Chương 18
Nanhtrang3000
08/10/2014
Ngã tư Nguyễn Du, Đống Đa, cách đài truyền hình Đà nẵng khoảng hơn trăm mét.
Đường phố vẫn tấp nập người qua lại. Tường ngoắc một chiếc taxi đậu bên đường cách đó không xa. Chiếc taxi màu xanh dương của hãng taxi Mailinh chậm chạp mãi mới lăn bánh tới chỗ Tường đứng. Tay tài xế thò đầu ra, vẻ mặt hơi khó chịu như kiểu đang ngủ thì bị đột ngột đánh thức. Gã ngắm nghía Tường, hỏi:
"Đi đâu, anh bạn?"
"Tới ngã tư Hùng Vương, Hàm Nghi."
Lại liếc dọc lên xuống Tường một lần nữa, cuối cùng tay tài xế bảo, "vào đi".
Xe lăn bánh. Tường tận dụng khoảng thời gian ngồi trong xe suy tư.
'Mình vừa rước thêm một đống rắc rối', Tường thầm nghĩ, thở dài. Ngay khi biết được chuyện gì đang xảy ra trên tivi, Tường lập tức có hành động. Đầu tiên, cậu "lịch sự" mời Sương về, tiếp theo, chạy vắt chân qua nhà giáo sư Hoàng, chôm chiếc dream của ông chạy tới đài truyền hình, trên đường có ghé một tiệm quần áo sắm một cái mũ len.
Màn bắn nhau sau đó tạm không nhắc đến, Tường sử dụng quả lựu đạn khói ném ra ngoài hành lang bên ngoài phòng thu trước khi mấy tay 113 kịp có hành động gì, lợi dụng khói, hỗn loạn, cộng với dị năng của mình thành công trốn thoát, để lại chiếc Dream cùng một xác chết sau lưng. À, theo thứ tự thì phải là một xác chết cùng một chiếc Dream mới đúng. Giữa Tường và Nam là một câu chuyện ngắn, đầy máu và thuốc súng, cậu không cảm thấy hối hận gì khi bắn chết hắn, một tên điên với ít nhất ba mạng người dưới tay.
Bên cảnh sát sẽ sớm lần ra tung tích của chủ nhân chiếc Dream, giáo sư Hoàng, cộng với tin tức điều tra được từ tên Nam, ngày mà họ gõ cửa nhà Tường có lẽ không xa. Vấn đề là, Tường sẽ làm gì? Cậu sở hữu 97 viên tinh thạch đen có khả năng giúp con người đạt được sức mạnh siêu nhiên, bản thân cũng nắm khả năng nhìn trước tương lai, một bí mật tầm cỡ thế giới. Chỉ cần có chút đầu óc cũng biết được những khả năng bí mật này mang lại. Việt Nam có thể dùng nó để bước một bước lớn trên vũ đài thế giới, hoặc cũng có thể vì nó mà dẫn đến nhiều tai họa. Dẫu thế nào, Tường không có ý định giấu giếm, vì giấu giếm cũng không được.
'Mai mình sẽ về nhà, thăm mọi người một chút, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi mình nộp mấy viên tinh thạch lên cơ chứ.' Tường âm thầm quyết định, hơi tiếc nuối vì đã không thể sống một cuộc sống bình dị của một siêu nhân ẩn danh không ai biết đến.
Xe dừng, Tường xuống xe móc ví trả tiền, mặt bỗng tái đi. Tay tài xế nhìn cậu nghi ngờ, bộ dáng như kiểu sẵn sàng lao tới bóp cổ Tường nếu cậu có ý định quỵt tiền bỏ chạy.
Tường nhún vai, lôi ra tờ 500 nghìn.
Nhận tiền thối, dõi theo chiếc taxi chạy đi, Tường bỏ tay vào túi quần. Trong túi, da tay cậu chạm phải cái lạnh lẽo của kim loại. 'Bố khỉ, quên trả khẩu súng mất rồi!'
-0-
Trước cửa nhà mình, Tường gặp Sương.
'Tuyệt, cô nàng cũng sắp mời mình làm một chuyến khác xuống lòng đất chăng?' Vừa nghĩ, Tường vừa mỉm cười với Sương. Người sau chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Tường, sau một lát, cô chợt nói.
"Bạn là người đã xông vào đài truyền hình!"
Một thoáng im lặng.
"Sao cô..., sao bạn biết?"
"Quần áo bạn mặc."
Tường thở dài, tra chìa mở cửa.
"Bạn vào trong một lát chứ?"
Sương gật đầu.
-0-
"Chuyện là như thế!" Tường liếm môi, suốt 15 phút nói không ngừng khiến cổ họng cậu đã có chút khô khốc.
"Bạn định sẽ làm gì?" Sương hỏi, nhìn mấy viên tinh thạch nằm dưới đáy cái balô.
"Mình định sẽ đưa cho cảnh sát, à, không phải đưa liền đâu, có lẽ là vài ngày nữa."
Sương cau mày, có vẻ đang suy nghĩ rất lung.
"Bạn chắc là không muốn chạm vào chúng hả? Ý mình là, bạn có thể đạt được một siêu năng lực đấy!" Tường hỏi, một ý tưởng chợt nảy trong đầu cậu. "Mình sẽ không nói gì với cảnh sát đâu."
Sương không trả lời. Trông cô có vẻ buồn buồn. Tường đang định nói thêm vài câu quảng cáo về đống tinh thạch đen thì chợt cảm thấy tội lỗi khi ngắm nhìn gương mặt thanh tú với những biểu cảm dịu dàng của cô, không nhận ra mắt Sương nhìn mình đăm đăm.
"Bạn không cần phải nộp chúng lên." Sương bất chợt đề nghị.
Đường phố vẫn tấp nập người qua lại. Tường ngoắc một chiếc taxi đậu bên đường cách đó không xa. Chiếc taxi màu xanh dương của hãng taxi Mailinh chậm chạp mãi mới lăn bánh tới chỗ Tường đứng. Tay tài xế thò đầu ra, vẻ mặt hơi khó chịu như kiểu đang ngủ thì bị đột ngột đánh thức. Gã ngắm nghía Tường, hỏi:
"Đi đâu, anh bạn?"
"Tới ngã tư Hùng Vương, Hàm Nghi."
Lại liếc dọc lên xuống Tường một lần nữa, cuối cùng tay tài xế bảo, "vào đi".
Xe lăn bánh. Tường tận dụng khoảng thời gian ngồi trong xe suy tư.
'Mình vừa rước thêm một đống rắc rối', Tường thầm nghĩ, thở dài. Ngay khi biết được chuyện gì đang xảy ra trên tivi, Tường lập tức có hành động. Đầu tiên, cậu "lịch sự" mời Sương về, tiếp theo, chạy vắt chân qua nhà giáo sư Hoàng, chôm chiếc dream của ông chạy tới đài truyền hình, trên đường có ghé một tiệm quần áo sắm một cái mũ len.
Màn bắn nhau sau đó tạm không nhắc đến, Tường sử dụng quả lựu đạn khói ném ra ngoài hành lang bên ngoài phòng thu trước khi mấy tay 113 kịp có hành động gì, lợi dụng khói, hỗn loạn, cộng với dị năng của mình thành công trốn thoát, để lại chiếc Dream cùng một xác chết sau lưng. À, theo thứ tự thì phải là một xác chết cùng một chiếc Dream mới đúng. Giữa Tường và Nam là một câu chuyện ngắn, đầy máu và thuốc súng, cậu không cảm thấy hối hận gì khi bắn chết hắn, một tên điên với ít nhất ba mạng người dưới tay.
Bên cảnh sát sẽ sớm lần ra tung tích của chủ nhân chiếc Dream, giáo sư Hoàng, cộng với tin tức điều tra được từ tên Nam, ngày mà họ gõ cửa nhà Tường có lẽ không xa. Vấn đề là, Tường sẽ làm gì? Cậu sở hữu 97 viên tinh thạch đen có khả năng giúp con người đạt được sức mạnh siêu nhiên, bản thân cũng nắm khả năng nhìn trước tương lai, một bí mật tầm cỡ thế giới. Chỉ cần có chút đầu óc cũng biết được những khả năng bí mật này mang lại. Việt Nam có thể dùng nó để bước một bước lớn trên vũ đài thế giới, hoặc cũng có thể vì nó mà dẫn đến nhiều tai họa. Dẫu thế nào, Tường không có ý định giấu giếm, vì giấu giếm cũng không được.
'Mai mình sẽ về nhà, thăm mọi người một chút, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi mình nộp mấy viên tinh thạch lên cơ chứ.' Tường âm thầm quyết định, hơi tiếc nuối vì đã không thể sống một cuộc sống bình dị của một siêu nhân ẩn danh không ai biết đến.
Xe dừng, Tường xuống xe móc ví trả tiền, mặt bỗng tái đi. Tay tài xế nhìn cậu nghi ngờ, bộ dáng như kiểu sẵn sàng lao tới bóp cổ Tường nếu cậu có ý định quỵt tiền bỏ chạy.
Tường nhún vai, lôi ra tờ 500 nghìn.
Nhận tiền thối, dõi theo chiếc taxi chạy đi, Tường bỏ tay vào túi quần. Trong túi, da tay cậu chạm phải cái lạnh lẽo của kim loại. 'Bố khỉ, quên trả khẩu súng mất rồi!'
-0-
Trước cửa nhà mình, Tường gặp Sương.
'Tuyệt, cô nàng cũng sắp mời mình làm một chuyến khác xuống lòng đất chăng?' Vừa nghĩ, Tường vừa mỉm cười với Sương. Người sau chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Tường, sau một lát, cô chợt nói.
"Bạn là người đã xông vào đài truyền hình!"
Một thoáng im lặng.
"Sao cô..., sao bạn biết?"
"Quần áo bạn mặc."
Tường thở dài, tra chìa mở cửa.
"Bạn vào trong một lát chứ?"
Sương gật đầu.
-0-
"Chuyện là như thế!" Tường liếm môi, suốt 15 phút nói không ngừng khiến cổ họng cậu đã có chút khô khốc.
"Bạn định sẽ làm gì?" Sương hỏi, nhìn mấy viên tinh thạch nằm dưới đáy cái balô.
"Mình định sẽ đưa cho cảnh sát, à, không phải đưa liền đâu, có lẽ là vài ngày nữa."
Sương cau mày, có vẻ đang suy nghĩ rất lung.
"Bạn chắc là không muốn chạm vào chúng hả? Ý mình là, bạn có thể đạt được một siêu năng lực đấy!" Tường hỏi, một ý tưởng chợt nảy trong đầu cậu. "Mình sẽ không nói gì với cảnh sát đâu."
Sương không trả lời. Trông cô có vẻ buồn buồn. Tường đang định nói thêm vài câu quảng cáo về đống tinh thạch đen thì chợt cảm thấy tội lỗi khi ngắm nhìn gương mặt thanh tú với những biểu cảm dịu dàng của cô, không nhận ra mắt Sương nhìn mình đăm đăm.
"Bạn không cần phải nộp chúng lên." Sương bất chợt đề nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.