Chương 63: Thị Lực
Trúc Tự Thủy Cát
16/08/2021
Editor: Esley
Trên xe, Mạnh Giai ngồi ở ghế cạnh tài xế, thực sự không muốn để ý tới mẫu đối thoại của ba người lập dị tại băng ghế sau.
Vũ Trung oan ức đến độ đôi mắt có thể chứa đựng cả một vũng nước mắt, cố nén lắm mới không khóc tới nức nở, cô cố gắng hô hấp đều rồi bắt đầu kể từ lúc bị Thôi Dật bắt cóc cho tới lúc bị hắn ngược đãi, cuối cùng thì may mắn thoát hiểm. Tề Thấm Khải nhìn thấy đôi mắt vô cùng đáng thương như con hươu non của Vũ Trung, thì tim như bị xé thành nhiều mảnh. Nàng ôm Vũ Trung vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô, ôn tồn an ủi, ''Đừng khóc, Thôi Dật dám đối xử với em như vậy, tôi nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.''
Trầm Ngôn muốn dùng đầu ngón tay lau đi vết máu vẫn còn đọng trên khóe môi Vũ Trung, kết quả dùng sức hơi quá, khiến bao nước mắt Vũ Trung phải thật vất vả mới kiềm nén được ào ạt tuông rơi, vội hô to, ''Đau! Đau!''
Tề Thấm Khải không chịu nổi dùng ánh mắt sắc bén như muốn khoét lên người Trầm Ngôn, cô vội vàng thu tay về, dỗ dành Vũ Trung, ''Bảo bối, được rồi, được rồi... Đều là lỗi của chị... có muốn chị thổi cho em không? Thổi một chút sẽ hết đau ngay.''
''Cô biến đi!'' Vũ Trung được Tề Thấm Khải yêu thương, được nước lấn tới tựa như đứa bé xô Trầm Ngôn ra.
Mạnh Giai ngồi ở phía trước nghe Trầm Ngôn nói xong thì thật sự muốn mửa, da gà da vịt đều nổi hết trên tay. Chẳng lẽ ai cô ta cũng có thể gọi là bảo bối sao?!
Vũ Trung dựa sát vào ngực mềm mại của Tề Thấm Khải, để mặc nàng nhẹ nhàng vỗ về trên tóc cô, '' Nói như vậy, em có thể may mắn trốn thoát đều là nhờ vào cô gái thần bí kia?''
''Đúng đấy, nhưng em quên hỏi tên cô ấy rồi.'' Vũ Trung nhớ tới thì vội gật nảy mình, ''Nguy rồi, em nhờ người đi kiếm cô ấy, không biết đã kiếm ra chưa.''
''Em ngồi xuống trước đi, cẩn thận đụng đầu vào nóc xe.'' Tề Thấm Khải nhắc nhở cô, ''Cô ấy trông thế nào?'' Thú thật thì Tề Thấm Khải rất hoài nghi thân phận của cô gái này dựa trên cách Vũ Trung miêu tả. Cô ta quen thuộc địa hình ở Thôi gia, rất có thể là người của Thôi gia, chẳng lẽ là chị ta?
Vũ Trung suy nghĩ một hồi rồi nói, ''Lúc trước em có từng gặp cô ấy ở trường đại học. Thoạt nhìn trông cô ấy cũng cỡ tuổi em, em đoán chắc cô ấy cũng là sinh viên trong trường. Em bắt gặp cô ấy là khi cô ấy đang nằm khóc trên một chiếc giường trong một gian phòng cũ kỹ!''
Tề Thấm Khải chỉ gặp Thôi Tuyết Cảnh khi nàng còn bé, thấm thoát đã mười mấy năm nàng chưa gặp lại Thôi Tuyết Cảnh lần nào, cũng không biết khi Thôi Tuyết Cảnh trưởng thành có dung mạo ra sao. Nàng nghe Vũ Trung nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, người đó chắc không phải là Thôi Tuyết Cảnh, bởi vì Thôi Tuyết Cảnh so ra còn lớn hơn nàng vài tuổi, sao có thể là bạn học của Vũ Trung? Huống hồ nếu người đó thật sự là Thôi Tuyết Cảnh, một Đại tiểu thư, không ở trong phòng lại xuống địa lao làm gì?
''Tên Thôi Dật, trước đây cứ nghĩ hắn chỉ là một tên công tử nhà giàu ham ăn biếng làm mà thôi, không ngờ hắn lại có sở thích biến thái như vậy? Cô nữ sinh kia e rằng bị Thôi Dật dày vò còn khổ sở hơn Vũ Trung!'' Trầm Ngôn thật sự đã ghét Thôi Dật đến cực điểm.
''Bây giờ em lo cho cô ấy lắm, không biết những người đó có kiếm ra cô ấy không?'' Vũ Trung cảm thấy thật có lỗi với Thôi Tuyết Cảnh, vừa mới gặp Tề Thấm Khải thì đã quên mất người vừa cứu cô thoát hiểm.
''Đừng nóng vội, sau khi quay về nhà, tôi sẽ giúp em hỏi họ, có được không?'' Hiện tại Tề Thấm Khải chỉ quan tâm người nàng đang ôm trong lòng, không còn bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn Vũ Trung, gần đây thật sự đã phát sinh quá nhiều chuyện không may rồi.
