Chương 26
Nanhtrang3000
08/10/2014
"Nhanh nữa lên!" Dick rống to. Michael theo lời gã đạp mạnh chân ga, chiếc Mercedes không ngừng gia tốc.
150kmh... 200kmh... 250kmh... 300kmh... 400 kmh.
Bánh xe cày lên mặt đường nhựa tỏa khói trắng ngun ngút, đẩy khối phương tiện vào khoảng 10 tấn lao với tốc độ của một chiếc Hennessay, loại xe con 4 chỗ đang dẫn đầu thế giới về tốc độ tối đa được thiết kế. Trong xe, qua kính chắn gió, cảnh vật bên ngoài lướt ra sau vùn vụt, thân xe rung lắc ầm ầm chỉ bởi một mẩu sỏi nhỏ dưới bánh.
"Nào, quý khách nên xiết chặt dây an toàn." Michael hạ giọng, thông báo của gã nghe như tiếng thầm thì.
Tường đã tỉnh, ngồi ở khoang sau xe với Haibara, Mr.Tran và Richard. Thùng xe đóng kín nhưng cũng không quá khó khăn để biết chuyện gì đang xảy ra, và Tường hoàn toàn chết khiếp. Bị nhốt suốt từ lúc lên xe, Tường đã mất khái niệm về phương hướng, và thậm chí cả thời gian. Mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Tường, lí do duy nhất mà cậu chưa khóc thét lên và bắt đầu xin xỏ cho mình là bởi con bài bảo vệ tính mạng còn ở nhà. Tường không biết, rằng đám lính đánh thuê đã chọn phản lại ông chủ của chúng, và mạng của cậu chỉ còn đếm bằng giờ.
Xe rung dữ dội hơn. Tran bật ra một tiếng chửi thề, sợi dây an toàn xiết cứng gã vào thành xe. Haibara cũng thế, và cảnh tượng cô nàng tạo ra quả thật rất đáng nhìn.
"Suỵt!" Haibara dù có chút chật vật vẫn có thời gian quan sát Tường, và cô ta đưa tay ra dấu im lặng khi Tường toan mở miệng định hỏi. Cùng lúc, giọng tên Dick rống lên khoái trá.
"YÀ HÚ!"
Chiếc Mercedes tông thẳng vào thanh chắn đường, bánh xe rời mặt đất, mũi xe chúc lên 15 độ vài giây trước khi chúi hẳn xuống 45 độ. Các hành khách trong xe được rơi vào tình trạng không trọng lực vốn chỉ có những nhà du hành vũ trụ mới có may mắn được hưởng thụ, chỉ vài giây, dĩ nhiên.
"Uỳnh!"
Thân xe đen tuyền chìm sâu xuống lòng nước biển, vẩy lên một cột nước cực kì bự, sủi bọt trắng xóa. Mặt biển trở nên im ắng, tưởng chừng đã nuốt gọn kẻ thách thức xấu số.
"Ôi mẹ kiếp, mày còn đợi gì nữa vậy?" Dick hối thúc. Michael đang cố kéo một cái nút, đầu nút gắn với một sợi dây, cấu trúc gần giống như dây khởi động của một cái máy nổ. Gã đã kéo hai lần mà chẳng thấy động tĩnh gì.
"Im coi. Tao đang cố." Michael đầu đầy mồ hôi, lẽ nào vì một phút nông nổi bộc phát mà cả đám phải đi làm hà bá dưới đáy biển xa lạ cách quê nhà nửa vòng trái đất? Nếu thế thì quả là, Michael không nghĩ nốt quả là thế nào, cái nút đã hoạt động sau lần kéo thứ ba. Thân xe rùng khẽ.
Từ dưới mặt biển, chiếc Mercedes trồi lên như mũi cá voi. Hệ thống đẩy của xe chạy tì tạch, đẩy chiếc xe lướt ra ngoài khơi.
"Được rồi, giờ thì thằng Richard có thể liên lạc với Cú đêm rồi đấy."
-0-
Khi mà đám bắt cóc Tường gần như đã cao chạy xa bay, Hương rốt cuộc tìm thấy quả cầu đen và cả mặt dây chuyền bạc Tường giấu trong quyển vở. Khi Hương giở cuốn vở ra, dòng chữ nguệch ngoạc viết tay của Tường lập tức khiến đầu óc cô rối bời.
