Càng Độc Càng Ngọt Ngào

Chương 4

Trạm Lượng

25/12/2015

Vô cùng bi thảm, hy vọng của Nguyệt Tinh Hồn lại thất bại, hắn quả thật không thấy được ánh sáng mặt trời ngày mai, bởi vì trên trời một mảnh âm u, bông tuyết lả tả rơi xuống, thấy được ánh mặt trời mới có quỷ đó!

Mới vừa rời giường, mở ra cửa sổ nhìn thấy cảnh bông tuyết bay tán loạn, hắn lười biếng rời giường đi ra ngoài……..

“ Sớm a!” Dương Diễm Ca tự đắc ở trong phòng khách, hưởng dụng đồ ăn sáng do bọn nha hoàn đưa tới. Thấy hắn tới đây, nàng lần đầu tiên đưa lên khuôn mặt tươi cười, làm cho Nguyệt Tinh Hồn ngây ngốc một chút.

Nữ nhân này khẳng định là có quỷ kế! Che giấu suy nghĩ của mình, hắn cẩn thận đến gần bàn đồ ăn.

“ Ngồi a, nơi này đồ ăn sáng phong phú, ngươi không ăn sao?” Lại cười với hắn, hiển nhiên là do trải qua đêm qua điều dưỡng thân thể đã khỏe lại, tâm tình thật tốt làm sao!

“ Ăn a , sao không ăn?” Thật ra khi nàng không hung dữ, cười rộ lên rất là đẹp, rất đáng yêu. Nguyệt Tinh Hồn lúc này mới phát hiện, nàng cũng có mê người một mặt, hơn nữa vừa rồi đôi mắt sáng lưu chuyển, thanh tao thản nhiên tươi cười, không biết tại sao lại làm cho trong lòng hắn chấn động, có loại cảm giác kỳ quái không biết làm sao.

Thấy hắn ngồi xuống, Dương Diễm Ca phi thường có lòng tốt giúp hắn múc cháo ngô, thân thiết đưa đến trước mặt hắn.

Ngắm chén cháo ngô nóng hừng hực dưới mí mắt kia, hắn vẫn có chút cảnh giác, đưa ngón tay chỉ qua cái chén ngọc mà nàng đã sớm ăn qua được phân nửa cháo.

“ Ta ăn chén kia!” Ha ha……… cái này cũng không sợ nàng hạ độc.

Hiển nhiên không dự đoán được hắn sẽ có yêu cầu như vậy, dung nhan xinh đẹp như hoa nổi lên hai rặng mây đỏ. ( chị mắc cỡ, a còn phải đề phòng chị này dài dài!)

“ Thế nhưng, nhưng đó là ta đã dùng qua….” Cũng không phải là người cực kỳ thân thiết, làm sao có thể dùng chung một cái chén, nếu truyền đi ra ngoài, thật là mắc cỡ chết người!

Hiển nhiên, Nguyệt Tinh Hồn cũng không có loại băn khoăn này.

“ Có quan hệ gì? ta còn không sợ ăn nước miếng của cô, cô sợ cái gì?” Chậc, nữ nhân này sao hay so đo như vậy? bất quá, nàng thẹn thẹn thùng thùng như thế cũng thật khiến người ta tâm động……..( bắt đầu sa chân vào vũng lầy số phận!)

Nha? tâm động? hắn có động tâm sao? bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ, hắn hoảng hốt dùng hai tay đè ngực của mình lại, quả nhiên tim đập kịch liệt hơn xưa, hoàn toàn không được trầm ổn như ngày thường.

Nguy rồi! nguy rồi! đừng nói hắn sẽ thật lâm vào vũng lầy của vận mệnh nha? không cần đâu a………

Kinh hãi vì tâm tình quỷ dị của chính mình, rất sợ bị nàng nhìn ra được khác thường, Nguyệt Tinh Hồn thô lỗ giành lấy chén cháo nàng đã dùng qua, khò khè, khò khè liền nuốt xuống yết hầu, trong lúc phân tâm, không chú ý đến cháo nuốt xuống có hơn một vị khác hẳn với mùi của tất cả ngũ cốc, đó là một mùi hoa thơm ngát.

Ái……… hắn thật sự ăn cháo mà nàng đã ăn được phân nửa! Dương Diễm Ca giật mình xem xét hắn, có một loại cảm xúc kỳ diệu ngượng ngùng cùng với xấu hổ nảy sinh trong lòng…….

“ Di? Cô muốn ăn đậu hủ chưng hột vịt a?” Gắp một miếng trứng vịt cuối cùng đang muốn nhét vào trong miệng, lại làm cho hắn liếc thấy ánh mắt kỳ dị của nàng, nghĩ đến nàng muốn ăn, rất rộng rãi đem nó để vào chén của nàng. Lúc này đúng là rất cẩn thận rồi, nửa giọt nước đồ ăn cũng chưa bị vẩy ra, có thể thấy được đã được đến giáo huấn tối hôm qua.

Bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn chằm chằm đậu hủ trứng vịt trong chén, nàng yên lặng cúi đầu ăn cơm, trầm tĩnh ý nhị kia thiếu vẻ kiêu man ( kiêu kỳ + dã man. Ý nói chị này ngày thường hung dữ!), lại hơn một cỗ hàm xúc uyển chuyển u nhiên. ( giờ thì chị rất dịu dàng).

Đối mặt với khí chất tao nhã hiếm thấy của nàng, Nguyệt Tinh Hồn ngược lại không thích ứng, thiếu nàng hung hãn đấu võ mồm, hỡ một chút liền nghiến răng nghiến lợi quát mắng, làm cho hắn cảm thấy cả người kỳ quái không được tự nhiên.

“ Dương đại cô nương, đừng ở trước mặt ta giả vờ văn tĩnh ( thục nữ) thôi, thiếu gia ta cũng không phải không kiến thức qua bản tính của cô!” Kẻ đáng đánh đòn lại bắt đầu miệng tiện. ( miệng tiện = miệng chó không khạc ra được ngà voi)

Ba! Lên tiếng trả lời là đũa ngọc bị bẻ gãy.

“ Nguyệt Tinh Hồn, ta giết ngươi” Nguyên một chén cháo bị tạp đi ra ngoài.

“ Ha ha ha……” Đã nói thôi! Vẫn là tự tại như vậy chơi mới vui.

Tháo chạy đi ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ thoải mái bướng bỉnh tươi cười, còn không quên dừng lại, quay đầu đối với hồng y cô nương đang một đường kêu gào, tức giận mắng đuổi theo mà đến làm ra một cái mặt quỷ buồn cười nhất.

“ Nguyệt Tinh Hồn, ngươi đừng trốn……”

Rất xa chợt nghe tiếng nữ tử nũng nịu mang theo lửa giận bừng bừng phấn chấn, trong hoa viên ở lương đình, Nguyệt Nha Nhi cùng Nam Tĩnh Tuyền tất cả đều thở dài thẳng lắc đầu, chỉ có một mình Nam Thần Hạo là cảm thấy cực kỳ buồn bực.

“ Nha Nhi, nàng nói có phải tối hôm qua chúng ta đãi khách không chu toàn, nếu không sao sáng sớm Diễm Ca cô nương lại cơn tức lớn như vậy?” ……. Haiz……… Tối hôm qua Nha Nhi bỏ mặc khách nhân không thèm quan tâm, gấp gáp lôi kéo hắn đi Phật đường, hắn đã cảm thấy không thỏa đáng cho lắm!

“ Làm sao có thể thế chứ?” Nguyệt Nha Nhi cười gượng. Đáy lòng hoảng sợ tối hôm qua an bài cho Dương Diễm Ca cùng ở trong ‘ Thủy Nguyệt Các’, vốn còn đang lo sợ ban đêm sẽ phát sinh án mạng, nay nghe thấy tiếng quát mắng tức giận, thật sự là ông trời phù hộ nha, Hạo ca ca ngày thường thắp nhang cúng bái Phật tổ cuối cùng cũng có chút tác dụng.

Liếc mắt thấy vẻ mặt mẫu thân có vẻ chột dạ, Nam Tĩnh Tuyền lại vì Nguyệt Tinh Hồn mà thở dài, dù sao người bị tính kế luôn luôn đáng thương.

Nam Thần Hạo tu phật nhiều năm, tính tình ôn hòa không cùng người tranh giành cũng không đại biểu hắn là kẻ ngốc, từ chỗ thân ái nương tử hỏi không được manh mối, ngược lại đối với con xuống tay……

“ Tuyền nhi, con nói coi đây là chuyện gì xảy ra……”

“ Hắc, tỷ phu, tỷ, Tuyền tiểu tử, mọi người sớm a!” Chợt thả người vào trong lương đình, Nguyệt Tinh Hồn không biết rằng mình vừa đánh gãy nghi vấn của Nam Thần Hạo, còn có tâm tình rất tốt lấy trà bánh trên bàn đá ăn ngon lành, cười tủm tỉm chào hỏi với từng người một.

“ Tinh Hồn, đệ cũng sớm!” Có người chào hỏi, Nam Thần Hạo theo trực giác có lễ đáp lại, lực chú ý cũng vì thế mà bị chuyển dời. “ Ai nha, trà bánh còn rất nhiều mà, đệ ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn.” Thấy hắn lang thôn hổ yết nhồi vào trong miệng, không khỏi lo lắng dặn dò.

“ Ha ha…….. Tỷ phu, huynh yên tâm, đệ cái này gọi là miệng ăn bốn hướng, không có việc gì”. Haiz, mới sáng sớm tinh mơ, đồ ăn sáng ăn không được mấy miếng đã bị người ta đuổi giết, rất là đói bụng a!

Nghe vậy, Nam Tĩnh Tuyền nhịn không được cười nhạo, dẫn tới mỗ cái quỷ đói nào đó phiên cái liếc mắt xem thường.

“ Ha ha……… Tinh Hồn a, đêm qua có khỏe không?” Nguyệt Nha Nhi mắt hạnh cười híp thành một đường trăng rằm, rất là tò mò hỏi.

Nàng thật đúng là dám hỏi! Nguyệt Tinh Hồn cười như không cười nói: “ Hết thảy mạnh khỏe, tỷ tỷ, tỷ không cần quan tâm”. Một câu đánh nát vô tận câu hỏi còn chưa ra miệng của Nguyệt Nha Nhi.

Chậc! khi nào thì trở nên keo kiệt như vậy? Nửa điểm tiếng gió cũng không lộ ra. Đáy lòng Nguyệt Nha Nhi thầm oán không thôi.

“ Đúng rồi, như thế nào không thấy vợ chồng lão vương gia?” Nhìn trái nhìn phải, Nguyệt Tinh Hồn rõ ràng phát hiện từ lúc hắn bước vào vương phủ tới nay, giống như không gặp qua hai vị thân gia sủng tôn sủng quá mức, nếu không chiếu theo kinh nghiệm lúc trước hắn từng đến đây ở một thời gian, lúc này là thời gian mà hai vị lão nhân gia cùng với Tuyền tiểu tử nhàn thoại việc nhà.

Nghe vậy, Nam Thần Hạo cười đến nhu hòa: “ Cha mẹ đang đi du ngoạn ở Giang Nam”. Hai vị lão nhân gia gần đây hứng thú đi dạo, thăm các danh lam thắng cảnh.

Khó trách, Nguyệt Tinh Hồn gật gật đầu, đang muốn nói thêm chút gì, một đóa mây đỏ đột nhiên phiêu phiêu rơi vào trước mặt hắn.

“ Nguyệt Tinh Hồn, thì ra ngươi trốn đến chỗ này…..”

“ Chậm đã!” Một tiếng rống to kinh thiên động địa làm kinh sợ mọi người, cũng dọa đến Dương Diễm Ca đang muốn lên tiếng giận mắng.

Mắt thấy mọi người đều bị hắn làm cho kinh sợ, Nguyệt Tinh Hồn vừa lòng gật gật đầu, sau đó mới chuyển từ tức giận sang cười làm lành “ Dương đại cô nương, trưởng bối đến đây, hết thảy ân oán tạm thời để xuống, trăm ngàn lần đừng làm cho trưởng bối vì chuyện của hai tiểu bối chúng ta mà phiền lòng………..”

“ Trưởng bối…….” Cảnh giác mình có khả năng sẽ bị đùa bỡn, mới muốn mở miệng mắng chửi người, đã thấy đầu hắn hướng về phía sau nàng gật gật.

“ Nhạ! Sư phụ cô, sư thúc của ta đến đây, ngài ấy không phải trưởng bối thì là gì?”

Dương Diễm Ca bỗng nhiên xoay người, quả nhiên chỉ thấy Dương Tuyết Thiên từ một hướng khác chậm rãi đi tới.

“ Như thế nào mọi người có hưng trí tốt như vậy, sáng sớm đi ngắm tuyết?” Chậm rãi đi thong thả vào trong đình ngồi xuống, Dương Tuyết Thiên cười hỏi.

Đối với câu hỏi này, mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, thật sự không biết nên trả lời ra sao, Dương Diễm Ca thì ngược lại, thấy được dựa vào sơn( núi dựa vào) đến đây, vội vã cáo trạng.

“ Sư phụ, mới không phải đâu! Là người này khi dễ đồ nhi, đồ nhi đuổi theo hắn mới tới đây”.

Haiz ……. Hai người trẻ tuổi này lại cãi nhau, Dương Tuyết Thiên không muốn tham gia vào cuộc chiến của tiểu bối, đành phải cười nói: “ Chuyện của người trẻ tuổi, sư phụ quản không được.”

Nghe vậy, Nguyệt Tinh Hồn đắc ý hướng nàng thoáng nhìn, tức giận đến Dương Diễm Ca càng thêm tá hỏa, Nguyệt Nha Nhi nhận thấy hai người lại rục rịch đấu nhau, vội vàng chuyển đề tài, nàng nâng lên khuôn mặt tươi cười hỏi ra nghi hoặc mà hôm qua đã quên hỏi.

“ Sư thúc, ngài tìm tung tích của Nha Nhi đến nơi này là vì chuyện gì?” Cha mẹ ẩn cư lâu như vậy, ông còn có thể một đường tìm ra manh mối, đoán ra nàng là nữ nhi của cha mẹ, có thể thấy được này là có bao nhiêu dụng tâm, không có khả năng không có mục đích.

Nguyệt Tinh Hồn thần sắc chợt tắt, cũng cảm thấy kỳ dị, không khỏi cẩn thận đề phòng, chân khí trong cơ thể theo sự căng thẳng của hắn mà nhanh chóng lủi qua quanh thân.

A …… Đứa con này của Nguyệt sư huynh cũng không đơn giản đâu! Xem chân khí đột nhiên bùng nổ trong cơ thể cùng với khí thế tỏa ra bên ngoài, ngay cả ông cũng cảm giác bị uy hiếp !

Mắt đẹp âm nhu hiện lên tia sáng kỳ dị, Dương Tuyết Thiên giả bộ không biết sự phòng bị của Nguyệt Tinh Hồn, chính là lạnh nhạt cười nói: “ Nguyệt sư huynh sau khi thành thân liền cùng Nhược Thủy biểu muội ẩn cư, nhiều năm không thấy rất là tưởng niệm, thế này mới nơi nơi tìm hiểu tung tích của bọn họ, không nghĩ tới lại làm cho ta tìm kiếm được hai tỷ đệ các con”.

Lần này ngôn từ hợp tình hợp lý, làm Nguyệt Tinh Hồn cùng Nguyệt Nha Nhi cũng không tìm ra chỗ gì khác thường, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, cố tình ông lại làm cho người ta không phát hiện ra ác ý, thật sự là làm cho người ta mê hoặc.

Hai tỷ đệ liếc mắt nhìn nhau, ăn ý có chuyện gì để đó quan sát rồi tính sau.



Dương Tuyết Thiên tiếp tục cười nói: “ Không nghĩ tới mấy chục năm qua, sư huynh cùng biểu muội đã có con lớn như vậy”.

“ Cũng không chỉ thế, ngay cả tôn tử đều đã lớn như vậy” Chỉ chỉ Nam Tĩnh Tuyền ở bên người, Nguyệt Nha Nhi cười hỏi: “ Nói như vậy, sư thúc cũng con cháu đầy đàn đi?”

Lắc đầu, Dương Tuyết Thiên cười đến ảm đạm, không nặng không nhẹ quăng ra một câu oanh cho mọi người choáng váng.

“ Kể từ sau khi Nguyệt sư huynh quải chạy vị hôn thê của ta, ta liền chưa từng đón dâu nữa!”

Nha? Ý ông nói là…….. Nguyệt Nha Nhi không dám hỏi tiếp nữa, đành phải cười gượng liên tục.

Ha! Thật sự là một bí mật kinh người. Không nghĩ tới cha mẹ khi còn trẻ cũng có một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt, hai người sẽ không phải là bỏ trốn đi! Cha cũng thật can đảm, chuyện cướp vợ của sư đệ mà cũng làm được, bội phục, bội phục! Nguyệt Tinh Hồn quả thật không dám tin, thế nhưng lại rất muốn cười lớn ra tiếng.

Về phần cá tính luôn luôn coi trọng lễ giáo, ngay thẳng giống khúc gỗ như hai phụ tử Nam Thần Hạo và Nam Tĩnh Tuyền thì đương trường đứng ngốc sững sờ ở đằng kia, không thể tin được lỗ tai của chính mình.

Chỉ một mình Dương Diễm Ca tựa hồ đối với lời nói của sư phụ như có điều nghi hoặc, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không nói thêm cái gì.

Rất sợ Dương Tuyết Thiên lại quăng ra câu nói gì kinh người nữa, Nguyệt Nha Nhi nhanh chóng đứng dậy giao đại nhiệm vụ gì đó, giải tán mọi người.

“ Tinh Hồn, đệ theo giúp Diễm Ca đi dạo một chút, thay tỷ tỷ tận tình địa chủ……….” ( làm hết phận sự của chủ nhà)

“ Nha? Đệ……” Mới muốn kháng nghị, tiếng nói thanh thúy chưa từng ngừng nghỉ lại đánh gãy hắn.

“ Hạo ca ca, Tĩnh Tuyền, hai người vài ngày trước không phải nói giúp ta vẽ một bức họa sao? Đúng lúc bây giờ ta đang rảnh, cải lương không bằng bạo lực, đi một chút đi, chúng ta đến thư phòng đi….”

Tay trái đẩy Nguyệt Tinh Hồn cùng Dương Diễm Ca, tay phải thôi trượng phu và nhi tử nhà mình, trước khi đi, Nguyệt Nha Nhi quay đầu cười đến thật ngọt. “ Dương sư thúc, cảnh tuyết nơi này rất đẹp, bản thân ngài ngắm tuyết uống trà cũng rất phong nhã, vãn bối chúng con không quấy rấy ngài, đi trước một bước”. Dứt lời, đẩy mọi người vội vã đi khỏi.

Cười nhìn theo mọi người rời đi, Dương Tuyết Thiên ngẩng đầu một mình ngắm tuyết, làm cho những đóa hoa tuyết bay lướt qua khuôn mặt dị thường âm mĩ của chính mình………

Tuy là rét đậm hết sức, tuyết mịn bay tán loạn, kinh thành vẫn như trước tràn ngập sức sống, trong phố lớn ngõ nhỏ xuyên qua đám đông, rất nhiều tiểu thương dưới trời tuyết vẫn đi ra bày quán, hơn nữa quán bán canh nóng buôn bán luôn luôn đặc biệt tốt, thời tiết lạnh lại thêm dân chúng thường thích nhàn thoại việc nhà, mỗi người tay cầm chén canh nóng hầm hập, ngồi vây quanh bên chiếc bàn ở góc đường, bắt đầu nói chuyện thiên nam địa bắc.

Tiếng người ồn ào trên đường phố ồn nào náo nhiệt, một đôi nam nữ trẻ tuổi tuấn tú xinh đẹp, bộ dáng cực kỳ xứng đôi một trước một sau đang đi lại đây………..

“ Ta nói Dương đại cô nương……”

“ Ngươi câm miệng, hiện tại bổn cô nương không muốn nghe giọng nói của ngươi”. Cay cú xoay người lại, ngón tay ngọc chỉ thẳng vào trước chóp mũi của hắn.

Vội vàng giơ hai tay lên đầu hàng, Nguyệt Tinh Hồn không hiểu vì sao cơn tức của nàng lại lớn như vậy? chẳng lẽ tại vì lời nói đùa lúc ăn sáng mà còn tức giận đến bây giờ ? Haiz ……. Hắn chẳng qua là nhất thời không quen bộ dáng trầm tĩnh ôn nhu của nàng, mới muốn nói đùa cho thoải mái một chút thôi! Sớm biết nàng để ý như vậy sẽ không chọc nàng rồi!

“ Ta chỉ là muốn thỉnh giáo Dương đại cô nương tiếp theo là muốn đi dạo nơi nào, để cho tại hạ có thể thay đại tỷ làm hết phận sự của chủ nhà a!” Giọng điệu có chút uể oải, cảm thấy việc đi theo nàng cũng không dễ dàng tí nào, muốn làm không tốt có thể chọc mao nàng, nàng điên lên sẽ ‘tặng’ cho ngươi một chút độc để ngươi hưởng thụ.

“ Không cần!” Không chút nào suy nghĩ liền cự tuyệt, Dương Diễm Ca cười lạnh. “ Ngươi chỉ cần biến mất trước mặt ta là được rồi!”

Thật muốn tuyệt tình như vậy? được rồi! nếu nàng kiên trì như thế, hắn cũng cảm thấy thoái mái. Phiên cái xem thường, Nguyệt Tinh Hồn thật sự xoay người muốn đi, vừa mới quay đầu, ngẫm lại cảm giác không đúng, lập tức quay người lại.

Không phải muốn đi sao? lại quay lại làm gì? nghĩ đến hắn lại muốn đùa giỡn quỷ kế gì, Dương Diễm Ca theo phản xạ lui về phía sau một bước, trong mắt đầy vẻ đề phòng. ( Hai a chị này cứ mãi đề phòng lẫn nhau thôi! Iu gì mà mệt thế!)

“ Đi a! sao không đi?”

“ Không được”. lắc đầu, vì bản thân mình không bị mắc mưu mà cảm thấy may mắn không thôi. “ Dương đại cô nương, lòng dạ của cô thật là độc ác. Cô là tính khích ta bỏ đi, sau đó méc với lão tỷ của ta, nói ta không làm theo lời của lão tỷ dặn dò ngoan ngoãn đi cùng cô, hãm hại ta bị lão tỷ mắng xối xả đến mức phải lấy chết để tạ tội, là chuyện tốt lắm sao?” Qủa nhiên là một cái cô nương ác độc a! ( Ta phải khâm phục sức tưởng tượng của a này!)

“ Ngươi, ngươi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”. Chính mình là người như vậy liền nhận định người khác cũng như thế, thật sự là không phẩm mà! Dương Diễm Ca lại càng thêm xác định ấn tượng đầu tiên của mình đối với hắn quả thật không sai tí nào.

“ Dù sao ta mặc kệ, hôm nay nói gì ta cũng phải đi theo bên cạnh cô.” Không muốn vùi mình vào bất kỳ tình huống bi thảm nào có thể phát sinh, Nguyệt Tinh Hồn hạ quyết tâm.

“ Đã nói không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi còn không đi!”

“ Nói không đi là không đi!”

Bởi vì hai người không ai chịu nhường bước, liền cứ như vậy đứng ở ngã tư đường mắt to trừng mắt nhỏ, được một lúc lâu, mãi tới khi có một bên không đủ tính nhẫn nại nữa nên đành nhượng bộ…………….

“ Ngươi… Không được tới gần ta trong vòng năm thước!” Thở phì phì cảnh cáo, xoay người xong liền chạy lấy người.

Dù sao có thể nhìn thấy nàng trong tầm mắt là được! Nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, Nguyệt Tinh Hồn quả thực bảo trì cách nàng năm thước.

Thấy nàng ở trước sạp bán hàng rong nhìn đông nhìn tây một chút, không bao lâu sau, lực chú ý liền bị góc đường ở phía trước, chỗ đang có một đám người vây quanh hấp dẫn đi rồi.

Dương Diễm Ca nhịn không được tò mò, cũng chui vào trong đám người, dựa vào ưu thế dáng người kiều nhỏ của mình, chẳng bao lâu nàng liền chui vào được một chỗ, nhìn kỹ lại thì thấy một cô nương thanh tú xinh đẹp, tư thái điềm đạm đáng yêu, cô nương này có vẻ thẩn thờ ngồi xổm trên đường, phía sau có tấm ván gỗ viết bốn chữ to ‘ Bán mình chôn cha’

“ Đáng thương quá……” Một vị phụ nhân tới tham gia náo nhiệt nói.

“ Bộ dạng không tệ, mua về làm thiếp cũng còn lời chán……” Một gã nam nhân bụng phệ, đã muốn tới tuổi bước vào quan tài rồi mà cũng khó nén sắc tâm.

“ Tuổi của nàng có thể làm nữ nhi của ngươi rồi, đừng có chà đạp cô nương nhà người ta…….” Cười lạnh châm chọc xuất phát từ một người trung niên gầy gò.

“ Vẫn so với bị mẹ của Câu Lan viện mua về làm cái thanh lâu nử tử cho ngàn người kỵ, vạn nhân áp còn tốt hơn nhiều……..”Nam nhân bụng phệ vì chính mình mà cãi lại.

Các loại lời nói khó nghe không chút nào che giấu tản ra ở trước mặt vị cô nương bán thân, tự nhiên cũng chui vào tai của Dương Diễm Ca đang đứng ở trong đám người hỗn tạp.

Xú nam nhân háo sắc! Hèn mọn lạnh lùng xuy một tiếng, rốt cuộc không thể để cho một cô nương tốt bị người ta chà đạp, lập tức dùng tiếng nói yêu kiều thanh thúy hô lớn: “ Bao nhiêu? Ta mua!”

Lời vừa nói ra, quần chúng xung quanh đang nghị luận rối rít đều nhìn về phía nàng, ngay cả vị cô nương bán thân nãy giờ vẫn buồn rầu cúi đầu cũng nâng lên đôi thủy mâu nước mắt lưng tròng, chứa đầy cảm kích nhìn Dương Diễm Ca. ( nữ 9 của tr 3 lên sàn)

“ Rốt cuộc là bao nhiêu ngân lượng cũng mau nói a!” Cảm thấy không thói quen bị người ta xem mình trở thành ân nhân để đối đãi, Dương Diễm Ca cố ý ác thanh ác khí. Vị cô nương làm cho người ta thương tiếc này, mau chút nói ra số ngân lượng là bao nhiêu, nàng sẽ thật cảm kích nha!

“ Hai, hai mươi hai”. Giọng nói mang theo nghẹn ngào nức nở, vội vàng nói ra số ngân lượng cần dùng để an táng cha già, trong lòng Mạc Liên Nhi khó nén xúc động. Vốn tưởng rằng chính mình sẽ bị nam nhân háo sắc mua về, không ngờ coi như ông trời vẫn chiếu cố nàng, ban cho một vị cô nương thoạt nhìn giống như hiệp nữ đến mua nàng.

Nhớ ngày đó hoàng hà lũ lụt, nhà cửa bị phá hủy chỉ trong chốc lát, nàng cùng với cha từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau đành phải cùng nhau tới Kinh thành tìm người thân, nào biết ngàn dặm bôn ba tìm đến Kinh thành, nhưng mà thân thích đã sớm chuyển đi nơi khác, vì không có họ hàng nào để nương tựa, tiền bạc trên người đều dùng hết, cha và con gái đành phải cư trú ở trong chùa miếu đổ nát. Đáng thương thân cha già nua, đường dài mệt nhọc chịu không nổi trời đông giá rét, cứ như thế liền lìa xa nhân thế, để lại nàng này bé gái mồ côi một mình trên nhân thế không nơi nương tựa, nàng chỉ có thể gạt nước mắt bán thân.

“ Hai mươi hai ta mua!” Tự tin đưa tay lên ngực sờ soạng cả buổi, lại kinh ngạc phát giác mình quên mang hà bao.

Khi nàng đang âm thầm kêu thảm thì hai mươi lượng bạc từ đâu quăng tới trước chỗ Mạc Liên Nhi ngồi, giọng nói mang theo tiếng cười cợt vang lên “ Vị cô nương này ta mua!”

Ai? Ai dám dành mua với nàng? Dương Diễm Ca nổi giận đùng hướng về phía đám người tìm kiếm, liền thấy Chu Thiếu Lân, kẻ bị nàng đánh gãy tay ngày hôm qua thế nhưng hôm nay sắc tâm vẫn không thay đổi, tay còn đang băng bó mà vẫn ra đường tìm con mồi, lúc này gặp vị cô nương bán thân diện mạo xinh đẹp thì nào có đạo lý buông tha cho?

“ Tai ngươi điếc sao? cô nương này là ta muốn trước!” Đánh chết cũng không đổi tính, không nghe lời của cô nãi nãi nói sao?

“Là ngươi!” Chu Thiếu Lân lúc này mới nhìn thấy nữ la sát bẻ gãy tay hắn ta, sắc mặt thoáng chốc từ hồng chuyển sang trắng, đáy lòng dù e sợ thế nhưng cũng không muốn tự diệt uy phong, nói chuyện cũng có vẻ lắp bắp “ Ngươi………………. Ngươi có ngân lượng liền…… Đem ra đây……”

“ Ai nói ta không có ngân lượng…….” Lại sờ thấu toàn thân cao thấp, vẫn như cũ không thấy bóng dáng của hà bao, chắc là sau khi rời giường đã quên nhét vào trong lòng.

Thấy nàng đào nửa ngày cũng không ra được một quan tiền, chắc chắn là đã quên mang theo tiền, Chu Thiếu Lân thế này liền càng thêm lớn lối. “ Không có tiền thì tránh sang một bên đi, cô nương xinh đẹp này Chu đại thiếu gia ta muốn định rồi!”

Mạc Liên Nhi nghe vậy, trong lòng không khỏi run sợ. Cuối cùng ông trời cũng không đối xử tốt với nàng………

Dương Diễm Ca tức giận cực kỳ, không đành lòng thấy cô nương đáng thương này bị nam nhân dâm đãng háo sắc chà đạp, thế nhưng trên người lại quên mang theo ngân lượng, gấp đến độ không biết nên làm như thế nào cho phải, trong đầu liền hiện lên một đạo linh quang, vội vàng quay đầu xung quanh tìm người.

Chẳng qua là vóc người nàng nhỏ nhắn, xen lẫn trong đám người cao to, tầm mắt không thể nhìn xa hơn một thước, nàng buồn bực nũng nịu rống một tiếng “ Nguyệt Tinh Hồn, ngươi ở nơi nào? Còn không mau cút đi ra!”

“ Này…… tiểu nhân không phải đến đây !” Nguyệt Tinh Hồn hình thể cao to, cho dù cách đám người thật xa cũng nhìn thấy rõ tình hình bên trong nhất thanh nhị sở, vừa nghe Dương đại cô nương điểm danh, lập tức cười tủm tỉm đẩy ra đám đông, giả bộ hèn mọn đi vào trước mặt nàng.

“ Ngân lượng lấy ra”.Tay nhỏ bé đưa ra, giống như là đòi nợ vậy.

“ Ân…… Tiểu nhân nhớ rõ hình như không thiếu tiền Dương đại cô nương thì phải!” Cố ý giả ngu, cười đến rất là gian trá.

“ Nhiều lời!” Không tin hắn không biết tình huống, tay nhỏ của Dương Diễm Ca vẫn đưa ra trước mặt hắn “ Nếu muốn làm hết phận chủ nhà thì khách nhân muốn cái gì, chủ nhân nên ra tiền mua cho. Hãy bớt sàm ngôn đi, còn không mau lấy ngân lượng ra!”



Chậc! cái này đã quên nói cái gì không muốn nhìn thấy hắn! Nguyệt Tinh Hồn mặc dù không thể lầm bầm oán niệm, nhưng cũng không thể không đối với nàng nhìn với cặp mắt khác xưa. Thì ra nữ nhân này cũng rất mềm lòng, không giống bề ngoài kiêu căng tùy hứng như vậy.

“ Thỉnh xin vui lòng nhận cho!” Có chút đau lòng cống hiến vàng lá ra.

Không có nửa phần cảm kích nào, một phen đoạt lấy vàng lá nhét vào trong tay Mạc Liên Nhi, thuận tay đem hai mươi lượng nhặt lên tạp lại trên người Chu Thiếu Lân.

“ Chút tiền ấy cầm lại mua thuốc đi! Ai biết tính tình ngươi háo sắc như vậy, nói không chừng còn nhiễm bệnh đâu?”

Lời vừa nói ra, làm cho quần chúng đang vây quanh xem cười ầm lên, Nguyệt Tinh Hồn nghe xong, vẻ mặt cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Nữ nhân này thật đúng là dám nói, cô nương chưa lấy chồng nói ra những lời này cũng không e lệ sao? hiện tại bắt đầu có chút lo lắng ngày sau cho dù không bị nàng độc chết, cũng có khả năng bị nàng khẩu vô ngăn cản ( ko có gì mà ko dám nói) làm cho cười chết. ( nói ko mún lấy người ta mà tối ngày lo chuyện tương lai ko à!)

Đối mặt với mọi người cười mỉa mai, giờ phút này sắc mặt Chu Thiếu Lân hết xanh lại trắng, biết rõ chiếm không được lại nuốt không trôi được cơn tức này, cuối cùng vẫn là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

“ Cẩn thận đừng để rơi vào tay bổn đại gia, nếu không ngươi sẽ rất thảm!” Cáu giận bỏ lại một câu uy hiếp, đẩy ra mọi người vây xem liền thở phì phì bỏ đi.

Đắc ý làm cái mặt quỷ, Dương Diễm Ca đang muốn mắng lại vài câu…..

“ Tiểu thư, cám ơn cô! Cám ơn cô! Liên Nhi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cô……”Mạc Liên Nhi khóc đỏ mắt, không ngừng dập đầu cảm tạ.

“ Oa! Ta lại không thiếu trâu ngựa!” Vẻ mặt Dương Diễm Ca xấu hổ, vội vàng nhảy ra xa, e sợ mình bị dập đầu làm cho giảm thọ. “ Cô, cô mau đứng lên nha! cầm này đó tiền đi an táng cha cô đi, cô đi đi! Sau này cũng đừng tùy tiện bán thân nữa!”

Này… ý của tiểu thư này là tính cho nàng tự do sao? nhưng mà……. Nhưng mà…….

“ Tiểu thư, ngài là muốn đuổi Liên Nhi đi sao?” Nhất định không chịu đứng dậy, hai dòng lệ giống như tuyến châu chặt đứt rơi thẳng xuống. “ Liên Nhi đã muốn không có nhà để về, thế gian này rộng lớn nhưng lại không có chỗ cho Liên Nhi dung thân…….”

A! này được tính là tự mình tìm phiền toái trên thân sao? vốn chỉ tưởng giúp nàng không bị những đứa bé hư chà đạp, nào biết còn phải vì nàng an bài đường ra a! dung nhan xinh đẹp của Dương Diễm Ca tái luôn rồi, đang lúc không biết nên làm như thế nào cho phải thì lại làm cho nàng không cẩn thận liếc thấy kẻ đang núp ở một bên thưởng thức nàng bối rối mà cười trộm kia, lập tức quyết định đem phiền toái tống xuất đi.

“ Ha ha…… ta nói Liên Nhi cô nương, kỳ thực dùng tiền mua cô, ân nhân cũng không phải là ta, mà là vị nam nhân đang cười đến ghê tởm kia kìa…….” Rất có lòng tốt ra tay giúp nàng xoay tầm mắt, tìm kiếm được mục tiêu “ Đến! cô liền vì hắn làm trâu làm ngựa đi! Hắn thật cần!”

Nháy mắt, mồ hôi lạnh của Nguyệt Tinh Hồn chảy ròng ròng. Hắn không tiếp nhận gánh nặng này nha……. Họ Dương này tự mình tìm lấy phiền toái mắc mớ gì muốn hắn khiêng chứ! Người thông minh chắc chắn sẽ mặc kệ loại chuyện ngu xuẩn này! tuyệt đối mặc kệ!

“ Không không không! Ân nhân cứu mạng của cô không phải ta!” Vội vàng xua tay làm rõ.

“ Như thế nào không phải?” Dương Diễm Ca vẻ mặt hãm hại thành công nên đắc ý. “ Liên Nhi cô nương, mới vừa rồi cô hẳn là nhìn thấy là hắn ra vàng lá, ân nhân của cô quả thật là hắn!”

“ Dương Diễm Ca!” Nguyệt Tinh Hồn nghiến răng nghiến lợi. “ Đừng nghĩ đem người cột cho ta!”

Mắt thấy hai người ngại chính mình phiền phức, đưa đẩy cho nhau, trong lòng Mạc Liên Nhi vừa tự ti lại vừa khổ sở, không nghĩ tạo thành phức tạp cho hai vị ân nhân, nàng lại quỳ gối xuống, rơi lệ đầy mặt.