Vũ Trung kéo kéo góc áo Tề Thấm Khải, sự lo lắng vẫn còn ẩn hiện trong mắt cô, nhưng cô tạm thời cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Tề Thấm Khải. Cô thật lòng hy vọng, cô gái ấy không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Tề Thấm Khải kêu tài xế chạy xe về biệt thự riêng của nàng vì nơi đó khá thanh tịnh.
Con mèo đen lười đến mức đã biến thành một cục thịt mập ú, lặng yên không một tiếng động chạy vào phòng Tề Thấm Khải, nó vừa mới nhìn thấy hai người lập tức kêu lên hai tiếng ''meo meo'', muốn chạy về phía Vũ Trung. Trầm Ngôn sợ móng vuốt của nó chạm phải vết thương trên mặt và cổ Vũ Trung, chạy tới trước ôm lấy nó, Tề Thấm Khải cũng không còn tâm tư đâu mà ôm nó, chỉ đứng yên cản đường nó.
Con mèo tuyệt đối không ngờ rằng nửa đường lại bị Trầm Ngôn ôm lấy rồi kéo về phía sau, bàn tay không ngừng quào trên không trung.
Trầm Ngôn vuốt lông nó, ''Ngoan nào, đừng phá.''
Nhưng mèo thì sao có thể nghe hiểu được, sống lưng nó cong lên cao, đuôi cũng dựng lên, không ngừng giãy dụa trong lòng Trầm Ngôn. Trầm Ngôn nhất thời trở tay không kịp, con mèo phóng ra khỏi lòng cô, cuối cùng không biết thế nào lại nhào loạn xạ tới chỗ Mạnh Giai.
Mạnh Giai luôn sợ mèo nhất, nguyên nhân đơn giản chỉ vì nàng không thích chúng. Một cục thịt với bộ lông xù nhảy về phía nàng khiến nàng sợ hãi đến độ mất hết cả khí chất bình tĩnh thường ngày, không để ý tới hoàn cảnh hiện tại, hét ầm lên.
"Tránh ra! Tránh ra!"
Con mèo đen lại một mực bám dính lấy người nàng, dường như rất có thiện cảm với nàng, nó không ngừng dùng đầu dụi vào ống quần của nàng. Tiếng hét của nàng khiến tất cả mọi người đều giật mình. Vũ Trung có ấn tượng với tiếng hét của nàng nhất, quay nhìn nàng một cách rất tò mò. Trầm Ngôn thì lại thấy phản ứng của Mạnh Giai cực kỳ khó hiểu, dường như hơi quá khích thì phải? Mặc dù còn muốn trêu chọc Mạnh Giai nhưng cô vẫn lôi con mèo quậy phá ra khỏi người Mạnh Giai. Con mèo bức bối trong người, uốn éo mấy lần rồi nảy ra khỏi tay cô chạy thật nhanh ra khỏi phòng.
Sau khi Mạnh Giai chậm rãi trấn định lại thì vội giải thích, "Tôi bị mẫn cảm với lông mèo." Đối với một người luôn kiêu ngạo như nàng mà gặp phải tình huống mất mặt như vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy rất xấu hổ, nàng nói xong liền lập tức đi ra khỏi phòng.
Trầm Ngôn muốn lập tức đuổi theo nàng nhưng vẫn còn chưa giúp Vũ Trung xử lý vết thương, trong nhất thời lưỡng lự không biết nên làm thế nào.
"Cậu đuổi theo đi." Tề Thấm Khải nói, "Mình có dụng cụ y tế, lát mình sẽ giúp Vũ Trung xử lý vết thương." Nhìn dáng dấp của Trầm Ngôn lúc này, Tề Thấm Khải biết cô đã thật sự động tâm, như vậy sao nàng dám giữ chân người bạn thân nhất này của nàng chứ?
Trầm Ngôn nghe xong liền nói, "Vậy có việc gì thì cứ gọi cho mình, mình đi trước."
Diệp Vũ Trung nói: "Trọng sắc khinh bạn!"
Trầm Ngôn cũng không thèm để ý lời của Vũ Trung, vô cùng vui vẻ đuổi theo Mạnh Giai.
"Lại đây, xoay mặt qua bên kia, tôi bôi thuốc cho em." Một tay Tề Thấm Khải cầm bình thuốc, một tay cầm tăm bông.
Vũ Trung quay mặt sang một bên, ý cười nhu thuận vui vẻ nhìn nàng, "Cô ấy thoạt nhìn cũng có vẻ rất lạnh lùng thì phải."
"Sao lại có hứng thú với cô ta vậy?" Tề Thấm Khải vừa nói vừa cẩn thận xức thuốc cho Vũ Trung, giọng nói chứa đầy vị chua của dấm.
"Đương nhiên rồi, người ta được cùng chị lên báo mà, sao lại không thú vị được?" Vũ Trung so với nàng còn cay cú hơn, cô vẫn còn ghim vụ tai tiếng tình dục lần trước Tề Thấm Khải mắc phải với Mạnh Giai, nhắc tới là chọc cô giận muốn chết.
Tề Thấm Khải cười, "Sau này chắc phải mời cô ta tới nhà nhiều hơn một chút."
"Tại sao?!" Vũ Trung lập tức lên giọng.
"Bời vì tôi muốn nhìn thấy em ghen nhiều hơn một chút." Mắt Tề Thấm Khải cong lên, ngắt nhẹ lên mũi Vũ Trung. Trong mắt Vũ Trung lúc này Tề Thấm Khải đã không còn vẻ bá đạo khi xưa mà thay vào đó là sự ấm áp nhu hòa, Vũ Trung thật sự đã tan chảy trước mặt nàng, không còn chống cự như xưa nữa. Cứ ở chung an nhàn như thế này mới khiến cả hai người cùng cảm thấy thoải mái.
Vũ Trung nắm chặt tay nàng nói, "Đồ trẻ con!"
Tề Thấm Khải nhìn khuôn mặt trắng nõn của Vũ Trung dưới ánh đèn dìu dịu, trong lòng chỉ cảm thấy thật hạnh phúc, nàng không cần phải tiếp tục theo đuổi tình yêu trong vô vọng nữa bởi giờ phút này nàng đã có Vũ Trung rồi. Tay nàng chậm rãi giơ lên, muốn vuốt ve khuôn mặt Vũ Trung thế nhưng đột nhiên mắt nàng rơi vào một khoảng không mờ tối đến vô tận.
Tề Thấm Khải hoảng hốt, một loại sợ hãi lan tràn đến tứ chi, tay hoàn toàn mất đi khí lực, bình thuốc tụt khỏi tay nàng rơi xuống đất, phát ra một âm thanh vụn vỡ trong trẻo.
Vũ Trung giật mình quay lại, cô không tài nào phát hiện điều dị thường trong mắt nàng, "Chị sao vậy?"
Tề Thấm Khải chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, một mảnh tối đen trước mắt khiến nàng không tự chủ được khẽ run lên, nhưng vẫn bình tĩnh nói, "Không có gì, trượt tay thôi.''
''Ai nha, thiệt là. Chị đừng động, tay chị vụng về như vậy, chân vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục, để em dọn, chị ngồi yên đó.'' Vũ Trung nói xong liền đứng lên muốn cúi người thu dọn những mãnh vỡ dưới đất, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị Tề Thấm Khải ôm chặt lấy, ''Vũ Trung đừng đi." Bây giờ nàng thật sự thiếu cảm giác an toàn, mảnh tối đen trước mắt nàng vẫn còn chưa tiêu tan đi.
Vũ Trung bị nàng bất ngờ ôm đến mém tí ngạt thở, cô cảm thấy hôm nay Tề Thấm Khải có điểm gì đó không giống thường ngày nhưng vẫn không thể nhận ra là điểm nào, ''Làm sao vậy? Em đâu có đi đâu, chỉ tính nhặt mấy mảnh vỡ thôi mà.'' Tề Thấm Khải không nói gì chỉ ôm cô chặt hơn nữa.
Vũ Trung không có cách nào đành dỗ dành nói, "Ngoan đi, thả tay ra nào."
Lúc này Tề Thấm Khải thật sự không nhìn thấy gì nhưng Vũ Trung lại hoàn toàn không hề hay biết điều đó. Một lát sau, ánh sáng trước mắt Tề Thấm Khải mới dần dần khôi phục lại, mặt Tề Thấm Khải hiện lên một tầng mây đen u ám, hiện tượng này có vẻ rất bất thường?
''Được rồi, em không đi nữa.'' Vũ Trung ngồi vào lòng nàng, ''Tề Thấm Khải, chị sao vậy? Không vui sao? Sao lại cau mày?''
Tề Thấm Khải miễn cưỡng cười, ''Không có chuyện gì. Em bình an trở về sao tôi lại không vui được? Chỉ là tôi có chút chuyện muốn nói với Trầm Ngôn, em đi tắm trước đi, nhớ phải cẩn thận một chút, không được để vết thương tiếp xúc với nước, lát nữa tôi sẽ quay lại.''
''Là chị nói đó.'' Vũ Trung cười.
Tề Thấm Khải cũng cười đáp lại, thì thầm vào tai Vũ Trung, ''Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ chỉ em chuyện lần trước em chưa làm xong, hôm nay nhớ làm cho xong.'' Nàng nói xong những lời nói cực kỳ mờ ám rồi khẽ hôn lên vành tai Vũ Trung.
Mặt Vũ Trung nóng lên, trong đầu khó tránh khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man. Tề Thấm Khải mỉm cười rồi rời khỏi phòng.
''Cô...'' Trầm Ngôn đuổi theo Mạnh Giai thì thấy nàng đang đứng trong vườn hoa dưới lầu, bóng lưng lạnh lùng mà cô độc rơi vào trong mắt cô. Cô đắng đo suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì. Một người kiêu ngạo như Mạnh Giai nếu bị người ta biết nàng sợ thú nuôi, đương nhiên sẽ khiến nàng rất mất mặt đi? Vậy mà cô còn cố chấp đuổi theo, khó trách Mạnh Giai lại ghét cô đến vậy.
Ngay khi Trầm Ngôn toan tính lặng lẻ quay lên lầu thì Mạnh Giai lại đột nhiên gọi cô lại, ''Đồ trăng hoa!''
''Hả?'' Trầm Ngôn nhíu mày, ''Này...cô đừng gọi tôi như vậy có được không?''
''Không được sao?''
''Tuy là trước đây tôi thật sự có đi khắp nơi câu dẫn phụ nữ nhưng mà bây giờ hết rồi, hơn nữa tôi cũng đâu có trang điểm hay ăn mặc lộng lẫy để dụ dỗ cô!" Trầm Ngôn vừa khúm núm vừa nói, bộ dạng vô cùng ấm ức.
''Chưa từng thấy cô có bộ dạng này.'' Mạnh Giai xoay người, ''Cô là tiểu thụ sao?''
Thân thể cao gầy của Mạnh Giai đứng lặng trong màn đêm ôn hòa, một cơn gió nhẹ khẽ thổi đến khiến vài sợi tóc của nàng tung bay trong gió, toát ra vẻ đẹp vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
Cô ấy đang đùa giỡn với mình sao? Từ trước đến giờ Trầm Ngôn luôn là kẻ đi trêu chọc người khác, nhưng bây giờ khi bị Mạnh Giai đùa giỡn, lại chẳng thể phản bác gì.
Mạnh Giai mỉm cười tiến về phía Trầm Ngôn, ''Có thể yêu thích nhiều người giống như cô thì thật tốt, không cần phải vì một người mà tuyệt vọng trong tình yêu như tôi.'' Giọng nàng lạnh lùng mà hàm chứa biết bao thê lương.
''Không không không.'' Trầm Ngôn nghe vậy thì lập tức cãi lại.
''Sao? chữ 'không' của cô là để trả lời cho nửa câu đầu của tôi hay nửa câu sau?''
''Cả hai. Thứ nhất, ai nói với cô tôi yêu nhiều người? Thứ hai, ai nói cô nhất định phải tuyệt vọng trong tình yêu?'' Trầm Ngôn nói, ''Cô nên học cách từ bỏ đúng lúc. Dù sao, có những người cũng có những chuyện thật sự không thể cưỡng cầu.''
''Câu cuối hợp với cô hơn.'' Mạnh Giai nói trong mơ hồ.
Trầm Ngôn đương nhiên biết nàng đang ám chỉ, nàng không muốn cô tiếp tục cố chấp theo đuổi nàng, ''Nhưng mà, tôi cảm thấy sẽ có một ngày tôi có thể bắt kịp cô, vì vậy tôi sẽ không từ bỏ. Hơn nữa, tôi đã không còn quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào nữa, cô...''
''Không liên quan đến tôi.'' Mạnh Giai nói, ''Bởi vì bây giờ tôi không thích cô. Người tôi yêu chỉ có một mình Nghiêm Đồng.''
''Nhưng cô ta...''
''Cho dù cô ấy bị nhiễm HIV...''
''Không phải, ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ muốn hỏi, cô ta không thích cô có phải hay không?'' Trầm Ngôn thử dò hỏi.
Cô vốn tưởng rằng Mạnh Giai sẽ tức giận hoặc sẽ phủ nhận, không ngờ nàng chỉ nhẹ giọng nói, ''Đúng vậy, cô ấy không thích tôi, nhưng không phải theo như kiểu tôi không thích cô lúc này. Cô ấy đã yêu một người phụ nữ trong một băng xã hội đen....''
Không thích thì nói không thích là đủ rồi, sao cứ muốn thừa cơ đả kích tui hoài vậy chứ!? Trầm Ngôn bĩu môi, ''Xã hội đen? Là ai?"
Mạnh Giai lắc đầu, "Tôi không biết, tôi từng hỏi cô ấy, cũng hỏi qua rất nhiều đồng nghiệp của cô ấy, bọn họ cũng không chịu nói cho tôi biết, họ nói đó là bí mật của cục cảnh sát, dân thường như tôi không có quyền được biết, nói chung họ dùng tất cả mọi lý do để thoái thác. Hơn nữa...'' Đôi mắt trước giờ luôn lạnh lùng và nổi bật của Mạnh Giai bất chợt chảy xuống vài giọt lệ đắng chát. ''Khi tôi hỏi cô ấy, vẻ mặt của cô ấy lúc đó, tôi nghĩ, cô ấy nhất định rất yêu người phụ nữ đó... Quên đi, tất cả đều đã qua rồi.''
''Cô ta...cô ta... Nghiêm Đồng là cảnh sát sao?'' Trầm Ngôn líu lưỡi, cảnh sát lại nhiễm HIV... Chuyện này...thật sự tối nay cô đã được nghe quá nhiều chuyện kinh thiên động địa, nhưng khi thấy bóng lưng thê lương của Mạnh Giai, cô lại nói, ''Quên đi, đừng nói nữa. Hai ngày nay đã làm phiền cô vì chuyện của Vũ Trung, đêm nay cô cũng đừng về, ở lại đây nghỉ ngơi một hôm đi. Ngày mai tôi chở cô về.'' Xem ra con đường để đạt đến tình yêu của cô còn rất dài.
Mạnh Giai cũng không từ chối, ''Cô vào trước đi, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút.''
Trầm Ngôn suy nghĩ một chút nói, ''Ừm, cô nhớ nghỉ sớm một chút.''
Trầm Ngôn vừa đi tới cửa đã đụng phải Tề Thấm Khải, cô kinh ngạc hỏi, ''Ôi chao? Cậu không quấn quýt bên cạnh Vũ Trung nhà cậu, ra đây đứng làm gì vậy? Chờ mình sao?''
''Phải, chờ cậu.'' Tề Thấm Khải mặt ủ mày chau, ''Ngôn Ngôn, mình...mình có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.'' Nàng nói xong liền lôi kéo Trầm Ngôn vào phòng sách.
