Chương 18: Khu rừng dưới lòng đất
Cửu U Minh Tà
09/01/2014
Cao Phi vội ngó về phía sau, chỉ thấy động máu sau lưng hắn
gần như đã bị đám khí độc màu đen bao phủ, cũng không biết con cáo trắng Bạch
Vũ bây giờ đã ra sao, có lẽ kết quả của nó rất bi thảm….
Thời khắc này Cao Phi cũng không còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều nữa, ngay cả mạng mình cũng còn không biết có giữ được hay không đây. Lại sợ Lương Như Quỳnh vì quá lo lắng cho con Bạch Vũ mà dại dột chạy trở về, nào ngờ, hắn vừa quay sang, định kéo tay nàng ta chạy tiếp thì đã chẳng còn thấy người đâu. Hóa ra, Lương Như Quỳnh đã nhanh chân chạy về hướng đó mất rồi!
Mợ nó! Có chết thì chết một chùm luôn vậy! Cao Phi thầm chửi lớn, đoạn vội chạy theo bóng đen đang lao vù vù về phía đám khói độc. Hiển nhiên là tốc độ của Cao Lạc tướng không hề chậm, nhưng so với sát thủ Lương Như Quỳnh thì chẳng thấm thía vào đâu.
Thế nhưng, không đợi cho Lương Như Quỳnh kịp chạy vào trong làn khói độc đen sì sì và bốc mùi hôi tanh ấy, hai điểm sáng màu xanh dương bỗng từ bên trong lao vút ra bên ngoài, đáp thẳng vào ngực khiến nàng ta giật nảy, bật ngược về phía sau.
Cao Phi đang trên đà lao tới cũng không kìm được mà dừng ngay lại, há hốc mồm nhìn vào con cáo trắng đang rên ư ử, bốn chân quặp thật chặt vào ngực Như Quỳnh… Con Bạch Vũ này liên tục hắt xì như hít phải bột tiêu, lại không ngừng lúc lắc đầu, ngoe nguẩy đuôi ra dáng vui mừng lắm vậy.
Lương Như Quỳnh bị ngã xuống nền đá sau cú va chạm mạnh mà cáo trắng Bạch Vũ gây ra, trong khi đó, đám khói đen vẫn bốc lên mù mịt và chỉ cách chỗ Như Quỳnh và Bạch Vũ có một khoảng ngắn nữa thôi!
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc ngắn ngủi, Cao Lạc tướng dù bị bất ngờ nhưng vẫn còn khá bình tĩnh, vội lao tới ôm cả người lẫn thú rồi nhấc bổng cả hai lên. Sau đó cũng không hiểu sức lực từ đâu ra khiến cho hắn có thể vừa ôm một người một thú trên tay, vừa chạy với tốc độ điên cuồng về phía khe đá mà bọn Triệu Đan Nguyên trở ra lúc sáng!
May mắn cho cả bọn là không khí trong lành từ bên ngoài lùa vào trong động theo khe đá này khiến cho đám khói độc không thể nào lan tới gần đây được, mà cũng nhờ vậy, dây thần kinh căng thẳng của Cao Phi mới dám buông lỏng ra một chút. Thấy đã tới được nơi an toàn, hắn nhẹ nhàng đặt Lương Như Quỳnh và cáo trắng Bạch Vũ xuống, đoạn dựa lưng vào vách đá mà thở dốc.
Thiệt là con mợ nó khổ, nếu như có một đàn quái vật từ dưới hầm chui lên thì hắn còn biết đường mà né được, ai mà ngờ cửa hầm vừa mở thì một đám khói độc đã phun ra, hên là còn có Lương Như Quỳnh nhắc nhở, chứ nếu như chỉ một mình hắn mở cái hầm này thì dù có trăm cái mạng nữa cũng chết không đủ!
- Mày đó, nhỏ như vậy mà mạnh ghê hồn! Hi hi! Cũng may là có anh Cao Phi, không thì tao tiêu đời rồi!
Lương Như Quỳnh vuốt ve bộ lông trắng mượt của Bạch Vũ, cười nói với nó. Không biết con cáo trắng này có nghe, có hiểu được gì hay không, chỉ thấy nó nhắm tịt hai mắt, rên hừ hừ, nằm cuộn tròn trong lòng nàng ta hệt như một chú mèo con vậy.
Cao Phi nhìn Bạch Vũ chăm chăm, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc, đến tột cùng thì con quái vật biến thái này là giống gì? Rốt cuộc có phải là cáo hay không nhỉ? Ở bên trong làn khói độc lâu như vậy mà nó không hề hấn gì cả, hình như chỉ hắt xì vài ba cái rồi thôi… Quả nhiên là biến thái!
…Lúc này, đám khói độc dưới hầm đã bốc lên hết, đồng thời dần bị không khí trong lành từ khe đá thổi ra hòa tan, có điều cũng phải đợi đến tận trưa thì chúng mới chịu tan biến hoàn toàn.
Cao Phi ngập ngừng đứng tại khe đá, không biết có nên tiến vào trong động tiếp hay không? Mặc dù khói đen đã tan hết, nhưng ai mà biết chất độc trong không khí đã tiêu tán hết hay chưa?
Thấy vậy, Lương Như Quỳnh đắn đo một hồi rồi lấy ra từ trong ba lô một cái lọ màu xanh lục. Trên lọ có dán nhãn: “Thuốc giải bách độc – Tác phẩm đầu tay của sư phụ”…. Nụ cười nhăn nhó hiện rõ trên khuôn mặt Như Quỳnh khi đọc lại mấy chữ này. Đối với vị sư phụ có tính tình lập dị của mình, Lương Như Quỳnh lúc nào cũng cảm thấy vừa kính phục vừa lo sợ.
Kính phục thì không cần phải nói, còn lo sợ… là vì thuốc do vị sư phụ này chế ra thì trong mười lọ chắc chắn chỉ có một lọ có công hiệu cực kì kinh người, chín lọ còn lại là hên xui… Hên thì tốt hơn bình thường một chút, còn xui thì… đành phó mặc số phận trong tay ông trời vậy, uống vào rồi cũng không biết sẽ ra sao, phải thử mới biết được!
Suy đi nghĩ lại, do dự mãi, cuối cùng Lương Như Quỳnh mới hạ quyết tâm, dứt khoát đưa một viên cho Cao Phi, còn một viên tự mình sử dụng. Mà Cao Phi nhận được “thuốc giải độc”, lại nghe Lương Như Quỳnh giải thích về nó thì cũng không hề suy nghĩ nhiều, cứ như vậy mà nuốt xuống. Trước sau gì thì Cao Phi hắn cũng phải bước vào xem thử, mặc kệ viên thuốc này có hiệu quả ra sao, chí ít thì nó cũng giúp tăng thêm một phần bảo đảm.
Hai người thận trọng bước từng bước một vào sâu bên trong động máu. Ban đầu Cao Phi còn hơi dè dặt vì sợ rằng khí độc trong hang vẫn chưa tiêu tán hết, nhưng khá lâu sau vẫn không cảm thấy trong người có gì khác lạ, hắn mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, bước đi cũng nhanh hơn rất nhiều.
Chẳng mấy chốc đã quay lại chỗ cửa hầm khi nãy, Cao Phi cẩn thận quan sát một lúc rồi men theo những bậc thang bên dưới mà đi xuống.
Hai bên vách, thậm chí nóc của đường hầm này đều được khắc họa hàng nghìn, hàng vạn những phù điêu với hình thù kì dị, có cái giống thú, có cái lại giống người, cái thì nửa người nửa thú, cả Cao Phi lẫn Lương Như Quỳnh mới thấy liền giật mình sửng sốt, tuy nhiên quan sát một hồi lâu cũng đành chịu, không nhận ra bất cứ một loài nào trong số đó cả, cũng chẳng biết chúng là cái giống gì!
Những bậc thang sâu hun hút, tính ra cũng đã xuyên xuống lòng đất phải hơn mấy chục trượng rồi mà vẫn chưa thấy điểm cuối ở đâu. Tiếp tục cẩn thận bước xuống hơn trăm cái bậc thang nữa, cuối cùng, một mảng ánh sáng màu xanh biếc chợt hiện ra trước mặt Cao Phi và Lương Như Quỳnh…
Nơi nơi ngập tràn một màu xanh của cỏ cây. Ngoại trừ các loại dương xỉ và rong rêu, phủ khắp mặt đất là một loài cây hình nấm không rõ tên họ, thân cây không cao lớn, nhưng lại có sức sống mãnh liệt, cây mọc san sát, lại thêm các tán lá rộng, xòe ra như những cánh tay đan xen vào nhau. Lại không hiểu vì sao chúng có thể tồn tại được bên dưới lòng đất quanh năm không thấy nổi một tia ánh sáng mặt trời như vậy?
Cao Phi ngó quanh, lại thấy động đá thiên nhiên này cũng y hệt như động máu cùng với hang ngầm trước kia, đều được kiến tạo bởi thứ đá bảy màu không rõ tên gọi là gì. Thực không biết hệ thống hang động dưới lòng đất này trải dài đến tận đâu, chỉ thấy đi lòng vòng, quanh co cả nửa ngày mà vẫn còn chưa thoát ra được.
Càng khiến người ta cảm thấy khó hiểu hơn, theo như Cao Phi biết thì cái thứ đá bảy màu kia chỉ có mỗi công dụng là phát ra những tia sáng sặc sỡ thôi, thế mà nay dường như lại có tác động rất lớn tới sự sống của khu rừng dưới lòng đất này vậy. Mỗi một lần ánh sáng màu xanh trong bảy màu lóe lên, tất cả cây cối trong rừng phảng phất như được nữ thần sinh mệnh thổi vào một hơi nhựa sống, tán lá khẽ đung đưa, sắc xanh của lá chợt trở nên trong suốt, biếc xanh như ngọc!
Dưới ánh sáng bảy màu lung linh huyền ảo, hơi thở dịu dàng như có như không của cả một cánh rừng xanh biếc khiến khung cảnh nơi đây xinh đẹp tựa như cảnh tiên chốn phàm trần. Nhất thời, cả Cao Lạc tướng lẫn Lương Như Quỳnh đắm chìm vào trong mộng cảnh, không tài nào dứt ra được.
Thời khắc này Cao Phi cũng không còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều nữa, ngay cả mạng mình cũng còn không biết có giữ được hay không đây. Lại sợ Lương Như Quỳnh vì quá lo lắng cho con Bạch Vũ mà dại dột chạy trở về, nào ngờ, hắn vừa quay sang, định kéo tay nàng ta chạy tiếp thì đã chẳng còn thấy người đâu. Hóa ra, Lương Như Quỳnh đã nhanh chân chạy về hướng đó mất rồi!
Mợ nó! Có chết thì chết một chùm luôn vậy! Cao Phi thầm chửi lớn, đoạn vội chạy theo bóng đen đang lao vù vù về phía đám khói độc. Hiển nhiên là tốc độ của Cao Lạc tướng không hề chậm, nhưng so với sát thủ Lương Như Quỳnh thì chẳng thấm thía vào đâu.
Thế nhưng, không đợi cho Lương Như Quỳnh kịp chạy vào trong làn khói độc đen sì sì và bốc mùi hôi tanh ấy, hai điểm sáng màu xanh dương bỗng từ bên trong lao vút ra bên ngoài, đáp thẳng vào ngực khiến nàng ta giật nảy, bật ngược về phía sau.
Cao Phi đang trên đà lao tới cũng không kìm được mà dừng ngay lại, há hốc mồm nhìn vào con cáo trắng đang rên ư ử, bốn chân quặp thật chặt vào ngực Như Quỳnh… Con Bạch Vũ này liên tục hắt xì như hít phải bột tiêu, lại không ngừng lúc lắc đầu, ngoe nguẩy đuôi ra dáng vui mừng lắm vậy.
Lương Như Quỳnh bị ngã xuống nền đá sau cú va chạm mạnh mà cáo trắng Bạch Vũ gây ra, trong khi đó, đám khói đen vẫn bốc lên mù mịt và chỉ cách chỗ Như Quỳnh và Bạch Vũ có một khoảng ngắn nữa thôi!
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc ngắn ngủi, Cao Lạc tướng dù bị bất ngờ nhưng vẫn còn khá bình tĩnh, vội lao tới ôm cả người lẫn thú rồi nhấc bổng cả hai lên. Sau đó cũng không hiểu sức lực từ đâu ra khiến cho hắn có thể vừa ôm một người một thú trên tay, vừa chạy với tốc độ điên cuồng về phía khe đá mà bọn Triệu Đan Nguyên trở ra lúc sáng!
May mắn cho cả bọn là không khí trong lành từ bên ngoài lùa vào trong động theo khe đá này khiến cho đám khói độc không thể nào lan tới gần đây được, mà cũng nhờ vậy, dây thần kinh căng thẳng của Cao Phi mới dám buông lỏng ra một chút. Thấy đã tới được nơi an toàn, hắn nhẹ nhàng đặt Lương Như Quỳnh và cáo trắng Bạch Vũ xuống, đoạn dựa lưng vào vách đá mà thở dốc.
Thiệt là con mợ nó khổ, nếu như có một đàn quái vật từ dưới hầm chui lên thì hắn còn biết đường mà né được, ai mà ngờ cửa hầm vừa mở thì một đám khói độc đã phun ra, hên là còn có Lương Như Quỳnh nhắc nhở, chứ nếu như chỉ một mình hắn mở cái hầm này thì dù có trăm cái mạng nữa cũng chết không đủ!
- Mày đó, nhỏ như vậy mà mạnh ghê hồn! Hi hi! Cũng may là có anh Cao Phi, không thì tao tiêu đời rồi!
Lương Như Quỳnh vuốt ve bộ lông trắng mượt của Bạch Vũ, cười nói với nó. Không biết con cáo trắng này có nghe, có hiểu được gì hay không, chỉ thấy nó nhắm tịt hai mắt, rên hừ hừ, nằm cuộn tròn trong lòng nàng ta hệt như một chú mèo con vậy.
Cao Phi nhìn Bạch Vũ chăm chăm, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc, đến tột cùng thì con quái vật biến thái này là giống gì? Rốt cuộc có phải là cáo hay không nhỉ? Ở bên trong làn khói độc lâu như vậy mà nó không hề hấn gì cả, hình như chỉ hắt xì vài ba cái rồi thôi… Quả nhiên là biến thái!
…Lúc này, đám khói độc dưới hầm đã bốc lên hết, đồng thời dần bị không khí trong lành từ khe đá thổi ra hòa tan, có điều cũng phải đợi đến tận trưa thì chúng mới chịu tan biến hoàn toàn.
Cao Phi ngập ngừng đứng tại khe đá, không biết có nên tiến vào trong động tiếp hay không? Mặc dù khói đen đã tan hết, nhưng ai mà biết chất độc trong không khí đã tiêu tán hết hay chưa?
Thấy vậy, Lương Như Quỳnh đắn đo một hồi rồi lấy ra từ trong ba lô một cái lọ màu xanh lục. Trên lọ có dán nhãn: “Thuốc giải bách độc – Tác phẩm đầu tay của sư phụ”…. Nụ cười nhăn nhó hiện rõ trên khuôn mặt Như Quỳnh khi đọc lại mấy chữ này. Đối với vị sư phụ có tính tình lập dị của mình, Lương Như Quỳnh lúc nào cũng cảm thấy vừa kính phục vừa lo sợ.
Kính phục thì không cần phải nói, còn lo sợ… là vì thuốc do vị sư phụ này chế ra thì trong mười lọ chắc chắn chỉ có một lọ có công hiệu cực kì kinh người, chín lọ còn lại là hên xui… Hên thì tốt hơn bình thường một chút, còn xui thì… đành phó mặc số phận trong tay ông trời vậy, uống vào rồi cũng không biết sẽ ra sao, phải thử mới biết được!
Suy đi nghĩ lại, do dự mãi, cuối cùng Lương Như Quỳnh mới hạ quyết tâm, dứt khoát đưa một viên cho Cao Phi, còn một viên tự mình sử dụng. Mà Cao Phi nhận được “thuốc giải độc”, lại nghe Lương Như Quỳnh giải thích về nó thì cũng không hề suy nghĩ nhiều, cứ như vậy mà nuốt xuống. Trước sau gì thì Cao Phi hắn cũng phải bước vào xem thử, mặc kệ viên thuốc này có hiệu quả ra sao, chí ít thì nó cũng giúp tăng thêm một phần bảo đảm.
Hai người thận trọng bước từng bước một vào sâu bên trong động máu. Ban đầu Cao Phi còn hơi dè dặt vì sợ rằng khí độc trong hang vẫn chưa tiêu tán hết, nhưng khá lâu sau vẫn không cảm thấy trong người có gì khác lạ, hắn mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, bước đi cũng nhanh hơn rất nhiều.
Chẳng mấy chốc đã quay lại chỗ cửa hầm khi nãy, Cao Phi cẩn thận quan sát một lúc rồi men theo những bậc thang bên dưới mà đi xuống.
Hai bên vách, thậm chí nóc của đường hầm này đều được khắc họa hàng nghìn, hàng vạn những phù điêu với hình thù kì dị, có cái giống thú, có cái lại giống người, cái thì nửa người nửa thú, cả Cao Phi lẫn Lương Như Quỳnh mới thấy liền giật mình sửng sốt, tuy nhiên quan sát một hồi lâu cũng đành chịu, không nhận ra bất cứ một loài nào trong số đó cả, cũng chẳng biết chúng là cái giống gì!
Những bậc thang sâu hun hút, tính ra cũng đã xuyên xuống lòng đất phải hơn mấy chục trượng rồi mà vẫn chưa thấy điểm cuối ở đâu. Tiếp tục cẩn thận bước xuống hơn trăm cái bậc thang nữa, cuối cùng, một mảng ánh sáng màu xanh biếc chợt hiện ra trước mặt Cao Phi và Lương Như Quỳnh…
Nơi nơi ngập tràn một màu xanh của cỏ cây. Ngoại trừ các loại dương xỉ và rong rêu, phủ khắp mặt đất là một loài cây hình nấm không rõ tên họ, thân cây không cao lớn, nhưng lại có sức sống mãnh liệt, cây mọc san sát, lại thêm các tán lá rộng, xòe ra như những cánh tay đan xen vào nhau. Lại không hiểu vì sao chúng có thể tồn tại được bên dưới lòng đất quanh năm không thấy nổi một tia ánh sáng mặt trời như vậy?
Cao Phi ngó quanh, lại thấy động đá thiên nhiên này cũng y hệt như động máu cùng với hang ngầm trước kia, đều được kiến tạo bởi thứ đá bảy màu không rõ tên gọi là gì. Thực không biết hệ thống hang động dưới lòng đất này trải dài đến tận đâu, chỉ thấy đi lòng vòng, quanh co cả nửa ngày mà vẫn còn chưa thoát ra được.
Càng khiến người ta cảm thấy khó hiểu hơn, theo như Cao Phi biết thì cái thứ đá bảy màu kia chỉ có mỗi công dụng là phát ra những tia sáng sặc sỡ thôi, thế mà nay dường như lại có tác động rất lớn tới sự sống của khu rừng dưới lòng đất này vậy. Mỗi một lần ánh sáng màu xanh trong bảy màu lóe lên, tất cả cây cối trong rừng phảng phất như được nữ thần sinh mệnh thổi vào một hơi nhựa sống, tán lá khẽ đung đưa, sắc xanh của lá chợt trở nên trong suốt, biếc xanh như ngọc!
Dưới ánh sáng bảy màu lung linh huyền ảo, hơi thở dịu dàng như có như không của cả một cánh rừng xanh biếc khiến khung cảnh nơi đây xinh đẹp tựa như cảnh tiên chốn phàm trần. Nhất thời, cả Cao Lạc tướng lẫn Lương Như Quỳnh đắm chìm vào trong mộng cảnh, không tài nào dứt ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.