Chương 11
Nanhtrang3000
08/10/2014
Tiếng loạt soạt vang lên khi Tường nhảy lên thành cái lỗ thông giữa đường hầm ngọc bích và đáy hố Lưỡi bò. Dụng lực ở bả vai và cơ ngực, Tường dễ dàng nâng cơ thể trên dưới 55kg cộng với cái balô trên dưới 10kg sau lưng nhấc bổng lên, sau đó lộn mèo nửa vòng trước khi chạm đáy hố trong tư thế ngồi ếch.
Từ lúc xuống đường hầm ngọc bích cho đến lúc quay trở lại tổng cộng đã qua gần hai ngày, thời điểm Tường bị đâm rồi bị đấm đá vào khoảng 15 tiếng trước. Cơ thể Tường từ lúc đó bắt đầu biểu hiện ra nhiều biến đổi đáng kể. Vết thương ở ngực đã liền miệng, chỉ còn ê ẩm đau ngay cả khi vận động mạnh như vừa rồi. Cơ bắp toàn thần trở nên dẻo dai hơn, cứng cáp hơn, sức bật và sức bền của Tường do đó tăng lên rõ rệt. Ngoài ra, cả phản xạ thần kinh lẫn sự linh hoạt của Tường cũng tiến bộ không ít. Tất cả những thay đổi này, Tường quy về viên tinh thể đen, cậu không quá kinh ngạc, đặc biệt là khi so sánh với dị năng nhìn trước tương lai viên tinh thể đem lại.
Đang là ban đêm, vào khoảng 8 9 giờ tối. Đáy hố vẫn tối tăm và yên ắng như trước.
Tường rọi đèn pin xung quanh, không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của sợi dây thừng. Trên nền đất ẩm, có nhiều dấu giày dọc theo thành hố, Tường dám chắc là dấu giày của Nam bởi lẽ nó không giống với dấu vết đôi giày đinh dưới chân cậu để lại.
Ngẫm nghĩ một lát, Tường cũng bước theo dấu vết Nam để lại, về phía đầu Bắc của hố Lưỡi bò, phía trước hồ Vĩnh Trung.
-0-
Đầu hồ Vĩnh Trung.
Đầu bắc của hố Lưỡi bò cách bờ hồ gần nhất khoảng 50m, về phía Tây là một chung cư đang xây dở. Quanh đầu hố là một khu vực tương đối bằng phẳng, vốn là một khu phố nhỏ nằm giữa đường Hàm Nghi và đường Đỗ Quang. Những ngôi nhà còn đứng vững nhưng mất đi một phần hoặc phần lớn kết cấu của nó dưới hố tử thần đã được người ta thống nhất san bằng, cùng với cả số ít ngôi nhà còn nguyên vẹn hiếm hoi. Trên bãi đất trống, một vài lều trại được dựng lên làm chỗ nghỉ lại cho các nhà chuyên môn. Khu trại được bao vây bởi một hàng rào kẽm gai, với sự hiện diện của các loại xe cơ giới xây dựng như xe tải, máy ủi, máy xúc,...
Lang cang bảo vệ ở đầu này được mở ra một cửa nhỏ nối liền với khu trại, tại đây, người ta đã lập một kiểu thang máy đơn giản, với bốn thanh trụ, một bệ đỡ và các cáp kéo. Vào buổi tối, thang máy được kéo lên, bảng điều khiển thang máy nằm tại một tháp canh nhỏ phía trên.
Người bảo vệ trông coi thang máy là anh Minh, 45 tuổi. Vài tiếng trước, vào khoảng xẩm chiều 4 hay 5h gì đấy, anh đã gặp một con ma.
Khi ấy, Minh đang thưởng thức một tách cà phê bột Trung Nguyên, cái thứ này vị tuy nhạt thếch nhưng có thể giúp anh tỉnh táo trong suốt ca làm việc 12 tiếng sau đó. Tiếng chuông thang máy đột ngột khiến Minh giật mình.
Minh cố thử thò đầu ra ngoài cửa tháp canh nhìn xuống, nhưng cái hố sâu đến 30m, nếu giữa trưa may ra còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy người ở bên dưới. Tiếng chuông trở nên dồn dập hơn. Minh không phải kẻ nhát cáy, nhưng anh nhớ rõ đã không còn tay chuyên gia nào ở trong trại. Minh gọi thêm ông bạn chịu trách nhiệm quản lí khu lều, lại gọi cả thằng nhóc cứu hộ ở chòi canh số 1 ngay bên trái trại. Khi hai tay này tới nơi, chuông thang máy vẫn đang rêu, Minh lúc đó mới nhấn nút khởi động lại hệ thống thang máy.
Năm phút sau, thang máy lên tới đỉnh, cửa mở, bên trong trống không không một bóng người.
Chà, lúc ấy ba người chứng kiến đã có một cuộc tranh luận nảy lửa, về ma cỏ, về quỷ quái, về mấy tay điện tử làm ăn chẳng ra sao. Cả ba đồng ý là không làm to vụ này, mỗi người quay trở lại với phận sự của mình. Câu chuyện có lẽ là một điểm nhấn thú vị trong cái công việc buồn tẻ của Minh, nếu không phải tiếng chuông thang máy lại đã reo lên một lần nữa. Bây giờ là 9h 15phút tối, ngày 15/9.
Từ lúc xuống đường hầm ngọc bích cho đến lúc quay trở lại tổng cộng đã qua gần hai ngày, thời điểm Tường bị đâm rồi bị đấm đá vào khoảng 15 tiếng trước. Cơ thể Tường từ lúc đó bắt đầu biểu hiện ra nhiều biến đổi đáng kể. Vết thương ở ngực đã liền miệng, chỉ còn ê ẩm đau ngay cả khi vận động mạnh như vừa rồi. Cơ bắp toàn thần trở nên dẻo dai hơn, cứng cáp hơn, sức bật và sức bền của Tường do đó tăng lên rõ rệt. Ngoài ra, cả phản xạ thần kinh lẫn sự linh hoạt của Tường cũng tiến bộ không ít. Tất cả những thay đổi này, Tường quy về viên tinh thể đen, cậu không quá kinh ngạc, đặc biệt là khi so sánh với dị năng nhìn trước tương lai viên tinh thể đem lại.
Đang là ban đêm, vào khoảng 8 9 giờ tối. Đáy hố vẫn tối tăm và yên ắng như trước.
Tường rọi đèn pin xung quanh, không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của sợi dây thừng. Trên nền đất ẩm, có nhiều dấu giày dọc theo thành hố, Tường dám chắc là dấu giày của Nam bởi lẽ nó không giống với dấu vết đôi giày đinh dưới chân cậu để lại.
Ngẫm nghĩ một lát, Tường cũng bước theo dấu vết Nam để lại, về phía đầu Bắc của hố Lưỡi bò, phía trước hồ Vĩnh Trung.
-0-
Đầu hồ Vĩnh Trung.
Đầu bắc của hố Lưỡi bò cách bờ hồ gần nhất khoảng 50m, về phía Tây là một chung cư đang xây dở. Quanh đầu hố là một khu vực tương đối bằng phẳng, vốn là một khu phố nhỏ nằm giữa đường Hàm Nghi và đường Đỗ Quang. Những ngôi nhà còn đứng vững nhưng mất đi một phần hoặc phần lớn kết cấu của nó dưới hố tử thần đã được người ta thống nhất san bằng, cùng với cả số ít ngôi nhà còn nguyên vẹn hiếm hoi. Trên bãi đất trống, một vài lều trại được dựng lên làm chỗ nghỉ lại cho các nhà chuyên môn. Khu trại được bao vây bởi một hàng rào kẽm gai, với sự hiện diện của các loại xe cơ giới xây dựng như xe tải, máy ủi, máy xúc,...
Lang cang bảo vệ ở đầu này được mở ra một cửa nhỏ nối liền với khu trại, tại đây, người ta đã lập một kiểu thang máy đơn giản, với bốn thanh trụ, một bệ đỡ và các cáp kéo. Vào buổi tối, thang máy được kéo lên, bảng điều khiển thang máy nằm tại một tháp canh nhỏ phía trên.
Người bảo vệ trông coi thang máy là anh Minh, 45 tuổi. Vài tiếng trước, vào khoảng xẩm chiều 4 hay 5h gì đấy, anh đã gặp một con ma.
Khi ấy, Minh đang thưởng thức một tách cà phê bột Trung Nguyên, cái thứ này vị tuy nhạt thếch nhưng có thể giúp anh tỉnh táo trong suốt ca làm việc 12 tiếng sau đó. Tiếng chuông thang máy đột ngột khiến Minh giật mình.
Minh cố thử thò đầu ra ngoài cửa tháp canh nhìn xuống, nhưng cái hố sâu đến 30m, nếu giữa trưa may ra còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy người ở bên dưới. Tiếng chuông trở nên dồn dập hơn. Minh không phải kẻ nhát cáy, nhưng anh nhớ rõ đã không còn tay chuyên gia nào ở trong trại. Minh gọi thêm ông bạn chịu trách nhiệm quản lí khu lều, lại gọi cả thằng nhóc cứu hộ ở chòi canh số 1 ngay bên trái trại. Khi hai tay này tới nơi, chuông thang máy vẫn đang rêu, Minh lúc đó mới nhấn nút khởi động lại hệ thống thang máy.
Năm phút sau, thang máy lên tới đỉnh, cửa mở, bên trong trống không không một bóng người.
Chà, lúc ấy ba người chứng kiến đã có một cuộc tranh luận nảy lửa, về ma cỏ, về quỷ quái, về mấy tay điện tử làm ăn chẳng ra sao. Cả ba đồng ý là không làm to vụ này, mỗi người quay trở lại với phận sự của mình. Câu chuyện có lẽ là một điểm nhấn thú vị trong cái công việc buồn tẻ của Minh, nếu không phải tiếng chuông thang máy lại đã reo lên một lần nữa. Bây giờ là 9h 15phút tối, ngày 15/9.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.