Canh Bạc

Chương 17

Kim Bính

23/05/2014

Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Dư Y trở lại biệt thự được mười phút. Đã quá hai giờ sáng, cả Nho An Đường không thấy một ánh đèn nào, chỉ có mấy ngọn đèn đường đang cố gắng chiếu sáng. Nhưng ánh sáng toả ra từ nhà cổ dường như còn hơn đèn đường đèn cũ xưa, tại chỗ này thấy được hết sức rõ ràng.

Nguỵ Tông Thao trả lại đôi đũa cho Dư Y. Dư Y lấy cũng không được mà không lấy cũng không được. Tô mì này đã bị người dùng qua, đôi đũa cũng bị dính nước miếng của người khác. Cô không có bệnh ưa sạch sẽ gì, nhưng mà không thích đụng chạm. Cuối cùng cô mỉm cười, tiếp nhận đôi đũa, bưng tô mì lên đi ra cửa

Mở cổng lớn nhìn ra, quả nhiên thấy Trần Chi Nghị đang dựa vào một cây cổ thụ ở đối diện, vị trí gần hơn so với buổi tối hôm trước. Con đường mênh mông chỉ có một mình anh ta, trong đêm tối có chút vắng vẻ hiu quạnh.

Trần Chi Nghị thấy Dư Y đi ra thì chân khẽ nhúc nhích, do dự một chút mới tiến lên. Mùi thơm của thức ăn xông vào mũi, anh ta nghe Dư Y nói: “Anh Nguỵ kêu tôi đem thức ăn khuya này cho anh, giờ đã quá muộn nên không mời anh vào được.” Giọng điệu bình thản, khoé miệng mỉm cười, lịch sự mà lại xa cách, nhưng nội dung câu nói này lại rất khó nghe. Khoé mắt Trần Chi Nghị giần giật, nhìn thoáng qua mì xào nóng hổi, cụp mắt hỏi: “Của em làm?”

Dư Y cười: “Nếm thử một chút xem?”

Câu trả lời này cũng như là thừa nhận, Trần Chi Nghị cầm lấy đôi đũa, chậm rãi khêu mì xào hai cái, nói: “Tính tình của em từ nhỏ đã kiêu ngạo, trước kia anh muốn em chiên cho anh một chén cơm chiên, em đã nói với anh ‘anh mà xứng’, em không muốn làm việc gì cho bất cứ người nào. Nhưng mà hiện tại, ban ngày thì em bưng trà rót nước, buổi tối thì làm thức ăn khuya cho người ta. Tô hoành thánh hồi chiều kia, ngay cả nước súp anh cũng húp sạch sẽ, thật khó có được. Đổi lại trước kia, nếu anh ăn một miếng đồ ăn gì của em thì chắc chắn em sẽ đem đồ ăn còn lại đưa hết cho anh!”

Dư Y cười cười: “Làm sao anh biết bây giờ tôi sẽ không đưa nữa?”

“Đưa cũng không sao, đêm khuya không ai thấy. Hiện giờ anh đang ở tại khu phố Nho An Đường, chính là nơi mà em đã ở trước kia.” Anh ta vẫn chưa ăn mì, mũi ngửi được một mùi thơm của nước tương: “Em không thích ăn cay, cũng mặc kệ ớt xanh có cay hay không, bây giờ đã đổi khẩu vị? Hay… đây là khẩu vị của ‘anh Nguỵ’ kia?” Liếc mắt nhìn Dư Y một cái, anh ta mới bừng tỉnh nhớ đến: “Đúng rồi, hàng xóm trước kia của em nói ba tuần trước em dọn nhà đi thật vội vàng, cũng không có thấy em lấy hành lý, căn nhà thì bị bỏ trống, không tiếp tục thuê cũng không nói trước với chủ nhà, tiền thuê nhà của em đã tới kỳ hạn, anh thay em thuê ba tháng.”

Dư Y bật cười: “Anh thật đúng là không coi mình như người ngoài, thay tôi thuê ba tháng?”

“Không muốn ở?” Trần Chi Nghị để đũa lại trên dĩa, nhìn Dư Y: “Em muốn ở đâu? Nói cho anh biết đi.”

Dư Y bưng cái dĩa đến mỏi tay. Cô thu tay lại, chỉ chỉ phía sau: “Anh thấy đó, tôi đang ở đây rất tốt, anh ta đã thuê cho tôi nơi tốt nhất!” Giờ phút này “anh ta” kia đang ở trong phòng sáng đèn, nơi hơn mười phút trước đã đứng cùng Dư Y.

Vẻ tươi cười của Trần Chi Nghị dần nhạt đi, khoé miệng có chút cứng ngắc, nhưng vẫn có thể duy trì phong độ ôn hòa nho nhã. Anh ta bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi!” Ánh mắt nhìn Dư Y mang theo sự cưng chiều tự nhiên. Nói xong liền cầm lấy cổ tay đang bưng dĩa của cô, nhìn thoáng qua mì xào nói: “Lần sau em đích thân nấu cho anh cái gì đi, khẩu vị của anh và em giống nhau, không thích cay!”

Hai người đứng rất gần, Trần Chi Nghị cao hơn Dư Y rất nhiều, khi nói chuyện thì phải hơi cúi đầu một chút. Nhiệt độ ban đêm thấp, tay của anh ta lạnh như băng, hơi lạnh trong nháy mắt truyền qua cổ tay của Dư Y.

Đối phương nắm thật chặt, Dư Y cảm thấy ngón tay cái của anh ta để trên mạch đập của mình, nhịp đập của tim cứ như vậy mà truyền qua cho đối phương, cô khẽ trách: “Thả tay ra!”



Ngay cả chạm cũng không để cho anh chạm vào chút nào, nhưng lại có thể để cho người khác ôm vào trong lòng hôn môi. Trần Chi Nghị vẫn cười như cũ, sức mạnh của tay tăng lên rồi lập tức chậm rãi buông ra, dịu dàng nói: “Em vào đi, ngày mai gặp!”

Dư Y đóng cổng lại, chậm rãi trở vào nhà. Bên trong không có tiếng động, chỉ có đèn trong nhà bếp vẫn còn đang sáng. Cô xuyên qua phòng khách tối như mực đi về hướng nhà bếp, khi đi tới cửa thì thoáng nhìn người ngồi ở vị trí chủ nhân ở bàn ăn, đang ăn mì xào. Anh không nhìn Dư Y, chỉ mở miệng nói: “Anh ta không thích ăn món này?”

Dư Y “ừ” một tiếng, đi vào nhà bếp, đem mì xào đổ vào thùng rác, vặn vòi nước nóng tính rửa chén. Cô vén tay áo lên, mu bàn tay vừa mới chạm vào nước đang chảy thì thấy một bàn tay to lớn đột nhiên thò đến đóng vòi nước lại, nước ngừng chảy. Đưa dĩa mì xào đến trước mặt cô, trong dĩa còn lại một nửa mì xào, Nguỵ Tông Thao nói: “Vừa rồi em mới ăn có một miếng, ăn tiếp đi!”

Dư Y né qua bên cạnh một bước, cười nói: “Cám ơn anh Nguỵ, tôi không đói bụng, anh ăn xong rồi? Để tôi rửa luôn cho!” Nói xong thì lấy cái dĩa.

Nguỵ Tông Thao đột nhiên rút tay về, “cạch” một tiếng, để cái dĩa xuống mặt bàn bằng đá cẩm thạch: “Ngại bẩn?” Anh cười một tiếng: “Hôn môi lại không bẩn?” Anh cười đến lạnh lùng, mắt cụp xuống, cầm cánh tay trái của Dư Y.

Trên cổ tay trái có một ngấn đỏ lờ mờ. Da thịt của Dư Y rất dễ bị bầm, bóp một cái liền bị đỏ, không bao lâu sau thì màu sắc sẽ khôi phục lại bình thường. Làn da của cô rất mềm mại, càng thích hợp được nâng niu hơn, thực sự không nên làm công việc phục vụ. Nguỵ Tông Thao dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa cổ tay của cô, thấp giọng nói: “Sao không cẩn thận vậy, để cho người khác đụng vào?” Dừng một chút, rồi suy tư nói: “Tôi thật sự không thích!”

Dư Y cũng không rút tay ra, chỉ nói: “Anh Nguỵ, tôi cũng không hề thích anh chạm vào tôi như vậy!”

Nguỵ Tông Thao rốt cuộc nở nụ cười: “Nhưng thật ra tôi rất thích chạm vào em!” Nói xong liền túm Dư Y vào trong ngực, đè cô lên bồn nước.

Dư Y nghĩ là anh lại muốn hôn mình, quay đầu đi theo phản xạ. Không ngờ Nguỵ Tông Thao lập tức buông lỏng cô ra, vỗ vỗ đỉnh đầu của cô, nói: “Bỏ chén dĩa lại, ngày mai A Thành sẽ rửa!”

Anh ta buông tha cô dễ dàng, Dư Y hơi ngạc nhiên một chút. Chờ đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, cô mới rửa hai cái bát. Sau khi tắm rửa lên giường nằm thì đã qua ba giờ. Bởi vì phấn khích nên chậm trễ chưa ngủ được, trong đầu khi thì nghĩ đến ba chữ “Nguỵ Tông Thao”, khi thì lại nghĩ đến phản ứng hôm nay của Trần Chi Nghị. Cô cảm thấy khả năng mình phủi tay mặc kệ là rất lớn.

Ngày hôm sau cô đến sòng bài làm, đúng lúc tình cờ thấy Ngô Thích, con trai của bà chủ, đang ngồi chơi máy tính ở cửa nhà bếp, chờ cơm trưa nấu xong. Dư Y mượn anh ta cái máy tính, tuy rằng Ngô Thích không tình nguyện gì mấy, nhưng vì lịch sự nên vẫn cho cô mượn.

Bà chủ rất biết cách kinh doanh sòng bài, bên trong thì cung cấp phục vụ cơm nước cùng ti vi và internet, thỉnh thoảng còn có tổ chức một ít hoạt động nhỏ để hấp dẫn khách. Dư Y lấy được cái máy tính, trước tiên là tìm kiếm “Nguỵ Tông Thao”. Quả thật anh không có tiếng tăm gì, chỉ có hơn phân nửa là mấy tin tức mấu chốt về “tập đoàn Vĩnh Tân”.

Tập đoàn Vĩnh Tân đã thành lập được sáu bảy chục năm. Thập niên bảy mươi, ở Hong Kong kinh doanh bất động sản, sau đó lên sàn chứng khoán ở Hong Kong, có thời kỳ đã trải qua nguy cơ bị phá sản một lần. Sau khi trở về Hong Kong, ông lão chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Tân đã chuyển ánh mắt sang hướng thị trường bất động sản ở nội địa. Trải qua hơn hai mươi năm gió táp mưa sa, đến nay thì tài sản của tập đoàn Vĩnh Tân đã không thống kê hết được.

Giống như tất cả các nhà giàu khác, năm trước ông lão Nguỵ bị trúng gió phải nhập viện, nội bộ tập đoàn Vĩnh Tân lập tức có sóng gió nổi lên. Con trai thứ Nguỵ Khải Nguyên cùng con gái lớn Nguỵ Tinh Lâm liên tục chiếm cứ đầu đề của các trang báo. Nguỵ Khải Khai – đứa con cả đã bệnh chết ba năm trước đây – có ba người con gái, ba người cùng đối đầu với Nguỵ Khải Nguyên. Ông lão Nguỵ bị bệnh nặng nằm viện, mấy khoảng tiền đầu tư thất bại, kinh tế của phòng bất động sản ngày càng tiêu điều, đủ loại nhân tố bất lợi khiến cho nội bộ tập đoàn xao động bất an, giá cổ phiếu ngày càng giảm. Mấy ngày trước, người con thứ Nguỵ Khải Nguyên nhậm chức chủ tịch của tập đoàn, giá cổ phiếu hôm nay đã hơi tăng trở lại.

Đây chính là tin tức mới của ngày hôm nay, phóng viên đã đem tất cả các tài liệu từ trước tóm tắt lại, cộng thêm tin tức chân thật của hôm nay. Còn về Nguỵ Tông Thao, trong tin tức cũ vẫn chỉ có ít ỏi vài câu, nghe đâu lúc nhỏ anh ta được sinh ra ở một thành phố nhỏ phía đông nam. Tuy rằng đàn ông trong gia đình họ Nguỵ rất hiếm hoi, dưới gối của ông lão Nguỵ chỉ có một đứa cháu trai, nhưng cho đến nay vẫn không đưa anh ta về nhận biết tổ tiên. Có tin đồn nói là Nguỵ Tinh Lâm cùng với ba người cháu gái vì rối trí, vội vàng tìm cách nên mới gửi gắm hy vọng lên người con riêng không có năng lực gì vừa tìm được vào nửa năm trước. Tất cả tin tức được đăng đều không có đến nửa bức ảnh của người con riêng này.

Dư Y vừa lật xem tin tức, vừa nhíu chặt mày, suy nghĩ một chút. Buổi chiều cô lấy cớ đi ra ngoài một chuyến, khi trở về trong tay mang theo một cái túi nhựa. Ngô Thích nhỏ giọng oán giận: “Đang bận rộn, cô còn đi nữa!”



Sòng bài đang bận rộn, Dư Y xin phép một giờ, Ngô Thích chỉ có thể bị bà chủ giữ lại giúp đỡ bưng trà. Dư Y cười tủm tỉm, liền lấy từ trong giỏ ra một gói kẹo sữa chua mềm, nhỏ giọng nói: “Thường ngày mẹ anh không cho anh ăn, thấy tôi tốt không?”

Ngô Thích túm lấy kẹo, liếc mắt nhìn cô một cái, cúi đầu vội vàng đi về nhà. Đàn ông con trai béo mập, hơn ba mươi tuổi mà còn phải lén lút ăn kẹo, Dư Y không khỏi buồn cười, quay đầu thì thấy Trần Chi Nghị đang đứng ở quầy nhìn cô, khoé miệng vểnh lên, ánh mắt dịu dàng.

Trần Chi Nghị gọi một chén hoành thánh, hôm nay không có ngồi ở phòng bao trên lầu hai, tìm một bàn trống dưới lầu ngồi xuống, thanh toán tiền cho cả bốn phần người, xem nơi này như là nhà hàng. Bà chủ vội vàng vào trong nháy mắt ra hiệu với Dư Y: “Mấy ngày hôm trước Phỉ Phỉ có nói mấy nhân viên ở khách sạn bình luận cháu với người cảnh sát này, xem ra là sự thật. Người chủ nhà mà cháu đã thuê phòng lúc trước còn nói bây giờ nhà đó đang cho anh ta thuê. Có phải cháu và anh ta đã quen biết từ lâu?”

Dư Y cười nói: “Thiệt hay giả, anh ta chính là cảnh sát, cháu nghe nói chức vị của anh ta rất cao, những tin đồn này từ đâu tới?”

Bà chủ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Dì cũng hiểu là không thể nào hoàn toàn thật được. Haiz, biết đâu như trong phim truyện hình vậy, nói không chừng anh ta đang điều tra án.”

Hôm nay Dư Y vẫn tan tầm trễ như cũ, may mà không có hàng xóm nào muốn đánh mạt chượt suốt đêm, chống chọi tới hai giờ thì tan cuộc. Vận may của Dư Y rất tốt, thời điểm trở lại nhà cổ thì A Thành lại đang làm đồ ăn khuya. Cô thảy túi nhựa hồi chiều lên bàn ăn cơm, nói với A Thành: “Hôm nay tôi đi đến khách sạn một chuyến, Phỉ Phỉ bảo tôi mang chút đồ ăn về, bà chủ không cần, tôi liền mang về đây, cùng nhau ăn?”

A Thành gật đầu, thấy là cơm gà Hải Nam, anh ta hơi kinh ngạc một chút, nhiệt tình chia cơm với Dư Y. Dư Y hỏi anh ta: “Bình thường anh đều phải ăn khuya?”

A Thành trả lời: “Cũng không phải là rất thường xuyên.”

Dư Y lại hỏi: “Anh Nguỵ không ăn sao?”

“Anh ấy không ăn thích khuya lắm.”

Dư Y chậm rãi đổi đề tài, nói với anh ta: “Anh đi theo bọn họ nhưng tính cách lại không giống nhau. Tôi chỉ dám nói chuyện với anh, A Tán không để ý tới người khác, anh Trang lại không thích nói chuyện, anh Nguỵ thì lại càng không nói tới, tôi thấy sợ anh ấy.”

Khẩu vị của A Thành rất tốt, vừa nhai cơm, nói: “Tụi tôi cũng sợ tổng giám đốc Nguỵ, nhưng mà anh ấy rất ít khi tức giận, không chọc tới anh ấy thì sẽ không có chuyện gì.”

“Anh thật hiểu rõ anh Nguỵ, anh đi theo anh ấy lâu rồi hả?”

A Thành gật đầu một cái, không có trả lời cụ thể khoảng thời gian. Dư Y lại hỏi anh ta là người nơi nào, A Thành chỉ nói là người miền nam. Hai người hàn huyên hồi lâu, A Thành sắp ăn cơm xong, Dư Y lại hỏi: “Đồ ăn này hợp khẩu vị của anh không? Chị Phỉ Phỉ gần đây thử món ăn mới, món ăn Phúc Kiến, món ăn Quảng Đông, món cay Tứ Xuyên đều có, chị ấy nói cơm gà Hải Nam này là mời đầu bếp lớn làm, mùi vị chính tông. Tôi ăn cũng không nhận ra chính tông hay không chính tông!”

A Thành cười nói: “Thịt gà nên hơi sống một chút, nấu chín tám chín phần là đủ rồi, như vậy thì sẽ đúng hơn!”

Dư Y cười tủm tỉm gật đầu, ăn khuya no đến tức bụng.

Hai ngày kế tiếp trôi qua, mỗi ngày cô đều mang một phần ăn khuya trở về. A Thành thích cay, tiếp nhận món ăn Quảng Đông, cũng thích cà ri, nhưng dường như cũng không phải thật thích hương vị cà ri Dư Y mang về. Mỗi ngày Dư Y và anh ta cùng nhau trao đổi món ăn ngon, hai người cùng nhau thật vui vẻ. Ngay tại lúc cô bận rộn nguyên ngày về việc… món ăn ngon, thỉnh thoảng tránh né Nguỵ Tông Thao, mặc kệ Trần Chi Nghị, thì cái người đã sớm bị cô quên đi – Khỉ còi – đột nhiên lại xuất hiện. Ngoài dự đoán của mọi người, sự xuất hiện của Khỉ còi rất đột ngột, anh ta đi khập khiễng, mặt mũi bầm tím, cánh tay còn băng lại. Sáng sớm ở nơi này, mạnh mẽ gõ vang cửa lớn của nhà cổ, vẻ mặt cầu xin, nói với Trang Hữu Bách: “Đại ca, em… em…ừm…à, chủ cho thuê nhà tìm đến, nói là phải bán nhà, ông ta đã lấy tiền rồi, muốn các anh ba ngày sau dọn ra!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Canh Bạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook