Chương 13: Giết các ngươi, ta như tự cắt vào da thịt!
Cửu U Minh Tà
09/01/2014
Một trăm người, nói cho chính xác hơn thì chính là một trăm
thây ma, nhưng bất kể thế nào, dẫu cho bọn họ có biến thành cái dạng gì đi
chăng nữa thì về mặt thân xác, tất cả vẫn là bạn bè, người thân của Cao Phi ở
cái thế giới xa lạ này.
Theo như lời của Long Lang ngày đó thì Triệu Đà cùng con trai của ông ta là Trọng Thủy hiện giờ chỉ còn là hai nấm mồ mọc đầy cỏ dại… Như vậy tức là sự tồn tại của đồng chí Cao Phi ở thế giới này chính là một nghịch lý. Thử nghĩ xem? Một nhân vật đáng lý ra phải nằm với giun ở sâu dưới ba thước đất thế mà lại còn sống sờ sờ, điều này không phải là quá vô lý hay sao?
Nhưng sự thật là hắn còn sống, lại còn rất khỏe mạnh nữa là đằng khác!
Mà cũng vì còn sống như vậy nên hắn mới phải gánh chịu một sự giày vò khủng khiếp. Không phải là giày vò về thể xác, mà chính là tinh thần. Liệu có ai muốn ngủ một giấc, khi mở mắt ra thì thế giới bên ngoài đã trôi qua hơn một ngàn năm hay không? Khi ấy, mọi chuyện đã thay đổi. Thay đổi đến độ con người ta không thể nào điềm nhiên chấp nhận nó như một sự thật, một việc vốn-dĩ-là-như-thế được.
Khi ấy, tất cả bạn bè, tất cả những người thân của bạn họa may có là quái vật thì mới có thể còn sống để mà cùng ngồi uống trà, nói chuyện trời trăng với bạn.
Lúc đó, bạn sẽ làm gì?
Về phía Cao Phi, hắn có muốn sống nhưng phải chịu cảnh cô đơn, không người thân thiết giữa cái thế giới hoàn toàn xa lạ này hay không?
Vốn dĩ là một kẻ hết sức quý trọng tình cảm, khi bị Long Lang gạ gẫm rồi đưa đến nơi này kèm theo một câu “khuyến mãi”: “Tất cả những người thân quen của ngươi đều đã chết!”, Cao Phi thực sự chỉ muốn nện vào mặt con rồng ấy một trận.
Khốn kiếp, chết hết cả rồi thì còn cho ta sống lại làm cái khỉ gì?
Cũng chính vì vậy mà hắn lang thang trong rừng Tang Kha hơn một ngày trời, đầu óc trống rống giống như một vực sâu không thấy đáy, tất cả chỉ là một màu đen, không nghĩ ra được cái gì.
Cho đến hơn năm phút trước, Cao Phi rất vui mừng khi biết được mình không phải cô đơn. Trước mặt hắn chính là bạn bè đã rất rất lâu không gặp… Nhưng rồi hắn lại như chết đi một lần nữa, khi hắn nhận ra tất cả đều là những cái xác vô hồn.
Đau!
Mỗi một kiếm chém ra như tự cắt vào da thịt!
Mỗi một kiếm chém ra đều như một mũi kim đâm sâu vào trái tim hắn!
Ban đầu, Tây Vũ Lạc hầu chỉ thầm chấn động trước quyết định của Cao Phi. Cho tới khi từng thây ma một lần lượt gục ngã xuống, hắn mới bắt đầu cảm thấy kinh hãi. Một nỗi khiếp đảm mơ hồ không rõ nguyên do.
Kẻ trước mặt hắn đích thực là Cao Phi của hơn một ngàn năm trước, nhưng đã không còn là gã thiếu niên một ngàn năm trước nữa rồi!
Trong trí nhớ của Tây Vũ Lạc hầu, Cao Phi ngày ấy chỉ là một thằng nhóc con còn chưa dứt sữa, thừa nông nổi mà thiếu ổn trọng. Nhưng hiện tại, chỉ trong một cái chớp mắt, con nghé con đã hóa thành trâu… Hay nói đúng hơn, con mèo con yếu ớt xưa kia mặc cho Tây Vũ Thiện hắn chơi đùa nay đã bằng vào một loại phép thuật siêu nhiên nào đó mà lột xác biến thành hổ, chuẩn bị quay lại đùa chết hắn!
- Câm mồm!
Cao Phi gầm lên một tiếng, đoạn chém ra một kiếm cuối cùng.
Thây ma thứ một trăm rốt cuộc cũng gục xuống.
Nhưng thế công của Cao Phi vẫn còn chưa ngừng lại, hắn đột ngột xoay mình, nhằm thẳng hướng Tây Vũ Lạc hầu mà lao vọt tới.
Tây Vũ Thiện quá đỗi bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy bóng kiếm màu vàng kim chợt lóe lên một cái trước mặt. Lưỡi kiếm của Cao Phi nhanh tựa như chớp giật, cắt ngang qua yết hầu của hắn.
Kiếm nhanh đến mức không thể đón đỡ.
Một kiếm này, Tây Vũ Thiện cũng không tài nào né tránh được.
Tây Vũ Thiện trúng kiếm, nhưng lại cười rộ lên:
Bởi vì bản thể của Tây Vũ Thiện là do hơi nước tạo thành, nên lưỡi kiếm của Cao Phi giống như là chém vào không khí vậy, căn bản không gây ra một chút tổn hại nào cho hắn.
Lại thấy mười đầu ngón tay của Tây Vũ Thiện khẽ đan lại với nhau, tạo thành một cái thủ ấn hết sức kì quái. Trong vòng bán kính một trượng quanh người Tây Vũ Thiện, không khí xung quanh dường như cũng bị thủ ấn này tác động đến, đột nhiên xoáy tròn không ngừng với một tốc độ nhanh đến khó tả, tạo thành những lưỡi đao gió vô cùng bén nhọn, phóng thẳng về phía Cao Phi.
Cao Phi tấn công thất bại thì liền cảm thấy không ổn, hắn vừa lùi về phía sau chừng năm bước thì đã nghe thấy một loạt những tiếng rít xé gió vang lên… Ngày trước, Cao Phi chết vì bị Thần Nỏ bắn trúng, nói chính xác hơn là chết vì bị tên bắn, lại còn bị hơn một trăm mũi tên xuyên thây. Chính vì thế, hắn không còn cảm thấy xa lạ đối với những thứ ám tiễn giết người tốc độ cao đáng kinh tởm này nữa, còn đặc biệt căm thù nó.
Tình thế khẩn cấp, dùng kiếm đón đỡ những lưỡi đao gió này là bất khả thi, chỉ còn mỗi một cách đó là tránh né mà thôi. Giờ phút này, Cao Phi cũng không thèm để ý tới hình tượng “vị Lạc tướng bất khuất” gì gì nữa, chỉ biết vội vàng bò lăn trên nền đá với một tư thế rất khó coi.
Hơn mười lưỡi đao gió lao đi vun vút, khẽ sượt qua người Cao Phi rồi cắm thẳng xuống nền đá tạo thành những rãnh dài sâu hoắm.
Mặc dù phản xạ khá nhanh nhưng Cao Phi cũng không khỏi bị thương nhẹ. Gương mặt vốn đã khá lạnh lùng nay bị cắt một đường dọc từ trên trán qua mắt xuống dưới má, máu tươi từ vết thương túa ra, chảy ròng ròng càng khiến cho hắn thêm phần hung tợn.
Không để cho Cao Phi kịp thả lỏng, Tây Vũ Thiện lại tiếp tục xuất chiêu.
Vẫn là những lưỡi đao gió bay tới hỏi thăm sức khỏe Cao Phi, thế nhưng lần này quỹ đạo bay của chúng đã hoàn toàn thay đổi, không phải theo đường thẳng như lần trước mà chia ra tập kích hắn từ đủ hướng.
- Khốn kiếp!
Cao Phi nghiến răng, đưa tay quệt vệt máu trên mắt, rồi vung kiếm lao lên.
- Hỏa Diệm Thiên La Kiếm!!!
Không tài nào đoán được hướng bay của đao gió, tình thế này vạn phần hung hiểm, không thể có một chút sơ sót nào, nếu không thì cái mạng nhỏ này chỉ còn nước phó thác cho con rồng kia một lần nữa thôi. Cao Phi không còn sự lựa chọn, buộc phải sử dụng tới chiêu thức mà hắn tự cho là mạnh nhất của mình!
Ánh kiếm màu đồng kim bỗng nhiên xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tạo thành một cái lưới kiếm bao bọc quanh người Cao Phi.
Chỉ trong vòng mấy giây, Cao Phi hắn thế mà đã xuất ra được đến hơn hai trăm kiếm! Tốc độ xuất kiếm nhanh như vậy có lẽ trên thế gian này ít ai có thể vượt qua được.
Choang! Choang! Choang! Choang x7!
Một loạt những tiếng kim khí va chạm kịch liệt vang lên giữa không trung. Nơi Long Lang kiếm và đao gió tiếp xúc với nhau nở rộ ra từng đám hoa lửa vàng rực!
Cao Phi lùi về sau ba bước, nhìn chằm chằm về phía Tây Vũ Thiện, chỉ hận không thể lao lên cắn một phát chết tươi cái tên âm hồn bất tán này.
Về phía Tây Vũ Thiện, lại thấy sau khi xuất ra hai chiêu vừa rồi thì thân thể được tạo bởi hơi nước màu trắng đục của hắn bỗng mờ nhạt đi rất nhiều, dường như sẽ tan biến ngay tức thì vậy. Hắn khẽ gằn:
Tây Vũ Thiện nói chưa hết câu thì đã xoay mình, bay nhanh về phía cái ngai bằng vàng ròng ở phía sau.
Vì sao hắn ta lại vội vã bỏ trốn đến như vậy?
Cao Phi vừa tự hỏi, vừa chuyển thanh đoản kiếm sang tay trái. Mới vừa rồi xuất kiếm nhanh như vậy đã khiến cánh tay phải của hắn tê liệt, không sao nhấc lên nổi.
- Chạy đi đâu?
Cao Phi thét lớn, đoạn búng mình, bay lên giữa không trung. Long Lang kiếm trong tay hắn đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng kim rực rỡ, như một ngôi sao băng nhắm tới lưng Tây Vũ Thiện mà phóng đến.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên. Long Lang kiếm bay tới phá tan cái ngai vàng, thế nhưng dường như Tây Vũ Thiện đã bốc hơi bay đi mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Cao Phi thoát lực, ngồi bệt xuống nền đá.
Vừa nãy, trước khi phóng Long Lang kiếm đi thì đột nhiên có một luồng sức mạnh không biết từ đâu đến, chạy qua thân thể rồi dồn hết vào thanh kiếm trong tay hắn. Mặc dù không biết sức mạnh đó là gì, nhưng nghe tiếng kêu thảm thiết của Tây Vũ Thiện cũng đủ biết trái đắng mà hắn ta gặm phải như thế nào rồi.
Tuy nhiên uy lực càng mạnh thì cái giá phải trả cũng càng lớn.
Cũng giống như chiêu Hỏa Diệm Thiên La Kiếm vậy, xuất ra một lúc hơn hai trăm kiếm, nhưng cũng khiến cho cánh tay hắn tê liệt hơn một canh giờ rồi mới có thể hoạt động lại bình thường.
Chỉ phóng ra một kiếm mà toàn thân Cao Phi gần như mất hết sức lực. Mệt mỏi về cả linh hồn lẫn thể xác.
Theo như lời của Long Lang ngày đó thì Triệu Đà cùng con trai của ông ta là Trọng Thủy hiện giờ chỉ còn là hai nấm mồ mọc đầy cỏ dại… Như vậy tức là sự tồn tại của đồng chí Cao Phi ở thế giới này chính là một nghịch lý. Thử nghĩ xem? Một nhân vật đáng lý ra phải nằm với giun ở sâu dưới ba thước đất thế mà lại còn sống sờ sờ, điều này không phải là quá vô lý hay sao?
Nhưng sự thật là hắn còn sống, lại còn rất khỏe mạnh nữa là đằng khác!
Mà cũng vì còn sống như vậy nên hắn mới phải gánh chịu một sự giày vò khủng khiếp. Không phải là giày vò về thể xác, mà chính là tinh thần. Liệu có ai muốn ngủ một giấc, khi mở mắt ra thì thế giới bên ngoài đã trôi qua hơn một ngàn năm hay không? Khi ấy, mọi chuyện đã thay đổi. Thay đổi đến độ con người ta không thể nào điềm nhiên chấp nhận nó như một sự thật, một việc vốn-dĩ-là-như-thế được.
Khi ấy, tất cả bạn bè, tất cả những người thân của bạn họa may có là quái vật thì mới có thể còn sống để mà cùng ngồi uống trà, nói chuyện trời trăng với bạn.
Lúc đó, bạn sẽ làm gì?
Về phía Cao Phi, hắn có muốn sống nhưng phải chịu cảnh cô đơn, không người thân thiết giữa cái thế giới hoàn toàn xa lạ này hay không?
Vốn dĩ là một kẻ hết sức quý trọng tình cảm, khi bị Long Lang gạ gẫm rồi đưa đến nơi này kèm theo một câu “khuyến mãi”: “Tất cả những người thân quen của ngươi đều đã chết!”, Cao Phi thực sự chỉ muốn nện vào mặt con rồng ấy một trận.
Khốn kiếp, chết hết cả rồi thì còn cho ta sống lại làm cái khỉ gì?
Cũng chính vì vậy mà hắn lang thang trong rừng Tang Kha hơn một ngày trời, đầu óc trống rống giống như một vực sâu không thấy đáy, tất cả chỉ là một màu đen, không nghĩ ra được cái gì.
Cho đến hơn năm phút trước, Cao Phi rất vui mừng khi biết được mình không phải cô đơn. Trước mặt hắn chính là bạn bè đã rất rất lâu không gặp… Nhưng rồi hắn lại như chết đi một lần nữa, khi hắn nhận ra tất cả đều là những cái xác vô hồn.
Đau!
Mỗi một kiếm chém ra như tự cắt vào da thịt!
Mỗi một kiếm chém ra đều như một mũi kim đâm sâu vào trái tim hắn!
Ban đầu, Tây Vũ Lạc hầu chỉ thầm chấn động trước quyết định của Cao Phi. Cho tới khi từng thây ma một lần lượt gục ngã xuống, hắn mới bắt đầu cảm thấy kinh hãi. Một nỗi khiếp đảm mơ hồ không rõ nguyên do.
Kẻ trước mặt hắn đích thực là Cao Phi của hơn một ngàn năm trước, nhưng đã không còn là gã thiếu niên một ngàn năm trước nữa rồi!
Trong trí nhớ của Tây Vũ Lạc hầu, Cao Phi ngày ấy chỉ là một thằng nhóc con còn chưa dứt sữa, thừa nông nổi mà thiếu ổn trọng. Nhưng hiện tại, chỉ trong một cái chớp mắt, con nghé con đã hóa thành trâu… Hay nói đúng hơn, con mèo con yếu ớt xưa kia mặc cho Tây Vũ Thiện hắn chơi đùa nay đã bằng vào một loại phép thuật siêu nhiên nào đó mà lột xác biến thành hổ, chuẩn bị quay lại đùa chết hắn!
- Câm mồm!
Cao Phi gầm lên một tiếng, đoạn chém ra một kiếm cuối cùng.
Thây ma thứ một trăm rốt cuộc cũng gục xuống.
Nhưng thế công của Cao Phi vẫn còn chưa ngừng lại, hắn đột ngột xoay mình, nhằm thẳng hướng Tây Vũ Lạc hầu mà lao vọt tới.
Tây Vũ Thiện quá đỗi bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy bóng kiếm màu vàng kim chợt lóe lên một cái trước mặt. Lưỡi kiếm của Cao Phi nhanh tựa như chớp giật, cắt ngang qua yết hầu của hắn.
Kiếm nhanh đến mức không thể đón đỡ.
Một kiếm này, Tây Vũ Thiện cũng không tài nào né tránh được.
Tây Vũ Thiện trúng kiếm, nhưng lại cười rộ lên:
Bởi vì bản thể của Tây Vũ Thiện là do hơi nước tạo thành, nên lưỡi kiếm của Cao Phi giống như là chém vào không khí vậy, căn bản không gây ra một chút tổn hại nào cho hắn.
Lại thấy mười đầu ngón tay của Tây Vũ Thiện khẽ đan lại với nhau, tạo thành một cái thủ ấn hết sức kì quái. Trong vòng bán kính một trượng quanh người Tây Vũ Thiện, không khí xung quanh dường như cũng bị thủ ấn này tác động đến, đột nhiên xoáy tròn không ngừng với một tốc độ nhanh đến khó tả, tạo thành những lưỡi đao gió vô cùng bén nhọn, phóng thẳng về phía Cao Phi.
Cao Phi tấn công thất bại thì liền cảm thấy không ổn, hắn vừa lùi về phía sau chừng năm bước thì đã nghe thấy một loạt những tiếng rít xé gió vang lên… Ngày trước, Cao Phi chết vì bị Thần Nỏ bắn trúng, nói chính xác hơn là chết vì bị tên bắn, lại còn bị hơn một trăm mũi tên xuyên thây. Chính vì thế, hắn không còn cảm thấy xa lạ đối với những thứ ám tiễn giết người tốc độ cao đáng kinh tởm này nữa, còn đặc biệt căm thù nó.
Tình thế khẩn cấp, dùng kiếm đón đỡ những lưỡi đao gió này là bất khả thi, chỉ còn mỗi một cách đó là tránh né mà thôi. Giờ phút này, Cao Phi cũng không thèm để ý tới hình tượng “vị Lạc tướng bất khuất” gì gì nữa, chỉ biết vội vàng bò lăn trên nền đá với một tư thế rất khó coi.
Hơn mười lưỡi đao gió lao đi vun vút, khẽ sượt qua người Cao Phi rồi cắm thẳng xuống nền đá tạo thành những rãnh dài sâu hoắm.
Mặc dù phản xạ khá nhanh nhưng Cao Phi cũng không khỏi bị thương nhẹ. Gương mặt vốn đã khá lạnh lùng nay bị cắt một đường dọc từ trên trán qua mắt xuống dưới má, máu tươi từ vết thương túa ra, chảy ròng ròng càng khiến cho hắn thêm phần hung tợn.
Không để cho Cao Phi kịp thả lỏng, Tây Vũ Thiện lại tiếp tục xuất chiêu.
Vẫn là những lưỡi đao gió bay tới hỏi thăm sức khỏe Cao Phi, thế nhưng lần này quỹ đạo bay của chúng đã hoàn toàn thay đổi, không phải theo đường thẳng như lần trước mà chia ra tập kích hắn từ đủ hướng.
- Khốn kiếp!
Cao Phi nghiến răng, đưa tay quệt vệt máu trên mắt, rồi vung kiếm lao lên.
- Hỏa Diệm Thiên La Kiếm!!!
Không tài nào đoán được hướng bay của đao gió, tình thế này vạn phần hung hiểm, không thể có một chút sơ sót nào, nếu không thì cái mạng nhỏ này chỉ còn nước phó thác cho con rồng kia một lần nữa thôi. Cao Phi không còn sự lựa chọn, buộc phải sử dụng tới chiêu thức mà hắn tự cho là mạnh nhất của mình!
Ánh kiếm màu đồng kim bỗng nhiên xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tạo thành một cái lưới kiếm bao bọc quanh người Cao Phi.
Chỉ trong vòng mấy giây, Cao Phi hắn thế mà đã xuất ra được đến hơn hai trăm kiếm! Tốc độ xuất kiếm nhanh như vậy có lẽ trên thế gian này ít ai có thể vượt qua được.
Choang! Choang! Choang! Choang x7!
Một loạt những tiếng kim khí va chạm kịch liệt vang lên giữa không trung. Nơi Long Lang kiếm và đao gió tiếp xúc với nhau nở rộ ra từng đám hoa lửa vàng rực!
Cao Phi lùi về sau ba bước, nhìn chằm chằm về phía Tây Vũ Thiện, chỉ hận không thể lao lên cắn một phát chết tươi cái tên âm hồn bất tán này.
Về phía Tây Vũ Thiện, lại thấy sau khi xuất ra hai chiêu vừa rồi thì thân thể được tạo bởi hơi nước màu trắng đục của hắn bỗng mờ nhạt đi rất nhiều, dường như sẽ tan biến ngay tức thì vậy. Hắn khẽ gằn:
Tây Vũ Thiện nói chưa hết câu thì đã xoay mình, bay nhanh về phía cái ngai bằng vàng ròng ở phía sau.
Vì sao hắn ta lại vội vã bỏ trốn đến như vậy?
Cao Phi vừa tự hỏi, vừa chuyển thanh đoản kiếm sang tay trái. Mới vừa rồi xuất kiếm nhanh như vậy đã khiến cánh tay phải của hắn tê liệt, không sao nhấc lên nổi.
- Chạy đi đâu?
Cao Phi thét lớn, đoạn búng mình, bay lên giữa không trung. Long Lang kiếm trong tay hắn đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng kim rực rỡ, như một ngôi sao băng nhắm tới lưng Tây Vũ Thiện mà phóng đến.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên. Long Lang kiếm bay tới phá tan cái ngai vàng, thế nhưng dường như Tây Vũ Thiện đã bốc hơi bay đi mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Cao Phi thoát lực, ngồi bệt xuống nền đá.
Vừa nãy, trước khi phóng Long Lang kiếm đi thì đột nhiên có một luồng sức mạnh không biết từ đâu đến, chạy qua thân thể rồi dồn hết vào thanh kiếm trong tay hắn. Mặc dù không biết sức mạnh đó là gì, nhưng nghe tiếng kêu thảm thiết của Tây Vũ Thiện cũng đủ biết trái đắng mà hắn ta gặm phải như thế nào rồi.
Tuy nhiên uy lực càng mạnh thì cái giá phải trả cũng càng lớn.
Cũng giống như chiêu Hỏa Diệm Thiên La Kiếm vậy, xuất ra một lúc hơn hai trăm kiếm, nhưng cũng khiến cho cánh tay hắn tê liệt hơn một canh giờ rồi mới có thể hoạt động lại bình thường.
Chỉ phóng ra một kiếm mà toàn thân Cao Phi gần như mất hết sức lực. Mệt mỏi về cả linh hồn lẫn thể xác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.