Chương 121: [Fanfic] Càng Chơi Càng Lớn 3
Trúc Tự Thủy Cát
16/08/2021
Tác giả: Tiểu Thụ Muốn Thành Công
(Chương này nói về Phương Kỳ và Trầm Nhiễm, tác giả Tiểu Thụ có nói thấy truyện không được khớp lắm, Esley lại thấy hay, mọi người cho tác giả biết chút ý kiến để viết tiếp nhé, yêu mọi người)
Phương Kỳ ngồi ở trong góc tối, vài tia nắng yếu ớt cuối đông len qua khe cửa chiếu lên nàng, nhưng lại không đem lại được cho nàng cảm giác ấm áp, tay cầm điều thuốc vẫn còn đang hút dở, mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, không gian của căn phòng trở nên u ám đến lạ kỳ. Phương Kỳ không biết mình tập hút thuốc từ bao giờ, có lẽ là lúc Trầm Nhiễm về nước cùng với Thôi Tuyết Cảnh, mà cũng có thể trước đó rồi. Thuốc lá chẳng ngon lành gì, nó khiến cổ họng nàng bỏng rát, lồng ngực như bị thiêu đốt, đến thở cũng khó khăn. Nhưng ít nhất thì nó cũng che lấp đi được phần nào nỗi cô đơn của nàng. Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan không gian tĩnh lặng của nàng. Cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua tên người gọi rồi bắt máy, "Alo?"
"Phương Kỳ, là tôi, Trầm Ngôn."
Trầm Ngôn từ tốn nói, cô vừa mới đáp máy bay xong, tự nhiên lại có chút muốn gọi điện hỏi thăm tình hình của Trầm Nhiễm. Lần cuối hai người gặp nhau, Trầm Nhiễm lúc nào cũng chỉ như cái xác vô hồn, chỉ ngồi tại một chỗ chờ một người vốn sẽ không bao giờ quay về nữa. Đầu dây bên kia không hề đáp lại cô, khiến Trầm Ngôn có một chút khó chịu. Sao dạo này gọi điện cho ai cũng giống độc thoại thế?
"Chị tôi....."
"Đang ngủ."
Phương Kỳ cười khổ, gục đầu xuống, dùng tay vò rối mái tóc của mình. Nàng vẫn nhớ như in tối hôm qua, cho dù nàng có dùng toàn bộ tình cảm của mình để bày tỏ với Trầm Nhiễm, thì đáp lại nàng vẫn chỉ là bộ dạng hời hợt của cô, trong màn đêm nàng không thể nhìn thấy được biểu cảm gì trên khuôn mặt kia, chỉ biết rằng cô thậm chí còn không quay đầu lại nhìn nàng một cái. Nàng cắn chặt môi mình, không kìm nén được ném điếu thuốc ra xa. Phương Kỳ cảm thấy mình sống thật nhục nhã, lúc Thôi Tuyết Cảnh còn sống, Trầm Nhiễm toàn tâm toàn ý theo nàng, ngay cả khi nàng chết đi cũng không thay đổi. Còn nàng, Phương Kỳ, thì cho dù cố gắng vùng vẫy như thế nào, vẫn mãi thua kém một kẻ đã chết, thậm chí phải dùng điều kiện để đạt được người mình yêu. Đạt được? Nàng nhếch mép khinh bỉ trước ý nghĩ của chính mình, À phải rồi, chúc mừng mày đã đạt được thân xác của chị ấy.
"Chị ấy vẫn ổn, cô đừng lo."
Nói vừa dứt lời liền cúp điện thoại ngay lập tức, Phương Kỳ không có cảm giác muốn nói chuyện với ai lúc này. Đêm qua, nàng quyết định đối diện với tình cảm trong lòng mình, thì cũng chính đêm đó, nàng đánh mất tất cả. Mới hôm qua thôi, Trầm Nhiễm và Phương Kỳ vẫn còn là hai chị em tốt, còn bây giờ, quan hệ của họ là gì? Nhìn hai bàn tay mình, chính nó hôm qua đã ôm trọn lấy người nàng yêu nhất, vậy tại sao một chút cảm giác hạnh phúc cũng không có? Phương Kỳ chống tay đứng dậy, phủi qua quần áo của mình, bước lại gần đầu giường, ngồi xuống vuốt ve mái tóc của ngươì đang ngủ say, cuối cùng cúi xuống hôn nhẹ lên môi người đó, "Em biết chị tỉnh rồi."
