Chương 64: Tắt đèn
Mẹ Bỉm
07/09/2023
Vũ Nguyên mặc kệ Lệ Thu lải nhải chê anh già vậy thì anh sẽ chứng minh cho cô thấy là anh chưa hề già để cô biết được sự lợi hại của anh nên anh dùng hai tay ôm thật chặt Lệ Thu rồi ép sát cô vào người của mình không để cho cô kịp phản kháng anh nói lời đe doạ :
- Cô mà hét lên thì mẹ tôi cùng hai đứa nhỏ sẽ lên đây và nhìn thấy tôi ôm cô lúc ấy xem cô sẽ giải thích như thế nào .
Quả thật lời đe doạ của anh có tính sát thương cao nên Lệ Thu không dám hé răng mà chỉ có thể cựa quậy thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng với sức lực của cô chỉ giống như đang đuổi muỗi cho anh mà thôi. Trong giây phút này Vũ Nguyên cúi xuống nhắm chuẩn xác môi của Lệ Thu mà bắt đầu thưởng thức vị ngọt đôi môi nhưng bị cô chống cự lắc đầu qua lại không muốn tiếp nhận nụ hôn của anh nên anh dụ dỗ nói :
- Ngoan ,nhắm mắt lại thử cảm nhận nụ hôn này một chút thôi Lệ Thu .
Sau lần hai người thân mật khi đi tắm biển mặc dù Lệ Thu dặn lòng hãy quên đi vì khi ấy Vũ Nguyên làm ra những hành động thân mật là do anh say rượu vì vậy mà sáng hôm sau anh mới không nhớ gì mà đối xử với cô như không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng người con gái một khi đã tương tư rồi thì trong đầu luôn chứa đựng đầy hình ảnh người mình để ý nên những lúc ở một mình Lệ Thu không tự chủ được mà đưa tay sờ lên môi của mình để nhớ lại cảm xúc thăng hoa khi anh hôn cô .Mà giờ phút này anh đang dụ ngọt cô rồi cô cũng nhớ lại vị của nụ hôn lần trước với anh nên cũng buông bỏ phòng bị mà hoà mình vào nụ hôn để cô có thể nếm được vị ngọt .
Hai tay của Lệ Thu rất tự nhiên quàng lên cổ của Vũ Nguyên rồi cô còn kiễng chân lên để nụ hôn của hai người họ được sâu hơn , còn Vũ Nguyên nhận được sự đồng ý của cô thì vui vẻ đưa lưỡi của mình vào trong khoang miệng của cô mà khám phá mọi ngõ ngách rồi tiện thể hút sạch mật ngọt của cô .Khi cả hai người đều hoà vào nụ hôn thì tất cả không gian và thời gian giống như bị ngưng đọng mà nụ hôn này của Vũ Nguyên là người bắt đầu trước nhưng Lệ Thu lại là người ít có kinh nghiệm nên cô chỉ dựa vào bản năng và nhớ lại những gì mà anh đã thể hiện rồi cô bắt chước làm theo ,chính sự vụng về khi cô hôn đáp trả lại anh đã khiến anh càng bị cuốn hút không thể kiềm chế được mà anh vừa hôn vừa dùng hai cánh tay lực lưỡng của mình bế cô lên để cô kẹp ngang hông anh rồi anh còn tiện tay chốt luôn cửa phòng lại .
Sau khi Lệ Thu đã được anh bế cẩn thận thì anh liền bước đi đến giường rồi đặt cô nằm xuống thật nhẹ nhàng , Vũ Nguyên dừng lại nụ hôn cúi xuống ghé sát tai của Lệ Thu thổi một hơi khiến cô thấy hơi nhột nhột đê mê ,giọng anh đầy dụ hoặc cất lên :
- Tối nay em sẽ là của anh.
Lệ Thu nghe anh nói xong thì xấu hổ đưa hai tay lên che mặt giọng nũng nịu nói :
- Em sợ .
Vũ Nguyên bất ngờ nằm sấp lên người cô rồi lấy tay của cô xuống để cô nhìn kĩ mặt anh rồi anh nói :
- Em có biết lần trước ở khách sạn anh đã phải kiềm chế lắm không ? Suốt hai tháng này anh luôn trong tình trạng căng như dây đàn mà có thể bị đứt bất cứ lúc nào và chỉ có em mới có thể an ủi những lúc như thế này mà thôi .
Thật ra Lệ Thu cứ nghĩ chuyện xảy ra ở khách sạn là do anh say rượu nên đã quên sạch vì vậy cô cũng coi như không có chuyện gì nhưng kể từ khi trở về nhà anh luôn lé tránh cô nên hai người cũng ít chạm mặt nhau mà giờ hai người họ đã thân mật đến mức này rồi thì Lệ Thu cũng muốn biết rõ lí do nên nói :
- Vậy là chuyện đêm hôm ấy anh đều nhớ chứ không phải do anh say rượu làm càn rồi không nhớ gì sao ?