'\OC^G
Trên xe, Mạnh Giai ngồi ở ghế cạnh tài xế, thực sự không muốn để ý tới mẫu đối thoại của ba người lập dị tại băng ghế sau.
Vũ Trung oan ức đến độ đôi mắt có thể chứa đựng cả một vũng nước mắt, cố nén lắm mới không khóc tới nức nở, cô cố gắng hô hấp đều rồi bắt đầu kể từ lúc bị Thôi Dật bắt cóc cho tới lúc bị hắn ngược đãi, cuối cùng thì may mắn thoát hiểm. Tề Thấm Khải nhìn thấy đôi mắt vô cùng đáng thương như con hươu non của Vũ Trung, thì tim như bị xé thành nhiều mảnh. Nàng ôm Vũ Trung vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô, ôn tồn an ủi, ''Đừng khóc, Thôi Dật dám đối xử với em như vậy, tôi nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.''
Trầm Ngôn muốn dùng đầu ngón tay lau đi vết máu vẫn còn đọng trên khóe môi Vũ Trung, kết quả dùng sức hơi quá, khiến bao nước mắt Vũ Trung phải thật vất vả mới kiềm nén được ào ạt tuông rơi, vội hô to, ''Đau! Đau!''
Tề Thấm Khải không chịu nổi dùng ánh mắt sắc bén như muốn khoét lên người Trầm Ngôn, cô vội vàng thu tay về, dỗ dành Vũ Trung, ''Bảo bối, được rồi, được rồi... Đều là lỗi của chị... có muốn chị thổi cho em không? Thổi một chút sẽ hết đau ngay.''
''Cô biến đi!'' Vũ Trung được Tề Thấm Khải yêu thương, được nước lấn tới tựa như đứa bé xô Trầm Ngôn ra.
Mạnh Giai ngồi ở phía trước nghe Trầm Ngôn nói xong thì thật sự muốn mửa, da gà da vịt đều nổi hết trên tay. Chẳng lẽ ai cô ta cũng có thể gọi là bảo bối sao?!
Vũ Trung dựa sát vào ngực mềm mại của Tề Thấm Khải, để mặc nàng nhẹ nhàng vỗ về trên tóc cô, '' Nói như vậy, em có thể may mắn trốn thoát đều là nhờ vào cô gái thần bí kia?''
''Đúng đấy, nhưng em quên hỏi tên cô ấy rồi.'' Vũ Trung nhớ tới thì vội gật nảy mình, ''Nguy rồi, em nhờ người đi kiếm cô ấy, không biết đã kiếm ra chưa.''
''Em ngồi xuống trước đi, cẩn thận đụng đầu vào nóc xe.'' Tề Thấm Khải nhắc nhở cô, ''Cô ấy trông thế nào?'' Thú thật thì Tề Thấm Khải rất hoài nghi thân phận của cô gái này dựa trên cách Vũ Trung miêu tả. Cô ta quen thuộc địa hình ở Thôi gia, rất có thể là người của Thôi gia, chẳng lẽ là chị ta?
Vũ Trung suy nghĩ một hồi rồi nói, ''Lúc trước em có từng gặp cô ấy ở trường đại học. Thoạt nhìn trông cô ấy cũng cỡ tuổi em, em đoán chắc cô ấy cũng là sinh viên trong trường. Em bắt gặp cô ấy là khi cô ấy đang nằm khóc trên một chiếc giường trong một gian phòng cũ kỹ!''
Tề Thấm Khải chỉ gặp Thôi Tuyết Cảnh khi nàng còn bé, thấm thoát đã mười mấy năm nàng chưa gặp lại Thôi Tuyết Cảnh lần nào, cũng không biết khi Thôi Tuyết Cảnh trưởng thành có dung mạo ra sao. Nàng nghe Vũ Trung nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, người đó chắc không phải là Thôi Tuyết Cảnh, bởi vì Thôi Tuyết Cảnh so ra còn lớn hơn nàng vài tuổi, sao có thể là bạn học của Vũ Trung? Huống hồ nếu người đó thật sự là Thôi Tuyết Cảnh, một Đại tiểu thư, không ở trong phòng lại xuống địa lao làm gì?
''Tên Thôi Dật, trước đây cứ nghĩ hắn chỉ là một tên công tử nhà giàu ham ăn biếng làm mà thôi, không ngờ hắn lại có sở thích biến thái như vậy? Cô nữ sinh kia e rằng bị Thôi Dật dày vò còn khổ sở hơn Vũ Trung!'' Trầm Ngôn thật sự đã ghét Thôi Dật đến cực điểm.
''Bây giờ em lo cho cô ấy lắm, không biết những người đó có kiếm ra cô ấy không?'' Vũ Trung cảm thấy thật có lỗi với Thôi Tuyết Cảnh, vừa mới gặp Tề Thấm Khải thì đã quên mất người vừa cứu cô thoát hiểm.
''Đừng nóng vội, sau khi quay về nhà, tôi sẽ giúp em hỏi họ, có được không?'' Hiện tại Tề Thấm Khải chỉ quan tâm người nàng đang ôm trong lòng, không còn bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn Vũ Trung, gần đây thật sự đã phát sinh quá nhiều chuyện không may rồi.