Lúc này Trầm Nhiễm mới chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt của Phương Kỳ đang ngay kề bên, trong đáy mắt lộ rõ sự hỗn loạn cho dù cô có cố gắng giấu nó bằng vẻ ngoài bình tĩnh đi chăng nữa. Đêm qua có quá nhiều chuyện đã xảy ra, người em gái mà cô yêu thương nhất nói rằng nàng yêu cô. Những chuyện đó xảy ra quá nhanh, đến khi Trầm Nhiễm kịp bình tĩnh lại, thì mọi việc đã trôi qua rồi. Phương Kỳ nhìn sâu vào mắt cô, thấy rõ được sự rối loạn trong đó, quả nhiên là không thể quay đầu được. Nàng đứng dậy, lấy một bộ quần áo ấm đưa cho cô, "Giờ em phải đến Thôi gia làm ít việc, chị mặc ấm vào rồi xuống ăn sáng."
"Thôi gia? Em đã hứa...."
"Từ giờ em sẽ thay thế cho vai trò của Thôi Tuyết Cảnh trong Thôi gia. Chị không cần phải lo, em hứa là sẽ làm."
Trầm Nhiễm kinh ngạc nhìn Phương Kỳ, tuy nàng hứa sẽ hỗ trợ cho Thôi gia, nhưng cô lại không ngờ là hỗ trợ kiểu này. Mặc kệ ánh mắt săm soi của Trầm Nhiễm, Phương Kỳ vẫn bình tĩnh đến lạ thường. Cuối cùng thì, đối với nàng mọi thứ cũng đã kết thúc rồi, cho dù bây giờ nàng có là ai, thì cũng chẳng còn quan trọng nữa. Cả hai đều im lặng, một bên Trầm Nhiễm không hiểu nổi tính toán của nàng, một bên Phương Kỳ đã nghĩ tới việc buông bỏ tình yêu này. Bỗng nhiên, Phương Kỳ cảm thấy thật nực cười, mới đó thôi nàng còn kiên quyết theo đuổi tình yêu này đến cùng mà.
"Tại sao?" Cuối cùng, Trầm Nhiễm là người phá vỡ không khí trầm lặng này, cô nhìn thẳng vào mắt Phương Kỳ và nàng cũng vậy. "Chị không yêu cầu em làm vậy."
"Em biết cả đời này chị sẽ không yêu người tên là 'Phương Kỳ' cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Vậy bây giờ, nếu em là Thôi Tuyết Cảnh, ít nhất thì em cũng nhận được một chút tình yêu của chị đi?"
Phương Kỳ nghiêng đầu, bình thản nói như thể đó là một lẽ thường tình, thậm chí còn mỉm cười nhìn Trầm Nhiễm. Từng lời này cắm sâu vào trong tim Trầm Nhiễm, khiến cho nó càng rỉ máu không ngừng.
"Nhưng em không phải là Tuyết Cảnh!!!"
Trầm Nhiễm kích động nắm lấy vai nàng, hét lên. Cô không muốn mọi chuyện như thế này, không muốn.... Bỗng có một bàn tay lạnh toát áp lên tay cô, lạnh lùng gạt tay cô xuống. Trầm Nhiễm giật mình, ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhưng cái cô nhìn nhìn thấy, chỉ là sự lạnh nhạt của Phương Kỳ, lạnh đến thấu xương. Phương Kỳ chưa bao giờ nhìn cô như thế, cho dù thế nào, nàng luôn nhìn cô với ánh mắt ấm áp xen lẫn trong đó một thứ cảm xúc mà cô không thể diễn tả bằng lời. Nhưng giờ Phương Kỳ đang nhìn cô, không còn sự ấm áp kia nữa, chỉ đơn giản nhìn như vậy thôi, như thể đang nhìn một kẻ lạ mặt, thậm chí còn có sự khinh bỉ trong đó.
"Sao vậy? Sợ em làm hỏng hình tưởng 'Tuyết Cảnh' trong lòng chị sao?"
Bỗng chốc Trầm Nhiễm cảm thấy người trước mắt sao xa lạ quá, không giống như Phương Kỳ mà cô từng biết. Trầm Nhiễm cảm thấy đau lòng, muốn ôm lấy đứa bé này vào lòng, như ngày xưa ấy. Nhưng đứa bé này đã không còn thích sà vào lòng cô như lúc nào nữa rồi. Phương Kỳ đứng dậy, tránh khỏi cái ôm của cô, quay lưng đi ra phía cửa, không nói một câu tạm biệt.