Vũ Nguyên cười gian gật gật đầu nói :
- Em có cần nghe anh nói số đo vòng một của em bao nhiêu không ?
Lệ Thu lắc lắc đầu xấu hổ hai má đỏ ửng lên hỏi thêm :.
- Vậy sao hai tháng này anh luôn lé tránh em ? Em còn tưởng anh...
Không để cho Lệ Thu nói hết câu Vũ Nguyên liền cúi xuống hôn lên trán của cô rồi di chuyển dần xuống mắt rồi xuống mũi , xuống miệng nhưng anh không dừng lại ở miệng mà tiếp tục đi chuyển xuống cổ và dừng lại ở xương quai xanh .Anh dùng sức hôn thật mạnh lên ấy và khi anh rời đi đã để lại một vệt đỏ như đê đóng dấu chủ quyền . Hai tay anh nhanh nhẹn vội và xé toạc bộ đồ ngoài của Lệ Thu ra khiến cô không kịp phản ứng vội đưa tay che đi cơ thể cỷa mình nhưng chỉ với hai bàn tay thì sao cô có thể che được gì nên xấu hổ lật người nằm úp mặt xuống gối giọng bị nghẹt nói :
- Anh tắt điện đi em ...em ngại lắm .
Vũ Nguyên nghe lời của Lệ Thu rời giường đi tắt điện rồi bật điện ngủ tiện thể cởi bỏ luôn quần áo của mình chỉ mặc mỗi quần trong ,anh trở lại giường nhưng không lật người cô lại mà cúi xuống hôn lên tấm lưng trần của Lệ Thu và chỉ cần một nụ hôn trên lưng thôi cũng đủ cho cơ thể nhạy cảm của Lệ Thu cong người lên giống như có một dòng điện chạy ngang qua người cô . Khi nhìn thấy phản ứng này của cô thì Vũ Nguyên tiếp tục cúi xuống hôn trên lưng rồi di chuyển xuống vòng ba đang nhô lên giống như mời gọi anh ,nụ hôn của anh đi đến đâu là để lại kí hiệu của anh dành cho cô đến ấy mà cơ thể của Lệ Thu đã không còn là của cô nữa vì cô không thể điều khiển theo ý mình mà cứ vậy tạo ra những tư thế mời gọi Vũ Nguyên hãy yêu thương cô nhiều hơn theo nhịp điệu mỗi lần anh hôn cô .
Khi Lệ Thu đang còn mơ màng thì Vũ Nguyên lật người cô lại nhìn cô bằng anh mắt đầy chiếm hữu rồi thốt lên nói :
- Dáng vẻ của em thật mê người .
- Cô mà hét lên thì mẹ tôi cùng hai đứa nhỏ sẽ lên đây và nhìn thấy tôi ôm cô lúc ấy xem cô sẽ giải thích như thế nào .
Quả thật lời đe doạ của anh có tính sát thương cao nên Lệ Thu không dám hé răng mà chỉ có thể cựa quậy thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng với sức lực của cô chỉ giống như đang đuổi muỗi cho anh mà thôi. Trong giây phút này Vũ Nguyên cúi xuống nhắm chuẩn xác môi của Lệ Thu mà bắt đầu thưởng thức vị ngọt đôi môi nhưng bị cô chống cự lắc đầu qua lại không muốn tiếp nhận nụ hôn của anh nên anh dụ dỗ nói :
- Ngoan ,nhắm mắt lại thử cảm nhận nụ hôn này một chút thôi Lệ Thu .
Sau lần hai người thân mật khi đi tắm biển mặc dù Lệ Thu dặn lòng hãy quên đi vì khi ấy Vũ Nguyên làm ra những hành động thân mật là do anh say rượu vì vậy mà sáng hôm sau anh mới không nhớ gì mà đối xử với cô như không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng người con gái một khi đã tương tư rồi thì trong đầu luôn chứa đựng đầy hình ảnh người mình để ý nên những lúc ở một mình Lệ Thu không tự chủ được mà đưa tay sờ lên môi của mình để nhớ lại cảm xúc thăng hoa khi anh hôn cô .Mà giờ phút này anh đang dụ ngọt cô rồi cô cũng nhớ lại vị của nụ hôn lần trước với anh nên cũng buông bỏ phòng bị mà hoà mình vào nụ hôn để cô có thể nếm được vị ngọt .
Hai tay của Lệ Thu rất tự nhiên quàng lên cổ của Vũ Nguyên rồi cô còn kiễng chân lên để nụ hôn của hai người họ được sâu hơn , còn Vũ Nguyên nhận được sự đồng ý của cô thì vui vẻ đưa lưỡi của mình vào trong khoang miệng của cô mà khám phá mọi ngõ ngách rồi tiện thể hút sạch mật ngọt của cô .Khi cả hai người đều hoà vào nụ hôn thì tất cả không gian và thời gian giống như bị ngưng đọng mà nụ hôn này của Vũ Nguyên là người bắt đầu trước nhưng Lệ Thu lại là người ít có kinh nghiệm nên cô chỉ dựa vào bản năng và nhớ lại những gì mà anh đã thể hiện rồi cô bắt chước làm theo ,chính sự vụng về khi cô hôn đáp trả lại anh đã khiến anh càng bị cuốn hút không thể kiềm chế được mà anh vừa hôn vừa dùng hai cánh tay lực lưỡng của mình bế cô lên để cô kẹp ngang hông anh rồi anh còn tiện tay chốt luôn cửa phòng lại .
Sau khi Lệ Thu đã được anh bế cẩn thận thì anh liền bước đi đến giường rồi đặt cô nằm xuống thật nhẹ nhàng , Vũ Nguyên dừng lại nụ hôn cúi xuống ghé sát tai của Lệ Thu thổi một hơi khiến cô thấy hơi nhột nhột đê mê ,giọng anh đầy dụ hoặc cất lên :
- Tối nay em sẽ là của anh.
Lệ Thu nghe anh nói xong thì xấu hổ đưa hai tay lên che mặt giọng nũng nịu nói :
- Em sợ .
Vũ Nguyên bất ngờ nằm sấp lên người cô rồi lấy tay của cô xuống để cô nhìn kĩ mặt anh rồi anh nói :
- Em có biết lần trước ở khách sạn anh đã phải kiềm chế lắm không ? Suốt hai tháng này anh luôn trong tình trạng căng như dây đàn mà có thể bị đứt bất cứ lúc nào và chỉ có em mới có thể an ủi những lúc như thế này mà thôi .
Thật ra Lệ Thu cứ nghĩ chuyện xảy ra ở khách sạn là do anh say rượu nên đã quên sạch vì vậy cô cũng coi như không có chuyện gì nhưng kể từ khi trở về nhà anh luôn lé tránh cô nên hai người cũng ít chạm mặt nhau mà giờ hai người họ đã thân mật đến mức này rồi thì Lệ Thu cũng muốn biết rõ lí do nên nói :
- Vậy là chuyện đêm hôm ấy anh đều nhớ chứ không phải do anh say rượu làm càn rồi không nhớ gì sao ?
Vũ Nguyên cười gian gật gật đầu nói :
- Em có cần nghe anh nói số đo vòng một của em bao nhiêu không ?
Lệ Thu lắc lắc đầu xấu hổ hai má đỏ ửng lên hỏi thêm :.
- Vậy sao hai tháng này anh luôn lé tránh em ? Em còn tưởng anh...
Không để cho Lệ Thu nói hết câu Vũ Nguyên liền cúi xuống hôn lên trán của cô rồi di chuyển dần xuống mắt rồi xuống mũi , xuống miệng nhưng anh không dừng lại ở miệng mà tiếp tục đi chuyển xuống cổ và dừng lại ở xương quai xanh .Anh dùng sức hôn thật mạnh lên ấy và khi anh rời đi đã để lại một vệt đỏ như đê đóng dấu chủ quyền . Hai tay anh nhanh nhẹn vội và xé toạc bộ đồ ngoài của Lệ Thu ra khiến cô không kịp phản ứng vội đưa tay che đi cơ thể cỷa mình nhưng chỉ với hai bàn tay thì sao cô có thể che được gì nên xấu hổ lật người nằm úp mặt xuống gối giọng bị nghẹt nói :
- Anh tắt điện đi em ...em ngại lắm .
Vũ Nguyên nghe lời của Lệ Thu rời giường đi tắt điện rồi bật điện ngủ tiện thể cởi bỏ luôn quần áo của mình chỉ mặc mỗi quần trong ,anh trở lại giường nhưng không lật người cô lại mà cúi xuống hôn lên tấm lưng trần của Lệ Thu và chỉ cần một nụ hôn trên lưng thôi cũng đủ cho cơ thể nhạy cảm của Lệ Thu cong người lên giống như có một dòng điện chạy ngang qua người cô . Khi nhìn thấy phản ứng này của cô thì Vũ Nguyên tiếp tục cúi xuống hôn trên lưng rồi di chuyển xuống vòng ba đang nhô lên giống như mời gọi anh ,nụ hôn của anh đi đến đâu là để lại kí hiệu của anh dành cho cô đến ấy mà cơ thể của Lệ Thu đã không còn là của cô nữa vì cô không thể điều khiển theo ý mình mà cứ vậy tạo ra những tư thế mời gọi Vũ Nguyên hãy yêu thương cô nhiều hơn theo nhịp điệu mỗi lần anh hôn cô .
Khi Lệ Thu đang còn mơ màng thì Vũ Nguyên lật người cô lại nhìn cô bằng anh mắt đầy chiếm hữu rồi thốt lên nói :
- Dáng vẻ của em thật mê người .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.