Chương 84: Rời đi.
Mẹ Bỉm
07/09/2023
Lần đầu tiên Lệ Thu thấy tài xế gây va quyệt với nạn nhân lại tử tế sắp xếp ổn thoả không có gì chê trách nên đưa cánh tay không bị thương ra tự giới thiệu :
- Cháu tên Lệ Thu rất vui được gặp bác .
Người đàn ông trung niên cũng đưa tay ra bắt tay với Lệ Thu vui vẻ nói :
-Chào cháu Lệ Thu ,bác cũng xin tự giới thiệu bác tên Tuấn ,à mà khi nãy bác không thấy trên người cháu có điện thoại hay giấy tờ tùy thân nên bác vẫn chưa thể liên lạc với người nhà của cháu được .Bây giờ cháu đã tỉnh có thể cho bác số điện thoại của người thân để bác gọi báo cho gia đình cháu một tiếng .
Lúc này Lệ Thu không muốn gặp nhất chính là Vũ Nguyên mà giờ anh cũng đã có cô thư kí Kỳ Thư xinh đẹp giỏi giang rồi thì đâu còn cần đến cô nên mặt cô buồn thiu quyết định sẽ nói dối một lần :
- Dạ cháu sống một mình không có người thân mà tại hôm nay bị ông chủ cho nghỉ việc nên cháu vì lo lắng không có việc làm thì không có tiền sẽ không thuê được phòng trọ nữa nên mới thất thần đi ngoài đường và va quyệt với bác .
Khi Lệ Thu vừa nói xong thì bác sĩ đi vào kiểm tra lại một lượt cho cô rồi nói :
- Cô có thể xuất viện ngay bây giờ vì những vết thương của cô chỉ là xây xát nhẹ thôi nhưng cô nhớ về nhà phải nằm nghỉ ngơi vì thai nhi của cô đang còn nhỏ .
Sau khi bác sĩ rời đi Lệ Thu cũng ngồi dậy rời giường nói :
- Cháu cám ơn vì bác đã thanh toán toàn bộ viện phí mà giờ cũng chiều rồi cháu xin phép đi trước .
Bác Tuấn nghe hoàn cảnh của cô thì cũng có chút thương cảm vội vàng nói vài lời để giữ Lệ Thu lại :
-Vâỵ bây giờ cháu sẽ đi đâu ?
Chính bản thân Lệ Thu cũng không biết mình sẽ đi đâu về đâu bởi hiện tại trên người cô không có lấy một đồng xu dính túi nên ngập ngừng trả lời :
- Dạ nói thật với bác bây giờ cháu cũng chưa biết mình sẽ đi đâu nhưng cứ rời khỏi bệnh viện đã rồi tính tiếp ạ ,thật ra cháu muốn rời xa thành phố này một thời gian vì ở đây cháu gặp quá nhiều chuyện không vui và áp lực .
Khi cuộc sống rơi vào bế tắc không biết phải đối mặt với những rắc rối như thế nào chúng ta luôn muốn chạy trốn để cho tâm hồn tìm thấy được sự thanh thản mà Lệ Thu lúc này cũng vậy cô muốn rời khỏi nơi này để không phải trạm mặt Vũ Nguyên mặc dù trong thâm tâm cô lại đang rất giằng xé bởi nếu cô rời đi thì Vũ Khang và Vũ An sẽ phải làm sao ? Lệ Thu thầm nhủ :" Mẹ xin lỗi hai con vì mẹ không thể ở bên nhưng mẹ sẽ luôn nhớ về các con, mẹ sẽ một lần ích kỉ để chạy trốn khỏi nơi này và một ngày không xa mẹ sẽ trở về thăm hai thiên thần của mẹ ." Mà bác Tuấn cũng nhận ra cô đang lưỡng lự không biết phải làm gì nên nói thêm :
- Lệ Thu này , nhà bác ở cách nơi này khoảng năm mươi cây số nơi ấy có đồi trà rất đẹp mà khí hậu lại trong lành rất thích hợp để nghỉ ngơi nếu cháu không ngại thì có thể về chỗ nhà bác ở rồi sau này tính tiếp thật ra hai vợ chồng bác cũng chẳng có con cái gì với lại bác cũng phải có trách nhiệm với vụ va quyệt này nữa .
Ông trời không triệt đường sống của bất kì một ai nhưng bạn phải xem lại bản thân xem mình đã làm được những việc tốt lành để có thể hưởng được trái ngọt tuy cuộc đời Lệ Thu toàn những sóng gió đau thương nhưng tình yêu mẫu tử cô dành cho Vũ Khang và Vũ An là thật , hơn nữa cô còn rất hiếu thuận với mẹ của Vũ Nguyên mà ông bà ta vẫn có câu :" Yêu trẻ trẻ đến nhà , yêu già già để tuổi cho " nên cô gặp được bác Tuấn tuy mới chỉ lần đầu gặp nhau nhưng bác ấy xử lí vụ va quyệt xe lại rất có tình có lý còn trả hết viện phí cho cô mà giờ cô cũng chẳng còn đường nào để chọn nữa nên gật đầu đồng ý nói :
- Nếu bác đã nói như vậy thì cháu sẽ nghe theo sắp xếp của bác .
Vậy là Lệ Thu lên xe của bác Tuấn cũng chính là chiếc xe mà bác lái va quyệt khi gặp cô thất thần trên đường , hơn một giờ đồng hồ lái xe thì bác Tuấn dừng lại trước một cái cổng bằng sắt mà ở trên có một giàn hoa giấy đủ màu đỏ , trắng ,cam rất đẹp khiến cho Lệ Thu mê mẩn trầm trồ xuýt xoa muốn xuống xe để ngắm nhưng bác Tuấn vội nói :
- Cháu cứ ngồi yên trên xe đợi bác một lát để bác xuống mở cổng rồi lái xe vào tại từ cổng mà vào tới nhà ở cũng dài năm trăm mét cháu lại đang bị thương như vậy đi bộ không tốt chút nào hết .
Mặc dù cô rất háo hức muốn khám phá nơi này nhưng chủ nhà đã nói như vậy rồi mà cô còn cố tình làm theo ý mình thì không phải phép nên cô nghe lời bác Tuấn ngồi yên và khi cánh cổng được bác mở ra thì một đồi trà xanh bát ngát hiện ra trước mắt của Lệ Thu .
- Cháu tên Lệ Thu rất vui được gặp bác .
Người đàn ông trung niên cũng đưa tay ra bắt tay với Lệ Thu vui vẻ nói :
-Chào cháu Lệ Thu ,bác cũng xin tự giới thiệu bác tên Tuấn ,à mà khi nãy bác không thấy trên người cháu có điện thoại hay giấy tờ tùy thân nên bác vẫn chưa thể liên lạc với người nhà của cháu được .Bây giờ cháu đã tỉnh có thể cho bác số điện thoại của người thân để bác gọi báo cho gia đình cháu một tiếng .
Lúc này Lệ Thu không muốn gặp nhất chính là Vũ Nguyên mà giờ anh cũng đã có cô thư kí Kỳ Thư xinh đẹp giỏi giang rồi thì đâu còn cần đến cô nên mặt cô buồn thiu quyết định sẽ nói dối một lần :
- Dạ cháu sống một mình không có người thân mà tại hôm nay bị ông chủ cho nghỉ việc nên cháu vì lo lắng không có việc làm thì không có tiền sẽ không thuê được phòng trọ nữa nên mới thất thần đi ngoài đường và va quyệt với bác .
Khi Lệ Thu vừa nói xong thì bác sĩ đi vào kiểm tra lại một lượt cho cô rồi nói :
- Cô có thể xuất viện ngay bây giờ vì những vết thương của cô chỉ là xây xát nhẹ thôi nhưng cô nhớ về nhà phải nằm nghỉ ngơi vì thai nhi của cô đang còn nhỏ .
Sau khi bác sĩ rời đi Lệ Thu cũng ngồi dậy rời giường nói :
- Cháu cám ơn vì bác đã thanh toán toàn bộ viện phí mà giờ cũng chiều rồi cháu xin phép đi trước .
Bác Tuấn nghe hoàn cảnh của cô thì cũng có chút thương cảm vội vàng nói vài lời để giữ Lệ Thu lại :
-Vâỵ bây giờ cháu sẽ đi đâu ?