Những ngày hôm sau, Phương Kỳ liên tục bận rộn với những đề án hợp tác với Thôi gia, củng cố bề thế cho cả hai bên. Đối với bất kỳ trường hợp nào cũng bình tĩnh xử lí, không phạm phải sai sót nào. Một Phương Kỳ như vậy, Trầm Nhiễm có chút không quen nổi, nhưng cô hiểu, cái gì đã đến thì sẽ không thể ngăn cản được. Vậy cô tập cách quen dần với nó, mỗi ngày vẫn đứng ở nơi cũ chờ đợi một thứ gì đó vô định. Gió biển đem theo hơi lạnh phả vào trong từng cơn gió khiến Trầm Nhiễm tê buốt, nhưng giờ lại không còn ai quan tâm đến cô, đem áo ấm ra trùm lên người cô nữa. Cơn gió biển hôm nay, sao lại xa lạ thế, cũng giống như người kia vậy. Lạnh quá, cô ôm lấy tay mình, mong có thêm chút hơi ấm. Tiếng loạt xoạt từ bụi cỏ sau lưng vang lên, khiến cho Trầm Nhiễm cứng đờ, nhưng lại nhóm nhen trong lòng hi vọng.
"Trầm tiểu thư, Phương tiểu thư muốn gặp cô."
Giọng ồm ồm của một người đàn ông vang lên, đánh tan hi vọng của cô. Trầm Nhiễm khẽ lắc đầu, tại sao mình lại hi vọng chứ? Mấy ngày qua được yên tĩnh một mình, cô đã suy nghĩ rất nhiều, không phải về Thôi Tuyết Cảnh, mà là về Phương Kỳ. Giờ Trầm Nhiễm mới nhận ra, sau bao năm cô chạy theo Thôi Tuyết Cảnh, vẫn luôn có một người ở phía sau chờ cô quay đầu lại. Bất cứ khi nào cô quay về nhà, dù chỉ là một thời gian ngắn, vẫn luôn có sự hiện diện của nàng. Cho dù là tinh nghịch hay ngỗ ngược chống lại cô, trêu chọc cô, thì nàng vẫn luôn ạ đó. Trầm Nhiễm ôm chặt lấy mình, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, nhớ lại tin nhắn đêm qua của Trầm Ngôn, em mong chị cũng sẽ tìm được một khởi đầu mới.
"Chào buổi chiều." Phương Kỳ đóng tài liệu trên bàn lại, khẽ nhíu mày nhìn bộ dạng mong manh, đang tái đi vì lạnh của cô. Nàng mở miệng ra muốn nhắc nhở cô nên mặc thêm vào, chợt nhớ ra quan hệ của họ lúc này, liền mím chặt môi không để những lời lẽ quan tâm đó nói ra ngoài.
"Trông chị thật đáng thương Trầm Nhiễm, chị vẫn luôn dùng bộ dạng này để thu hút sự chú ý của Thôi Tuyết Cảnh sao?" Phương Kỳ nhếch mép khinh bỉ, buông những lời miệt thị cô, chỉ có nàng mới biết, trong lòng mình đang đau đớn đến mức nào. Phương Kỳ muốn chạy đến, ôm cô vào lòng, nhưng như thế chẳng phải nàng sẽ lại quay về kẻ hèn mọn chỉ biết chạy theo van xin tình yêu của Trầm Nhiễm sao. Trầm Nhiễm cũng chìm trong trầm lặng, chỉ nhìn chằm chằm người trước mắt. Phương Kỳ đang ngồi đó, chỗ mà Tuyết Cảnh vẫn hay ngồi; nàng đang ngồi đó làm những công việc mà người đó hay làm, Trầm Nhiễm lại có ảo tưởng rằng Tuyết Cảnh vẫn đang ngồi đó. Cô đã quyết định sẽ buông xuôi quá khứ, vậy mà bóng ma trong lòng cô quá lớn, nó không cho phép cô đối mặt với sự thật. Trầm Nhiễm muốn bắt đầu một cuộc đời mới với người sẽ yêu thương cô đến cuối cuộc đời này, nhưng cô lại không thể vứt bỏ cái thứ tình cảm vô vọng đã diễn ra suốt mười mấy năm kia.
Khi nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Trầm Nhiễm, Phương Kỳ biết, chắc chắn cô đang lầm tưởng nàng là Thôi Tuyết Cảnh, cũng phải, chính bản thân nàng còn không biết mình là ai. Chỉ vì tham luyến một cái nhìn từ Trầm Nhiễm, mà tự biến mình thành một con người khác. Nàng ghét nơi này, ghét căn phòng này, ghét những công việc mà nàng đang làm, chúng làm Phương Kỳ nhớ đến kẻ đã cướp mất người nàng yêu. Nhưng Phương Kỳ tự hỏi, nếu như nàng không ở đây giờ này khắc này, liệu Trầm Nhiễm sẽ chịu đối diện với nàng không? Nàng sợ cô sẽ cảm thấy ghê sợ tình cảm này, sẽ chọn cách tránh mặt nàng, và cuối cùng cả hai sẽ trở thành người xa lạ. Phương Kỳ nguyện trở thành kẻ thay thế còn hơn người dưng.
