Canh Bạc

Chương 59: chương 59

Kim Bính

25/10/2014

Có người ở ngoài cửa. Dư Y mừng rỡ ở trong lòng, lại muốn kêu cứu nhưng bị Smith bịt kín miệng. Cửa lại bị đóng lại một lần nữa. Khuôn ngực ở sau lưng đã dán sát vào cô không có kẽ hở. Cô muốn phản kháng, vừa cạy cái bàn tay ở trên miệng ra, vừa chụp lấy khuôn mặt của đối phương ở phía sau. Nhưng cô đột nhiên phát hiện hai tay mềm nhũn đi, ngay cả chân cũng không còn sức đứng thẳng. Smith nhận thấy cô “nửa chống cự nửa thuận theo”, thì cho là cô rốt cuộc đã diễn trò xong, lập tức ôm cô đi về phía phòng ngủ, vuốt ve hai vai trần của cô, khen: “Làn da của cô thật là đẹp!”

Tiếng chuông cửa vang lên, thong thả mà có quy luật. Người ngoài cửa không nhanh không chậm: “Ông Smith, có vấn đề cần thương lượng.”

Lúc đó ở cuối hành lang của lầu năm mươi tám có một bóng dáng nhanh chóng rời đi.

Smith đã đặt Dư Y ở trên giường, thấy cô giống như mềm mại không xương, khiến cho lửa dục nổi lên. Tiếng chuông cửa vang lên không ngừng bên tai, ông ta ôm lấy mặt của Dư Y muốn hôn xuống, Dư Y quay đầu thật mạnh, cái hôn kia rơi vào trên cổ cô. Smith giữ lấy bả vai cô, cảm thán: “Thật thơm, cô thật thơm.”

Giờ phút này Dư Y có hét cũng hét không ra, động cũng không động được, trong đầu cô mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể nhắc nhở mình phải phản kháng, cổ họng không ngừng phát ra âm thanh cực khẽ.

Smith thấy cô yếu ớt kháng cự, khiến cho hứng thú lại nổi cao lên, bất đắc dĩ bị người ta cắt ngang. Ông ta kề gần Dư Y nói: “Tôi lập tức quay lại, chờ tôi.”

Trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện với nhau. Dư Y thấp thoáng nghe thấy người tới nói: “Cô Dư là bạn của tôi.”

Chỉ chốc lát sau thì có tiếng bước chân dần dần tới gần. Ánh nắng mặt trời buổi chiều chiếu lên trên người của người tới, ấm áp nhưng chói mắt. Anh ta đi đến đầu giường, khom lưng nhẹ giọng nói: “Cô Dư, cô trốn ở đây làm biếng?”

Dư Y mê man, chỉ nhớ là mình bị người ta bế lên, không còn ý thức gì nữa.

Lầu năm mươi tám có phòng xa hoa nhất của Thế giới giải trí, đứng ở phía trước cửa sổ có thể nhìn xuống dòng sông Singapore, còn có thể nhìn thấy tượng sư tử biển Merlion.

Lý Tinh Truyền nhớ tới lần này trở về mình còn chưa có đi đến đảo Sentosa (một đảo resort của Singapore), tượng sư tử biển Merlion ở Sentosa là cao nhất ở Singapore. Không biết đứng ở nơi đó thưởng thức phong cảnh tốt hơn hay là đứng ở chỗ này tốt hơn.

Anh ta xoay người, chậm rãi đi ra ban công. Dư Y còn đang mê man ở trên giường, đồng phục bị xé xuống ở bả vai, lộ ra một nửa bên làn da trơn nhẵn.

Lý Tinh Truyền dựa vào đầu giường, nâng khuôn mặt cô lên nhìn đánh giá, thấy lông mi của cô rất dài, anh ta thuận tay gảy gảy một chút.

Khuôn mặt này nhỏ nhắn mà rất xinh đẹp, nõn nà như mỡ đông, không có mùi vị của đồ trang điểm, chỉ tô một chút son môi, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, hơi thở phun ra lại rất ôn hoà mềm mại.

Khi cô ngủ rất yên lặng, thoạt nhìn non nớt hơn nhiều so với thường ngày, không giống với người đứng ở trong góc phòng khách quý kia, bộ dáng mang vẻ mặt lạnh nhạt. Cô của lúc này đây khiến kẻ khác không đành lòng làm hại.

Lý Tinh Truyền chậm rãi phủ lên cổ cô, bàn tay thuận thế đi xuống, đi qua đầu vai mượt mà của cô, rồi đến chỗ xương quai xanh, nhẹ nhàng đẩy vạt áo ra, thăm dò vào trong ngực của cô, mơn trớn một hồi, rồi cởi nút áo sơ mi của cô ra, đột nhiên cảm thấy ngực ở dưới bàn tay phập phồng một chút, bên tai truyền tới một tiếng nói mơ khe khẽ. Lý Tinh Truyền cười nhẹ, nâng cằm của cô lên nhìn chăm chú một lát, lẩm bẩm: “Làm sao đây, thật rất muốn cô bây giờ.”

Lúc đó ở lầu bốn của Thế giới giải trí có một nữ tiếp viên muốn xông vào khu văn phòng.

Cô nàng mặc bộ váy không vai màu xanh, váy ngắn chỉ vừa qua mông, trước ngực thì cuồn cuộn sóng dậy, còn chưa kịp hoá trang, lộ ra khuôn mặt gò má cao cao, mái tóc dài vàng óng, như là một con búp bê.

Nhưng hiện giờ cô ta giống như là một thùng thuốc nổ, khi nhìn thấy Trần Nhã Ân thì ánh mắt sáng lên, cô ta la lớn lên một chút, sốt ruột đến nỗi nước miếng bay tứ tung: “Tôi muốn tìm anh Nguỵ, nhanh đi cứu Alisa. Tôi đã đi tìm thiệt nhiều người rồi nhưng bọn họ đều không chịu!”

Trần Nhã Ân liếc mắt đánh giá cô ta một cái, thấy cô ta hấp ta hấp tấp thì có chút mất kiên nhẫn: “Alisa?”

Đối phương vội vàng khoa chân múa tay, con mắt liếc tới liếc lui, cố gắng suy nghĩ cả nửa ngày mới nói ra được hai chữ cực kỳ sứt sẹo: “Vu, Y!”

Ban đầu Trần Nhã Ân khó hiểu, lại nghe cô ta nói hai lần thì chân mày Trần Nhã Ân khẽ nhúc nhích, liếc mắt nhìn khu văn phòng ở xa xa một cái, hỏi cô ta: “Đã xảy ra chuyện gì? Cô theo tôi vào văn phòng, chậm rãi nói lại cho tôi.” Nói xong liền giữ lấy cánh tay của cô ta.

Cô ta dùng sức giãy Trần Nhã Ân ra, gấp đến độ muốn giơ chân lên, thầm nghĩ đi tìm Nguỵ Tông Thao, vốn không nghĩ là lãng phí thêm thời gian nữa. Phía sau đột nhiên có một người đàn ông nói: “Làm sao vậy? Nơi này không thể tuỳ tiện đi lên!”

Cô ta ngoảnh mạnh đầu, chạy về phía người đó, ôm lấy cánh tay của đối phương, hô lên: “Cứu Vu, Y, cô ấy bị người ta bắt đi!”

Bộ ngực bất giác cọ vào cánh tay của đối phương, cô ta cũng không có phát hiện. Đối phương thẹn đỏ mặt, muốn rút cánh tay ra, cũng không có cẩn thận phân tích lời nói của cô ta. Trần Nhã Ân ở bên cạnh còn đang nói: “A Thành, mang cô ta đến văn phòng của tôi trước.”



Lỗ tai A Thành dần dần đỏ lên, chỉ cảm thấy người phụ nữ ở trước mặt này dựa vào càng ngày càng gần, qua hơn nửa ngày anh ta mới rốt cuộc nghe rõ: “Dư Y, nhanh đi cứu Dư Y, cô ấy là người phụ nữ của anh Nguỵ!”

A Thành cả kinh.

Nguỵ Tông Thao đang ở trong văn phòng làm việc, tay áo sơ mi cuộn lên, đang đứng ở trước cửa sổ xem tài liệu ở trong tay. A Thành xông vào cửa, Trần Nhã Ân ở đằng sau gấp gáp gọi tên của anh ta. Nguỵ Tông Thao nhíu mày, nhìn về phía cửa văn phòng.

A Thành nói: “Tổng giám đốc Nguỵ, Mã Đế Na nói cô Dư bị người ta bắt đi.” Dừng một chút anh ta lại giải thích: “Là cô ấy, Mã Đế Na, người bạn ở nước ngoài của cô Dư!”

Mã Đế Na gấp đến muốn khóc, giờ phút này nhìn thấy Nguỵ Tông Thao thì cô ta “Oà” khóc lên một tiếng, hô to: “Cô ấy ở lầu năm mươi tám, nhanh lên đi, đã hơn một tiếng rồi!”

Cặp mắt Nguỵ Tông Thao căng thẳng, lập tức ném đi tài liệu ở trong tay.

Mã Đế Na khóc đến không ra hơi, rốt cuộc đã tìm được cứu tinh, cô ta cảm thấy hai chân mình đều mềm nhũn.

Giữa trưa hôm nay cô ta đến đây, thay quần áo xong còn chưa kịp trang điểm. Thấy thời gian còn sớm, cô ta nhất thời nghịch ngợm, nghĩ là chuồn đi dạo một chút. Cô mặc trên người bộ quần áo này chạy lên vài tầng, ngoảnh lại thì thấy đã lên rất cao, thẳng đến tầng năm mươi tám. Bỗng nhiên chợt nghe thấy có người kêu cứu mạng, cô nhận ra giọng nói của Dư Y thì cảm thấy, vốn muốn xông lên trước nhưng thấy có một người đàn ông cũng đi vào cửa. Cô lập tức trấn tỉnh lại, không thể không đầu không đuôi mà vọt vào, nhất định phải đi tìm người cứu viện.

Mã Đế Na nhanh chóng tìm được nhân viên công tác, nghĩ là sẽ có thể dẫn người đến rất nhanh. Nhưng đối phương vừa nghe nói là tầng năm mươi tám, phòng của ông Smith thì lập tức nhăn mặt xua tay. Mã Đế Na khó hiểu, lại tiếp tục tìm mấy người nữa, thậm chí còn chạy tới sòng bài tìm đồng nghiệp, chạy tới quầy bar kêu người giúp đỡ. Nhưng mà mọi người vừa nghe nói là lầu năm mươi tám thì cũng không có vui lòng đáp ứng cô, thậm chí còn có một nhân viên ở quầy bar châm chọc khiêu khích: “Đưa rượu đưa tới lên giường, cô cũng đừng đi quấy rầy cô ta, phá hoại kế hoạch của cô ta, cô hãy nhìn xem!”

Mã Đế Na rốt cuộc sốt ruột, cũng không lo là mình cũng có thể cùng bị thiệt thòi hay không, xoay người liền chạy lên tầng năm mươi tám. Nhưng trước đó tiếng cô cãi nhau quá lớn, nhân viên bộ phận khách sạn lập tức chặn cô lại, lầu năm mới tám vốn cấm người tạp nham đi vào. Cô không còn có cơ hội đi vào nữa.

Mã Đế Na gấp đến nỗi như kiến bò trên chảo nóng, lúc này mới nhớ tới Nguỵ Tông Thao, kết quả là chạy tới lầu bốn, còn chưa có thấy cửa của khu văn phòng thì đã lập tức bị người ta chặn lại.

Mã Đế Na muốn khóc lên: “Đã hơn một tiếng đồng hồ…” Đã biết rằng trước hết cô nên tiến vào, cô rất ích kỷ, tại sao có thể không lo cho bạn bè mà chỉ lo cho bản thân mình.

Nguỵ Tông Thao không có lòng dạ nào mà nghe cô nói nhảm, liền xanh mặt chạy ra khỏi văn phòng.

Ở đầu này, Dư Y còn nằm ở trên giường, trong mê man cảm thấy có phần lạnh. Cô láng máng nhớ đã xảy ra chuyện gì, cũng không khẳng định được là mơ hay là thật. Cô cố gắng làm cho mình tỉnh lại, đấu tranh hồi lâu, giống như là thấy ánh sáng trắng xoá, mi mắt dần dần mở lên, bên cạnh có người nói: “Cô tỉnh rồi?”

Ánh mắt Dư Y trong phút chốc mơ hồ, một lát sau cô cảm thấy bả vai căng thẳng. Cô bị ai đó bế đứng lên, cô không có sức lực để vùng vẫy nữa, một ly nước được đưa đến bên môi: “Uống một ngụm nước trước đi.”

Dư Y theo bản năng né đầu sang một bên, ngón tay giật giật nắm lấy ra giường, cố gắng khôi phục lại sức lực. Sau một lúc lâu cô mới nhìn rõ được vị trí của mình ở trong phòng cùng với Lý Tinh Truyền đang ôm cô.

Dư Y nhíu mày, yếu ớt nói: “Buông ra!”

Lý Tinh Truyền cười nói: “Tôi nghĩ đến câu đầu tiên khi cô tỉnh lại nói hẳn là cảm ơn, uống một ngụm nước trước đi, tôi sẽ buông cô ra.”

Dư Y rốt cuộc nghĩ tới cô bị người đàn ông ngoại quốc kia ôm vào phòng, sau đó thì Lý Tinh Truyền xuất hiện. Lúc này cô mới phát hiện vạt áo trước ngực hơi lộ ra một chút, nút áo bị cởi ra vài cái, cô vội vàng che ngực lại, nói: “Cảm ơn!” Đẩy Lý Tinh Truyền ra, muốn xuống giường.

Lý Tinh Truyền kiên nhẫn nói: “Uống nước trước đi.”

Dư Y bị ly nước kề ở môi, chưa kịp phản ứng thì đã bị Lý Tinh Truyền đổ vào, nước tràn vào thấm lạnh cổ họng. Cô lập tức cảm thấy mình tỉnh táo lên một chút. Chờ cho cô uống xong thì mới phát hiện Lý Tinh Truyền còn ôm cô, nhìn cô cười: “Vốn đang muốn mời cô ăn cơm, xem ra lần này hẳn là cô phải mời tôi ăn cơm, cảm tạ ơn cứu mạng của tôi.”

Giờ khắc này Nguỵ Tông Thao đã sắp tới lầu năm mươi tám. Trần Nhã Ân vừa gọi điện thoại vừa khuyên nhủ Nguỵ Tông Thao: “Anh đừng làm việc kích động, ai mà biết người phụ nữ kia có nhìn lầm hay không, tôi đã kêu A Thành đi qua chỗ phòng theo dõi.”

Nguỵ Tông Thao nhìn thang máy chầm chậm đi lên, ước gì có thể đập vỡ cửa thang máy. Trần Nhã Ân nói tiếp: “Thật sự có thể là hiểu lầm, với biệt hiệu bên ngoài của ông Smith, cho dù có người kêu cứu mạng, cũng chỉ có thể là tình…” Một từ “thú” cuối cùng của cô ta còn chưa có nói xong, chỉ thấy cái nhìn giận dữ của Nguỵ Tông Thao truyền đến. Trong lòng Trần Nhã Ân run lên, ngón tay bất giác cứng đờ, cũng không dám nói thêm một lời nữa.

Cửa thang máy rốt cục mở ra, Nguỵ Tông Thao bước nhanh ra ngoài. Di động của Trần Nhã Ân vang lên, cô ta vội vội vàng vàng đi theo sau Nguỵ Tông Thao, tiếp điện thoại nghe xong vài câu thì cô ta lập tức hô lên: “A Tông, không phải Smith, ở trong phòng của Lý Tinh Truyền!”



Khi tiếng gõ cửa vang lên, Lý Tinh Truyên đỡ Dư Y đứng lên, nhíu mày nói: “Cô căn bản là đứng không vững, không bằng nằm xuống một lát nữa đi.”

Vừa rồi Dư Y cậy mạnh đứng lên, hai chân vừa chạm đất liền mềm nhũn ra. Giờ phút này toàn bộ trọng lượng đều đặt ở trên người Lý Tinh Truyền. Cô không muốn ở lâu trong này, thầm nghĩ lập tức đi tìm Nguỵ Tông Thao, cho nên không muốn đợi một chút nữa, nói: “Tôi đi vài bước là tốt lên.”

Lý Tinh Truyền bất đắc dĩ, đành phải ôm cô chậm rãi đi về phía cửa, rủ mắt nhìn thấy bên mặt của cô có chút đăm chiêu. Đúng lúc này tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Cửa được mở ra, người ở ngoài cửa yên lặng không lên tiếng liếc mắt đánh giá anh ta một cái. Lý Tinh Truyền cười nói: “Khách quý đến.”

Nguỵ Tông Thao lạnh lùng nhếch môi, bước nhanh vào bên trong, đi đến cửa phòng ngủ thì thấy Dư Y quần áo không chỉnh tề đang vịn vào vách tường, ánh mắt anh khẽ biến.

Dư Y nhìn thấy anh, trong nháy mắt chỉ cảm thấy toàn bộ thần kinh lập tức thả lỏng. Cô chưa bao giờ mừng rỡ như điên giống như giờ phút này, vô số những hờn tủi cùng trào ra một lúc. Cô buông bàn tay đang vịn vào vách tường, vội vàng chạy về phía anh: “Nguỵ Tông Thao!”

Cô mới vừa hô một tiếng liền nghe thấy một người đi vào từ bên ngoài phòng ngủ, cao gầy xinh đẹp, đúng là Trần Nhã Ân, đang gọi: “A Tông!”

Bước chân Dư Y dừng lại một chút, không đợi cô lấy lại sức một lần nữa thì trên lưng đã bị căng thẳng, cô bị người nào đó ôm lấy.

Nguỵ Tông Thao không nói một lời, đi nhanh về phía trước, bước qua bên cạnh Trần Nhã Ân, đi tới trước mặt Lý Tinh Truyền đang đứng ở ngoài cửa phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng thả Dư Y đang ôm ở trong lòng xuống, trong nháy mắt khi tất cả mọi người không có phản ứng, anh đã chém ra một quyền, đánh mạnh về phía mặt của Lý Tinh Truyền. Lý Tinh Truyền phải lùi lại ba bước, ngã xuống đất, khoé miệng đã bị chảy máu.

Dư Y khẽ gọi: “Anh làm gì vậy? Là anh ta đã cứu em!”

Nguỵ Tông Thao lại bồng Dư Y lên một lần nữa, mặt không chút thay đổi tự nhiên đi ra khỏi phòng.

Trên tầng sáu mươi giống như là một mê cung.

Công trình kiến trúc của Thế giới giải trí cực lớn. Mặt tường ở bên ngoài toà nhà được dùng một loại gỗ có chất liệu đặc biệt, khi ánh mặt trời chiếu xuống có thể phản xạ ra tia sáng chói mắt. Diện tích giống như cung điện, toà nhà cao chọc trời, thiết kế sử dụng theo lối hiện đại nhất, toàn bộ toà nhà như là hình ảnh thu nhỏ của Singapore. Tại một hoa viên tấc đất tấc vàng của thành phố, dĩ nhiên nó trở thành một công trình kiến trúc tiêu điểm, mà ở trên tầng sáu mươi có thể quan sát cả thành phố. Phòng ở đây rộng mênh mông, dường như rất nhiều gian phòng, mỗi một phiến gạch đều toả ra lạnh lẽo, có thể in bóng người, trống trãi đến nỗi có thể nghe được tiếng vang. Toàn bộ tầng lầu có thể dùng làm nơi mua sắm rộng lớn, nhưng chỉ dùng làm phòng riêng của Nguỵ Tông Thao. Hiện giờ nơi này có thêm hương vị của một người khác.

Dư Y được đặt lên một giường lớn màu xanh lam. Bên ngoài cửa kính tiếp đất là toàn bộ Singapore vào lúc hoàng hôn.

Giường nằm ở giữa, bốn phía trống trơn, cô giống như đang nằm ở trên mây, rung động ngất ngây.

Nguỵ Tông Thao ôm cô vào trong ngực, hôn lấy hai má cô, vẫn không nhúc nhích. Hai tay thu lại rất nhanh, qua hồi lâu anh lại thay đổi tư thế, đem Dư Y đối mặt với anh, vẫn ôm cô như cũ.

Dư Y buồn bực ở trong ngực anh, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Yên tâm, em không có lên giường với những người khác.”

Nguỵ Tông Thao chấn động, tay lại ôm chặt thêm vài phần, nhắm mắt hôn lên trán cô. Dư Y nhỏ giọng nói: “Anh đừng không nói một câu nào, em không sao.”

Nguỵ Tông Thao rốt cục khẽ cử động, khi nói giọng hơi khàn khàn: “Có chút sợ.” Một câu không đầu không đuôi như vậy, anh bỗng cười cười giống như là tự giễu, lại thấp giọng lặp lại: “Có chút sợ.” Ôm lấy Dư Y, lại không nói một lời nào nữa.

Nguỵ Tông Thao rất nhanh chóng khôi phục lại trạng thái: “Anh kêu A Thành nửa tiếng sau đem quần áo lên. Em đem sự việc nói cho anh biết từ đầu tới đuôi một lần.” Giọng điệu anh bình tĩnh, giống như vừa rồi là một ảo giác.

Người Dư Y vẫn chưa có nhiều sức lực, đầu có chút đau. Cô cố gắng nhớ lại, sau một lúc lâu mới nhíu mày nói: “Người kia gọi rượu…”

Cô nói rất chậm, vừa nói vừa tự hỏi, từng chút từng chút trình bày lại chuyện đã xảy ra, cho đến khi nói đến lúc tỉnh lại ở trong phòng của Lý Tinh Truyền, cô mới ngừng hồi tưởng, ngẩng đầu nhìn Nguỵ Tông Thao: “Em bị người ta gài bẫy. Trước đó em chỉ uống qua cà phê, Smith không có gọi rượu, người nhận điện thoại gọi rượu là Ngô Văn Ngọc.” Dừng một chút cô lại giải thích: “Ngô Văn Ngọc chính là người đưa rượu đến văn phòng của anh hai ngày trước.”

Nguỵ Tông Thao vuốt vuốt tóc cô, nước ở trong tay đã lạnh đi. Anh kêu Dư Y uống thêm một ngụm nữa, rồi chậm rãi nói: “Anh biết rồi, em ngủ một giấc trước đi.”

Dư Y thấy anh muốn rời đi, không khỏi nắm lấy cánh tay anh. Nguỵ Tông Thao trầm giọng nói: “Ngày mai trận đấu bắt đầu, đêm nay sẽ tổ chức tiệc rượu, trong phòng khách quý sẽ có một cuộc đánh bài.”

Giọng nói của Nguỵ Tông Thao lộ ra lạnh lẽo thấu xương: “Đã lâu rồi anh không có ngồi vào bàn đánh bài. Em có muốn xem anh đánh không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Canh Bạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook