Nỗi đau xưa cũ vẫn luôn ngự trị bị bà đè nén chìm sâu dưới đáy lòng nhưng chưa bao giờ biến mất, bà chỉ cố gắng chôn vùi nó, bây giờ lại bị Tề Thấm Khải đào lên, khiến bà đau đến không thể thở nổi.
''Thấm Khải...mẹ...'' An Vân cố gắng giải thích lại không biết nên mở miệng như thế nào. Cảm xúc trong lòng bà cứ tựa như một cơn sóng dữ xô vào bờ, mà bà chẳng tài nào có thể trốn chạy nổi, chỉ có thể trơ mắt hứng chịu những đả kích này. Bà ôm lấy ngực, sắc mặt trở nên trắng bệch.
''Tề Thấm Khải!'' Tề Gia Bình gầm lên, ít thấy ông gọi con gái một cách thô bạo như vậy, bởi bình thường ông luôn hết mực sủng ái đứa con gái này, trừ những khi nàng làm việc nào quá đáng lắm, ''Con bất mãn với cha, tại sao lại giận chó đánh mèo nói chuyện với mẹ con như vậy?''
Tề Thấm Khải lãnh đạm nói, ''Con không có, con chỉ muốn hỏi rõ mà thôi. Mẹ, cho con nói xin lỗi.'' Nàng nói xong liền nhanh chân rời khỏi bàn ăn, ''Bây giờ, chắc hai người không muốn nhìn thấy con nữa...''
''Đại tiểu thư!'' Thư Kiệt thấy thế, trong lòng thầm kêu không ổn, đang yên đang lành sao lại trở thành như vậy?
Tề Thấm Khải cũng không thèm để ý anh ta, tự mình lái xe rời khỏi Tề gia.
Tề Gia Bình vô cùng buồn rầu, ông không thể không thừa nhận một điều rằng, có một đứa con gái quá mạnh mẽ như Tề Thấm Khải, đôi khi cũng không phải một việc tốt. Nhưng cũng đều do cách dậy dỗ của ông, còn có thể trách ai được đây?
''Chúng ta đi bệnh viện.'' Ông ân cần nói với An Vân.
An Vân lắc đầu, ''Không sao, nghỉ ngơi một chút là được, nhưng mà, Thấm Khải, con nó....Em đã nói với anh rồi, con nó không thích Thôi Dật, sao anh cứ muốn bức nó làm gì? Cũng đâu phải anh không biết tính của Thấm Khải, ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nếu nó đã không thích thì sẽ không dễ dàng chịu khuất phục.'' An Vân bắt đầu quở trách Tề Gia Bình.
Tề Gia Bình thở dài, ''Được rồi, được rồi, đều là lỗi của anh, em đừng kích động, đừng kích động.'' Ông vừa an ủi vừa nói thêm, ''Mỗi lần chuyện này xảy ra em đều chỉ trách mình anh.''
''Chẳng lẽ anh không thấy mình sai?'' An Vân liếc mắt nhìn ông.
Tề Gia Bình vội vàng ngoan ngoãn nói, ''Phải, phải, đều là lỗi của anh.'' Trong những trường hợp như thế này, đàn ông cần phải rộng lượng một chút, nhận hết toàn bộ trách nhiệm lên người mới có thể khiến vợ hài lòng. (Editor: tương lai của lão Tề :v)
Tề Thấm Khải dừng xe gần bờ sông, quay kiếng xe xuống, nhường gió lạnh rót vào bên trong xe, để tâm hồn nàng được thanh tịnh một chút. Những lời ban nãy nàng nói hoàn toàn là do nàng nhất thời xúc động nên mới nói như vậy, cũng không phải nàng cố ý cắt vào vết sẹo cũ của mẹ nàng. Nàng luôn lãnh đạm với bà, nguyên nhân chủ yếu không chỉ bởi vì chuyện xảy ra trước đây, mà bởi vì trong nhiều năm qua khoảng cách giữa nàng và bà tựa như cái hố không đáy càng ngày càng lớn, muốn lấp gần khoảng cách giữa hai người là chuyện không dễ dàng gì.
Nàng càng nghĩ tới những lời Tề Gia Bình nói thì lại càng buồn bực. Thôi Dật! Thôi Dật! Lúc nào cũng Thôi Dật!, Mấy ngày hôm trước Trầm Ngôn cũng nói với nàng về chuyện của Thôi Dật, bây giờ cha nàng lại nhắc đến Thôi Dật. Thật sự khiến nàng chán ghét đến chết!
Sau khi hóng gió một lát, cảm xúc của Tề Thấm Khải dần dần bình phục lại. Sắc trời cũng bắt đầu chuyển tối, nhưng nàng lại không muốn về nhà. Trăng thanh gió mát, đảm bảo Trầm Ngôn sẽ không bỏ lỡ một ngày đẹp hôm nay, chắc chắn không có ở nhà mà đang mây mưa trên giường cùng tiểu tình nhân mới. Diệp Vũ Trung, bây giờ ở bên cạnh tôi chỉ còn có một mình em.
Sau khi điều chỉnh tốt tâm tình, Tề Thấm Khải ngồi trong xe kéo cửa kính lên, trong lúc đó ánh mắt vô tình nhìn lướt qua thuốc mỡ Trầm Ngôn để lại trong xe. Không biết vì sao nhưng trong lòng nàng bỗng dâng lên một lại cảm xúc khác thường. Trong đầu nàng không ngừng xuất hiện hình ảnh Vũ Trung với cặp mắt đỏ hoe, tràn đầy nước mắt nằm dưới thân nàng nũng nịu cầu xin tha thứ. Cứ nghĩ đến đây thôi là Tề Thấm Khải lại cảm thấy có chút khô nóng. Nàng vuốt mái tóc dài, không ngờ đầu óc nàng lại đen tối tới vậy. Nàng đang suy nghĩ cái gì đây? Bắt đầu từ khi nào đã trở nên giống Trầm Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.