"Trầm Nhiễm! Trầm Nhiễm!"
Phương Kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy từng giọt nước trong suốt lăn dài trên khuôn mặt từ lâu đã khắc ghi trong lòng nàng, nàng có tính trăm phương ngàn kế cũng không ngờ được việc này, vô thức chạy đến bên Trầm Nhiễm, vứt bỏ lòng tự trọng của mình, một tay nắm lấy vai cô khẽ lay, một tay lau đi nước mắt trên mặt cô. Cảm nhận được lòng bàn tay lạnh buốt của người kia áp lên mặt mình, khiến cho Trầm Nhiễm tê dại, bức tường phòng thủ cuối cùng giúp cô chống đỡ đến tận bây giờ liền sụp đổ, cô ôm chầm lấy Phương Kỳ, dụi đầu vào lòng nàng, "Phương Kỳ....Chị không thể....Không thể làm được....." Phương Kỳ sững người lại, nhưng rồi cũng ôm chặt cô vào lòng. Trong tình yêu, cả hai đều cùng quẫn không lối thoát, cho dù có cố gắng thế nào thì tình yêu mà họ đang ấm ủ trong tim vẫn chỉ là ngoài tầm với. Phương Kỳ âu yếm vuốt ve mái tóc rối bù của Trầm Nhiễm, ánh mắt dịu dàng nhưng lại không che nổi nỗi đau đang âm ỉ trong nàng, im lặng chờ đợi cho đến khi cô ngừng khóc. "Em sẽ đợi mà." Nàng ôm lấy cô thật chặt, như muốn chứng minh cho cô thấy, nàng sẽ không bao giờ buông tay, sẽ bảo vệ cô trong vòng tay mình vĩnh viễn, "Có thể bây giờ chị sẽ không yêu em, nhưng chị sẽ còn cả đời để học cách yêu em."
Trầm Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn nàng, những giọt nước mắt vẫn còn chưa kịp hong khô, đôi mắt đỏ ửng, kết hợp với mái tóc rối, Phương Kỳ mỉm cười, lau đi giọt nước mắt của cô, đưa tay vuốt gọn lại mái tóc mà nàng vẫn luôn yêu thích, không khỏi cười khúc khích, ánh mắt cưng chiều, "Cứ thế này sao em bỏ chị được?"
"Sẽ không sao?" Trầm Nhiễm đột ngột lên tiếng, nhìn chằm chằm vào mắt Phương Kỳ, cô không muốn mạnh mẽ nữa, vì cuối cùng cũng đã có một bờ vai để cô dựa vào, "Em sẽ không bỏ rơi chị ngay cả khi chị không yêu em?"
"Để em đính chính lại, là chưa yêu." Phương Kỳ đảo mắt nhìn quanh một chút, một tay vuốt cằm tỏ vẻ đang cân nhắc, "Không chắc nữa, bởi vì như thế thì em hơi lỗ thì phải. Trầm Nhiễm, giờ em là người kinh doanh rồi, không thể chịu lỗ được." Sau đó nàng còn nháy mắt tinh nghịch với Trầm Nhiễm, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới một lượt, "Có lẽ nên có tiền cọc thì mới yên tâm được."
Lúc này Trầm Nhiễm mới nhận ra cô còn chưa biết quá nhiều mặt của Phương Kỳ, trước giờ cô luôn chỉ nhìn nàng như một đứa em gái ngoan hiền, tuy rằng có nhiều lúc ngỗ ngược nhưng nói chung cô thực sự không có gì phải than phiền về cả, còn giờ, thời cuộc thay đổi, cô mới nhận ra Phương Kỳ có thể ranh ma như vậy. Không tự chủ được trong lòng có chút cảm giác ngại ngùng, Trầm Nhiễm vẫn chưa thể thích nghi kịp với tình hình bây giờ, ngượng ngạo thoát ra khỏi vòng tay của nàng, "Chị nên về." Rồi đi ra khỏi phòng mất, để lại một mình Phương Kỳ còn đang cười đến mức muốn chảy nước mắt trong phòng.
"Em bảo rồi, là chưa yêu thôi." Nàng nói to để Trầm Nhiễm có thể nghe thấy.
Cho đến khi Phương Kỳ cười đến mệt lả, mới từ từ quay người lại liếc nhìn căn phòng một lần, dù gì thì mình vẫn muốn đập căn phòng này quá! Nhìn đâu cũng có thể liên tưởng ra cái bà già tuyết kia!
(Chương này nói về Phương Kỳ và Trầm Nhiễm, tác giả Tiểu Thụ có nói thấy truyện không được khớp lắm, Esley lại thấy hay, mọi người cho tác giả biết chút ý kiến để viết tiếp nhé, yêu mọi người)
Phương Kỳ ngồi ở trong góc tối, vài tia nắng yếu ớt cuối đông len qua khe cửa chiếu lên nàng, nhưng lại không đem lại được cho nàng cảm giác ấm áp, tay cầm điều thuốc vẫn còn đang hút dở, mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, không gian của căn phòng trở nên u ám đến lạ kỳ. Phương Kỳ không biết mình tập hút thuốc từ bao giờ, có lẽ là lúc Trầm Nhiễm về nước cùng với Thôi Tuyết Cảnh, mà cũng có thể trước đó rồi. Thuốc lá chẳng ngon lành gì, nó khiến cổ họng nàng bỏng rát, lồng ngực như bị thiêu đốt, đến thở cũng khó khăn. Nhưng ít nhất thì nó cũng che lấp đi được phần nào nỗi cô đơn của nàng. Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan không gian tĩnh lặng của nàng. Cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua tên người gọi rồi bắt máy, "Alo?"
"Phương Kỳ, là tôi, Trầm Ngôn."
Trầm Ngôn từ tốn nói, cô vừa mới đáp máy bay xong, tự nhiên lại có chút muốn gọi điện hỏi thăm tình hình của Trầm Nhiễm. Lần cuối hai người gặp nhau, Trầm Nhiễm lúc nào cũng chỉ như cái xác vô hồn, chỉ ngồi tại một chỗ chờ một người vốn sẽ không bao giờ quay về nữa. Đầu dây bên kia không hề đáp lại cô, khiến Trầm Ngôn có một chút khó chịu. Sao dạo này gọi điện cho ai cũng giống độc thoại thế?
"Chị tôi....."
"Đang ngủ."
Phương Kỳ cười khổ, gục đầu xuống, dùng tay vò rối mái tóc của mình. Nàng vẫn nhớ như in tối hôm qua, cho dù nàng có dùng toàn bộ tình cảm của mình để bày tỏ với Trầm Nhiễm, thì đáp lại nàng vẫn chỉ là bộ dạng hời hợt của cô, trong màn đêm nàng không thể nhìn thấy được biểu cảm gì trên khuôn mặt kia, chỉ biết rằng cô thậm chí còn không quay đầu lại nhìn nàng một cái. Nàng cắn chặt môi mình, không kìm nén được ném điếu thuốc ra xa. Phương Kỳ cảm thấy mình sống thật nhục nhã, lúc Thôi Tuyết Cảnh còn sống, Trầm Nhiễm toàn tâm toàn ý theo nàng, ngay cả khi nàng chết đi cũng không thay đổi. Còn nàng, Phương Kỳ, thì cho dù cố gắng vùng vẫy như thế nào, vẫn mãi thua kém một kẻ đã chết, thậm chí phải dùng điều kiện để đạt được người mình yêu. Đạt được? Nàng nhếch mép khinh bỉ trước ý nghĩ của chính mình, À phải rồi, chúc mừng mày đã đạt được thân xác của chị ấy.
"Chị ấy vẫn ổn, cô đừng lo."
Nói vừa dứt lời liền cúp điện thoại ngay lập tức, Phương Kỳ không có cảm giác muốn nói chuyện với ai lúc này. Đêm qua, nàng quyết định đối diện với tình cảm trong lòng mình, thì cũng chính đêm đó, nàng đánh mất tất cả. Mới hôm qua thôi, Trầm Nhiễm và Phương Kỳ vẫn còn là hai chị em tốt, còn bây giờ, quan hệ của họ là gì? Nhìn hai bàn tay mình, chính nó hôm qua đã ôm trọn lấy người nàng yêu nhất, vậy tại sao một chút cảm giác hạnh phúc cũng không có? Phương Kỳ chống tay đứng dậy, phủi qua quần áo của mình, bước lại gần đầu giường, ngồi xuống vuốt ve mái tóc của ngươì đang ngủ say, cuối cùng cúi xuống hôn nhẹ lên môi người đó, "Em biết chị tỉnh rồi."
Lúc này Trầm Nhiễm mới chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt của Phương Kỳ đang ngay kề bên, trong đáy mắt lộ rõ sự hỗn loạn cho dù cô có cố gắng giấu nó bằng vẻ ngoài bình tĩnh đi chăng nữa. Đêm qua có quá nhiều chuyện đã xảy ra, người em gái mà cô yêu thương nhất nói rằng nàng yêu cô. Những chuyện đó xảy ra quá nhanh, đến khi Trầm Nhiễm kịp bình tĩnh lại, thì mọi việc đã trôi qua rồi. Phương Kỳ nhìn sâu vào mắt cô, thấy rõ được sự rối loạn trong đó, quả nhiên là không thể quay đầu được. Nàng đứng dậy, lấy một bộ quần áo ấm đưa cho cô, "Giờ em phải đến Thôi gia làm ít việc, chị mặc ấm vào rồi xuống ăn sáng."
"Thôi gia? Em đã hứa...."
"Từ giờ em sẽ thay thế cho vai trò của Thôi Tuyết Cảnh trong Thôi gia. Chị không cần phải lo, em hứa là sẽ làm."
Trầm Nhiễm kinh ngạc nhìn Phương Kỳ, tuy nàng hứa sẽ hỗ trợ cho Thôi gia, nhưng cô lại không ngờ là hỗ trợ kiểu này. Mặc kệ ánh mắt săm soi của Trầm Nhiễm, Phương Kỳ vẫn bình tĩnh đến lạ thường. Cuối cùng thì, đối với nàng mọi thứ cũng đã kết thúc rồi, cho dù bây giờ nàng có là ai, thì cũng chẳng còn quan trọng nữa. Cả hai đều im lặng, một bên Trầm Nhiễm không hiểu nổi tính toán của nàng, một bên Phương Kỳ đã nghĩ tới việc buông bỏ tình yêu này. Bỗng nhiên, Phương Kỳ cảm thấy thật nực cười, mới đó thôi nàng còn kiên quyết theo đuổi tình yêu này đến cùng mà.
"Tại sao?" Cuối cùng, Trầm Nhiễm là người phá vỡ không khí trầm lặng này, cô nhìn thẳng vào mắt Phương Kỳ và nàng cũng vậy. "Chị không yêu cầu em làm vậy."
"Em biết cả đời này chị sẽ không yêu người tên là 'Phương Kỳ' cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Vậy bây giờ, nếu em là Thôi Tuyết Cảnh, ít nhất thì em cũng nhận được một chút tình yêu của chị đi?"
Phương Kỳ nghiêng đầu, bình thản nói như thể đó là một lẽ thường tình, thậm chí còn mỉm cười nhìn Trầm Nhiễm. Từng lời này cắm sâu vào trong tim Trầm Nhiễm, khiến cho nó càng rỉ máu không ngừng.
"Nhưng em không phải là Tuyết Cảnh!!!"
Trầm Nhiễm kích động nắm lấy vai nàng, hét lên. Cô không muốn mọi chuyện như thế này, không muốn.... Bỗng có một bàn tay lạnh toát áp lên tay cô, lạnh lùng gạt tay cô xuống. Trầm Nhiễm giật mình, ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhưng cái cô nhìn nhìn thấy, chỉ là sự lạnh nhạt của Phương Kỳ, lạnh đến thấu xương. Phương Kỳ chưa bao giờ nhìn cô như thế, cho dù thế nào, nàng luôn nhìn cô với ánh mắt ấm áp xen lẫn trong đó một thứ cảm xúc mà cô không thể diễn tả bằng lời. Nhưng giờ Phương Kỳ đang nhìn cô, không còn sự ấm áp kia nữa, chỉ đơn giản nhìn như vậy thôi, như thể đang nhìn một kẻ lạ mặt, thậm chí còn có sự khinh bỉ trong đó.
"Sao vậy? Sợ em làm hỏng hình tưởng 'Tuyết Cảnh' trong lòng chị sao?"
Bỗng chốc Trầm Nhiễm cảm thấy người trước mắt sao xa lạ quá, không giống như Phương Kỳ mà cô từng biết. Trầm Nhiễm cảm thấy đau lòng, muốn ôm lấy đứa bé này vào lòng, như ngày xưa ấy. Nhưng đứa bé này đã không còn thích sà vào lòng cô như lúc nào nữa rồi. Phương Kỳ đứng dậy, tránh khỏi cái ôm của cô, quay lưng đi ra phía cửa, không nói một câu tạm biệt.
Những ngày hôm sau, Phương Kỳ liên tục bận rộn với những đề án hợp tác với Thôi gia, củng cố bề thế cho cả hai bên. Đối với bất kỳ trường hợp nào cũng bình tĩnh xử lí, không phạm phải sai sót nào. Một Phương Kỳ như vậy, Trầm Nhiễm có chút không quen nổi, nhưng cô hiểu, cái gì đã đến thì sẽ không thể ngăn cản được. Vậy cô tập cách quen dần với nó, mỗi ngày vẫn đứng ở nơi cũ chờ đợi một thứ gì đó vô định. Gió biển đem theo hơi lạnh phả vào trong từng cơn gió khiến Trầm Nhiễm tê buốt, nhưng giờ lại không còn ai quan tâm đến cô, đem áo ấm ra trùm lên người cô nữa. Cơn gió biển hôm nay, sao lại xa lạ thế, cũng giống như người kia vậy. Lạnh quá, cô ôm lấy tay mình, mong có thêm chút hơi ấm. Tiếng loạt xoạt từ bụi cỏ sau lưng vang lên, khiến cho Trầm Nhiễm cứng đờ, nhưng lại nhóm nhen trong lòng hi vọng.
"Trầm tiểu thư, Phương tiểu thư muốn gặp cô."
Giọng ồm ồm của một người đàn ông vang lên, đánh tan hi vọng của cô. Trầm Nhiễm khẽ lắc đầu, tại sao mình lại hi vọng chứ? Mấy ngày qua được yên tĩnh một mình, cô đã suy nghĩ rất nhiều, không phải về Thôi Tuyết Cảnh, mà là về Phương Kỳ. Giờ Trầm Nhiễm mới nhận ra, sau bao năm cô chạy theo Thôi Tuyết Cảnh, vẫn luôn có một người ở phía sau chờ cô quay đầu lại. Bất cứ khi nào cô quay về nhà, dù chỉ là một thời gian ngắn, vẫn luôn có sự hiện diện của nàng. Cho dù là tinh nghịch hay ngỗ ngược chống lại cô, trêu chọc cô, thì nàng vẫn luôn ạ đó. Trầm Nhiễm ôm chặt lấy mình, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, nhớ lại tin nhắn đêm qua của Trầm Ngôn, em mong chị cũng sẽ tìm được một khởi đầu mới.
"Chào buổi chiều." Phương Kỳ đóng tài liệu trên bàn lại, khẽ nhíu mày nhìn bộ dạng mong manh, đang tái đi vì lạnh của cô. Nàng mở miệng ra muốn nhắc nhở cô nên mặc thêm vào, chợt nhớ ra quan hệ của họ lúc này, liền mím chặt môi không để những lời lẽ quan tâm đó nói ra ngoài.
"Trông chị thật đáng thương Trầm Nhiễm, chị vẫn luôn dùng bộ dạng này để thu hút sự chú ý của Thôi Tuyết Cảnh sao?" Phương Kỳ nhếch mép khinh bỉ, buông những lời miệt thị cô, chỉ có nàng mới biết, trong lòng mình đang đau đớn đến mức nào. Phương Kỳ muốn chạy đến, ôm cô vào lòng, nhưng như thế chẳng phải nàng sẽ lại quay về kẻ hèn mọn chỉ biết chạy theo van xin tình yêu của Trầm Nhiễm sao. Trầm Nhiễm cũng chìm trong trầm lặng, chỉ nhìn chằm chằm người trước mắt. Phương Kỳ đang ngồi đó, chỗ mà Tuyết Cảnh vẫn hay ngồi; nàng đang ngồi đó làm những công việc mà người đó hay làm, Trầm Nhiễm lại có ảo tưởng rằng Tuyết Cảnh vẫn đang ngồi đó. Cô đã quyết định sẽ buông xuôi quá khứ, vậy mà bóng ma trong lòng cô quá lớn, nó không cho phép cô đối mặt với sự thật. Trầm Nhiễm muốn bắt đầu một cuộc đời mới với người sẽ yêu thương cô đến cuối cuộc đời này, nhưng cô lại không thể vứt bỏ cái thứ tình cảm vô vọng đã diễn ra suốt mười mấy năm kia.
Khi nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Trầm Nhiễm, Phương Kỳ biết, chắc chắn cô đang lầm tưởng nàng là Thôi Tuyết Cảnh, cũng phải, chính bản thân nàng còn không biết mình là ai. Chỉ vì tham luyến một cái nhìn từ Trầm Nhiễm, mà tự biến mình thành một con người khác. Nàng ghét nơi này, ghét căn phòng này, ghét những công việc mà nàng đang làm, chúng làm Phương Kỳ nhớ đến kẻ đã cướp mất người nàng yêu. Nhưng Phương Kỳ tự hỏi, nếu như nàng không ở đây giờ này khắc này, liệu Trầm Nhiễm sẽ chịu đối diện với nàng không? Nàng sợ cô sẽ cảm thấy ghê sợ tình cảm này, sẽ chọn cách tránh mặt nàng, và cuối cùng cả hai sẽ trở thành người xa lạ. Phương Kỳ nguyện trở thành kẻ thay thế còn hơn người dưng.
