Chương 103: Thăm Dò
Trúc Tự Thủy Cát
16/08/2021
"Mệt thì chợp mắt một lát đi." Tề Thấm Khải một tay chống cằm, hai mắt xuất thần nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe. Nếu như nàng không lên tiếng, Diệp Vũ Trung còn tưởng rằng nàng đã ngủ gật.
"Không sao, cũng sắp đến nhà cô rồi."
Tề Thấm Khải vẫn duy trì tư thế cũ, nhưng khóe môi không tự kiềm chế được cong lên thành một nụ cười, "Cô có vẻ biết rõ quá nhỉ? Nhanh như vậy đã biết còn bao lâu sẽ đến nhà tôi rồi."
Đối với sự chế nhạo của nàng, Diệp Vũ Trung cũng không cảm thấy hài hước, vô luận như thế nào cô cũng không vui nổi. Loại cảm giác rõ ràng biết hết mọi chuyện lại lại không thể, ở ngay trước mặt người mình yêu lại không thể thân mật với nàng, không có gì dằn vặt một người hơn điều này.
"Tạ ơn bệ hạ khen thưởng, đây cũng không phải lần đầu ta tiến cung, không nhớ là lần thứ mấy tiến cung rồi nhỉ?" Diệp Vũ Trung lần này không im lặng mà còn đùa giỡn ngược lại với Tề Thấm Khải.
"Mặc kệ là lần thứ mấy tiến cung, đều là vào cung của ta, đã tiến cung rồi thì chính là phi tử của ta."
Diệp Vũ Trung nói: "Tiến cung không nhất định phải làm thê tử, làm thái giám cũng được mà."
Cô vừa nói xong lập tức bị Tề Thấm Khải trực tiếp nhìn đến chỗ "Thái giám", khiến nàng bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được. Em hay lắm, cũng chưa phải quá ngốc, độ pha trò được bồi dưỡng không đến nổi nào.
Khi đến Tề gia, hiện trường là thủy tinh vỡ, cửa sổ đổ nát, còn có một chút máu, tình huống xem ra đặc biệt hỗn loạn.
"Đây là 'cung điện' mà chị nói sao?" Diệp Vũ Trung cong môi, "Chắc không phải là lãnh cung chứ?"
"Cung gì thì em cũng phải tiến." Tề Thấm Khải nói xong thì lập tức lôi Diệp Vũ Trung vào nhà.
Vừa vào phòng khách đã thấy Mạnh Giai nghiêm túc ngồi trên ghế salông, một tay Trầm Ngôn đặt lên vai nàng, ngồi trên thành ghế, Thư Kiệt đứng ở một bên. Tất cả mọi người đều không nói chuyện.
"Thấm Khải!" Trầm Ngôn là người đầu tiên thấy Tề Thấm Khải bước vào cửa, phía sau còn thêm một người nữa.
"Mọi người sao rồi? Có bị thương ở đâu không?" Tề Thấm Khải bước tới, ánh mắt lưu luyến trầm mặc nhìn Mạnh Giai.
Trầm Ngôn lắc đầu, "Không ai bị thương hết, chỉ là, chỉ là hơi hoảng sợ." Nói thật thì lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Trầm Ngôn gặp phải tình cảnh bắn nhau kịch liệt như vậy, ngoại trừ lần giao chiến hai năm trước với Thôi Tuyết Cảnh tuy nàng không lộ mặt. Cô thật sự bị dọa đến sợ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
"Còn cô bé này, lại là chuyện gì đây?" Trầm Ngôn chỉ chỉ Diệp Vũ Trung.
Tề Thấm Khải quay đầu lại nhìn Diệp Vũ Trung, rồi lại xoay người đối mặt với Trầm Ngôn, "Cậu còn rỗi rãnh quan tâm em ấy sao? Cậu nên bận tâm người trong lòng mới phải."
Nhắc tới Mạnh Giai... Trầm Ngôn liền quay nhìn nàng, tuy rằng Mạnh Giai luôn mang bộ dáng ngự tỷ, nhưng bây giờ đã bị dọa đến sợ. Chắc đây cũng là lần đầu tiên Mạnh Giai thấy vụ ẩu đả nổ súng? Trầm Ngôn không đành lòng, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Mạnh Giai, an ủi nàng. Mạnh Giai hoàn toàn không có phản ứng, chỉ là yên tĩnh tựa vào lòng Trầm Ngôn.
Tề Thấm Khải cẩn thận quan sát Mạnh Giai, nàng không biết Mạnh Giai có đọc được bức thư ấy hay không. Nếu như không có, thì là chuyện tốt, tất cả vẫn bình thường; còn nếu như đã nhìn thấy, vậy thì cũng không biết sẽ phát sinh rắc rối gì đây.
"Mạnh Giai, cô không sao chứ?" Tề Thấm Khải ngồi xổm xuống trước mặt Mạnh Giai, hai tay chấp lên tay nàng, tình thâm nói, "Tôi rất xin lỗi, cô vốn muốn cùng Ngôn Ngôn đến nói lời từ biệt, kết quả lại liên lụy hai người."
Mạnh Giai nghe xong thì chậm rãi quay mặt sang, hai mắt có chút vô hồn, hồi lâu mới nói, "Không có chuyện gì, chỉ là tiếng súng hơi doạ người mà thôi."
"Thật sao?" Tề Thấm Khải nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, như muốn xác nhận điều gì đó.
Mạnh Giai nở một nụ cười ấm áp hiếm thấy, nhẹ giọng đáp, "Thật."
Tề Thấm Khải vỗ vỗ tay nàng, "Vậy tôi an tâm rồi."
"Chà chà..." Trầm Ngôn chua xót cảm thán, "Không biết còn tưởng rằng hai người mới là một đôi đó!" Ánh mắt cô nhìn Tề Thấm Khải lộ sự ghen tuông mà ai cũng nhìn ra được.
Không chỉ có cô ăn dấm chua, mà đứa ngốc Diệp Vũ Trung cũng ăn. Móng tay cô mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay, miệng lưỡi ngọt ngào, không phải chị luôn rất hung dữ sao? Không phải rất ác độc sao? Sao bây giờ lại đối với Mạnh Giai lãnh diễm mỹ nhân ân cần như vậy đây? Có điều Vũ Trung ăn dấm chua thì ăn dấm chua, nhưng vẫn ẩn nhẫn đè nén tâm tình xuống đáy lòng.
"Được rồi, dựng lại bình dấm chua cậu đánh đổ đi. Nói chuyện nghiêm túc nào, vậy hai người dự định lưu lại một đêm hay về nhà?" Tề Thấm Khải hỏi.
Trầm Ngôn nhìn Mạnh Giai một chút, "Chắc là về thì vẫn hơn. Cậu nên dọn dẹp cho thật sạch vào, nếu khiến Mạnh Giai ám ảnh gì đó, mình sẽ tìm cậu tính sổ."
Tề Thấm Khải mỉm cười, "Trên đường cẩn thận. Khi nào đi nước ngoài? Mình tiễn hai người đi."
"Không đi nữa. Mạnh Giai phải cố gắng nghỉ ngơi một chút." Trầm Ngôn nói, "Tạm biệt!" Cô khẽ vuốt cằm nhìn Diệp Vũ Trung.
Diệp Vũ Trung nhẹ nhàng vẫy tay nói lời từ biệt, vị bác sĩ này tâm địa không xấu, tuy rằng đôi khi không được không đứng đắn cho lắm.
Tề Thấm Khải đưa hai người đến cửa lớn, sau khi xe họ khuất xa, tầm mắt Tề Thấm Khải vẫn nhíu mày nhìn Mạnh Giai như cũ. Thấy nàng trầm tư, Thư Kiệt hỏi, "Đại tiểu thư, sự tình còn thuận lợi chứ?"
Tề Thấm Khải thu tầm mắt lại, nhìn Diệp Vũ Trung, "Người cũng bị tôi mang về rồi, anh nói xem có thuận lợi không?"
Bị ám chỉ Diệp Vũ Trung nghiêng đầu đi, tựa hồ những lời Tề Thấm Khải nói không liên quan đến cô.
Thư Kiệt tặc lưỡi, nói lời khó nghe, "Mang hàng nhái này về, đúng là Đại tiểu thư sẽ yên tâm hơn!"
"Đi thôi." Không để ý tới lời lẽ vô tình của Thư Kiệt, Tề Thấm Khải bước vòng qua anh, dắt tay Diệp Vũ Trung, dẫn cô lên lầu.
Bàn tay ấm áp của Tề Thấm Khải nắm chặt lấy tay Diệp Vũ Trung, đến nổi khiến cô đổ đầy mồ hôi, thậm chí trong lòng cũng nóng ran theo. Đi tới giữa cầu thang, Diệp Vũ Trung cũng không chịu được nữa, cô rút tay về. Tề Thấm Khải dừng bước lại, đứng trên bậc cầu thang nhìn cô, "Làm sao vậy?"
Diệp Vũ Trung cúi đầu, "Tôi không phải em bé, chị không cần nắm tay tôi dẫn đi."
Tề Thấm Khải không trả lời mà chỉ cười, "Khó tính quá!" Sau đó thản nhiên đi lên lầu.
Diệp Vũ Trung nhìn bóng lưng của nàng, không lên tiếng mà lẳng lặng bước theo.
Mới vừa lên lầu, Diệp Vũ Trung đã thấy mắt tối sầm lại, tựa hồ có một bóng đen lướt qua trước mắt cô. Sau khi cô định thần lại thì không thấy gì cả. Trong lúc cô đang chuẩn bị đi về phía trước, một cục bông gòn màu đen lập tức tiến lại gần. Lần này cô có thể thấy rõ, là con mèo đen kia.
Nó ngồi xổm ở trước mặt Vũ Trung, không có ý nhường đường. Vũ Trung tiến lên ôm lấy nó, thân thể lông xù của nó vô cùng đáng yêu.
Tề Thấm Khải biểu thị rất bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Thật không còn cách cứu chữa."
Nàng cứ như vậy dẫn Vũ Trung thẳng đến một gian phòng.
"Sao lại là nơi này?"
Tề Thấm Khải đứng xoay lưng về phía cô, chỉ thấy gò má nàng hơi chếch lên, Diệp Vũ Trung cảm nhận được ánh mắt của nàng ban nãy đã nhìn cô nhưng sau đó rất nhanh đã dời đi.
"Em không có tư cách hỏi tôi điều này, đương nhiên cũng không có quyền lợi lựa chọn nơi ở." Tề Thấm Khải nói, "Bây giờ em là tù nhân."
Diệp Vũ Trung nhếch môi, lập tức nói một cách mở miệng yếu ớt, "Chưa từng thấy ai lại đối với tù nhân như vậy." Chưa từng thấy ai đối với tù nhân lại tốt như vậy.
Tề Thấm Khải không để ý tới cô, "Em ngủ một giấc đi, sau đó tắm rửa, khi nào tới giờ cơm tôi gọi em."
"Những vết máu dưới lầu..." Diệp Vũ Trung không để tâm lời nàng nói, chuyển đề tài khác.
"Chuyện này hẳn là không lên quan đến em." Tề Thấm Khải xoay người, dựa vào bệ cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy bộ bàn ghế màu trắng bày ngoài sân, trước đây, Vũ Trung từng thấy nàng cùng Thôi Dật ngồi bên dưới, sau đó dùng chậu hoa đập vỡ đầu Thôi Dật, "Có một cô gái không biết tự lượng sức mình tên là Chu Vy dám xông tới nhà tôi muốn cướp vài thứ, kết quả bị người của tôi đánh suýt chút nữa thì bỏ mạng, làm cô ta chảy một chút máu, mà không lưu mạng cô ta lại, đã là vạn phần nhân từ lắm rồi. Có điều, ai mà biết được? Hay là cô ta đã chết giữa đường rồi cũng nên." Nàng lấy một loại giọng điệu vô cùng ung dung và bất cần kể rõ tất cả những thứ này, tựa hồ tất cả đều không liên quan đến nàng.
Nhưng lại liên quan đến Diệp Vũ Trung. Cô không dám nói gì, mà gương mặt chỉ trở nên trắng bệch.
Chu Vy... Chu Vy từng đến đây? Còn suýt mất mạng? Nghe đến những lời này, nội tâm Diệp Vũ Trung không thể không xúc động. Dưới cái nhìn của cô, cảm giác này giống như bỗng một ngày người bên cạnh bạn đột nhiên xảy ra chuyện chẳng lành, nguy hiểm đến tính mạng, tất cả đều khiến người ta cảm thấy khiếp sợ, cho dù là người bạn ghét nhất đi chăng nữa.
"Được rồi, không nói những chuyện mất hứng nữa," Tề Thấm Khải mỉm cười, hai mắt híp lại, lướt qua người Diệp Vũ Trung, vỗ vỗ vai cô, "Em cũng không biết cô ta là ai. Tôi làm em sợ rồi, em hãy mau chóng quên đi thì hơn, để tránh lưu lại ám ảnh không cần thiết."
Diệp Vũ Trung ngẩn người tại chỗ, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Mãi đến tận khi Tề Thấm Khải xuống lầu, cô vẫn còn suy nghĩ miên man, những ngày qua Tề Thấm Khải rốt cuộc đã gặp qua những chuyện gì? Chẳng lẽ nàng đã nhận ra thân phận thật sự của cô? Làm sao nàng biết được? Nếu nàng đã nhận ra vì sao lại không nói với cô?
Vai Chu Vy trúng một phát đạn, máu tươi không ngừng chảy. Cô dùng tay bịt miệng vết thương, hi vọng máu có thể chảy chậm một chút. Cô vốn dĩ muốn nhân lúc Thôi Tuyết Cảnh và Diệp Vũ Trung đều ra ngoài, Tề Thấm Khải cũng đi tìm Thôi Tuyết Cảnh, như vậy cô có thể vừa không bị Thôi Tuyết Cảnh phát hiện mình muốn đi ra ngoài, còn có thể nhân lúc Tề Thấm Khải rời khỏi nhà mà ra tay. Đây là thời cơ tốt nhất để cô thu hồi lá thư kia, nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, sẽ bị Trầm Ngôn, con tinh tinh phiền phức này bắt gặp, cô lại càng không có nghĩ tới tên khốn kiếp Thư Kiệt kia lại quay về kịp lúc. Số người cô dẫn theo căn bản không thể đối phó nổi sự truy cùng đuổi tận của Thư Kiệt, bọn họ hoặc là mất mạng, hoặc là bị thương so với cô còn nặng hơn.
Chu Vy dùng hơi sức cuối cùng nhấn chuông cửa.
Thôi Tuyết Cảnh đang bị Diệp Vũ Trung cùng Tề Thấm Khải chọc tức không hề nhẹ, mới vừa về đến nhà, đã thấy Chu Vy quỵ ngã trước cửa, máu tươi từ vai cô không ngừng nhỏ xuống sàn nhà.
"Chu Vy!" Nét mặt luôn thâm trầm của Thôi Tuyết Cảnh trở nên trắng bệch. Nàng vội vã tiến lên đỡ lấy thân thể lảo đảo của Chu Vy, "Cô làm sao vậy?"
Chu Vy dùng chút hơi tàn mở miệng muốn nói gì với Thôi Tuyết Cảnh, nhưng có thể cô đã không còn đủ hơi sức nữa, thậm chí còn chưa kịp thấy rõ Thôi Tuyết Cảnh đã hôn mê bất tỉnh.
Nếu nói người đáng để Thôi Tuyết Cảnh tin tưởng nhất là ai, thì không phải cô gái tên Nghiêm Đồng nàng yêu tha thiết, cũng không phải người bạn thời thơ ấu Trầm Nhiễm, mà là cô gái luôn cứng nhắc chỉ biết toàn tâm toàn ý làm việc cho nàng, Chu Vy.
Hiện tại thấy cô như vậy, Thôi Tuyết Cảnh so với bất kỳ ai đều khó chịu hơn, vội vã kêu người đi gọi bác sĩ. Vết thương của Chu Vy chính là do súng đạn gây ra, đương nhiên không thể mang đến bệnh viện.
Diệp Vũ Trung ăn cơm tối xong thì ngồi bên bệ cửa sổ ngắm sao. Ngoài cửa sổ dọc theo tấm ván gỗ nhỏ bày rất nhiều chậu cây nho nhỏ. Vũ Trung chống cằm, nhìn những mầm non màu xanh nhạt đến xuất thần.
Cô không biết Tề Thấm Khải muốn làm gì, cũng không biết bản thân cô phải làm gì, thế nhưng so với ở bên cạnh Thôi Tuyết Cảnh, cô thích ở bên cạnh Tề Thấm Khải hơn, cho dù...cô chỉ có thể làm một con chim bị nhốt trong lồng. Tề Thấm Khải không phải người đặc biệt bao dung, cũng không phải người cực kỳ nóng tính, thế nhưng nàng chân thực, chân thực đến nổi cô không bao giờ có thể chạm tới được. Dù sao tính khí Đại tiểu thư không phải người nào cũng có thể chịu đựng được.
Cô đứng lên, quan sát thảm cỏ dưới lầu bên ngoài cửa sổ, tay không cẩn thận chạm phải mấy chậu cây. Đột nhiên tâm cô cả kinh, hình ảnh chậu cây rơi xuống lầu lướt qua đầu óc, khiến cô vội vươn tay ra đỡ lấy chậu hoa. Nhưng rõ ràng...cô căn bản không làm chúng rớt xuống lầu.
Cô thu tay về, không kiềm chế nổi tâm tình hỗn loạn, cô vươn tay, lại muốn chạm vào mầm non xanh nhạt. Vừa chạm vào thì hình ảnh chậu hoa rớt xuống lầu lại hiện ra, ngay sau đó, nó còn rơi xuống trúng đầu một người đàn ông, khiến anh ta vỡ đầu chảy máu... Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông đó ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy môi nàng ẩn hiện ý cười sâu sắc, người đó chính là Tề Thấm Khải...
"Không sao, cũng sắp đến nhà cô rồi."
Tề Thấm Khải vẫn duy trì tư thế cũ, nhưng khóe môi không tự kiềm chế được cong lên thành một nụ cười, "Cô có vẻ biết rõ quá nhỉ? Nhanh như vậy đã biết còn bao lâu sẽ đến nhà tôi rồi."
Đối với sự chế nhạo của nàng, Diệp Vũ Trung cũng không cảm thấy hài hước, vô luận như thế nào cô cũng không vui nổi. Loại cảm giác rõ ràng biết hết mọi chuyện lại lại không thể, ở ngay trước mặt người mình yêu lại không thể thân mật với nàng, không có gì dằn vặt một người hơn điều này.
"Tạ ơn bệ hạ khen thưởng, đây cũng không phải lần đầu ta tiến cung, không nhớ là lần thứ mấy tiến cung rồi nhỉ?" Diệp Vũ Trung lần này không im lặng mà còn đùa giỡn ngược lại với Tề Thấm Khải.
"Mặc kệ là lần thứ mấy tiến cung, đều là vào cung của ta, đã tiến cung rồi thì chính là phi tử của ta."
Diệp Vũ Trung nói: "Tiến cung không nhất định phải làm thê tử, làm thái giám cũng được mà."
Cô vừa nói xong lập tức bị Tề Thấm Khải trực tiếp nhìn đến chỗ "Thái giám", khiến nàng bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được. Em hay lắm, cũng chưa phải quá ngốc, độ pha trò được bồi dưỡng không đến nổi nào.
Khi đến Tề gia, hiện trường là thủy tinh vỡ, cửa sổ đổ nát, còn có một chút máu, tình huống xem ra đặc biệt hỗn loạn.
"Đây là 'cung điện' mà chị nói sao?" Diệp Vũ Trung cong môi, "Chắc không phải là lãnh cung chứ?"
"Cung gì thì em cũng phải tiến." Tề Thấm Khải nói xong thì lập tức lôi Diệp Vũ Trung vào nhà.
Vừa vào phòng khách đã thấy Mạnh Giai nghiêm túc ngồi trên ghế salông, một tay Trầm Ngôn đặt lên vai nàng, ngồi trên thành ghế, Thư Kiệt đứng ở một bên. Tất cả mọi người đều không nói chuyện.
"Thấm Khải!" Trầm Ngôn là người đầu tiên thấy Tề Thấm Khải bước vào cửa, phía sau còn thêm một người nữa.
"Mọi người sao rồi? Có bị thương ở đâu không?" Tề Thấm Khải bước tới, ánh mắt lưu luyến trầm mặc nhìn Mạnh Giai.
Trầm Ngôn lắc đầu, "Không ai bị thương hết, chỉ là, chỉ là hơi hoảng sợ." Nói thật thì lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Trầm Ngôn gặp phải tình cảnh bắn nhau kịch liệt như vậy, ngoại trừ lần giao chiến hai năm trước với Thôi Tuyết Cảnh tuy nàng không lộ mặt. Cô thật sự bị dọa đến sợ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
"Còn cô bé này, lại là chuyện gì đây?" Trầm Ngôn chỉ chỉ Diệp Vũ Trung.
Tề Thấm Khải quay đầu lại nhìn Diệp Vũ Trung, rồi lại xoay người đối mặt với Trầm Ngôn, "Cậu còn rỗi rãnh quan tâm em ấy sao? Cậu nên bận tâm người trong lòng mới phải."
Nhắc tới Mạnh Giai... Trầm Ngôn liền quay nhìn nàng, tuy rằng Mạnh Giai luôn mang bộ dáng ngự tỷ, nhưng bây giờ đã bị dọa đến sợ. Chắc đây cũng là lần đầu tiên Mạnh Giai thấy vụ ẩu đả nổ súng? Trầm Ngôn không đành lòng, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Mạnh Giai, an ủi nàng. Mạnh Giai hoàn toàn không có phản ứng, chỉ là yên tĩnh tựa vào lòng Trầm Ngôn.
Tề Thấm Khải cẩn thận quan sát Mạnh Giai, nàng không biết Mạnh Giai có đọc được bức thư ấy hay không. Nếu như không có, thì là chuyện tốt, tất cả vẫn bình thường; còn nếu như đã nhìn thấy, vậy thì cũng không biết sẽ phát sinh rắc rối gì đây.
"Mạnh Giai, cô không sao chứ?" Tề Thấm Khải ngồi xổm xuống trước mặt Mạnh Giai, hai tay chấp lên tay nàng, tình thâm nói, "Tôi rất xin lỗi, cô vốn muốn cùng Ngôn Ngôn đến nói lời từ biệt, kết quả lại liên lụy hai người."
Mạnh Giai nghe xong thì chậm rãi quay mặt sang, hai mắt có chút vô hồn, hồi lâu mới nói, "Không có chuyện gì, chỉ là tiếng súng hơi doạ người mà thôi."
"Thật sao?" Tề Thấm Khải nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, như muốn xác nhận điều gì đó.
Mạnh Giai nở một nụ cười ấm áp hiếm thấy, nhẹ giọng đáp, "Thật."
Tề Thấm Khải vỗ vỗ tay nàng, "Vậy tôi an tâm rồi."
"Chà chà..." Trầm Ngôn chua xót cảm thán, "Không biết còn tưởng rằng hai người mới là một đôi đó!" Ánh mắt cô nhìn Tề Thấm Khải lộ sự ghen tuông mà ai cũng nhìn ra được.
Không chỉ có cô ăn dấm chua, mà đứa ngốc Diệp Vũ Trung cũng ăn. Móng tay cô mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay, miệng lưỡi ngọt ngào, không phải chị luôn rất hung dữ sao? Không phải rất ác độc sao? Sao bây giờ lại đối với Mạnh Giai lãnh diễm mỹ nhân ân cần như vậy đây? Có điều Vũ Trung ăn dấm chua thì ăn dấm chua, nhưng vẫn ẩn nhẫn đè nén tâm tình xuống đáy lòng.
"Được rồi, dựng lại bình dấm chua cậu đánh đổ đi. Nói chuyện nghiêm túc nào, vậy hai người dự định lưu lại một đêm hay về nhà?" Tề Thấm Khải hỏi.
Trầm Ngôn nhìn Mạnh Giai một chút, "Chắc là về thì vẫn hơn. Cậu nên dọn dẹp cho thật sạch vào, nếu khiến Mạnh Giai ám ảnh gì đó, mình sẽ tìm cậu tính sổ."
Tề Thấm Khải mỉm cười, "Trên đường cẩn thận. Khi nào đi nước ngoài? Mình tiễn hai người đi."
"Không đi nữa. Mạnh Giai phải cố gắng nghỉ ngơi một chút." Trầm Ngôn nói, "Tạm biệt!" Cô khẽ vuốt cằm nhìn Diệp Vũ Trung.
Diệp Vũ Trung nhẹ nhàng vẫy tay nói lời từ biệt, vị bác sĩ này tâm địa không xấu, tuy rằng đôi khi không được không đứng đắn cho lắm.
Tề Thấm Khải đưa hai người đến cửa lớn, sau khi xe họ khuất xa, tầm mắt Tề Thấm Khải vẫn nhíu mày nhìn Mạnh Giai như cũ. Thấy nàng trầm tư, Thư Kiệt hỏi, "Đại tiểu thư, sự tình còn thuận lợi chứ?"
Tề Thấm Khải thu tầm mắt lại, nhìn Diệp Vũ Trung, "Người cũng bị tôi mang về rồi, anh nói xem có thuận lợi không?"
Bị ám chỉ Diệp Vũ Trung nghiêng đầu đi, tựa hồ những lời Tề Thấm Khải nói không liên quan đến cô.
Thư Kiệt tặc lưỡi, nói lời khó nghe, "Mang hàng nhái này về, đúng là Đại tiểu thư sẽ yên tâm hơn!"
"Đi thôi." Không để ý tới lời lẽ vô tình của Thư Kiệt, Tề Thấm Khải bước vòng qua anh, dắt tay Diệp Vũ Trung, dẫn cô lên lầu.
Bàn tay ấm áp của Tề Thấm Khải nắm chặt lấy tay Diệp Vũ Trung, đến nổi khiến cô đổ đầy mồ hôi, thậm chí trong lòng cũng nóng ran theo. Đi tới giữa cầu thang, Diệp Vũ Trung cũng không chịu được nữa, cô rút tay về. Tề Thấm Khải dừng bước lại, đứng trên bậc cầu thang nhìn cô, "Làm sao vậy?"
Diệp Vũ Trung cúi đầu, "Tôi không phải em bé, chị không cần nắm tay tôi dẫn đi."
Tề Thấm Khải không trả lời mà chỉ cười, "Khó tính quá!" Sau đó thản nhiên đi lên lầu.
Diệp Vũ Trung nhìn bóng lưng của nàng, không lên tiếng mà lẳng lặng bước theo.
Mới vừa lên lầu, Diệp Vũ Trung đã thấy mắt tối sầm lại, tựa hồ có một bóng đen lướt qua trước mắt cô. Sau khi cô định thần lại thì không thấy gì cả. Trong lúc cô đang chuẩn bị đi về phía trước, một cục bông gòn màu đen lập tức tiến lại gần. Lần này cô có thể thấy rõ, là con mèo đen kia.
Nó ngồi xổm ở trước mặt Vũ Trung, không có ý nhường đường. Vũ Trung tiến lên ôm lấy nó, thân thể lông xù của nó vô cùng đáng yêu.
Tề Thấm Khải biểu thị rất bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Thật không còn cách cứu chữa."
Nàng cứ như vậy dẫn Vũ Trung thẳng đến một gian phòng.
"Sao lại là nơi này?"
Tề Thấm Khải đứng xoay lưng về phía cô, chỉ thấy gò má nàng hơi chếch lên, Diệp Vũ Trung cảm nhận được ánh mắt của nàng ban nãy đã nhìn cô nhưng sau đó rất nhanh đã dời đi.
"Em không có tư cách hỏi tôi điều này, đương nhiên cũng không có quyền lợi lựa chọn nơi ở." Tề Thấm Khải nói, "Bây giờ em là tù nhân."
Diệp Vũ Trung nhếch môi, lập tức nói một cách mở miệng yếu ớt, "Chưa từng thấy ai lại đối với tù nhân như vậy." Chưa từng thấy ai đối với tù nhân lại tốt như vậy.
Tề Thấm Khải không để ý tới cô, "Em ngủ một giấc đi, sau đó tắm rửa, khi nào tới giờ cơm tôi gọi em."
"Những vết máu dưới lầu..." Diệp Vũ Trung không để tâm lời nàng nói, chuyển đề tài khác.
"Chuyện này hẳn là không lên quan đến em." Tề Thấm Khải xoay người, dựa vào bệ cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy bộ bàn ghế màu trắng bày ngoài sân, trước đây, Vũ Trung từng thấy nàng cùng Thôi Dật ngồi bên dưới, sau đó dùng chậu hoa đập vỡ đầu Thôi Dật, "Có một cô gái không biết tự lượng sức mình tên là Chu Vy dám xông tới nhà tôi muốn cướp vài thứ, kết quả bị người của tôi đánh suýt chút nữa thì bỏ mạng, làm cô ta chảy một chút máu, mà không lưu mạng cô ta lại, đã là vạn phần nhân từ lắm rồi. Có điều, ai mà biết được? Hay là cô ta đã chết giữa đường rồi cũng nên." Nàng lấy một loại giọng điệu vô cùng ung dung và bất cần kể rõ tất cả những thứ này, tựa hồ tất cả đều không liên quan đến nàng.
Nhưng lại liên quan đến Diệp Vũ Trung. Cô không dám nói gì, mà gương mặt chỉ trở nên trắng bệch.
Chu Vy... Chu Vy từng đến đây? Còn suýt mất mạng? Nghe đến những lời này, nội tâm Diệp Vũ Trung không thể không xúc động. Dưới cái nhìn của cô, cảm giác này giống như bỗng một ngày người bên cạnh bạn đột nhiên xảy ra chuyện chẳng lành, nguy hiểm đến tính mạng, tất cả đều khiến người ta cảm thấy khiếp sợ, cho dù là người bạn ghét nhất đi chăng nữa.
"Được rồi, không nói những chuyện mất hứng nữa," Tề Thấm Khải mỉm cười, hai mắt híp lại, lướt qua người Diệp Vũ Trung, vỗ vỗ vai cô, "Em cũng không biết cô ta là ai. Tôi làm em sợ rồi, em hãy mau chóng quên đi thì hơn, để tránh lưu lại ám ảnh không cần thiết."
Diệp Vũ Trung ngẩn người tại chỗ, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Mãi đến tận khi Tề Thấm Khải xuống lầu, cô vẫn còn suy nghĩ miên man, những ngày qua Tề Thấm Khải rốt cuộc đã gặp qua những chuyện gì? Chẳng lẽ nàng đã nhận ra thân phận thật sự của cô? Làm sao nàng biết được? Nếu nàng đã nhận ra vì sao lại không nói với cô?
Vai Chu Vy trúng một phát đạn, máu tươi không ngừng chảy. Cô dùng tay bịt miệng vết thương, hi vọng máu có thể chảy chậm một chút. Cô vốn dĩ muốn nhân lúc Thôi Tuyết Cảnh và Diệp Vũ Trung đều ra ngoài, Tề Thấm Khải cũng đi tìm Thôi Tuyết Cảnh, như vậy cô có thể vừa không bị Thôi Tuyết Cảnh phát hiện mình muốn đi ra ngoài, còn có thể nhân lúc Tề Thấm Khải rời khỏi nhà mà ra tay. Đây là thời cơ tốt nhất để cô thu hồi lá thư kia, nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, sẽ bị Trầm Ngôn, con tinh tinh phiền phức này bắt gặp, cô lại càng không có nghĩ tới tên khốn kiếp Thư Kiệt kia lại quay về kịp lúc. Số người cô dẫn theo căn bản không thể đối phó nổi sự truy cùng đuổi tận của Thư Kiệt, bọn họ hoặc là mất mạng, hoặc là bị thương so với cô còn nặng hơn.
Chu Vy dùng hơi sức cuối cùng nhấn chuông cửa.
Thôi Tuyết Cảnh đang bị Diệp Vũ Trung cùng Tề Thấm Khải chọc tức không hề nhẹ, mới vừa về đến nhà, đã thấy Chu Vy quỵ ngã trước cửa, máu tươi từ vai cô không ngừng nhỏ xuống sàn nhà.
"Chu Vy!" Nét mặt luôn thâm trầm của Thôi Tuyết Cảnh trở nên trắng bệch. Nàng vội vã tiến lên đỡ lấy thân thể lảo đảo của Chu Vy, "Cô làm sao vậy?"
Chu Vy dùng chút hơi tàn mở miệng muốn nói gì với Thôi Tuyết Cảnh, nhưng có thể cô đã không còn đủ hơi sức nữa, thậm chí còn chưa kịp thấy rõ Thôi Tuyết Cảnh đã hôn mê bất tỉnh.
Nếu nói người đáng để Thôi Tuyết Cảnh tin tưởng nhất là ai, thì không phải cô gái tên Nghiêm Đồng nàng yêu tha thiết, cũng không phải người bạn thời thơ ấu Trầm Nhiễm, mà là cô gái luôn cứng nhắc chỉ biết toàn tâm toàn ý làm việc cho nàng, Chu Vy.
Hiện tại thấy cô như vậy, Thôi Tuyết Cảnh so với bất kỳ ai đều khó chịu hơn, vội vã kêu người đi gọi bác sĩ. Vết thương của Chu Vy chính là do súng đạn gây ra, đương nhiên không thể mang đến bệnh viện.
Diệp Vũ Trung ăn cơm tối xong thì ngồi bên bệ cửa sổ ngắm sao. Ngoài cửa sổ dọc theo tấm ván gỗ nhỏ bày rất nhiều chậu cây nho nhỏ. Vũ Trung chống cằm, nhìn những mầm non màu xanh nhạt đến xuất thần.
Cô không biết Tề Thấm Khải muốn làm gì, cũng không biết bản thân cô phải làm gì, thế nhưng so với ở bên cạnh Thôi Tuyết Cảnh, cô thích ở bên cạnh Tề Thấm Khải hơn, cho dù...cô chỉ có thể làm một con chim bị nhốt trong lồng. Tề Thấm Khải không phải người đặc biệt bao dung, cũng không phải người cực kỳ nóng tính, thế nhưng nàng chân thực, chân thực đến nổi cô không bao giờ có thể chạm tới được. Dù sao tính khí Đại tiểu thư không phải người nào cũng có thể chịu đựng được.
Cô đứng lên, quan sát thảm cỏ dưới lầu bên ngoài cửa sổ, tay không cẩn thận chạm phải mấy chậu cây. Đột nhiên tâm cô cả kinh, hình ảnh chậu cây rơi xuống lầu lướt qua đầu óc, khiến cô vội vươn tay ra đỡ lấy chậu hoa. Nhưng rõ ràng...cô căn bản không làm chúng rớt xuống lầu.
Cô thu tay về, không kiềm chế nổi tâm tình hỗn loạn, cô vươn tay, lại muốn chạm vào mầm non xanh nhạt. Vừa chạm vào thì hình ảnh chậu hoa rớt xuống lầu lại hiện ra, ngay sau đó, nó còn rơi xuống trúng đầu một người đàn ông, khiến anh ta vỡ đầu chảy máu... Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông đó ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy môi nàng ẩn hiện ý cười sâu sắc, người đó chính là Tề Thấm Khải...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.