Chương 52: Tắm biển nhé.
Mẹ Bỉm
07/09/2023
Vũ Nguyên mang theo một bụng buồn bực vì anh đã xuống nước xin lỗi Lệ Thu rồi mà cô ấy vẫn còn chưa hết giận đã vậy mẹ anh thì khỏi phải nói , chẳng giúp anh khuyên giải cô mà lại còn nói những lời mỉa mai không chừa cho anh tí mặt mũi khiến anh không biết mình có phải con trai của bà không nữa .Khi anh đang đi đến phòng làm việc đi ngang qua mấy nhân viên nữ nói chuyện về cuộc sống và họ mong những ngày cuối tuần sẽ được các ông chồng của mình tâm lí đưa họ đi nghỉ ngơi tại một bãi biển hay một homestay nào đó để giải toả những áp lực gặp phải thường ngày. Khi anh đến phòng làm việc liền nghĩ đến Lệ Thu ở nhà có lẽ phải chăm sóc cho con gái nhỏ của mình vất vả nên mới sinh ra giận giỗi lâu như vậy , anh quyết định gọi thư kí vào đặt cho anh hai phòng ở khách sạn gần biển vào hai ngày cuối tuần để tạo bất ngờ cho mẹ ,hai con và Lệ Thu và anh nghĩ biết đâu sau kì nghỉ ngắn ngày này cô sẽ bỏ ý định thôi việc thì tốt quá rồi .
Trong bữa cơm tối khi Lệ Thu đã mang hết thức ăn lên bàn đang định rời đi thì Vũ Nguyên nói :
- Cô cũng ngồi xuống ăn cơm cùng cả nhà vì tôi có một việc quan trọng cần thông báo .
Mẹ anh thật ra cũng không muốn trong nhà có ba người lớn mà hai người mặt nặng mày nhẹ với nhau mặc dù bà vẫn không nể tình con trai mà nói ra vài lời khó nghe nhưng là muốn Lệ Thu không cảm thấy bị cô lập ở trong căn nhà này , bởi ít nhiều Lệ Thu cũng đã tâm sự về quá khứ của mình cho bác Phương nghe nên bác rất thông cảm và thương cô gái trẻ này rất nhiều .Mẹ anh lên tiếng nói giúp con trai :
- Phải đấy Lệ Thu , cơm canh đang còn nóng cháu ngồi xuống ăn cùng với mọi người cho vui .
Lệ Thu có thể giận dỗi với Vũ Nguyên nhưng cô lại không lỡ làm bác Phương phiền lòng nên cũng ngồi xuống cùng ăn cơm ,Vũ Nguyên thấy cô ngồi xuống thì cơ mặt cũng gian ra nói :
-Cuối tuần này cả nhà mình sẽ đi tắm biển và con cũng đã đặt phòng rồi .
Vũ Khang vừa nghe ba nói đến tắm biển thì vỗ tay nói :
- Có thật là con được đi tắm biển không ba ?
Trẻ con là vậy ,chúng lúc nào cũng thích được ba mẹ đưa đi chơi chỗ này chỗ kia để khám phá những điều thú vị đặc biệt là đi tắm biển mà mục đích của chuyến đi này của Vũ Nguyên đó là để Lệ Thu trải qua được phúc lợi anh sẽ dành cho cô trong thời gian tới bởi anh đã ý thức được khó mà tìm được giúp việc nào khác vừa làm được việc tốt lại chăm sóc hai đứa con của anh cẩn thận đến từng sợi tóc nên nhìn con trai gật đầu nói :
- Chúng ta sẽ đi nếu như có bà nội và cô Lệ Thu đi cùng con trai à.
Vũ Khang quay qua bà nội và cô Lệ Thu chớp chớp mắt ra kiểu đáng thương nói :
- Bà nội và cô đồng ý đi tắm biển với cháu nhá, các bạn của cháu ở trường đều nói tắm biển rất vui .
