Chương 90: Tìm trong vô vọng
Mẹ Bỉm
07/09/2023
Sáng hôm sau Vũ Nguyên đang định rời nhà để tiếp tục đi tìm Lệ Thu thì mẹ anh gọi lại nói :
-Đêm qua con về muộn lắm đúng không ? À mà con đi kiếm Lệ Thu như vậy giống như mò kim đáy bể hay là con thử đi đến đồn công an và các bệnh viện xem có tin tức gì của Lệ Thu không ?
Vũ Nguyên thở dài đầy thất vọng và chán nản nói với mẹ :
- Hôm qua, khi con đi tìm Lệ Thu không thấy thì cũng có nhờ vài người thân thiết hỏi bên công an và bệnh viện rồi nhưng họ nói một ngày có rất nhiều vụ tai nạn thì họ không thể quản lí chi tiết từng vụ được huống chi còn có những vụ nhẹ hai bên tự thương lượng giải quyết mà chúng ta cũng chỉ là dân thường thôi mà bao nhiêu người cũng đi đến các cơ quan để xác minh thì họ không thể giải quyết hết được . Nói chung là tự thân vận động thôi mẹ với nếu Lệ Thu gặp tai nạn thì nhất định sẽ có người báo tin cho chúng ta biết ,con chỉ hy vọng cô ấy giận dỗi với con bỏ đi vài ngày cho thanh thản rồi sẽ trở về thôi .
Mẹ anh đưa tay đánh anh một cái nói :
- Con có biết con bé một thân một mình không có người thân hay bạn bè ở thành phố này không ? Nếu như Lệ Thu mà gặp chuyện gì không may thì con cứ liệu cái phần hồn đấy ,một đứa con dâu tốt như vậy mà bị con làm cho chạy mất mẹ thật không còn gì để nói với con nữa rồi.
Sau khi bị mẹ giáo huấn cho một hồi thì Vũ Nguyên cũng rời khỏi nhà và tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm là nhà trọ bình dân bởi anh biết với cái tính tiết kiệm không dám tiêu tiền của Lệ Thu thì sao dám ở những nơi đắt tiền . Nhưng có vẻ như cuộc tìm kiếm này của anh cũng không vừa lòng với ông trời nên anh chẳng thể có được bất kì tin tức nào của Lệ Thu đã vậy mỗi khi toàn thân anh mệt mỏi đi về nhà thì bị mẹ đe không tìm thấy con dâu ngoan của bà thì anh cũng chuẩn bị cuốn gói rời khỏi nhà là vừa, còn hai đứa nhỏ lúc nào cũng hỏi : " Mẹ Lệ Thu của con đâu rồi ba ? " khiến anh càng khó xử không biết phải nói với hai con như thế nào chỉ đành nói dối :" Anh Vũ Khang học giỏi được điểm mười và em Vũ An không khóc nhè thì mẹ Lệ Thu sẽ trở về luôn ."
Thời gian trôi qua thật mau , chớp mắt một cái đã hai tháng trôi qua kể từ ngày Lệ Thu rời đi và Vũ Nguyên không thể bỏ bê công ty để đi tìm cô mãi được nên anh đã thuê thám tử tư đi tìm tung tích của cô còn anh phải đến công ty làm việc chỉ có ngày nghỉ anh cũng tranh thủ đi tìm cô . Nhưng Lệ Thu giống như bị bốc hơi mà Vũ Nguyên mãi không thể tìm được cô lại càng khiến anh buồn bã cả người gầy đi rất nhiều trên đầu cũng bắt đầu có những sợi tóc bạc có lẽ đây là dấu hiệu của căn bệnh tương tư rồi . Thế mới nói không phải lúc nào bạn cũng đúng mà bạn phải bình tĩnh đừng để giận quá mất không dẫn đến những sự việc đáng tiếc mà khi đó bạn có hối hận cũng đã muộn .
Hôm nay , cấp dưới của Vũ Nguyên đang nói với anh về vấn đề nguyên liệu đầu vào cho công ty bị gặp khó khăn vì những nơi trước đây cung cấp nguyên liệu cho công ty đã hết nên việc tìm nguồn cung cấp mới gặp nhiều khó khăn hơn ,tuy họ đã tìm ra chỗ mới đáp ứng đủ nguồn nguyên liệu nhưng ông chủ ở đó làm việc rất khác người đó là phải có duyên thì mới chịu hợp tác còn không thì khỏi cần bàn vì vậy mà nếu như công ty của Vũ Nguyên muốn nguồn nguyên liệu này thì đích thân anh phải đến chỗ ông ấy để tỏ thành ý .
Sau khi nghe cấp dưới trình bày xong thì Vũ Nguyên quyết định ngày mai đích thân anh sẽ đi chào hỏi người ta cho phải phép bởi ở cái thời buổi kinh tế khó khăn cứ không phải ra đường thì anh là nhất mà là phải biết bỏ cái tôi đi mà sống sao cho hợp lòng người .Mà lúc này thư kí ở ngoài thông báo có Phan Bá muốn gặp Vũ Nguyên nên anh cho anh ta vào ,khi Phan Bá vừa bước chân vào phòng làm việc của Vũ Nguyên thì hắn nhận ngay được một cú đấm trời giáng vào mặt từ anh làm hắn bị chếnh choáng ngã lăn ra đất nói to :
- Mày bị điên à , tao đến đây là muốn bàn chuyện làm ăn hợp tác với mày mà mày lại đối xử với tao như vậy sao ?
Vũ Nguyên đang sẵn máu hăng trong người cúi xuống túm cổ Phan Bá nói :
- Tốt nhất mày đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao ,tao không làm ăn với cái thứ :" Đâm bị thóc thọc bị gạo và không ăn được thì đạp đổ " như mày ,mày có biết Lệ Thu vì muốn có tiền để em gái phẫu thuật tim nên mới phải bán thân cho mày không ?Vậy mà mày đã nói những lời cay nghiệt về cô ấy với tao ,nhờ mày ban ơn mà cô ấy đã mất tích hai tháng nay ,mày mau biến đi cho tao .
Vũ Nguyên dùng hết sức lực của mình đẩy Phan Bá ra khỏi phòng làm việc của mình rồi đóng cửa cái rầm khiến cho thư kí giật mình muốn rớt tim ra ngoài bởi kể từ khi cậu ta được tuyển vào làm ở đây đến giờ thì tổng giám đốc rất hoà đồng với các nhân viên chưa bao giờ làm ra hành động nóng giận như khi nãy .
-Đêm qua con về muộn lắm đúng không ? À mà con đi kiếm Lệ Thu như vậy giống như mò kim đáy bể hay là con thử đi đến đồn công an và các bệnh viện xem có tin tức gì của Lệ Thu không ?
Vũ Nguyên thở dài đầy thất vọng và chán nản nói với mẹ :
- Hôm qua, khi con đi tìm Lệ Thu không thấy thì cũng có nhờ vài người thân thiết hỏi bên công an và bệnh viện rồi nhưng họ nói một ngày có rất nhiều vụ tai nạn thì họ không thể quản lí chi tiết từng vụ được huống chi còn có những vụ nhẹ hai bên tự thương lượng giải quyết mà chúng ta cũng chỉ là dân thường thôi mà bao nhiêu người cũng đi đến các cơ quan để xác minh thì họ không thể giải quyết hết được . Nói chung là tự thân vận động thôi mẹ với nếu Lệ Thu gặp tai nạn thì nhất định sẽ có người báo tin cho chúng ta biết ,con chỉ hy vọng cô ấy giận dỗi với con bỏ đi vài ngày cho thanh thản rồi sẽ trở về thôi .
Mẹ anh đưa tay đánh anh một cái nói :
- Con có biết con bé một thân một mình không có người thân hay bạn bè ở thành phố này không ? Nếu như Lệ Thu mà gặp chuyện gì không may thì con cứ liệu cái phần hồn đấy ,một đứa con dâu tốt như vậy mà bị con làm cho chạy mất mẹ thật không còn gì để nói với con nữa rồi.
Sau khi bị mẹ giáo huấn cho một hồi thì Vũ Nguyên cũng rời khỏi nhà và tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm là nhà trọ bình dân bởi anh biết với cái tính tiết kiệm không dám tiêu tiền của Lệ Thu thì sao dám ở những nơi đắt tiền . Nhưng có vẻ như cuộc tìm kiếm này của anh cũng không vừa lòng với ông trời nên anh chẳng thể có được bất kì tin tức nào của Lệ Thu đã vậy mỗi khi toàn thân anh mệt mỏi đi về nhà thì bị mẹ đe không tìm thấy con dâu ngoan của bà thì anh cũng chuẩn bị cuốn gói rời khỏi nhà là vừa, còn hai đứa nhỏ lúc nào cũng hỏi : " Mẹ Lệ Thu của con đâu rồi ba ? " khiến anh càng khó xử không biết phải nói với hai con như thế nào chỉ đành nói dối :" Anh Vũ Khang học giỏi được điểm mười và em Vũ An không khóc nhè thì mẹ Lệ Thu sẽ trở về luôn ."
Thời gian trôi qua thật mau , chớp mắt một cái đã hai tháng trôi qua kể từ ngày Lệ Thu rời đi và Vũ Nguyên không thể bỏ bê công ty để đi tìm cô mãi được nên anh đã thuê thám tử tư đi tìm tung tích của cô còn anh phải đến công ty làm việc chỉ có ngày nghỉ anh cũng tranh thủ đi tìm cô . Nhưng Lệ Thu giống như bị bốc hơi mà Vũ Nguyên mãi không thể tìm được cô lại càng khiến anh buồn bã cả người gầy đi rất nhiều trên đầu cũng bắt đầu có những sợi tóc bạc có lẽ đây là dấu hiệu của căn bệnh tương tư rồi . Thế mới nói không phải lúc nào bạn cũng đúng mà bạn phải bình tĩnh đừng để giận quá mất không dẫn đến những sự việc đáng tiếc mà khi đó bạn có hối hận cũng đã muộn .
Hôm nay , cấp dưới của Vũ Nguyên đang nói với anh về vấn đề nguyên liệu đầu vào cho công ty bị gặp khó khăn vì những nơi trước đây cung cấp nguyên liệu cho công ty đã hết nên việc tìm nguồn cung cấp mới gặp nhiều khó khăn hơn ,tuy họ đã tìm ra chỗ mới đáp ứng đủ nguồn nguyên liệu nhưng ông chủ ở đó làm việc rất khác người đó là phải có duyên thì mới chịu hợp tác còn không thì khỏi cần bàn vì vậy mà nếu như công ty của Vũ Nguyên muốn nguồn nguyên liệu này thì đích thân anh phải đến chỗ ông ấy để tỏ thành ý .
Sau khi nghe cấp dưới trình bày xong thì Vũ Nguyên quyết định ngày mai đích thân anh sẽ đi chào hỏi người ta cho phải phép bởi ở cái thời buổi kinh tế khó khăn cứ không phải ra đường thì anh là nhất mà là phải biết bỏ cái tôi đi mà sống sao cho hợp lòng người .Mà lúc này thư kí ở ngoài thông báo có Phan Bá muốn gặp Vũ Nguyên nên anh cho anh ta vào ,khi Phan Bá vừa bước chân vào phòng làm việc của Vũ Nguyên thì hắn nhận ngay được một cú đấm trời giáng vào mặt từ anh làm hắn bị chếnh choáng ngã lăn ra đất nói to :
- Mày bị điên à , tao đến đây là muốn bàn chuyện làm ăn hợp tác với mày mà mày lại đối xử với tao như vậy sao ?
Vũ Nguyên đang sẵn máu hăng trong người cúi xuống túm cổ Phan Bá nói :
- Tốt nhất mày đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao ,tao không làm ăn với cái thứ :" Đâm bị thóc thọc bị gạo và không ăn được thì đạp đổ " như mày ,mày có biết Lệ Thu vì muốn có tiền để em gái phẫu thuật tim nên mới phải bán thân cho mày không ?Vậy mà mày đã nói những lời cay nghiệt về cô ấy với tao ,nhờ mày ban ơn mà cô ấy đã mất tích hai tháng nay ,mày mau biến đi cho tao .
Vũ Nguyên dùng hết sức lực của mình đẩy Phan Bá ra khỏi phòng làm việc của mình rồi đóng cửa cái rầm khiến cho thư kí giật mình muốn rớt tim ra ngoài bởi kể từ khi cậu ta được tuyển vào làm ở đây đến giờ thì tổng giám đốc rất hoà đồng với các nhân viên chưa bao giờ làm ra hành động nóng giận như khi nãy .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.