"Trầm Nhiễm! Trầm Nhiễm!"
Phương Kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy từng giọt nước trong suốt lăn dài trên khuôn mặt từ lâu đã khắc ghi trong lòng nàng, nàng có tính trăm phương ngàn kế cũng không ngờ được việc này, vô thức chạy đến bên Trầm Nhiễm, vứt bỏ lòng tự trọng của mình, một tay nắm lấy vai cô khẽ lay, một tay lau đi nước mắt trên mặt cô. Cảm nhận được lòng bàn tay lạnh buốt của người kia áp lên mặt mình, khiến cho Trầm Nhiễm tê dại, bức tường phòng thủ cuối cùng giúp cô chống đỡ đến tận bây giờ liền sụp đổ, cô ôm chầm lấy Phương Kỳ, dụi đầu vào lòng nàng, "Phương Kỳ....Chị không thể....Không thể làm được....." Phương Kỳ sững người lại, nhưng rồi cũng ôm chặt cô vào lòng. Trong tình yêu, cả hai đều cùng quẫn không lối thoát, cho dù có cố gắng thế nào thì tình yêu mà họ đang ấm ủ trong tim vẫn chỉ là ngoài tầm với. Phương Kỳ âu yếm vuốt ve mái tóc rối bù của Trầm Nhiễm, ánh mắt dịu dàng nhưng lại không che nổi nỗi đau đang âm ỉ trong nàng, im lặng chờ đợi cho đến khi cô ngừng khóc. "Em sẽ đợi mà." Nàng ôm lấy cô thật chặt, như muốn chứng minh cho cô thấy, nàng sẽ không bao giờ buông tay, sẽ bảo vệ cô trong vòng tay mình vĩnh viễn, "Có thể bây giờ chị sẽ không yêu em, nhưng chị sẽ còn cả đời để học cách yêu em."
Trầm Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn nàng, những giọt nước mắt vẫn còn chưa kịp hong khô, đôi mắt đỏ ửng, kết hợp với mái tóc rối, Phương Kỳ mỉm cười, lau đi giọt nước mắt của cô, đưa tay vuốt gọn lại mái tóc mà nàng vẫn luôn yêu thích, không khỏi cười khúc khích, ánh mắt cưng chiều, "Cứ thế này sao em bỏ chị được?"
"Sẽ không sao?" Trầm Nhiễm đột ngột lên tiếng, nhìn chằm chằm vào mắt Phương Kỳ, cô không muốn mạnh mẽ nữa, vì cuối cùng cũng đã có một bờ vai để cô dựa vào, "Em sẽ không bỏ rơi chị ngay cả khi chị không yêu em?"
"Để em đính chính lại, là chưa yêu." Phương Kỳ đảo mắt nhìn quanh một chút, một tay vuốt cằm tỏ vẻ đang cân nhắc, "Không chắc nữa, bởi vì như thế thì em hơi lỗ thì phải. Trầm Nhiễm, giờ em là người kinh doanh rồi, không thể chịu lỗ được." Sau đó nàng còn nháy mắt tinh nghịch với Trầm Nhiễm, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới một lượt, "Có lẽ nên có tiền cọc thì mới yên tâm được."
Lúc này Trầm Nhiễm mới nhận ra cô còn chưa biết quá nhiều mặt của Phương Kỳ, trước giờ cô luôn chỉ nhìn nàng như một đứa em gái ngoan hiền, tuy rằng có nhiều lúc ngỗ ngược nhưng nói chung cô thực sự không có gì phải than phiền về cả, còn giờ, thời cuộc thay đổi, cô mới nhận ra Phương Kỳ có thể ranh ma như vậy. Không tự chủ được trong lòng có chút cảm giác ngại ngùng, Trầm Nhiễm vẫn chưa thể thích nghi kịp với tình hình bây giờ, ngượng ngạo thoát ra khỏi vòng tay của nàng, "Chị nên về." Rồi đi ra khỏi phòng mất, để lại một mình Phương Kỳ còn đang cười đến mức muốn chảy nước mắt trong phòng.
"Em bảo rồi, là chưa yêu thôi." Nàng nói to để Trầm Nhiễm có thể nghe thấy.
Cho đến khi Phương Kỳ cười đến mệt lả, mới từ từ quay người lại liếc nhìn căn phòng một lần, dù gì thì mình vẫn muốn đập căn phòng này quá! Nhìn đâu cũng có thể liên tưởng ra cái bà già tuyết kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.