'Tôi bị tấn công. Đây là chìa khóa."
150kmh... 200kmh... 250kmh... 300kmh... 400 kmh.
Bánh xe cày lên mặt đường nhựa tỏa khói trắng ngun ngút, đẩy khối phương tiện vào khoảng 10 tấn lao với tốc độ của một chiếc Hennessay, loại xe con 4 chỗ đang dẫn đầu thế giới về tốc độ tối đa được thiết kế. Trong xe, qua kính chắn gió, cảnh vật bên ngoài lướt ra sau vùn vụt, thân xe rung lắc ầm ầm chỉ bởi một mẩu sỏi nhỏ dưới bánh.
"Nào, quý khách nên xiết chặt dây an toàn." Michael hạ giọng, thông báo của gã nghe như tiếng thầm thì.
Tường đã tỉnh, ngồi ở khoang sau xe với Haibara, Mr.Tran và Richard. Thùng xe đóng kín nhưng cũng không quá khó khăn để biết chuyện gì đang xảy ra, và Tường hoàn toàn chết khiếp. Bị nhốt suốt từ lúc lên xe, Tường đã mất khái niệm về phương hướng, và thậm chí cả thời gian. Mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Tường, lí do duy nhất mà cậu chưa khóc thét lên và bắt đầu xin xỏ cho mình là bởi con bài bảo vệ tính mạng còn ở nhà. Tường không biết, rằng đám lính đánh thuê đã chọn phản lại ông chủ của chúng, và mạng của cậu chỉ còn đếm bằng giờ.
Xe rung dữ dội hơn. Tran bật ra một tiếng chửi thề, sợi dây an toàn xiết cứng gã vào thành xe. Haibara cũng thế, và cảnh tượng cô nàng tạo ra quả thật rất đáng nhìn.
"Suỵt!" Haibara dù có chút chật vật vẫn có thời gian quan sát Tường, và cô ta đưa tay ra dấu im lặng khi Tường toan mở miệng định hỏi. Cùng lúc, giọng tên Dick rống lên khoái trá.
"YÀ HÚ!"
Chiếc Mercedes tông thẳng vào thanh chắn đường, bánh xe rời mặt đất, mũi xe chúc lên 15 độ vài giây trước khi chúi hẳn xuống 45 độ. Các hành khách trong xe được rơi vào tình trạng không trọng lực vốn chỉ có những nhà du hành vũ trụ mới có may mắn được hưởng thụ, chỉ vài giây, dĩ nhiên.
"Uỳnh!"
Thân xe đen tuyền chìm sâu xuống lòng nước biển, vẩy lên một cột nước cực kì bự, sủi bọt trắng xóa. Mặt biển trở nên im ắng, tưởng chừng đã nuốt gọn kẻ thách thức xấu số.
"Ôi mẹ kiếp, mày còn đợi gì nữa vậy?" Dick hối thúc. Michael đang cố kéo một cái nút, đầu nút gắn với một sợi dây, cấu trúc gần giống như dây khởi động của một cái máy nổ. Gã đã kéo hai lần mà chẳng thấy động tĩnh gì.
"Im coi. Tao đang cố." Michael đầu đầy mồ hôi, lẽ nào vì một phút nông nổi bộc phát mà cả đám phải đi làm hà bá dưới đáy biển xa lạ cách quê nhà nửa vòng trái đất? Nếu thế thì quả là, Michael không nghĩ nốt quả là thế nào, cái nút đã hoạt động sau lần kéo thứ ba. Thân xe rùng khẽ.
Từ dưới mặt biển, chiếc Mercedes trồi lên như mũi cá voi. Hệ thống đẩy của xe chạy tì tạch, đẩy chiếc xe lướt ra ngoài khơi.
"Được rồi, giờ thì thằng Richard có thể liên lạc với Cú đêm rồi đấy."
-0-
Khi mà đám bắt cóc Tường gần như đã cao chạy xa bay, Hương rốt cuộc tìm thấy quả cầu đen và cả mặt dây chuyền bạc Tường giấu trong quyển vở. Khi Hương giở cuốn vở ra, dòng chữ nguệch ngoạc viết tay của Tường lập tức khiến đầu óc cô rối bời.
'Tôi bị tấn công. Đây là chìa khóa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.