Vũ Trung kéo kéo góc áo Tề Thấm Khải, sự lo lắng vẫn còn ẩn hiện trong mắt cô, nhưng cô tạm thời cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Tề Thấm Khải. Cô thật lòng hy vọng, cô gái ấy không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Tề Thấm Khải kêu tài xế chạy xe về biệt thự riêng của nàng vì nơi đó khá thanh tịnh.
Con mèo đen lười đến mức đã biến thành một cục thịt mập ú, lặng yên không một tiếng động chạy vào phòng Tề Thấm Khải, nó vừa mới nhìn thấy hai người lập tức kêu lên hai tiếng ''meo meo'', muốn chạy về phía Vũ Trung. Trầm Ngôn sợ móng vuốt của nó chạm phải vết thương trên mặt và cổ Vũ Trung, chạy tới trước ôm lấy nó, Tề Thấm Khải cũng không còn tâm tư đâu mà ôm nó, chỉ đứng yên cản đường nó.
Con mèo tuyệt đối không ngờ rằng nửa đường lại bị Trầm Ngôn ôm lấy rồi kéo về phía sau, bàn tay không ngừng quào trên không trung.
Trầm Ngôn vuốt lông nó, ''Ngoan nào, đừng phá.''
Nhưng mèo thì sao có thể nghe hiểu được, sống lưng nó cong lên cao, đuôi cũng dựng lên, không ngừng giãy dụa trong lòng Trầm Ngôn. Trầm Ngôn nhất thời trở tay không kịp, con mèo phóng ra khỏi lòng cô, cuối cùng không biết thế nào lại nhào loạn xạ tới chỗ Mạnh Giai.
Mạnh Giai luôn sợ mèo nhất, nguyên nhân đơn giản chỉ vì nàng không thích chúng. Một cục thịt với bộ lông xù nhảy về phía nàng khiến nàng sợ hãi đến độ mất hết cả khí chất bình tĩnh thường ngày, không để ý tới hoàn cảnh hiện tại, hét ầm lên.
"Tránh ra! Tránh ra!"
Con mèo đen lại một mực bám dính lấy người nàng, dường như rất có thiện cảm với nàng, nó không ngừng dùng đầu dụi vào ống quần của nàng. Tiếng hét của nàng khiến tất cả mọi người đều giật mình. Vũ Trung có ấn tượng với tiếng hét của nàng nhất, quay nhìn nàng một cách rất tò mò. Trầm Ngôn thì lại thấy phản ứng của Mạnh Giai cực kỳ khó hiểu, dường như hơi quá khích thì phải? Mặc dù còn muốn trêu chọc Mạnh Giai nhưng cô vẫn lôi con mèo quậy phá ra khỏi người Mạnh Giai. Con mèo bức bối trong người, uốn éo mấy lần rồi nảy ra khỏi tay cô chạy thật nhanh ra khỏi phòng.
Sau khi Mạnh Giai chậm rãi trấn định lại thì vội giải thích, "Tôi bị mẫn cảm với lông mèo." Đối với một người luôn kiêu ngạo như nàng mà gặp phải tình huống mất mặt như vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy rất xấu hổ, nàng nói xong liền lập tức đi ra khỏi phòng.
Trầm Ngôn muốn lập tức đuổi theo nàng nhưng vẫn còn chưa giúp Vũ Trung xử lý vết thương, trong nhất thời lưỡng lự không biết nên làm thế nào.
"Cậu đuổi theo đi." Tề Thấm Khải nói, "Mình có dụng cụ y tế, lát mình sẽ giúp Vũ Trung xử lý vết thương." Nhìn dáng dấp của Trầm Ngôn lúc này, Tề Thấm Khải biết cô đã thật sự động tâm, như vậy sao nàng dám giữ chân người bạn thân nhất này của nàng chứ?
Trầm Ngôn nghe xong liền nói, "Vậy có việc gì thì cứ gọi cho mình, mình đi trước."
Diệp Vũ Trung nói: "Trọng sắc khinh bạn!"
Trầm Ngôn cũng không thèm để ý lời của Vũ Trung, vô cùng vui vẻ đuổi theo Mạnh Giai.
"Lại đây, xoay mặt qua bên kia, tôi bôi thuốc cho em." Một tay Tề Thấm Khải cầm bình thuốc, một tay cầm tăm bông.
Vũ Trung quay mặt sang một bên, ý cười nhu thuận vui vẻ nhìn nàng, "Cô ấy thoạt nhìn cũng có vẻ rất lạnh lùng thì phải."
"Sao lại có hứng thú với cô ta vậy?" Tề Thấm Khải vừa nói vừa cẩn thận xức thuốc cho Vũ Trung, giọng nói chứa đầy vị chua của dấm.
"Đương nhiên rồi, người ta được cùng chị lên báo mà, sao lại không thú vị được?" Vũ Trung so với nàng còn cay cú hơn, cô vẫn còn ghim vụ tai tiếng tình dục lần trước Tề Thấm Khải mắc phải với Mạnh Giai, nhắc tới là chọc cô giận muốn chết.
Tề Thấm Khải cười, "Sau này chắc phải mời cô ta tới nhà nhiều hơn một chút."
"Tại sao?!" Vũ Trung lập tức lên giọng.
"Bời vì tôi muốn nhìn thấy em ghen nhiều hơn một chút." Mắt Tề Thấm Khải cong lên, ngắt nhẹ lên mũi Vũ Trung. Trong mắt Vũ Trung lúc này Tề Thấm Khải đã không còn vẻ bá đạo khi xưa mà thay vào đó là sự ấm áp nhu hòa, Vũ Trung thật sự đã tan chảy trước mặt nàng, không còn chống cự như xưa nữa. Cứ ở chung an nhàn như thế này mới khiến cả hai người cùng cảm thấy thoải mái.
Vũ Trung nắm chặt tay nàng nói, "Đồ trẻ con!"
Tề Thấm Khải nhìn khuôn mặt trắng nõn của Vũ Trung dưới ánh đèn dìu dịu, trong lòng chỉ cảm thấy thật hạnh phúc, nàng không cần phải tiếp tục theo đuổi tình yêu trong vô vọng nữa bởi giờ phút này nàng đã có Vũ Trung rồi. Tay nàng chậm rãi giơ lên, muốn vuốt ve khuôn mặt Vũ Trung thế nhưng đột nhiên mắt nàng rơi vào một khoảng không mờ tối đến vô tận.
Tề Thấm Khải hoảng hốt, một loại sợ hãi lan tràn đến tứ chi, tay hoàn toàn mất đi khí lực, bình thuốc tụt khỏi tay nàng rơi xuống đất, phát ra một âm thanh vụn vỡ trong trẻo.
Vũ Trung giật mình quay lại, cô không tài nào phát hiện điều dị thường trong mắt nàng, "Chị sao vậy?"
Tề Thấm Khải chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, một mảnh tối đen trước mắt khiến nàng không tự chủ được khẽ run lên, nhưng vẫn bình tĩnh nói, "Không có gì, trượt tay thôi.''
''Ai nha, thiệt là. Chị đừng động, tay chị vụng về như vậy, chân vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục, để em dọn, chị ngồi yên đó.'' Vũ Trung nói xong liền đứng lên muốn cúi người thu dọn những mãnh vỡ dưới đất, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị Tề Thấm Khải ôm chặt lấy, ''Vũ Trung đừng đi." Bây giờ nàng thật sự thiếu cảm giác an toàn, mảnh tối đen trước mắt nàng vẫn còn chưa tiêu tan đi.
Vũ Trung bị nàng bất ngờ ôm đến mém tí ngạt thở, cô cảm thấy hôm nay Tề Thấm Khải có điểm gì đó không giống thường ngày nhưng vẫn không thể nhận ra là điểm nào, ''Làm sao vậy? Em đâu có đi đâu, chỉ tính nhặt mấy mảnh vỡ thôi mà.'' Tề Thấm Khải không nói gì chỉ ôm cô chặt hơn nữa.
Vũ Trung không có cách nào đành dỗ dành nói, "Ngoan đi, thả tay ra nào."
Lúc này Tề Thấm Khải thật sự không nhìn thấy gì nhưng Vũ Trung lại hoàn toàn không hề hay biết điều đó. Một lát sau, ánh sáng trước mắt Tề Thấm Khải mới dần dần khôi phục lại, mặt Tề Thấm Khải hiện lên một tầng mây đen u ám, hiện tượng này có vẻ rất bất thường?
''Được rồi, em không đi nữa.'' Vũ Trung ngồi vào lòng nàng, ''Tề Thấm Khải, chị sao vậy? Không vui sao? Sao lại cau mày?''
Tề Thấm Khải miễn cưỡng cười, ''Không có chuyện gì. Em bình an trở về sao tôi lại không vui được? Chỉ là tôi có chút chuyện muốn nói với Trầm Ngôn, em đi tắm trước đi, nhớ phải cẩn thận một chút, không được để vết thương tiếp xúc với nước, lát nữa tôi sẽ quay lại.''
''Là chị nói đó.'' Vũ Trung cười.
Tề Thấm Khải cũng cười đáp lại, thì thầm vào tai Vũ Trung, ''Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ chỉ em chuyện lần trước em chưa làm xong, hôm nay nhớ làm cho xong.'' Nàng nói xong những lời nói cực kỳ mờ ám rồi khẽ hôn lên vành tai Vũ Trung.
Mặt Vũ Trung nóng lên, trong đầu khó tránh khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man. Tề Thấm Khải mỉm cười rồi rời khỏi phòng.
''Cô...'' Trầm Ngôn đuổi theo Mạnh Giai thì thấy nàng đang đứng trong vườn hoa dưới lầu, bóng lưng lạnh lùng mà cô độc rơi vào trong mắt cô. Cô đắng đo suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì. Một người kiêu ngạo như Mạnh Giai nếu bị người ta biết nàng sợ thú nuôi, đương nhiên sẽ khiến nàng rất mất mặt đi? Vậy mà cô còn cố chấp đuổi theo, khó trách Mạnh Giai lại ghét cô đến vậy.
Ngay khi Trầm Ngôn toan tính lặng lẻ quay lên lầu thì Mạnh Giai lại đột nhiên gọi cô lại, ''Đồ trăng hoa!''
''Hả?'' Trầm Ngôn nhíu mày, ''Này...cô đừng gọi tôi như vậy có được không?''
''Không được sao?''
''Tuy là trước đây tôi thật sự có đi khắp nơi câu dẫn phụ nữ nhưng mà bây giờ hết rồi, hơn nữa tôi cũng đâu có trang điểm hay ăn mặc lộng lẫy để dụ dỗ cô!" Trầm Ngôn vừa khúm núm vừa nói, bộ dạng vô cùng ấm ức.
''Chưa từng thấy cô có bộ dạng này.'' Mạnh Giai xoay người, ''Cô là tiểu thụ sao?''
Thân thể cao gầy của Mạnh Giai đứng lặng trong màn đêm ôn hòa, một cơn gió nhẹ khẽ thổi đến khiến vài sợi tóc của nàng tung bay trong gió, toát ra vẻ đẹp vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
Cô ấy đang đùa giỡn với mình sao? Từ trước đến giờ Trầm Ngôn luôn là kẻ đi trêu chọc người khác, nhưng bây giờ khi bị Mạnh Giai đùa giỡn, lại chẳng thể phản bác gì.
Mạnh Giai mỉm cười tiến về phía Trầm Ngôn, ''Có thể yêu thích nhiều người giống như cô thì thật tốt, không cần phải vì một người mà tuyệt vọng trong tình yêu như tôi.'' Giọng nàng lạnh lùng mà hàm chứa biết bao thê lương.
''Không không không.'' Trầm Ngôn nghe vậy thì lập tức cãi lại.
''Sao? chữ 'không' của cô là để trả lời cho nửa câu đầu của tôi hay nửa câu sau?''
''Cả hai. Thứ nhất, ai nói với cô tôi yêu nhiều người? Thứ hai, ai nói cô nhất định phải tuyệt vọng trong tình yêu?'' Trầm Ngôn nói, ''Cô nên học cách từ bỏ đúng lúc. Dù sao, có những người cũng có những chuyện thật sự không thể cưỡng cầu.''
''Câu cuối hợp với cô hơn.'' Mạnh Giai nói trong mơ hồ.
Trầm Ngôn đương nhiên biết nàng đang ám chỉ, nàng không muốn cô tiếp tục cố chấp theo đuổi nàng, ''Nhưng mà, tôi cảm thấy sẽ có một ngày tôi có thể bắt kịp cô, vì vậy tôi sẽ không từ bỏ. Hơn nữa, tôi đã không còn quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào nữa, cô...''
''Không liên quan đến tôi.'' Mạnh Giai nói, ''Bởi vì bây giờ tôi không thích cô. Người tôi yêu chỉ có một mình Nghiêm Đồng.''
''Nhưng cô ta...''
''Cho dù cô ấy bị nhiễm HIV...''
''Không phải, ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ muốn hỏi, cô ta không thích cô có phải hay không?'' Trầm Ngôn thử dò hỏi.
Cô vốn tưởng rằng Mạnh Giai sẽ tức giận hoặc sẽ phủ nhận, không ngờ nàng chỉ nhẹ giọng nói, ''Đúng vậy, cô ấy không thích tôi, nhưng không phải theo như kiểu tôi không thích cô lúc này. Cô ấy đã yêu một người phụ nữ trong một băng xã hội đen....''
Không thích thì nói không thích là đủ rồi, sao cứ muốn thừa cơ đả kích tui hoài vậy chứ!? Trầm Ngôn bĩu môi, ''Xã hội đen? Là ai?"
Mạnh Giai lắc đầu, "Tôi không biết, tôi từng hỏi cô ấy, cũng hỏi qua rất nhiều đồng nghiệp của cô ấy, bọn họ cũng không chịu nói cho tôi biết, họ nói đó là bí mật của cục cảnh sát, dân thường như tôi không có quyền được biết, nói chung họ dùng tất cả mọi lý do để thoái thác. Hơn nữa...'' Đôi mắt trước giờ luôn lạnh lùng và nổi bật của Mạnh Giai bất chợt chảy xuống vài giọt lệ đắng chát. ''Khi tôi hỏi cô ấy, vẻ mặt của cô ấy lúc đó, tôi nghĩ, cô ấy nhất định rất yêu người phụ nữ đó... Quên đi, tất cả đều đã qua rồi.''
''Cô ta...cô ta... Nghiêm Đồng là cảnh sát sao?'' Trầm Ngôn líu lưỡi, cảnh sát lại nhiễm HIV... Chuyện này...thật sự tối nay cô đã được nghe quá nhiều chuyện kinh thiên động địa, nhưng khi thấy bóng lưng thê lương của Mạnh Giai, cô lại nói, ''Quên đi, đừng nói nữa. Hai ngày nay đã làm phiền cô vì chuyện của Vũ Trung, đêm nay cô cũng đừng về, ở lại đây nghỉ ngơi một hôm đi. Ngày mai tôi chở cô về.'' Xem ra con đường để đạt đến tình yêu của cô còn rất dài.
Mạnh Giai cũng không từ chối, ''Cô vào trước đi, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút.''
Trầm Ngôn suy nghĩ một chút nói, ''Ừm, cô nhớ nghỉ sớm một chút.''
Trầm Ngôn vừa đi tới cửa đã đụng phải Tề Thấm Khải, cô kinh ngạc hỏi, ''Ôi chao? Cậu không quấn quýt bên cạnh Vũ Trung nhà cậu, ra đây đứng làm gì vậy? Chờ mình sao?''
''Phải, chờ cậu.'' Tề Thấm Khải mặt ủ mày chau, ''Ngôn Ngôn, mình...mình có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.'' Nàng nói xong liền lôi kéo Trầm Ngôn vào phòng sách.
'\OC^G
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.