“ Liên Nhi sẽ không tạo thêm phiền toái cho hai vị. Sau khi an táng cha xong, Liên Nhi lẻ loi một mình, rồi sẽ có chỗ cho Liên Nhi cư trú, hai vị không cần vì Liên Nhi mà phiền lòng. Chính là đại ân đại đức của hai vị ân nhân đối với Liên Nhi, Liên Nhi sẽ khắc cốt ghi tâm, cả đời không dám quên.”

Thảm! bọn họ thôi đến đẩy đi tỏ vẻ phiền toái làm tổn thương cô nương nhà người ta nha! Nguyệt Tinh Hồn và Dương Diễm Ca tự giác thấy có điểm quá đáng, chột dạ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó xấu hổ dời đi tầm mắt.

“ Liên Nhi cô nương, chúng ta không phải có ý này, cô, cô đừng hiểu lầm nha….” Vội vàng đỡ người đứng dậy, Dương Diễm Ca bối rối gãi đầu, trực tiếp đem vấn đề ném ra ngoài “ Uy! Họ Nguyệt, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”

Có lầm hay không? Lại quăng đến trên người hắn nữa? Nguyệt Tinh Hồn cười khổ, nhưng bây giờ một câu oán giận cũng không dám nói ra miệng. Nín thở suy nghĩ, linh cảm nhanh như tia chớp liền ở trong đầu, làm cho hắn nhịn không được nở nụ cười……

“ Uy, ngươi cười cái gì a?” Thật sự là, giống như đưa ngốc vậy.

Không để ý tới Dương Diễm Ca xem thường, Nguyệt Tinh Hồn lưu manh cười hề hề “ Liên Nhi cô nương, cô an tâm đi an táng cha mình đi, đợi cho đến khi hậu sự làm thỏa đáng, cô đến Định Viễn vương phủ tìm một người tên là Nam Tĩnh Tuyền để nương nhờ, đem hắn làm chủ tử xem như là báo đáp ta”. Tuyền tiểu tử a, cũng đừng nói tiểu cữu không thương ngươi, lúc ngươi sinh ra, tiểu cữu ta còn chưa không kịp ra đời nên không có cách nào đưa lễ vật đầy tháng cho ngươi, giờ tiểu cữu liền đưa bù cho ngươi một phần, ngươi đừng quá cảm động a!

Dương Diễm Ca vừa đảo mắt liền đoán ra hắn đánh cái gì mưu ma chước quỷ, không khỏi cười khẽ ra tiếng, vì Nam Tĩnh Tuyền cảm thấy đáng thương. Có loại cậu như vậy thật đúng là xui xẻo tám đời mà.

Mạc Liên Nhi khó hiểu bọn họ vì sao ngay lập tức liền thay đổi tâm ý, thế nhưng ân nhân đã giao phó nhiệm vụ cho nàng, nàng nhất định sẽ dụng tâm đi làm, mới không phụ ân đức của bọn họ.

Gật gật đầu, nàng lại cúi đầu, thế này mới đứng dậy nhẹ giọng nói “ Liên Nhi nhất định sẽ cả đời hầu hạ Nam công tử, báo đáp ân tình của hai vị cho thật tốt”. Dứt lời, cố nén nước mắt lưng tròng, kiên cường mỉm cười rồi xoay người rời đi.

Nhìn theo thân ảnh của Mạc Liên Nhi dần dần biến mất, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc của Dương Diễm Ca vẫn như cũ chưa ngừng, Nguyệt Tinh Hồn tò mò quay đầu lại nhìn, lại thiếu chút nữa vì nàng lần đầu tiên ở trước mặt hắn tươi cười không chút vướng bận, cười thoải mái thần thái kiều diễm mà bị mất, tâm hồn…….

Bình bịch…… thảm! tim đập mạnh như thế nào còn không ngừng!

Bình bịch…… Xong rồi! còn càng nhảy càng nhanh!

Bình bịch…… Thảm! giống như nổi trống vậy, nên sẽ không bị người khác nghe thấy đi!

Nói không chừng là do nàng lúc nào thần không biết quỷ không hay hạ độc đi! Nếu không tim của mình sao lại đập quái dị như vậy chứ? Thế nhưng nếu thật sự trúng độc, hắn không có khả năng không biết a! phỏng đoán bất an vỗ về ngực, Nguyệt Tinh Hồn hoảng hốt vì chính mình quá mức dị thường, còn đang một mình lâm vào trong suy nghĩ hỗn độn.

Này họ Nguyệt là chuyện gì xảy ra? Một đại nam nhân học cái gì vỗ về ngực, thật là ghê tởm a! Nổi lên từng trận da gà, Dương Diễm Ca có lòng tốt ra tay vỗ hai má tuấn tú của hắn, kỳ quái hỏi “ Phát ngốc cái gì a?”

“ Cô, cô làm gì?” Chỉ cảm thấy theo đầu ngón tay trắng nõn của nàng truyền đến từng trận tê dại, Nguyệt Tinh Hồn hoàn hồn cảnh giác lui về phía sau vài bước, hiếm khi nói năng lắp bắp, bắt đầu đỏ mặt.

Vì che giấu bộ dáng quẫn bách của mình nên lời nói có vẻ bén nhọn mà thô ác “ Phi lễ chớ động, chưa từng nghe qua sao?”

Nam nhân này là như thế nào? Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, thật khiến người ta tức giận mà! Còn nữa, còn nữa, hắn nói vậy là ý gì? nói giống như là nàng ăn đậu hủ hắn vậy, cũng quá dát vàng trên mặt mình đi!

Có lòng tốt gọi còn bị hắn hung, tâm tình vui vẻ của Dương Diễm Ca cùng với ấn tượng tốt đối với hắn mới vừa rồi thoáng chốc liền biến mất vô tung, sắc mặt khẽ biến.

“ Yên tâm, loại người tệ hại như ngươi không có ai muốn động vào đâu. Còn nữa, gọi ngươi chẳng qua là vì những người qua đường suy nghĩ, để cho ngươi sớm tránh sang một bên đừng cản trở đường đi của người ta.” Cảm xúc ác liệt, lời nói ra tự nhiên cũng không dễ nghe chút nào.