Dưới sự đáng yêu của Vũ Khang cả hai đều gật đâù đồng ý lời đề nghị của Vũ Nguyên nhưng sau khi ăn xong Lệ Thu nhìn thấy anh đang đứng ở ngoài sân một mình cô đi ra nói :
- Cuối tuần này tôi với Vũ An sẽ ở nhà chứ con bé mới đỡ ốm mà đi xa tôi lo lắm còn anh với bác Phương đi cùng Vũ Khang là được rồi .
Lệ Thu nói xong xoay người rời đi thì chân giẫm phải chỗ cỏ rêu nên trơn trượt ngã ngửa ra sau may mà Vũ Nguyên nhanh tay đỡ lấy cô ôm trọn cô trong vòm ngực rắn chắc của mình còn Lệ Thu khi ý thức mình đã được an toàn thì mới dám mở mắt ra nhìn thì thấy hai người họ trong tư thế khá thân mật thì hai má đỏ ửng lên xấu hổ ấp úng nói :
- Cám ơn anh ....anh có thể buông tôi ra được rồi .
Vũ Nguyên đang tính buông cô ra thì một ý nghĩ muốn trêu chọc cô lóe lên trong đầu nên hai tay ôm chặt cô hơn một chút nói :
- Cô cứ ở trong lòng tôi thế này để tôi dìu cô đi qua chỗ đám rêu trơn kia thì khỏi sợ ngã ngửa nữa .
Lệ Thu trợn mắt lên nhìn anh ghì giọng nói :
- Anh bị hâm à ,mau buông tôi ra anh phải nhớ nam nữ khác biệt đấy .
Lúc này , Vũ Nguyên cũng không đùa giỡn nữa mà cúi xuống ghé vào tai của Lệ Thu nói :
- Cô cũng biết mình là phụ nữ sao ? Bởi tôi ôm cô nãy giờ chẳng có chút cảm giác gì là đang ôm phụ nữ cả .
Anh nói xong liền buông Lệ Thu ra rồi bước đi để lại câu nói :
- Là cô đã hứa với Vũ Khang rồi nên cô không được nuốt lời đâu.
Khi Lệ Thu vừa được anh thả ra thì trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác hơi mất mát vì nếu như cô nhớ không nhầm thì từ ngày không có mẹ ở bên thì chẳng ai ôm chặt cô như khi vừa nãy Vũ Nguyên đã ôm cô , mà bây giờ chuyện quan trọng là cô lỡ hứa với Vũ Khang rồi không lẽ nhất định phải đi tắm biển cùng anh ta sao ?
Lệ Thu đưa tay lên đầu tự vỗ một cái rồi lẩm bẩm : " Thôi kệ , có bác Phương cũng đi nữa nên mình không có gì phải quá lo lắng ."
Trong bữa cơm tối khi Lệ Thu đã mang hết thức ăn lên bàn đang định rời đi thì Vũ Nguyên nói :
- Cô cũng ngồi xuống ăn cơm cùng cả nhà vì tôi có một việc quan trọng cần thông báo .
Mẹ anh thật ra cũng không muốn trong nhà có ba người lớn mà hai người mặt nặng mày nhẹ với nhau mặc dù bà vẫn không nể tình con trai mà nói ra vài lời khó nghe nhưng là muốn Lệ Thu không cảm thấy bị cô lập ở trong căn nhà này , bởi ít nhiều Lệ Thu cũng đã tâm sự về quá khứ của mình cho bác Phương nghe nên bác rất thông cảm và thương cô gái trẻ này rất nhiều .Mẹ anh lên tiếng nói giúp con trai :
- Phải đấy Lệ Thu , cơm canh đang còn nóng cháu ngồi xuống ăn cùng với mọi người cho vui .
Lệ Thu có thể giận dỗi với Vũ Nguyên nhưng cô lại không lỡ làm bác Phương phiền lòng nên cũng ngồi xuống cùng ăn cơm ,Vũ Nguyên thấy cô ngồi xuống thì cơ mặt cũng gian ra nói :
-Cuối tuần này cả nhà mình sẽ đi tắm biển và con cũng đã đặt phòng rồi .
Vũ Khang vừa nghe ba nói đến tắm biển thì vỗ tay nói :
- Có thật là con được đi tắm biển không ba ?
Trẻ con là vậy ,chúng lúc nào cũng thích được ba mẹ đưa đi chơi chỗ này chỗ kia để khám phá những điều thú vị đặc biệt là đi tắm biển mà mục đích của chuyến đi này của Vũ Nguyên đó là để Lệ Thu trải qua được phúc lợi anh sẽ dành cho cô trong thời gian tới bởi anh đã ý thức được khó mà tìm được giúp việc nào khác vừa làm được việc tốt lại chăm sóc hai đứa con của anh cẩn thận đến từng sợi tóc nên nhìn con trai gật đầu nói :
- Chúng ta sẽ đi nếu như có bà nội và cô Lệ Thu đi cùng con trai à.
Vũ Khang quay qua bà nội và cô Lệ Thu chớp chớp mắt ra kiểu đáng thương nói :
- Bà nội và cô đồng ý đi tắm biển với cháu nhá, các bạn của cháu ở trường đều nói tắm biển rất vui .
Dưới sự đáng yêu của Vũ Khang cả hai đều gật đâù đồng ý lời đề nghị của Vũ Nguyên nhưng sau khi ăn xong Lệ Thu nhìn thấy anh đang đứng ở ngoài sân một mình cô đi ra nói :
- Cuối tuần này tôi với Vũ An sẽ ở nhà chứ con bé mới đỡ ốm mà đi xa tôi lo lắm còn anh với bác Phương đi cùng Vũ Khang là được rồi .
Lệ Thu nói xong xoay người rời đi thì chân giẫm phải chỗ cỏ rêu nên trơn trượt ngã ngửa ra sau may mà Vũ Nguyên nhanh tay đỡ lấy cô ôm trọn cô trong vòm ngực rắn chắc của mình còn Lệ Thu khi ý thức mình đã được an toàn thì mới dám mở mắt ra nhìn thì thấy hai người họ trong tư thế khá thân mật thì hai má đỏ ửng lên xấu hổ ấp úng nói :
- Cám ơn anh ....anh có thể buông tôi ra được rồi .
Vũ Nguyên đang tính buông cô ra thì một ý nghĩ muốn trêu chọc cô lóe lên trong đầu nên hai tay ôm chặt cô hơn một chút nói :
- Cô cứ ở trong lòng tôi thế này để tôi dìu cô đi qua chỗ đám rêu trơn kia thì khỏi sợ ngã ngửa nữa .
Lệ Thu trợn mắt lên nhìn anh ghì giọng nói :
- Anh bị hâm à ,mau buông tôi ra anh phải nhớ nam nữ khác biệt đấy .
Lúc này , Vũ Nguyên cũng không đùa giỡn nữa mà cúi xuống ghé vào tai của Lệ Thu nói :
- Cô cũng biết mình là phụ nữ sao ? Bởi tôi ôm cô nãy giờ chẳng có chút cảm giác gì là đang ôm phụ nữ cả .
Anh nói xong liền buông Lệ Thu ra rồi bước đi để lại câu nói :
- Là cô đã hứa với Vũ Khang rồi nên cô không được nuốt lời đâu.
Khi Lệ Thu vừa được anh thả ra thì trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác hơi mất mát vì nếu như cô nhớ không nhầm thì từ ngày không có mẹ ở bên thì chẳng ai ôm chặt cô như khi vừa nãy Vũ Nguyên đã ôm cô , mà bây giờ chuyện quan trọng là cô lỡ hứa với Vũ Khang rồi không lẽ nhất định phải đi tắm biển cùng anh ta sao ?
Lệ Thu đưa tay lên đầu tự vỗ một cái rồi lẩm bẩm : " Thôi kệ , có bác Phương cũng đi nữa nên mình không có gì phải quá lo lắng ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.