Chính bản thân Lệ Thu cũng không biết mình sẽ đi đâu về đâu bởi hiện tại trên người cô không có lấy một đồng xu dính túi nên ngập ngừng trả lời :
- Dạ nói thật với bác bây giờ cháu cũng chưa biết mình sẽ đi đâu nhưng cứ rời khỏi bệnh viện đã rồi tính tiếp ạ ,thật ra cháu muốn rời xa thành phố này một thời gian vì ở đây cháu gặp quá nhiều chuyện không vui và áp lực .
Khi cuộc sống rơi vào bế tắc không biết phải đối mặt với những rắc rối như thế nào chúng ta luôn muốn chạy trốn để cho tâm hồn tìm thấy được sự thanh thản mà Lệ Thu lúc này cũng vậy cô muốn rời khỏi nơi này để không phải trạm mặt Vũ Nguyên mặc dù trong thâm tâm cô lại đang rất giằng xé bởi nếu cô rời đi thì Vũ Khang và Vũ An sẽ phải làm sao ? Lệ Thu thầm nhủ :" Mẹ xin lỗi hai con vì mẹ không thể ở bên nhưng mẹ sẽ luôn nhớ về các con, mẹ sẽ một lần ích kỉ để chạy trốn khỏi nơi này và một ngày không xa mẹ sẽ trở về thăm hai thiên thần của mẹ ." Mà bác Tuấn cũng nhận ra cô đang lưỡng lự không biết phải làm gì nên nói thêm :
- Lệ Thu này , nhà bác ở cách nơi này khoảng năm mươi cây số nơi ấy có đồi trà rất đẹp mà khí hậu lại trong lành rất thích hợp để nghỉ ngơi nếu cháu không ngại thì có thể về chỗ nhà bác ở rồi sau này tính tiếp thật ra hai vợ chồng bác cũng chẳng có con cái gì với lại bác cũng phải có trách nhiệm với vụ va quyệt này nữa .
Ông trời không triệt đường sống của bất kì một ai nhưng bạn phải xem lại bản thân xem mình đã làm được những việc tốt lành để có thể hưởng được trái ngọt tuy cuộc đời Lệ Thu toàn những sóng gió đau thương nhưng tình yêu mẫu tử cô dành cho Vũ Khang và Vũ An là thật , hơn nữa cô còn rất hiếu thuận với mẹ của Vũ Nguyên mà ông bà ta vẫn có câu :" Yêu trẻ trẻ đến nhà , yêu già già để tuổi cho " nên cô gặp được bác Tuấn tuy mới chỉ lần đầu gặp nhau nhưng bác ấy xử lí vụ va quyệt xe lại rất có tình có lý còn trả hết viện phí cho cô mà giờ cô cũng chẳng còn đường nào để chọn nữa nên gật đầu đồng ý nói :
- Nếu bác đã nói như vậy thì cháu sẽ nghe theo sắp xếp của bác .
Vậy là Lệ Thu lên xe của bác Tuấn cũng chính là chiếc xe mà bác lái va quyệt khi gặp cô thất thần trên đường , hơn một giờ đồng hồ lái xe thì bác Tuấn dừng lại trước một cái cổng bằng sắt mà ở trên có một giàn hoa giấy đủ màu đỏ , trắng ,cam rất đẹp khiến cho Lệ Thu mê mẩn trầm trồ xuýt xoa muốn xuống xe để ngắm nhưng bác Tuấn vội nói :
- Cháu cứ ngồi yên trên xe đợi bác một lát để bác xuống mở cổng rồi lái xe vào tại từ cổng mà vào tới nhà ở cũng dài năm trăm mét cháu lại đang bị thương như vậy đi bộ không tốt chút nào hết .
Mặc dù cô rất háo hức muốn khám phá nơi này nhưng chủ nhà đã nói như vậy rồi mà cô còn cố tình làm theo ý mình thì không phải phép nên cô nghe lời bác Tuấn ngồi yên và khi cánh cổng được bác mở ra thì một đồi trà xanh bát ngát hiện ra trước mắt của Lệ Thu .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.