Chương 17: Thực hiện kế hoạch
Mẹ Bỉm
07/09/2023
Lệ Thu nghe những lời của Ý An thì gật đầu liên tục nói :
- Em sẽ nghe theo lời của chị nếu như em thoát được khỏi nơi này nhất định sẽ có ngày em trả ơn cho chị.
Ý An cũng không muốn sai lầm của mình đã làm với Lệ Thu đeo đẳng mình trong suốt phần đời còn lại nên nói :
- Lệ Thu này ,chị có một chuyện quan trọng muốn nói với em chị xin em hãy tha thứ cho chị có được không ?
Lệ Thu mặt khó hiểu nhìn Ý An gật gật đầu nên Ý An hít một hơi thật sâu quyết định nói ra sự thật về tội lỗi của mình :
- Là chị đã khiến em bị xảy thai Lệ Thu à ...chị không muốn làm vậy với em đâu nhưng chị còn có ba đứa con gái mà con gái ở Phan gia lại chẳng có chút giá trị nào nên ....
Lệ Thu cuối cùng cũng hiểu lí do vì sao bản thân đã rất cẩn thận trọng việc đi lại vậy mà lại trượt chân ngã nhưng bản thân hai chị em cô và mẹ cũng là nạn nhân của việc : " Trọng nam khinh nữ " đã ăn sâu vào trong đầu của mỗi gia đình nên mới xảy ra cớ sự này nên cũng hiểu cho nỗi lòng của Ý An nên nói :
- Chuyện không may nó cũng đã xảy ra rồi mặc dù em rất buồn khi cái thai không còn nhưng em cũng không dám trách chị đâu , cuộc đời của em có lẽ đang trả nợ cho kiếp trước em làm nhiều điều ác thôi .Bây giờ em còn phải dựa dẫm vào chị để có thể rời khỏi Phan gia này .
Lệ Thu nắm tay của Ý An để cho cô ấy yên tâm không tự trách bản thân nhưng Ý An chợt nhớ ra việc quan trọng cần nói :
- Phan Bá thì không quan tâm đến việc ai ở ai đi nhưng mẹ chồng chị thì lại rất tâm cơ , tính toán kĩ lưỡng nên nếu như em quyết định giả điên để được rời khỏi đây như chị nói với lí do vì mất con mà em quá đau buồn dẫn đến trầm cảm nếu như mẹ chồng chị có dùng đến vũ lực thì em cũng phải cắn răng chịu đựng nếu không thì em sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa đâu .Chính bản thân chị tuy không phải chịu đòn roi nhưng cũng đã rất áp lực trước những lời nói của mẹ chồng dẫn đến khi chị sinh bé thứ ba cũng bị trầm cảm nhẹ .
Lệ Thu nghe lời Ý An dặn dò mà trong lòng cũng hơi lo lắng vì chính bản thân cô ngay từ ngày đầu tiên đến Phan gia cũng đã bị bà Vân răn đe đủ điều, rồi còn Ý An sau khi nói chuyện xong thì lấy canh hầm đút cho Lệ Thu xong rồi mới rời đi nhưng cô cũng phải nhìn trước ngó sau không có ai mới về nhà chính .Còn một mình Lệ Thu nằm trên giường trong căn nhà nhỏ vắng hoe rồi từng cơn gió thổi vào lạnh lẽo khiến cho tâm cô nguội lạnh một cô gái trẻ như vậy thế nhưng cuộc đời lại không hề nuông chiều cô ấy lấy một lần để cô có niềm vui thật sự nhưng cái cô nhận lại chỉ toàn đau thương hy chỉ toàn vất vả và đau buồn .
Lệ Thu không thể chỢp Mắt Được Mà Nghĩ Đến Tương Lai mù mịt của mình cô biết mình sắp phải trải qua những thử thách ác liệt của bà Vân thì may ra mới có thể rời khỏi Phan gia nhưng cô cũng có niềm tin bản thân mình sẽ hoàn thành vai diễn này để có thể trở về nhà và gặp em gái .
Sáng hôm sau Lệ Thu dậy sớm cố gắng đi xuống giường vào bếp nấu cháo để ăn vì cô phải có sức khỏe thì mới có thể vượt qua thử thách đang chờ đón cô và đúng như lời bà Vân đã nói trong hai ngày này không có một ai đến làm phiền Lệ Thu nên cô cũng dành thời gian đó để nghỉ ngơi cho lại sức . Người phụ nữ khi bị sảy thai như Lệ Thu thường mất khá nhiều máu nhưng cũng may cho cô là có Ý An ra ngoài mua thuốc bổ rồi lén lút đưa cũng được hồi phục đáng kể .
Hết hai ngày nghỉ ngơi mới sáng sớm quản gia đã xông vào nhà đánh thức Lệ Thu dùng giọng ra lệnh nói :
- Bà chủ đã có lệnh đưa cô xuống khu nhà bếp để chẻ củi và mỗi ngày cô phải chẻ đúng số củi đủ để đốt hết các lò sưởi ở Phan gia vì vậy mà bây giờ cô hãy nhanh rời giường và đi theo tôi nhanh lên .
Lệ Thu vội ngồi dậy nhưng cô không thể hoạt động nhanh nhẹn như ngày trước được nên quản gia khó chịu ra mặt nói :
- Cô có nhanh lên không ? Bây giờ cô đã không mang thai nữa thì đừng ở đấy mà tưởng mình là mợ chủ rồi nằm ườn ra đấy ....nhanh rời giường đi .
Lệ Thu không trả lời mà giống như một cái xác không hồn đi theo quản gia đến khu vực nhà bếp chẳng cần ai chỉ bảo mà cô cầm một con dao to nhất đi đến đống củi bắt đầu bổ đôi những khúc củi ra rồi cô còn cầm lên ôm sát vào ngực thì thầm :
- Con trai ngoan để mẹ sưởi ấm cho con có được không ?
Quản gia thấy Lệ Thu ngồi nói lảm nhảm thì ghi nhớ để tối về còn có cái để mà báo cáo nhất cử nhất động với bà Vân đúng là làm giúp việc cho người giàu cũng không dễ dàng gì .
- Em sẽ nghe theo lời của chị nếu như em thoát được khỏi nơi này nhất định sẽ có ngày em trả ơn cho chị.
Ý An cũng không muốn sai lầm của mình đã làm với Lệ Thu đeo đẳng mình trong suốt phần đời còn lại nên nói :
- Lệ Thu này ,chị có một chuyện quan trọng muốn nói với em chị xin em hãy tha thứ cho chị có được không ?
Lệ Thu mặt khó hiểu nhìn Ý An gật gật đầu nên Ý An hít một hơi thật sâu quyết định nói ra sự thật về tội lỗi của mình :
- Là chị đã khiến em bị xảy thai Lệ Thu à ...chị không muốn làm vậy với em đâu nhưng chị còn có ba đứa con gái mà con gái ở Phan gia lại chẳng có chút giá trị nào nên ....
Lệ Thu cuối cùng cũng hiểu lí do vì sao bản thân đã rất cẩn thận trọng việc đi lại vậy mà lại trượt chân ngã nhưng bản thân hai chị em cô và mẹ cũng là nạn nhân của việc : " Trọng nam khinh nữ " đã ăn sâu vào trong đầu của mỗi gia đình nên mới xảy ra cớ sự này nên cũng hiểu cho nỗi lòng của Ý An nên nói :
- Chuyện không may nó cũng đã xảy ra rồi mặc dù em rất buồn khi cái thai không còn nhưng em cũng không dám trách chị đâu , cuộc đời của em có lẽ đang trả nợ cho kiếp trước em làm nhiều điều ác thôi .Bây giờ em còn phải dựa dẫm vào chị để có thể rời khỏi Phan gia này .
Lệ Thu nắm tay của Ý An để cho cô ấy yên tâm không tự trách bản thân nhưng Ý An chợt nhớ ra việc quan trọng cần nói :
- Phan Bá thì không quan tâm đến việc ai ở ai đi nhưng mẹ chồng chị thì lại rất tâm cơ , tính toán kĩ lưỡng nên nếu như em quyết định giả điên để được rời khỏi đây như chị nói với lí do vì mất con mà em quá đau buồn dẫn đến trầm cảm nếu như mẹ chồng chị có dùng đến vũ lực thì em cũng phải cắn răng chịu đựng nếu không thì em sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa đâu .Chính bản thân chị tuy không phải chịu đòn roi nhưng cũng đã rất áp lực trước những lời nói của mẹ chồng dẫn đến khi chị sinh bé thứ ba cũng bị trầm cảm nhẹ .
Lệ Thu nghe lời Ý An dặn dò mà trong lòng cũng hơi lo lắng vì chính bản thân cô ngay từ ngày đầu tiên đến Phan gia cũng đã bị bà Vân răn đe đủ điều, rồi còn Ý An sau khi nói chuyện xong thì lấy canh hầm đút cho Lệ Thu xong rồi mới rời đi nhưng cô cũng phải nhìn trước ngó sau không có ai mới về nhà chính .Còn một mình Lệ Thu nằm trên giường trong căn nhà nhỏ vắng hoe rồi từng cơn gió thổi vào lạnh lẽo khiến cho tâm cô nguội lạnh một cô gái trẻ như vậy thế nhưng cuộc đời lại không hề nuông chiều cô ấy lấy một lần để cô có niềm vui thật sự nhưng cái cô nhận lại chỉ toàn đau thương hy chỉ toàn vất vả và đau buồn .
Lệ Thu không thể chỢp Mắt Được Mà Nghĩ Đến Tương Lai mù mịt của mình cô biết mình sắp phải trải qua những thử thách ác liệt của bà Vân thì may ra mới có thể rời khỏi Phan gia nhưng cô cũng có niềm tin bản thân mình sẽ hoàn thành vai diễn này để có thể trở về nhà và gặp em gái .
Sáng hôm sau Lệ Thu dậy sớm cố gắng đi xuống giường vào bếp nấu cháo để ăn vì cô phải có sức khỏe thì mới có thể vượt qua thử thách đang chờ đón cô và đúng như lời bà Vân đã nói trong hai ngày này không có một ai đến làm phiền Lệ Thu nên cô cũng dành thời gian đó để nghỉ ngơi cho lại sức . Người phụ nữ khi bị sảy thai như Lệ Thu thường mất khá nhiều máu nhưng cũng may cho cô là có Ý An ra ngoài mua thuốc bổ rồi lén lút đưa cũng được hồi phục đáng kể .
Hết hai ngày nghỉ ngơi mới sáng sớm quản gia đã xông vào nhà đánh thức Lệ Thu dùng giọng ra lệnh nói :
- Bà chủ đã có lệnh đưa cô xuống khu nhà bếp để chẻ củi và mỗi ngày cô phải chẻ đúng số củi đủ để đốt hết các lò sưởi ở Phan gia vì vậy mà bây giờ cô hãy nhanh rời giường và đi theo tôi nhanh lên .
Lệ Thu vội ngồi dậy nhưng cô không thể hoạt động nhanh nhẹn như ngày trước được nên quản gia khó chịu ra mặt nói :
- Cô có nhanh lên không ? Bây giờ cô đã không mang thai nữa thì đừng ở đấy mà tưởng mình là mợ chủ rồi nằm ườn ra đấy ....nhanh rời giường đi .
Lệ Thu không trả lời mà giống như một cái xác không hồn đi theo quản gia đến khu vực nhà bếp chẳng cần ai chỉ bảo mà cô cầm một con dao to nhất đi đến đống củi bắt đầu bổ đôi những khúc củi ra rồi cô còn cầm lên ôm sát vào ngực thì thầm :
- Con trai ngoan để mẹ sưởi ấm cho con có được không ?
Quản gia thấy Lệ Thu ngồi nói lảm nhảm thì ghi nhớ để tối về còn có cái để mà báo cáo nhất cử nhất động với bà Vân đúng là làm giúp việc cho người giàu cũng không dễ dàng gì .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.