Mới thấy vừa rồi khẩu khí của mình hơi tệ chút, đang muốn nói chuyện nhẹ nhàng lại, lại thấy nàng lời nói mang dao, cảm xúc ba đào ngược lại dần bình tĩnh lên, thậm chí còn cảm thấy buồn cười miệng tiện hừ cười.

“ Cô nương gia nói chuyện sao lại hà khắc như vậy? Nhìn xem Liên Nhi cô nương thật ôn nhu làm sao, quả thật làm cho người ta muốn bảo hộ nàng, đây mới là bản lĩnh của nữ nhân a! Dương đại cô nương, cô không phải cũng nên học học một chút sao!” Ngụ ý chính là Dương đại cô nương, ngươi không có nửa điểm nhu tình của nữ nhân, quá ư là thất bại.

Dương Diễm Ca đâu phải ngu xuẩn, nghe hắn ca ngợi người khác, chê bai chính mình, đáy lòng trừ bỏ tức giận, còn có một cỗ chua chát nói không nên lời. Loại tâm tình nói không nên lời này làm cho nàng khó hiểu, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại lúng ta lúng túng nói không ra lời phản kích.

Di? Nữ nhân này là làm sao vậy? theo như cá tính của nàng đã sớm động thủ đấu võ rồi a! nửa ngày đợi không được phản ứng của nàng, Nguyệt Tinh Hồn không khỏi tò mò liếc xéo nàng, lại nói lời độc ác.

“ Uy, đừng để bị người ta nói trúng sự thật liền không hé răng, yên lặng cho qua được không?”

Nam nhân này thật sự là thiếu người giáo huấn! coi nàng là người chết sao? càng nói càng tệ! vốn muốn hòa bình ở chung, thả hắn một con ngựa, bất quá nếu hắn da ngứa đáng đánh đòn, vậy đừng trách nàng ra tay tàn nhẫn.

Giận trừng liếc mắt một cái, Dương Diễm Ca thế nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện, im lặng một cách khác thường, đột ngột quay đầu xoay người chạy đi, mà một đầu tóc đen như mây giống như là trùng hợp bay phất qua khuôn mặt tươi cười của hắn.

Tại nháy mắt kia, Nguyệt Tinh Hồn chỉ cảm thấy một trận mùi thơm ngát kỳ dị xộc vào trong mũi, cảm thấy vô cùng dễ ngửi, không khỏi hít mấy hơi lớn……

Ặc… tâm mạch hắn vừa động, thoáng chốc sắc mặt đại biến, chỉ vào thân ảnh xinh đẹp đang thản nhiên rời đi kinh nghi chất vấn: “ Cô, cô lại dùng độc?”

Quái lạ! hắn đều đã cẩn thận phòng bị, sao còn có thể bị? nàng rốt cuộc ra tay khi nào? Chẳng lẽ là vừa rồi mùi hương trên tóc nàng? nhưng mà mùi hương đó ngửi phải có tác dụng an thần thanh tâm, là hoa ‘ Lăng nguyệt tiên tử’, không khả năng có độc nha!

Giống như có thể đoán ra nghi hoặc trong lòng hắn, Dương Diễm Ca đắc ý nhìn hắn cười “ Không nghĩ ra có phải hay không?” Bắt đầu cảm thấy tê ngứa theo tứ chi lan tràn đến tận xương, Nguyệt Tinh Hồn đông quào quào, tây gãi gãi, thần sắc xanh mét chịu thua gật đầu “ Lăng nguyệt tiên tử cũng không có độc a!”

Cười nhạo một tiếng, Dương Diễm Ca giảo hoạt nói “ Lăng nguyệt tiên tử đúng là không có độc, thế nhưng nếu xen lẫn vào trong ‘ Cười quân tử’ được nghiền thành phấn hoa mà buổi sáng ta bỏ vào cháo cho ngươi ăn thì cái này rất là khó nói”.

Hắc hắc….. Lăng nguyệt tiên tử cùng Cười quân tử là hai loại kỳ hoa hiếm thấy, nếu dùng riêng thì không có vấn đề gì, còn có thể an thần thanh tâm, cường thân kiện thể, nhưng nếu hai loại kỳ hoa này dùng chung với nhau sẽ sinh ra độc tính, đến lúc đó kẻ không cẩn thận bị trúng độc chỉ có thể nhận mệnh bị ngứa suốt ba ngày ba đêm, gãi đến da tróc thịt bong đi!

Cái gì? thì ra là sáng sớm đã bị tính kế ( giờ a mới biết, muộn màng ~~)! Khó trách khi buổi sáng nàng cười đến sáng lạn như vậy! khó trách khi buổi sáng không có cảm nhận được trúng độc khác thường, thì ra là dùng phương pháp chia ra tập kích này, Dương đại cô nương này thật đúng là tâm tư độc ác…….

“ Qủa nhiên độc nhất là lòng dạ nữ nhân!” Sắc mặt Nguyệt Tinh Hồn thảm đạm ( thê thảm+ ảm đạm), tức giận đến giơ chân.

“ Ngươi chuẩn bị ngứa đến ba ngày ba đêm đi!” Tốt nhất gãi tới mặt mày hốc hác, chảy máu chảy mủ. Dương Diễm Ca có ý xấu thầm nghĩ, không để ý tới hắn mắng chửi, kiêu ngạo đắc ý huýt sáo một mình xoay người rời đi.

Dương đại cô nương này dùng quả nhiên toàn là loại độc vật vô cùng tàn nhẫn, ngay cả loại thể chất cơ hồ là bất độc bất xâm như hắn cũng phải mất hết một khoảng thời gian mới khỏi, tuy rằng không có tới mức ba ngày ba đêm, nhưng một hai canh giờ vẫn là tránh không được.

Ngứa không chịu nổi, Nguyệt Tinh Hồn giống như con khỉ toàn thân cao thấp gãi không ngừng, một khi nghĩ tới loại ngứa từ trong xương toát ra mà không thể gãi này còn phải chịu liên tục hai cái canh giờ, khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn nhó đến có thể vắt ra nước.

“ Thù này không báo phi quân tử, Dương Diễm Ca, cô nhớ kỹ cho bổn thiếu gia………” Thảm, giống như càng gãi càng ngứa………. không biết trong một đống đan dược mà lão cha đưa cho hắn, có loại nào trị ngứa hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Càng Độc Càng Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook